ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

"Thời gian... còn chưa tới?" La Uy nhíu mày, "Thời gian... " Anh nghĩ tới nghĩ lui về câu nói này của Hạ Lê. Đột nhiên, anh "À" một tiếng rõ to: "Phải rồi! Chính là như vậy!"

"Cái gì?" Hạ Lê khó hiểu nhìn anh, "Anh hiểu ra điều gì rồi hả?"

"Tôi sơ ý quá! Ngay cả manh mối quan trọng như thế mà tôi lại bỏ qua!" La Uy hét lên.

"Manh mối gì quan trọng?" Hạ Lê vội vàng hỏi.

"Câu nói lúc nãy của cô đã nhắc nhở tôi! Làm tôi nhớ lại, lúc giáo sư Nghiêm tới tìm tôi đã liên tục nhìn đồng hồ, đồng thời nói mấy câu kiểu như "Thời gian của thầy không còn nhiều nữa rồi", "Thời gian của thầy sắp hết rồi" tận mấy lần, lúc đó tôi không hiểu ý thầy, nhưng mà giờ nghĩ lại, Hạ Lê, cô còn chưa phát hiện ra sao?"

Hạ Lê vẫn mù mờ nhìn anh.

"Giáo sư Nghiêm liên tục nhìn đồng hồ, cô không nhận ra rằng điều này nghĩa là gì sao?" Ngữ khí của La Uy trở nên kích động, "Điều này nghĩa là thầy ấy không chỉ biết rõ có nguy hiểm sắp xảy đến, mà còn tính được thời gian cụ thể mà mối nguy hiểm sẽ đến!"

Hạ Lê hít một hơi thật sâu, cô vỡ oà: "Trời ạ!"

"Đúng, sự thật là vậy đấy!" La Uy càng khẳng định hơn, "Sau khi giáo sư Nghiêm nhìn đồng hồ lần cuối, thầy ấy hoảng hốt nói với tôi, "Thầy hết thời gian rồi!", chỉ tầm một, hai phút sau là thầy ấy đã gặp tai nạn mà mất. Điều này quả thật cho thấy thầy ấy đã tính toán chính xác thời gian tử vong của mình!"

Hạ Lê ngạc nhiên tới mức không nói nên lời, một lúc sau cô mới khó hiểu hỏi: "Nhưng mà, nếu giáo sư Nghiêm biết cách tính chính xác thời gian tử vong, tại sao ông ấy không nói cho chúng ta biết?"

"Điều này có gì khó hiểu đâu." La Uy nói, "Cả năm bệnh án được ghi lại trong quyển sổ đều là những sự việc kì lạ khác nhau, điều này cho thấy thời gian tử vong của mỗi người còn tùy theo tình hình cụ thể nên cũng không giống nhau. Giáo sư Nghiêm có thể tự tính được thời gian của mình, nhưng lại không cách nào tính được thời gian của người khác. Huống hồ, thầy ấy đã nói "Thời gian của thầy đã đến rồi, thầy không có thời gian giải thích đâu."

Hạ Lê cảm thấy trong lòng kinh hãi tột độ, cô nói với giọng run run: "Nói như vậy, tôi và anh... cũng có một mốc thời gian tử vong chính xác, có thể là trong vài ngày nữa... nhưng mà chúng ta lại không biết là ngày nào."

La Uy đột nhiên nhớ đến con trai La Ni, nó cũng đang ở trong tình trạng tương tự! La Uy nghiến răng nói: "Chúng ta nhất định phải tìm ra mốc thời gian đó thì mới có thể tới tránh khỏi tai họa được!"

Hạ Lê nghi ngờ nói: "Làm sao chúng ta tìm được nhỉ? Hơn nữa, chẳng phải giáo sư Nghiêm cũng tính ra được thời gian tử vong của chính ông ấy sao? Thế nhưng ông ấy cũng vẫn không thoát khỏi cái chết đó thôi."

"Đó là bởi vì ông ấy chỉ tính được thời gian tử vong, mà lại không tính ra được "hình thức" chết. Quan trọng hơn là nguyên nhân xảy ra một chuỗi các sự việc quái lạ rốt cuộc là gì!" La Uy nói với vẻ mặt nghiêm túc, "Cho nên thầy ấy mới tới tìm tôi, muốn tôi nghiên cứu chuyện này, đồng thời tìm ra cách phá giải!"

"Anh thật sự cho rằng có cách phá giải sao?"

"Chắc chắn rồi, tôi tin vào trực giác của giáo sư Nghiêm. Cho dù nói thế nào đi chăng nữa, chúng ta đều phải thử xem sao, không thể ngồi im chờ chết được!" La Uy kiên định nói.

Hạ Lê đi tới trước mặt La Uy, chăm chú nhìn anh, sau vài giây, cô nói: "Tôi tin anh, vậy thì, bây giờ chúng ta nên làm gì đây?"

La Uy nhìn về phía Hạ Lê với ánh mắt chứa vài phần cảm kích rồi nói: "Bây giờ chúng ta cùng điểm lại quá trình toàn bộ sự việc trước đã."

Hai người bọn họ lần này cùng ngồi trên sô pha, La Uy như thường lệ lấy cây bút máy và tờ giấy đem theo bên người ra để liệt kê ra hết những suy nghĩ ra.

Anh hỏi Hạ Lê: "Cô nhớ kĩ lại xem, vào lần đầu tiên xuất hiện điều kì quái, cô có tiếp xúc với quyển sổ đó chưa?"

Hạ Lê nhớ lại một lúc rồi nói: "Lần đầu tiên... có lẽ là vào buổi sáng sớm cái hôm mà chú vẹt của tôi tông vào tường mà chết. Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi đi đến văn phòng tư vấn tâm lý của giáo sư Nghiêm làm việc thì ông ấy mới đưa quyển sổ đó cho tôi... "

"Quả nhiên, cô cũng là như vậy!" La Uy hét lên một cách kinh ngạc.

"Lẽ nào, anh và con trai anh cũng như vậy?"

La Uy gật đầu: "Tình huống của chúng ta gần như đều giống nhau, vài tiếng trước khi tiếp xúc quyển sổ đó thì đã xuất hiện điềm lạ đầu tiên rồi."

"Chuyện này là tại sao chứ?" Hạ Lê hỏi.

La Uy dùng tay chống cằm: "Chúng ta đặt ra một giả thuyết nhé, điềm lạ đầu tiên xảy ra với chúng ta thực tế là một loại "cảnh báo". "

"Ý anh là, cảnh báo chúng ta đừng xem quyển sổ đó?"

"Đúng vậy, nhưng chúng ta lại không chú ý tới, vẫn xem quyển sổ, tiếp theo đó liền xảy ra một chuỗi liên tiếp các sự việc kì quái, những sự việc kì quái này có lẽ đều là những "cảnh báo" hoặc "báo hiệu". "

"Anh cho rằng bởi vì chúng ta đã xem quyển sổ đó nên mới xuất hiện những điềm lạ sao?"

"Lẽ nào cô không cảm thấy như vậy sao?"

"Nhưng mà." Hạ Lê nói, "Ba người phía trước được ghi chép trong quyển sổ thì sao? Chẳng có dấu vết gì chứng minh bọn họ cũng đã xem qua quyển sổ này cả. Hơn nữa điều này vốn dĩ cũng mâu thuẫn, người đầu tiên xuất hiện điềm lạ rồi mới được ghi lại vào sổ thì sao có thể xem được quyển sổ này?"

"Ừ, cô phân tích rất có lý." La Uy vừa nói vừa tiện tay ghi lại trên tờ giấy, "Như vậy thì xem ra điều kiện để gặp phải điềm lạ hoàn toàn không nhất định là xem qua quyển sổ này."

"Điều này quả thật là mấu chốt. Nếu chúng ta có thể tìm được điều kiện kích hoạt cái "cơ quan chết chóc" đó thì có lẽ có thể tìm ra được cách giải cứu."

"Cơ quan chết chóc... " La Uy viết mấy chữ này lên tờ giấy, "Chuẩn đấy."

"Tiếc là những người phía trước được ghi trong quyển sổ đều không có phương thức liên lạc, bằng không, chúng ta có thể tìm ra bọn họ..."

"Bọn họ đều chết cả rồi." La Uy nhắc nhở.

Hạ Lê ngừng một lát rồi nói: "Nhưng bọn họ chắc cũng có người nhà chứ nhỉ? Có lẽ người nhà bọn họ có thể cung cấp cho chúng ta vài manh mối có ích đó."

"Ừ, có lý đó." La Uy gật đầu, anh lấy quyển sổ từ trong túi du lịch ra, tiện tay lật xem, "Trong này chỉ viết tên của mỗi người tới tư vấn. Hạ Lê, mấy người này cô chẳng quen biết ai sao?"

Hạ Lê lắc đầu nói: "Thực tế thì tôi cũng chỉ gặp được người thứ tư mà thôi, cũng chính là người đàn ông tên "Tiêu Khắc". Hình như ông ta là bạn của giáo sư Nghiêm, trừ điểm này ra, tôi chẳng còn biết gì nữa."

"Haizz... chỉ dựa vào một cái tên thì làm sao có thể tìm được chứ... " La Uy vừa than thở vừa lật quyển sổ tới "bệnh án thứ tư", xem lại bản ghi chép cuộc đối thoại với Tiêu Khắc.

Đây vốn dĩ là nội dung đã đọc qua rồi, La Uy chỉ tiện tay xem thử, nhưng lúc nhìn thấy một đoạn nào đó, đôi mắt anh trừng to, anh nắm chặt quyển sổ, nhìn lướt qua tới lui nhiều lần mấy câu nói này:

"B (Tiêu Khắc): Tôi cảm thấy... những chuyện mà tôi gặp phải... hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên.

A (giáo sư Nghiêm Hồng Viễn): Tại sao?

B: Còn nhớ chuyện tối hôm qua tôi gọi điện thoại kể cho anh không?

A: ... Ý anh là, anh đã gặp một gã kì quái, mà gã đó...

B: Đúng vậy, tôi cảm thấy chuyện này chắc chắn là có liên quan gì đó!

A: Ồ, tôi hơi rối, anh để tôi nghĩ đã.

B: Không sao, tôi đưa nó cho anh, anh nghiêm túc nghiên cứu thử xem, chúng ta cùng nhau suy nghĩ xem chuyện này rốt cuộc là sao."

Sau khi La Uy xem đi xem lại bốn năm lần mấy câu nói này liền khẽ hô lên một tiếng: "Chết tiệt! Mình thật sự sơ suất quá... Lẽ nào là như vậy?"

"Sao vậy, anh phát hiện ra điều gì hả?" Hạ Lê phát hiện nét mặt La Uy có điều bất thường.

La Uy không trả lời câu hỏi của Hạ Lê, anh gấp gáp nói: "Máy tính đâu? Cái laptop của cô để ở đâu?"

Hạ Lê chỉ vào chiếc bàn thuỷ tinh ở bên cạnh: "Để ở đó đó."

La Uy đặt quyển sổ lên bàn trà rồi vội vàng đi tới trước bàn thuỷ tinh, ngồi gõ gõ trên bàn phím của chiếc laptop. Hạ Lê tò mò cầm quyển sổ lên, đọc nội dung mà lúc nãy La Uy chú ý tới.

Chẳng mấy chốc, La Uy nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính hét lên một cách kinh ngạc: "Quả nhiên là như vậy!" Anh quay đầu qua, gào lên với Hạ Lê, "Cô mau lại xem này, trong ba bệnh án đầu tiên trong quyển sổ, ba người đó lần lượt tên là gì!"

Hạ Lê lật tới lật lui quyển sổ rồi đọc thầm: "Ba người này lần lượt tên là Phan Ân, Dịch Nhiên và Tề Hồng."

La Uy tức tốc gõ bàn phím, sau vài phút, anh hét lên một tiếng kêu quái dị: "Trời ơi! Thật sự là như vậy!"

Hạ Lê bước tới phía trước, cô hỏi: "Rốt cuộc anh đã phát hiện được gì rồi?"

Ánh sáng chiếu từ màn hình máy tính rọi vào khuôn mặt La Uy, khiến gương mặt anh trông trắng bệch và đáng sợ, anh thấp giọng nói: "Lúc nãy tôi đã tra được tư liệu trên mạng rồi, phát hiện những người được ghi lại trong quyển sổ này trừ người đầu tiên tên là Phan Ân ra, thì còn lại... toàn bộ đều là những bác sĩ tâm lý!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com