ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Từ Lôi không ngừng bận rộn trong nhà bếp. Cô rắc chút hành băm vào món ăn cuối cùng, rồi bưng nó cẩn thận từng li từng tí lên phòng ăn. Trên bàn ăn đã bày biện rất nhiều món ngon rồi. Từ Lôi đứng bên bàn ăn nhìn một lát, điều chỉnh vị trí của hai món, khiến cả bàn ăn trông hài hoà hơn, làm cho người ta thích mắt và thèm nhỏ dãi.

Sau đó cô lại từ trong nhà bếp lấy ra hai bộ chén đũa bày lên. Làm xong mọi thứ, Từ Lôi hài lòng nhìn vào bàn ăn một lúc, rồi tháo tạp dề ra, đi về phía phòng ngủ.

Cô đến trước cửa phòng ngủ, gõ cửa nhè nhẹ. Một người đàn ông ăn mặt chỉnh tề nhưng mặt mũi tiều tuỵ đang ngồi dựa lưng trên giường, lúc này anh ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh khẽ cau mày, dường như đang trầm tư điều gì đó.

Từ Lôi đến bên chồng, dịu dàng nói: "Anh yêu, ăn cơm thôi."

La Uy quay đầu lại, mặt không một chút biểu cảm mà nói: "Em và con ăn trước đi, giờ anh không đói."

Từ Lôi ngồi bên thành giường, nắm lấy tay La Uy: "Đừng như vậy nữa, ít nhiều cũng ăn một miếng đi, hôm nay em làm toàn là món anh thích."
  
La Uy lại nhìn ra cửa sổ, khẽ thở dài: "Nhưng giờ anh nuốt không vô."

Từ Lôi dùng tay xoay mặt La Uy lại, ép anh đối mặt với cô. "La Uy, đừng nghĩ về chuyện đó nữa, không phải lỗi của anh mà, cảnh sát cũng nói như vậy rồi, đúng không? Đó chỉ là một tai nạn mà thôi, anh không cần vì chuyện này mà tự trách bản thân mình. Anh đã hai ngày nay chẳng ăn uống gì rồi, anh định cứ chán nản mãi thế sao?"

La Uy nhìn chăm chăm vào mắt Từ Lôi một lúc, vẻ mặt rất nhanh liền dần trở nên u ám. "Không, em không hiểu được đâu, em hoàn toàn không hiểu..."

"Vậy anh nói ra đi, để cho em hiểu anh rốt cuộc đang nghĩ gì, có lẽ em có thể san sẻ với anh."

Trầm mặc một lúc lâu, La Uy lại thở dài lần nữa: "Giáo sư Nghiêm Hồng Viễn là người thầy hướng dẫn ở trường đại học của anh, ông ấy luôn cho rằng anh có thiên phú hơn người ở lĩnh vực tâm lý. Cho nên, ông ấy đã truyền thụ hết những gì quý báu nhất mà ông ấy học được cả đời cho anh, đồng thời còn quan tâm và giúp đỡ anh rất nhiều... Anh có được thành tựu như ngày hôm nay, phần lớn là nhờ giáo sư Nghiêm..."

La Uy dừng lại một quãng, rồi nói tiếp: "Sau khi anh có sự nghiệp thành công, vì quá bận rộn nên cả mười năm rồi chưa đi thăm thầy ấy. Đây vốn dĩ là lỗi rất lớn của anh. Không ngờ, giáo sư Nghiêm lại chủ động tới tìm anh, rồi lại chết thảm như vậy trong chính phòng làm việc của anh..."

Nói đến đây, La Uy đau khổ ôm đầu, bắt đầu nức nở nghẹn ngào.

Từ Lôi ôm lấy La Uy, an ủi rằng: "Đây quả thật là một tai nạn mà! Trong cuộc sống có rất nhiều điều ngoài ý muốn mà chúng ta khó mà biết trước được... Anh đừng dằn vặt bản thân mình nữa, nghĩ thoáng ra đi!"

La Uy chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn kĩ vợ mình một lúc lâu, rồi khẽ gật đầu.

"Được rồi, đừng nghĩ ngợi nữa, anh phải phấn chấn lên. Dù sao thì trung tâm tư vấn tâm lý của anh cũng đóng cửa nửa tháng rồi, chi bằng em cũng xin nghỉ phép năm, em cùng anh đi du lịch cho khuây khoả nha?"

La Uy cười khổ: "Hiện tại anh chẳng có tâm trạng đi du lịch đâu, vẫn là ở nhà nghĩ dưỡng một thời gian thì hơn."

"Vậy cũng được." Từ Lôi đứng dậy, kéo La Uy từ trên giường dậy, "Giờ ăn cơm cái đã, đồ ăn nguội hết trơn rồi kìa."

La Uy đứng dậy, thở ra một hơi. Phải nhỉ, không thể cứ mãi sa sút tinh thần được, phải ép bản thân vực dậy tinh thần mới được.

Hai vợ chồng từ phòng ngủ đi ra phòng ăn. Ngồi xuống bên bàn ăn, La Uy mới nhớ ra: "La Ni đâu? Đã sáu giờ rưỡi rồi sao nó còn chưa tan học?"

"Anh bận rộn tới mức hồ đồ rồi." Từ Lôi nói, "Hôm nay là cuối tuần, con trai không có đi học, nó đến nhà bạn chơi rồi, nói là không về ăn cơm tối."

"Ồ." La Uy đáp một tiếng, anh nhìn mấy món ăn thịnh soạn trên bàn một cái. "Đúng là toàn món anh thích ăn."

"Vậy anh mau nếm thử đi." Từ Lôi gắp cá kho bỏ vào chén của La Uy.

La Uy nếm thử một cái, liên tục gật đầu: "Uhm, vẫn là cái vị này."

"Đương nhiên." Từ Lôi đắc ý nói, "Cá này không phải em mua ngoài chợ làm sẵn đâu nhé, là cá sống đem về tự giết đó."

La Uy tiếp tục ăn thêm mấy món khác nữa, đột nhiên buông đũa xuống ngồi im.

"Sao vậy, ăn tiếp đi anh." Từ Lôi lại gắp cho La Uy.

La Uy khoát tay, lông mày lại cau chặt, anh do dự một hồi nói: "Thực ra, chiều hôm đó, còn có một chuyện mà anh chưa nói với cảnh sát..."

Từ Lôi nghe thấy chủ đề đó lại không vui, cô nói: "Bây giờ đừng nói chuyện đó nữa, được không? Ăm cơm xong rồi nói tiếp."

"Không, em nghe anh nói hết đã." La Uy lộ ra thần thái bất an, "Chuyện này kỳ lạ lắm, anh đã suy nghĩ hai ngày rồi, cũng nghĩ không ra rốt cuộc là sao."

Từ Lôi hỏi một cách miễn cưỡng: "Chuyện gì kì lạ vậy anh?"

La Uy ngẩng đầu lên, nhìn Từ Lôi mà nói: "Thực tế, trước khi giáo sư Nghiêm chết, cũng là lúc ông ấy vừa tới phòng làm việc của anh, có nói mấy câu rất kì lạ."

Từ Lôi không ngắt lời, đợi La Uy nói tiếp.

La Uy cố gắng nhớ lại: "Ông ấy vừa bước vào là anh cảm thấy có gì đó không đúng rồi, giáo sư Nghiêm dường như tỏ ra rất căng thẳng và sợ hãi, ông ấy cứ lặp đi lặp lại câu "Thầy sắp chết rồi, chính là hôm nay, thầy sống không qua khỏi hôm nay đâu"!"

Từ Lôi bị doạ một phen: "Cái gì? Ông ấy nói... ông ấy đã sớm biết hôm đó sẽ phải chết sao?"

"Hơn nữa, sau đó ông ấy còn xem đồng hồ, tỏ ra còn căng thẳng hơn, nói cái gì mà "Sắp hết giờ rồi, không còn thời gian giải thích với em đâu", sau đó giao cho anh làm một vài chuyện kì lạ. Lúc đó anh có một cảm giác rất quái dị, khi ông ấy nói với anh mấy lời này, quả thật rất giống di ngôn trước khi chết! Sau đó, ông ấy quay người rời đi, tiếp theo, vô tình lại xảy ra... "

Từ Lôi cũng buông đũa, sắc mặt nghi hoặc hỏi: "Chuyện này sao có thể chứ... "

"Phải, sao có thể như vậy! Anh nghĩ cả hai ngày rồi mà cũng không nghĩ ra!" Ngữ khí của La Uy trở nên kích động, "Nếu một người thân mang trọng bệnh, ắt có lẽ biết mình sống không được bao lâu; hoặc là một người bị truy sát, cũng có thể dự đoán được mình sẽ chết. Nhưng mà, giáo sư Nghiêm lại chết vì tai nạn ngoài ý muốn! Ai có thể nghĩ ra được bản thân mình ngày nào sẽ gặp phải tai nạn ngoài ý muốn? Giống như một người lái xe quanh năm, có đoán được bản thân mình sẽ gặp tai nạn xe vào ngày nào không chứ?"

Từ Lôi cau mày, đắm chìm trong luồng suy nghĩ.

"Hơn nữa cái tai nạn ngoài ý muốn này cũng kì dị lắm, thật không lý giải nổi! " La Uy nói tiếp, "Tai nạn này thực tế do rất nhiều "nhân tố không xác định" ngẫu nhiên quyết định!"

"Nhân tố không xác định?"

"Chúng ta phân tích thế này nhé: Nếu buổi chiều hôm xảy ra sự việc văn phòng của anh bận rộn như thường ngày, vậy anh cũng không có cơ hội lấy cờ đam ra chơi; Mà nếu như giáo sư Nghiêm không phải gấp gáp xô cửa như vậy, anh cũng không giật mình mà đánh rơi quân cờ đam xuống đất, vậy giáo sư Nghiêm cũng sẽ không giẫm lên nó mà bị trượt ngã; vậy thì anh công nhân khiêng kính đó cũng sẽ không đỡ lấy ông ấy, cũng sẽ không dừng bước ở chỗ đó; anh công nhân ôm giá đỡ gương ở phía sau cũng sẽ không đụng vào tấm kính đang chĩa về phía giáo sư Nghiêm, giáo sư Nghiêm cũng sẽ không chết!" La Uy một hơi nói hết, sau đó ngây người nhìn Từ Lôi chằm chằm.

"Phải rồi, còn có một điểm nữa, nếu như anh không phải trùng hợp hôm qua anh đặt một tâm gương soi toàn thân, vậy hai người công nhân đó hoàn toàn không thể xuất hiện, giáo sư Nghiêm làm sao chết được chứ?" La Uy bổ sung.

Từ Lôi trầm tư một lúc rồi nói: "Nhưng mà, cho là hai người công nhân đó không xuất hiện, giáo sư Nghiêm giẫm phải viên cờ bằng thuỷ tinh mà trượt ngã, đầu ông ấy đập vào góc nhọn của tủ, vẫn sẽ chết thôi."

"Ai mà biết." La Uy ủ rũ nói, "Có lẽ ông ấy vẫn sẽ chết thôi, nhưng có lẽ phản ứng khẩn cấp của ông ấy sẽ khiến cho ông ấy đỡ lấy cái tủ; hoặc là ông ấy chỉ bị thương nặng thôi thì sao? Vậy thì ông ấy cũng không đến mức chết ngay tại chỗ!"

Từ Lôi đột nhiên hơi kinh hãi dùng hai tay che miệng: "Nói như vậy, từ lúc giáo sư Nghiêm đến phòng làm việc của anh, cái chết của ông ấy đã được định sẵn. Dù bằng cách nào, ông ấy cuối cùng đều khó mà thoát khỏi cái chết được?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com