ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 11

gauconbibi

Món rau xào nóng hổi và món canh được bưng lên, Triệu Mộng Lâm đưa lên miệng nếm thử, cảm thấy vị cũng tạm được. Vương Á Phu cũng chẳng nếm kĩ, bưng chén lên ăn như hổ đói.

Hai người đang ăn, một bà cô ở nông thôn từ cửa đi vào, nhìn xung quanh khắp tiệm. Ông chủ tiệm hỏi bà ấy: "Chị muốn ăn cơm hả?"

Bà cô đó lắc đầu nói: "Tôi tới tìm con trai."

Ông chủ hỏi: "Con trai chị là ai?"

Bà cô nói: "Con trai tôi tên cúng cơm là Thạch Đầu, nó viết thư nói với tôi là nó làm thuê ở đây, tôi tới kiếm nó."

Ông chủ ngây người ra một lúc rồi nói: "À, là như vầy. Chị ơi, chị cứ ngồi xuống, tôi từ từ kể cho chị."

Bà ấy hỏi: "Sao vậy, nó không có ở đây hả?"

"Ấy, là như vầy." Ông chủ thở dài, "Thạch Đầu quả thực đã từng làm ở chỗ tôi, hơn nữa còn làm khá tốt. Nhưng mà, sau đó xảy ra chút chuyện, thằng bé bỏ đi rồi, không làm ở chỗ tôi nữa."
  
Bà cô đó nóng ruột: "Nó xảy ra chuyện gì vậy?"

Ông chủ tiệm cau mày nói: "Chuyện này nói ra cũng lạ. Nó ở tiệm tôi làm shipper giao đồ ăn, vốn dĩ cũng yên ổn rồi. Nhưng có một hôm tôi kêu nó đưa cơm cho cái bệnh viện ở đối diện, nó lên lầu hai rồi đột nhiên ôm đầu la hét thất thanh, cơm bưng đi cũng đổ hết. Tôi vốn dĩ cũng chưa trách mắng nó bao nhiêu, nhưng nó tự thấy có lỗi, rồi ra đi."

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm đang ăn cơm nghe thấy cuộc đối thoại của ông chủ, cả hai đều sửng sốt, đồng thời ngẩng đầu lên nhìn.

Bà cô ở nông thôn đó lo lắng: "Lẽ nào con trai tôi bị bệnh gì rồi sao? Đang yên đang lành sao lại đột nhiên la làng lên? Hồi nó ở nhà cũng đâu có như vậy!"

Ông chủ tiệm an ủi: "Chị ơi, chị đừng sốt ruột, hình như nó chỉ bị một lần à, lúc về cũng khoẻ mạnh, không giống dáng vẻ bị bệnh gì đâu."

"Vậy bây giờ nó ở đâu?"

"Lúc nó đi nó cũng chẳng nói với tôi." Ông chủ bó tay nói.

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm buông chén đũa trong tay xuống, đi đến trước mặt mẹ Thạch Đầu. Triệu Mộng Lâm nói: "Cô ơi, tụi con hỏi cô một chuyện được không?"

Mẹ Thạch Đầu nhìn cô một cách kì quặc: "Con muốn hỏi gì?"

"Con trai cô tên là Thạch Đầu đúng chứ, cậu ấy năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"Sắp lên 16 rồi." Mẹ Thạch Đầu gấp gáp hỏi, "Sao vậy, con quen biết nó hả?"

"Giờ cô nghe con hỏi hết đã, được không?" Triệu Mộng Lâm nói, "Mười mấy năm trước, cô có đưa bạn ấy tới khám bệnh ở bệnh viện Phụ sản - Nhi Đồng của thành phố không? Cũng chính là cái bệnh viện ở đối diện bên kia đường đó."

Mẹ Thạch Đầu kinh ngạc nhìn cô: “Mười mấy năm trước cô đưa nó đến bệnh viện ở thành phố này để khám bệnh, nhưng cô không nhớ có phải là cái bệnh viện ở đối diện bên kia đường không ... Nhưng mà, làm sao con biết chuyện này?”

“Con còn biết mười mấy năm trước bạn ấy đã hét ầm ĩ vào cái đêm mà cô đưa bạn ấy đến bệnh viện này khám bệnh, đúng không?”

Mẹ Thạch Đầu ngạc nhiên đến há hốc mồm. “Con...cái con bé này, cuối cùng thì con là gì của Thạch Đầu vậy? Sao ngay cả chuyện này cũng biết thế? Chuyện này ngoại trừ cô và ba nó ra, bản thân thằng bé còn còn không biết nữa mà!”

Triệu Mộng Lâm và Vương Á Phu nhìn nhau rồi nói với mẹ Thạch Đầu: “Cô à, giờ cô đừng quan tâm tới chuyện này, tụi con là bạn của Thạch Đầu, tụi con giúp cô tìm ra bạn ấy trước đã, được không?”

“Ồ, thì ra là bạn của Thạch Đầu, vậy thì tốt quá rồi!” Mẹ Thạch Đầu cảm kích nói, “Ở thành phố này cô không rành gì cả, có tụi con giúp đỡ cô tìm nó thật sự là tốt quá rồi!”.

Vương Á Phu ở kế bên khẽ nói: “Khắp thành phố rộng lớn như vậy, tìm kiểu gì trời?”

Triệu Mộng Lâm hỏi mẹ Thạch Đầu: “Cô có ảnh của bạn ấy không? Tụi con lấy ảnh của bạn ấy đi dò la nghe ngóng thử.”

“Có, có, có.” Mẹ Thạch Đầu vội vàng lấy ra một tấm ảnh đen trắng cỡ hai inches từ trong một cái bọc nhỏ xách trên tay đưa cho Triệu Mộng Lâm, “Hình này chụp khi nó đổi thẻ học sinh năm ngoái.”

Triệu Mộng Lâm nhận lấy tấm ảnh và nhìn thấy một cậu con trai có khuôn mặt chất phát. Cô ấy cất bức ảnh vào trong túi và nói với mẹ Thạch Đầu, “Cô ơi, như vầy đi. Cô cũng không rành thành phố này nên cô không cần tìm nữa đâu. Hai đứa tụi con sẽ tìm giúp cô. Cô cứ đợi ở quán này đi, nội trong chiều hôm nay tụi con sẽ tìm ra Thạch Đầu, đến lúc đó dẫn cậu ấy tới đây, được không?”

"Cái này, cái này..." Mẹ Thạch Đầu xúc động nói không nên lời, "Thật sự tốt quá rồi! Thạch Đầu nhà cô có thể kết giao được những người bạn tốt như các con, quả thật là phúc phần của nó rồi!"

"Vậy cô cứ đợi tụi con ở đây đi." Triệu Mộng Lâm xoay đầu lại hỏi chủ tiệm, "Đồ ăn của tụi cháu bao nhiêu ạ?"

Ông chủ tiệm nói: "Tổng cộng 34 tệ."

Triệu Mộng Lâm mò ra một tờ 50 tệ đưa cho ông ấy, nói nhỏ: "Khỏi thối. Cô này chắc cũng chưa ăn gì đâu, chú làm cho cô ấy hai món đi."

"Ấy, được, được." Chủ tiệm trả lời.

Triệu Mộng Lâm và Vương Á Phu rời khỏi quán ăn, Vương Á Phu ngay lập tức hỏi: "Sao cậu dám tự tin nói với người ta chiều nay có thể tìm được vậy. Nếu không tìm được thì phải làm sao?"

Triệu Mộng Lâm nói: "Thực ra cậu nghĩ kĩ đi, muốn tìm Thạch Đầu quả thật không hề khó."

"Sao lại nói vậy?"

"Đầu tiên, cậu ấy thân là một cậu nhóc thôn quê tới đây làm công, trên người không thể mang được bao nhiêu tiền hết. Cho nên mình đoán cậu ấy không thể đi xa quá được, có lẽ là ở gần đây thôi; Hơn nữa, phạm vi công việc của cậu ấy cũng có hạn, không thể đến công ty lớn, đơn vị lớn để làm việc được, chỉ có thể làm thuê làm mướn ở vài quán cơm nhỏ và cửa hàng nhỏ thôi. Vì vậy, tụi mình chỉ cần lần theo hỏi mấy cửa tiệm nhỏ xung quanh đây, chắc chắn có thể tìm được cậu ấy." Triệu Mộng Lâm phân tích.

Vương Á Phu giương mắt nhìn xung quanh: "Nhưng mà, trên đoạn đường nhiều sạp hàng bày bán như thế này, cứ men theo hỏi thì hỏi tới bao giờ?"

Triệu Mộng Lâm cười: "Mình tự có cách."

Cô dắt Vương Á Phu đi tìm một tiệm photo copy in ấn ở gần đó, cầm tấm ảnh của Thạch Đầu nói với ông chủ: "Tấm hình này photo cho con 10 bản."

 Chẳng mấy chốc là đã cầm trên tay 10 bản photo rồi. Triệu Mộng Lâm nói: "Bây giờ, tụi mình đi tới vài con đường, con hẻm nhỏ tìm thử xem."

Vương Á Phu mặt mày đầy nghi ngờ mà đi cùng Triệu Mộng Lâm đi vào con đường nhỏ.

Hai người đi đến một con hẻm lót gạch cũ kĩ vỡ nát. Ở phía trước một cửa tiệm tạp hoá, vài nhân công quần áo tả tơi đang rảnh rỗi tụm năm tụm bảy, mấy người này chuyên làm thời vụ như giúp người ta chuyển đồ, bốc xếp, dỡ hàng. Ánh mắt của bọn họ đều tham lam nhìn chăm chăm vào chiếc tivi trắng đen 14 inches trước cửa tiệm tạp hoá. Trên cái màn hình bé tí tẹo của chiếc tivi ngập tràn hoa tuyết, hình ảnh mờ căm, nhưng tốt xấu gì cũng không do bọn họ quyết định. Đang xem say xưa, chủ tiệm tạp hoá bấm cái "tách" chuyển sang kênh khác. Sau một trận than vãn tiếc nuối với chất giọng trầm thấp, bọn họ lại khoái chí xem tiếp.

Vương Á Phu lúc nhỏ sống ở một huyện nhỏ nên đã quá quen với cảnh này.

Triệu Mộng Lâm đi đến bên mấy nhân công rảnh rỗi đó, nói rằng: "Mấy chú ơi, tụi con đang nghe ngóng một vụ."

Trong đám người đó có vài gã chả thèm để tâm tới cô, chỉ có hai ba người quay đầu lại.

Triệu Mộng Lâm cần tấm hình của Thạch Đầu, giơ lên cho bọn họ xem: "Mấy chú đã từng gặp cậu con trai này chưa?"

Mấy người đó cùng nhau lắc đầu: "Chưa từng gặp." Mắt lại quay sang nhìn cái tivi trắng đen kia.

"Con muốn nhờ mấy chú giúp con tìm người này..."

Một nhân công mặt mũi râu kia bờm xờm nói: "Mấy chú chút nữa còn có việc phải làm, không hơi sức đâu giúp mày tìm người."

Triệu Mộng Lâm cười một cái, móc ra mấy tờ 50 tệ, nói rằng: "Thế này đi, ai chịu giúp con tìm ra cậu ta, con sẽ trả người đó tiền công một buổi chiều 50 tệ."

Cả bảy tám người đều quay đầu lại, hơi ngạc nhiên nhìn cô, sau đó bon chen nói: "Để chú, để chú!"

Triệu Mộng Lâm nói: "Thế này đi, mấy chú đều đi tìm đi. Ai nghe ngóng được tình hình của cậu ấy thì quay trở lại đây, con sẽ đợi ở đây. Người nào tìm được cậu ta con sẽ đưa thêm 50 tệ."

"Cô bé à, con nói lời phải giữ lấy lời nhé." Mấy nhân công đó nói.

"Sao nào, không tin con chứ gì?" Triệu Mộng Lâm nói, "Thế này đi, con đưa trước mỗi người 50 tệ, coi như giao kèo rồi nhé."

Bọn họ nhận lấy tiền rồi la lên đầy vui sướng: "Được! Giờ mấy chú đi tìm liền!"

Vừa lúc bọn họ chuẩn bị tản đi, Triệu Mộng Lâm la lên: "Đợi đã! Kiếm ai mà đi như đúng rồi vậy?" Cô móc tấm ảnh phô tô từ trong túi ra, phát cho bọn họ. "Người này tên là Thạch Đầu, 15 tuổi. Mấy chú cầm tấm hình này đi dọc theo các con đường khác nhau hỏi dạo mấy cửa tiệm nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ tìm ra thôi."

Mấy nhân công rãnh rỗi đó tản ra các hướng khác nhau cứ như chạy đua.

Vương Á Phu há hốc mồm nhìn Triệu Mộng Lâm, vỗ miệng nói: "Nói thật, mình lớn từng này chưa thấy ai vung tiền như này cả. Cậu biết không? Cậu đưa bọn họ 20 tệ là bọn họ cũng có thể mát lòng mát dạ đi tìm giúp cậu rồi."

"Vậy mình đưa bọn họ 50 tệ, làm việc chẳng phải sẽ hiệu quả hơn sao?" Triệu Mộng Lâm nói, "Đợi mà xem, không tới nửa tiếng, bọn họ sẽ giúp chúng ta tìm ra Thạch Đầu."

Vương Á Phu lơ mơ cảm thán: "Hôm nay mình xem như được tận mắt thấy cái gọi là 'Có tiền mua tiên cũng được' nha. "

Nói rồi, cậu ngồi xổm xuống. "Tụi mình chờ ở đây thôi."

Triệu Mộng Lâm đang định xin ông chủ tiệm tạp hoá cái ghế gỗ để ngồi, đột nhiên nghe thấy một tràng tiếng trống chiêng, cô tò mò nhìn ra, phát hiện một đám người đang vây quanh đầu hẻm ở phía xa xa. Cô vỗ người Vương Á Phu: "Ê, cậu xem, đằng đó đang làm gì vậy?"

Vương Á Phu nhìn một cái, nói: "Chắc là biểu diễn ảo thuật hay xiếc gì đó?"

"Ảo thuật hả?" Triệu Mộng Lâm hứng thú, "Thú vị đó, tụi mình đi xem đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info