ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 13

gauconbibi

Nửa tháng sau, Hải Minh gửi mấy tác phẩm nhiếp ảnh hài lòng nhất mà anh chọn ra để tham gia cuộc thi nhiếp ảnh toàn quốc. Nhưng mà anh phát hiện, đối với anh mà nói có được giải hay không bây giờ đã không còn quan trọng như thế nữa.

Hiện tại, anh lại sống cuộc sống bình thường như trước kia. Chụp ảnh cho khách ở studio, hoặc là chụp ngoại cảnh. Lúc này, anh có thể cảm nhận được những thứ mà trước kia anh chưa từng phát hiện ra— bầu trời rất xanh, cỏ rất xanh, nước rất trong, hoa rất thơm, cuộc sống hóa ra đẹp như thế.

Từ sau khi chuyện đó xảy ra, anh cảm thấy mỗi ngày đều trôi qua rất vui vẻ.

Hôm nay sau khi tan giờ làm, một vị khách quen thuộc xuất hiện trong tiệm của Hải Minh. Sau khi Hải Minh nhìn thấy anh ta, sững người một lúc, nói :"Có chuyện gì sao?"

Đinh Lực nói :"Tôi cảm thấy rất lạ, nhịn không được tới hỏi anh, ngày hôm đó anh sao lại chạy tới cục công an vậy?"

Hải Minh lắc đầu nói :"Xin lỗi, tôi không muốn nói tới chuyện này nữa."

Đinh Lực nói :"Anh đừng có quên, hôm đó anh đã đồng ý với tôi. Anh nói sau vụ việc sẽ giải thích rõ với tôi mà."

Hải Minh nghĩ một lúc, thở dài nói :"Vậy được thôi, vào trong hẵn nói."

Nửa tiếng sau, Đinh Lực đã nghe Hải Minh kể xong tất cả mọi diễn biến liên quan tới sự kiện bức ảnh siêu nhiên, anh kinh ngạc nói :"Trời ơi, trên thế giới này thực sự có mấy chuyện ảnh siêu nhiên ư! Hai tấm ảnh đó thế mà lại ẩn giấu bí mật đáng sợ như vậy!"

Anh trầm tư một hồi rồi nói :"Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu ra rồi, thầy Vu Quang Trung thì ra là do vậy mà mất."

"Phải rồi, cuối cùng anh làm sao giải thích với cảnh sát vậy?" Đinh Lực hỏi, "Bọn họ thực sự tin bà lão ấy là bị ma nhập, tự tay giết mình sao?"

"Bọn họ không tin, nhưng bọn họ cũng không bắt tôi được. Bởi vì trên cồ bà ấy dấu mười ngón tay in rõ mồn một, cảnh sát không thể tố cáo là tôi giết bà ấy đâu." Hải Minh nói rồi từ trên sô pha đứng dậy, "Xin lỗi, tôi thực sự không muốn bàn luận về chuyện này nữa. Bây giờ tôi phải đi ăn tối với bạn gái rồi."

Đinh Lực cũng đứng dậy, lúc bọn họ cùng nhau đi ra tới cửa, Đinh Lực nói :"Hải Minh, không phải là anh trách tôi lúc đầu đem hai bức hình này tới tìm anh mới khiến anh bị cuốn vào trong vụ này chứ?"

"Không, vừa may là ngược lại." Hải Minh mỉm cười nói, "Tôi phải cảm ơn anh mới phải. Chuyện này khiến tôi cảm nhận được sự quý giá của cuộc sống này, tôi phải yêu quý cuộc sống này hơn bất kì lúc nào ngày xưa."

Đinh Lực nhìn anh với hàm ý sâu xa, nói :"Hi vọng anh luôn vui vẻ."

"Cám ơn, anh cũng vậy nhé." Hải Minh mỉm cười hiểu ý.

Buổi tối, trên một website nhiếp ảnh mang tính quốc tế, một bài đăng có tên là "Bức ảnh siêu nhiên gây kinh ngạc nhất Trung Quốc" xuất hiện, còn đính kèm theo bức ảnh. Người đăng kể về một câu chuyện ly kì, và tự xưng là bản thân mình có ảnh gốc làm chứng, có thể đủ đảm bảo câu tính chân thật của sự việc.

Đăng xong bài viết này, Đinh Lực dựa đầu vào lưng ghế, thả lỏng tinh thần.

Quá lâu rồi, cái quá trình này thực sự quá lâu rồi, trải qua cả năm năm, cuối cùng mới làm rõ được bí mật của bức ảnh này.

Sao mình lại thông minh như thế chứ? Đinh Lực kiêu ngạo nghĩ, năm năm trước sau khi chụp được tấm ảnh quái dị đó, dựa vào trực giác cảm thấy trong bức ảnh này ẩn giấu một loại nguy hiểm khó lường nào đó. Thế là mới dùng nhiều hình thức khác nhau giao bức ảnh cho nhiều người khác nhau, khiến bọn họ thay mình nghiên cứu. Điều đáng tiếc là, trước mắt hai người đó đều không xài được, ngay cả cái gã được gọi là "nhiếp ảnh gia danh tiếng" Vu Quang Trung cũng chỉ có thể trong thời khắc trước khi sắp chết mới phát hiện ra bí mật của tấm ảnh này, mà lại không thể nói ra được...Xem ra vẫn là người trẻ tuổi cuối cùng tên là Hải Minh lợi hại nhất, anh ta không chỉ phá giải bí mật của bức ảnh, thậm chí còn có thể giết chết hồn ma đó. Cuối cùng vụ này xem như tìm đúng người rồi.

Đinh Lực châm một điếu thuốc lá, sau khi hít một hơi sâu, chầm chậm thở ra vòng khói màu xanh. Anh nhìn thấy mình sắp thực hiện được giấc mơ trong làn khói tỏa ra mênh mông từ từ đó. Không bao lâu nữa, anh sẽ trở thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng được cả thế giới săn đón quan tâm. Lúc này, anh đột nhiên nhớ ra câu nói cuối cùng Hải Minh nói với anh, nghĩ rằng, điều đó mới là niềm vui thực sự.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info