ZingTruyen.Info

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Vừa về đến nhà, cậu nhóc La Ni vốn đợi đã lâu liền tới đón lấy mô hình máy bay trong tay ba, vui mừng hét lên: "Tốt quá rồi, chính là mẫu này!" Đồng thời ôm lấy ba một cái, vui sướng tới mức mặt mũi sáng rực lên.

La Uy gượng cười ngồi tán gẫu với con trai một lúc. Sự chú ý của La Ni toàn bộ dồn hết vào mô hình mới, hoàn toàn không phát hiện ra cánh tay của ba đang bị thương, sau đó cậu đem mô hình về phòng chơi.

La Uy đi vào phòng khách, Từ Lôi thấy anh đi tay không liền hỏi: "Ủa? Không mua đồng hồ hả anh?"

La Uy không muốn để Từ Lôi biết chuyện xảy ra lúc nãy, sợ làm cô lo thêm, bèn giấu giếm: "Đảo một vòng cũng không thấy cái nào thích hợp cả."

"Haizz, mua cái đồng hồ thôi mà có gì thích hợp với không thích hợp chứ?" Từ Lôi thở dài, "Thôi vậy, lần sau chúng ta cùng đi mua."

La Uy ngồi xuống sô pha, mắt nhìn chằm chằm vào tivi, cảnh tượng lúc nãy ở khu trung tâm thương mại lại hiện lên trong đầu.

Suy nghĩ một hồi lâu, La Uy cảm thấy nên lấy quyển sổ đó ra phân tích, so sánh thử. Tâm trạng bất an trong lòng anh bây giờ có vẻ như khiến anh không cách nào tập trung tinh thần để làm bất kì chuyện gì được.

La Uy đi vào phòng đọc sách, bật đèn trong phòng lên, rồi lại đi tới trước tủ sách, mở cánh cửa tủ bằng thuỷ tinh ra...
    
Anh lặng người.

Không thấy quyển sổ đó đâu nữa!

Trong lòng La Uy sửng sốt một phen, miệng há to ra cả một lúc lâu, sau đó từ từ bình tĩnh nhớ lại, lẽ nào mình nhớ sai chỗ đặt quyển sổ?

Chỉ mất 30 giây, La Uy liền phủ định suy nghĩ đó ngay. Bởi vì anh nhớ rõ lắm, sau khi trở về từ thành phố Z, việc đầu tiên mà anh làm chính là đặt quyển sổ lên ngăn thứ ba của kệ sách. Khi cất quyển sổ, anh vô cùng thận trọng, cho nên tuyệt đối không thể nhầm được!

Vì để xác nhận lại cho kĩ, anh kiếm lại túi hồ sơ mà anh đem theo đến thành phố Z, lật ngược lại kiếm một lượt, quả nhiên không có. Lông mày La Uy xoắn lại với nhau. Đột nhiên, anh nghĩ ra điều gì đó.
    
La Uy bước nhanh ra khỏi phòng đọc sách, vừa bước vào phòng khách là anh la to lên: "Từ Lôi, quyển sổ của anh đâu?"

Từ Lôi đang vừa cắn hạt dưa vừa xem tivi, cô ngẩng đầu lên nói: "Sổ gì anh?"

"Thì là quyển sổ mà giáo sư Nghiêm đưa cho anh đó!"

"Sao em biết được?" Từ Lôi hơi bỡ ngỡ nhìn La Uy, "Anh biết là em trước giờ không đụng vào đồ của anh mà."

La Uy lộ ra biểu cảm khó tin. Anh quay đầu qua nhìn về phía phòng La Ni, rồi nhanh chóng đi tới trước cửa phòng La Ni, dùng tay gõ cửa: "La Ni, ra đây ngay!"

La Ni mở cửa ra, gương mặt mang đầy vẻ hoài nghi nhìn ba: "Có chuyện gì vậy ba?"

"Có phải con đã vào phòng đọc sách của ba rồi lục lọi tủ sách, lấy đi một quyển sổ đúng không?" La Uy hỏi.

La Ni há to miệng một tiếng "Á", biểu cảm bắt đầu mất tự nhiên. "Con..."
    
"Quả nhiên là con lấy!" La Uy nhìn biểu cảm của con trai là đoán ra được ngay, "Chẳng phải ba đã nói với con từ lâu rồi sao? Trong tủ sách của ba toàn là chứa những tài liệu quan trọng! Con không được tuỳ tiện lấy đi!"

"Nhưng mà, con..." La Ni mặt mày khó xử, cẩn thận chọn lọc từng con chữ, "Không phải là con lấy đi, con chỉ mượn xem một chút thôi... Vốn dĩ con định xem xong thì sẽ trả nó về chỗ cũ mà."

"Con định xem thứ đó để làm gì?" La Uy gào lên, "Đồ của ba con không được phép tuỳ tiện xem, trước đây ba chưa dạy con à!"

Từ Lôi đi tới bênh con trai: "Mắc gì nổi nóng dữ vậy anh!"

La Uy chẳng thèm để ý tới cô, vẫn tức giận đùng đùng hỏi La Ni: "Nói, tại sao con phải lấy quyển sổ đó?"

La Ni xụ mặt xuống, tỏ vẻ tủi thân: "Con với bạn bè đã giao kèo với nhau, phải kể một câu chuyện kinh dị cho bọn nó nghe. Vốn dĩ con định xem thử trong tủ sách của ba có loại sách đó không, kết quả là vô tình lục trúng quyển sổ đó, con xem được một lúc, cảm thấy câu chuyện được ghi trong đó vẫn khá là huyền bí, cho nên... "

"Con cho bạn bè mượn quyển sổ đó để đọc rồi à?"

"Không có ạ, chỉ là con đọc xong rồi thì biên tập lại nội dung thành một câu chuyện để kể cho bọn nó nghe thôi..."

"Câu chuyện?" La Uy tức sôi máu, "Con coi đó là tiểu thuyết à? Ai nói với con mấy cái đó là câu chuyện vậy? Con có biết không, đó là..." Nói đến đây, La Uy phát hiện trong mắt La Ni toát ra vẻ sợ hãi, anh lập tức ngừng nói.

"Anh la hét cái gì chứ!" Từ Lôi đau lòng xoa đầu con trai, "Đừng có doạ con nữa! Dù sao thì cũng chưa làm mất mà, bảo nó trả lại cho anh là được rồi."

La Uy nhìn con trai một cái, La Ni biết điều vội vã quay trở vào phòng, một lúc sau, đưa quyển sổ lại cho La Uy.

La Uy cầm quyển sổ trên tay, thở phào nhẹ nhõm, ngữ khí cũng dịu lại nhiều: "Nhớ đấy, sau này không được tự tiện lục tủ sách của ba. Còn nữa, không được phép kể cho bạn con nghe nội dung trong quyển sổ."
    
La Ni biết mình có lỗi, vội vàng gật đầu, sau đó định về lại phòng.

"Đợi đã." La Uy lại nhớ ra điều gì đó, anh hỏi, "Cuốn sổ này con đã xem những gì rồi?"

"Con... xem hết luôn rồi." La Ni không dám nói dối với người cha là nhà tâm lý học.

"Còn mấy trang cuối thì sao?"

"Hả? Mấy trang cuối hả?" La Ni nghĩ ngợi một lát, "Con chưa xem."

La Uy thở phào nhẹ nhõm, anh cau mày, xua xua tay về phía con trai. La Ni nhanh chóng về phòng, đóng cửa lại.

P.s: Đọc chương này xong không biết có ai giống mình hơm ._. cảm giác như xem mấy phim kinh dị của Mỹ ấy, điển hình là bộ Annabelle phần 3, kiểu gì cũng có mấy ba mấy má táy máy tay chân phá game dễ sợ :3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info