ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Sáng sớm sau khi thức dậy, Từ Lôi phát hiện chồng không nằm bên cạnh. Cô mặc quần áo, đi đến trước cửa phòng đọc sách, đẩy cửa ra, không ngờ lại phát hiện La Uy đang nằm ngủ trên sô pha trong phòng đọc sách.

Từ Lôi ngồi xổm bên cạnh chồng, lay anh dậy, hỏi: "Sao anh lại ngủ ở đây?"

La Uy mặt mày mệt rã rời, anh cố gắng dụi mắt: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Mười giờ rồi.", Từ Lôi nói, "Chẳng lẽ cả đêm qua anh không ngủ sao?"
    
La Uy lắc đầu: "Anh đang nghiên cứu quyển sổ mà giáo sư Nghiêm để lại cho anh. Sau đó đã trễ lắm rồi, anh sợ đánh thức em dậy nên không về phòng mà ngủ ở đây. "

Từ Lôi nhìn quyển sổ trên bàn một cái rồi hỏi: "Vậy anh đã nghiên cứu ra cái gì chưa? Trên quyển sổ này viết cái gì vậy?"

La Uy thở dài: "Nói chung dài dòng lắm, chuyện này kỳ lạ và phức tạp hơn anh nghĩ nhiều, nhất thời không nói rõ được đâu."
    
"Vậy bây giờ khoan hẵn nói. Anh đi tắm rửa trước đi, em đi làm bữa sáng cho anh." Từ Lôi đứng dậy và rời khỏi phòng đọc sách.

La Uy đứng dậy, nhìn chiếc điện thoại ở bên cạnh, cất nó vào túi rồi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Khi đến phòng ăn, Từ Lôi đã chuẩn bị xong bữa sáng. La Uy thực sự hơi đói, anh bóc một quả trứng, cắn hai phát rồi nuốt xuống hết.
   
Từ Lôi đưa qua cho anh một ly sữa và nói: "Ăn từ từ thôi, kẻo nghẹn."

La Uy vừa gật đầu vừa chụp lấy vài lát bánh mì bơ ăn ngấu nghiến.

Đột nhiên, điện thoại di động trong túi La Uy đổ chuông, anh giật bắn người, lập tức ném chiếc bánh mì xuống, còn không thèm chùi tay mà lập tức nhấc máy.

"Alo, Tần Hiên hả... Có hỏi thăm được chưa? Cám ơn anh nhiều nhé!" La Uy mặt mày hưng phấn.

"Khoan đã, để tôi ghi lại..." La Uy lấy một cây bút máy trong túi áo ra, rồi xé tờ báo trên bàn ăn, "Được rồi, anh đọc đi. 1378746..."
   
Sau khi La Uy ghi lại số điện thoại này xong, anh xác nhận lại: "Đây là số điện thoại trợ lý của giáo sư Nghiêm đúng không? Anh ta tên gì... Không biết hả? Không sao, chỉ nhiêu đây thôi là tôi cảm ơn anh lắm rồi... Ừ, được thôi, chào anh nhé! "

Cúp điện thoại xong, La Uy phấn chấn đến mức mặt đỏ bừng lên, anh tự lẩm bẩm một mình: "Không ngờ mới đó đã hỏi thăm được rồi! Cái anh chàng Tần Hiên này quả nhiên có cách mà!"

"Có chuyện gì vậy? Anh dò la được số điện thoại của ai vậy? "Từ Lôi ngơ ngác hỏi.

"Là như vầy, hôm qua cứ luôn có một vấn đề làm anh phiền não mãi. Giáo sư Nghiêm đã chết rồi. Vậy thì anh nên tìm ai để nghiên cứu và khám phá những điều ông ấy ghi lại trong quyển sổ này? Sau đó anh chợt nhớ ra, quyển sổ này hoàn toàn không phải do đích thân giáo sư Nghiêm ghi chép lại, mà là trợ lý ngồi bên cạnh đã ghi chép lại trong khi ông ấy nói chuyện với bệnh nhân, nói cách khác, trợ lý của ông ấy ắt hẳn cũng đã từng chứng kiến những chuyện này, chỉ cần tìm ra anh ta là có thể tìm được manh mối điều tra chuyện này!". La Uy hào hứng nói, "Vì vậy, anh đã gửi email cho một người bạn cũ tên là Tần Hiên và nhờ anh ta dò tìm phương thức liên hệ của trợ lý của giáo sư Nghiêm. Em thấy đấy, mới sáng sớm hôm nay thôi mà anh ta đã dò tìm được rồi!"

Từ Lôi cảm thấy tò mò: "Rốt cuộc thì giáo sư Nghiêm đã viết cái gì trong quyển sổ mà có thể khiến anh sốt sắng muốn điều tra như vậy?"

"Cái này nói sau đi, giờ anh thử liên hệ với trợ lý của giáo sư Nghiêm trước xem sao đã." La Uy rời bàn ăn và cầm điện thoại lên gọi theo số di động ghi trên tờ báo.
    
Điện thoại reo bảy tám lần mà cũng không có ai bắt máy, La Uy đang thấy nản lòng thì đột nhiên nghe thấy đầu dây bên kia phát ra một giọng phụ nữ nghe rất mỏng và trẻ trung: "Alo, cho hỏi là ai vậy?"

La Uy lấy lại tinh thần: "Xin chào, tôi tên là La Uy, là học trò của giáo sư Nghiêm Hồng Viễn, cho hỏi, cô có biết văn phòng tư vấn tâm lý của giáo sư Nghiêm không?"
   
"Vâng, tôi biết."

"Cô là trợ lý của giáo sư Nghiêm, đúng không?"

"Vâng."

La Uy mừng thầm trong lòng, anh thầm nghĩ mọi chuyện vậy mà diễn ra thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, rồi nói tiếp: "Cô có biết, giáo sư Nghiêm đã qua đời trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn cách đây vài ngày, trước khi mất, thầy ấy đã đưa cho tôi một cuốn sổ và căn dặn tôi vài việc..."
    
"Khoan đã, " đối phương đột nhiên cất cao giọng, "Anh chính là... cậu học trò mà giáo sư Nghiêm ưng ý nhất, chính là nhà tâm lý học nổi tiếng đó sao?"

"Vâng... giáo sư Nghiêm đã từng nhắc đến tôi sao?"

"Nói cách khác, giáo sư Nghiêm đã đến tìm anh và ông ấy đã chết ở chỗ anh, đúng không?"
    
"..." La Uy không ngờ đối phương sẽ hỏi một câu sắc bén như vậy, anh nhất thời không nói nên lời.

Sau khi im lặng một lúc, người phụ nữ trẻ nói: "Anh tên là La Uy nhỉ, anh tìm tôi có chuyện gì không?"

La Uy điều chỉnh nhẹ suy nghĩ của mình một chút: "Có lẽ cô biết về quyển sổ mà giáo sư Nghiêm đã đưa cho tôi nhỉ? Tôi muốn biết, có phải quyển sổ đó là do cô ghi chép lại hay không?"
   
Người phụ nữ trẻ có vẻ do dự và nói: "Vâng, sao vậy?"

"Trước khi giáo sư Nghiêm sắp chết, ông ấy đã nhờ tôi nhất định phải tìm ra lời giải cho sự việc này và đặc biệt căn dặn tôi nhất định phải tìm cách cứu một người tên là Hạ Lê. Bây giờ cô đã hiểu ra chưa, tôi muốn nhờ cô cung cấp cho tôi một số manh mối để tôi có thể tìm ra người có tên là Hạ Lê đó."

Đối phương im lặng khá lâu, sau đó nói: "Nếu là như vậy, tôi nghĩ không cần thiết đâu."

"Tại sao?"

"Bởi vì anh không giúp được tôi, ngay cả giáo sư Nghiêm cũng chết rồi... Không ai có thể giúp được tôi cả... "

"... Cái gì? Lẽ nào... "

"Phải, tôi chính là Hạ Lê. "
    
La Uy ngạc nhiên đến há hốc mồm, có vẻ như mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến anh khó chấp nhận nổi. Một lúc sau, anh mới mở miệng nói: "Cô chính là Hạ Lê sao?"

"Phải, tôi chính là người mà giáo sư Nghiêm muốn anh cứu, nhưng mà, anh không giúp được tôi đâu…”
   
"Sao cô lại chắc chắn rằng tôi không giúp được cô? Tình hình của cô bây giờ ra sao rồi? Cô... nhất định là biết điều gì đó, đúng không?"

"Xin lỗi, tôi không muốn nói về chuyện này. Cảm ơn anh, bác sĩ La Uy, tôi cúp máy đây."

"Khoan đã, khoan đã!" La Uy bắt đầu sốt ruột, "Ít nhất... cô hãy cho tôi hiểu những gì đang xảy ra? Sao cô lại nghĩ rằng tôi không giúp được cô?"
   
Người phụ nữ ấy cười cay đắng: "Ngay cả chuyện gì đang xảy ra anh còn chưa rõ, làm sao mà giúp được tôi?"

"Bây giờ đúng là tôi vẫn chưa rõ lắm, nhưng mà, tôi rồi sẽ làm rõ chuyện này! Giáo sư Nghiêm đã đặc biệt đi một chuyến tới chỗ tôi để giao phó cho tôi, ắt hẳn thầy ấy cũng có lý do riêng. Tôi nghĩ, thầy ấy đã tin tưởng tôi như vậy thì cô cũng nên tin tôi chứ!"

Đối phương im lặng không nói gì. Một lúc lâu sau, La Uy nói: "Bây giờ hãy nói cho tôi biết cô đang ở đâu, tôi sẽ đến gặp cô ngay lập tức."
   
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng gay gắt, cuối cùng Hạ Lê nói: "Hiện tôi đang ở nhà số 701, block số 8 trong khu dân cư Lục Nhân của thành phố Z. Nếu anh thực sự muốn đến thì cứ đến."

Nói xong câu này, cô liền cúp máy.

La Uy không kịp nghĩ nhiều, vội vàng ghi địa chỉ đó lên một tờ giấy.

"Liên hệ được với trợ lý của giáo sư Nghiêm rồi hả anh?" Từ Lôi hỏi.

"Ừ," La Uy gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ trên điện thoại một cái và nói, "Anh buộc phải đi gặp cô ấy ngay lập tức."

"Ngay bây giờ luôn à?" Từ Lôi cau mày.

"Đúng vậy, chuyện này khá gấp, anh không dám làm lỡ thì giờ.” La Uy đi vào phòng đọc sách, nhét ví vào túi quần, đem quyển sổ đang nằm trên bàn cùng với một ít vật dụng tuỳ thân bỏ vào trong tệp hồ sơ. Anh quay lại phòng khách và bỏ tờ báo có ghi địa chỉ vào trong tệp hồ sơ luôn.
  
"Sao mà lại luống cuống vậy? Anh định đi đâu?" Từ Lôi đi theo La Uy tới cửa, cô hơi lo lắng hỏi: "Phải đi bao lâu vậy?"
 
La Uy quay đầu lại nói với vợ: "Anh chỉ đi đến thành phố Z thôi, cũng không xa lắm. Anh nghĩ cũng chẳng mất mấy ngày đâu."

"La Uy." Từ Lôi tiến lại gần một bước, lo lắng nhìn chồng, "Mặc dù em không biết gì cả. Nhưng em nghĩ sự việc mà anh đang tiếp cận quá cổ quái và ly kì. Em… em có linh cảm không tốt, em cứ luôn cảm thấy..."

La Uy đưa hai ngón tay ra đè vào môi Từ Lôi, nhẹ giọng nói: "Cưng ơi, anh chỉ tới thành phố Z tìm cái cô trợ lý đó để tìm hiểu tình hình, sẽ không gặp chuyện gì đâu mà. Em đừng nghĩ linh tinh, em biết đấy, nếu anh không điều tra rõ ràng chuyện này thì anh không cách nào ăn nói với ngài giáo sư Nghiêm quá cố được, hơn nữa, anh sẽ vĩnh viễn không yên lòng được. ”

Từ Lôi mở miệng, nhưng rồi lại chẳng nói gì.

La Uy hôn nhẹ lên trán Từ Lôi một cái, sau đó quay người ra mở cửa, bước đi mà không ngoái đầu lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com