ZingTruyen.Com

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

Vương Á Phu vốn dĩ chẳng hứng thú gì mấy trò ảo thuật diễn xiếc đường phố này, nhưng đành thôi, Triệu Mộng Lâm phấn khích quá mà, lôi cậu đi xem bằng được.

Hai người chen vào đám đông, quả nhiên là trò xiếc khỉ. Một ông già gầy gò, quần áo rách nát đội một chiếc mũ lưỡi trai lố bịch, dường như che mất một nửa khuôn mặt. Ông ta một tay giơ cao cái chiêng, tay còn lại cầm cái dùi gỗ bọc vải màu đỏ. Mỗi một lần vỗ chiêng, con khỉ lớn dưới đất liền làm một động tác tương ứng như nhào lộn, trồng chuối, đạp xe một bánh... Ông lão lại gõ mạnh thật mạnh một tiếng chiêng, la to lên: "Tề Thiên Đại Thánh!". Con khỉ đó ngay lập tức móc ra chiếc Vòng kim cô từ trong cái bọc đội lên đầu, rồi nắm lấy một chiếc gậy, chắp tay sau lưng, mô phỏng dáng vẻ Tôn Ngộ Không. Mấy động tác khôi hài này khiến cho đám người vây quanh cười ha ha.

Triệu Mộng Lâm vui vẻ tới mức vỗ tay liên tục, cười mà nói: "Vui quá! Con khỉ này khôn ghê!"

Vương Á Phu bĩu môi, nói: "Cậu chưa thấy bao giờ à? Cũng chỉ có thiên kim tiểu thư trước giờ chưa xem mấy trò tạp kỹ đường phố như cậu mới thấy mới mẻ thôi, mình đó giờ đã xem ngán rồi."

Triệu Mộng Lâm hỏi: "Trước đây cậu đã từng xem con khỉ này biểu diễn rồi hả?"

Vương Á Phu cảm thấy buồn cười: "Không phải là mình đã xem con khỉ này biểu diễn rồi, nhưng mấy loại diễn xiếc này đều như nhau cả, có bấy nhiêu đó trò thôi."

Con khỉ đó lại biểu diễn một lúc nữa, rồi nhặt chiếc mũ rộng vành từ dưới đất lên, lật ngược lại, cầm lên rồi đi đến phía đám người đang xem. Có vài người thấy vậy liền bỏ đi, có người móc ra vài đồng lẻ từ trong túi quần ra quăng vào chiếc mũ. Con khỉ cầm chiếc mũ rộng vành tới trước mặt Triệu Mộng Lâm, gật đầu ám chỉ một cách nịnh nọt. Triệu Mộng Lâm đang chuẩn bị móc tiền ra, Vương Á Phu giữ chặt tay cô, nói khẽ: "Đừng để lộ tiền bạc." sau đó móc ra từ trong túi quần hai đồng xu 1 tệ, quăng vào trong chiếc mũ. Con khỉ cúi chào một cách quái đản, rồi lại đảo qua chỗ người khác xin tiền.

Hai người lại đứng xem mấy phút nữa, song một nhân công chạy mệt đến nỗi mặt mũi đầy mồ hôi chen vào tới trước mặt bọn họ, chính là một trong số bảy, tám người lúc nãy. Ông ta nói với Triệu Mộng Lâm: "Chú còn tưởng con đi mất rồi, hoá ra là xem náo nhiệt ở đây!"

Triệu Mộng Lâm hỏi: "Sao vậy, chú tìm thấy Thạch Đầu rồi hả?"

Nhân công đó gật đầu: "Tìm thấy rồi, cậu ta làm tạp vụ ở một quán lẩu ở đối diện cách mấy con phố, trong chốc lát chú đã hỏi thăm được rồi."

"Tốt quá!" Triệu Mộng Lâm cảm thấy còn nhanh hơn cô dự tính nữa, "Chú mau dẫn tụi con đi đi!"

Nhân công đó đưa Triệu Mộng Lâm và Vương Á Phu quẹo qua quẹo lại tận mấy con đường, rồi dừng chân trước một cửa tiệm tên là "Lẩu Liêu Ký", nói: "Nó ở trong đó đó."

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm đi theo ông ta vào trong, tới một cái sân nhỏ phía sau nhà bếp. Ba bốn cậu con trai mười mấy tuổi đang ngồi xổm dưới đất rửa tận mấy chậu to thịt và rau, bên trong ngập mùi thịt sống và nước rửa chén, có thêm cả mùi rác chất đống và nước dơ, các loại mùi trộn lại với nhau bốc lên trong không khí, xộc lên mũi khiến người ta muốn ói. Triệu Mộng Lâm vừa bước vào, liền lấy tay bịt mũi, suýt chút nữa ói ra luôn. Vương Á Phu cũng gần như chịu không nổi, cứ cau mày suốt.

  Nhân công dẫn bọn họ tới liền chỉ vào một cậu con trai đang rửa lòng già của heo trong đám người đó, nói: "Nhìn đi, chính là thằng đó đó!"

Triệu Mộng Lâm chỉ nhìn một cái liền nhận ra đây chính là Thạch Đầu mà bọn họ muốn tìm, nhưng cô thật sự chịu không nổi mùi hôi thối ở đây, cô bịt mũi nói với nhân công đó: "Chú gọi bạn ấy ra đây đi, tụi con ở bên ngoài đợi bạn ấy." Nói xong chạy vèo khỏi cái sân nhỏ này.

Chú đó nói với Thạch Đầu: "Nhóc con, con đi ra ngoài đi, có người kiếm kìa."

Thạch Đầu tay chân bận bịu, vừa rửa lòng heo vừa hỏi: "Hai người đó là ai vậy? Con không quen họ."

"Thì con cứ ra đó đi rồi tính." Nhân công đó hối thúc, "Nhanh lên, đừng rửa nữa."

Thạch Đầu bỏ việc đang làm dang dở, đưa tay vào vòi nước, đi ra ngoài.

Ở trước cửa tiệm lẩu, Thạch Đầu thấy Triệu Mộng Lâm và Vương Á Phu, hỏi: "Hai người kiếm tôi có chuyện gì?"

Trên người Thạch Đầu vẫn còn phảng phất mùi tanh của lòng heo, Triệu Mộng Lâm lùi về phía sau vài bước, cách cậu ấy xa một chút. Vương Á Phu hỏi: "Cậu là Thạch Đầu hả?"

"Phải."

Vương Á Phu nói: "Mẹ cậu lên thành phố kiếm cậu nè."

"Hả?" Vương Á Phu ngạc nhiên hỏi, "Mẹ tôi lên thành phố rồi? Bà ấy ở đâu?"

"Giờ bà ấy đang đợi ở chỗ "Duyên Lai Phạn Trang" mà hồi trước cậu làm thuê đó. Tụi mình muốn giúp bà ấy tìm cậu thôi."

Thạch Đầu ngờ vực hỏi: "Các cậu là ai? Mẹ tôi làm sao mà quen được các cậu? Các cậu sao lại nhận ra tôi?"

Triệu Mộng Lâm móc ra tấm ảnh của cậu từ trong túi đưa cho cậu ấy xem: "Đây là ảnh mẹ cậu đưa cho tụi mình, để tụi mình tìm ra cậu dựa vào hình dáng người trên bức ảnh."

"Nhưng mà..."

"Ây da, đừng có nhưng nhị nữa." Triệu Mộng Lâm nói, "Bây giờ cậu theo tụi mình đi gặp mẹ cậu đi."

"Bây giờ thì không được." Thạch Đầu nói, "Việc ông chủ dặn còn chưa làm xong nè, mình phải rửa sạch hết mớ lòng già đó mới được."

Triệu Mộng Lâm nóng ruột: "Mình nói này, sao con người cậu lì lợm quá vậy! Mấy việc đó vĩnh viễn làm không xong đâu, cậu cứ đi gặp mẹ cậu đã rồi trở lại làm tiếp không được à?"

Thạch Đầu lắc đầu nói: "Chút nữa ông chủ lại thấy mình chưa làm xong, rồi sẽ trách mình đó. Bằng không, phiền mấy cậu đi nói với mẹ mình một tiếng, đợi mình làm xong hết việc ở đây sẽ lập tức đi tìm bà ấy."

"Cậu..." Triệu Mộng Lâm hơi bực bội nói, "Sao cậu cứng đầu vậy!"

Vương Á Phu nói: "Thôi, tụi mình ở đây chờ một lát đi, tuỳ cậu ấy vậy."

Thạch Đầu lại vào trong tiếp tục rửa lòng heo. Lúc này, nhân công đứng kế bên nãy giờ nói nhỏ nhắc nhở: "Nè cô bé, người thì chú cũng giúp con tìm rồi..."

"À, đúng rồi." Triệu Mộng Lâm rút ra một tờ 50 tệ từ trong bóp tiền đưa cho ông ta, "Cám ơn chú nhé."

Nhân công đó cầm tờ tiền vui vẻ rời đi. Không tới nửa tiếng đã nhẹ nhàng kiếm được 100 tệ, đây là kèo thơm mà trước giờ ông ta chưa từng gặp.

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm ngồi đợi Thạch Đầu trong quán lẩu, nói vài chuyện phiếm. Sau hơn một tiếng, Thạch Đầu mới từ cái sân sau thối um trời đi ra. Cậu đã rửa tay và rửa mặt, thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhìn có vẻ thoải mái hơn nhiều.

  "Để mấy cậu đợi lâu rồi, tụi mình đi thôi." Thạch Đầu nói.

"Chút nữa cậu không cần đi làm nữa hả?" Vương Á Phu hỏi.

Thạch Đầu lắc đầu nói: "Mình phải về trước sáu giờ. Ông chủ nói rồi, lúc đó khách tới đông lắm, là lúc bận nhất luôn, nên mình phải về phụ đó."

Triệu Mộng Lâm khinh bỉ nói: "Cậu đừng có một ông chủ hai ông chủ nữa. Ông ta trả cậu tiền công bao nhiêu mà cậu một lòng một dạ làm cho ông ta vậy? Công việc vừa mệt vừa dơ dáy mà cậu còn trân trọng như vậy!"

Thạch Đầu yên lặng. Vương Á Phu: "Thôi đi nhanh đi, tranh thủ thời gian nè."

Ba người vội vã đi đến Duyên Lai Phạn Trang, bước chân của Thạch Đầu to hơn của hai người bọn họ. Khi sắp đến quán, Thạch Đầu từ xa đã nhìn thấy mẹ đang đứng trông ngóng trước cửa đầy lo lắng, cậu la lớn một tiếng: "Mẹ!" sau đó chạy tới.

Mẹ Thạch Đầu nhìn thấy con trai chạy đến, vui mừng chạy lại đón, đập vào vai cậu, quở trách: "Cái thằng này! Sao đổi chỗ làm mà cũng không viết thư về báo với gia đình một tiếng hả? Báo hại mẹ còn tưởng con ở đây, tới rồi lại tìm không thấy con!"

Thạch Đầu gãi đầu nói: "Không phải đâu, mẹ à. Con đổi tới mấy chỗ làm rồi. Cũng mới tới quán lẩu hiện tại đang làm được mấy ngày thôi. Con định chờ coi ổn định rồi mới viết thư về nhà. Không ngờ mẹ nhanh như vậy đã tìm tới rồi. Sao vậy, ở nhà xảy ra chuyện gì hả mẹ?"

Mẹ Thạch Đầu sờ đầu con trai mà nói: "Không có sao đâu con, chỉ là mẹ nhớ con quá. Còn ba con nữa, đừng thấy ông ấy bề ngoài vờ như không sao, vậy chứ bên trong còn nhớ nhung con hơn cả mẹ nữa! Như hôm nay là ba con bảo mẹ đi lên đây, nhất quyết phải để mẹ đích thân đi xem xem con sống ra sao."

Thạch Đầu nói: "Mẹ ơi, mẹ với ba đừng nhớ nhung con nữa, con ở thành phố sống tốt lắm."

Hai mẹ con nói thêm vài câu nữa, mẹ Thạch Đầu lúc này mới nhìn thấy Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm vẫn còn đứng một bên, bà kéo tay Thạch Đầu nói: "Đúng rồi, thực sự vô cùng cám ơn hai người bạn của con! Nếu không phải bọn họ giúp đỡ tìm ra con, mẹ hôm nay sốt ruột đến chết mất!"

Thạch Đầu hơi lơ ngơ nhìn Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm: "Bạn...con? Nhưng mà... con không quen biết bọn họ."

"Cái gì? Con không quen bọn họ?" Mẹ Thạch Đầu sửng sốt nói không thành lời, "Vậy... đây là..."

Hai mẹ con đồng thời nhìn Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm, trong ánh mắt chứa đầy sự nghi hoặc và thắc mắc.

Triệu Mộng Lâm nhìn dòng người qua lại trên phố, nói: "Chúng ta đừng đứng trước cửa tiệm người ta nữa, đây không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta hãy tìm một nơi yên tĩnh đi. Trước mặt có một quán cafe, chúng ta qua đó ngồi được không?"

Mẹ Thạch Đầu hơi khó xử nói: "Cô chỉ muốn đi xem chỗ ở của con trai thôi, lúc về mới dễ ăn nói với ba nó."

Thạch Đầu nói: "Cám ơn mấy cậu đã giúp mẹ mình tìm ra mình. Nhưng mà, rốt cuộc thì mấy cậu muốn nói gì với mình?"

Vương Á Phu nói: "Chuyện này nói ra dài dòng lắm, không phải dăm ba câu là nói rõ được."

Thạch Đầu nghĩ: "Hay là thế này đi, nếu các cậu không chê thì đi cùng mẹ con mình tới chỗ mình ở rồi nói chuyện nha. Mấy bạn làm chung trong quán đều bận rồi, bây giờ ở nhà không có ai hết."

Vương Á Phu nhìn Triệu Mộng Lâm một cái, Triệu Mộng Lâm nói: "Vậy cứ thế đi."

Thạch Đầu dẫn mẹ đến quán lẩu mình làm thêm, rồi lại băng qua cửa quán lẩu tới một con hẻm phía sau vừa nhỏ hẹp vừa dơ dáy, đây là khu ổ chuột điển hình luôn, mấy căn nhà cấp 4 mái bằng thấp tè và rách nát hai bên đường khó khăn chống trụ được trên mặt đất nhìn cứ như người mắc bệnh nan y sắp chết vậy. Thạch Đầu bước tới trước một căn nhà gạch ngói vỡ nát trong số đó, mở cánh cửa gỗ tạo ra một tiếng 'kẹt', rồi gọi mẹ, Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm vào.

Sau khi bước vào, Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm đều thán phục trước căn phòng nhỏ bé tầm mười mét vuông này, không ngờ lại nhét được ba cái giường tầng một cách vi diệu, ngoài ra, ngay cả chỗ đứng còn không có. Sau khi cả bốn người gian nan chui vào, Thạch Đầu chỉ vào tầng dưới một chiếc giường, mời mẹ và khách ngồi xuống. Triệu Mộng Lâm nhìn vào chiếc giường đơn bẩn thỉu đến mức đóng thành vết, suýt chút nữa là ói ra luôn, cô cố hết sức chỉ chùi một chút mép giường rồi ngồi xuống. Thực tế, cô cảm thấy mình đang trong trạng thái gắng gượng đứng tấn.

Triệu Mộng Lâm và Vương Á Phu cả đời đều chưa gặp qua môi trường sống kém đến như vậy, bọn họ hiển nhiên không thể thích ứng liền với sự ọp ẹp, tối tăm và bẩn thỉu của nơi này. Điều này chỉ là ở vấn đề tâm lý. Về sinh lý, cái mùi buồn nôn của tất thối và quần áo dơ, cùng với mùi mốc của không khí ẩm trong căn phòng này xộc thẳng vào mũi khiến Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm dường như muốn ngừng thở luôn

Thạch Đầu khép cánh cửa gỗ, trong căn phòng ngay lập tức tối sầm như trời chập tối. Mẹ Thạch Đầu hỏi: "Trong phòng không có đèn hả con?"

"Có đèn, nhưng sau chín giờ tối mới có điện. Cho nên... chỉ có thể chịu đỡ như vậy thôi." Thạch Đầu nói một cách nghèo khổ.

Mẹ Thạch Đầu đột nhiên bưng mặt khóc nức nở: "Con ơi là con, con nói xem...con tới thành phố này chi cho cực vậy!"

Thạch Đầu hốt hoảng, an ủi mẹ: "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Chỗ này ở có hơi tệ, nhưng ông chủ đối tốt với tụi con lắm, cả tháng bao ăn ở còn được 300 tệ tiền công. Hơn nữa ăn cũng ngon, khách trong tiệm mỗi ngày đều để thừa rất nhiều món..." Nói đến đây, cậu đột nhiên dừng lại.

Mẹ Thạch Đầu nhìn con trai một cái, khóc còn lớn hơn.

Tình cảnh trước mắt khiến Vương Á Phu hơi luống cuống, Triệu Mộng Lâm ở bên cạnh vội vàng chuyển đề tài: "Cô ơi, đừng buồn nữa. Hay là cô nghe chuyện tụi con định kể đi đã."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com