ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 16

gauconbibi

Ba người tìm một góc tương đối yên tĩnh trong quảng trường. Nghe xong lời tự thuật của Nhan Diệp, Triệu Mộng Lâm không kiềm chế được la lên: "Nói như vậy, cậu cũng giống như tụi mình, bị ám ảnh tâm lý bởi chuyện này à?"

"Lúc đầu mình chẳng biết chuyện này là sao hết. Tại sao mình nhìn thấy đứa bé sơ sinh toàn thân đầy máu trong tivi thì lại mất khống chế về cảm xúc mà hét lên inh ỏi? Sau đó, mình nhớ tới chuyện xảy ra ở bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng mà ba mẹ mình kể lúc nhỏ, tự dưng liền nghĩ ra, hai việc này nhất định có liên quan tới nhau."

"Lúc nãy cậu nói, sau khi chuyện đó xảy ra, cậu liền nhớ ra điều gì đó. Vậy điều đó là gì?" Vương Á Phu hỏi.

Nhan Diệp nhếch miệng, cau mày nói: "Hình như mình... hơi nhớ ra cái thứ mà mình nhìn thấy đêm đó rồi, mình có chút ấn tượng mơ hồ..."

"Thật hả?" Triệu Mộng Lâm phấn khích, "Vậy cậu mau nói đi, tối hôm đó cậu đã nhìn thấy những gì?"

Khuôn mặt Nhan Diệp đột nhiên lộ ra biểu cảm đau khổ, cậu lắc đầu nói: "Mình cũng đã thử cố nhớ lại, nhưng mỗi lần nhớ tới đây, tim mình lại đập rất mạnh, đầu mình cũng bắt đầu đau..."

Cậu thở gấp, dùng tay giữ lấy đầu, dường như ngay lập tức đã bước vào cái trạng thái mà cậu ấy vừa nói.

Vương Á Phu nhìn thấy bộ dạng đau đớn của cậu, vỗ vai cậu mà nói: "Thôi đừng nghĩ tới nữa."

Triệu Mộng Lâm hơi ủ rũ nói: "Nếu cậu cũng không biết, vậy bốn đứa tụi mình cũng chẳng ai biết được chân tướng rồi."

Nhan Diệp ngẩng đầu lên, tâm trạng dần ổn định lại, cậu hỏi: "Còn một người nữa là ai?"

Vương Á Phu đáp: "Cậu ấy tên là Thạch Đầu, là một cậu nhóc thôn quê, giờ đang làm thuê cho một quán lẩu trong thành phố. Tụi mình lúc trước cũng tìm ra cậu ấy rồi, nhưng tình huống của cậu ấy cũng chẳng khác tụi mình là bao."

Nhan Diệp nói: "Vốn dĩ mình còn tưởng hôm nay sau khi tới gặp các cậu thì các cậu có thể nói cho mình biết năm đó đã xảy ra chuyện gì với mình."

Vương Á Phu thở dài: "Haizz, bây giờ bế tắc quá đi."

Triệu Mộng Lâm ở bên cạnh suy tư một hồi, rồi nói: "Mình có một cách, chỉ là... không biết cậu có chịu không."

Cô quay đầu nhìn Nhan Diệp.

Nhan Diệp hỏi: "Cách gì?"

Triệu Mộng Lâm nói: "Nhà mình có bác sĩ tâm lý riêng, hồi mình mới mấy tuổi, ba mình vì chuyện này mà đã dẫn mình đi gặp ông ấy. Bác sĩ đó vì để tìm ra nguồn gốc của nỗi sợ trong lòng mình mà đã thực hiện thôi miên cho mình. Nhưng bởi vì lúc mình trải qua chuyện này còn nhỏ quá, cho nên thuật thôi miên cũng không giúp ích được mấy. Nhưng lúc cậu trải qua chuyện này thì đã được hai tuổi rồi..."

"Cậu định để mình tiếp nhận thuật thôi miên hả?" Nhan Diệp dần hiểu ra.

"Cậu đồng ý chứ?"

Nhan Diệp nghĩ ngợi gì đó, rồi nói: "Được, thử xem sao! Mình quả thật cũng muốn biết lắm rồi, vào cái đêm mười lăm năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ!"

"Vậy bác sĩ tâm lý đó sống ở đâu?" Vương Á Phu hỏi.

"Không xa đâu, gần nhà mình thôi. Giờ tụi mình đi luôn đi!" Triệu Mộng Lâm nói.

Cả ba người bước đi nhanh khỏi quảng trường phía Tây, đến một con phố lớn người người qua lại tấp nập, Triệu Mộng Lâm vẫy một chiếc taxi, ba người cùng lên xe.

Vương Á Phu và Nhan Diệp ngồi ở băng ghế sau, Nhan Diệp đột nhiên cau mày, hỏi Triệu Mộng Lâm: "Nhà cậu làm nghề gì vậy? Còn có cả bác sĩ tâm lý riêng nữa chứ."

Triệu Mộng Lâm ngồi ở ghế trước quay đầu lại nhìn cậu một cái, sau đó trề môi với Vương Á Phu, ám thị bằng mắt.

Vương Á Phu ngả người về phía tai Nhan Diệp, khẽ nói mấy câu, Nhan Diệp trợn to mắt, gương mặt sửng sốt.

Sau hơn mười phút, chiếc xe taxi dừng lại ở một khu biệt thự mini. Sau khi xuống xe, Triệu Mộng Lâm chỉ vào căn biệt thự nhỏ đẹp đẽ trang nhã ở phía trước mà nói: "Chính là ở đây nè." Cô kêu Vương Á Phu và Nhan Diệp đi lên bậc thềm gỗ ấn chuông.

Một lúc sau, cửa mở ra, một người đàn ông trung niên mặt mày hiền hậu, tầm hơn 40 tuổi cười mà nói: "Là Mộng Lâm à, mau vào đi."

"Bác sĩ Trình, con chào bác." Triệu Mộng Lâm lễ phép giới thiệu, "Đây là hai người bạn của con, Vương Á Phu và Nhan Diệp."

"Được, được, các cháu cứ vào đi." Bác sĩ Trình làm động tác mời, ba người cùng đi vào nhà.

Ngồi trong phòng khách, bác sĩ Trình rót ba tách trà cho bọn họ, hỏi rằng: "Các con đến tìm ta có việc gì sao?"

Triệu Mộng Lâm đi thẳng vào vấn đề: "Bác sĩ Trình, bác có còn nhớ, ba con lúc trước đã đến chỗ bác tư vấn về chuyện hồi con hơn một tuổi đã đột nhiên hét lên thất thanh ở bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng không?"

Bác sĩ Trình đẩy gọng kính trên mũi, gật đầu: "Đương nhiên là nhớ chứ. Phải rồi, sau đó con vẫn còn gặp ác mộng vì chuyện này chứ?"

"Cũng thường xuyên ạ." Triệu Mộng Lâm nói, "Bác sĩ Trình à, bác đừng quên, lúc đó không chỉ riêng con mà còn có ba đứa bé khác cũng hét lên chói tai nữa đấy."

"Phải." Bác sĩ Trình nói, sau đó Nhìn Vương Á Phu và Nhan Diệp.

"Bác sĩ Trình, con nghĩ bác cũng đã đoán ra rồi, hai bạn nam này chính là hai trong số đó."

"Ồ!" Bác sĩ Trình đang ngồi trên sofa liền kinh ngạc đứng dậy, rồi chầm chậm ngồi xuống, "Không ngờ con đã tìm được hai đứa bé của mười lăm năm trước rồi à? Thật chẳng dễ dàng gì! Sao mà con tìm được vậy?"

"Bác sĩ Trình, chuyện này nói ra dài dòng lắm, hơn nữa, điều quan trọng không nằm ở chỗ này. Hôm nay chúng con tới đây, chủ yếu là muốn..." Triệu Mộng Lâm đem dụng ý của mình kể một lượt ra thật chi tiết.

Bác sĩ Trình nhìn Nhan Diệp chằm chằm, nhẹ nhàng gật đầu: "Nếu lúc đó con đã hai tuổi rồi, vậy thì, nếu dùng thuật thôi miên, hoàn toàn có thể đánh thức mảng hồi ức thời thơ ấu vốn đã ngủ vùi sâu trong tiềm thức của con. Giả sử con có thể nhớ lại vào cái đêm mười lăm năm trước rốt cuộc đã nhìn thấy những gì, vậy có khả năng sẽ làm sáng tỏ được chuyện này. Cậu bé à, con bằng lòng phối hợp với bác tiến hành thôi miên chứ?"

"Vâng ạ, thưa bác sĩ." Nhan Diệp khẳng định.

"Nhưng bác buộc phải nhắc nhở con, nếu như thôi miên thành công, có thể sẽ đưa con trở lại cái đêm mười lăm năm trước, đây có lẽ sẽ là một chuyến đi không dễ chịu vui vẻ gì, con phải có sự chuẩn bị tâm lý mới được."

Nhan Diệp hít một hơi thật sâu. "Bác sĩ, con đã chuẩn bị tâm lý xong rồi."

"Vậy được thôi, chúng ta có thể tiến hành ngay." Bác sĩ Trình nói với Triệu Mộng Lâm và Vương Á Phu, "Khi thôi miên cần sự yên lặng tuyệt đối. Bác sẽ đưa cậu ấy tới phòng đọc sách cạnh vườn hoa sau nhà để tiến hành thôi miên. Hai đứa đợi ở phòng khách nhé."

"Vâng ạ, thưa bác sĩ." Triệu Mộng Lâm gật đầu.

Bác sĩ tâm lý dẫn Nhan Diệp vào phòng đọc sách, đóng cửa lại. Triệu Mộng Lâm và Vương Á Phu chẳng nói lời nào ngồi đợi ở sofa phòng khách, trong lòng nóng như lửa đốt. Mức độ căng thẳng của bọn họ chẳng kém gì Nhan Diệp.

Vương Á Phu nhìn chằm vào chiếc đồng hồ treo ở trên bức tường đối diện, thời gian từng giây từng phút trôi qua, đã hơn hai mươi phút rồi, căn phòng vẫn yên ắng đến đáng sợ. Cậu khẽ liếc nhẹ nhìn Triệu Mộng Lâm, ánh mắt cô cứ nhìn thẳng vào khoảng không vô định phía trước một cách bần thần, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

Vương Á Phu cảm thấy bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở, cậu khẽ ho khan vài tiếng, thấp giọng hỏi: "Cậu nói xem, Nhan Diệp cậu ấy..."

Đột nhiên, một tràng tiếng thét inh ỏi chói tai truyền ra từ trong phòng đọc sách. Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm sửng sốt, cùng lúc từ trên sofa bật dậy, bọn họ nghe ra được đây chính là tiếng của Nhan Diệp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info