ZingTruyen.Asia

U Minh Quai Dam Ii Giao Uoc Chet Ninh Hang Nhat Hoan

 (Bệnh án thứ 4)

    11 giờ 25 phút trưa ngày 02/06/2007

Bệnh nhân: Tiêu Khắc, nam, 41 tuổi

Nội dung trao đổi:

A: Ngại quá, hôm nay bận chết đi được. Có chuyện gì vậy, Tiêu Khắc?
   
B: (run cầm cập)... Tới tận đây mà tôi vẫn không thoát nổi sao? Tôi...

A: Anh sao vậy?

B: Đã là lần thứ 203 rồi, trời ơi...

A: Tiêu Khắc, nói cho tôi nghe, đã xảy ra chuyện gì?

B: Giáo sư Nghiêm, anh biết là tôi không có mắc bệnh về tâm lý mà, thần kinh của tôi cũng hoàn toàn bình thường, tóm lại, tôi là một người hoàn toàn khoẻ mạnh, đúng không?

A: Phải, đương nhiên rồi, sao vậy?

B: Anh có thể tin tôi được không? Tôi gặp phải một tình huống kì dị mà người bình thường không thể nào gặp được, mấy ngày nay nó cứ luôn đeo bám lấy tôi. Nhưng sự đeo bám này nghe ra quả thật giống truyện Nghìn lẻ một đêm vậy!

A: Nói đi, có chuyện gì vậy?

B: Nếu một người chỉ trong khoảng thời gian mấy ngày ngắn ngủi nghe thấy hoặc tiếp xúc với cùng một "chữ", anh cho rằng chuyện này bình thường không?

A: Cái gì?

B: Tôi nói rõ ra chút nhé. Chỉ trong khoảng thời gian có mấy ngày trong tuần nay, tôi đã tiếp xúc với chữ "chết" lặp đi lặp lại 203 lần rồi! Đây chỉ là tính tới bây giờ thôi đó!
   
A: Ý anh là, có người cố ý doạ anh sao?

B: Không, không phải doạ, toàn bộ đều là những tình huống xuất hiện tự nhiên thôi!

A: Ý anh là sao? Tôi hơi mơ hồ.

B: Tôi nói kĩ càng cho anh nghe nhé. Sáng sớm thứ 2, tôi vừa thức dậy, vợ tôi liền nói với tôi, chú chim hoạ mi nhà tôi "chết" rồi. Tôi chỉ hơi đau lòng nhưng cũng không để ý lắm; Tiếp đó, lúc ăn sáng, tôi lật tờ báo nhìn thấy chữ đầu tiên là một chữ "chết" trong một cái tiêu đề to đùng; Trên đường đi làm, tôi vô tình nghe thấy một trong hai ông lão đang đánh cờ nói "lần này chiếu tướng chết ông nhé!"; Khi đến cơ quan, đồng nghiệp đầu tiên mà tôi gặp nói "Hôm nay không khí trong phòng làm việc trầm lặng ghê chết đi được"...

A: Tiêu Khắc, anh nên biết là tình huống này mỗi người chúng ta đều có thể gặp phải mà, có gì kì quái đâu.
  
B: Nghe tôi nói hết đã, anh sẽ không cảm thấy là mỗi người đều có thể gặp phải đâu. Trong tuần này, mỗi một người mà tôi gặp, do dù quen biết hay không, trong câu đầu tiên mà họ nói với tôi gần như đều có chữ "chết", giống như hồi nãy lúc tôi ngồi xuống, câu đầu tiên anh nói với tôi là "Hôm nay bận chết đi được", đây là chữ "chết" thứ 203 mà tôi nghe được cho tới bây giờ đó!

A: Cái này... tôi thuận miệng nói thôi.

B: Đúng thế, mỗi người mà tôi tiếp xúc đều giống hệt anh vậy, là thuận miệng, tự nhiên mà nói ra thôi, chẳng có ai là cố tình cả, mà đây cũng chính là điểm kì lạ! Nếu chỉ một hai ngày như vậy, tôi sẽ cho rằng là trùng hợp thôi, nhưng đã liên tục 7 ngày rồi, ngày nào cũng vậy! Sao tôi có thể vẫn cho rằng đây là trùng hợp mà không thấy kì quặc được?

A: Anh còn gặp phải chuyện gì nữa không?

B: Trời ơi! Quả thật là nhiều không kể xiết luôn đó. Ví dụ như, tôi đi thơ thẩn trên phố, một bà già nói với tôi "Đây là hẽm cụt(1)"; bạn tôi gọi điện thoại tới nói là thằng bạn thân chí cốt(2) quay về rồi; đồng nghiệp ở cơ quan nói thằng đối thủ "chết" tiệt thăng chức rồi; ngay cả về nhà, câu đầu tiên con trai tôi nói với tôi cũng là "Thầy dạy toán của con quá cứng nhắc(3) rồi"; vợ tôi kêu tôi giúp cô ấy mở cái nút thắt "chết" của cái túi ra; Tôi chạy ra ngoại ô giải khuây, ông lão đang câu cá bên bờ nói rằng cái hồ này sắp biến thành cái hồ "chết" rồi... ôi, tôi không muốn nhớ lại nữa đâu! Tôi sắp bị dày vò tới phát điên rồi! Nghĩ mà xem, 203 lần! Bình quân mỗi ngày tôi phải nghe gần 30 chữ "chết"! Điều này lẽ nào là chuyện người bình thường có thể gặp phải sao?
*Chú thích: (1)Nguyên văn: tử hồ đồng; (2)Nguyên văn: tử đảng; (3)Nguyên văn: tử bản. Trong tất cả đều có chữ "tử".

A: Bình tĩnh lại chút nào, Tiêu Khắc. Anh biết về mặt tâm lý, chỉ có một cách giải thích đối với loại tình huống này. Khi chúng ta chú ý quá mức tới một sự vật, sự việc nào đó, tự khắc sẽ bỏ quên những sự vật, sự việc khác xung quanh mình. Nghĩ mà xem, mỗi ngày anh nghe thấy 30 chữ "chết", nhưng mà những chữ khác mà mỗi ngày nghe thấy thì sao, gần như cả trăm cả nghìn chữ, chỉ là anh không để ý tới mà thôi.
    
B: Anh nói có lý, đương nhiên rồi, cái lý lẽ này tôi đương nhiên cũng hiểu mà. Nhưng mà những chữ "chết" mà tôi nghe được toàn bộ đều xuất hiện trong câu đầu tiên mà mỗi người nói ra, xác suất này thì cũng quá thấp rồi nhỉ?
   
A: Quả thật có chút không bình thường, nhưng mà, cách giải thích mà tôi có thể đưa ra cũng chỉ có bấy nhiêu đó thôi.
    
B: Tôi còn chưa nói hết mà, thực tế...
    
A: Còn có chuyện gì nữa sao?
    
B: Tôi cảm thấy... chuyện mà tôi gặp phải... hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên.
    
A: Tại sao?
   
B: Còn nhớ chuyện tối hôm qua tôi gọi điện thoại kể cho anh không?
    
A: Ý anh là, anh đã gặp một gã kì quái, mà gã đó...
    
B: Đúng! Tôi cảm thấy chắc chắn có liên quan gì đó!
    
A: Ồ, tôi hơi bối rối, anh để tôi suy nghĩ đã.
   
B: Không sao, tôi đưa cái này cho anh, anh nghiêm túc nghiên cứu xem sao. Chúng ta cùng nhau suy nghĩ xem đây rốt cuộc là sao.
    
A: Ừ, được thôi.
    
B: Vậy tôi xin cáo từ nhé giáo sư Nghiêm. Cám ơn anh, tạm biệt!
    
A: Đừng khách sáo, tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia