ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

Chương 10

gauconbibi

Kì thi tuyển sinh cấp ba cuối cùng cũng qua đi. Khi đi thi, Triệu Mộng Lâm phát hiện đề thi đơn giản hơn cô dự đoán nhiều. Mỗi môn cô dường như chỉ dùng một nửa thời gian là làm xong rồi. Thời gian còn lại cô cầu nguyện cho Vương Á Phu, hi vọng cậu ấy cũng có thể dễ dàng trả lời hết các câu giống mình.

Vương Á Phu quả nhiên không phụ lòng gia đình và Triệu Mộng Lâm, năm ngày sau khi kì thi kết thúc, cậu nhìn thấy tên mình và tên Triệu Mộng Lâm trong danh sách học sinh mới trúng tuyển của trường Nhất Trung. Cậu ngay lập tức gọi điện thoại báo tin mừng cho Triệu Mộng Lâm, hai người bọn họ vui sướng như điên.

Tiếp theo đó chính là kì nghỉ hè dài đằng đẵng, tự do và thoải mái. Lúc cả hai đang thư giãn, Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm ai nấy đều không quên giao kèo một tháng trước, chính là trong kì nghỉ hè này có một chuyện quan trọng đang đợi bọn họ làm.

Vào buổi sáng sớm ngày thứ ba của kì nghỉ hè chính thức, Vương Á Phu gọi điện thoại đến nhà Triệu Mộng Lâm, hẹn cô gặp mặt ở tiệm McDonald gần trường.

Đúng mười giờ, Triệu Mộng Lâm đúng giờ đến McDonald, tìm thấy Vương Á Phu đang uống Coca bên cạnh một cái bàn.

Sau khi Triệu Mộng Lâm ngồi xuống, Vương Á Phu nói: "Cậu muốn ăn gì không?"

Triệu Mộng Lâm lắc đầu: "Mình mới ăn sáng rồi."

"Vậy tụi mình bàn bạc chút đi, chuyện này rốt cuộc bắt tay điều tra như thế nào đây?"

"Cậu nói xem?" Triệu Mộng Lâm hỏi.

Vương Á Phu xoay cốc coca nói: "Theo suy luận trước đây của mình, hai người còn lại 80% cũng học ở một trường nào đó trong thành phố. Nếu là hồi học kì trước thì có lẽ dễ kiếm hơn, giờ đây tất cả trường học đều cho nghỉ hè rồi, tìm người khó lắm."

Triệu Mộng Lâm chán nản nói: "Vậy phải làm sao đây?"

"Đêm hôm qua mình nghĩ rồi, hai đứa mình hãy nghĩ vài cách từ chính bản thân mình trước đã."

"Hả?" Triệu Mộng Lâm không hiểu, "Ý cậu là sao?"

Vương Á Phu nói :" Ý mình là chút nữa hai đứa mình đi một chuyến đến cái bệnh viện Phụ sản - Nhi đồng mà lần đầu tiên chúng ta phát ra tiếng thét chói tai, trong cùng một môi trường, có lẽ chúng ta có thể nhớ ra vài thứ gì đó."

"Cái gì? Cậu muốn đi đến bệnh viện đó?" Triệu Mộng Lâm thể hiện sự miễn cưỡng ra mặt, "Mình..."

"Sao vậy, cậy sợ rồi à?" Vương Á Phu vỗ ngực nói, "Có mình đây. Hơn nữa ban ngày ban mặt, không sao đâu!"

"Vậy được thôi..." Triệu Mộng Lâm miễn cưỡng gật đầu.

"Bây giờ đi luôn." Vương Á Phu đứng dậy.

Sau khi hai người họ đi ra khỏi McDonald thì vẫy một chiếc taxi, chỉ một lúc thôi là đã đến trước cửa bệnh viện Phụ sản - Nhi Đồng của thành phố.

Đứng trước cửa bệnh viện, Triệu Mộng Lâm lại bắt đầu do dự, cô nói: "Hay là... tụi mình đừng đi vào nha."

"Bớt giỡn đi! Tụi mình đã đến trước cổng rồi." Vương Á Phu dắt tay Triệu Mộng Lâm đi vào trong. "Có mình ở cạnh cậu, đừng sợ!"

Hai người họ đi vào bệnh viện, những người tới xếp hàng bốc số, tư vấn bệnh, lấy thuốc ở bên trong tấp nập. Điều này khiến bọn họ tạm an tâm trở lại.

"Mình nhớ mẹ mình nói là ở lầu hai..." Vương Á Phu nói với Triệu Mộng Lâm, "Tụi mình lên lầu hai xem xem."

Triệu Mộng Lâm đành đi theo cậu lên cầu thang tới lầu hai, chầm chậm lê bước.

Hai người họ đi đến hành lang lầu hai, những bệnh nhân đến đợi khám bệnh đều ngồi trên dãy ghế hai bên hành lang. Triệu Mộng Lâm nhìn xung quanh, cảm nhận được một loại cảm giác phức tạp vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Khi cô tập trung nhìn về cuối hành lang bên trái, toàn thân run lên, nắm chặt cánh tay Vương Á Phu nói: "Chính là ở đây! Chỗ mình nhìn thấy trong mơ chính là ở đây nè!"

Vương Á Phu sửng sốt nói: "Đúng, mình cũng cảm nhận được, chính là chỗ này."

Cậu quay đầu nhìn Triệu Mộng Lâm: "Nhưng mình không nhớ ra nổi, chúng ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây nhỉ?"

Triệu Mộng Lâm dùng tay ôm đầu, sắc mặt đau khổ: "Đừng... đừng ép mình nhớ lại nữa. Tụi mình đi mau đi, mình đột nhiên cảm thấy sợ quá!"

Vương Á Phu bó tay, chỉ đành dìu Triệu Mộng Lâm xuống lầu. Sau lưng  bọn họ, một vị bác sĩ nam trung niên tầm 40 mấy tuổi ngờ vực nhìn chằm chằm hai người họ.

Sau khi hai người xuống lầu, Vương Á Phu dìu Triệu Mộng Lâm qua ngồi ở hàng ghế dài dưới lầu một, tâm trạng của Triệu Mộng Lâm vẫn sợ hãi khó hiểu như cũ. Vương Á Phu vừa chuẩn bị an ủi cô mấy câu, đột nhiên, nam bác sĩ trung niên lúc nãy trên lầu hai thần không biết quỷ không hay đã xuất hiện trước mặt bọn họ, hỏi: "Có gì cần tôi giúp đỡ không?"

Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm ngây người ra, ngẩng đầu lên nhìn ông ta. Vương Á Phu nói: "Không, tụi con không sao."

Vị bác sĩ nam đó nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bọn họ một lúc, nét mặt khó đoán, ông hỏi: "Hồi nãy hai đứa ở trên hành lang lầu hai... hình như không khoẻ lắm hả?"

"Không ạ, thưa bác sĩ, tụi con thật sự không sao hết, cám ơn bác sĩ đã quan tâm." Vương Á Phu nói.

Vị bác sĩ nam đó suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Các con có phải đã nhìn thấy gì đó ở cuối hành lang đúng không?"

"Không ạ, tụi con không thấy..." Vương Á Phu nói mới được một nửa, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi rằng, "Sao bác sĩ biết tụi con nhìn về cuối hành lang?"

Vị bác sĩ nam ngây người ra một lúc, nói: "Bởi vì tôi thấy hai cô cậu sau khi nhìn về hướng đó mới có biểu hiện dị thường."

Vương Á Phu đứng dậy nói: "Nhưng hướng đó còn có rất nhiều người. Sao bác sĩ biết tụi con nhìn phía cuối hành lang, mà không phải là một người nào đó?"

Vị bác sĩ nam há miệng nhẹ, không nói lời nào.

Lúc này Triệu Mộng Lâm đang ngồi thì đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bác sĩ đó một cách đầy nghi ngờ. Vương Á Phu trừng to mắt chất vấn: "Có phải bác sĩ biết điều gì đó đúng không?"

Ánh mắt của bác sĩ đó va phải Vương Á Phu. Ông hạ giọng nói: "Không, tôi chẳng biết gì hết." Đồng thời hỏi ngược lại, "Cậu thì sao, cậu biết điều gì hả?"

Vương Á Phu và ông ta tiếp tục nhìn nhau, thận trọng nói: "Con cũng chẳng biết gì cả."

Nam bác sĩ ngẩng đầu lên, sau cùng nhìn bọn họ chăm chăm mấy giây rồi xoay người rời đi.

Vương Á Phu nhìn thấy bóng lưng của ông ta khuất dần ở góc đường, rồi nói với Triệu Mộng Lâm: "Tụi mình đi thôi."

Hai người rời khỏi bệnh viện, Triệu Mộng Lâm nói: "Cái người đó... nhìn có vẻ khả nghi lắm."

Vương Á Phu trầm giọng mà nói: "Chắc chắn ông ta biết nội tình gì đó, chuyến này tụi mình đi không uổng công rồi!"

Triệu Mộng Lâm nói: "Giờ tụi mình nên làm gì đây?"

Vương Á Phu nghĩ: "Bây giờ chắc chắn chả có cách gì rồi. Giờ tụi mình trước hết chỉ có thông qua con đường nào đó điều tra ra thân phận ông ta rồi mới tính tiếp được."

Triệu Mộng Lâm nói: "Mình có thể nhờ ba mình giúp."

Vương Á Phu giậm chân một cái: "Tiếc là hồi nãy quên nhìn bảng tên treo trước ngực ông ta rồi, không biết ông ta tên gì."

Triệu Mộng Lâm nhớ lại: "Không sao, trên mặt ông bác sĩ đó có một đặc trưng, bên mũi ông ta có một nốt ruồi rất lớn. Mình kêu ba mình tìm người dựa vào đặc điểm này, có lẽ không khó."

Vương Á Phu hoài nghi nhìn Triệu Mộng Lâm: “Ba cậu rốt cuộc làm gì vậy? Nghe có vẻ thần thông quảng đại ghê ha.”

Triệu Mộng Lâm do dự một chút và nói: “ Vốn dĩ ba mẹ mình dặn ở bên ngoài nhất định không được nói ra đâu, nhưng mình với cậu cũng chẳng cần giữ bí mật làm gì. Cậu biết chuỗi trung tâm thương mại của tập đoàn nhà họ Triệu không?”

“Ý cậu là trung tâm mua sắm Triệu Thị lớn nhất trong thành phố mình?”

“Đúng vậy, ba mình là chủ tịch hội đồng quản trị của chuỗi trung tâm thương mại thuộc tập đoàn nhà họ Triệu.” Triệu Mộng Lâm bình tĩnh nói.

“Cái gì!” Vương Á Phu hét lên, “Ba cậu là một trong những người giỏi nhất trong thành phố mình à...”

“Suỵt!” Triệu Mộng Lâm vội vàng bịt miệng Vương Á Phu, “Đừng nói lớn! Cậu có biết mình khó khăn lắm khiến cho ông ấy để mình đi ra ngoài đường một mình không? Ba mình thiếu điều muốn cử hai vệ sĩ đi cùng mình suốt mùa hè này! Suốt ngày lo sợ mình bị bắt cóc này kia, phiền chết đi được!”

Vương Á Phu lè lưỡi, hạ thấp giọng mà nói: "Cậu thì dường như chả lo lắng gì luôn."

Triệu Mộng Lâm nói: "Mình lo lắng sao nổi? Trừ khi ngày nào cũng ở nhà, vậy thì an toàn tuyệt đối rồi. Nhưng mà nếu như vậy không bằng giết mình đi còn hơn!"

"Rồi, rồi, rồi! Đừng nói nữa." Vương Á Phu chép miệng, "Ở cạnh cậu mình cũng nơm nớp lo sợ ghê."

"Không có khoa trương tới vậy đâu, chỉ cần cậu không nói ra, chẳng có mấy người biết thân phận của mình."

"Đánh chết mình cũng không nói ra đâu." Vương Á Phu làm mặt hề.

Triệu Mộng Lâm bị bộ dạng của cậu chọc cười, nói: "Mình hơi đói rồi, tụi mình ăn cơm cái đã nhé."

"Băng qua đường đi." Vương Á Phu nhìn xe ngang dọc, sau đó cùng Triệu Mộng Lâm đi qua đối diện bên kia đường.

Đi bộ được một đoạn, Vương Á Phu nhìn thấy một quán ăn nhỏ tên "Duyên Lai Phạn Trang" bán thức ăn nhanh, đồ ăn nhìn cũng được. Cậu liền nói với Triệu Mộng Lâm: "Chẳng phải cậu đói rồi sao? Tụi mình ăn chút đồ ăn ở đây đi."

Triệu Mộng Lâm nhìn cái quán ăn xoàng xoàng này một cái rồi cau mày nói: "Ăn ở đây á hả?"

"Ấy chà, đại tiểu thư. Hôm nay tụi mình đi công chuyện, không phải đi chơi, cậu ăn đỡ đi!" Vương Á Phu kéo tay Triệu Mộng Lâm, chẳng đợi cô biện hộ mà vào luôn quán ăn.

Ông chủ quán nhiệt tình dẫn bọn họ lại bàn ngồi, nói: "Quán chúng tôi có đồ ăn nhanh, cũng có đồ ăn thường, hai vị muốn dùng gì?"

"Lấy menu lại xem xem." Triệu Mộng Lâm nói.

"Được." Ông chủ tiệm lấy menu từ trên quầy đưa cho Triệu Mộng Lâm, đứng bên cạnh dùng bút chuẩn bị ghi lại món lên quyển sổ, "Gọi món gì đây?"

Triệu Mộng Lâm hỏi Vương Á Phu: "Cậu thích ăn gì?"

Vương Á Phu nói: "Tuỳ cậu, mình ăn gì cũng được, cậu chọn đi."

Triệu Mộng Lâm gọi ba phần thịt, hai phần rau, một phần canh, hỏi Vương Á Phu: "Nhiêu đây đủ chưa?"

Vương Á Phu nói: "Thêm một đứa nữa mới là đủ ăn."

Triệu Mộng Lâm nói với ông chủ: "Vậy nhiêu đây đi."

"Được, hai vị chờ chút, lên món ngay!" Ông chủ cầm menu đi.

Trong lúc chờ đồ ăn đem lên, Vương Á Phu và Triệu Mộng Lâm ngồi tán gẫu.

"Mình cảm thấy cuộc sống như cậu cũng chẳng dễ dàng gì nhỉ?" Vương Á Phu hỏi.

"Chứ còn gì nữa, còn chẳng được tự do như người bình thường." Triệu Mộng Lâm thở dài.

Vương Á Phu nhìn ra bên ngoài, trầm tư nói: "Nếu ba mình giàu như vậy, mình sẽ kêu ba đưa mình đi Mỹ."

"Mỹ? Di dân hả?"

"Không phải, ý mình là đi chơi. Mình sẽ kêu ba đưa mình đi xem thi đấu bóng rổ NBA ngoài đời thực, chắc chắn hấp dẫn hơn coi trên tivi nhiều!"

"Được rồi." Triệu Mộng Lâm cười khổ,  "Đi Mỹ gì chứ, ba mình ngay cả đưa mình đi khu vui chơi một lần còn khó kia kìa. Cả ngày ông ấy đều bận chết đi được, luôn luôn tiệc tùng và công việc làm không xong. Mẹ và mình từ lâu đã muốn đi du lịch rồi, nhưng ông ấy chẳng dành ra được thời gian, lại không cho mẹ con mình tự đi, cậu nói xem có bực không chứ!"

Vương Á Phu cúi đầu, ra vẻ thần bí nói: "Mình nảy ra ý định này, hay là vậy đi."

Triệu Mộng Lâm đưa đầu lại gần hỏi: "Ý định gì?"

"Cậu kêu ba cậu lấy mấy trăm nghìn tệ đưa cho mình đi, mình dắt cậu đi du lịch."

"Đi luôn!" Triệu Mộng Lâm vỗ vai Vương Á Phu một cái, rồi lại đỏ mặt nói, "Cậu dựa vào cái gì đưa mình đi chứ, đồ đáng ghét!"

"Hahahaha..." Vương Á Phu bật cười sảng khoái, trong tiếng cười, tự cậu cũng cảm thấy có hơi bối rối. Trước đây lúc tiếp xúc qua lại riêng với con gái, cậu luôn cảm thấy dè dặt và ít nói;  nhưng lúc ở cạnh Triệu Mộng Lâm, sao mà cậu cứ toàn thấy thoải mái và vui vẻ thế nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info