ZingTruyen.Info

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

 "Cái gì?" Triệu Mộng Lâm khó tin mà hỏi, "Không phải con khỉ đó sao? Sao cậu biết?"

Vương Á Phu lo lắng nhìn Triệu Mộng Lâm rồi nói: "Lúc mẹ Thạch Đầu đang nói chuyện, các cậu đều chăm chú nhìn bà ấy. Nhưng chỗ mình đứng thì rất gần cửa, vừa vặn có thể nhìn thấy khe cửa hé ra một chút. Mình là nhìn thẳng, nhìn thấy một bóng đen và một con mắt với nhãn cầu chuyển động. Cậu nghe hiểu chứ? Là nhìn thẳng đó, không phải nhìn xuống đâu. Con khỉ thì làm sao cao bằng con người được?"

Triệu Mộng Lâm chuẩn bị nói gì đó, Vương Á Phu liền làm một động tác tay, ám chỉ cô khoan đừng mở miệng. "Còn nữa, tại cậu không nhìn thấy con mắt đó thôi. Tuy mình chỉ nhìn có một, hai giây, nhưng mình có thể nhìn rõ sự hung ác trong con mắt rình rập đó. Loại biểu cảm đó chỉ có con người mới có mà thôi!"

Triệu Mộng Lâm cảm thấy hơi dựng tóc gáy: "Lẽ nào, có người nào đó đang theo dõi và rình rập tụi mình? Hoặc là..."

Cô ngừng lại, Vương Á Phu nhìn cô: "Cậu định nói gì?"

"Mình đang nghĩ, lời của mẹ Thạch Đầu nói..." Triệu Mộng Lâm run lên.

Vương Á Phu chậm rãi ngồi xổm xuống, mạnh tay đập vào đùi một cái: "Tụi mình ngây thơ quá đi, phạm phải sai lầm lớn rồi!"

Triệu Mộng Lâm hỏi: "Ý cậu là sao?"

Đôi mắt Vương Á Phu chăm chăm nhìn cô, rồi nói: "Mình nghĩ, chuyện này có lẽ tụi mình nghĩ đơn giản quá rồi. Hôm nay chúng ta không nên đánh trống khua chiêng đi điều tra chuyện này như vậy!"

Triệu Mộng Lâm hoảng sợ: "Ý cậu là, có lẽ tụi mình đã rút dây động rừng rồi sao? Nhưng mà... là ai nhỉ?"

Vương Á Phu lặng lẽ lắc đầu. Triệu Mộng Lâm hỏi: "Bây giờ làm sao đây? Tụi mình...ngừng việc điều tra lại hả?"

Vương Á Phu nghĩ một hồi, cậu đứng dậy, thần thái nghiêm túc nói: "Nếu tụi mình đã lỡ rút dây động rừng rồi, chi bằng dùng phương pháp ngược đi."

Triệu Mộng Lâm mù mịt nhìn cậu. Vương Á Phu nói: "Bây giờ tụi mình chẳng cần giấu chuyện này nữa, chút nữa sau khi về nhà, cậu lấy máy tính đăng một bài post trên khắp các trang web của các trường học lớn trong toàn thành phố, kể vắn tắt lại chuyện này, lược bỏ vài ẩn tình mà chúng ta biết được, đồng thời chỉ ra rõ việc chúng ta đang tìm "người thứ tư" trong số bốn đứa trẻ cùng hét lên năm đó. Đừng quên để lại phương thức liên lạc của cậu. Nhớ rõ, toàn bộ họ tên, địa điểm đều không dùng thông tin thật là được!"

Triệu Mộng Lâm giật mình một phen: "Làm vậy có thích hợp không? Làm to chuyện như vậy, có khi nào gây chú ý tới..."

"Đúng! Tụi mình chính là muốn dẫn dụ "người thứ tư", và cả những người có liên quan hoặc biết tới việc này vào năm đó! Chỉ có tìm ra những người này thì mới có thể làm rõ chân tướng!"

"Nhưng mình lo là có khi nào làm ầm ĩ chuyện này thì sẽ gây nên phong ba bão táp cho cả thành phố không?"

Vương Á Phu nhếch môi cười: "Cậu còn chưa hiểu sao? Đây là cái bẫy mà mình gài đấy."

"Cái gì?" Triệu Mộng Lâm khó hiểu nhìn cậu.

Vương Á Phu nói: "Cậu nghĩ thử xem, trong câu chuyện này tụi mình chẳng đề cập tới bất kì cái tên người hay địa danh thật nào cả, người bình thường chắc hẳn sẽ không tin đây là sự thật việc thật đâu. Bọn họ chỉ cho rằng đây là một câu chuyện bịa cho vui mà thôi. Còn nếu như có người liên hệ  với tụi mình, thì có nghĩa là kẻ đó biết chuyện này là thật. Vậy thì kẻ đó có lẽ là "người thứ tư" và người biết về chân tướng việc này mà chúng ta muốn tìm kiếm!"

Triệu Mộng Lâm vỗ tay: "Quả là diệu kế, cứ vậy mà làm thôi!"

Vương Á Phu giơ tay lên xem đồng hồ. "Đã 6:30 rồi, tụi mình về nhà thôi."

"Được." Triệu Mộng Lâm gật đầu.

"Để mình tiễn cậu."

"Được!" Triệu Mộng Lâm vui sướng đồng ý.

Hai người đã quên đi sự sợ hãi bất an lúc nãy, cười nói vui vẻ đi bộ về nhà. Đi hết con hẻm nhỏ cũ nát, quẹo ra tới đường lớn, rồi dần dần khuất bóng.

Bọn họ chẳng hề để ý rằng, phía sau lưng chỗ bọn họ vừa đứng hồi nãy có một chiếc xe hơi nhỏ xoàng xoàng màu xám. Sau khi bọn họ quẹo qua góc đường, cửa kính xe rung xuống, một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng thò đầu ra...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info