ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 15

gauconbibi

Lúc đến thành phố Z là đã gần sáu giờ. Bây giờ mùa đông đang đến gần, bầu trời đã trở nên âm u từ lâu, sau khi La Uy xuống xe, ngay cả cơm tối cũng không thèm ăn, bắt liền một chiếc taxi và nói với tài xế địa chỉ mà Hạ Lê đã đưa cho anh.

Khu dân cư Lục Nhân cách đó không xa, La Uy chỉ mất khoảng hai mươi phút là tới nơi rồi. Nhờ hỏi thăm người gác cổng, anh rất nhanh đã tìm thấy nhà số 701, block số 8.

Đứng ở cửa, La Uy điều chỉnh lại tâm trạng một chút, đang chuẩn bị gõ cửa thì một giọng phụ nữ vọng ra từ trong nhà: "Có phải bác sĩ La Uy không?"

La Uy sửng sốt, anh ngây người ra một lúc rồi nói: "Phải."

"Cửa không khóa, mời vào." Người phụ nữ trong nhà nói.

La Uy ngập ngừng đẩy cửa vào, quả nhiên, cánh cửa chỉ khép hờ, đẩy nhẹ là mở ra rồi.

Sau khi bước vào cửa, nhờ ánh sáng rực rỡ trong phòng, La Uy nhìn thoáng qua một cái là thấy người phụ nữ đang ngồi ở giữa phòng khách đối diện với anh, cô ấy nhìn cỡ hai mươi mấy tuổi, vóc dáng thon thả, ánh mắt điềm tĩnh. Mặc dù là đang ở nhà mình, nhưng cô ấy ăn mặc rất chỉnh tề, rõ ràng là cô ấy đoán biết tối nay sẽ có khách đến.

"Cô là Hạ Lê phải không?" La Uy hỏi.

"Vâng, thưa bác sĩ La Uy." Hạ Lê dùng tay chỉ vào chiếc ghế da ở cách cô năm mét, "Mời anh ngồi."

La Uy đi tới chiếc ghế da, ngồi xuống, rồi ôm lấy chiếc túi hồ sơ trước ngực, cười mà nói: "Cô Hạ Lê, cô có vẻ rất chắc chắn rằng tối nay tôi sẽ tới đây.”

Hạ Lê nhún vai. "Hãy bỏ qua cho tôi nhé, tôi không phải hoàn toàn không biết gì về anh. Sáng nay sau khi anh gọi cho tôi, tôi đã lên mạng để tra một số thông tin về anh. Cho nên, tôi đoán anh nhất định sẽ đến liền.

"Ồ?" La Uy nói, "Vậy trên thông tin đó còn giới thiệu rằng tôi là một người nóng vội sao? Làm sao cô biết được điều này?"
    
"Anh đoán xem." Cô đáp rồi cười nhẹ.
    
"Ngoài ra, hồi nãy tôi chỉ đứng trước cửa, còn chưa kịp gõ cửa mà, sao cô biết tôi đã tới?"

"Là do anh không để ý kĩ rồi, thưa bác sĩ." Hạ Lê nói, “Nếu anh quan sát kĩ càng xung quanh thì sẽ thấy chiếc camera nhỏ ở phía trên khung cửa." Cô xoay đầu và bĩu môi về phía chiếc bàn thuỷ tinh ở đằng sau. "Tôi có thể nhìn thấy mọi nhất cử nhất động ở trước cửa thông qua chiếc laptop này."

La Uy liếc mắt nhìn Hạ Liên một cái rồi nói: "Cô luôn luôn quan sát và canh chừng cửa bằng camera sao? Tại sao phải làm như vậy? Đây là Cục An ninh Quốc gia à? ”

Hạ Lê cúi đầu im lặng trong chốc lát. "Tôi không phải lúc nào cũng làm vậy đâu. Cái camera này mới được lắp đặt cách đây vài ngày thôi."

La Uy không nói gì, chờ cô nói tiếp.

Hạ Lê ngẩng đầu lên và nói: "Khoan nói về chuyện này. Bác sĩ La Uy, anh đặc biệt đi một chuyến từ nơi khác tới chỗ tôi, rốt cuộc là muốn tìm hiểu chuyện gì?"
    
La Uy nhìn xung quanh, hơi cau mày và dùng tay huơ tới huơ lui ra hiệu. "Chúng ta có cần thiết phải ngồi nói chuyện cách xa nhau như vậy không?"

"Tạm thời là như vậy nhé." Hạ Lê hơi bất lực nói, "Bác sĩ, lát nữa tôi sẽ giải thích cho anh sau."

La Uy nhún vai, lấy quyển sổ từ trong túi hồ sơ ra và giơ tay về phía Hạ Lê. "Cô có ấn tượng gì về quyển sổ này không?"

Nhìn thấy quyển sổ này, thân thể Hạ Lê bất giác co rúm lại về phía sau, trên khuôn mặt liền xuất hiện biểu cảm kì quái và căm ghét, cứ như đây là một con nhện to lớn đầy lông lá, khiến cô vừa ghét vừa sợ.

La Uy thấy sự hoảng sợ bất an trong biểu cảm của Hạ Lê, Hạ Lê đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.

Một lúc sau, Hạ Lê mới bình tĩnh lại mà nói: "Có."

La Uy gật đầu: "Vậy thì tôi không cần giới thiệu nội dung bên trong với cô đâu nhỉ. Rõ ràng cô và giáo sư Nghiêm Hồng Viễn đều cùng tiếp nhận năm bệnh án được ghi lại trong quyển sổ này, tôi muốn biết... "
   
"Khoan đã. " Hạ Lê ngắt lời anh, "Thưa bác sĩ, tôi nghĩ rằng anh chắc chắn đã hiểu lầm rồi. "

"Cái gì?"

"Anh tưởng năm bệnh nhân được ghi trong quyển sổ này đều là tới tìm giáo sư Nghiêm tư vấn sao?"

"Lẽ nào không phải sao?"

Hạ Lê lắc đầu: "Trong số năm bệnh án được ghi lại trong quyển sổ này, chỉ có hai trường hợp cuối cùng — tức là Tiêu Khắc và tôi, mới là do giáo sư Nghiêm tiếp nhận, hơn nữa bệnh án cuối cùng được ghi lại không phải là tôi, mà là chính giáo sư Nghiêm."
    
La Uy kinh ngạc há hốc mồm: "Vậy ba bệnh án đầu tiên thì sao?"

"Cái này tôi cũng không rõ. Tôi chỉ biết rằng một ngày nọ, giáo sư Nghiêm đưa cho tôi một quyển sổ, chính là quyển sổ mà anh đang cầm trên tay đó, vốn dĩ đã có ba bệnh án được ghi chép lại trong đó rồi, rồi giáo sư Nghiêm bảo tôi ghi chép lại cuộc trò chuyện của ông ấy và Tiêu Khắc vào ngày hôm đó như bệnh án thứ tư vào quyển sổ này. Sau đó... sau khi tôi gặp phải một loạt những chuyện kỳ lạ, tôi đã tìm giáo sư Nghiêm để trao đổi, rồi ông ấy đã ghi chép lại cuộc trò chuyện giữa tôi và ông ấy xem như bệnh án thứ năm trong cuốn sổ này - chính là như vậy đấy."

La Uy hơi kinh ngạc nói: "Hoá ra là vậy."
    
"Bác sĩ, quả nhiên anh không để ý kĩ." Hạ Lê nói, "Anh đã xem hết quyển sổ này rồi, lẽ nào không phát hiện là nét chữ trong hai bệnh án cuối và trong ba bệnh án đầu tiên không giống nhau?"

La Uy nhanh chóng đọc lướt qua, xem sơ lại một lượt, rồi thở dài: "Chắc tối hôm đó tôi mệt quá, thấy nét chữ của ba bệnh án đầu đều giống nhau nên không để ý đến hai bệnh án sau."

Hai người cùng im lặng một hồi lâu, La Uy chầm chậm nói: "Vốn dĩ tôi tưởng mấy bệnh án này đều là cô và giáo sư Nghiêm cùng tiếp nhận và chứng kiến tại chỗ. Nhưng bây giờ xem ra trừ vụ của chính cô ra, cô cũng chỉ chứng kiến một trong số đó, cũng tức là bệnh án thứ tư... nói như vậy... "

"Nếu như vậy thì tôi hoàn toàn không thể cung cấp bất cứ thông tin gì có ích cho anh được rồi." Hạ Lê tiếp lời, rồi lại thở dài, "Thực tế tôi cũng chẳng biết gì cả. Cũng giống như anh thôi. Cho nên lúc nghe điện thoại tôi đã nói rồi, anh hoàn toàn không giúp được tôi đâu."

"Không, cô vẫn là biết điều gì đó." La Uy ngẩng đầu lên nói, "Cô biết được xung quanh cô tiềm ẩn những mối nguy hiểm gì, những mối nguy hiểm này có thể lấy mạng cô bất kì lúc nào, cho nên cô mới thận trọng như vậy, lắp cả camera, thậm chí ngay cả tôi cô cũng đề phòng, ngồi nói chuyện mà vẫn giữ khoảng cách xa như vậy."
  
Hạ Lê than thở một cách đau khổ: "Chuyện này có nói lên điều gì đâu? Tôi làm mấy việc này cũng chỉ vì tôi biết rằng bốn người trước xuất hiện những tình huống kì lạ tương tự như tôi đều đã chết. Phải rồi, còn bao gồm cả giáo sư Nghiêm, ông ấy cũng đã chết rồi! Không phải sao? Vì vậy... tôi... tôi khá là hoảng loạn! Mỗi ngày tôi đều sống trong sự sợ hãi và bất an. Tôi cảm thấy tôi cũng không thoát được đâu, rồi một ngày nào đó tôi cũng chết giống bọn họ mà thôi."

Giọng điệu của cô ấy bắt đầu trở nên kích động, trong giọng nói còn xen lẫn tiếng khóc nức nở, "Nếu tôi có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, nếu tôi có thể biết rõ những mối nguy hiểm này rốt cuộc sẽ xuất hiện dưới những hình thức nào, thì tôi vẫn có thể nghĩ cách để tránh nó. Nhưng mà tôi không biết gì cả! Mỗi ngày tôi chỉ biết đóng cửa nhốt mình ở trong nhà, không dám ra ngoài đường, bởi vì tôi cảm thấy đâu đâu cũng có nguy hiểm! Đi ngoài đường, tôi liền giống như một kẻ bị thần kinh nhạy cảm... Ôi, anh không hiểu được đâu... "; cuối cùng cô không nói nổi nữa, lấy tay bưng mặt khóc hu hu.
   
Trong nháy mắt, La Uy cảm thấy Hạ Lê tội nghiệp giống như một đứa trẻ bị tổn thương, anh trách bản thân mình lúc nãy quá lỗ mãng, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của Hạ Lê. Anh định bước tới an ủi cô, nhưng lại không biết có thích hợp không, chỉ có thể ngồi từ xa nhìn Hạ Lê khóc lóc, trong lòng anh cũng rất khó chịu.
    
Một lúc sau, Hạ Lê kiểm soát lại tâm trạng, dùng tay lau đi vệt nước mắt trên khuôn mặt. "Xin lỗi, tôi... hơi thất lễ."
    
"Không, người nên nói xin lỗi là tôi." La Uy tự trách bản thân, "Lúc nãy tôi nói chuyện sơ ý quá."
    
Hạ Lê nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Thực ra anh nói không sai, tình cảnh của tôi hiện giờ quả thật giống hệt như những gì anh nói lúc nãy đó."
    
La Uy nghĩ một lát rồi nói: "Lúc nãy cô nói trong số những người xuất hiện tình trạng kì lạ còn bao gồm cả giáo sư Nghiêm sao? Vậy cô có biết thầy ấy trước khi mất đã gặp phải chuyện quái dị gì không?"
    
"Tôi không biết." Hạ Lê nhớ lại, "Nhưng tôi lại có thể khẳng định, giáo sư Nghiêm nhất định cũng gặp phải tình huống quái dị nào đó, ông ấy đã từng đề cập tới với tôi. Nhưng ông ấy lại nói không muốn khiến tôi cảm thấy sợ hãi, cho nên cũng chẳng kể cụ thể với tôi. Ông ấy vẫn luôn muôn phương vàn kế nghĩ cho tôi."
    
"Phải." La Uy gật đầu, "Tôi nhìn ra được giáo sư Nghiêm thực sự rất quan tâm tới cô."
    
"Chứ gì nữa. Giáo sư Nghiêm không lập gia đình, cũng không có con cái. Cho nên, từ bốn năm trước, sau khi tôi tốt nghiệp đại học ra tới văn phòng tư vấn tâm lý của giáo sư Nghiêm làm việc, thì ông ấy vẫn luôn coi tôi như con gái vậy... Sau khi ông ấy biết tôi xuất hiện tình trạng quái dị thì đã lo lắng đến mức thậm chí không màng đến an nguy của bản thân mà phải cố cứu tôi. Mấy ngày trước, giáo sư Nghiêm có lẽ cảm nhận được sắp tới lúc của mình rồi, liền không từ mà biệt rời khỏi đây. Sau đó tôi mới biết thì ra là ông ấy đi tìm anh, muốn anh giúp tôi, nhưng anh thì..." Nói đến đây, Hạ Lê lại nghẹn ngào, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi.
   
La Uy vội vàng dẫn vào chủ đề: "Cô có từng nghĩ rằng giáo sư Nghiêm tới tìm tôi thì thể hiện điều gì không?"
    
Hạ Lê ngừng khóc, ngẩng đầu lên. "Điều gì?"
   
"Chúng ta nhìn nhận như thế này nhé."  La Uy nói, "Một loạt những bệnh án được ghi chép lại trong quyển sổ này nhìn qua thì đều là những sự việc quái dị khó diễn tả, lại không có manh mối. Nhưng thực tế, mỗi một sự việc đều có rất nhiều điểm chung. Sau khi giáo sư Nghiêm tới tìm tôi, muốn tôi giải đáp điều bí ẩn bên trong, tìm ra cách để giải cứu, phải chăng điều này có nghĩa là giáo sư Nghiêm nhận biết được những chuyện này có một "quy luật" nào đó. Nếu như chúng ta có thể phát hiện ra quy luật này, có lẽ có thể tìm ra cách hoá giải đấy!"
    
"Quy luật?" Hạ Lê thắc mắc, "Quy luật gì nhỉ?"
    
"Cô nghĩ kĩ xem, những chuyện mà cô gặp phải..." La Uy lật ra phía sau quyển sổ, "Trong chuyện mà những vật nuôi của cô đột nhiên chết đi có điểm nào rất đáng chú ý không?"
    
Hạ Lê buồn rầu lắc đầu: "Giáo sư Nghiêm cũng từng hỏi tôi vấn đề này. Nếu như tôi có thể phát hiện ra điều gì đó thì đã nói với ông ấy từ lâu rồi."
    
Ngập ngừng một lát, cô lại nói tiếp: "Những vật nuôi trong nhà tôi đều chết một cách đột ngột, tôi cảm thấy hoàn toàn đều là những chuyện mà không thể hình dung, dự đoán và có thể kiểm soát được. Chỉ là sau khi mỗi lần xảy ra chuyện, trong lòng tôi đều có một loại cảm giác vô cùng bất an và lo lắng, giống như là nhận được lời cảnh báo hoặc ám thị nào đó, kiểu như..."
    
Cô đang định nói, đột nhiên, trên đỉnh đầu phát ra tiếng chít chít, cái đèn treo trên trần nhà bắt đầu chớp tắt. Hạ Lê và La Uy đồng thời ngẩng đầu lên, sửng sốt nhìn chăm chú vào cái đèn trần.
    
Trong đế đèn của cái đèn trần treo lủng lẳng, bóng đèn phát ra một tiếng "bụp", ngay lập tức, một thứ gì đó đen xì rơi xuống trên bàn uống trà ngay trước mặt Hạ Lê.
    
Hạ Lê nhìn vào thứ đó một cái, rồi hét lên inh ỏi, đang ngồi trên ghế mà bật dậy, vội vã lùi về phía sau.
    
La Uy vội vàng tiến về phía trước, anh nhìn chằm chằm xem thử, thì ra là một con thằn lằn bị cháy khét nghẹt, trạng thái chết của nó vô cùng kinh tởm, khiến lòng anh cũng co thắt lại.
    
Hạ Lê toàn thân run cầm cập, sắc mặt tái mét, cô thều thào: "Lại nữa rồi, lại bắt đầu rồi... "
   
La Uy đang định động viên Hạ Lê thì lại nhận được ánh nhìn đầy sợ hãi của cô. "Thưa bác sĩ, chúng ta không thể tiếp tục trao đổi chuyện này nữa!" Cô hét toáng lên, "Anh hãy đi khỏi đây ngay đi!"
    
"Tại sao?" La Uy thắc mắc, "Chúng ta chỉ mới vừa chạm vào cốt lõi của vấn đề, nếu không làm rõ chuyện này, sao tôi giúp được cô chứ?"
    
"Anh vốn dĩ không giúp được tôi. Mà ngược lại sự xuất hiện của anh càng khiến tôi rơi vào tình thế nguy hiểm hơn đấy!"

La Uy há hốc mồm, nhìn Hạ Lê một cách khó tin.
    
"Bác sĩ La Uy, tôi vô cùng cám ơn anh." Hạ Lê nói, "Nhưng mà, những chuyện mà tôi gặp phải quá kì dị rồi, không thể lý giải bằng cách thường tình được đâu, cho nên, mong anh tin tưởng trực giác của tôi, cứ làm theo những gì tôi nói đi, đừng tới tìm tôi nữa!"
    
La Uy cuối cùng nhìn chằm chằm Hạ Lê mấy giây rồi nói: "Được thôi, cô bảo trọng nhé!"
    
Anh thở một hơi dài thườn thượt, bỏ quyển sổ lại vào trong túi hồ sơ rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info