ZingTruyen.Com

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Phiên ngoại 15

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Góc nhìn của Alec

Khi tay ta bóp lên trên cổ Simon Adrien, bạn đời ông ta toàn thân tê liệt không thể động đậy quỳ rạp xuống bên chân ta, cầu khẩn ta đừng làm điều đó.

Sương mù đen nhanh lít nha lít nhít linh hoạt lạnh băng như rắn độc, quấn đầy toàn thân cô ta. Cô ta thậm chí không biết thứ mình nắm đến cùng là ống quần ta hay là thứ gì khác, ví dụ như, tứ chi bị tháo xuống từ đám người hoặc đám tàn thứ phẩm kia.

"Cầu xin ngài, giết tôi đi, đừng giết anh ấy, giết tôi đi!" Ánh mắt cô ta bởi vì mù mà không thể tập trung, nhưng giọng nói vẫn như cũ rất to, gần chạm tới mức thê lương tê tâm liệt phế.

Báng vẻ cô ta đầy tuyệt vòng cùng bất lực, nếu như không phải bởi vì ma cà rồng không quyền rơi lệ, ta đoán cô ta cũng đã sớm khóc đầy mặt.

Nhưng là vô ích.

Gia tộc chúng ở Na Uy và Bắc Âu tạo thành ảnh hưởng quá ác liệt, giết quá nhiều người, ảnh hưởng của dư luận ép buộ chúng ta nhất định phải tự mình động thủ giải quyết những mối họa này. Thời điểm trước khi xuất phát, Chelsea còn thâm trầm xin nhờ ta chăm sóc chúng thật tốt, bởi vì động tác ngu ngốc này, mà Chelsea còn chưa hoàn thành xong công việc sau sự kiện Genoa, còn phải dành thời gian giải quyết vấn đề bên này.

"Đừng giết chết ông ta, Alec. Chúng ta còn phải đem ông ta về." Jane từ bên đống xác nhân loại kia đi tới, vạt váy lướt qua mặt đất, xóa đi một vết tích đỏ tươi chói mắt trên gạch men sứ.

Ta đưa tay, để sương mù dày đặc tràn qua che hết mùi máu tươi đi.

Con loại bị định làm trái pháp luật không xứng làm thức ăn, mà chúng ta trải qua vô số huấn luyện đã sớm để máu tươi không có cách nào khống chế ý chí chúng ta. Vì vậy, hành động thẩm phán của chúng ta lần này, chỉ đơn thuần là giết chết những sinh vật yếu ớt.

Ta buông tay, để Simon rơi vào bên trong, hoàn toàn không còn âm thanh gì nữa. Felix coi như rất hứng thú với công việc tiếp cận kết thúc phụ nữ sắp sụp đổ, hướng anh ta ngoắc ngoắc tay ra hiệu, nhường vị trí cho anh ta, một đường đi tới lầu hai. Ngoài việc che giấu thi thể, thì những sương mù của địa phương khác cuồn cuộn tụ lại về phía ta, ngoan ngoãn nhu thuận biến mất trong lòng bàn tay ta.

Serraus thay vị trí của ta, để Simon từ đầu đến cuối vào trạng thái hoảng hốt.

Cửa sổ cuối hành lang không có đóng, có một chút bông tuyết bị gió thổi cuốn vào rơi bên trên cửa sổ, mùi hương của Adele trộn lẫn với hơi thở lạnh giá cực kỳ rõ ràng chỉ đường cho ta. Đồng thời cũng có một tiếng hộp nhạc êm tai rõ ràng.

"Adele?" Ta đẩy cánh cửa khớp hờ trên lối đi nhỏ trước mặt ra, thấy được em đang sững sỡ nhìn vào một tủ quần áo lớn đang mở rộng, nửa khuôn mặt chôn vào trong bóng tối. Một hộp nhạc tồi tàn đặt bên trên bàn trang điểm, không biết mệt mỏi đàn lên những bản nhạc.

Nghe được giọng nói của ta, Adele thoáng nghiêng đầu qua, nghiêng người tránh ra một chút khe hở, lộ ra vật em đang nhìn: "Anh nhìn cái này đi."

Ta đi qua, nhìn lướt qua.

Đó là nữ nhân đã chết bốn năm, bị đựng trong một túi nhựa chứa đấy nước, ngăn cách tất cả mùi có thể tản ra, chặt chẽ nhét vào tủ quần áo dầy bằng gỗ đen. Tình trạng chết của cô ta rất kỳ lạ, tất cả đều bày ra một loại gầy yếu quỷ dị, tựa như có vật gì đó hút khô tất cả máu cô ta dưới vân da đi, chỉ còn lại một bộ khung xương bên trên còn được làn da xám trắng.

Trên người các cô ta không có miệng vết thương khác, ngoại trừ phần thịt eo be bét máu me đầy kinh khủng. Cột sống vỡ vụn bên trên dính mạch máu biến thành màu đen và những vật khác. Ta rất khó hình dung đó loại vết thương như thế, nếu như không phải muốn ví dụ, ta cảm thấy các cô ta hẳn như bị quái vật xé rách chạy trốn từ bên trong.

"Đây là cái gì?" Adele nhẹ nhàng hỏi, có vẻ cũng không sợ hãi trước cảnh tượng trước mắt, trong giọng nói không có bất kỳ run rẩy nào. Ta đoán có lẽ bởi vì em ở bên trong đội nhóm của Steven, đã gặp quá nhiều cảnh tượng như thế.


Có lẽ đây là phẩm chất trầm tĩnh đối một người thủ vệ tới nói là đáng giá tán thưởng, nhưng ta tình nguyện em không có chút rung động như vậy, giống như có ta bên cạnh hay không cũng chả quan trọng. Ta chỉ là người thuyết minh tạm thời mà thôi.

"Cơ thể mẹ của những tàn thứ phẩm mới kia." Ta trả lời, "Nhìn nơi này hẳn còn có mấy nửa ma cà rồng càng tuổi nhỏ mới đúng. Nhưng vừa rồi lại không nhìn thấy."

"Cơ thể mẹ?" Adele nhai nuốt từ xa lạ này, đưa mắt nhìn sang chung quanh: "Vậy bọn chúng đi đâu rồi?"

"Simon Adrien, ông ta nhất định biết." Ta vừa nói, cẩn thận từng li từng tí vận chuyển những thi thể kia ra, "Trước khi cảnh sát con người đến, toàn bộ nơi này nhất định phải thanh lý qua. Những thi thể này cũng phải bị tiêu hủy."

Adele lặng im trong chốc lát, sau đó đột nhiên quay người đi ra ngoài.

"Em đi đâu vậy?" Ta gọi em lại.

"Trên tầng lầu này tất cả điều là căn phòng, có lẽ những nơi khác còn có thi thể thế này." Em nói, lại dừng lại, "Tôi có nên kêu Demetri và những người khác tới không?"


"Ta được nghe giống như có người đang gọi ta." Demetri im lặng không tiếng động xuất hiện tại đầu bậc thang, tò mò nhìn vào trong phòng một cái, "Hai người phát hiện đồ vật gì thú vị à?"

"Có vài tàn thứ phẩm vừa sinh ra không thấy đâu." Ta đi nhìn anh ta nghiêng đầu về hướng căn phòng, "Anh xác định tung tích của chúng đi."

Demetri gật gật đầu, cúi thấp người từ bên người tôi chuồn vào trong. Cùng lúc đó, ta nghe được anh ta phát ra một tiếng mang theo một chút kinh ngạc cùng ý cười cảm thán.


Cùng Adele đi khắp các phòng trong tầng hai, lần lượt phát hiện thêm vài nữ nhân con người có tình trạng chết giống trước đó, nhìn có vẻ như đều chưa kịp đưa ra ngoài xử lý. Chế tạo nửa ma cà rồng cùng trực tiếp chuyển biến ma cà rồng không giống nhau, ta bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ là, có thể tiếp theo sẽ liên lụy đến càng nhiều người và chuyện khác.

"Làm sao để sinh ra bọn chúng?" Adele nhìn Felix một tay một cái đem những túi nilong kia đưa ra, có chút nghi hoặc hỏi. Ta rằng em hỏi những thi thể này, thế là giải thích: "Thụ vệ tạm thời đã để ý bọn chúng một thời gian rất dài. Bọn chúng không có cách nào không thèm kiêng kỵ xử lsy như trước kia, cho nên chất chứa ở chỗ này."

"Như vậy sao." Adele gật đầu một cái, lại hỏi, "Tôi hỏi những nửa ma cà rồng kia, bọn chúng được tạo ra như thế nào?"


Ta, ...


"Bọn chúng..." Ngôn ngữ thần kinh của ta bị dừng lại một chút, im lặng đến kỳ lạ, sau đó dưới ánh mắt khó hiểu của Adele, cậu thận phun ra chữ đầy nghĩa khác nhau, "Bọn chúng là... Không phải sản phẩm kết hợp chính quy, ta cảm thấy như vậy."


Nét mặt của em nhìn có chút hoang mang, ý đồ phân tích lời ta vừa nói, nhưng lại không đưa ra kết luận được: "Có ý gì? Chẳng lẽ không phải chuyển đổi không hoàn toàn sao?"


"Không phải. Những con người đã chết này, là mẹ của chúng."


"Mẹ? Bọn chúng..."


Adele nhìn càng mơ hồ hơn, một lúc lâu không nói gì, ngoại trừ ngẫu nhiên nhẹ nhàng lắc đầu, "Ý anh là, bọn chúng là con của ma cà rồng và con người."

"Ừ." Ta hàm hồ trả lời một câu, suy đoán em không chút hiểu biết gì đối với sinh lý cơ bản đặc biệt của ma cà rồng. Cái này rất bình thường, dù sao không có bất kỳ trường học nào có thể cung cấp chương trình học này.


"Ma cà rồng va con người sao?" Em thấp giọng gần như đang lẩm bẩm, ngữ khí thanh lãnh tựa như đang thảo luận vấn đề học thuật sâu xa, không mang tâm trạng gì.


"Chúng ta đi xuống trước thôi, nơi này có những người khác tới thu thập." Ta quyết định đem chủ đề không đúng lúc này dời đi, miễn cho lát nữa Adele lại hỏi càng nhiều vấn đề ta không có cách nào trả lời.

Thảo luận vấn đề này với bạn đời của mình, thật sự không phải điểm mạnh của ta.


"Được."

"Này! Có tung tích của mấy vật nhỏ kia rồi," Demetri một bên từ trong phòng bay ra, một bên sửa sang khăn quàng cổ màu tím đạm trên cổ, đôi mắt đỏ tươi đặc biệt quỷ dị dưới ánh đèn xám mờ, "Trong bệnh viện ở trung tâm thành phố."


...


Adrien tuyệt đối là gia tộc đáng bị nhớ nhất một trăm năm gần đây, cách chúng thẩm thấu vào xã hội loài người rất thông minh. Dưới tình huống pháp luật rõ ràng cấm ma cà rồng để lộ thân phận, chung lại lựa chọn dung hợp với xã hội loài người, tiến tới đạt hiệu quả "Đen dưới ánh đèn".

Nói thật ra, nếu như không phải lần này bọn chúng nóng lòng đem thế lực của mình khuếch tán ra toàn bộ Na Uy, giết chết quá nhiều người, chúng ta quả thật không thể phát hiện ra tội của chúng nhanh như vậy.

Bởi vì chuyện này dính dáng đến nhân vật và phạm vi quá lớn, chúng ta không thể không tiếp xúc với đám tàn thứ phẩm nhỏ trong bệnh viện để tiến hành thẩm vấn ngay trong đêm, thanh lý tất cả con người biết đến thân phận ma cà rồng.


Về sau gia tộc Adrien hiệu quả của "Chiến thuật thẩm thấu " liền thể hiện ra ngoài -- bởi vì nhân số quá nhiều, hơn nữa phần lớn đều là nhân vật tương đối có tiếng tại Na Uy, chúng ta không có cách nào giết chết bọn chúng như những tội phạm thường ngày.

"Vì sao không tra một chút tư liệu của bọn họ?" Adele ngồi bên bệ cửa sổ, thu mắt từ trên ngọn đèn phố mờ nhạt lại, "Bọn họ là nhiều người không cùng tầng cấp có thể tụ tập lại một chỗ, khẳng định có một cùng một mục đích giống nhau chứ?"


"Em nói là?" Ta nhìn em.

"Chỉ cần để bọn họ không nói ra là được, không phải sao?" Em trả lời, "Đã có lợi ích hội tụ lớn như thế, vậy thì loại hành vi theo đuổi sở thích này không phải ngày một ngày hai. Phương pháp của ma cà rồng không có kết quả thì hãy bắt chước biện pháp của họ, sử dụng cách của con người cũng tốt mà."

"Dù sao đối với con người tới nói, đôi khi còn có hiệu quả hơn cả pháp luật của họ."

"Có danh tiếng gì cũng đều có thể tham ô, nhận hối lộ, buôn lậu súng ống đạn được. Hoặc có thể hợp tác với đối thủ của họ." Giọng nói Adele không chút phập phồng, nghe trong suốt lành lạnh, giống một viên băng rơi vào trong con suối.

Demetri sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nở nụ cười: "Adele, biện pháp cao tay đấy." Nói xong, anh ta nháy mắt mấy cái với Serraus: "Luật sư lần trước chúng ta để mắt tới có thể phát huy tác dụng."

Jane quét nhìn Adele một chút, hỏi: "Bệnh viện bên đó? Nhóm Heidy còn chưa xong sao?"

Serraus nhìn đồng hồ tay một cái, "Nhanh thôi, bọn họ vừa liên lạc với tôi, chỉ còn lại tiêu hủy những hồ sơ kia."

Nói xong, anh ta hỏi ý kiến của Jane: "Vậy chúng ta muốn tự đi tìm những con người tham dự kia sao?"

"Hãy đợi cho đến khi Chelsea thu thập đủ tài liệu đã."

Đây không phải chuyện dễ dàng, ta nói là khi số lượng người mục tiêu là một con số lớn, thì cho dù là Chelsea cũng không có cách nào trong khoảng thời gian ngắn lấy tới tất cả tư liệu.

Cũng may Na Uy vĩnh viễn không phải một địa phương sẽ khiến người ta cảm thấy nhàm chán, dù đã là tháng một, nhưng vẫn như cũ là một thời điểm may mắn, tránh khỏi thành phố nắng ô nhiễm đi về đỉnh núi, nhìn cực quang cực kỳ ảo mộng.

Adele không thích cũng không thể đi đến nơi có nhiều người, mà vừa lúc ta cũng không có hứng thú gì với những sân chơi và rạp chiếu phim kia. Bởi vậy khi ta đề nghị đi lên đỉnh núi phía Bắc xem cực quang, em chỉ chần chờ một chút đã đồng ý.

Ta nhớ lần trước cùng chị đi ngắm cực quang ở Na Uy đã là ba trăm năm trước, khi đó Na Uy hoàn toàn không giống với hiện tại. Không có quá nhiều ánh sáng nhân tạo, nếu may mắn, chờ một trận cực quang sáng chói thì ngồi trên nóc nhà thuê dưới thị trấn cũng có thể nhìn thấy.

Dải lụa màu lục biến hóa linh động, trên bầu trời trời vẫy thành dải ruy băng sáng bóng, từ cuối chân trời không nhìn thấy chảy xuôi tới.

Adele ngồi trên băng ghế ga khởi hành của cáp treo ngắm cảnh trên đỉnh núi, dưới chân tuyết chất thành đống, trong tay mở một bản « Hướng dẫn Du lịch Tự túc Ngắm Cực quang tại Na Uy » xanh xanh đỏ đỏ. Cái này là quà của sạp báo gần đó khi ta vừa lên núi.

Em rất tò mò với hiện tượng tự nhiên bình thường này, ven đường hỏi ta không ít vấn đề, cuối cùng khi Demetri vô tình nhắc tới về hạng mục du lịch qua cáp treo mới tới nơi này, trong mắt bỗng nhiên lướt qua một tia sáng yếu ớt.

"Nơi này có xe cáp sao?" Em nhẹ nhàng đánh gãy giới thiệu của Demetri.


"Có nha." Serraus suy nghĩ, sau đó nói tiếp, "Trước đó ta cùng Steven cũng đã tới nơi này. Có một cái cáp treo, ở trên đỉnh núi để khách du lịch tham quan toàn bộ đỉnh núi dùng để xuống núi."

"Em muốn đi?" Ta nhận ra cảm xúc khác lạ em thay đổi, hỏi.

"Rất muốn đi." Em gật đầu, sau đó lại nhăn mày, "Nhưng bây giờ cũng đã đóng cửa rồi?"

"Đây chẳng qua đóng cửa đối với con người mà thôi." Demetri cười ha ha.

Ta đánh cược phương thức tự mở cửa phục vụ kinh doanh này anh ta làm rất thường xuyên, cho nên chúng ta đi tới đỉnh núi, sau khi tìm được xe dọn dẹp sạch nóc xe, anh ta mới có thể thuần thục tìm tới công tắc điều khiển cáp treo.

"Đây sẽ là sự kiện siêu nhiên của Na Uy trong năm nay." Demetri vỗ tay, băng tuyết còn sót lại rung chuyển khỏi mặt đất, bắt chước cách nói chuyện khoa trương mà đám nhà báo nhân loại thường dùng để thông báo tin tức, "Sau cơn bão tuyết, xe cáp trên đỉnh núi lại không có chút tuyết đọng nào, video quan sát bị thiếu một cách thần bí."


"Nhưng so sánh vân tay lại không thu hoạch được gì, cuối cùng phát hiện do một đám cương thi quá nhàm chán, cho nên chui từ trong mộ tập thể ra ngoài thưởng thức cực quang, thuận tiện cảm khái thời gian chẳng những không buông tha con người mà cũng chẳng buông tha cho cương thi già cỗi?" Ta tiếp lời, đưa tay qua bên cạnh mở cửa xe ra cho Adele.

Xem ra lời cười lạnh này có hiệu quả không tệ, Adele thu sách vở thời điểm đi qua người ta im lặng cong khóe miệng, ta chắc chắn.

"Xe cáp số một, chuẩn bị xuất phát." Anh ta cong lên ngón tay gõ gõ bên trên lá sắt mỏng xốp, làm vỡ một tầng băng trong suốt bên ngoài, "Báo cáo tên mã của các người ?"

"Anh đi xuống địa ngục đi." Ta không khách khí gỡ tay anh ta ra, đóng kỹ cửa sổ lại.

Không thể không nói vận khí của chúng ta coi như không tệ, mới vừa lên xe cáp không lâu, trên màn trời liền bắt đầu xuất hiện những sợi tơ huỳnh quang màu xanh lục. Bầu trời đầy sao lấp lánh như kim cương vỡ dày đặc, những ánh sáng màu xanh lá cây thanh tao mờ ảo đó bao quanh lan tỏa và pha trộn, như thể một bức màu xanh lục mờ ảo khổng lồ đang từ từ rủ xuống, toàn bộ bao phủ rừng rậm đen nhanh và trên đỉnh núi tuyết trắng.

Ánh sáng này không cần bất kỳ xứ lý đặc biệt, các đường rõ ràng và đuồng cong mơ hồ có cấp độ khác biệt, đem toàn bộ màu sắc đem tối những thứ kia đốt cháy. Từ trên hướng xuống, ánh sáng kéo dài đến mức có thể cảm nhận, giống như cây bút than trên tay bậc thầy, nhìn như tùy ý lau lên một đường rạch, từ ánh sáng lấm tấm nhạt lúc đầu trở nên vô cùng lộng lẫy đầy trời, mây và nước chảy cùng hòa quyện vào nhau.

Gương mặt Adele bị ánh sáng này chiếu sáng, ngay cả đáy đôi mắt đỏ tươi cũng xuất hiện chút vụn ánh sáng ôn nhu. Em cầm máy ảnh chụp vô số lành ánh sáng mỹ lệ kia, mỉm cười nhạt trên khóe môi luôn không biến mất.


"Tôi rất thích xe cáp." Em ngửa đầu nhìn chăm chú vào ánh sáng léo mắt kia, sợi tóc đen nhánh mềm mại cũng dính phải tia sáng đó, "Khi còn bé còn ở Trùng Khánh, vào kỳ nghỉ hề, bố tôi đxa mang tôi đi ngồi xe cáp. Lướt qua bên trên Trường Giang, dưới chân chúng tôi là nước sông mãnh liệt chảy siết."


"Có một lần khi chúng tôi ngồi trên xe cáp, vừa vặn trúng ngay hoàng hôn. Ánh mặt trời màu vàng đá như muốn dung hợp chung với màu vàng của Trường Giang, nhìn từ xa cũng không thấy được đường giới tuyến cuối cùng."

"Đó là lần cuối cùng tôi ngồi xe cáp ở Trùng Khánh." Em vén tóc ngắn bị gió thổi về sau tai, ôn nhu trong mắt như dày ngân hà sao, "Cùng với bố mẹ của tôi."

"Có vẻ như gần đây cũng có một điểm tham quan cáp treo trên sông Tiber ở Rome." Ta suy nghĩ, rồi nói, "Nếu em thích, lần sau chúng ta cũng có thể đến đó."


Adele nghe vậy quay đầu, im lặng không lên tiếng nhìn ta một hồi lâu, ta ngẩn người, không biết mình vừa vừa nói cái gì làm em trầm mặc. Thẳng đến khi cáp treo của Jane và Serraus lướt qua một khoảng dài, em bỗng nhiên thấp giọng hỏi ta: "Alec, vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?"

Thời gian cùng tiếng gió đều tàn lụi sau câu nói này của em, thế giới yên tĩnh đến lạ thường, trong mắt nửa là cẩn thận nửa là thăm dò. Ta nghĩ em nhất định đã cân nhắc vấn đề này rất lâu, có lẽ từ lúc bắt đầu nó vừa quấy rầy em. Em định tìm rất nhiều lý do, nhưng không có một cái nào có thể làm em hài lòng.


Bởi vậy, em quyết định mạo hiểm mở miệng trực tiếp hỏi ta.

Không khí trong cáp xe nháy mắt trở nên rất yên tĩnh, ta và em nhìn nhau thật lâu đều không nói gì thêm.

Cực quang màu xanh lục thuần túy nổ tung bao quanh đỉnh đầu chúng ta, tia lửa và khối hồn nhiên rực rỡ sáng chói.


Adele cuối cùng đem mặt dời đi, nhìn cực quang càng ngày càng phồn thịnh kia, dáng vẻ của em mơ hồ được khắc bên kia toa xe. Ta nghiêng người nhìn dáng người mảnh khảnh kia, nghiêng người để bóng của mình dựa vào đó, hôn lấy bóng em trong tầm tay.

Ta yêu em.

Ta nghe được mình thấp giọng nói như vậy.

Ta biết em nghe không hiểu.

Hết phiên ngoại 15

**

Hy: Ụa Alec của tôi, chàng trai si tình dịu dàng này làm tôi đau lòng quá!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com