ZingTruyen.Info

U MINH QUÁI ĐÀM II: GIAO ƯỚC CHẾT -Ninh Hàng Nhất [HOÀN]

CÂU CHUYỆN THỨ 2 - Phần mở đầu

gauconbibi

-------CÂU ĐỐ VỀ TIẾNG THÉT CHÓI TAI-------

Trên hành lang của bệnh viện dành cho phụ nữ và trẻ em cấp thành phố, mấy chục người lớn đang đứng xếp hàng chờ, trong lòng bọn họ đều đang ôm một đứa bé được quấn kín như bưng, đó là con trai hoặc con gái của bọn họ. Các bé có đứa đang ngủ. Có đứa khóc ầm ĩ đến sốt ruột, các bậc cha mẹ vì để vỗ về tâm trạng của con, nghĩ mọi cách để khiến tụi nhóc yên lặng, hát dân ca này, kể chuyện bịa này, cho ăn quà vặt này, mà ngược lại càng khiến cho cái hành lang bệnh viện hẹp dài và đông đúc này có vẻ càng ồn ào hơn.

Rất khó tưởng tượng, thời gian bây giờ đã sắp tới nửa đêm rồi.

Mùa xuân là một mùa ấm áp đáng yêu, những lời khen ngợi trong thơ ca văn chương đều là vẻ đẹp và sự lãng mạn của mùa xuân, nhưng lại rất ít khi nhắc tới, đi kèm với sự sinh sôi nảy nở của vạn vật còn có vô vàn các mầm bệnh khiến người ta chán ghét. Điều này làm giảm giá trị ý nghĩa thơ ca hội hoạ của mùa xuân. Đặc biệt đối với trẻ em mà nói, vào lúc sức đề kháng của cơ thể bọn trẻ vẫn còn yếu, mùa xuân rõ ràng không thể xem là một mùa tốt lành gì.

Bác sĩ trực ban khoa Nhi ở Viện chăm sóc sức khoẻ trẻ em và phụ nữ đã tăng từ một người thành hai người. Mà virus cảm cúm truyền nhiễm kéo dài trong thành phố khiến cho số lượng trẻ nhiễm bệnh ngày một gia tăng, mỗi tối hành lang bệnh viện đều do những người tới khám bệnh mà trở nên đông nghẹt, ồn ào. Tối nay chỉ có mấy chục người xếp hàng, đã là ngày ít người nhất gần đây rồi.

Trong lòng Vương Thực ôm đứa con trai vừa tròn một tuổi cách đây không lâu, thằng bé ban nãy vẫn đang ngủ, bây giờ lại tỉnh rồi, có lẽ là tiếng người mẹ ở bên cạnh kể chuyện quá to chăng. Vương Thạch cúi đầu nhìn con trai, khuôn mặt của cậu bé vẫn thanh tú đáng yêu, nhưng căn bệnh cảm cúm lại khiến cho mặt cậu nhóc trắng bệch, tinh thần ủ rũ, còn thường hay ho nữa. Vương Thực thậm chí còn không thể đoán được con trai là vì hiểu chuyện nên mới không quấy khóc hay là do bị bệnh nên không còn sức quấy khóc nữa. Ông vỗ nhè nhẹ lên mình con trai một cách trìu mến, nhìn về phía phòng khám bệnh của bệnh viện, phía trước vẫn còn hai người nữa mới đến lượt mình. Vương Thực kiềm không được mà thở dài.

Cậu nhóc nằm trong lòng cha yên lặng chưa được bao lâu, liền bắt đầu kêu rên, có dáng điệu hơi muốn khóc. Vương Thực lập tức đổi cách ôm khác, dựng đứa bé đứng dậy mặt hướng ra sau lưng ông, vừa dùng tay vỗ nhẹ lưng cậu bé, và rung rung nhẹ thân mình, cậu nhóc an phận được một lúc. Lúc này, một y tá đi ra từ trong phòng khám bệnh, Vương Thực đang định gọi cô ấy lại hỏi còn phải đợi bao lâu, đột nhiên, đứa con trai trên bả vai thét lên chói tai "Aaaa!"

Vương Thực hoảng hốt. Trước giờ ông chưa từng nghe thấy con trai phát ra tiếng thét lớn chói tai và kinh khủng tới như vậy. Đồng thời, ông lập tức chú ý tới khoảnh khắc ban nãy. Không chỉ có mình con ông thét lên, còn có ba đứa trẻ khác nữa, dường như bọn chúng đều cùng nhìn về một hướng.

Tiếng kêu thất thanh của bé trai vẫn chưa dứt, thằng bé bổ nhào vào lòng người cha, mặt dán chặt vào ngực cha, ba đứa trẻ còn lại cũng y hệt, thét lên thất thanh từng cơn, âm thanh đó đau xé lòng, sắc bén gai người, tràn đầy sự sợ hãi và căng thẳng, khiến cho người ta nghe rồi nổi da gà. Tất cả mọi người trên hành lang đều sững người, không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Vương Thực ôm chặt con trai, đồng thời vô thức xoay người, nhìn về hướng lúc nãy đứa con trai nhìn, đó là đầu cuối của dãy hành lang, không một bóng người, chỉ có một cánh cửa sổ đang mở, ô cửa kính vươn ra trong bóng tối, đung đưa lắc lư trong gió đêm lạnh lẽo.

Những người lớn còn lại cũng xoay người nhìn về đầu bên đó giống như Vương Thực, nhưng cũng chẳng phát hiện được gì, bọn họ hơi lo lắng nhìn bốn đứa trẻ thét lên inh ỏi, sự nghi ngờ hiện rõ lên mặt. Những người có kinh nghiệm nuôi trẻ con đều biết rõ tiếng thét chói tai ban nãy tuyệt đối không hề bình thường! Theo lẽ thường mà nói, trẻ con có thể đột ngột quấy khóc, nhưng tuyệt đối sẽ không thét lên vô cớ, trừ khi nhìn thấy hoặc cảm nhận được những thứ khiến bọn chúng sợ hãi bất an. Thế nhưng, bọn họ lần nữa nhìn xung quanh, ban nãy hoàn toàn không có tình huống dị thường nào cả. Chuyện gì thế này?

Vương Thực áp sát con vào người, lúc này đứa trẻ dường như bình tĩnh lại một chút, không còn hét lên nữa, nhưng Vương Thực vẫn cảm nhận được con trai đang thở một cách rất căng thẳng. Đôi tay nhỏ bé của cậu đang nắm chặy lấy tay áo và cổ áo của mình, người vẫn đang run lên. Sự sợ hãi của đứa con dường như truyền tới người của người cha, Vương Thực cũng cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng ông không hiểu, tại sao lại như thế?

Vương Thực bất an vỗ vỗ lên mình con trai, ông thậm chí còn định mở miệng hỏi con mình ban nãy rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Nhưng ông biết, sẽ không có hồi đáp đâu, con trai còn chưa biết nói mà.

Vào ngay lúc Vương Thực đang sốt ruột bất an, ông nghe thấy một người đàn ông trung niên mặc đồ tây ở bên cạnh hỏi :" Nè cô y tá, mới lúc nãy đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao con gái tôi lại đột nhiên sợ hãi hét lên vậy?" 

Cô y tá trẻ đó mặt mũi bối rối, ấp a ấp úng trả lời :"Cháu...cũng không biết. Trước đây cháu chưa từng gặp phải tình huống như thế này."  

"Vậy cô đi hỏi bác sĩ thử xem, rốt cuộc là sao vậy, con gái tôi chẳng qua chỉ hơi bị cảm lạnh mà thôi, sao ban nãy lại phát ra tiếng thét đáng sợ thế?" 

"Uhm, được thôi... Tí nữa cháu đi hỏi bác sĩ." Cô y tá nói rồi nhanh chóng bước đi.    

Một lúc sau, bốn đứa trẻ thét lên chói tai ban nãy đều dần dần ngoan ngoãn, các bậc cha mẹ nhìn thấy con mình hết thét lên rồi, đều đã thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí căng thẳng trong hành lang đã dịu lại một chút.

Vương Thực thì vẫn cứ hoài nghi, ông vẫn có cái cảm giác sợ sợ khó mà miêu tả được đối với cảnh tượng lúc nãy, đang trầm ngâm thì nghe thấy tiếng gọi từ trong phòng khám :"Người kế tiếp, Vương Á Phu."  

Vương Thực nghe thấy gọi tới tên con trai mình liền hoàn hồn trở lại, đáp một tiếng :"Tới ngay." Ôm con trai đi vào trong, trước khi bước vào cửa, ông ngừng lại một lát, lần nữa nhìn về phía cuối hành lang và bên ngoài ô cửa sổ tối om như mực kia.    

Vẫn là chẳng có gì. Vương Thực không lưỡng lự nữa, liền bước vào phòng khám rồi ngồi xuống trước mặt bác sĩ.  

Sau khi trải qua một lúc thăm khám, vị bác sĩ có kinh nghiệm phong phú kết luận là cậu nhóc mắc bệnh cúm thường thôi. Ông kê một loạt các đơn thuốc lên trên toa, dặn dò Vương Thực nhất định phải cho con uống thuốc đúng cử đúng liều.

Sau khi Vương Thực cám ơn xong thì chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới chuyện lúc nãy, liền quay đầu lại hỏi :"Bác sĩ, con trai tôi lúc nãy ở ngoài hành lang đột nhiên thét lên chói tai một cách kì lạ, còn có ba đứa trẻ khác cũng y như vậy, bác sĩ biết vì sao không?"    

Vị bác sĩ đẩy gọng kính, nhìn đứa bé trai trong tay Vương Thực một cái :"Đột nhiên thét lên chói tai..." Ông nghĩ một lúc, "Gặp ác mộng chăng?"   

"Không, bác sĩ, lúc đó nó tỉnh mà, mắt nhìn về phía cuối hành lang, đột nhiên thét lên inh ỏi, làm tôi hết hồn."   

"Hửm..." Vị bác sĩ lại trầm tư một hồi, "Vậy thì tôi cũng không biết, việc kiểu như này phải coi tình hình lúc đó...Có điều, bây giờ thằng bé đã không sao rồi, cũng chẳng có gì đáng lo ngại đâu, anh không cần để tâm quá."

"Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ." Vương Thực cám ơn lần nữa rồi rời đi.

Sau khi bước ra khỏi cửa, Vương Thực không dám nán lại, ông muốn nhanh chóng đưa con về nhà uống thuốc, nhanh nhanh rời khỏi bệnh viện.

Dòng người xếp hàng ở hành lang chầm chậm dồn về phía trước.

Sau khoảng nửa tiếng, người chờ khám bệnh cuối cùng cũng đi về, bệnh viện cuối cùng cũng dần yên tĩnh. Vị bác sĩ trong phòng khám tiếp tục làm việc mấy tiếng nữa, bây giờ mới dừng lại thở một hơi. Lưng ông dựa vào chiếc ghế mây, nhàn nhã hút xong một điếu thuốc, đoán chừng tối nay sẽ không có quá nhiều người tới khám bệnh nữa đâu.

Vị bác sĩ vốn định nằm nhoài người lên bàn nghỉ ngơi một lát, bỗng nhiên nhớ tới mấy lời Vương Thực nói với mình trước đó.

Sau khi nhìn thấy phía cuối dãy hành lang thì thét lên chói tai...hơn nữa không phải chỉ là một đứa, mà là bốn đứa. Chuyện kì lạ thế này trước kia quả thực chưa hề nghe qua.

Nghĩ đến đây, trí tò mò mạnh mẽ đã xua đi cơn buồn ngủ và mệt mỏi, vị bác sĩ đứng dậy, rời khỏi căn phòng ra ngoài hành lang.

Hành lang lúc này không một bóng người.

Vị bác sĩ ho khe khẽ một tiếng, sau đó men theo hành lang đi tới cuối dãy chỗ sát cửa sổ.
  
Ông đứng trước ô cửa sổ,  nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ tối mịch ngẩn ngơ một lúc rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.

Ngoài cửa sổ chỉ có bóng của các toà nhà và cây cối, chẳng có gì dị thường cả.

Vị bác sĩ chép miệng, rụt đầu trở lại, ông nhìn trái nhìn phải, hai bên lần lượt là hai gian phòng bệnh giường đơn.

Ông đẩy cửa phòng bệnh bên phải ra, mở đèn lên. Xem ra bên phía bệnh viện không có sắp xếp người ở phòng này, trên giường bệnh trống trơn.

Vị bác sĩ ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại tập kích ông nữa rồi, ông định quay về chợp mắt một lát, thế nhưng vẫn là không kiềm lòng được mà mở cửa phòng bệnh bên trái ra, mò mẫm bấm mở công tắc đèn lắp trên tường, tách, đèn sáng rồi.

Cảnh tượng trước mắt giống như tiếng quả bom nổ cái bùm trong đầu vị bác sĩ. Ông hít một hơi khí lạnh, cảm thấy tối sầm trước mắt, hai chân ngay lập tức mềm nhũn ra. Ông vịn vào tường theo bản năng để cơ thể không đến mức ngã nhào xuống đất.

Đây là cảnh tượng đáng sợ mà cả đời ông chưa từng gặp qua. Toàn thân ông bỗng nhiên run lên, môi ông run lập cập, một lúc sau mới thốt ra được một câu từ trong miệng:

"Trời... Trời ơi"

[ Dạo này bận với lười đâm ra bỏ xó truyện này luôn, tự dưng hôm qua có một bạn like dạo cho mình một loạt tự dưng cảm động với có động lực lại nên post tiếp chương mới :)))) Raw thì cũng mới đọc hết mẩu chuyện hai à, cá nhân thì mình thấy câu chuyện hai hay hơn câu chuyện đầu nè. Hoy ko spoil nữa ~]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info