ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Mẹ Thạch Đầu lau đi những giọt nước mắt trên mặt và không nói gì nữa.

Triệu Mộng Lâm nhìn Thạch Đầu hỏi: "Thạch Đầu, ông chủ tiệm Duyên Lai Phạn Trang nói với tụi mình, cậu rời khỏi tiệm ông ấy là vì lúc cậu qua cái bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng ở đối diện giao cơm, thì đột nhiên cậu hét toáng lên, hất đổ hết cơm mang theo, chuyện là như vậy đúng không?"
    
Thạch Đầu run lên, chẳng nói một lời.

Triệu Mộng Lâm tiếp tục nói: "Bọn mình đã được mẹ cậu xác nhận chuyện vào cái đêm hơn mười năm trước, cô ấy đã đưa cậu đến bệnh viện để khám bệnh và xảy ra chuyện tương tự như vậy."

Thạch Đầu ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Triệu Mộng Lâm, rồi lại nhìn về phía mẹ cậu, nói rằng: "Cái gì?"

"Thạch Đầu, cậu có biết tại sao lại như vậy không? Tại sao hễ đến bệnh viện đó là cậu lại la hét mất kiểm soát?" Triệu Mộng Lâm hỏi.

Trên mặt Thạch Đầu hiện lên sắc thái sợ hãi và nghi hoặc, cậu lắc đầu nói: "Không biết... mình không biết mà!"

Triệu Mộng Lâm nhìn Vương Á Phu một cái, Vương Á Phu sốt ruột hỏi: "Cậu thật sự chẳng biết gì sao? Cậu nghĩ kĩ lại đi, hôm đó cậu đến bệnh viện giao đồ ăn có phải đã nhìn thấy cái gì hay nhớ tới cái gì mới trở nên như vậy không?"

"Đừng nói nữa!" Thạch Đầu gào lên, mất kiểm soát mà ôm đầu, trong giọng cậu chứa đầy sự hoảng sợ, "Mình thật sự không biết! Đừng hỏi mình nữa!"

Người mẹ vội vàng ôm lấy con trai và nói với Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm: "Tụi con đừng ép nó nữa! Tụi con rốt cuộc là ai? Hỏi mấy thứ này để làm gì vậy?"

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm nhìn nhau, không ngờ phản ứng của Thạch Đầu còn mạnh hơn hai người họ nữa, chỉ mới nhắc đến chuyện này thôi cũng có thể khiến cậu ấy hoảng sợ thành bộ dạng như thế này.

Triệu Mộng Lâm nói với mẹ Thạch Đầu: "Cô à, cô còn nhớ không? Vào cái đêm hơn mười năm trước đó, ngoài Thạch Đầu ra còn có ba đứa trẻ khác cũng đã cùng hét lên, cô nhớ ra chứ?"

Mẹ Thạch Đầu hoài nghi nhìn vào khuôn mặt của hai người bọn họ, sau một lúc, bà nói, "Lẽ nào, tụi con là ..."

"Đúng vậy, bọn con chính là hai trong số ba đứa trẻ còn lại!” Triệu Mộng Lâm nói.

Mẹ Thạch Đầu sửng sốt: "Cái gì, mấy đứa thực sự là... Nói như vậy, mấy đứa cũng nhìn thấy..."

Nói đến đây, bà ấy dường như đột nhiên nhận ra mình vừa lỡ lời, nhanh chóng che miệng lại, giọng nói nghẹn lại.

Mức độ kinh ngạc của Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm còn vượt xa cả mẹ Thạch Đầu, hai người bọn họ gần như đồng thanh hét lên: "Cô ơi, cô có biết lúc đó tụi con đã nhìn thấy gì không? Cô có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

Mẹ Thạch Đầu nghiêng đầu sang một bên, lảng tránh ánh mắt dò hỏi của hai người họ. Bà ấy nói với Thạch Đầu: "Con trai, chẳng phải con còn phải đi làm sao? Con mau đi đi, mẹ gặp được con là yên tâm rồi, sau này nhớ viết thư về nhà khi rảnh, biết chưa?"

Nói rồi, bà ấy đứng dậy, đi ra phía ngoài cửa.

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm hoảng hốt, hai người họ vội vàng phóng tới và chặn cửa. Vương Á Phu nói: "Cô ơi, chắc chắn là cô biết điều gì đó! Sao cô không bằng lòng nói ra chứ?"

Mẹ Thạch Đầu cảm thấy hết chỗ để né tránh ánh mắt rồi, bà ấy lúng túng đứng tại chỗ. Thạch Đầu đứng một bên cũng sững người, nhìn trơ trơ vào mẹ mình.

Một lúc sau, mẹ Thạch Đầu mới chậm rãi nói: "Các con không nên dò hỏi những chuyện này... đã qua nhiều năm như vậy rồi, các con nên sớm quên đi những chuyện đáng sợ này mới phải!"

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm ngây người ra không nói nên lời, một cơn ớn lạnh từ sau lưng toả ra. Bọn họ không biết "những chuyện đáng sợ" này là ám chỉ điều gì.

Vương Á Phu nuốt nước bọt và lấy hết can đảm để hỏi: "Cô à, cô cứ nói cho tụi con biết đi. Vào đêm đó, rốt cuộc tụi con đã nhìn thấy điều gì mới trở nên như vậy?"

"Các con tại sao cứ phải phải biết rõ ràng mới chịu? Chẳng lẽ chỉ vì tò mò sao?"

"Không, không phải vì tò mò đâu ạ!" Triệu Mộng Lâm nói, "Con đã gặp cùng một cơn ác mộng trong nhiều năm như vậy, có vô số buổi sáng, con đều thức dậy trong tiếng la hét của chính mình! Tinh thần của con sắp suy sụp rồi. Vì vậy, con bắt buộc phải giải quyết bí ẩn này và chỉ có làm rõ chuyện này con mới có thể gỡ được nút thắt trong lòng!"

Mẹ Thạch Đầu thấp giọng thở dài: "Chỉ sợ con sẽ gặp ác mộng khủng khiếp hơn sau khi con thực sự làm rõ chuyện này."

"Là điều gì ạ?" Triệu Mộng Lâm dò hỏi, "Rốt cuộc tụi con đã thấy cái gì vậy, đáng sợ đến vậy sao?"

Mẹ Thạch Đầu nhìn con trai một cái, lắc đầu nói: "Chuyện này, cô và ba nó trước giờ còn chưa đề cập với Thạch Đầu bao giờ..."

Bà ấy do dự một lúc rồi thở dài nói: "Tối hôm đó, ba nó và cô cùng nhau đưa Thạch Đầu đến bệnh viện trong thành phố khám bệnh vì nó bị sốt cao. Lúc xếp hàng, Thạch Đầu cùng với ba đứa trẻ khác đột nhiên hét lên chói tai, âm thanh đó rất kinh hãi, hét lên đến độ khiến mọi người sởn cả gai ốc. Cô và ba nó cũng bị doạ một phen, còn tưởng con mình mắc bệnh lạ gì đó, nhưng hỏi bác sĩ thì bác sĩ cũng chẳng nói được gì... "

"Sau khi khám bệnh, vợ chồng cô trở về làng. Ba nó kể lại cho những người già trong làng nghe sự việc. Không ngờ, những người già từng trải đều rất ngạc nhiên và nói rằng đã từng xảy ra chuyện như vậy trước đây, nhưng rất hiếm gặp, hơn nữa... bọn họ nói nghe rất kinh khủng. Cô chỉ nghĩ lại thôi mà còn thấy sợ hãi..."

Mẹ Thạch Đầu dừng lại, vẻ mặt sợ sệt bất an. Thạch Đầu bám vào vai mẹ và hỏi: "Mẹ ơi, bọn họ rốt cuộc đang nói gì vậy?"

Mẹ cậu tái mặt, run rẩy nói: "Người xưa nói rằng đây là trường hợp có thứ ô uế đi qua bị trẻ con nhìn thấy, người lớn không nhìn thấy được, chỉ có con nít đầu óc đơn thuần, không có tạp niệm mới có thể nhìn thấy những thứ khủng khiếp đó."

Ba đứa trẻ nhìn nhau, cho dù bọn họ không muốn tin vào cách nói mang màu sắc mê tín này, nhưng bọn chúng vẫn cảm thấy rùng mình một chút.

Mẹ Thạch Đầu đột nhiên mở to mắt và nói với giọng điệu lo lắng và bất an: "Các con đừng điều tra chuyện này nữa, được không? Nghe người xưa nói nhìn thấy những thứ đó là xui xẻo lắm! Hơn nữa, các con không được để mấy thứ ô uế đó biết được các con đã nhìn thấy nó, nếu không, nếu không thì..."

Bà ấy sợ hãi không nói nên lời, bầu không khí trở nên quỷ dị và nặng nề. Đột nhiên, ánh mắt Vương Á Phu vô tình quét về phía cửa, cậu phát hiện ra không biết từ lúc nào, ngay khe cửa đã xuất hiện thêm một bóng đen và một con mắt với nhãn cầu đảo liên tục. Lỗ chân lông trên người cậu co lại, rồi hét toáng lên "Aaaa".

Tiếng hét của Vương Á Phu doạ mọi người trong phòng một phen, Thạch Đầu thấy cậu sợ sệt chỉ ra ngoài cửa thì nhanh chân bước ra mở cửa, nhưng bên ngoài chẳng có ai hết. Thạch Đầu đang cảm thấy nghi hoặc thì đột nhiên có một tràng tiếng kêu "éc éc" truyền tới từ bệ cửa sổ, cậu tiện thể nhìn qua, cười mà nói: "Thì ra là thằng nhãi này!"

Một con khỉ lông xám nhảy từ bệ cửa sổ xuống, vừa đi vừa kêu éc éc tới bên chân Thạch Đầu, một tay túm lấy ống quần, tay kia đưa ra xin đồ. Thạch Đầu móc từ trong túi quần ra vài hạt đậu phộng, ném cho con khỉ và nói: "Đi đi, đi đi!"

Con khỉ nhặt đậu phộng trên mặt đất rồi bỏ chạy, Thạch Đầu xoay người lại nói với Vương Á Phu: "Không có gì đâu, là con khỉ thôi."

Vương Á Phu im lặng, cúi đầu trầm tư điều gì đó.

Triệu Mộng Lâm bước tới cửa nhìn con khỉ đó, rồi nói: "Đây chẳng phải con khỉ lúc nãy biểu diễn xiếc sao? Sao lại chạy đến đây rồi?"

"Các cậu lúc nãy nhìn thấy nó rồi hả?" Thạch Đầu nói, "Con khỉ này là của một ông lão diễn xiếc nuôi đó, ông đó cũng sống ở con đường này, sau khi con khỉ này biểu diễn xiếc xong thì nó thường đi xin ít đồ ăn, tụi mình ở đây đều quen cả rồi."

Nói đến đây, Thạch Đầu chợt nhớ ra điều gì đó, cậu vỗ đầu một cái: "Ấy chết, gánh xiếc cũng dọn quầy rồi, bây giờ chắc chắn là sáu giờ kém rồi! Mình phải đi qua quán làm việc đây!"

Thạch Đầu xoay người lại nói với mẹ: "Mẹ à, mẹ mau về đi, đừng lo cho con, con sẽ tự chăm lo cho bản thân mình thật tốt mà, đợi có lương rồi con gửi về nhà nha."

"Đừng làm tới mệt quá nha con, ráng viết thư về nhà nhiều hơn nha." Mẹ cậu nói, sau đó đi về phía trạm xe.

Lúc đang chuẩn bị rời đi, Thạch Đầu nhìn Triệu Mộng Lâm một cái, trong lòng đột nhiên trỗi dậy một dòng cảm xúc kì lạ, cậu nói: "Xin lỗi, mình chẳng giúp được gì cho cậu rồi."

"Đừng nói xin lỗi với mình mà, đây là vấn đề chung của chúng ta." Triệu Mộng Lâm nói, "Mình không hiểu, lẽ nào cậu không tò mò sao? Cậu không muốn làm rõ cuối cùng thì mười mấy năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?"

Thạch Đầu cúi đầu, nói khẽ: "Mình muốn biết chứ, nhưng mình còn phải làm việc..." Rồi cậu lại ngẩng đầu lên, "Phải rồi, mình còn chưa biết mấy cậu tên gì."

"Mình tên là Triệu Mộng Lâm, cậu ấy tên là Vương Á Phu."

Thạch Đầu nói: "Mình cũng chả biết lúc nãy mẹ mình nói có đúng không, nhưng mà, lúc mình vừa nghe các cậu nói về chuyện đó, trong lòng mình liền khơi dậy một loại cảm giác quái dị lắm, giống như là xảy ra chuyện gì đó... Các cậu vẫn muốn tiếp tục điều tra hả?"

Triệu Mộng Lâm nói: "Mình mà không điều tra ra rõ ràng chân tướng vụ việc thì sẽ không từ bỏ đâu."

Thạch Đầu nhìn cô chăm chú rồi nói: "Nếu các cậu còn cần mình giúp đỡ thì cứ tới đây kiếm mình." Nói xong, cậu xoay người rời đi.

Triệu Mộng Lâm thở dài, cảm thấy hơi thất vọng. Tìm ra được "người thứ ba", nhưng vẫn là chẳng thu hoạch được gì. Nếu như nhìn từ góc độ khoa học, mấy lời mẹ Thạch Đầu nói xem ra chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng Triệu Mộng Lâm cũng hơi thắc mắc, chuyện trên đời thực sự toàn bộ đều có thể giải thích bằng khoa học sao?

Lúc này, cô đột nhiên chú ý tới Vương Á Phu ở bên cạnh đã rất lâu rồi không nói lời nào, vẫn là bộ dạng cũ, cau chặt mày, dường như đang đăm chiêu về một chuyện gì đó không hiểu nổi. Triệu Mộng Lâm dùng tay vỗ vỗ Vương Á Phu: "Đang nghĩ cái gì đó?"

Vương Á Phu rùng mình một cái, cậu quay mặt lại, nhìn thẳng vào Triệu Mộng Lâm với biểu cảm kì dị khó tả.
Triệu Mạnh Lâm lúc này mới phát hiện sắc mặt của cậu tái nhợt như tờ giấy trắng, cô giật mình hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Một lúc lâu sau, Vương Á Phu mới nhả ra được một câu: "Kẻ mình nhìn thấy trong khe cửa hồi nãy ... tuyệt đối không thể nào là con khỉ đó!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com