ZingTruyen.Asia

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Phiên ngoại 2

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy


Góc nhìn của Adele

Nếu cuộc đời của một người là một đường mảnh nối với nhau bởi nhiều bước ngoặt thì tôi nghĩ cuộc đời mình hẳn có hai bước ngoặt, một vào năm mười tuổi, hai vào năm hai mươi tuổi.

Vế trước là sự sống, vế sau là cái chết.


...

Sau khi giao xong tiền, tôi rất nhanh nhận được chìa khóa chỗ ở thời gian tiếp theo ở chỗ bà Melissa. Rất nhỏ, thoạt nhìn làm từ đồng thau(*), bên trên lỗ chìa khóa được buộc một sợi dây bông màu xám.

Đồng thau (*) là một hợp kim của kim loại đồng và kẽm.

Bà tôi đưa tay điều chỉnh độ cao của đèn bàn trong tay, chiếc lò xo già cỗi phát ra tiếng ngâm thống khổ từ lớp vỏ nhựa như sắp gãy mất. Tôi cất chìa khóa vào chiếc túi lấy từ trong quán bar, gần túi máy ảnh SLR đã gắn bó với tôi gần sáu năm, theo bản năng nheo đôi mắt bị ánh sáng trắng chói lọi lại.

Bà Melissa nhanh chóng điếm tiền, thỉnh thoảng đưa ngón trỏ lên đầu lưỡi lau qua một chút, sau đó tiếp tục động tác nhanh đến mức có thể gọi là môn kỹ thuật, khói thuốc lá từ giữa ngón tay bà lan ra. Ngẫu nhiên có chút tàn thuốc rơi vào trên tiền giấy, bị bà thổi một hơi bay đi, tàn thuốc đậm mùi thuốc lá theo đí bay lên mặt tôi, mang theo mùi vị tê dại.

Hút ma túy xong thường sẽ cảm thấy bụng rất đói, tôi tuyệt đối không ngạc nhiên với số lượng thực phẩm dầu mở trong giỏ rác dưới chân.

Bà tôi đếm hai lần liền, sau đó hài lòng đem đống tiền giấy xanh xanh đỏ đỏ cuộn thành nhét vào áo ngực dưới vạt áo rộng, đứng dậy lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ từ trong ngăn kéo, đứng dậy ngoắc tay về phía tôi: "Đi theo tôi, cô Higgins."

Higgins là họ trước kia Amy dùng, bởi vì bà cảm thấy cuối cùng có một ngày bà có thể giống cô gái bán hoa do Audrey Hepburn(**) thủ vai, gặp được một giáo sư lịch sự và giàu có tên là Higgins, sau đó cấp tốc bay lên cành thành phượng hoàng.

"My Fair Lady" (Quý cô công bằng của tôi) là vở nhạc kịch do Warner Bros. Pictures sản xuất năm 1964, do George Cook đạo diễn. Phim được chuyển thể từ vở kịch "Pygmalion" (Pygmalion) của Bernard Shaw, kể về câu chuyện của những người bán hoa thuộc tầng lớp hạ lưu được các giáo sư ngôn ngữ học thuộc tầng lớp trung lưu biến thành những quý cô thanh lịch.

hình


Tôi tiếp tục dùng cái họ này, bởi vì tôi cần một danh tính ổn định bình thường giúp tôi tìm được công việc. Có lẽ vào tương lai tôi dành đủ tiền, tìm đúng phương pháp, có thể làm một tấm thẻ căn cước, nhưng tôi không thể không thừa nhận khả năng này rất nhỏ, cho nên hiện tại tôi vẫn làm việc lặt vặt trong tiệm tạp hóa sống qua ngày.

Mùa đông của Rome thỉnh thoảng mưa băng liên miên, tôi chuyển vào trong một ngày như thế. Mỗi lần trời mưa, cái rét lạnh bởi vì càng gần cuối tháng mười hay theo sự trợ giúp của mưa càng vướng víu, cuối cùng phát triển thành tình cảnh chỗ nào cũng len vào.

Bà Melissa báo tôi mỗi tháng sẽ kiểm tra phòng cố định và những hạng mục cần chú ý rời đi, tôi bắt đầu dọn dẹp đồ đạc trong căn phòng còn thưa thớt đồ vật. Hoàn cảnh nơi này cũng không khá hơn khu dân nghèo Rome bao nhiêu, bởi vì tác động song song của ánh nắng và nước mưa, vách tường quét một tầng vôi đã bị hoàn toàn nước nẻ, nhìn như cây leo màu xám, hoặc như làn da của người bị bệnh nặng. Bạn chỉ cần đứng một chỗ quá hai mươi phút, trên người sẽ dính đầy bụi màu xám trắng.

Nơi này vẫn nằm ở rìa vùng xám thuộc về quyền quản lý của cảnh sát Rome, nên tôi mới có thể tìm được một phòng thuê không cần đăng ký thân phận, vậy tôi không thể bắt bẻ quá nhiều.

Căn phòng này bởi vì quá lâu không có người ở, khắp nơi bị che phủ bởi mạng nhện dày đặc, tựa như lớp lụa mỏng màu xám treo khắp nơi, từ khe hở trên ván giường tràn đến bàn ghế. Khi vặn vòi nước có cảm giác sần sủi cứng nhắc quen thuộc, sau một tiếng chói tôii vô ích, chảy ra thứ nước dơ màu đỏ, sau đó mới dần dần trong dần.

Dưới giường là nơi bẩn nhất, chỗ những hộp đóng gói thức ăn biến thành màu mốc đen tụ cùng với đống tất rách rưới hôi hám, còn có vài bộ quần áo kiểu nam bẩn, cuối cùng là một đoàn bao cao su dính cứng nhắc trên mặt đất.

Nhà vệ sinh là bơi khó thích ứng nhất ngoài gầm giường, tôi dùng hết một gói miếng cọ rửa dây điện gia dụng cực lớn và hai chai nước tẩy rửa. Tất cả tấm gương đều cần được kiểm tra xem là hàng thật hay không, hay là mặt gương hai chiều biến thái, đây là điều Amy đã dạy tôi từ rất lâu về trước.

Phương pháp nhận dạng ngón tay có thể không kiểm tra được hoàn toàn, tốt hơn hết là dùng một tấm gương thật sự so sánh độ sáng của cả hai. Tuy nhiên trên người tôi không có chiếc gương nào nên lựa chọn trực tiếp cắt một miếng vải chăn che mặt gương bẩn này lại, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Sau khi sửa sang toàn bộ trời cũng tối rồi. Tôi tắm rửa đơn giản một cái, quấn trong bộ quần áo dày nhất có thể tìm được, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Bởi vì điều kiện có hạn nên tôi chỉ có thể nấu mì mà không có gia vị, cũng may vị giác và dạ dày của tôi đều không phải được nuông chiều từ bé, bắt đầu từ mười tuổi chúng đã phải thích ứng với việc bị tôi ngược đãi, mà vẫn phải chăm chỉ làm việc.

Tôi nên vui vì tình trạng sức khỏe của mình cũng không tệ lắm, dẫu sao bị là trò của người có tiền.

Sau mười giờ, khu nhà vốn an tĩnh như không có ai đột nhiên huyên náo, các loại âm thanh Rock n' Roll và Jazz điện đinh tôii nhức óc, tiếng bước chân dày đặc lộn xộn để người khác coi là một battle royale, các loại âm thanh trộn chung lại với nhau.

Tôi ngồi trên ghế, cầm sợi mì không có mùi vị gì ngoại trừ bột mì và vị kiềm trên tay, tôi nhai từng chút một rồi nuốt xuống, ngón chân bên trong đôi giày vải thùng lỗ khó hoạt động để sinh ra nhiệt, im lặng chờ mái tóc đen dài sau lưng khô ráo.

Có lẽ tôi nên suy tính việc tự mình động thủ cắt nó đi, chiều dài đợi hong khô trong mùa đông quả thực là một loại tự sát chậm, mà tôi lại không muốn tiêu tiền đến tiệm cắt tóc.

Đợi đến lúc rốt cục có thể lên giường đi ngủ, theo thường lệ tôi uống một chút rượu làm ấm người trợ ngủ chủ tiệm làm cho tôi. Dù sao dưới tình huống này, không có chút gì làm tê liệt thần kinh thì không thể ngủ được. Tất nhiên, không loại trừ trường hợp có uống rượu, tôi vẫn bị đánh thức, lúc đó tôi sẽ nhét một đống rác vào khe cửa nhà họ rồi châm lửa đốt, xông cho đám người dư thừa tinh lực vào buổi đêm chảy nước mắt.


Đây cũng là biện pháp Amy dạy tôi, còn trăm phát trăm trúng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là tôi phải chạy rất nhanh.

Tôi ở chỗ nào hơn nửa tháng, bỏ qua việc mỗi lúc trời tôi muốn uống thiệt nhiều rượu mới có thể không bị lạnh tỉnh giấc vào nửa đêm, những chuyện khác đều ổn. Tuy rằng đôi khi uống quá nhiều không phải là một chuyện tốt, có lúc buổi sáng thức dậy men say còn chưa đi qua, đi bộ đều có chút lảo đảo, không chú ý cũng sẽ bị đống rác bên cạnh vấp té.

Nhiều khi tôi không biết làm thế nào mà người tôi có thể chia thành phố thành hai phần riêng biệt, nhưng sự thật ngay khi bạn đến khu vực của tôi, rất nhất định sẽ biết Rome có một đường dây vô hình kết nối mọi người. Nó được chia thành ba sáu chín loại, chia thành phố thành khu vực giàu nghèo.

Lễ giáng sinh sắp tới gần, chủ cửa hàng rất tốt, cho mỗi nhân viên một chút trợ cấp, cho phép chúng tôi nghỉ đến khi giáng sinh kết thúc. Vào buổi chiều của kỳ nghỉ, tôi bắt xe buýt hai tầng đến Đài phun nước Trevi ở Rome để chụp ảnh.

Đài phun nước Baroque lớn nhất thế giới sẽ không bao giờ thiếu khách du lịch và người cầu nguyện thành kính, từng đồng bạc lóe lên ánh sáng mang theo ước nguyện tốt đẹp của người chịu bỏ tiền rơi vào trong hồ nước xanh biếc, văng lên một đoaá hoa pha lê trong suốt rồi biến mất không dấu vết. Thần biển Poseidon cưỡi xe ngựa sừng sững đứng giữa hồ nước, những vị thần khác thì lười biếng hoặc nhàn nhã nằm dựa một bên, nửa thân trần phơi bày những đường nét đầy đặn đẹp dưới lớp quần áo, thậm chí vì dựa vào nước qua lâu, nó có độ ẩm mà da người chưa bao giờ có được.

hình

Tiếng tiền xu rơi vào nước vang lên, chính là lúc nguyện vọng được thực hiện.

Người hướng dẫn du lịch bên cạnh đầy nhiệt tình nói ra những câu quảng cáo đã luyện tập từ lâu, rất nhiều du khách nô nức lấy một hai tiền xu trong túi đứng kế bên hồ nước chuẩn bị cầu nguyện, tôi thì rất thức thời nhường cho họ chỗ chụp hình tốt nhất.


Nói thực ra từ ngữ trong câu quảng cáo này làm cho người tôi nghe rất không thoải mái, chính xác là vào thời Trung cổ khi Đức giáo hoàng bán một bản sao chuộc tội, nghe có vẻ khá mang theo ý xúi giục, nhưng hiệu quả rõ ràng lại rất tốt.

tôi ngồi xổm bên cạnh hồ nước thả một đồng xu vào rồi chụp ảnh, định chụp lại khoảng khắc bọt nước văng lên đẹp đẽ, không có chút ý định gia nhập với họ. Dân nghèo Rome thuộc tầng dưới chóp không xứng có nguyện vọng, tiền xu có hạn trước tiên sẽ được sử dụng để giải quyết vấn đề no ấm, chứ không lãng phí tùy ý vứt bỏ như vậy.


Nếu quả thật có cầu nguyện ao chuyện này, vậy bên trong thế giới này sẽ không còn người giống tôi. Nguyện vọng chỉ thể thực hiện dưới phạm vi bản thân có thể làm được, nếu không chỉ là vọng tưởng hư vô mịt mờ. Chính mình đã có thể tự mình thực hiện, vậy tôi còn muốn ném đồng xu cầu nguyện làm gì? Nếu như là vọng tưởng, vậy thì càng không cần.

Ưu điểm của tôi rất ít, thậm chí có thể bỏ qua, tuy nhiên có một điều tôi rất rõ, đó chính là tôi tự biết mình. Tôi sẽ không vọng tưởng những thứ sẽ không xảy ra, những thứ viễn vông, bởi vì tôi rất rõ giới hạn cao nhất của bản thân ở đâu, biết mình chỉ xứng đáng với những thứ gì.

Phẩm chất này ở một mức độ nào đó có thể trở thành hào không có lòng cầu tiến, nhưng cũng rất an toàn và bảo mật. Tôi nhớ lúc còn nhỏ mẹ cũng dạy qua tôi, một người có khả năng nhận được may mắn đều có hạn, vượt qua thì sẽ để cho bạn bỏ ra còn nhiều và thảm thiết hơn gấp trăm ngàn lần, như cái giá lớn phải hoàn lại, cho nên làm người nhất định không thể tham lam.

Tôi tự cho mình không phải là người có may mắn quá nhiều, cuộc sống lưu lạc từ năm mười tuổi, rất sớm dạy tôi phải nhận ra rõ địa vị của mình. Đây là chuyện tốt, chí ít bọn chúng giúp tôi chưa từng phàn nàn về cuộc sống của mình, cho nên tôi có thể vào tình huống khó khăn nhất vẫn như cũ cự tuyệt chạm vào đồ vật như hang không đáy là ma túy, không cần loại vui thích hư ảo đến gây tê chính mình.

Chụp đơn giản vào bức hiệu quả bình thường, tôi một lần nữa đem lực chú ý bỏ vào bên trên pho tượng kinh diễm cùng kiến trúc tinh mỹ. Tôi không có học qua mỹ thuật, tôi không biết gì về phần khái niệm mỹ học, đồ vật có thể lọt vào mắt mình. Tôi khẳng định không có cách nào đưa nó lên sân khấu.

Có lẽ ngày nào tôi có thể để dành đủ tiền đến Đền Pantheon(***) một lần, nơi đó càng cổ xưa hơn, tôi sẽ chụp được nhiều tấm ảnh yêu thích. Kỹ thuật chụp của tôi thực sự rất mờ nhạt, chỉ có thể chụp một số bối cảnh và kiến trúc, mà kiến trúc càng cổ thì hiệu quả chụp được sẽ càng tốt.

Đền Pantheon(***) một công trình kiến trúc ở Roma, Ý. Chiếm vị trí nổi bật nhất trong pho sử đền đài La Mã và thế giới là đền Pantheon - "Ngôi đền của mọi vị thần" được xây dựng vào năm 118 - 126 dưới triều vua Hadrianus.

hình

Thật giống như chúng đã trải qua thời gian quá lâu, cho nên đã hòa làm một thể với ánh sáng xung quanh, cho dù chụp thế nào cũng đều có cảm giác đẹp khó nói nên lời, hoàn mỹ bổ sung cho kỹ thuật vụng về của tôi.


Sau khi nâng cao máy ảnh tìm góc độ phù hợp, sau đó cúi đầu xác định xem cái nào làm tôi hài lòng nhất. Giọng nói ôn hòa xen lẫn kinh ngạc đó dưới tình huống như vậy, đột ngột xông vào thế giới của cô : "Cô rất biết chụp ảnh, tiểu thư."

Tôi hơi nghiêng đầu, nhìn thấy bên cạnh không biết lúc nào có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen dài. Ông tôi nhìn gần năm mươi tuổi, Khóe mắt và trán có những nếp nhăn rõ ràng bởi vì tác động của thời gian và nụ cười, đôi mắt màu xanh lam vẫn như cũ rất có thần thái, làm cho người tôi nhớ đến ánh sáng của viên đá quý nào đó: "Cô là nhiếp ảnh gia sao?"

Câu hỏi gần như tán thưởng này làm tôi có chút mờ mịt, bắt đầu hoài nghi đến xùng ông tôi có phải đang nói chuyện với tôi hay không. Không đợi tôi quan sát chung quanh xong, ông tôi lại mở lời: "Không cần tìm tiểu thư, tôi đang nói chuyện với ngài. Tấm ảnh vừa rồi ngài chụp rất đẹp."


"Cảm ơn." Tôi nhanh chóng trả lời theo bản năng, sau đó còn nói, "Tôi không phải nhiếp ảnh gia."


"Thật sao? Thật không thể tưởng tượng nổi." Người đàn ồn dường như cả thấy rất kinh ngạc với phán đoán sai lầm của bản thân, đồng thời ý tán thưởng trong mắt càng thêm rực rỡ. Tôi cảm thấy có lẽ ông tôi cũng như tôi đều là người chụp ngoài ngành, căn bản chỉ biết sơ sài bên ngoài, nếu không sao lại cảm thấy hình của tôi đẹp mắt.

Sau đó, ông tôi như chợt nhớ đến điều gì, chủ động đưa tay về phía tôi, thái độ cực kỳ hiền lành đôn hậu: "Suýt nữa quên mất tự giới thiệu, tôi là phó hội trưởn hiệp hội chụp ảnh tự do Rome, Vincent Robin."

Tôi chần chờ một chút, sau đó cẩn thận đưa tay bắt tay cùng ông tôi, tay ông tôi mang một chiếc găng tay bóng loáng, tay của tôi thì bởi vì nứt da mà có chút vặn vẹo, sự tương phản khá rõ ràng: "Adele Higgins."


"Chúng tôi sẽ tổ chức buổi triển lãm tại Rome và vài thành phố khác, nếu như có thể bán được ảnh chụp, thu nhập sẽ là của cô, không biết tiểu thư Higgins có hứng thú gia nhập với chúng tôi hay không?" Vincent tiếp tục nói, "Hiệp hội của chúng tôi không có quá nhiều thành viên cố định, mỗi lần hội tổ chức triển lãm đều không có định, tất cả mọi người đều có thể tiến cử, hi vọng có thể cho mọi người thấy càng nhiều tác phẩm phong cách khác nhau. Cô có thể suy tính một chút."

Vừa nói, ông tôi chỉ về mốt hướng của quảng trường, bên trong đang có vài người bận rộn chỉnh sửa cố định hình, cũng có một số người đã bị hấp dẫn lấy ngừng chân tham quan: "Đây là trạm thứ nhất của chúng tôi."


Nếu có thu nhập là chuyện tốt, dù sao thời tiết lạnh nhất của Rome còn chưa đến, nếu như tôi không nghĩ biện pháp chuẩn bị quần áo giữ ấm, đoán chừng sẽ bị chết rét trong căn phòng thuê gió lùa bốn phía kia. Nhưng vấn đề là tôi không có thẻ chứng minh, khá là phiền phức.

Hơn nữa tôi thật sự không cảm thấy những tấm ảnh tôi chụp lung tung được kia sẽ có người thích, bọn chúng không có bắt được vẻ đẹp tươi sống mà tôi muốn, chỉ có sắc thái cùng ánh sáng lưu luyến dây dưa phía trên, đây không phải dáng vẻ của một bức ảnh có linh hồn nên có, nó quá thô ráp để được coi là một món quà.

Nhận thấy tôi đang chần chờ, Vincent rộng rãi cười một tiếng, "Cô có yêu cầu gì, có thể nói ra bàn một chút. Chúng tôi không muốn bỏ qua bất cứ tấm ảnh chụp xinh đẹp nào, chúng đều nên được đại chúng thưởng thức ca ngợi."

"Tôi không có thẻ chứng minh." Tôi không phải là một kẻ nói dối giỏi, về phương diện tìm từ che đâu, tôi luôn biểu hiện rất không nghệ thuật, "Tuy nhiên tôi khẳng định tôi không dùng ma túy, cũng chưa từng vào hồ sơ cục cảnh sát."


Vincent sửng sốt một chút, sau đó lại nở nụ cười: "Nhiếp ảnh gia không cố định không cần đăng ký thẻ căn cước, cô để lại phương thức liên lạc và địa chỉ nhà là được."

Có vẻ như tôi chắc chắn không phải là người đam mê nhiếp ảnh không có giấy tờ đầu tiên được mời, nếu không tại sao ông tôi lại không hề có chút phòng bị nào. Chỉ có điều cũng vậy, một tấm hình bình thường mà thôi, có thể có giá trị gì đáng để lo nghĩ. Có lẽ tôi còn có thể đi theo nhóm bọn họ đến quan sát những thành phố khác, đi chụp những công trình kiến trúc tinh xảo mà tôi chưa hề thấy qua.

Itôily cho tới bây giờ không thiếu những kiến trúc giàu tính di sản cổ đại, tiện thể xem tôi có thể đi bao xa, nhìn được bao nhiêu. Đây là một cách không tồi để tăng thêm một chút nhớ nhung và vui vẻ trong cuộc đời của tôi, dù ngoài ngoài chụp hình và những kiến trúc cổ xưa, rất khó có thứ gì khác nữa có thể để tôi quyết định thay đổi tình trạng hiện giờ, tôi thực sự không quen với việc phải thay đổi, bởi vậy hoàn cảnh của tôi bây giờ ở một mức độ rất lớn có thể trở thành tự làm tự chịu.

"Cảm ơn ngài, vậy lúc nào tôi tới báo cáo?" Tôi suy nghĩ trong chốc lát, thử điều chỉnh một chút ngữ khí. Hi vọng đối phương sẽ không để ý khô khan thản nhiên trong giọng nói của tôi, chỉ là tôi không biết nên làm sao để nó nghe có vẻ nên thuộc về sức sống thuộc về cô gái trẻ.

Từ đó cho tới bây giờ chưa từng có liên quan đến tôi.

"Sáng mai chúng tôi vẫn sẽ tập hợp ở chỗ này. Hôm nay là ngày cuối cùng triển lãm ở Rome, ngày mai chúng tôi sẽ đến Florence, ngày mốt thì đến Volterra."

tôi biết Florence, thành phố ngàn hoa của Ý, con mắt vàng của thời Phục hưng, thiên đường cho việc chụp hình kiến trúc cổ. Thế nhưng thành phố phía sau tôi chưa từng nghe thấy qua, cực kỳ lạ lẫm, tôi nghĩ hẳn là lần đầu tiên tôi nghe được nó. Những thứ mới lạ không ở trong phạm vi nhận biết làm tôi có chút không được tự nhiên, phỏng đoán trong chốc lát tôi nói ra nghi vấn: "Xin lỗi thưa ngài, tôi chưa từng nghe tới địa điểm sau."

"Đó là một thị trấn nhỏ rất gần Florence, vô cùng cổ xưa, có khả năng đã tồn tại lâu hơn một ngàn năm. Tôi nghĩ đổi một cách giải thích khác cô sẽ có ấn tượng, thành trì của ma cà rồng, nơi tổ chức lễ thành Marcus."

Thật tiếc nuối, tôi một chút ấn tượng cũng không có. Tôi chưa từng nghe qua nó, tôi hoàn toàn khẳng định. Nhưng xét về lịch sử lâu đời của thị trấn nhỏ khiến tôi bớt cảm thấy bài xích về sự xuất hiện của nó, tôi nghĩ ở nơi đó tôi có thể tìm nhiều góc độ tốt, chỉ hi vọng như thế.

Sau khi tạm biệt Vincent, tôi dừng lại xung quanh hồ trong chốc lát được xe buýt đưa trở lại biên giới Rome, nơi tôi vừa rời đi.

Cửa hàng tiện lợi ở góc phố tôi thường đến vẫn mở cửa, gió lạnh như đem tất cả ngang bướng tàn phá nơi này, lá rụng và các loại túi rác bị thổi bay khắp nơi, sau đó lung lay xoay tròn rơi vào trên người và dưới chân. Tôi nắm tóc dài trong tay tùy ý nhét nó vài bên trong mũ áo đã rách vài lỗ, bao dưới trang phục hết sức cố gắng tiến nhanh vào cửa tiệm kia.


Chủ cửa hàng và vợ ông tôi đang mắng nhau như bình thường, bình thủy tinh đầy trên ngăn tủ bị xô đẩy từ trái qua phải, tiếng vỡ vụn rõ ràng có thể hợp thành một khúc nhạc chói tôii không chút mỹ cảm nào. Mùi khói thuốc và mùi rượu nồng đậm lan ra từ sau quầy, làm mỗi vật bên trên nhiễm một mùi hương tương tự mùi thuộc về nhãn hiệu. Bạn sẽ không ở bất cứ cửa hàng ở nơi nào khác ngửi thấy trừ khi ở Rome, duy nhất nơi này.


Tốc độ tôi chọn đồ rất nhanh, bởi vì mỗi lần tôi đều mua những thứ đó, vị trí của chúng tôi đã nhớ kỹ trong lòng. Đi vào, chọn đồ vật, trả tiền, toàn bộ quá trình sẽ không vượt qua hai phút. Tôi không sợ mình tìm sai chỗ, bởi vì tôi biết ông chủ không có rảnh rỗi đến mức xếp lại cửa hàng dù chỉ nhỏ nhất. Điều này ở một mức độ rất lớn đem đến thuận tiện cho tôi, tôi rất yêu thích loại một khi đã hình thành thì cố định không thay đổi, như một khi bị ghi xuống sẽ ở yên đó trong nháy mắt.

Một hộp mì ống cỡ lớn, một bắp cải, một chai nước chấm với đầy đủ nhãn mác và ngày sản xuất bị loang lổ bởi vết dầu và mực đen. Tôi tính thử giá, trong túi cẩn thận từng dè dặt đếm, sau đó tôi trở lại quầy tràn ngập khói mù, nhón chân lên nhét chúng vào khóa thu ngân đã không còn khóa được, quay người rời đi.


Trên đường đi tôi cũng đang lo lắng mình rốt cuộc có ảnh chụp nào có thể đem đến buổi triển lãm, tôi thật ra có vài tác phậm tương đối hài lòng, nhưng tôi cũng không muốn đem chúng treo ra ngoài để người khác chọn ba lựa bốn. Cho nên xem ra tôi chỉ có thể dùng chút đồ thứ phẩm đi trộn lẫn thật giả, tôi tin rằng trải qua sự kiện lần này, sau này Vincent sẽ có yêu cầu cao hơn với nhiếp ảnh gia không cố định.

Tôi nghĩ như vậy, ôm nguyên liệu nấu ăn trong ngực một đường trở lại chỗ ở. Không đợi tôi đi đến, tôi thấy đầu cầu thang có hai người đàn ông lạ mặt tôi chưa từng thấy qua đang dựa vào vách tường, buồn bực ngán ngẩm chờ người nào đó. Hiển nhiên bọn chúng cũng phát hiện ra tôi, thế là nhổ tàn thuốc trong miệng ra, vặn lại cái mũ bị nghiêng trên đầu, mang theo nụ cười đầy tính uy hiếp hết sức rõ ràng bước về phía tôi.

Tôi không biết bọn chúng, nhưng vậy không có nghĩa tôi sẽ ngoan ngoãn đứng tại chỗ chờ bọn chúng đi tới. Nơi này ngoài tôi và hai người họ thì không còn có người khác, đồ đần cũng biết chúng hướng về phía tôi, cho dù tôi không biết là vì sao.

Gió lạnh thổi rơi mũ trùm đầu của tôi, tóc dài đen nhánh lập tức xõa xuống, trở thành dây thừng để chúng bắt tôi lại. Đau đớn kịch liệt truyền đến từ da đầu và chỗ cổ bị bóp lấy, tôi buồn bực hừ một tiếng, theo bản năng trở tay nắm lấy tóc bị đối phương kéo chặt, nghiến răng không chịu phát ra tiếng động nữa. Chai nước chấm từ trong ngực tôi trượt xuống, vỡ nát trên mặt đất.

"Còn muốn chạy?" Mũ lưỡi trai cười nhạt, lộ ra chân răng vì hút thuốc quá nhiều đã biến thành màu đen răng vàng, giọng nói lanh lảnh chói tôii, giống tiếng cái cưa đã rỉ sét còn cố gắng cưa đứt thứ gì đó, "Tụi tôio tìm mày rất lâu đó, nào có đạo lý không trả tiền lại chạy?"

"Kéo nó về thôi, để nó xác nhận chỗ giấu tiền!" Một người khác khàn khàn mở miệng, "Con quỷ nhỏ thật biết giấu tiền, tụi tôio đã lục lọi rất lâu đều không tìm thấy."


Mũ lưỡi trai cười một tiếng sắc nhọn, hung hăng giật lấy tóc tôi, ép tôi phải đi cùng chúng vào căn phòng đã bị bọn chúng càn quét không khác hiện trườngvừa bị tập kích khủng bố là mấy, thuận tay từ trên mặt bàn vơ lấy một con dao gọt trái cây dán vào tóc của tôi di chuyển qua lại, từng sợi từng sợi tóc dài đứt gãy bay lả tả dưới chân tôi.

Cuối cùng, hắn đem dao đặt dưới cổ tôi, phía dưới mũi nhọn là mạch đập tươi sống nảy lên: "Thành thật một chút, nếu không cẩn thận bộ tóc xinh đẹp và cái mạng ti tiện của mày. Mày cũng đừng trách tụi tôio, ai bảo thằng khốn Davitt kia mắc nợ trả không nổi, còn chỉ mặt gọi tên muốn mày cho nó? Nói thật..."


Hắn một bên nói một bên xích lại gần tôi, hơi thở buồn nôn làm da đầu tê dại nhẹ nhàng quét qua vành tôii tôi, tôi cắn răng nhịn xuống cảm giác run rẩy do cơ thể quá căng thẳng gây ra, chẳng qua vẫn không chịu lên tiếng. Loại biến thái này không phải tôi không gặp qua, bạn càng giãy dụa càng hét lên, thì chúng càng hưng phấn.

Bởi vậy tôi không cần hét to kêu cứu, dù sao cũng sẽ không có người để ý tới tôi.


"Mày làm sao lại coi trọng thằng khốn già kia? Hiện tại còn bị nó liên lụy đáng thương như thế." Ngữ khí mũ lưỡi trai nhiễm lên ý cười dụ dỗ, như đang nhìn một chuyện cười, "Tìm đàn ông cũng phải tìm người đáng tin cậy, vận khí của mày thực sự không tốt lắm."


"Tiền ở trong tấm ngăn dưới gầm giường, tôi có thể cho ông." Tôi không có chút chập trùng mở miệng, giọng nói lạnh như khối băng.

Mũ lưỡi trai nhấc cằm về phía đồng đội, ra hiệu người kia chui xuống gầm giường tìm tiền mà tôi nói tới. Gầm giường chật hẹp như vậy đối với cơ thể mập mạp to con của ông tôi là một khảo nghiệm rất lớn, ông tôi dường như rất khó khăn mới nhét người vào, không nói gì muốn tìm kiếm bên dưới.

Một hồi lâu sau, mũ lưỡi trai rõ ràng không kiên nhẫn được nữa, tôi cảm giác được lưỡi dao trên cổ có chút thả lỏng: "Con mẹ nó mày xong chưa, tìm đồng tiền cũng chậm như vậy? !"

"Có bản lĩnh thì mày tới đi!" Đối phương hình như bị ép quá mức, giọng nói cũng có chút thay đổi, cực kỳ giận dữ, "Không được thì mày ngậm cái miệng thối của mày lại!"

Tôi nhớ Amy đã từng hơn một lần nói với tôi rằng một quả bầu ngột ngạt có thể nổ tung, lúc bình thường yên tĩnh hơn người chết, liều mạng lên thì còn đáng sợ hơn kẻ điên.

Tôi cảm thấy bà đã đúng, nếu không tôi sẽ không đột nhiên đập bắp cải trong tay vào mặt của mũ lưỡi trai bên cạnh, nhấc chân đá vào giữa hai chân hắn, kéo ra khoảng cách giữa tôi với hắn.

Chiêu này tổn thương địch một ngàn lại tự tổn thương bản thân tám trăm, mũ lưỡi trai bị tôi làm cho kêu rên liên hồi, máu mũi chảy ngang. Tóc dài của tôi nghiêng xuống từ dưới tôii trái đều bị cắt đứt, rơi xuống trong không khí bay lả tả sau lưng tôi, trải ra trên mì ống rơi trên mặt đất.

Người đàn ông mập bị tiếng động bất thình lìnhlàm giật nảy mình, muốn từ dưới giường chui ra ngoài lại bị kẹt lại. Tôi kéo một cái ghế qua rồi giơ cao lên, dùng một lực có thể gọi là hung ác tàn nhẫn đập xuống xương sống ông tôi, nghe được tiếng ông tôi kêu thảm rồi nằm trên đất.

Tôi rút cây súng được buộc trên đùi ông tôi, quay đầu nhắm vào mũ lưỡi trai lung lay đứng lên nhưng vẫn không có cách nào đứng thẳng, sắc mặt của hắn trở nên tím xanh, mang theo ngũ quan mặt sẹo rúc vào một chỗ, những vết sẹo kia như giòi bọ vặn vẹo trên mặt hắn, quanh co sền sệch vết máu.

"Cút ra ngoài!" Tôi như mất khống chế nóng nảy hét to về phía chúng, "Tôi không quan tâm nổ súng vào ai trong số hai người, cho nên hiện tại cút ra ngoài cho tôi!"

Kỳ thật tôi không biết lên đạn cho khẩu súng trong tay như thế nào, nhưng họ không đủ thông minh để phát hiện ra điều này, chỉ cần súng còn trong tay tôi, bọn chúng sẽ không dám làm gì tôi. tay mũ lưỡi trai còn đặt bên trên bao súng bên hông, hai mắt đục ngầu vằn lên tia máu trừng mắt nhìn tôi, như hận không thể đem tôi lột sống nuốt tươi. Tôi căm tức nhìn trả lại hắn, ánh mắt này căn bản đừng nghĩ để tôi có bất kỳ sợ hãi trong lòng.

Cuối cùng, bọn chúng cái gì cũng không tìm được bị tôi ép rời đi, trước khi đi còn hung tợn cảnh cáo tôi nhất định sẽ đem nợ hôm này cả gốc lẫn lãi đòi lại.

Cho đến khi hoàn toàn không nghe được tiếng chửi mắng và bước chân của chúng, tôi cuối cùng cũng gục xuống đất như bị rút hết sức lực, mái tóc không lành lặn ngổn ngang tán trên gò má.

Tôi cũng không biết mình ngồi trên mặt đất bao lâu, cảm giác run rẩy và sợ hãi còn sót lại đang lít nhít quấy nhiễu thần kinh tôi, ngón tay không bị khống chế gắt gao nắm lấy cây súng đen nhánh lạnh lẽo, đã mất đi chi giác, ngay cả muốn buông ra cũng vô cùng khó khăn.

Đợi đến lúc tôi có thể đứng lên, mới phát hiện bên ngoài cửa sổ đã là cảnh tượng hoàng hôn nặng nề.

Tôi lấy ra một cái kéo từ dưới gối, ngồi lên chiếc ghế sắp hư mất, ngồi trước chiếc kính trang điểm từng chút cắt lại mái tóc ngay ngắn chỉnh tề. Vô số sợi tóc đen bay xuống từ giữa ngón tay tôi, suy tàn bên cạnh tôi, giống một vũng bùn đen đem tôi nhốt bên trong, ngay cả hô hấp của tôi cũng muốn cướp đi.


Trong cổ họng vừa căng cũng vừa đau, đây không phải hiện tượng tốt, may mắn tầm mắt tôi vẫn rõ như cũ, không xuất hiện tình huống mất mặt hơn.


Tôi máy móc đứng dậy, xoay người lại nhặt những sợi mì còn tương đối hoàn chỉnh trên đất lên, qua loa lau một chút, nấu một nồi nước mì lạnh, chờ nó sôi lên. Bên ngoài bắp cải nhiễm tầng sắc đỏ làm tôi buồn nôn, cũng bởi vì đòn nặng nề kia mà vỡ vụn, tro bụi bẩn thiu bám vào trong khe, nhưng cũng không phải không thể ăn, chỉ cần lột bỏ mấy lớp ngoài ném đi là được.

Khi nhìn những chiếc lá xanh thẫm đó mất dần độ ẩm trong đống than trở thành màu vàng nâu rồi cháy đen, sau đó được nghiền nát thành bã, tôi có cảm giác thấy được tương lai của bản thân.

Tôi không biết sinh hoạt có thể tệ đến mức nào mới được xem là đến ranh giới cuối cùng, nó mới bỏ qua tôi. Tôi đã rất cố gắng dựa theo biện pháp Amy đã dạy, trong lòng còn hi vọng, chạy trốn về phía trước, nghĩ cách ăn no, chờ ngày bọn chúng chán đuổi theo tôi đến.

Nhưng bọn chúng thật sự sẽ chán sao? Tôi hoàn toàn nghĩ không ra câu trả lời.

Mì sợi trong nước sôi chậm rãi mềm đi, những lá rau khô nhăn nheo đang dần lộ ra trong nước, tản ra một mùi thơm nhàn nhạt. Tôi chỉ có mấy cái bát đã bị rớt bể, chỉ có thể ăn luôn trong nồi, từ canh đến mắt không có bất kỳ hương vị gì.

Tôi dùng nĩa bới sợi mì đưa vào trong miệng, nhai nát rồi nuốt xuống, lại cho sợi mì vào trong, tuần hoàn qua lại tái diễn động tác này, thẳng đến cảm giác bên trong miệng bỗng nhiên có một chút vị mặn yếu ớt. Tôi xác định không có cho muối vào, mà mì cũng không thể tự mặn, thật kỳ lạ.


Chết lặng cúi đầu nhìn một chút mì sợi trong tay vẫn còn tản ra hơi nóng, tôi cảm nhận được có một giọt một giọt nước óng ảnh mang theo chút nhiệt trượt xuống từ hốc mắt tôi, nhuộm dần mì sợi màu vàng, trước mắt bị sương mù màu trắng che lấp, một mảng mông lung.


Tôi há mồm đem mì sợi đưa vào bên trong miệng, thì ra vị mặn đến từ nơi này. Tôi chợt nhớ tới Amy, không biết bà có bao giờ gặp chuyện như vây chưa, bà nhất định sẽ không chút do dự thuần thục nổ súng về phía hai kẻ đòi nợ kia, để chúng quỳ xuống gọi bà là tổ tông.


Thật đáng tiếc thực sự tôi còn kém bà rất xa.


...

Cái ngày nhận được cuộc gọi từ Jaina, đúng lúc tôi mới tìm được chỗ ở. Trước đó tôi hoàn toàn không nghĩ tới cô ấy sẽ liên lạc lại tôi, cho tới khi cô ấy gọi cho tôi, phải mất rất lâu tôi mới phản ứng lại được đến cùng cô ấy là ai, thể nhưng tôi không nghĩ tới cô ấy lại đến nhờ tôi chụp hình cưới.

Tôi chưa từng thử chụp ảnh cưới cho ai khác, theo bản năng muốn từ chối, nhưng tình cảnh hiện tại nếu tôi còn không tìm được chút thu nhập, vậy đại khái vài ngày nữa tôi sẽ bị chủ thuê nhà đuổi ra ngoài.

Nguyên nhân rất thực tế, tôi đồng ý.

Tôi nghĩ, tính mạng tôi chính vào thời khắc ấy, đã bắt đầu đếm ngược.

Tác giả có lời muốn nói:


Chương kế tiếp Adele bị chuyển đổi, gặp mặt Alec còn rất xa...

Hết phiên ngoại 2.

**

Lời biên dịch:

Đọc tới đây thực sự thương cho Adele, số phận bạn này cũng thảm không kém Catherine. =((( 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia