ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

CÂU CHUYỆN THỨ BA : ĐIỀM LẠ - Chương 1

gauconbibi

Hôm nay La Uy ít nhiều cảm thấy có hơi khác lạ.

Trong lòng anh hiểu rõ, chẳng cần phải khiêm tốn hay giả tạo, bản thân anh giờ đã là chuyên gia tâm lý học hạng nhất nhì trong thành phố này rồi, hoặc là có thể nói là rất có uy quyền. Có điều mấy danh xưng này chẳng quan trọng, quan trọng là bản thân anh hiện tại vừa có danh tiếng vừa có thu nhập cao, đặc biệt là từ sau khi anh mở một trung tâm tư vấn tâm lý hoành tráng ở khu thành thị náo nhiệt này, mỗi ngày khách tới xin tư vấn tấp nập, hơn nữa trong số đó có một phần lớn khách hàng đều là những ông lớn trong xã hội thượng lưu và cả những chính khách. Tuy là nói công việc này hơi cực, nhưng thu nhập hậu hĩnh mỗi ngày và danh tiếng cứ tăng dần qua ngày tháng cũng đủ khiến người ta thấy khuây khoả. Nghĩ mà xem, đối với một người đàn ông mà nói, mới có 35 tuổi mà đã có thể phát triển sự nghiệp huy hoàng tới mức này rồi, còn cầu gì nữa?

Nhưng hôm nay quả thật hơi kì lạ, La Uy lần nữa nhìn vào cái đồng hồ lớn treo trên tường, đã ba giờ rưỡi rồi, bình thường giờ này ngoài phòng tiếp khách ít nhất cũng cỡ hai ba người khách đang ngồi xếp hàng đợi trên sofa, nhưng hôm nay ngay cả một người cũng chẳng có. La Uy đã quen với cuộc sống bận rộn mà phong phú mỗi ngày nên cảm thấy hơi khó chịu với sự nhàn rỗi hiếm có thế này.

Đợi thêm 5 phút nữa, vẫn không có ai đến. La Uy bĩu môi, cảm thấy không nên ngồi không mà ngốc nghếch đợi chờ nữa, phải kiếm chút chuyện làm để giết thời gian.

Anh mở ngăn kéo bên phải bàn làm việc ra, lấy ra một bàn cờ đam, sau khi để lên bàn làm việc, anh đặt từng viên từng viên thuỷ tinh lên bàn cờ. Từ nhỏ, La Uy đã thích chơi kiểu một mình đóng hai vai, tự anh chơi cờ một mình, anh xem đây là một loại "thử thách bản thân".

La Uy dồn hết sự tập trung vào ván cờ, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi, ngay lúc anh đang nhấc cờ lên do dự, ngoài cửa phòng làm việc vang lên tiếng gõ.

La Uy ngẩng đầu lên, nói một tiếng: "Mời vào."

Cửa mở ra, người bước vào là Ngô Vi - nữ trợ lý thông minh tài giỏi của La Uy, cô ấy lịch sự nói: "Anh La Uy, bên ngoài có một vị khách nói có việc gấp muốn tìm... "

Lời của cô ấy còn chưa dứt thì nghe thấy một tiếng "rầm" thật lớn, một ông lão đội nón, người cao gầy đẩy mạnh cửa xông vào. La Uy hết hồn một phen, run cả người, quân cờ đam đang vân vê trong tay rơi luôn xuống đất.

Ông lão đó mặt mũi đầy mồ hôi, vẻ mặt hoảng sợ, ông đi thẳng tới bàn làm việc của La Uy, ngồi xuống chiếc ghế da ở đối diện, sau đó vẫy tay nói với nữ trợ lý giống như ông chủ đang ra lệnh: "Cô có thể ra ngoài được rồi đó!"

La Uy hoàn toàn kinh ngạc. Từ hai năm trước bắt đầu mở trung tâm tư vấn tâm lý đến nay, người ra vào phòng làm việc này toàn là tầng lớp cao trong xã hội với đầy đủ lễ tiết, chưa từng có vị khách nào thô lỗ và vô lý đến thế như ngày hôm nay!

Anh đang định nổi nóng, chuẩn bị mắng vị khách mất lịch sự này thì vị khách đó lại cởi mũ ra, nhìn anh mà nói: "La Uy, là thầy đây!"

Sau khi La Uy nhìn kĩ vị khách mấy giây, vui mừng hô lên: "A! Thì ra là thầy, giáo sư Nghiêm Hồng Viễn! Cũng cả mười năm rồi em chưa gặp thầy! Thầy... sao lại tới đây kiếm em vậy?"

"Nghe này, La Uy!" Ông lão hoàn toàn không bận tâm tới câu hỏi của La Uy, trên mặt ông vẫn là biểu cảm khẩn thiết và lo lắng. "Thầy chỉ ở đây được 5 phút thôi! Thầy có chuyện quan trọng phải nói với em!"

La Uy vội vã làm động tác tay với nữ trợ lý, ám chỉ kêu cô ấy đi ra ngoài, sau đó nói: "Giáo sư Nghiêm, thầy nói đi, có chuyện gì?"

Vị giáo sư già đặt cánh tay lên bàn, đầu duỗi về phía trước, đôi mắt khô cằn chứa đầy tơ máu, lộ ra sự tuyệt vọng và sợ hãi ẩn giấu đâu đó bên trong. Ông khàn giọng nói: "La Uy, thầy sắp chết rồi... ngày của thầy đã đến rồi, thầy biết... chính là hôm nay, thầy sống không qua nổi hôm nay đâu!"

Nghe tới câu này, La Uy vô cùng kinh ngạc: "Giáo sư Nghiêm, thầy sao vậy?"

Vị giáo sư già run nhẹ người, khoé môi mấp máy, hai mắt nhìn thẳng: "Cuối cùng thầy cũng hiểu ra rồi, chính là hôm nay! Ngày của thầy... chính là hôm nay, dù có thế nào đi chăng nữa thầy cũng không thoát được..."

La Uy kinh hãi khó tả mà nhìn ông ấy: "Giáo sư, thầy mắc bệnh nặng gì đó sao?"

Vừa nói dứt lời, La Uy ngay lập tức cảm thấy không đúng lắm, xét một điểm là lúc nãy giáo sư Nghiêm mạnh bạo đẩy cửa vào, bước mạnh vào trước mặt anh, ông ấy tuyệt đối không giống bệnh nhân sắp chết chút nào. Trong một thoáng, trong đầu La Uy hiện lên vài cảnh tượng như trong phim, anh hạ giọng khóc oà lên một cách hoảng hốt: "Giáo sư ơi, lẽ nào có người định làm gì thầy..."

Giáo sư Nghiêm đưa tay trái ra, dùng tay ra hiệu ngắt lời La Uy. Ông ngẩng đầu lên, sắc mặt u ám, dùng giọng nói như rên rỉ bảo rằng: "La Uy, đừng đoán nữa, đều không phải. Tóm lại, em sẽ không hiểu được đâu!"

Nói tới đây, ông nhấc cổ tay lên xem đồng hồ, thân thể run lên, biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt trở nên trầm trọng hơn. Vị giáo sư già trừng to mắt nói: "Trời ơi, La Uy, thầy hết thời gian rồi! Thầy không thể... nghe đây, thầy không có cách nào giải thích với con về chuyện gì đang xảy ra được, thầy cũng không có thời gian giải thích!"

Trong khi nói, vị giáo sư già kéo dây kéo áo xuống, từ bên trong lấy ra một quyển sổ cũ có giấy kraft bọc bên ngoài, đưa cho La Uy, rồi nói: "Con cầm lấy quyển sổ này đi, nhớ kĩ hai việc: điều thứ nhất, đáp án của tất cả mọi chuyện đều ẩn giấu bên trong quyển sổ này, chỉ có giải được câu đố bên trong mới có thể tìm ra cách giải cứu..."

Nói đến đây, vị giáo sư già nắm chặt lấy tay La Uy: "La Uy! Em là học trò mà tôi tâm đắc nhất nhất! Đây cũng là nguyên nhân thầy đặc biệt tới đây một chuyến để tìm em. Có lẽ, dựa vào đầu óc thiên phú của em có thể giải mã được tất cả những câu đố, tìm ra cách giải cứu! Tới lúc đó, mong em nhất định phải cứu Hạ Lê!"

La Uy rối trí lắc đầu: "Giáo sư, thầy rốt cuộc đang nói gì vậy? Hạ Lê là ai? Thầy muốn em giải câu đố gì?"

"Thầy không còn thời gian giải thích với em nữa, La Uy, tất cả mọi thứ sau này em sẽ biết thôi!" Giáo sư Nghiêm dùng ngữ khí gấp gáp nói, "Thầy còn chưa nói hết, điều thứ hai, em tuyệt đối không thể tiêu huỷ quyển sổ này, nhớ rõ! Đừng hỏi thầy tại sao, thầy cũng không biết! Tóm lại, tuyệt đối không được tiêu huỷ nó!"

Nói xong mấy lời này, giáo sư Nghiêm buông tay La Uy ra, đứng dậy. "Thầy phải đi rồi, La Uy, thầy có lẽ cũng chỉ còn một ít thời gian thôi, thầy còn phải làm một việc nữa."

"Đợi đã, giáo sư! Thầy ơi, chuyện này... " Trong đầu La Uy là một mớ hỗn độn, anh bắt đầu nói năng lộn xộn, "Rốt cuộc là sao vậy? Những thứ thầy vừa nói em chẳng hiểu gì cả, rốt cuộc thầy muốn em làm gì?"

Giáo sư Nghiêm vốn dĩ đã xoay người chuẩn bị rời đi, ông dừng lại một lát, quay đầu lại, nhìn La Uy mà nói: "Em còn nhớ không? Hồi mười năm trước khi chúng ta gặp mặt ở buổi toạ đàm chuyên đề lớn của những nhà tâm lý học, thầy đã nhắc đến chuyện của Abraham Lincoln với em đó?"

"Lincoln... Cái vị tổng thống Hoa Kỳ đó ạ?" La Uy cau chặt mày, cố gắng nhớ lại.

"Được rồi, La Uy, thầy vừa nói với em rồi, sau này em sẽ hiểu những lời thầy nói rốt cuộc nghĩa là gì. Giờ thầy phải đi đây."

Nói xong, vị giáo sư già xoay người, nhanh chóng bước ra cửa.

La Uy còn định kêu giáo sư lại, để ông ấy nói rõ thêm. Đột nhiên, anh nhìn thấy giáo sư Nghiêm đang đi đến cửa thì dường như giẫm phải vật gì đó, trượt một chân, hét to lên "aaa", cả người nghiêng qua rồi ngã nhào về phía bên phải.

Sự việc xảy ra quá nhanh, lúc này La Uy vẫn còn ngồi trước bàn làm việc, cách vị giáo sư già cả mấy mét, hoàn toàn không kịp chạy tới đỡ ông ấy. Ttong nháy mắt, một vật khác còn đáng sợ hơn xuất hiện trong mắt La Uy, dường như khiến anh thót tim luôn.

Ngoài cửa phòng làm việc có đặt một cái tủ thấp thấp hình chữ nhật để đựng tài liệu, giáo sư Nghiêm đúng lúc này đang ngã về hướng đó, thái dương của ông ấy đang hướng về phía góc nhọn của cái tủ!

"Trời ơi!" La Uy hét to lên, hồi hộp mà run rẩy toàn thân, dùng một tay bịt miệng lại, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn thảm kịch đó xảy ra.

Ngay lúc đầu của vị giáo sư già suýt không chấm mấy giây nữa là đập vào góc vuông của thân tủ, một cánh tay khoẻ mạnh đột nhiên từ ngoài cửa phòng vươn ra, đỡ lấy người của vị giáo sư già, lôi ông ấy trở lại từ bờ vực của cái chết.

La Uy trừng to mắt nhìn về phía cửa, một người công nhân vóc dáng trung bình, thân hình vạm vỡ bước vào, trên vai anh ta khiêng một tấm kính lớn, một cánh tay đỡ một đầu của tấm kính, cánh tay còn lại chầm chậm dìu vị giáo sư già dậy.

La Uy nhắm mắt lại nặng nề thở phào một hơi, giờ anh mới nhớ ra, chiều hôm qua anh có đặt một tấm gương soi toàn thân cỡ lớn, chuẩn bị đặt ở trong phòng làm việc. Người công nhân này đúng lúc mang tấm kính tới, may mà anh ta tới kịp nên mới cứu được cái mạng của vị giáo sư già.

Giáo sư Nghiêm chầm chậm đứng dậy, đối mặt với người công nhân đang đỡ ông, nuốt nước bọt một cái, sắc mặt vẫn sợ sệt bất ổn như cũ, rõ ràng là vẫn chưa hoàn hồn từ pha nguy hiểm ban nãy.

"Ông già, ông phải đi đứng cẩn thận chứ! Ông xem, lúc nãy nguy hiểm biết bao!" Người công nhân khiêng kính hiển nhiên cũng bị doạ hết hồn một phen, anh ta trừng to mắt nói với giáo sư Nghiêm.

Giáo sư Nghiêm há to miệng, rồi gật đầu.

La Uy vội vã từ bàn làm việc đi tới. Đột nhiên, anh dừng bước, đập vào mắt anh là một vật nhỏ nằm dưới đất. Anh cúi người, nhặt nó lên.

Là quân cờ đam mà lúc nãy từ tay anh rơi xuống đất!

Thì ra giáo sư Nghiêm đã giẫm lên quân cờ đam bằng thuỷ tinh này mới bị ngã. Bỗng chốc, La Uy nhớ lại câu nói của giáo sư Nghiêm lúc nãy: "Thầy sắp chết rồi, ngày của thầy tới rồi, chính là hôm nay!"

Nếu lúc nãy người công nhân giao kính tới trễ một bước, vậy giáo sư Nghiêm giờ đây chẳng phải đã... Nhưng mà, sao ông ấy lại dự đoán được thời gian chết của mình? Trong tích tắc, một cảm giác vô cùng kinh dị tràn ngập khắp thân thể La Uy, khiến anh lạnh người.

Trong khi La Uy đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ, anh vô tình nhìn ra ngoài qua ô cửa kính, ở sau lưng anh công nhân khiêng kính, một anh công nhân khác với đôi tay đang giữ chặt lấy giá đỡ gương và khung gương đang bước nhanh tới cửa phòng làm việc. Có lẽ anh ta khiêng cái giá đỡ gương quá nặng, lại còn khuất tầm nhìn nữa nên anh ta chỉ có bước thật nhanh vào thì mới có thể nhanh chóng buông cái giá đỡ gương nặng trình trịch này xuống được.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cảnh này, trong lòng La Uy mạnh mẽ nảy sinh một dự cảm đáng sợ, anh lẩm bẩm một câu: "Không ổn rồi!" Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, thảm kịch đã xảy ra rồi.

Người công nhân khiêng giá đỡ gương chỉ nhìn thấy đường dưới chân, anh ta hoàn toàn không biết một công nhân khác đang khiêng tấm kính đứng trước mặt, mà tấm kính sắc bén lại đang hướng ngay vào yết hầu của giáo sư!

Lúc lao tới, cái giá đỡ gương nặng trịch đụng vào tấm kính, anh công nhân đang khiêng kính rung tay một cái, tấm kính sắc bén như dao kia trượt thẳng vào yết hầu của vị giáo sư già.

Một tia máu bắn ra, phun lên mặt, lên khắp người của La Uy và người công nhân khiêng kính kia...

Tấm kính cắt vào một nửa cổ của giáo sư Nghiêm Hồng Viễn, trước khi chết ông ấy trừng to mắt, ngay cả kêu lên một tiếng cũng không kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info