ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 17

gauconbibi

La Uy trở về từ thành phố Z đã được ba ngày rồi. Ba ngày nay, anh gác lại hết những điều phiền toái và thoả thích tận hưởng một thời gian. Nào là đi hồ bơi, sân tennis, rạp chiếu phim, khu ẩm thực, lúc này La Uy mới phát hiện ra rằng vì bình thường công việc bận rộn quá, những địa điểm giải trí và thư giãn này đã trở nên khá xa lạ với anh. Anh than thở rằng cái giá của sự thành công trong sự nghiệp chính là giảm đi kha khá thú vui trong cuộc sống.

Trong khoảng thời gian vui vẻ mấy ngày nay, La Uy thỉnh thoảng vẫn nghĩ về việc mà giáo sư Nghiêm đã giao phó cho anh. Ngay cả khi đang nhai món sushi lươn yêu thích của mình, vẻ mặt đau khổ và tuyệt vọng của Hạ Lê thỉnh thoảng cũng sẽ hiện ra trước mắt anh. Nhưng anh đã tự nói với chính mình rằng anh đã giúp đỡ tận tình tận nghĩa rồi. Hơn nữa, cũng giống như Hạ Lê đã từng nói, chuyện này quá là kì dị, có lẽ anh thật sự cố gắng hết sức thì cũng không giúp ích được gì, thậm chí sẽ khiến mọi thứ trở nên càng tồi tệ hơn.
    
Nghỉ ngơi tới tối ngày thứ ba thì La Uy cho rằng trạng thái của mình đã hoàn toàn hồi phục. Những dòng suy nghĩ lộn xộn tạp nham và phiền não cũng không còn quấy rầy anh nữa. Lúc ăn cơm tối, anh nói với Từ Lôi, từ ngày mai anh phải tiếp tục đến trung tâm tư vấn tâm lý để làm việc.
    
"Tốt quá!" Từ Lôi vui mừng nói, rồi gắp thêm đồ ăn cho La Uy, "Anh đã khôi phục lại dáng vẻ tràn đầy sức sống trước đây rồi!"

"Ba ơi, ba lại quên mua mô hình máy bay cho con rồi!" La Ni bất mãn nói, "Tuần trước con đã nói như thế nào? Con biết ngay ba sẽ không để tâm tới mà!"

La Uy vỗ đầu, nghĩ tới chuyện này thì quả thật anh hẹn cũng hơi lâu rồi. Anh nói với con trai: "Ấy chết, ba quên mất tiêu! Mà cũng tại con, ba rảnh mấy ngày nay sao không nói, giờ mới nhắc ba!"

"Con thử xem tính tự giác của ba thôi." La Ni ngoẹo đầu nói, "Xem thử ba có nhớ mua trước ngày sinh nhật của con không."
    
La Uy bấm ngón tay nhẩm tính. "Thiệt tình, còn hai ngày nữa là tới sinh nhật con rồi." Anh nghĩ một lát: "Thế này nhé, chút nữa ăn cơm xong ba đi mua cho con nhé."

"Thật ạ?" La Ni vui mừng đến nỗi buông chén xuống nhảy cẫng lên, "Hay quá, chút nữa con viết lên tờ giấy cho ba đem theo, ba cứ theo đó mà mua là được!"

"Xem con vui tới cỡ đó kìa!" Từ Lôi nhìn con trai mà cười, rồi quay đầu qua nói với La Uy, "Chút nữa anh đi cũng hay, tiện thể mua giúp em cái đồng hồ thạch anh nhé. Cái đồng hồ thạch anh trong phòng ngủ đã chạy sai từ lâu rồi, em thấy nên đổi cái mới đi."

"Ừ." La Uy gật đầu một cái, "Chút nữa anh đi mua."
    
Sau khi ăn cơm xong, La Ni liền liên tục hối thúc ba. La Uy chỉ ngồi trên sô pha nghỉ một lát rồi mang theo ví tiền đi ra ngoài.

La Uy không lái xe ra ngoài mà chọn đi tản bộ. Anh mất vỏn vẹn 30 phút mới đi đến trước cửa một trung tâm thương mại lớn.

La Uy đi đến quầy bán mô hình, đưa tờ giấy mà con trai đưa cho anh cho nhân viên bán hàng, kêu cô ấy theo đó mà lấy. Chẳng bao lâu, nhân viên bán hàng mỉm cười bưng ra một hộp giấy được đóng gói đẹp đẽ, rồi mời anh qua quầy thu ngân thanh toán. La Uy liếc nhìn nhãn mác, 680 tệ ( ~2 triệu 4, công nhận rich kid ghê :3 ). Anh thầm thở dài một câu: Cục cưng à, không rẻ chút nào đâu con.

La Uy thanh toán xong tiền mô hình máy bay liền đi thang máy lên lầu ba của khu trung tâm thương mại, tầng này chủ yếu bán đồng hồ và đá quý. Ở một quầy chuyên bán đồng hồ thạch anh, La Uy phát hiện ở đây có cả mấy trăm chiếc đồng hồ thạch anh với nhiều kiểu dáng và thiết kế tinh xảo. Khi nữ nhân viên bán hàng nhìn thấy La Uy dừng lại và quan sát thì cô ấy ngay lập tức nhiệt tình chào hỏi và giới thiệu cho La Uy những ưu điểm khác nhau của từng mẫu đồng hồ.

Là một nhà tâm lý học, trong lòng La Uy biết rõ, trong tình huống này, theo nguyên tắc lựa chọn quá mức, nếu mỗi mẫu đều lựa kĩ thì thường rất hay bị loá mắt, cuối cùng hoàn toàn không biết nên mua mẫu nào. Cho nên anh đơn giản là sẽ không chọn lựa, nói thẳng với nữ nhân viên bán hàng: "Lấy đại mẫu nào cũng được, chỉ cần chạy đúng giờ là ok."
    
"Đồng hồ ở chỗ tụi em đều chạy chuẩn lắm ạ, anh xem nè, đều chỉnh chạy chuẩn theo giờ Bắc Kinh." Nữ nhân viên bán hàng mỉm cười nói: "Anh có thể tự so sánh với thời gian trên đồng hồ đeo tay ạ."

La Uy lại gần một bức tường treo đầy đồng hồ thạch anh, ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ ở góc trên bên trái, rồi nói với nữ nhân viên bán hàng: "Lấy cái này đi."

"Vâng ạ, anh đợi chút nha, giờ em... " Đột nhiên nữ nhân viên bán hàng hét lên thất thanh, "Á! Cẩn thận!"
    
La Uy quay đầu nhìn phía trên bên phải, một chiếc đồng hồ thạch anh điện tử nặng trịch rớt hướng xuống đầu anh, anh giơ tay phải lên để che đầu theo bản năng. Chiếc đồng hồ thạch anh đập mạnh vào cánh tay anh một cái "bộp", rồi lại rơi xuống đất, rớt ngay chân La Uy, mặt đồng hồ bằng thủy tinh bị va đập với nhiều vết nứt.

La Uy chầm chậm hạ cánh tay xuống, cảm thấy cánh tay bị va đập đau điếng, nhìn kĩ lại thì mu bàn tay phải của anh cũng bị lớp vỏ kim loại của đồng hồ thạch anh và những vụn thuỷ tinh vỡ làm cho trầy xước chảy máu.

Toàn bộ khách khứa trong khu trung tâm thương mại đều kinh ngạc nhìn về hướng bên này, nữ nhân viên bán hàng càng hốt hoảng, luống cuống, cô hoang mang đi tới phía trước, liên tục cúi người xin lỗi La Uy: "Thưa anh, thật sự xin lỗi anh... Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy! Tụi em... nhất định sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn ạ, mong anh đi bệnh viện kiểm tra..."

La Uy chưa kịp hoàn hồn trừng to mắt, rồi xoa nắn một bên cánh tay phải bị thương. May mắn thay, đó chỉ là một vết thương ngoài da.

Khuôn mặt nữ nhân viên bán hàng vẫn hiện đầy sự lo lắng và xin lỗi, có vẻ như là sợ La Uy nổi giận đùng đùng mà mắng cô một phen, không ngờ La Uy xua tay và nói: "Bỏ đi, không liên quan đến cô, là tự nó rơi xuống mà."
    
"Thưa anh, anh tốt quá ạ!" Nữ nhân viên bán hàng cảm kích mà khó xử nói, "Chuyện như vậy là lần đầu tiên đó anh, tụi em hoàn toàn không ngờ tới, những chiếc đồng hồ này theo lý mà nói có lẽ đều được treo rất vững..."

La Uy không để ý tới những gì cô ấy nói nữa, anh vô tình liếc nhìn cái đồng hồ dưới chân, anh sững sờ.

Trên mặt kính đồng hồ bị nứt có vài vết máu mà lúc nãy La Uy va quẹt trúng, lúc này anh mới cúi đầu xuống nhìn chiếc đồng hồ, khuôn mặt anh phản chiếu trên lớp kính, nhìn giống như một người toàn thân máu me đầm đìa. Trên bộ đếm giờ bằng điện tử của chiếc đồng hồ hiển thị thời gian: 00:12

Trong nháy mắt, trong đầu La Uy như loé lên một tia chớp, đánh thức vài kí ức vốn đã bị niêm phong. Anh đột nhiên nhớ ra, cảnh tượng này rất quen thuộc. Phải rồi! Vào tối hôm đó, trong tấm gương ở phòng làm việc, anh cũng đã nhìn thấy một người toàn thân đầy máu kiểu như vậy!

La Uy ngây người đứng yên tại chỗ, mắt mở to, sắc mặt kinh hãi khó tả.

Lúc này, nữ nhân viên bán hàng không biết từ đâu tìm được vài chiếc băng keo cá nhân, sau khi xé chúng ra thì dán lên mu bàn tay của La Uy để cầm máu, đồng thời kéo anh về thực tại.

Sau khi La Uy lại đứng ngây người mất mấy giây, anh liền nhắc đến việc đi mua mô hình máy bay cho con trai, mang vẻ mặt ngơ ngẩn rời khỏi khu trung tâm thương mại.

Đi trên đường, gió lạnh buổi đêm thổi lướt qua khiến cho suy nghĩ của La Uy trở nên vô cùng thấu đáo, đồng thời cũng khiến anh cảm thấy sống lưng ớn lạnh.

Khoan đã, chuyện này rốt cuộc là sao?

Lúc mới đầu là nhìn thấy cái người bị chảy máu trong tấm gương ở phòng làm việc; sau này lại nhìn thấy hiện tượng tương tự trong ô cửa kính trên xe lửa, rồi thêm cả chuyện tối nay...
    
Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể nào, La Uy hết lần này đến lần khác cố thuyết phục bản thân, đây đều là trùng hợp mà thôi, nhưng tâm trí anh lại không chịu sự kiểm soát của anh, cứ liên tục liên kết tới cuốn sổ ấy và năm bệnh án quái dị trong đó.

Sau cùng, thân thể anh bắt đầu run lên cầm cập, cuối cùng anh không thể trốn tránh và phủ nhận một vấn đề. Lẽ nào anh cũng xuất hiện những điềm lạ trước khi chết giống như năm người được ghi lại trong quyển sổ đó?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info