ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Do quá mệt, Vương Á Phu hôm nay ngủ thật sớm, nhưng đến nửa đêm, tự dưng cậu lại mở mắt ra.

Trong phòng dường như có vài âm thanh nho nhỏ, Vương Á Phu cảnh giác phán đoán, âm thanh này là từ bên ngoài.

Cuối cùng, cậu lần mò được hướng phát ra âm thanh, thuận mắt nhìn qua, là cửa sổ của phòng mình, không biết từ khi nào đã mở ra rồi, cánh cửa kiếng đung đưa trong gió phát ra tiếng cọt kẹt.

Vương Á Phu bước xuống giường, đi tới trước cửa sổ. Tay vươn ra chụp lấy cánh cửa sổ, đang định đóng lại thì đột nhiên có một cánh tay nhỏ chìa ra phía bên dưới, bắt lấy lòng bàn tay của cậu, Vương Á Phu ớn lạnh toàn thân, nhìn xuống, một con mắt đầy tia máu nhìn thẳng chằm chằm vào cậu.

Vương Á Phu hét toáng lên, lập tức mở mắt ra ngay. Lúc này mới phát hiện ban nãy chỉ là mơ thôi.

Cậu chưa hoàn hồn nằm trên giường, thở hổn hển, nghĩ lại còn rùng mình vì cảnh tượng đáng sợ lúc nãy trong mơ, không biết vì sao, Vương Á Phu cảm thấy cơn ác mộng này là một điềm báo không lành.

Trong khi cậu đang vùi đầu trong mớ suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy ngay chỗ cửa sổ phát ra âm thanh gì đó.

Vương Á Phu chậm rãi quay đầu qua, cửa sổ vẫn đóng chặt.

Cậu vểnh tai lên nghe một lát, nhưng không còn nghe tiếng gì nữa. Cậu nghĩ, có lẽ mình vẫn chưa thoát hẳn khỏi cơn ác mộng nên xuất hiện cảm giác sai chăng?

Vương Á Phu cảm thấy thân thể run lên cầm cập, cậu vừa nhắc nhở bản thân đừng sợ hãi, vừa thu chặt người vào trong mền.

Một lúc sau, cậu lại ngủ thiếp đi.

Chín giờ sáng, Vương Á Phu sau khi thức dậy ngay cả mặt mũi cũng không thèm rửa, chạy thẳng tới phòng khách chụp lấy điện thoại, cậu muốn biết tình trạng hiện tại của Triệu Mộng Lâm ngay lập tức.

Điện thoại gọi đi, máy bận.

Vương Á Phu đợi vài phút, rồi gọi nữa, nhưng vẫn là máy bận. Cậu hơi nóng ruột, dứt khoác ngồi trên sofa liên tục gọi cho Triệu Mộng Lâm.

Điện thoại luôn báo máy bận gần cả mười phút, cuối cùng, lần này cũng gọi được. Sau khi Triệu Mộng Lâm nhấc máy, Vương Á Phu gào lên: "Mộng Lâm, lúc nãy cậu nói chuyện điện thoại với ai mà lâu vậy?"

Triệu Mộng Lâm ở đầu dây bên kia dường như còn sốt ruột hơn cả Vương Á Phu: "Á Phu! Mình đang định gọi cho cậu nè!"

"Sao vậy... hồi nãy cậu cũng đang gọi cho mình à?"

"Không phải, mình gọi cho Nhan Diệp, nhưng gọi rất nhiều lần mà điện thoại nhà cậu ấy không có ai nghe!"

"Cậu tìm cậu ấy làm gì?"

Triệu Mộng Lâm lo lắng nói: "Sáng nay sau khi mình thức dậy thì mở QQ trên máy tính ra, phát hiện Nhan Diệp lúc mười hai giờ đêm qua đã gửi tin nhắn cho mình một câu "Hình như mình hiểu mọi chuyện là sao rồi, ngày mai mình sẽ nói với các cậu." Mình ngay lập tức gọi cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không nghe máy!"

Vương Á Phu trong lòng run sợ, dấy lên một dòng cảm xúc bất an, nói: "Cậu ấy... không lẽ xảy ra chuyện rồi sao?"

"Không biết nữa, sốt ruột chết đi được!" Triệu Mộng Lâm nghĩ một lát rồi nói, "Bằng không tụi mình qua thẳng nhà kiếm cậu ấy đi!"

"Cậu biết nhà cậu ấy ở đâu hả?"

"Hai hôm trước lúc tán gẫu trên mạng cậu ấy có nói với mình rồi, cách nhà mình cũng không xa lắm."

"Vậy được, bây giờ mình qua liền, đến gần nhà cậu mình sẽ gọi điện thoại kêu cậu ra." Vương Á Phu cúp máy.
(*Ủa chỗ này hơi phi logic nha, xài điện thoại bàn mà ra đường gọi kiểu gì =)) )

Sau hơn mười phút, Vương Á Phu đã đụng đầu Triệu Mộng Lâm ở gần nhà cô, hai người bắt taxi đi, chẳng mấy chốc đã đến dưới lầu nhà Nhan Diệp.

Hai người chạy lên lầu hai, Triệu Mộng Lâm ấn chuông cửa một căn nhà ở bên phải, đợi cả một lúc lâu mà không có phản ứng gì. Vương Á Phu bắt đầu cuống lên, dùng nắm đấm đập mạnh vào cửa.

Gõ cửa khoảng nửa phút, cả căn nhà kêu lên đùng đùng. Lúc này, một người phụ nữ bưng đồ ăn đi từ dưới cầu thang lên, bà ấy kinh ngạc hỏi: "Mấy đứa kiếm ai?"

"Tụi con kiếm Nhan Diệp. Cậu ấy sống ở đây đúng không ạ?" Vương Á Phu hỏi.

Người phụ nữ trung niên gật đầu một cái, nói: "Cô là mẹ của Nhan Diệp. Các con tìm nó có việc gì không?"

Triệu Mộng Lâm nói: "Tụi con là bạn của Nhan Diệp, vốn dĩ hẹn hôm nay gặp nhau, nhưng con gọi điện thoại mà không thấy cậu ấy bắt máy, gõ cửa cả buổi cũng không mở. Dì ơi, cậu ấy có đi đâu không vậy?"

Mẹ Nhan Diệp cười mà nói: "Nó có ra ngoài đâu, đang ở nhà đó. Cái thằng này ngủ say như chết vậy, bình thường gọi cũng không dậy đâu."

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm nhìn nhau, thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ Nhan Diệp móc chìa khoá ra mở cửa rồi gọi hai người bọn họ: "Vào đi."

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm ngồi trong phòng khách. Mẹ của Nhan Diệp đặt đồ ăn vào nhà bếp, nhìn thấy cửa phòng của con trai vẫn còn đang đóng, thở dài: "Cái thằng lười biếng này, đã mười giờ rồi còn chưa chịu dậy. Mấy đứa ngồi chơi một lát nha, dì đi kêu nó dậy."

Hai người bọn họ gật đầu, mẹ Nhan Diệp đi đến trước cửa phòng ngủ của cậu ấy vặn cửa mở ra. Vương Á Phu khẽ hỏi Triệu Mộng Lâm: "Cậu nói xem Nhan Diệp rốt cuộc phát hiện ra điều gì vậy, sao mà đột nhiên hiểu hết mọi chuyện rồi?"

Triệu Mộng Lâm đang định mở miệng, một tràng tiếng hét đến rát cổ họng vang lên từ phía phòng Nhan Diệp, là tiếng của mẹ Nhan Diệp. Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm ngây người ra một lúc, rồi Vương Á Phu kêu lên một tiếng "Tiêu rồi!". Hai người cùng xông vào.

Cảnh tượng trước mắt như đánh một cú thật đau vào hai người họ, sốc tới mức trước mắt bọn họ như tối sầm đi: mẹ Nhan Diệp che miệng đứng trước giường, mền bị lật tung ra, Nhan Diệp đang nằm trên giường, đầu cậu ấy toàn là máu, phần grap giường phía trên đầu và vỏ gối đã ướt đẫm máu, biến thành màu đỏ sẫm.

Mẹ Nhan Diệp đứng không vững, hai chân mềm nhũn ra, rồi ngã sầm xuống, Vương Á Phu vội vàng chạy tới phía trước đỡ dì ấy, sau đó quay đầu lại gào lên với Triệu Mộng Lâm - người mà cũng đang bị doạ đến ngẩn người rằng: "Mau gọi cấp cứu!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com