ZingTruyen.Com

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Phiên ngoại 14

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Góc nhìn của Adele 】

Jaina sau khi thay tôi tìm vật dụng tắm rửa liền đi ra ngoài, để lại tôi một mình ngơ ngác đứng trước cửa phòng tắm vấn vương đầy hơi nước, cùng với tiếng nước chảy mềm mại dần dần to hơn bên trong.


Đợi đến khi nước chảy xong hết rồi, tôi ngay cả quần áo cũng chưa cởi đã trầm người vào, đáy mắt chưa những gợn nước. Ta nghĩ dáng vẻ vừa rồi lỗ mãng chạy tới của mình khả năng hù sợ Jaina, nếu không trước khi đi Jaina cũng không hỏi liên tiếp nhiều lần đến cùng tôi có ổn không.

Tôi buồn bực nằm dưới đáy nước định ngăn cách mình với bên ngoài, trong đầu lặp đi lặp lại xác nhận vô số lần con đường mình vừa đi. Tôi không biết mình đi nhầm hay mở sai cửa, suy nghĩ này làm tôi như nghẹn ứ. Trước kia thời gian còn là con người, tôi còn có thể lừa gạt bản thân là nhớ sai, đáng tiếc cái cớ này hiện tại chỉ là cái cớ quá yếu.

Vậy vấn đề đến cùng là ở đâu? Chẳng lẽ nói thật ra Jane và Alec ở chung một chỗ?

Đối với giống loài ma cà rồng căn bản không cần giấc ngủ, cái này không có gì quá kỳ lạ, huống chi bọn họ là chị em ruột.

Tôi nhíu mày lắc đầu, tóc đen ngắn trong nước chập chờn trải tán như tảo biển đen nhánh, che trước tầm mắt của tôi. Tôi luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không nói ra được đến cùng là chỗ nào cảm thấy không đúng.


Cuối cùng tôi phát hiện, vấn đề xuất hiện ở trên người mình, phản ứng vừa rồi quả thực rất lạ.

Trong ấn tượng, ngoại trừ năm mười bốn tuổi đó, Davitt uống say để toàn thân trần truồng đỏ ửng chạy vào phòng tôi làm tôi dọa suýt chút nữa không để ý hậu quả nhảy ra ngoài cửa sổ, tôi còn chưa bối rối như vậy bao giờ.

Ở địa phương dân nghèo này, bạn không thể trông cậy vào một đám người thậm chí ngay cả đánh vần tên của mình, sẽ có ý thức nhất định phải mặc quần áo trước mặt nữ sĩ. Nhất là vào mùa hè, đây quả thực không thể bình thường hơn được, cho dù là nam hay là nữ cũng đều đã quen.

Nhưng mà tôi vừa rồi...

Tôi nhắm mặt chặt lại, duỗi hai tay ra ấn phần tóc bồng bềnh ấm áp trước mặt lên khuôn mặt, nước quá đầy vì động tác của tôi mà ầm ầm tràn ra ngoài.

Đại khái ở dưới nước nín một lúc lâu, tôi cuối cùng cũng nhớ ra mình còn chưa cởi quần áo. Thế là lại ngồi xuống đem những quần áo nặng nề ướt đẫm kia từng cái từng cái bóc từ trên người xuống, treo lên móc nối kim loại màu bạc treo trên vách tường. Dòng nước dư lai dưới vạt áo hội tụ thành một dòng suối.

Thu thập bản thân xong, tôi đi đến sân khấu đi tìm Jaina. Tôi không có thói quen sấy tóc, dù Jaina đã đặt máy sấy trên mặt bàn.

Cô giúp tôi cầm quần áo bỏ vào trong máy sấy, sau đó nói với tôi: "Rất nhanh là xong, tuy nhiên tốt nhất tôi nên ủi lại một chút."


"Được." Tôi gật gật đầu, lại hỏi, "Cô biết Heidy ở đâu không? Một lát tôi mang trả cho cô ấy."

"Chị ấy chắc đi cùng chỗ với nhóm Alec thôi." Jaina suy nghĩ một chút, "Tôi vừa mới thấy bọn họ cùng nhau trở về từ bên ngoài, giống như có truyện rất quan trọng. Hẳn là có nhiệm vụ mới rồi, tôi cũng không biết."

"Nhiệm vụ." Tôi nhẹ nhàng lặp lại một lần. Chẳng lẽ chuyện của đám Steven còn chưa giải quyết triệt để sao?


Nghĩ tới đây, tôi bỗng nhiên nhận ra tôi đã đến Volturi được một thời gian: "Jaina, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"

"Hôm nay? Hôm nay đại khái sắp cuối tháng một rồi, sao vậy?" Cô không hiểu hỏi.

"Không có gì."

Cuối tháng một, tôi đã tới đây sắp nửa tháng, làm sao bọn họ giống như không định có ý tuyên án đám người Steven?


Không biết vì sao, tôi luôn có một cảm giác bị che giấu chuyện gì đó. Mỗi người ở nơi nay, hầu như cũng không nói thật với tôi, liên quan đến tại sao muốn tôi ở lại chỗ này, giúp tôi huấn luyện, dung túng tôi hết thảy.

Có lẽ, có lẽ tôi có thể thử hỏi Alec một chút... Thôi được rồi...

Tôi phủ định ý nghĩ này, lắc đầu ném nó ra sau đầu.

...

Ánh mặt trời mùa đông luôn không có cách nào kéo dài quá lâu. Sau ba ngày trời râm liên tục, sang ngày thứ tư, sau khi màn đêm buông xuống Volterra bắt đầu trút cơn mưa.

Tôi ở trong phòng lạnh gặp Alec, hắn thoạt nhìn dự định ở chỗ này giải quyết vấn đề ăn, trong tay còn cầm một bình máu uống được một nửa. Cái này khiến tôi có chút ngoài ý muốn, bởi vì nói thật ra, hương vị của máu đóng băng kém rất xa máu tươi, mà hắn thấy thế nào cũng không phải người không tìm được con mồi.

Cho nên, không có lý nào hắn lại ở chỗ này dùng bữa. Nhưng tôi lại nhìn thấy bên cạnh hắn có một đống bình thủy tinh rỗng, đây hiển nhiên là kiệt tác của hắn.

"Có chuyện gì sao?" Tôi thu hồi ánh mắt, quyết định không đi xoắn xuýt vấn đề thói quen ăn uống thay đổi của hắn.

Hắn nhìn tôi không nói chuyện, sau một lúc lâu mới khẽ gật đầu, màu của con ngươi còn lộng lẫy hơn máu trong chai thủy tinh trên tay: "Chúng ta phải đi Na Uy, có nhiệm vụ."

"Là bởi vì Steven sao?" Tôi nhận lấy bình thủy tinh hắn đưa tới, mới biết nắp bình đã được vặn ra.

"Không phải." Alec lắc đầu, hoa văn băng trên ống tay áo âu phục trong lúc lơ đãng bị hắn vuốt ve, "Có ma cà rồng ở Na Uy chế tạo một lượng lớn tàn thứ phẩm, đối với chúng ta và xã hội loài người đều có uy hiếp rất lớn."

"Tàn thứ phẩm?"

"Chính là nửa con người nửa ma cà rồng, bọn chúng có nhiệt độ cơ thể và thói quen sinh hoạt giống con người, lại giữ lại rất nhiều đặc điểm của ma cà rồng. Bất qua so với ma cà rồng chính gốc, thiên phú và lực lượng đều kém hơn rất nhiều."

Nói xong, Alec không cho tôi cơ hội tiếp tục truy hỏi, chuyện đột nhiên chuyển một cái: "Aro hy vọng em cũng có thể đi."

"Tôi?" Tôi có chút kinh ngạc, cổ tay không tự chủ lệch đi, nhìn huyết dịch trong bình bị vẩy ra từng đóa hoa tiên diễm, "Người của mấy người không đủ sao?"

Tôi thật không cảm thấy nhân số của đối phương là vấn đề với Alec, lý do này không có sức thuyết phục. Đã như vậy, vì cái gì Aro muốn tôi đi?


"Không phải." Hắn ngừng dừng một cái, sau đó chần chờ một chút tựa như quyết định nói với tôi, "Ta không quá rõ vì sao ngài đưa ra quyết định này, nhưng nếu em không đồng ý, không có người sẽ ép buộc em."

Tôi biết bao nhiêu khó khăn ẩn giấu sau câu nói uyển chuyển này của Alec, quá rõ Aro đã đưa ra quyết định, tôi vốn không có quyền lựa chọn. Mặc dù tôi vẫn giữ nghi ngờ với ý đồ của ông ta, nhưng khoảng thời gian trải qua ở chỗ này quá ung dung ưu đãi khiến tôi cảm thấy bây giờ mình không có biện pháp từ chối.

Dù sao ban đầu tôi đến làm chứng nhân, nhiệm vụ lần này coi như là việc làm thêm tạm thời, mà còn có thể đi ra ngoài được, cũng là điều tốt.

"Nếu ông ta muốn tôi đi, vậy tôi đi là được." Tôi trả lời, "Ông ta cũng rất chiếu cố tôi, hẳn vậy." Rõ ràng lấy thân phận của bọn họ, không cần quản mấy chuyện này của tôi.

Alec há to miệng, sau đó mím môi nhìn chăm chú lên quầng sáng trên bình thủy tinh của tôi hồi lâu, cau mày tựa như đang suy nghĩ vấn đề làm hắn không vui. Tôi đặt bình rỗng xuống, quay người chuẩn bị rời đi, lại bị hắn đột ngột gọi lại: "Em không cần tính toán rõ ràng với chúng ta như vậy."

Ý nghĩa của câu này bằng giọng điệu trầm thấp đến gần như lụi tàn của hắn, trở nên có chút mập mờ. Tôi trong lúc nhất thời không phân biệt được hắn có ý gì. Tính toán rõ ràng không tốt sao, tôi vẫn luôn sống như thế, đây đại khái là chuyện hữu dụng nhất Amy dạy cho tôi. Bắt đầu từ mười tuổi đến bây giờ, luôn có tác dụng, dù áp dụng bất kỳ người nào.

Tôi quay người nhìn hắn, trong phòng lạnh chỉ mở một nửa đèn, tia sáng mỏng rải khắp cả căn phòng lạnh lẽo, hiện ra màu lam u lạnh. Cả phong, chỉ còn con ngươi và bờ môi hắn có màu máu đỏ chói mắt.

"Có chuyện gì sao?" Tôi hỏi.

"Không sao cả. Sáng sớm ngày mai xuất phát."

...

Trên thế giới này, hẳn bạn cũng không tìm được khu rừng nào có mùi vị băng sương hơn cả Na Uy.

Tuyết rơi dày đặc và những khu rừng lá kim cao xanh như sắt bao phủ chặt lấy vùng đất này, những ngôi nhà đầy màu sắc ấy giống như những viên ngọc trai rải rác điểm xuyết trên nền tuyết trắng dày.Dạng đất xói mòn do băng độc đáo đã hình thành nên bờ biển vịnh hẹp mang tính biểu tượng của Na Uy, những tảng đá sẫm màu dưới lớp tuyết dày, biển Na Uy xanh thẳm gầm thét dưới đáy vách đá.

Tromsø, thành phố cực quang của Na Uy, được gọi là "Bắc Paris" hay "Cửa Bắc Cực". Dừa vào sự che chở của dòng nước ấm Bắc Đại Tây Dương, dù cho ở vào vĩ độ Bắc 60°20′ quanh năm vẫn không bị đông lạnh.

Mục tiêu của nhiệm vụ lần này Volturi, ẩn mình trong khu rừng núi tuyết ở phía bắc thành phố.

Lúc đến thành phố băng tuyết này, tuyết đã ngừng rơi, mây đen tích tụ dày đặc trên bầu trời, không khác với màu lam tối ảm đạm của mặt biển.

Tôi rốt cuộc biết "Kẻ theo dõi" trong miệng Vladimir xuất sắc đến cỡ nào. Từ giây phút bước chân ra khỏi cửa khoang máy bay, Demetri chưa từng chần chờ. Những tuyết trắng vô bờ bến và những con đường bị che khuất hoàn toàn, không chút nào tạo thành tác dụng khó khăn với anh ta, anh ta thậm chí biết lộ tuyến của mỗi ma cà rồng di chuyển của gia tộc này, cung với mỗi nơi bọn chúng đang ở hiện tại.

Jane là người lãnh đạo của đội này của chúng tôi, không biết có phải ảo giác hay không, thần thái lâu lâu toát ra chút lơ đãng của cô ta, rất tương tự với vị trưởng lão tên Caius kia của bọn họ. Tôi có lúc suy nghĩ, có phải bởi vì Jane do hắn chính tay huấn luyện hay không.

Chúng ta dừng ở một mảnh tuyết, chờ lấy Demetri mang tin tức về. Nghe nói người của mục tiêu lần này đã hết sức quen thuộc lẫn vào trong xã hộ loài người, từ cục cảnh sát đến chính phủ đều có thành viên của chúng. Nhóm hộ vệ tạm thời đều bị phái đi xử lý tin tức và che giấu vết tích ở nơi đó, chúng tôi chỉ chờ mệnh lệnh sau cùng được truyền xuống.

Tuyết lớn rơi mấy ngày chất thành đống như muốn che mất Na Uy, tôi giẫm trên mặt tuyết, tuyết đọng không vượt qua mắt cá chân tôi, ngay cả khi đôi ủng Martin ngắn trên chân tôi có nền chống thấm nước không quá thấp. Alec đối với hành động thẩm phán này chưa từng thể hiện cảm giác gì, cho dù những người khác cũng không có trạng thái khẩn trương, nhưng chí ít vẫn nghiêm túc. Nhưng hắn một chút cũng không giác ngộ mình đang thi hành nhiệm vụ, thậm chí tâm trạng còn thảo luận với tôi tinh thể bông tuyết năm nay không phức tạp xinh đẹp như năm ngoái.

"Anh ta, tôi nói là Demetri. Anh ta không thể biết đối phương đến cùng có bao nhiêu người sao?" Tôi nhìn bông tuyết trắng tinh đến nhức mắt nằm trên găng tay đen, nói: "Nếu như con người cũng bị cuốn vào thì làm thế nào."

Dù sao căn cứ tình báo của Chelsea, bên trong gia tộc bọn họ có rất nửa ma cà rồng, mà phần lớn có quan hệ rất chặt chẽ với người bình thường. Rất khó đảm bảo bọn chúng sẽ không cuốn những con người kia liên lụy vào, dùng lực ảnh hưởng mở rộng tạo áp lực cho vương triều của Volturi.

"Vậy thì cầu nguyện bên trong phòng đó không có người không biết chuyện này." Alec nghiêng đầu một chút, buông lỏng tựa trên thân cây, vài bông tuyết lẻ tẻ rơi trên sợi tóc mềm mại của hắn, "Nếu không, mỗi kẻ trong chúng đều không chạy thoát. Còn con người bên ngoài tiến vào thì không cần lo lắng, đám Heidy sẽ giải quyết."

"Vậy sao."


"Demetri sắp trở về rồi, chúng ta đi thôi."

Tôi gật đầu một cái, đuổi theo bước tiến của hắn, trong đống tuyết lưu lại hai hàng dấu chân rõ ràng.

Không hề nghi ngờ, gia đình có họ Adrian có danh tiếng khá tốt trong khu vực địa phương, điểm này chỉ cần nhìn từ khác quý tham dự vũ hội của họ sẽ nhận ra. Sau khi tận mắt nhìn thấy, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy từ "vẫn được" trong miệng Demetri khi nói về số lượng là quá chênh lệch.

Cách toà biệt thự hiện đại đầy hơi thở trang nhã kia tầm hai trăm feet, bầu trời càng u ám. Mùa đông Na Uy cũng bị ảnh hưởng sâu sắc bởi hiện tượng đêm vùng cực do các vĩ độ cao mang lại, mặc dù không phải thật sự hoàn toàn đen nhánh toàn bộ, nhưng cũng có thể coi là sáng ngời, tia sáng sinh mạng ngắn ngủi như bọt khí.

Sương mù đen nhánh không ngừng sinh sôi trào ra từ trong tay Alec, lăn lộn gầm thét khuếch tán ra, như sóng biển đẩy tới trong khu rừng, quanh quẩn bên trên cánh đồng tuyết trắng tinh. Sương mù còn đậm màu hơn so với đêm tối muốn hòa chung một thể với áo choàng của hắn, giống cơn sóng lớn mãnh liệt quây lại quanh biệt thự cô lập, như một vòng xoáy màu đen.

"Không kiên nhẫn như thế? Không giống như cậu nha."Demetri nháy mắt mấy cái, có chút trêu chọc nói với Alec, "Trước kia cậu không nóng nảy như vậy, năng lực của cậu một khi phóng ra, chúng ta còn có thể chơi cái gì nữa chứ?"

"Anh có thể tìm tôi thử một chút," Alec nghiêng cằm, ánh mắt mang theo mấy phần sắc nhọn. Demetri biết điều ngậm miệng.

Không giống như những người khác bình tĩnh được bao bọc trong sương mù, Alec tận lực để xung quanh tôi trống không, khiến những sương mù kia không chạm vào tôi. Đây là chuyện tốt, tôi vẫn không quen bị quấn bên trong, dù tội sẽ không bị ảnh hưởng, Alec hingh như rất nhạy cảm biết được điểm này.

Tôi không biết hắn nhận ra từ đâu, trong ấn tượng tôi hẳn chưa biểu hiện ra ngoài mới đúng.

Sương mù đen thành hình dạng xoán ốc bao vây phong bế căn biệt thự lại, nuốt hết không chừa chút dư thừa. Nó cũng đồng thời len từ mỗi khe hở tiến vào trong biệt thự, phá hỏng tất cả đường lui của người bên trong.

Cửa mở ra, Jane ưu nhã chậm rãi đi vào, tóc vàng bị trận gió lớn thổi đi. Sương mù đen bên chân cô tự động tách ra, lẳng lặng lan trên đất, giấu hết gạch men sứ màu vàng nhạt đi. Tôi thấy trên mặt cô mang theo nụ cười lạnh băng mê người, hùng hổ dọa người khiến không kẻ nào có gan đối mặt. Vẻ đẹp của cô dưới thần thái này, bị mài mòn thành thanh kiếm sắc trong tay sát thủ.

Nơi này có chừng hơn ba mươi bốn mươi người, trong đó có một nửa đều là con người.

"Thật là vũ hội không tệ, hiếm có đấy." Lời ca ngợi của Jane không mang theo chút nhiệt độ, tựa như nhiệt độ trên người cô, thánh thót non nớt, "Cũng không biết những người dự có biết thân phận ông chủ mời chúng là gì hay không?"

Tiếng xôn xao của đám người càng ngày càng rõ ràng, bọn chúng đối với hết thảy chuyện sắp xảy ra không hề hay biết, chỉ là bản năng sợ hãi của sinh vật làm họ bắt đầu không hẹn mà cùng lui lại.

Chen chúc cùng nhóm ma cà rồng gia tộc Adrian, sắc mặt tương đối thống nhất. Trên mặt ma cà rồng thuần chủng là rung động cùng sợ hãi không cách nào che giấu được, trên mặt ma cà rồng máu lai thì không khác đám con người cho lắm. Rất hiển nhiên, bọn tàn thứ phẩm này không được giáo dục để cho chúng biết tai họa sắp ập lên đầu.


Nam ma cà rồng tóc nâu đỏ quăn thoạt nhìn là lãnh tụ của chúng, đồng loại nữ tóc đen bên cạnh dựa sát vào ngực ông ta, đôi mắt run rẩy đến mức gần như phân tán, sau đó loạn xạ đảo qua mấy người chúng tôi, cuối cùng khó hiểu nhìn chằm chằm tôi.

Chuẩn xác mà nói là nhìn chằm chằm lồng ngực của tôi

Tôi thuận theo tầm mắt cô ta di chuyển nhìn xuống trên người chình mình, chiếc áo choàng màu xám đen rất gọn gàng mà không tìm một chút lôn xộn, ngay cả sợi nhung dê nhỏ xíu cũng bằng phẳng. Cô ta đến cùng đang nhìn cái gì? Hơn nữa còn xen chút mê mang giữa cẩn thận quan sát.

"Cô là ai? Làm sao... Không có... Sợi dây chuyền kia?" Tôi nghe được phụ nữ tóc đen nỉ non một câu.

Alec nhận ra ánh mắt cô ta, nghiêng thân thể về phía tôi, một bước dựa sát vào, âm thanh gầm gừ rất nhỏ phát ra từ trong cổ họng hắn, giống như một con rắn độc nhận uy hiếp, đầy tính cảnh cáo. Càng nhiều sương mù từ đầu ngón tay của hắn trút xuống xuống, dường như muốn tràn thành đại dương.

Nữ nhân tóc đen run rẩy, cụp mắt xuống không nhìn tôi nữa, ngược lại nắm lấy áo bạn đời cô ta, bờ môi run rẩy nhả ra từng vụn chữ: "Sương mù... Sương mù tới, Simon, bọn chúng tới..."

Cô ta nhìn chằm chằm sương mù đen kia, sợ hãi đến mức tôi cũng muốn đồng tình.

"Hoan nghênh các ngài, Volturi tôn kính." Chủ nhân của căn phòng này, Simon nói chuyện, không thống nhất em tai dễ nghe như ma cà rồng. Giọng nói ông ta mang theo một kết cấu khói nhất định, nó giống như một phong cách mà một số rapper mới có.

Jane không nhìn ông ta lễ phép, chất vấn thẳng như dao: "Thành viên mới khác của gia tộc ông đâu? Theo lý mà nói không nên chỉ có mấy kẻ như vậy, không phải sao?"


Simon trầm mặc một hồi, ngay sau đó dùng một sắc thái ngữ điệu không có bao nhiêu e ngại trả lời: "Chúng tôi không làm lộ thân phận của mình, chí ít là năm phút trước là như thế."

"Ý của ông, chúng ta bắt các người phá hư luật pháp sao?" Alec cười lạnh, hơi thở lạnh buốt rơi xuống bên tóc mai tôi, như cục đường bị nước đông thành đá, đầy hơi lạnh ngọt.

"Tôi tuyệt đối không có ý này." Simon khiêm tốn xoay người cúi đầu, tôi không nhìn ra ông ta có bất kỳ ý cười xin tha thứ hay đầu hàng.

Hiện tượng này rất kỳ lạ, ma cà rồng lão luyện như Steven và Vladimir, thời điểm đối mặt với Volturi cũng mong đợi xen với khẩn trương. Người của gia tộc này lại khác.

Bọn họ hình như không sợ Volturi, hay nên nói, bọn họ cảm thấy Volturi không có cách bắt được họ.

Pháp luật. Tôi chợt nhớ tới cái từ Alec vừa nói với tôi, một gia tộc trái với pháp luật mới có thể trêu chọc đến Volturi. Gia tộc ày cũng là thế phải không? Vậy bọn họ làm trái điều nào?

Tôi chợt phát hiện mình giống như hoàn toàn không biết gì về Volturi cả, chỉ nhớ được duy nhất chính là bọn họ cho phép để lộ thân phận.

"Các người tạo quá nhiều tàn thứ phẩm, điều này không hợp quy tắc." Jane bình tĩnh nói, "Các người trước đó làm những chuyện đó có nghĩ tới chỗ này không."


"Nhưng mà, Volturi tôn kính. Chúng tôi cũng không vì vậy mà phá hỏng pháp luật." Ông ta nhìn vẫn trấn định như cũ, chỉ là trong ánh mắt lắng đọng không còn thản nhiên như vậy.

Tôi nghĩ hẳn ông ta đánh vào sát luật pháp, cũng không thuộc về phạm vi xử phạt của Volturi. Tôi trái lại thật ra rất quen thuộc với chuyện này, dù sao đi theo Amy mười năm cũng làm không ít chuyện này. Amy nói cho tôi, , chỉ cần cắn chết không thừa nhận, đối phương cũng sẽ không thể bắt bạn.

"Nhân số tử vong ở Tromsø quá lớn, sẽ tạo chú ý trong xã hội con người." Jane bén nhọn đẩy lời nói dối của ông ta ra, "Coi như các người định thu mua cảnh sát nơi này cũng vô dụng, các người đã phạm pháp."

Thì ra luật pháp ma cà rồng còn có một điều như vậy, không cho phép ở cùng một nơi giết chết quá nhiều người.

Cũng không biết "lượng lớn" này đến cùng là bao nhiêu, quy tắc của Volturi vĩnh viễn mơ hồ như bọt biển trôi nổi trong biển.

Môi người đàn ông rung rung, cuối cùng vẫn nói ra: "Chúng tôi sẽ đem chuyện này xử lý tốt, tôi đảm bảo."

"Gia tộc Volturi tuyệt đối không cho cơ hội thứ hai, bất kể là ai." Jane nở nụ cười, diễm lệ làm người ta nhìn phát run, nụ cười giống Alec y như đúc.

Không biết thế nào, nghe xong lời của Jane, tôi và nữ nhân tóc đen kia đều cùng không thể khắc chế run người. Chỉ mong áo choàng có thể che được hành động này của tôi, dù sao hiện lại "quá lạnh" đã không còn là lý do hợp lý.

Nhìn tôi cùng gia tộc này, đều lần nữa học lại nhận thức về Volturi, mà phản ứng đều tương đối nhất trí. Tôi không khỏi vì đó nhớ tới Aro, nhớ tới vì sao tôi lại ở chỗ này.

Aro là hy vọng tôi nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Volturi ra sao, bởi vì ông ta cảm thấy tôi vì được dung túng mà làm càng trong Cung điện Pretorio, cần được nhắc nhở về thân phận của mình?

Tôi suy nghĩ lại một chút, nghĩ không ra mình đã làm ra chuyện gì làm ông ta không vui. Hay tại vì tôi vẫn luôn không được Jane chào đón, cho nên...

Tôi đột nhiên thấy có chút đau đầu, rất muốn cầu xin Aro và bọn họ ngày mai... Không đúng, đêm nay liền tuyên án tội lỗi của đám Steven. Bất kể bọn họ chấp pháp công bằng cũng tốt, hay là thêm mắm thêm muối, tôi đều không để ý, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nhóm người khó hiểu này, nhưng dần dần đang dùng sợi len buộc chặt tôi đến mức không thể động đậy.

Thẩm phán Jane vô tình bóp nát tia hòa giải cuối cùng, ngọn lửa chiến đấu nháy mắt liền dâng lên, trong khoảnh khắc che kín căn phòng này. Số người của đối phương nhiều hơn so với chúng tôi rất nhiều, đáng tiếc thứ gọi là số lượng vĩnh viễn ở trước mặt Alec không có tính uy hiếp, chúng tôi thậm chí đều không cần động tay.


Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể khống chế tiết tấu tiến hành một cuộc chiến, để kẻ địch bị hắn chơi đùa đến vui vẻ mới thôi.

Cho nên một người như vậy, đến cùng dùng tâm tình gì dễ dàng tha thứ cho tôi lâu như thế.


"Đi thôi, nên đến lúc thu thập tàn cuộc." Demetri nhẹ nhàng chu môi huýt sáo một tiếng, dùng bả vai nhẹ nhàng đụng đụng Alec, tán thưởng nói, "Dù có nhìn bao nhiêu lần, năng lực của cậu vẫn mê người như vậy nha."

"Anh nói nhảm nhiều quá." Alec cũng không cảm động, nâng miệng có chút chán ghét nói. Màu đỏ tươi trên đôi môi đầy đặn của hắn gần như nhỏ ra như máu theo đường vòng cung môi.

"Được thôi." Demetri thở dài, quay đầu về phía tôi, "Adele cũng đi cùng nhá."

Tôi khẽ nghiêng đầu, chậm chạp mới kịp phản ứng thu thập tàn cuộc trong miệng anh ta, là xé nát toàn bộ ma cà rồng này, hoặc là giết chết hết mấy con người này, hoặc có nên sử dụng kết nối giữa hai việc này mới đúng.

Không đợi tôi có động tác, Alec bỗng nhiên giơ cánh tay lên cản trước mặt tôi, nghiêng người nhìn bằng nửa con mắt nhìn đồng bạn: "Một mình anh còn chưa đủ? Hay nên nói, gần đây huấn luyện thoải mái quá, cho nên năng lực xử lý chút chuyện nhỏ này cũng giảm xuống?"

"Rồi rồi, cậu không nỡ thì thôi." Nói xong, anh ta nhìn tôi làm mặt quỷ, sau đó cười cực kỳ mật mờ, biểu cảm của Alec thì rất âm u. Mặc dù như vậy không phù hợp với khí chất tao nhã và bề ngoài tuấn mỹ của Demetri, nhưng nụ cười vừa rồi của anh ta, rất giống với những người trẻ tuổi vô đạo đức đứng trước cửa một rạp chiếu phim chế nhạo những tấm áp phích tục tĩu đó.

Tôi có chút lúng túng đứng tại chỗ, nhìn Felix treo theo biểu cảm không khác Demetri lắm đi qua.

Jane nhìn tôi một cái, đi thẳng tới trước mặt một tàn thứ phẩm đã bất tỉnh, ngón tay trắng nõn tinh tế dán lên cổ người đó, thuần thục nhanh chóng xé ra, như đang phát tiết điều gì đó.

"Vậy tôi cần làm gì?" Tôi không tin hắn định cứ vậy để tôi đứng bên cạnh hắn. Trước khi hắn trả lời, tôi đưa mắt nhìn sang cầu thang xoay tròn lên lầu hai: "Tôi đi lên lầu nhìn một chút."

"Chờ một chút Adele, ta đi chung với em." Alec gọi tôi lại, dùng ánh mắt ra hiệu hai người Felix nhanh tay lên.

"Không cần, tôi đi nhanh thôi." Tôi nói xong quay người đi đến lầu hai, giống vong linh không có trọng lượng bay về phía điểm mù của mắt hắn. Tôi đoán nhìn từ góc độ của Alec thì bóng lưng tôi mang theo hương vị chạy trối chết.

Thật ra tôi muốn nói vậy cũng không sai, tôi đúng không kịp muốn né khỏi bên cạnh hắn. Tôi không nói được vì sao, đại khái là do chế nhạo của Demetri quá mức rõ ràng. Lần một lần hai tôi có thể làm như không thấy, nhưng mỗi lần đều như vậy tôi thực sự không có cách nào xem nhẹ, điều này cũng làm cho tôi rốt cuộc thừa nhận sự thật từ trước đến giờ tôi luôn cố gắng né tránh, Alec quá mức bảo vệ tôi, cái này rất không bình thường.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là, giữa bọn họ dường như rất ăn ý nhận định thân phận của tôi, mà thân phận đó nhất định có liên quan đến Alec. Đó cũng là điều khiến Jane có thể vô cùng chán ghét tôi, nhưng cái gì cũng thể không làm được với tôi.

Tôi có chút không dám nghĩ, điều này đã vượt qua phạm vi nhận biết của tôi.

Hành lang lầu hai trống trải tĩnh mịch, nơi mà những tia sáng không thể chạm tới được bao phủ bởi bóng tối.

Tôi thả lỏng một hơi, cố gắng đem suy nghĩ của mình bay lên không, đi càng sâu vào bóng tối.

Hết phiên ngoại 14.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com