ZingTruyen.Asia

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Buổi chiều sau khi tan học, La Ni thường cùng cậu bé nhỏ con và cậu bé đeo kính cùng nhau về nhà.

Trên đường về bọn họ bàn tán về những chuyện mới mẻ xảy ra trong trường. Nhưng hôm nay những chủ đề thú vị quả thật rất ít. Sau khi cậu bé đeo kính kể xong chuyện cậu ở lớp rình lén phát hiện giáo viên môn Ngữ Văn móc mũi, La Ni và cậu bé nhỏ con đều trợn mắt, cho rằng chuyện này quá là nhạt nhẽo.

"Ê, phải rồi." La Ni nghĩ tới một chuyện thú vị, "Tối qua tao đã chơi một game bóng chày mới ra mắt trên Wii đó, tụi mày biết không? Đây là game thể loại vận động hay nhất mà tao từng chơi đó..."

"Được rồi, La Ni, tụi tao không hứng thú với chủ đề này đâu." Cậu bé đeo kính chán chường nói, "Tụi tao không giống mày có người cha giàu như vậy, game gì mới ra đều mua cho mày."

La Ni bĩu môi, biết điều không nói gì nữa.
    
Đi thêm mấy bước nữa, cậu bé nhỏ con nói: "Đêm hôm qua nhân lúc ba mẹ không có ở nhà, tao đã lên máy tính ngồi xem một bộ phim kinh dị."

"Mày xem một mình à?" Cậu bé đeo kính nói, "Thật không ngờ là mày cũng gan quá nhỉ?"

"Nhưng tao bị hù sợ gần chết. Nửa sau bộ phim là tao nằm bò trong mền mới dám xem hết đó."

"Ồ," Cậu bé đeo kính nhún vai, "Vậy cho tao rút lại câu nói vừa nãy nha."

"Nội dung là gì vậy? Kể tao nghe với." La Ni nói.

"Tụi mày muốn nghe hả?" Cậu bé nhỏ con làm ra vẻ thần bí nói, "Bị doạ tới buổi tối không dám đi vệ sinh thì đừng trách tao nha."

"Đừng phí lời nữa, mau kể đi." La Ni thúc giục.

Cậu bé nhỏ con kể câu chuyện về trộm mộ, nội dung là một người nọ ban ngày thì có nghề nghiệp bình thường, nhưng đêm đến lại khoác lên mình bộ đồ ôm sát người đi đào mộ của những người giàu mới chết. Hắn ta chiếm đoạt lấy châu báu và danh dự của người chết, có lẽ còn có một phần cơ thể của bọn họ nữa, rồi cất giấu những tang vật ấy dưới tầng hầm trong nhà, mãi cho đến một hôm, lời nguyền bắt đầu ứng nghiệm đối với hắn...

Cậu bé nhỏ con hoàn toàn không có năng khiếu kể chuyện, nhưng với lối kể chuyện trình độ nghiệp dư của cậu vẫn không thể che đậy được sự đáng sợ vốn có của câu chuyện. Đặc biệt là trong câu chuyện này có rất nhiều những chi tiết mô tả đầy máu me và buồn nôn, khiến cho người nghe toàn thân khó chịu, cản giác không thoải mái về mặt sinh lý.

Khi cả ba người đều sắp tới nhà, chuyện cũng đã kể xong, cậu bé nhỏ con vô cũng hài lòng, cậu cho rằng bản thân mình đã mãn nguyện khi truyền tâm trạng sợ hãi cho hai người còn lại.
   
"Thấy sao? Sợ chưa?" Cậu đắc ý vênh váo hỏi.
    
Cậu bé đeo kính run rẩy và nói: "Ghê quá đi."
    
Nhìn thấy La Ni không nói gì, cậu bé nhỏ con lại hỏi: "Mày thì sao?"
    
Thực ra La Ni cũng cảm thấy câu chuyện này quả thật hơi đáng sợ, nhưng cậu lại thấy không nên khiến cho cậu bé nhỏ con đắc ý quá, thế là liền khoe mẽ: "Cũng bình thường thôi, tao chẳng thấy có gì đáng sợ hết, đặc biệt là kết cục, quá cũ rích luôn."
    
"Xuỳ," Cậu bé nhỏ con hiển nhiên cho rằng đánh giá như vậy là không đủ, "Mày thấy chuyện tao kể cũ rích, vậy mày kể chuyện gì đó mới mẻ chút nghe thử coi."
    
"Cái này có gì khó đâu." La Ni bị khích nên chém gió, "Gì chứ kể chuyện kinh dị thì trong đầu tao có cả kho."
    
"Được, cứ vậy mà làm nha." Cậu bé nhỏ con không phục nói: "Lần sau tới lượt mày kể nhé, đừng khiến tụi tao thất vọng đó."
    
Đi đến đây, ba người bèn chia ra mỗi người một ngả.
    
Một mình đi trên đường, La Ni bắt đầu hơi hối hận. Tội tình gì giờ phải giữ thể diện chỉ vì muốn khoe mẽ? Chính mình đã không biết kể chuyện kinh dị rồi, ngay cả những bộ phim hoặc tiểu thuyết giống kiểu kinh dị còn chưa từng xem qua.
    
Bây giờ đã lỡ chém gió rồi, để coi lần sau làm sao xử trí đây. La Ni buồn bực cau mày, lấy chân đá cục đá nhỏ bên đường văng ra xa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia