ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 19

gauconbibi

Đêm hôm qua, La Uy lại mất gần hai tiếng đồng hồ để nghiêm túc nghiên cứu một lượt quyển sổ đó, nhưng mà anh cũng chẳng có phát hiện gì mới cả. Vấn đề mà anh quan tâm nhất là, những hiện tượng kì quái xuất hiện xung quanh mình rốt cuộc có phải là cùng một loại với những sự việc kì lạ được ghi lại trong quyển sổ không, mà cũng hoàn toàn chẳng có cách nào đưa ra kết luận được. La Uy tự nói với chính bản thân mình, nhất định phải có cái nhìn thận trọng với những hiện tượng dị thường này, nhưng anh lại không muốn tự doạ mình quá đà, tóm lại anh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Nhưng cuối cùng, niềm tin vào sự may mắn đã nói với anh rằng: Tất cả có lẽ thực sự chỉ là trùng hợp mà thôi. Cho nên La Uy quyết định hôm nay sẽ đi đến trung tâm tư vấn tâm lý làm việc theo kế hoạch cũ.

Hôm nay là thứ tư, cả nhà đều vì phải đi làm mà dậy rất sớm. Từ Lôi nấu bữa sáng xong thì gọi chồng và con trai ra ăn.
    
La Uy ngồi lên bàn ăn, bưng cháo yến mạch nóng hổi lên húp. La Ni lúc này đã đeo ba lô lên rồi, cậu tuỳ tiện ngồi bên bàn ăn, vừa đút bánh mì vào miệng vừa bưng chén cháo yến mạch lên.
    
Đột nhiên, một tiếng "tách" to rõ vang lên, cái chén trong tay La Ni nứt làm đôi, miệng cậu còn đang ngậm đầy thức ăn, cậu "hừ" một tiếng rồi nhảy bật dậy. Cháo yến mạch chảy hết ra bàn.

La Uy cau mày trách móc: "Sao mà bất cẩn vậy?"

"Cái này mà cũng trách con được à?" La Ni tủi thân nói, "Là nó tự nứt ra mà, cái chén nát này!"

Từ Lôi cầm giẻ lau lại, gom hết cháo yến mạch đổ trên bàn cho vào thùng rác, rồi nói với La Ni: "Có phải con cầm mạnh tay quá rồi không? Hôm bữa đã bể một cái chén rồi mà."

"Con..." La Ni khóc không được cười cũng không xong, "Con cầm một cái chén thì có thể cầm mạnh cỡ nào chứ? Làm như là nâng tạ vậy!"

"Bỏ đi, không nói nữa, mau mau ăn đi rồi còn đi học." Từ Lôi lại múc cho con trai một chén khác.

La Ni vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Cũng kì lạ thật, hai ngày nay ở trường ăn trưa cũng y như vậy, cứ hễ cầm tới cái chén là tự nó bể, ngộ ghê."

La Uy ngừng ăn, anh ngẩng đầu lên, hoài nghi nhìn La Ni. "Con nói gì?"
    
"Hả?" La Ni húp cháo, thờ ơ đáp, "Không có gì ạ, chỉ là bể mấy cái chén thôi."
    
"Lúc nãy con nói chuyện này đã xảy ra liên tiếp hai ngày nay, con cứ cầm tới cái chén là vỡ à?

"Dạ, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa."

"Mấy lần rồi?"

La Ni vừa nhai bánh mì vừa nghiêng đầu nghĩ ngợi: "Cỡ bốn lần ạ."

"Bắt đầu từ khi nào vậy?" La Uy trừng mắt, gấp gáp hỏi, những giọt mồ hôi bất giác lăn trên trán anh.

"Không nhớ nữa ạ." La Ni cau mày, "Ba à, ba hỏi cụ thể như thế làm gì vậy?"

Từ Lôi ngồi bên cạnh xen vào nói với con trai: "Là ngày hôm kia, hôm thứ hai lúc ăn cơm, con vừa bưng chén lên chuẩn bị xới cơm, cái chén đó liền nứt ra."

"À, phải rồi, chính là bắt đầu từ trưa ngày hôm kia." La Ni gật đầu.

La Uy mặt mày run sợ há hốc mồm, một lúc lâu sau, anh hỏi: "Con lấy quyển sổ của ba đọc vào hôm nào vậy?"

"Ây da ba ơi! Sao ba hỏi hoài vậy!" La Ni bất mãn nói, "Chẳng phải con đã trả lại cho ba rồi hay sao! Được rồi, con phải đi học đây!" Cậu đứng dậy, đi về phía cửa.

La Uy bước một chân ra, nắm lấy tay La Ni lại: "Con trai, mau nói cho ba biết, rốt cuộc con đã đọc quyển sổ của ba vào ngày nào? Nói thật đi, ba tuyệt đối không trách con!"

La Ni bĩu môi, rất miễn cưỡng đáp: "Thì là buổi chiều cái hôm ba về đó... nhưng sau khi con lấy thì tối đó con mới đọc." Nói xong, cậu mở cửa ra và rời đi.

La Uy vẻ mặt đờ ra chầm chậm ngồi xuống, anh thấy kêu ong ong trong đầu.

Từ Lôi quan sát thấy sắc mặt chồng có gì đó không đúng, liền hỏi: "Anh sao vậy?"

La Uy làm một động tác tay, ý là bảo Từ Lôi đừng quấy rầy anh, sau đó đi lên ban công, hít sâu một luồng không khí lạnh.

Vô ích thôi, trong đầu anh vẫn rất hỗn loạn, tim anh cũng đập loạn xạ không ngừng, xem ra phương pháp loại bỏ bớt căng thẳng thông thường không dùng được rồi, chuyện này thực sự quá đáng sợ rồi.

La Uy bấm tay rồi tính toán lại lần nữa. Phải, không sai, anh trở về từ thành phố Z là vào đầu giờ chiều thứ hai, mà chiều hôm đó La Ni đã trộm cuốn sổ ấy. Lúc ăn cơm tối thì đã bắt đầu xuất hiện điềm lạ với La Ni rồi, tiếp theo thì tối đó nó mới xem quyển sổ ấy...
  
La Uy cảm thấy rờn rợn sống lưng. Trời ơi! Chính mình cũng là như vậy! Sau khi anh cầm lấy quyển sổ, thì liền nhìn thấy hiện tượng lạ trong gương, tiếp theo đó thì về tới nhà anh mới đọc quyển sổ!

Mồ hôi trên trán La Uy toát ra từng giọt từng giọt lớn, trong đầu anh xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ. Lẽ nào anh và con đã vô tình trở thành người thứ sáu và người thứ bảy sau Hạ Lê và giáo sư Nghiêm?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info