ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 20

gauconbibi

La Uy cảm thấy không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa. Tuy rằng anh cũng không thể khẳng định được chính anh và con trai có thật sự sẽ chết oan uổng không lâu sau khi xuất hiện những điềm lạ giống như những người được ghi chép lại trong quyển sổ đó hay không;  nhưng anh cũng không dám mạo hiểm đặt cược với tính mạng của mình và con trai. Ngay lúc này, La Uy nhớ tới câu nói cũ, đối với những chuyện kì lạ nào đó mà không giải thích được thì "Thà tin có còn hơn không".

La Uy không đi tới đi lui trên ban công nữa, anh ngồi xuống chiếc ghế xoay, bắt bản thân mình phải bình tĩnh lại. Anh tự nhủ với lòng, bây giờ căng thẳng và hoang mang chẳng có ích gì, chỉ có điều tra rõ sự việc thì mới có thể tìm ra cách giải cứu, cứu lấy chính mình và con trai!
    
Thế nhưng, những manh mối và tư liệu mà trước mắt anh nắm được liên quan đến chuyện này quả thật quá ít, chỉ có một quyển sổ ghi chép mà thôi. Phải rồi, còn có Hạ Lê, nhưng mà Hạ Lê hoàn toàn không bằng lòng hợp tác, thậm chí còn coi anh là tên ôn dịch, ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói. Nghĩ đến đây, La Uy khẽ ngẩng đầu lên, anh nhớ lại một vài cử chỉ của Hạ Lê vào tối hôm ấy: Sau khi con thằn lằn chết cháy rớt xuống trước mặt cô ấy, cô ấy đã lập tức ý thức được môt loại "ám thị nguy hiểm", còn vội vã đuổi anh đi... Nhưng mà, cô ấy dựa vào đâu mà chắc chắn rằng loại "ám thị nguy hiểm" này có liên quan tới vị khách tối hôm đó tới thăm?

La Uy chậm rãi đứng dậy, anh nhận ra một vài điều. Lẽ nào, Hạ Lê đang vô tình, hoặc có thể nói là trong tiềm thức của cô ấy đã lĩnh ngộ được cách để giải cứu, cho nên, cô ấy mới có thể sống sót cho tới bây giờ?
    
La Uy nghiêm túc suy nghĩ. Tuy đây chỉ là một suy đoán, nhưng mà điều này lại hoàn toàn có khả năng đó chứ. Huống hồ, hiện tại trừ manh mối là Hạ Lê ra, cũng đâu có phương hướng điều tra gì khác?

Không cần phải do dự nữa. La Uy bước nhanh tới phòng đọc sách, lần này, anh bỏ quyển sổ đó vào một chiếc túi du lịch nhỏ, đồng thời cũng nhét vào vài giấy tờ, tư liệu thường dùng và cuốn danh bạ.

Từ Lôi lúc này đã đi làm rồi. La Uy vốn định gọi điện thoại báo với cô anh lại phải đi ra ngoài rồi, nhưng anh cảm thấy nói qua điện thoại ngược lại không rõ ràng lắm, thế là anh móc bút  máy ra, viết lên một tờ giấy trắng rằng:

"Em yêu à,

Anh buộc phải đi tới thành phố Z một chuyến nữa, đừng gọi điện thoại cho anh truy hỏi tại sao. Anh chỉ muốn em biết một điều: Anh làm vậy chắc chắn là có nguyên nhân của anh. Còn về nguyên nhân là gì, do thời gian quá gấp rút, anh không thể giải thích với em được. Đợi anh xử lý mọi việc thoả đáng rồi sẽ kể chi tiết cho em nghe.

Đừng lo cho anh, đợi anh về nhé.

La Uy"

Viết xong mấy dòng này, La Uy đè nó trên bàn ăn, sau đó vội vã rời đi.

Lần này trên xe lửa, La Uy hoàn toàn không có ý định ngủ, anh không kiểm soát được đầu óc mà cứ suy đoán linh tinh, khiến anh thấy rất phiền lòng. Hơn nữa, anh cứ luôn lo lắng về một vấn đề... Hạ Lê liệu bây giờ có còn sống không?

La Uy lắc đầu, rồi mở he hé ô cửa sổ, định nhờ những cơn gió lạnh thổi bay đi hết những suy nghĩ tạp nham trong đầu...

Vài tiếng đồng hồ sau, La Uy đã đứng trước cửa nhà Hạ Lê.

Anh hơi bất ngờ, lần này anh đã đứng trước cửa cả phút rồi mà Hạ Lê lại không trực tiếp ra mở cửa luôn. Trong lòng La Uy bắt đầu thấp thỏm không yên, chẳng lẽ Hạ Lê không ngồi trước máy tính quan sát camera sao? Hay là cô ấy đã...

Gõ cửa. La Uy thầm cầu nguyện.

Tạ ơn trời đất, sau khi gõ cửa ba lần, cuối cùng cửa cũng mở ra rồi, La Uy nhìn thấy Hạ Lê trong nhà, trong bụng thở phào nhẹ nhõm.
   
Nhưng rất nhanh thôi anh đã chú ý thấy đầu tóc Hạ Lê rối bời, mắt còn có bọng và quầng thâm, làn da thì vàng vọt, trạng thái tinh thần xem ra không được ổn như mấy ngày trước.

Không đợi La Uy nói, Hạ Lê đã mở lời: "Bác sĩ La Uy, sao anh lại đến nữa?" Trong ngữ khí của cô không có sự phản cảm như La Uy đoán, mà lại toát lên sự mệt mỏi và bất lực.

"Tôi có thể vào nhà nói chuyện được không?" La Uy dùng ánh mắt hướng vào bên trong.

Hạ Lê không từ chối thẳng, đờ đẫn xoay người đi vào trong nhà. La Uy đi theo vào, rồi đóng cửa lại.

Hạ Lê vẫn ngồi trên sô pha trong phòng khách, La Uy cũng tự giác kéo ghế ngồi cách xa Hạ Lê.

"Bác sĩ La Uy, lần này anh tới còn có chuyện gì nữa sao?" Hạ Lê hỏi.

"Phải, lần trước tôi tới là vì muốn giúp cô. Còn lần này là vì muốn cô giúp tôi."
   
"Muốn tôi giúp anh?" Hạ Lê hỏi, "Tôi giúp gì được cho anh?"

"Nói ra chắc cô thấy khó tưởng tượng nổi, nhưng thực tế thì... " La Uy kể lại chi tiết chuyện mà anh gặp phải sự việc kì quái đầu tiên bắt đầu từ tuần trước, kể cho đến lúc con trai anh, La Ni gần đây cũng xuất hiện hiện tượng lạ. Trong quá trình kể, anh liên tục dùng cử chỉ biểu thị rằng Hạ Lê đừng chen lời vào, hãy để anh kể lại hoàn chỉnh, rõ ràng mọi việc.

Sau hai mươi phút, La Uy đã kể xong, Hạ Lê nhìn anh chằm chằm với biểu cảm khó tin.

"Anh nói gì? Từ hơn một tuần trước anh đã gặp phải những sự việc kì lạ rồi à... Vậy lần trước anh đến sao không nói?"

"Bởi vì lúc đó tôi hoàn toàn chưa nghĩ theo hướng này, tôi không biết những việc đó là mở màn cho những điềm lạ."
   
Hạ Lê nghĩ một lúc. "Anh thật sự chắc chắn là những sự việc mà anh và con trai anh gặp phải là cùng một loại với sự việc của tôi và những sự việc được ghi chép lại trong quyển sổ đó không? Lỡ như là trùng hợp thôi thì sao?"
  
"Vậy cô thì sao?" La Uy hỏi ngược lại, "Lúc đó cô có cảm thấy là những chuyện xảy ra với cô chỉ là trùng hợp, không liên quan gì đến mấy người trước đó không?"

Hạ Lê nhìn La Uy chăm chú, cứng họng không nói được gì.

"Chúng ta đừng tự lừa mình dối người nữa. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, chúng ta chỉ có đối diện nó thì mới nghĩ ra cách giải cứu được." La Uy nói.

"Lúc nãy anh nói muốn tôi giúp anh, ý anh là sao?"

"Tôi vào cô đều biết một điểm, Hạ Lê. Những chuyện kì lạ xảy ra với năm người được ghi lại trong quyển sổ đó, bốn người trước đều chết hết rồi, phải rồi, còn có cả giáo sư Nghiêm nữa... mà chỉ có mình cô, bây giờ cô vẫn còn sống yên ổn... "
   
"Khoan." Hạ Lê ngắt lời,  "Sửa lại cho đúng, tôi còn sống, nhưng không hề "yên ổn" nhé."

La Uy làm điệu bộ không hiểu.

"Từ sau khi tôi biết những chuyện kì lạ đã xảy ra với mình, dường như ngày nào cũng đều ở trong nhà, giống như một con ốc sên núp trong cái vỏ trốn tránh tất cả mọi thứ xung quanh." Hạ Lê nhìn La Uy một cách bi ai, "Hơn nữa tôi không cho rằng cứ ở trong nhà là an toàn tuyệt đối đâu, trong mười mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng sống trong lo sợ thấp tha thấp thỏm, ngay cả lúc ăn cơm và đi ngủ, thần kinh cũng căng như dây đàn... Nói thật, tôi đã cảm thấy quá chán ngán cuộc sống này rồi, tôi chả biết sống thế này còn có ý nghĩa gì nữa."

La Uy nhìn khuôn mặt tiều tụy của Hạ Lê mà xót xa thở dài. Anh an ủi: "Nhưng suy cho cùng cô vẫn đang sống, có lẽ cố chịu qua đợt này, về sau sẽ dần dần ổn thôi."

Hạ Lê than thở: "Tôi thật sự hi vọng là như anh nói."

"Cho nên, bây giờ cô hiểu ra rồi chứ, tôi đến đây là muốn biết cô làm thế nào để bảo vệ bản thân mà sống được tới bây giờ."

Hạ Lê cười khổ mà nói: "Bác sĩ La Uy, ba ngày trước, anh tới chỗ tôi, còn nói muốn giúp tôi tìm cách giải cứu. Sao? Giờ đây anh cho rằng tôi đã tìm ra được cách giải cứu rồi sao?"

La Uy nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Không, tôi không hề cho rằng cô biết chính xác cách giải cứu. Chỉ là tôi cảm nhận được từ trong thái độ của cô, cô là một người quả thật khá là mạnh mẽ, có lẽ vô tình cô đã tìm ra được cách giải cứu, chỉ là bản thân cô không hề phát hiện ra mà thôi."

Hạ Lê hơi mơ hồ hỏi: "Lẽ nào... cứ ở trong nhà suốt ngày là cách giải cứu? Điều này cũng đơn giản quá rồi."

"Trừ việc cô luôn tất cẩn thận thì không có làm việc gì đặc biệt khác hả?"

Hạ Lê nghiêm túc nghĩ một lát rồi nói: "Không có."
 
"Lần trước tôi tới đây, sau khi một con thằn lằn chui vào bóng đèn chết cháy rồi rớt xuống, lúc ấy tại sao cô liều mạng muốn đuổi tôi đi, còn nói sự có mặt của tôi có lẽ khiến cho sự việc càng tệ hại hơn?"

"Tôi..." Hạ Lê nhớ lại một lúc, "Lúc đó tôi thật sự là do trực giác mách bảo thôi, tôi cảm thấy, anh vừa tới là lại xảy ra chuyện kì lạ rồi, giống như... cảnh báo lại đến. Cho nên, vì để bảo vệ bản thân nên tôi mới kêu anh mau đi đi. Bây giờ nhớ lại, hành vi như vậy quả thật không phải do não tôi quyết định, mà là phản ứng tự nhiên thôi."
    
La Uy vùi đầu vào suy nghĩ.

Trên gương mặt Hạ Lê xuất hiện biểu cảm bất lực: "Bác sĩ La Uy, tôi cảm thấy... anh tìm kiếm cách giải cứu từ hành vi của tôi là chuyện không thể đâu. Mấy ngày nay, tôi cứ luôn nghĩ, ai biết được tôi có thể sống đến bây giờ có phải là kết quả của việc tôi cẩn thận trốn trong nhà không?"
 
La Uy nhìn cô: "Ý cô là sao?"
   
"Ý tôi là... " Người Hạ Lê run lên cầm cập, "Có lẽ chỉ là thời gian của tôi còn chưa tới chăng?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info