ZingTruyen.Com

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Phiên ngoại 5

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy


【Góc nhìn của Alec】


Ta thấy em như lông vũ mảnh nhẹ rơi xuống trước mặt ta, con mắt đen nhánh vì cơn khát trống rỗng, giống biển cả không thấy đáy nuốt chủng đã nuốt chủng em.

Không biết vì sao, bỗng nhiên có một cảm giác sẽ không còn gặp lại Adele.

Cảm giác này quá rõ ràng, đến mức ta không kịp có thời gian suy nghĩ muốn nhảy xuống cùng em, nếu như không phải Demetri mạnh mẽ kéo ta lại. Anh ta hiểu rất rõ ta, biết cách trực tiếp nhất để đối phó ta là kéo tay ta trước, nhưng anh ta không biết như thế càng kích thích ham muốn tấn công của ta.

"Alec, những con người kia đi vào, chúng ta phải rời khỏi nơi này trước." Tốc độ nói Demeti rất nhanh, giọng nói được nhấn mạnh xuống, cứ như anh ta ép tốc độ nói của minh kịp với tốc độ chạy trốn, mới có thể trốn khỏi xui xẻo bị ta bóp chết. Trong ân tượng anh ta chỉ khi khẩn trương mới như vậy, còn bình thường giọng nói của tên này luôn quấn theo hương vị trêu chọc để người ta bất an.

Ta quay đầu nhìn một chút, những ngọn đèn chồng chất trên bờ đê bắt đầu chuyển động lỏng lẻo, một nhóm từ lúc bắt đầu kéo dài như những con sâu bọ đang di chuyển về phía này, mùi con người càng lúc càng nồng nặc. Tình huống đột phát này làm ta rất bực bội, bởi vì chúng ta nhất định phải rời đi trước khi con tới.

"Tôi biết rõ hướng của Adele, rất nhanh có thể đuổi kịp cô ấy, rất nhanh." Demetri cam đoan với tôi, đồng thời chầm chậm buông cổ tay ta ra. Về phương diện truy tìm anh ta là chuyên gia hoàn mỹ, ta không có lý do hoài nghi, mặc dù điều này cũng không có tác dụng an ủi ta: "Nhóm của chị đã xong chưa?"

Trong không khí chứa mùi hương sau khi đốt cháy ma cà rồng phát ra, mùi hương ngọt ngào như caramen ẩn hiện dưới mùi gió biển tanh nòng, không thể đưa đến sự chú ý của con người. Không bao lâu, nhiều nhất là mấy phút nữa, mùi vị và dấu vết ở nơi này sẽ bị xóa đi sạch sẽ.

"Yên tâm đi, Jane và bọn họ đã nắm chắc, chúng ta chỉ cần phụ trách đem Adele tìm trở về là được." Demeti vỗ tay lên bờ vai ta, động tác như cũ cực kỳ tiêu sái, sau nó nhìn ta nháy mắt, "Đi theo tôi, cô ấy không trốn quá xa sẽ được chúng ta tìm thất, cái này rất dễ dàng."


Nói xong, anh ta quay người nhảy vào trong bóng tối trước mặt, ta theo sát phía sau. Trên thực tế tìm ai đối với Demetri mà nói đều rất dễ dàng, ngoại trừ Fiona. Nếu như một ngày nào đó vị tiểu thư phù thủy đáng yêu kia nổi hứng trốn đi để anh ta đi tìm, lúc đó mới thú vị. Đây không phải trù ẻo, chỉ là chỉ là một tưởng tượng nhất thời xuất hiện, khi thất vọng về việc không có manh mối nào về tung tích của Adele.

Càng di chuyển về trước, tiếng sóng biển liền rõ ràng, chúng ta lướt qua ranh giới mơ hồ giữ bãi cát và bờ biển như một vong linh, sóng biển sau lưng vừa đúng lúc lau đi dấu chân của chúng ta. Demetri dựa vào vị trí đã tìm được Adele, thành thạo điêu luyện đi qua bên trong khu vực xa lạ, thuận theo bờ biển đi thành tới một thành phố nhỏ gần biên giới Genoa.

Adele vậy mà có thể trong thời gian ngắn ngủi đi tới khoảng cách xa như vậy, điều này thật sự khiến ta kinh ngạc, đồng thời cũng đem đến cho ta bất an. Ta căn bản không phân đi khí lực oan uổng suy nghĩ xem đến cùng em đã sợ hãi sự xuất hiện của chúng ta đến thế nào, có cảm giác em đang chạy trối chết, trốn khỏi cái chết. Điên cuồng và liều lĩnh như vậy, tựa như dùng tất cả dũng khí lấy một tư thế cùng chết bắt giữ ta.

Đây tuyệt đối không phải hiện tượng tốt, có lẽ một hồi khi tìm được em, trước hết ta phải nghĩ biện pháp để em nghe một chút ta giải thích, nhưng ta nghĩ em sẽ không tin. Em ấy vốn đã không hề tín nhiệm ta, cũng căm hận sợ hãi Volturi, mà tất cả điều này là bởi vì Steven cùng Vladimir.

Nghĩ tới đây, ta có chút nóng nảy cắn chặt răng.

Sau khi tiến vào bên trong thành phố, địa điểm di chuyển chuyển từ mặt đường thành nóc nhà, cảnh sắc cả khu vực và ánh đèn đều đều bị chúng ta giẫm dưới chân, một bức màn ánh sáng mờ từ từ lộ diện bay tới mép áo choàng ta. Thời điểm Demetri phất tay ra hiệu dừng lại, khứu giác của ta nhạy cảm bắt được trong không khí một tia mùi máu mởi mẻ, giống như vừa bị bắn ra khỏi mạch máu không quá lâu, vẫn chưa hoàn toàn cởi ra chút ấm áp đáng yêu kia.

Anh ta đưa tay chỉ về một hướng, âm thanh như tiếng muỗi, nếu như không phải ta ở rất gần, loại khí lực này thì lời nói sẽ biến mất ngay tức khắc trong tiếng gió: "Cô ấy ở đó, tôi khuyện cậu trước tiên đem cô ấy trở về rồi hẵng nói. Khoảng cách này đối với năng lực của cậu rất gần mà?"

Là rất gần, nhưng ta cũng không muốn làm như vậy.

Nhận thấy ta đang chần chờ, Demetri chợt hiểu được ý ta, nhướng lông mày nói: "Cậu không muốn?"

"Đúng vậy, Adele đối với ta...Đối với chúng ta, ấn tượng đã đủ nguy rồi không phải sao?" Ta đứng trên mép mái nhà rộng chưa đầy ba ngón tay, cơ thể không có một chút run rẩy, nhìn như một pho tượng bị đông lại, "Ta không muốn không kịp chờ đem nó càng trở nên càng tệ hại hơn."

Nhớ lại một chút trạng thái ban đầu của phu nhân Catherine một chút, vậy căn bản chính là ác mộng. Cho nên nếu như có thể, ta sẽ không để ác mộng này có bất kỳ cơ hội nào biến thành sự thật trên người ta.

Ánh mắt Demetri nháy mắt trở nên rất cổ quái, sau đó lại rất nhanh khôi phục lại hài hước như bình thường, thậm chí còn có một chút cười trên nỗi đau người khác và cảm động bên trong"Vậy cậu định làm thế nào, cứ vậy đi theo cô ấy?"


Ta bị hắn hỏi đến mờ mọt, vô thức muốn phản bác lập tức, nhưng lại không tìm được phương án có tính khả thi chèo chống suy nghĩ của ta. Ta chỉ biết ta không muốn nhanh như vậy mang Adele trở về, nhất là dưới tình huống nhận ra hậu quả của việc em phản kháng hung ác đến thế.

Thế nhưng cứ như vậy đi theo em cũng hoàn toàn không phải biện pháp giải quyết, chúng ta nhất định phải trở lại Volturi, Adele cũng phải đi cùng.

"Xem ra trong chốc lát cậu không thể giải quyết được." Demetri liếc mắt, tựa hồ rất đắc dĩ với việc không quả quyết của ta. Kỳ thật không riêng gì anh ta, ta cũng có cảm giác giống vậy, cảm giác xa lạ này làm ta cực kỳ khó chịu, rất muốn cắn gì đó trong miệng mài nhỏ mới được.

Ta cầu nguyện tên kia ngàn vạn lần chớ có lộ ra biểu cảm đồng tình trước mặt ta, ta không dám đảm bảo sẽ không một cước đá anh ta xuống khỏi nóc nhà.

Khá tốt, anh ta đem biểu tình tròng ghẹo kia nghiềm ngẫm khống chế rất có chừng mực, chẳng qua cách tìm từ rất muốn ăn đòn: "Vậy chúng ta trước hết đi theo cô ấy thôi, lúc nào cậu đổi ý, chúng ta lại hành động. Yên tâm, tôi có thể hiểu được, tâm tư thiếu niên luôn rất đơn thuần tinh tế tỉ mỉ, đây là ưu thế."

Từ trong cổ họng ta gạt ra một tiếng cười lạnh bén nhọn ngắn ngủi, thấp giọng phiêu đãng trong đêm khuya nhiệt độ, nghe đầy âm lãnh khiến người ta khiếp sợ như đến từ trong khe xương, "Kinh nghiệm phong phú của anh cũng là ưu thế, không phải sao?"


"Chỉ đùa một chút thôi, đừng để ý." Anh ta nhếch khóe miệng, sau đó lại vui vẻ nâng lên, dắt ra một nụ cười, "Bây giờ chúng ta đã là đối tác của nhau, tôi cũng đang rất cố gắng suy nghĩ cho cậu đó."


Ta nheo mắt lại nhìn chằm chằm anh ta, ta có nên cảnh báo anh chàng này đừng cho để ta thấy nụ cười này, nếu không tôi sẽ đá anh ta xuống hay không?


"Ha ha, cô ấy muốn đi." Demetri hiển nhiên không biết ta lên kế hoạch gì, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào ta, đưa tay sờ lên cằm, ánh mắt nửa con mắt nhìn người đàn ông đã chết kia, "Thật kỳ lạ, cô ấy đang cố gắng đem thi thể kia giấu đi, phong cách này cũng không giống với giống với đám Steven."

Adele thích cực kém với việc phải tự mình đi săn, sau khi được máu tươi an ủi một chút xíu, em bắt đầu sợ hãi hành vi của mình, tay chân luống cuống muốn đem cỗ thi thể mềm nhũn kia giấu đi, thủ pháp vụng về không lưu loát, ta đánh cược đám Steven căn bản không dạy Adele nên làm như thế nào.

Em co lại trên mặt đất, hoảng sợ nhìn người đàn ông kia, ánh sáng lẻ tẻ nhạt từ đầu ngõ chiếu lên người em, hình bóng mỏng manh bị bóng tối sâu thẳm phía sau nuốt chửng, đôi mắt không chút ánh sáng bị giấu sau bóng tóc. Em đưa tay dò xét hơi thở người đàn ông, những sợi tóc nhỏ trên áo len và hơi ẩm từ biển len vào móng tay cô.


Ngay sau đó, em bắt đầu thử tự mình xử lý thi thể kia. Em kéo cái xác đã dần dần trở nên lạnh kia, cúi thấp người trượt vào trong ngõ nhỏ đi vào con đường không người. Ta nhón chân nhẹ nhàng để cho mình đi về phía trước, im lặng đi sau em một khoảng cách không quá gần. May mắn là hướng gió đêm nay rất tốt, trái ngược với hướng chúng ta đi tới, có thể luôn trốn dưới trí nhỏ nhất, tùy ý hít thở mùi hương trên người cô, mà em lại rất khó phát hiện ra ta.

Adele rất tìm được một chỗ em cho rằng phù hợp để xử lý, bắt đầu dùng ta đào bùn đất lên trước, cởi áo khoác thi thể xong rồi ném vào, sau đó đem đống bùn đất tận lực phục hồi lại như cũ. Ngón tay em nhiễm phải màu nâu của bùn đất, lộ ra ngón tay dài nhỏ tái nhợt, bả vai thon gầy theo động tác em không ngừng chập trùng, làm cả người em nhìn tựa như vong linh đang nức nở trong đêm khuya.

Nhưng mà đối với một tân sinh đang khát khô mà nói, chút máu đó là hoàn toàn không đủ. Ta còn nhớ rõ cảm giác đau đớn như thế nào khi chiến đấu chống lại bản năng xé nát lý trí đó, biểu hiện sự nhẫn nại của Adele rất đáng kính nể, chỉ là vừa nghĩ đến quá trình luyện tập có thể khiến ta cảm thấy bình tĩnh là điều không hề dễ dàng.

Đám người Steven không cho Adele một chút ý tốt nào, ta khẳng định. Từ khi em bị chúng thành bia đỡ đạn, đẩy đến biên giới tàu chở khách ta đã biết. Ta rất khó tưởng tượng Adele sống với đám tân sinh điên cuồng tàn nhẫn kia như thế nào, đồng thời cũngười vui vẻ việc em có năng lực đáng ngưỡng mộ mê người như vậy, có thể bảo vệ em lúc cần thiết, mặc dù dưới tình huống trước mắt ta không nên giữ quan niệm này.

Ta không quên tin tức "Khu dân nghèo Rome một đêm bị giết sạch" do đám Steven gây ra lần trước, cái này náo động hơn những sự kiện khác, có giá trị đáng nhớ hơn nhiều. Có lẽ do bọn chúng là tân sinh, cho nên mới có loại sức mạnh hủy diệt phù hợp để tạo ra một sự rắc rối chưa từng có như vậy, quả thật là một kỳ tích khiến người ta phải sáng mắt.

Adele chôn xong thi thể xong, luống cuống nhìn chung quanh, giống như đang quyết định bước kế tiếp nên đi nơi nào. Ta ngừng thở càng xê dịch vào bên trong địa phương âm u, đem vành nón kéo thấp xuống giảm bớt ánh sáng tiến vào trong mắt. Em ấy bất cẩn đến mức hoàn toàn không tìm thấy tôi, mặc dù ta trốn rất kỹ càng.

"Như này không thể được." Demetri tách ra từ trong bóng tối, bắt bẻ nhìn đống đất lộn xộn dưới đất, "Trời vừa sáng sẽ bị phát hiện."

Ta gật đầu biểu thị đồng ý, "Cho nên anh giải quyết hết đi."

"Cái gì?" Demetri khó tin nhìn ta, ta thì nhún nhún vai, có chút vô tội nhìn lại anh ta: "Chính anh nói sẽ bị phát hiện."

"Thế nhưng..." Anh ta chỉ về hướng Adele vừa chỉ ta, cuối cùng kéo ra một nụ cười âm trầm, ánh sáng mơ hồ làm những đường cong vặn vẹo trên mặt anh ta, "Cậu đang chờ tôi nói câu này nhỉ Alec."

"Đúng vậy." Ta không e dè thừa nhận, ngữ khí có thể gọi nhẹ nhàng tùy ý, biểu cảm vẫn vô tội như cũ. Anh ta trừng mắt nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp lắc đầu, "Được rồi."

Anh ta đương nhiên không có cơ hội phản đối.

Lúc này, Adele giống như rốt cục quyết định bước kế tiếp muốn đi đâu, đứng dậy biến mất trước mắt ta. Ta lập tức đuổi theo, trước khi đi nâng tay trái vẫy vẫy về hướng Demetri, ra hiệu giao nơi này cho anh ta. Biểu cảm tích tụ của đối phương đều bị ta thu hết vào mắt, đáng tiếc hiệu quả giải trí so với trước kia giảm bớt đi nhiều.

Mùi hương của Adele chỉ dẫn cho ta, tựa như dây lụa tỏa sáng di chuyển trong ngõ nhỏ đen nhánh rõ ràng, ta thuận theo mùi đó một đường đuổi theo, hận không thể đem tất cả không khí này chiếm làm của riêng. Về sau, ta thấy em đi tới trước một công trình kiến trúc bị bỏ hoang, duỗi eo co người như mèo, linh hỏa nhảy vào cửa sổ tầng triệt.

Ta dừng bước trong bóng tối đối diện công trình kiến trúc, không cách nào bước một bước ra con đường văng đầy ánh đèn mờ nhạt. Kinh nghiệm đi săn nói cho ta rằng, khoảng cách này đã rất gần, thử đến gần nữa nhất định sẽ gây Adele chú ý, đây không phải hiệu quả ta mong muốn.


Ta hi vọng em nhìn thấy ta, nhưng có phải hiện tại hay không, không phải dưới tình huống này. Bởi vậy ta nhất định phải rất có kiên nhẫn, tựa như lần đi săn đầu tiên. Lần này có khác biệt rất lớn, nhưng ở mức độ chung nào đó mà nói, giới hạn nhỏ bé này rất khó nắm bắt.

Adele đã hoàn toàn bị bóng tối bao bọc, tầm mắt ta đã mất đi em, nhưng khứu giác và thính giác thì không. Ta tập trung giác quan để cảm thụ em, nghe được em lo lắng đi qua đi lại trong phòng, vạt áo thỉnh thoảng quét đến đồ vật nhựa gì đó đang rơi trên đất, ý đồ tưởng tượng mô phỏng lại thần thái và dáng vẻ của em. Cuối cùng ta không thể không thừa nhận điều này rất khó khăn, ta luôn không cách nào nắm bắt chi tiết hoàn mỹ hình ảnh liên quan tới em, phác họa không ra hiệu quả ta muốn.

Không biết qua bao lâu, ta nghe được Adele ngừng lại, ngược lại trong phòng truyền đến một loạt tiếng xột xoạt kiểm tra quần áo, ta đoán em đang bắt đầu xem xét món đồ trong tay, là áo khoác nam từ trên người thi thể kia.


"Ừm?"

Ta nghe được giọng nói em, dáng vẻ như có chút kinh ngạc với gì đó. Ngay sau đó, một chuỗi tiếng nhạc vui sướng phát ra từ một thiết bị điện tử không biết tên, như lời nguyền nỉ non bên tai ta, càn rỡ cười nhạo sự hèn yếu và bất lực của ta:


"I, I loved you in secret


Ta vụng trộm yêu em


First sight, yeah, we love without reason


Tình yêu không biết bắt nguồn từ đâu, vô lý vô căn cứ, vui vẻ từ cái nhìn đầu tiên.


Oh, twenty-five years old


Ôi, em đã 25 tuổi


Oh, how were you to know And

Thì như thế nào biết được chứ?


My, my love had been frozen

Tình yêu của ta đã sớm bị đóng băng


Deep blue, but you painted me golden


Đáy biển xanh đậm vậy, nhưng lại bị em vẽ thành màu vàng sáng chói


..."

Âm thanh này coi như cũng quen thuộc với ta, là một cô ca sĩ người Mỹ, giọng nói cô ta thường xuyên nghe được qua máy tính của Jaina, nhưng ta xác định ta không có ấn tượng với bài hát này. Dường như Adele cũng không bài xích bài hát này, không tạm dừng nó mà bỏ mặc cho nó tiếp tục. Âm nhạc che giấu vài tiếng động nhỏ, suy yếu những tin tức truyền tới. Ta không kịp đợi muốn biết em đang làm gì, suy nghĩ này thật sự không có cách nào ức chế.

Sau khi cẩn thận đánh giá hướng gió và hoàn cảnh xung quanh, ta dời trận địa, chọn một góc độ có thể nhìn thấy được cảnh tượng trong phòng, cúi người nhẹ nhàng chắc chắn núp trên mép cửa sổ dài hẹp tầng hai, duỗi tay vịn chặt ống nước ở bên cạnh rỉ sắt đầy rêu xanh để mượn lực, dưới lòng bàn tay cảm xúc kim loại yếu ớt thô ráp và thảm thực vật trơn mượt.

Đây là một tiệm bách hóa, Adele nắm trong tay máy MP3 nhỏ bé tinh xảo, co rúc đặt nó bên cạnh kệ hàng, mái tóc đen còn chưa khô ráo dán lên cổ em, như một chiếc rèm rũ xuống hai bên gương mặt, làm so sánh da thịt càng thêm trắng bệch. Thỉnh thoảng em bóp lên cổ họng, cứ như vẫn còn bị cơn khát tra tấn, lông mày nhíu chặt chưa từng biến mất.

Cứ như vậy lẳng lặng ngây ngẩn một hồi, Adele bỗng nhiên máy phát nhạc, đứng dậy đi đến trên mô hình trái đất bên cạnh kệ hàng. Em đưa tay nhẹ nhàng đùa giỡn quả cầu nghiêng, ánh sáng nhạt dưới mô hình trái đất màu xanh xoay chuyển dưới ngón tay em thành một ngôi sao chân chính, cho đến khi dừng lại tên một quốc gia.

Ta để tâm nhìn một chút, là Trung Quốc.

Adele rất nhẹ rất nhẹ đụng vào nó, tinh tế miêu tả hình dáng của nó, cứ như vuốt ve một món châu báu đã thất lạc lâu năm, mà đó là vật em yêu quý nhất.


Cho nên, nhà của em là Trung Quốc?

Em cẩn thận chạm lên quốc gia trên bản đồ kia nhiều lần, sau đó cong lưng lên như rất thống khổ kịch liệt thở ra một hơi, nói ra một ngôn ngữ cậu ta không hiểu. Ta đoán đó là ngôn ngữ mẹ đẻ của em, ngôn ngữ đến từ quốc gia Phương Đông cô xưa.

Giọng nói của em biến ảo khôn lường, xuyên qua không khí lạnh băng nặng nề rơi vào bên trong tai ta, làm ta dưới tình huống bản thân còn chưa phát hiện mở miệng muốn bắt chước em. Ta không hiểu nó có nghĩa gì, nhưng câu nói có thể để em nói ra mang theo tình cảm chập chờn như vậy, ta không muốn bỏ qua.

Sau đó, ta nhìn thấy em lại đem mô hình trái đất quay lại vị trí Italy, dùng ngón tay đo đạc khoảng cách giữa hai quốc gia. Từ bán đảo Apennine đến biển đen, dọc theo dãy núi Greater Caucasus một đường về hướng đông, trong biển cả, bình nguyên Turan, cuối cùng tiến vào phía tây Trung Quốc.

Ta nhìn thấy em đang lặp đi lặp lại xác nhận mấy lần cuối cùng cũng lắc đầu, bởi vì khoảng cách dưới ngón tay thực sự quá mức dài, quá mức đến khó có thể tưởng tượng. Nhưng em muốn trở về đất nước xinh đẹp đó, rất muốn.


Adele ôm mô hình địa cầu ngồi dưới đất, không chớp mắt nhìn quê hương của em suốt cả đêm, tiếng nhạc bên người kết thúc rồi thay đổi, tuần hoàn qua lại.

Ta tránh khỏi góc được dựng lên bởi khoảng cách và bóng tối, nhìn em một đêm, gió lạnh cùng hàn khá tới rồi lại đi, không ngủ không nghỉ.

Đợi đến lúc ánh ban mai không còn thể che giấu được sự tươi sáng của phương đông, Adele mới đặt mô hình lại chỗ cũ, nắm lên máy nghe nhạc và áo khoác chuồn khỏi cửa hàng kia, đứng trên đường mê mang nhìn qua con đừng vẫn không có khác biệt, do dự.

Ta như cái bóng không có trọng lượng trượt xuống từ lầu hai, yên lặng không tiếng động đi sau lưng em một khoảng cách không gần không xa, quan sát vụn nắng sớm nhỏ bò trên đầu vai cùng đỉnh đầu em, hôn lên gương mặt và làn da cổ không chút huyết sắc của em. Cổ tay lộ ra bên ngoài ống áo len rộng lớn, tinh tế yếu ớt như những món đồ sứ trắng thuần của phương Đông, phảng phất chỉ cần vừa dùng sức sẽ lập tức bể nát.


Adele.


Ta đứng ở địa phương em không nhìn thấy cũng không đến được, vô cùng chuyên chú nhìn em chăm chú, đem tên của em ngậm lấy lượn quanh vài vòng trên đầu lưỡi rồi khó khăn nuốt xuống, một lần một lần mở ra dưới đáy lòng, chờ đợi lại sợ hãi em quay đầu.


Adele.


Đi cùng ta nhé đi, Adele.


Không cần phải sợ ta, Adele.


Adele.

Trọng âm của từ này ở bên trên chữ "de", đầu lưỡi đồng thời nhẹ nhàng đụng vào trên đỉnh hàm, đem tình cảm vô cùng sống động mãnh liệt kia khắc chế ép xuống một nửa, dịu dàng chuyển thành ôn nhu trầm thấp vô cùng thống khổ.

Thật sự xứng với em nhỉ, không phải sao?

Ban ngày vén lên bóng đêm bao phủ thành phố này, ánh sáng vỡ ra xâm nhập xuống mặt đất, tư thế uy nghiêm. Adele đem áo khoác đen quá rộng so với em đội lên đầu, vạt áo vẫn như cũ rũ xuống qua phần eo, cứ như vậy xông vào tầm mắt ta, hướng về phương hướng tiếp theo không rõ.

Một đường ta đi theo em, cứ như vong linh chỉ thuộc về em. Tính cảnh giác và quan sát của em đều quá thấp, chuyện này đối với ta mà nói tạm thời là chuyện tốt, ta có thể bằng sự lão luyện của bản thân tùy thích đi theo em, không để em nhận ra.

Adele vẫn luôn rất cố ý sợ bị ánh mặt trời chiếu đến, dường như em nghĩ rằng chủng tộc của chúng ta cũng sợ ánh sáng như những truyền thuyết sai lầm đó. Không cần hỏi, đấy nhất định là chuyện tốt do bọn Steven làm, như vậy càng có hiệu quả khống chế tân sinh hơn.

Tôi không tôn trọng mặt trời mùa đông yếu ớt này, mặc cho chúng tranh nhau chen lấn bò lên trên áo choàng và ống quần ta, làm ấm cơ thể lạnh băng của ta. Adele vẫn đang tiến về phía trước, hai ông tay áo nhẹ nhàng múa sát người em, giống một đôi cánh làm người ta chú ý.

Em đang cố gắng cách xa nơi này, bởi vì trời sáng cho con người lý do con người ra ngoài hoạt động, nếu như em tiếp tục đợi ở chỗ này rất dễ mất khống chế, dẫu sao cơn khát vẫn còn đang dây dưa hành hạ em. Phải biết một khi chúng ta quyết định được thực đơn, sẽ rất khó để thay đổi. Cho nên nếu em muốn đi vào trong rừng săn động vật, đó cũng không phải là ý kiến hay, máu động vật thấp kém chỉ làm em càng thêm khó nuốt trôi.

Sau khi cân nhắc đến đây, ta thay đổi con đường đi, chọn đi vòng qua phòng khách con người, lúc đi ra, trên tay nhiều hơn một người phụ nữ trẻ trên tay. Mặt hàng này dùng làm bữa sáng cũng không tệ, thật sự làm ta có chút thèm ăn, tuy nhiên đây không được chuẩn bị cho ta.

Ta không có cách nào đoán được con đường Adele di chuyển, nhưng có thể dùng mùi máu tươi dẫn dụ em tới. Vậy nên ta thả người phụ nữ bị gây tê trong tay ra, nhìn cô ta ung dung tỉnh lại, kinh ngạc nhìn thấy ta, lộ ra một nụ cười ôn hòa vô hại: "Buổi sáng tốt lành."


"Buổi sáng... Buổi sáng tốt lành..." Cô ta không chớp mắt nhìn ta chằm chằm, giống như không phân rõ chính mình có phải còn đang nằm mơ hay không. Ta duỗi tay nắm lấy bờ vai của cô ta, hàn ý lạnh lẽo lan lên người, làm cô ta run rẩy. Làn da của cô ta ấm áp mềm mại, giống một tầng giấy nếp gạo vậy, xé rất dễ dàng cũng rất vui sướng.

Ta có chút thống khổ dừng lại động tác hút màu, việc này rất không dễ dàng. Sau đó, ta thu lại sương đen để mùi hương của máu tươi thả ra ngoài, tràn ngập trong mỗi góc không khí. Đồ ăn tươi mới là vũ khí dẫn dắt tân sinh mạnh mẽ nhất, ta tin tưởng không nghi ngờ với chuyện này.

Cho nên, ta cần phải làm chỉ là vứt người phụ nữ còn chưa ngỏm củ tỏi này ở một nơi thích hợp, chờ Adele đến giải quyết cô ta.

Ta tăng thêm tốc độ, mùi thơm cua máu tươi cung cấp cho ta một tàng bảo vệ màu đỏ, thật không dễ dàng để Adele có thể tìm thấy ta khi đang bị phân tâm bởi đồ ăn. Đương nhiên làm như vậy cũng có khuyết điểm, đó chính là đợi sau khi em ăn xong, hơi để tâm liền có thể phát hiện trên người nhân loại kia lưu lại mùi của ta.


Quả nhiên, Adele bị hơi thở ngọt ngào mãnh liệt này hấp dẫn, không có vị cay đắng của ma túy và vị chua của cồn, hương vị máu tươi thuần túy, đây là điều làm bất kỳ ma cà rồng nào đều khó kháng cự.

Em nắm người phụ nữ sắp chết kia lên, từng ngụm từng ngụm hấp thu máu tươi, như đứa trẻ đang rất khát, cố ý giam cầm thân thể càng ngày càng không có sinh khí đó không chịu buông tay, cho đến khi nặn được giọt máu cuối cùng mới bỏ qua.

Những chất lỏng ấm áp kia bị Adele nuốt vào trong miệng, âm thanh cực kỳ êm tai, ta nhìn thấy thân thể em theo máu tươi không ngừng hấp thu vào mà dần dần trầm tĩnh lại, bày ra trạng thái nhẹ nhàng khó gặp.

Ngay sau đó, dường như Adele bị mùi hương trên cỗ thi thể kia hấp dẫn, phân biệt trong chốc lát, đột nhiên đứng lên nhìn quanh bốn phía. Dưới ánh mắt ta chật vật chạy trốn, chạy đi thật xa. Em đề phòng nhìn chằm chằm xung quanh, như con mèo bị trói chặt mang vào trong hang hổ, không ngừng căng thẳng, một bên dò xét vòng quanh một bên nhanh chóng chạy trốn về hướng ngược lại với ta.


Ta không quá chắc rằng em có phát hiện ra ta hay không, nhưng ta vẫn phải đi theo em. Nhưng vấn đề là ưu thế tân sinh của Adele ta không thể so kịp, không bao lâu, ta đã bị em bỏ rơi, phát hiện này làm ta tức giận không thôi.

Mùi hương và động tĩnh của Demetri tới gần rất nhanh truyền đến đằng sau ta, anh ta nửa tiếc nuối nửa trêu chọc ngoắc ngoắc về phía ta ra hiệu đi theo anh ta, "Cậu quá coi thường tính cảnh giác của cô ấy, Alec. Bên trong đám tân sinh, cá tính của Adele quả thực được gọi là loại rất dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng đừng quên chúng cường tráng và nhanh nhẹn hơn chúng ta.

"Anh nhất định phải chọn lúc này lý lẽ hả?" Ta không khách khí đánh gãy anh ta, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi, hất áo choàng lên cành cây bên người, "Ta hiểu điều đó không kém gì anh!"

"Được rồi, nhưng lần sau tuyệt đối không nên giúp cô ấy đi săn như vậy, rất nguy hiểm." Demetri nhức đầu nói, ta lại âm u muốn gây ta anh ta cầm nhét vào hốc tường mọc đầy nấm cùng rêu xanh.

Lúc này, thân hình Demetri bỗng nhiên có chút hoảng hốt, sau đó có chút hoang mang nói: "Cô ấy đổi hướng."

"Hướng nào?" Ta nghiêng đầu hỏi.

Anh ta hướng về một địa phương nào đó nhìn trong chốc lát, tiếp tục để ta đi theo anh ta, "Ừm... Trước mắt không có cách nào xác định đến cùng cô ấy muốn đi nơi nào, tuy nhiên tiếp tục về hướng này, rất có thể là Milan."


"Milan?"

Hết phiên ngoại 5.

**

Lời biên dịch: Dịch tới chương này tôi thật sự thấy ma cà rồng trong thế giới Twilight quá si tình. Ai mà chả muốn có một người yêu suy nghĩ, tâm trạng và thế giới người đó đều xoay quanh mình chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com