ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Từ lúc 6 giờ sáng bắt đầu thức giấc, Thạch Đầu hôm nay luôn bận tối mắt tối mũi. Cả buổi sáng cậu chỉ quanh quẩn với một đống khoai tây, bí ngô và cà chua, rửa sạch hết đất cát bám trên vỏ từng củ từng quả, người cậu từ sạch sẽ cũng biến thành đất cát bám đầy.

Bận bịu hết đống đó, cậu cũng hết hơi luôn, bởi vì hôm nay là chủ nhật, buổi trưa có nhiều khách tới ăn lẩu lắm. Thạch Đầu liên tục chạy tới chạy lui giữa bàn khách ăn và nhà bếp, cứ bưng món lên, rót trà, châm nước lẩu... bận tối mắt tối mũi trong tiếng kêu gọi í ới. Mãi cho đến hai giờ chiều,  qua khung giờ đông khách rồi thì cậu mới ngồi nghỉ được một lát trên chiếc ghế nhỏ ở phía sân sau của nhà bếp.

Thạch Đầu ngồi trên ghế duỗi người ra, cảm thấy cánh tay và bả vai ê ẩm hết, cậu dùng tay xoa bóp vai, đồng thời chú ý thấy một đàn kiến đang tha vụn thức ăn trên mặt đất. Cậu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu mình có bản lĩnh của loài kiến thì tốt quá rồi, có thể khiêng vác vật nặng hơn bản thân gấp nhiều lần.

Thạch Đầu nhìn những con kiến trên mặt đất đến thất thần, hoàn toàn không chú ý tới ở phía sau lưng có một đôi tay đang vươn tới cổ cậu.

Đôi tay đó đặt mạnh ở cổ cậu, dùng sức lắc lắc, kèm theo tiếng rắc rắc.

Thạch Đầu quay đầu lại, lấy đôi tay trên cổ ra, nói: "Đừng có quậy, khó khăn lắm tao mới nghỉ ngơi được một lát đó."

Cậu con trai trạc tuổi Thạch Đầu vòng tới phía trước, ngồi xổm dưới đất. "Tao nói nè Thạch Đầu, mày làm công ở đây bán mạng như thế để làm gì? Dù mày có làm nhiều hơn, một tháng cũng chỉ kiếm có bấy nhiêu đó tiền, rốt cuộc mày tính cái gì vậy?"

Thạch Đầu nói: "Tao nhận tiền lương của người ta, mấy cái này vốn dĩ là chuyện nên làm mà."

Cậu con trai đó khinh bỉ nói: "Có mấy đồng bạc, đáng để mày làm hết sức vậy không?"

Thạch Đầu thật thà nói: "Dù sao thì tao cũng có sức lực, không dùng để làm việc thì để làm gì bây giờ?"

"Mày khờ quá!" Đứa con trai đó khuyên bảo cậu, "Mấy đứa như tụi mình, nếu như không học được mấy trò vặt vãnh để đỡ việc thì dù có mệt chết cũng không ai quan tâm!"

Thạch Đầu cười nhạt, chẳng nói gì nữa.

Lúc này, một thằng nhóc khác làm trong tiệm chạy tới sân sau hét lên một câu: "Thạch Đầu, có người kiếm mày nè!"

Thạch Đầu vội vã đứng dậy, chạy vào trong quán, nhìn thấy Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm, vui mừng nói: "Là các cậu à!"

Vương Á Phu nói với Thạch Đầu: "Tụi mình có chuyện tìm cậu." Vương Á Phu nhìn xung quanh, thấy mấy đứa con trai làm chung trong tiệm đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, bèn nói: "Tìm chỗ nào vắng người nói chuyện đi."

Thạch Đầu nói: "Hay là, qua chỗ mình ở đi, chỗ đó không có ai hết."

Vương Á Phu nhìn Triệu Mộng Lâm một cái, Triệu Mộng Lâm cảm thấy sự việc gấp lắm rồi, cũng không quan tâm nhiều như vậy, bèn gật đầu: "Vậy tới đó đi."

Thạch Đầu dẫn Vương Á Phu, Triệu Mộng Lâm và Nhan Diệp băng qua sân sau, lần nữa đến căn phòng nhỏ tồi tàn của cậu và các bạn làm chung đang ở.

Lần này, bọn họ đứng nói chuyện luôn. Vương Á Phu giới thiệu với Thạch Đầu: "Đây là Nhan Diệp, là người cùng trải qua chuyện đó với tụi mình hồi mười lăm năm trước."

Thạch Đầu hiền lành đáp một tiếng "Ừa"

Triệu Mộng Lâm nói: "Bây giờ, bốn đứa tụi mình đều tập họp rồi."

Thạch Đầu hỏi: "Các cậu định làm gì?"

Vương Á Phu nói: "Hôm đó sau khi bọn mình tạm biệt cậu đã xảy ra không ít chuyện. Hơn nữa, hôm qua còn xảy ra chuyện lớn, để mình kể cho cậu nghe..."

Thạch Đầu yên lặng nghe Vương Á Phu kể chuyện, lúc nghe tới bác sĩ Trình uống thuốc độc tự sát, cậu la lên một tiếng "Ah": "Cái gì! Có người chết rồi?"

"Cậu nói khẽ thôi!" Triệu Mộng Lâm nhìn ra bên ngoài phòng, "Cứ nghe Vương Á Phu kể hết đã."

Sau vài phút, Vương Á Phu đã kể xong, cậu ấy nói: "Bây giờ cậu đã biết vì sao tụi mình tới tìm cậu rồi chứ?"

Thạch Đầu mặt mũi đơ ra: "Hung thủ giết bác sĩ Trình thật sự sẽ hại tụi mình sao?"

"Đây chỉ là suy đoán thôi, không nhất định là như vậy, nhưng khả năng này hoàn toàn có thể xảy ra." Nhan Diệp nói.

Thạch Đầu cảm thấy đầu óc hơi bấn loạn. "Nhưng mà... tên hung thủ này hoàn toàn không quen biết gì mình cả!"

Vương Á Phu lo lắng nói: "Cậu còn chưa hiểu à? Tụi mình đánh trống khua chiêng đi điều tra chân tướng chuyện năm đó như vậy, có lẽ từ lâu đã bị một vài người nào đó âm thầm chú ý tới rồi. Chúng ta ở ngoài sáng, hắn thì ở trong tối. Cậu có biết được kẻ đó là ai, sẽ trốn ở chỗ nào dòm ngó tụi mình không?"

Nghe cậu ấy nói vậy, Thạch Đầu há hốc mồm, sau đó liền ngậm lại, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ, nói cứ như lẩm bẩm một mình: "Lẽ nào... là kẻ đó..."

Cả ba người cùng nhìn về phía cậu: "Cậu nói cái gì?"

Thạch Đầu do dự nói: "Mình không biết... có phải do mình đa nghi quá không. Từ hôm mấy cậu tới tìm mình,  cứ luôn có một người xuất hiện lảng vảng ở gần nhà mình, hoặc là đảo tới đảo lui ở xung quanh quán lẩu mà mình làm việc, giống như là đang theo dõi cái gì đó vậy..."

"Người đó trông như thế nào?" Vương Á Phu gấp gáp hỏi.

"Một gã đàn ông trung niên khoảng hơn 40 tuổi."

"Cậu còn nhớ hình dáng ông ta như thế nào không?" Triệu Mộng Lâm hỏi.

Thạch Đầu cố gắng nghĩ một lúc: "Mình toàn là nhìn thấy ông ta từ xa, có điều cũng có một hai lần nhìn thấy mặt ông ta, gã đó... bên mũi có một nốt ruồi to lắm."

"Ah!" Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm cùng lúc la lên, "Chính là ông ta!"

Thạch Đầu ngạc nhiên hỏi: "Các cậu biết ông ta là ai sao?"

"Người đó chính là một vị bác sĩ đã làm việc ở bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng được mười mấy năm rồi, tên là Ngô Vĩ!" Triệu Mộng Lâm la lên.

"Các cậu làm sao mà quen được hắn vậy?" Nhan Diệp hỏi.

"Ngày đầu tiên mình và Vương Á Phu đi điều tra chuyện này đã đến bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng, cái ông bác sĩ đó đã chú ý tới tụi mình, còn đi tới bắt chuyện với tụi mình nữa chứ. Lúc đó bọn mình đã cảm giác được ông ta hơi quái dị, giống như đã biết điều gì đó vậy!"

"Lẽ nào... cái gã bác sĩ đó biết vào buổi tối mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì. Sau khi ông ta phát hiện tụi mình đang điều tra chuyện này, sợ rằng tụi mình tra ra sự thật ẩn giấu năm đó, cho nên mới âm thầm theo dõi tụi mình, nói như vậy, tất cả mọi chuyện đều xâu chuỗi lại với nhau rồi!" Nhan Diệp phân tích.

"Cậu cho rằng... bác sĩ Trình cũng là do ông ta giết?" Triệu Mộng Lâm trừng to mắt hỏi.

"Có khả năng."

"Như vậy, giờ tụi mình phải làm sao đây?" Triệu Mộng Lâm sợ sệt hỏi.

Vương Á Phu nói: "Tụi mình không thể tiếp tục điều tra chuyện này nữa, giờ tụi mình đều đang gặp nguy hiểm rồi! Có lẽ bây giờ tụi mình đang nằm trong tầm ngắm của kẻ đó, hễ mà tụi mình hành động khinh suất, thực sự có khả năng dẫn tới hoạ diệt thân đó."

Triệu Mộng Lâm nói: "Nếu không thì, tụi mình đem chuyện này đi báo cảnh sát đi, các cậu thấy sao?"

"Không được." Nhan Diệp nói, "Tụi mình giờ chẳng có chứng cứ gì hết, cảnh sát sẽ không thụ lý vụ án đâu. Hơn nữa nếu làm vậy, ngược lại sẽ có thể khiến cho tụi mình càng rơi vào thế nguy hiểm hơn."

"Vậy bọn mình phải làm sao đây? Mấy cậu nghĩ cách đi chứ!" Triệu Mộng Lâm nói.

Vương Á Phu thở dài: "Hiện tại tụi mình chỉ có thể cẩn thận, yên lặng quan sát tình hình, tuyệt đối không được manh động."

Cậu quay đầu qua, nói với Thạch Đầu: "Cậu không thể tiếp tục làm việc ở đây nữa, kẻ đó đã chú ý tới cậu rồi, không khéo, ông ta bất cứ lúc nào cũng có thể hại cậu đó!"

Thạch Đầu bối rối nói: "Mình không ở đây thì đi đâu?"

Vương Á Phu nói: "Đổi chỗ khác mà làm, cách xa chỗ này một chút, đừng để ông ta tìm thấy cậu."

Thạch Đầu lắc đầu nói: "Mấy ngày nữa là lãnh lương rồi, mình không thể bỏ đi lúc này được."

Triệu Mộng Lâm nổi nóng: "Sao mà tới nước này cậu còn nghĩ tới tiền bạc nữa! Mạng sống cậu không lo à?"

Thạch Đầu gục đầu im lặng, Triệu Mộng Lâm nói: "Nếu cậu cảm thấy khó mở lời với ông chủ, mình sẽ nói giúp cậu." Nói rồi cô định đi ra ngoài.

Thạch Đầu ngăn cô lại: "Không được! Mình đợi số tiền này để gửi về nhà, phải đưa cho em gái mình đi học!"

"Cậu..." Triệu Mộng Lâm nhìn thấy bộ dạng ngoan cố của Thạch Đầu, nóng ruột nghĩ một lát, rồi nói, "Hay là vầy đi, em gái cậu đi học cần bao nhiêu tiền? Mình đóng giùm cho."

"Vậy sao được, sao mình có thể lấy tiền của cậu?" Thạch Đầu cúi đầu nói, "Đây là việc của mình, tự mình quyết định phải làm thế nào, các cậu đừng lo cho mình nữa."

Vương Á Phu bước tới phía trước, đập mạnh lên vai Thạch Đầu: "Nói vậy mà cũng nói được! Cái gì mà "Đây là việc của mình, không cần các cậu lo" ? Cậu coi tụi mình là gì vậy, người xa lạ hả? Cậu tưởng tụi mình vội vội vàng vàng chạy tới đây báo tin cho cậu là vì cái gì?"

"Chứ còn gì nữa..." Triệu Mộng Lâm rơi nước mắt, "Cậu nói xem, bốn đứa tụi mình hồi mười lăm năm trước đều còn là em bé đã trải qua cùng một chuyện, bây giờ tụi mình có thể lần nữa tập họp lại với nhau, bộ dễ dàng lắm hả? Nếu như không phải là duyên phận, làm sao mà tụi mình có thể gặp lại nhau? Giờ đây tụi mình nhìn thấy cậu sống ở nơi nguy hiểm nhất, sao có thể bỏ mặc cậu được?"

Bỗng chốc, trong lòng Thạch Đầu giống như có một cái lọ ngũ vị bị đổ ra, mùi vị nào cũng dâng trào lên, cậu nhìn Vương Á Phu, Triệu Mộng Lâm và Nhan Diệp, đột nhiên cảm thấy bọn họ giống như anh chị em ruột vậy. Cậu nói: "Vậy mình nghe lời các cậu. Nhưng mình không thể đi liền được, như vậy có lỗi với ông chủ lắm. Tối nay mình sẽ nói với ông chủ, ngày mai mình sẽ rời khỏi chỗ này, được không?"

Vương Á Phu nhìn Triệu Mộng Lâm một cái, Triệu Mộng Lâm nói: "Được rồi, vậy tối nay cậu phải đề phòng một chút nhé, chiều mai bọn mình tới phụ cậu thu dọn đồ đạc, sẵn tiện giúp cậu kiếm công việc khác luôn."

"Được." Thạch Đầu nói, "Các cậu đừng lo lắng cho mình nữa, mình ở cùng với mấy thằng nhóc trong tiệm mà, không sao đâu."

Vương Á Phu nói: "Vậy tụi mình về đây."

Khi đi ra khỏi căn nhà nhỏ bé của Thạch Đầu, mọi người đang định chào tạm biệt nhau thì Thạch Đầu nhìn thấy ông già diễn xiếc khỉ từ bên đường ở xa xa đi tới, con khỉ đó ngồi xổm trên vai ông ta. Sau khi đi lại gần, Thạch Đầu chào hỏi một câu: "Ông ơi, lại phải đi luyện tập xiếc ạ?"

Ông lão diễn xiếc ngẩng mặt lên đáp một tiếng, rồi lại cúi đầu đi về phía trước. Con khỉ ở trên vai kêu hai tiếng "éc éc" với Thạch Đầu.

Vương Á Phu đang định bảo mọi người đi về, quay đầu lại, không ngờ lại nhìn thấy Nhan Diệp mặt mày tái nhợt, chết lặng nhìn ông lão diễn xiếc khỉ, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi và sửng sốt.

Vương Á Phu hoảng hồn một phen, hỏi: "Cậu sao vậy?"

Nhan Diệp đờ người ra nhìn theo bóng lưng của ông lão đó, tận một lúc lâu cậu mới quay mặt qua nhìn Vương Á Phu, lắp bắp nói: "Mình... mình..."

Triệu Mộng Lâm và Thạch Đầu nhìn cậu: "Rốt cuộc thì cậu sao vậy?"

Trên khuôn mặt Nhan Diệp hiện ra một biểu cảm khó diễn tả, cậu nhăn trán, sau mười mấy giây, nói: "Mình không sao, mình phải về nhà rồi..."

Cả đám Vương Á Phu còn chưa kịp mở miệng thì Nhan Diệp đã chẳng thèm nghe mà chạy đi mất rồi, trong chốc lát đã mất tiêu bóng dáng.

Vương Á Phu, Triệu Mộng Lâm và Thạch Đầu ngơ ngác nhìn nhau, bối rối nhìn theo hướng Nhan Diệp biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com