ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Phiên ngoại 13

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Góc nhìn của Alec 】

Thẳng đến khi dòng máu tươi thơm ngát ấm áp tràn vào trong miệng ta, giội tắt ngọn lửa thống khổ đáng ghét kia, ta mới ý thức được ta đã khát đến mức nào. Như kẻ nghiện không còn thuốc chữa, mùi của Adele là thứ methadone duy nhất có thể xoa dịu ta.

Tiếp tục như vậy nữa ta không cần nghĩ liền có thể đoán được kết cục của mình, không cần động tác dư thừa, chỉ cần Adele rời khỏi ta, ta sẽ nhanh chóng suy yếu.

Ta ôm em chạy trốn từ Florence trong tiếng ca Trung Quốc còn văng vẳng bên tai, đầu em dán bên lồng ngực trái trống rỗng của ta, một loại dồn dập như ảo giác đang muốn bung ra từ trong thân thể cứng rắn lạnh lẽo. Lần đầu tiên, ta gần như muốn chết chìm trong ảo giác, hô hấp mất đi quy luật, giống như nước biển sôi trào theo mùi em tiến vào lá phổi của ta.

Ta ôm lấy em, cứ như tù nhân tuyệt vọng đang cầu khẩn lòng nhân từ của thẩm phán.

Adele dưới trạng thái khát khô rất có lực công kích, mất đi tác dụng ngăn chặn của sương mù, em hung ác gào thét với ta, cảnh cáo ta cách xa em và con mồi của em xa một chút, rõ ràng như vết xương vỡ đang chầm chầm khôi phục trên tay ta.

Không có đủ máu tươi chống đỡ, vết thương của ta hồi phục rất chậm, nhìn bề ngoài đã không có khác biệt, nhưng bên trong vẫn nát tươm.

Máu tươi mài mòn nóng nảy của em, cũng mang đi biểu cảm tươi sáng trên mặt em đi. Ta thất vọng nhận ra dường như chỉ trong trạng thái mất khống chế mới có biểu cảm thay đổi, những lúc khác biểu cảm không hề thay đổi, chí ít ta chưa từng thấy dáng vẻ em vui vẻ mỉm cười.

Xách những thi thể còn lại trong tay, ta tiếp tục dẫn đường ở phía trước, từ vùng ngoại ô tìm đến ngọn núi phía sau Cung điện Pretorio. Nơi này có một con đường nhỏ bí ẩn, có thể trực tiếp đi đến sau núi, mà lại không còn người lui tới. Vì đây là ranh giới cốt lõi của lãnh thổ Volturi.

Càng đi sâu vào trong rừng, âm thanh của dòng sông đang lao nhanh càng rõ ràng, phía dưới ván hở của cây cầu, vừa ca hát vừa đi xuyên qua từng lớp rừng rậm. Lượng mưa khá lớn của mùa đông làm nước của con sông tăng lên không ít, đã che khuất hết chỗ đất trũng xung quanh.

Ta dừng ở giữa cầu treo, ra hiệu Adele không cần tiến về phía trước, nếu không đến lúc đó cảnh sát con người rất dễ thuận theo mùi thi thể và những manh mối không quan trọng tìm tới phía sau núi. Mặc dù điều kiện ưu thế của thân thể không thể bì kịp chúng ta, nhưng lại chuyên dùng những cách khác tới bổ sung vào. Cầu treo là đường phân cách, chúng ta phải dùng phương pháp khác.

Adele đối với giải thích của ta cái hiểu cái không, nhưng rất nhanh lách qua vấn đề em không am hiểu, cắt ngang chủ đề: "Vậy làm sao chúng ta đi lên?"

Ta hướng về dòng sông không yên tĩnh không ngừng tuôn trào dưới chân: "Lặn xuống nước." Nói xong, ta bắt lấy dây thừng của cây cầu, lưu loát xuôi theo nó nhảy vào trong nước, "Adele, đem bọn chúng ném xuống đây đi."

Em làm theo, rất nhanh nhảy xuống nước cùng ta đi ngược về phía dòng nước chảy. Sau khi quần áo mùa đông bị thấm ướt, lạnh lẽo ẩm thấp đè trên người, nhưng lại không tạo thành một chút trở ngại nào với động tác của ta. Ta lặn xuống 40 feet dưới mặt nước, tìm kiếm một tảng đá đủ để giữ xác.

(1 Feet (foot) = 30,48 cm => 40 feet= 121,920 cm = ~ 12m)

Con người cũng giống cá lớn, sau khi chết một thời gian sẽ nở ra mà nổi lên, bởi vậy mà ta phải tìm một nơi vừa đúng để nhét chúng vào. Bình thường lòng sông là lựa chọn tốt nhất, bởi vì ở đó là thiên đường của bùn cát và khe hở, dùng thi thể để đắp vào thì không còn gì tốt hơn.

Hướng lên trên lặn thêm một khoảng, ta rốt cục phát hiện địa phương ta muốn, một khối đá lớn bị vỡ vụn tung tóe, xung quanh đầy bùn cát.

Khua tay một cái về phía Adele, chỉ chỉ tảng đá và khu vực lõi kia. Em rất nhanh đã hiểu được ý ta, nắm lấy ba thi thể bị vác sau lưng như ba lô, đem chúng tụ lại một chỗ. Ta nhanh chóng chạy tới, đưa tay thăm dò bên trong bùn, lục lọi hình dạng tảng đá bên dưới, sau đó mạnh mẽ nhấc nó lên.

Cái này muốn tốn sức hơn trong không khí, bởi vì ngoài tảng đá ra, áp lực và lớp nước cũng là một trở ngại. Tầng sâu trong dòng nước vì khối đá lớn này di chuyển mà xảy ra biến hóa, nước tràn vào trong hố sâu, rất nhiều sinh vật nhỏ tranh nhau chen lấn bò ra từ trong, chui vào đống cát xung quanh.

Adele rất mau ném mấy thi thể còn lại vào trong, còn tỉ mỉ kéo những thứ liên quan đến bùn ra, rõ ràng bùn đất xung quanh đã giấu đi tất cả màu sắc còn lại. Ta buông tay, tảng đá lớn vững vàng trở lại chỗ cũ, tiếng xương cốt vỡ vụn từ dưới đáy truyền tới.

Không dùng quá nhiều thời gian, toàn bộ bọn chúng sẽ trở lại hệ thống tuần hoàn tự nhiên đã nuôi dưỡng chúng.

Ta nhìn thấy trên tay Adele nhiều hơn một cái balo bền chắc chống nước, thoạt nhìn vừa lấy trên người một nam nhân xuống, dùng đến bảo vệ máy ảnh của em. Ta khẽ vỗ bờ vai em, ra hiệu từ con sông này có thể trực tiếp bơi tới ngọn núi sau Cung điện Pretorio.

Em nhìn hiểu ý ta, lúc gật đầu, tóc đen bay bay trong làn nước trong suốt, mỗi một đường cong đều như được quay chậm lại. Ta có chút tiếc rằng tóc em không dài, nếu không mái tóc đen của em tản ra trong nước nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp.


Mặt trời chậm rãi nhô đầu ra từ sau tầng mây, vài tia nắng xuyên qua rừng rậm và hơi nước, chiếu sáng cả thế giới dưới nước. Lớp nước không lẫn tạp chất không có bất kỳ tác dụng làm suy yếu nào, ở nơi có ánh nắng trực tiếp, bạn dùng tay kéo nhẹ và khuấy động sẽ lập tức gợn lên những lớp sóng pha lê trong suốt.

Adele vươn tay ra tiếp lấy tia sáng hư ảo như chỉ xuất hiện trong giấc mơ, bọt sóng và bóng của những cái cây cao trên bờ cứ ngoằn ngoèo ngoằn ngoèo trên lòng bàn tay nhỏ bé xanh xao của em, biến hình theo dòng nước, vui vẻ như đang khiêu vũ. Ngẫu nhiên có một đám cả bạc nhỏ bơi ngang qua, bị loài săn mồi lặn núp trong bóng tối phục kích, đội ngũ chỉnh tề lập tức tán loạn, số lượng ít đi một phần ba.

Càng đến gần thác nước, lực cản trở ngược chiều càng lớn. Ánh mặt trời cuối cùng cũng hoàn toàn bị giấu sau tầng mây, không còn vẩy nắng xuốn được nữa, sóng nước vằn lăn lăn chiếu lên người Adele, từ đầu đến chân, giống một chiếc áo choàng bằng lụa mỏng khoác lên người em. Nước sông ngăn cách phần lớn âm thanh bên ngoài, chỉ để lại vài động tĩnh nhỏ dưới nước.

Ta muốn trải qua thời gian dưới nước nhàn nhã như vậy, đối với Adele mà nói là lần đầu tiên, biểu cảm hiếu kỳ và vui vẻ nhàn nhạt có thể nhìn thấy trên mặt em, điều này rất khó đạt được.

Sông rừng, nơi chưa từng được con người đặt chân đến, là thiên đường của các loài động vật dưới nước. Những con cá vảy xám nhỏ hơn thậm chí còn hơi mờ, ngay cả xương cốt cũng có thể thấy rõ. Một số khác dựa vào màu sắc ngụy trang tự nhiên và các giác hút ở bụng để bám vào các phiến đá đáy sông, hòa quyện với rong rêu.

Thời điểm đi vào dưới thác nước, Adele đón ánh nắng sáng chói trồi lên mặt sông, bọt nước văng khắp nơi như dây ngọc trai bị đứt đoạn. Ta nhìn thấy em đón nắng, khuôn mặt rực sáng, trong con ngươi đỏ tươi lần đầu phát sáng. U ám và ngột ngạt bị đẩy vào một góc, giống như một giây trước khi bình mình xuất mình.


"Chúng ta đến rồi." Ta nhìn dáng vẻ dò xét bốn phía của em, cười nói.

Adele đặt balo lên trên bờ, rất nhanh bò lên bờ, tóc đen ướt đẫm dính hai bên mặt em, bị cô tùy tiện vén ra sau tai. Sau khi lên bờ ta đem áo choàng và áo khoác cùng nhau cởi ra, độ ẩm quá bão hòa làm rách vải, giọt nước trên tóc mái tùy ý rơi xuống.

Không chờ tôi nghĩ xong nên nói cái gì, Adele bỗng nhiên chủ động mở miệng nói: "Cám ơn anh đã mang tôi ra ngoài, tuy nhiên xem ra đã bị tôi làm hỏng." Em vừa nói, ôm balo đứng một chỗ cách ta không xa, giọng nói có độ trong trẻo như vừa mới ngâm nước.

Ta sửa lại nhận thức về bản thân của em: "Bên trong tân sinh, ngoài phu nhân Catherine ra, lực thích ứng của em là tốt nhất Adele, thật đấy." Nói xong, ta liếc qua Cung điện Pretorio đã thấy rõ hình dáng, nửa đùa nửa thật nói, "Nếu không em có thể đi nhìn chút đám tân sinh bị nhốt trong phòng tối, tình trạng của bọn chúng mới là bình thường, điên cuồng liều mạng tựa như không có thuốc cứu chữa."

"Catherine... Phu nhân ấy." Adele học theo ta tăng thêm tôn xưng, "Cô ấy không giống chúng ta lắm? Ý tôi là, màu mắt."

"Cô ấy là ma cà rồng ăn chay." Ta gật đầu, "Cái này rất không phổ biến, bọn họ uống máu động vật, nên màu mắt là màu hoàng kim."

"Chúng ta có thể sống sót dựa vào máu động vật sao?" Em hiển nhiên thích đề tài này, ta mấp máy môi, cảm thấy hiện tượng này không được coi là quá tốt.


"Có thể, nhưng sẽ rất khó khăn. Mà thể lực ma cà rồng ăn chay có thể yếu hơn chúng ta một chút, bởi vì bọn họ vĩnh viễn không cách nào thực sự đạt được trạng thái no bụng." Ta thử bỏ đi hứng thú thay đổi thực đơn của em, "Một khi ưu thế thực lực của tân sinh biến mất, sức mạnh của họ sẽ giảm đi rất nhiều."

"Như vậy sao." Adele như có điều suy nghĩ gật đầu, không thể hiện ra tiếp nhận thế nào với giải thích của ta. Sau đó, do dự trong chốc lát em vẫn nhẹ giọng hỏi: "Tay của anh sao rồi?"

Động tác trong tay ta dừng lại, con ngươi rụt lại, ngữ khí nỉ non tựa như đang lẩm bẩm một mình, nhu hòa như sợ phá vỡ thứ yếu ớt này trong nháy mắt: "Em đang quan tâm ta sao?"

Adele mờ mịt nhìn ta, rất chậm mới phản ứng lại ta đang nói gì, ánh mắt lóe lên một cái, "Không có việc gì thì được." Nói xong em liền chạy xuống núi, chiếc áo choàng xám đen đặt trên cỏ cọ dính một vệt nước đáng chú ý.

Ta đứng tại chỗ, sau đó lập tức gấp rút bước theo sau, dụng tâm khống chế khoảng cách tới gần em, trong lòng đè xuống sự thích thú mãnh liệt lại: "Ta không sao, đừng lo lắng. Ngược lại là em, vừa rồi bài hát em nghe thấy ở Florence vừa rồi, hình như rất khác. Bài hát kia có ý nghĩa quan trọng gì với em sao?"

Adele ngừng một chút, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, ta giật mình, hối hận mình không nên hỏi vấn đề này.

"Bài hát đầu tiên mẹ từng dạy cho tôi." Em im lặng một lúc, "Cũng là bài hát duy nhất."

"Em rất nhớ bọn họ sao?"

"Có nhớ cũng vô dụng, không còn thấy được nữa."


Ta lập tức ngậm miệng, loại chuyện tìm chủ đề, quả nhiên không phải thứ ta am hiểu.


Một đường im lặng trở lại Cung điện Pretorio, ta nhìn thấy Jane và Serraus đang đứng tại cửa chính chờ chúng ta. Không cần hỏi, nhất định là Demetri nói cho bọn họ. Rất hi vọng lần sau có thể không nhìn thấy kẻ theo đuôi sau lưng Jane nữa, mặc dù hiện tại ta có cùng hoàn cảnh với anh ta, nhưng ta thật sự không có tâm đồng tình bố thí cho anh ta.

"Chị." Ta buông lỏng đưa tay về phía chị, cười ôm lấy cô. Sau khi Jane thả ta ra, nhăn mày đánh giá ta, "Sao em lại thành dạng này?"

Ta trả lời ngắn gọn: "Ra ngoài thuận tiện đi săn, có mấy tên phải ném xuống đáy sông."

Lúc này, Adele bỗng nhiên mở miệng nói đến: "Tôi còn có chút việc." Nói xong cũng lách mình tiến vào Cung điện Preotorio, rất nhanh đã biến mất không thấy.

Jane quét mắt qua em, một lần nữa nhìn về phía ta: "Chelsea đưa thứ em muốn tới rồi, liên quan tới Adele. Ngay trong phòng em."


...

Chelsea có rất tìm hiểu về người khác chậm như vậy. Theo cách của cô mà nói, chính là cuộc sống của Adele trôi qua vô cùng nhàm chán. Cô phải sửa sang một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát đưa hết tất cả cho tôi coi.

Ta rất cảm ơn cô vì đã làm như vậy, dù sao với những chuyện về Adele, nhiều hơn nữa cũng không đc coi là nhiều.

Tiến vào căn phòng, ta cởi áo lên màu xám trên người ném qua một bên, đưa tay cầm xấp tư liệu trên bàn sách qua nhìn cẩn thận. Cái này hiển nhiên vừa đưa tới, trang giấy còn mang theo hơi ấm và mùi mực. Ta đoán có thể là Fiona đem tới, bởi vì trong phòng không có hương vị của người khác, chỉ có cô nàng đó mới có thể làm được.

Cô bé nhỏ trên hình ôm một con búp bê hình cá heo còn cao hơn người mình, nụ cười trên mặt tinh khiết xán lạn đến làm cho tất cả mọi người vì đó mà choáng váng. Thì ra Adele cũng sẽ cười vui vẻ như vậy, chỉ là nụ cười đó theo thời gian trôi qua, đã bị lãng quên trong quốc gia Phương Đông giàu có cổ xưa kia.

Ta nhìn từng tấm hình của em, thấy em từng chút từng chút rút đi chiếc má mập mạp, dáng người trở nên thon dài nhỏ yếu, tựa như rút đi sức sống của bông hồng. Nhưng giống vậy, sinh khí và vẻ mắt của em cũng bỏ đi từng chút, cho đến khi đóng băng thành một gần như tĩnh mịch đạm mạc.


Adele bị Mafia truy sát mười năm, cũng ẩn trốn mười năm. Thời gian mười năm này dường như hoàn toàn hủy hoại rồi tái tạo em lần nữa.

Những từ đơn màu đen trong tay ta dần dần có trọng lượng, giương nanh múa vuốt đem cảnh ngộ trước kia của Adele xé rách đầy máu me bày ra trước mặt ta. Ta cắn chặt răng đem tùy ý nọc độc nuốt xuống, đếm không hết bao nhiêu lần hối hận không vào lần đầu tiên gặp mặt em, không bảo vệ em thật tốt, không có dưới tình huống em không hề sợ hãi mà tự mình chuyển đổi em.


Những hối hận này ngăn trước ngực ta, để ta cảm thấy cực kỳ bực bội, theo đó áo sơmi ướt đẫm cũng giống biến thành trói buộc.

Ta thở ra một hơi, lung tung cởi ra áo sơmi đen còn nhỏ nước, nhấc chân đi vào phòng tắm, tiện tay nắm lấy khăn lông lau sạch thân thể. Cảm giác quần dài ước đẫm dinh dính kéo căng trên người rất khó chịu, ta không kiên nhẫn 'chậc' một tiếng, để khăn lông vắt lên trên đầu vai trần, thuần thục cởi đai lưng và nút cài quần tây ra, quay người chuẩn bị tìm một bộ quần áo sạch sẽ.

Nhưng điều ta không nghĩ tới chính là, ta vừa mở cửa phòng tắm đi ra ngoài đã đối mặt với Adele. Cả người em ướt đẫm cứng lại tại chỗ, trong tay cầm một chiếc áo khoác cao bồi và vài món quần áo đơn bạc, thoạt nhìn định tới tắm rửa.

Ta và em đồng thời ngẩn người, trong không khí cũng như kết băng, yên tĩnh tựa như thời gian đã dừng lại.

Em ngây người nhìn ta, không biết làm sao chỉ đứng tại chỗ, biểu cảm lãnh đạm trên khuôn mặt xinh xắn xuất hiện vết nứt rõ ràng, như nhận phải đả kích hết sức mãnh liệt.

Ánh mắt ta hơi rủ xuống đảo qua, mới nhớ tới, nửa người trên của mình không mặc quần áo, thắt lưng lỏng lẻo, cúc quần cũng không cài. Tầm nắm em rơi trên người ta như mang theo dòng điện tần số thấp, ta dường như cảm thấy cơn run nhỏ di chuyển bên ngoài da, sau đó thẩm thấu vào bên trong toàn thân bắt giữ ta.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới cảnh tượng như vậy phát sinh trong nháy mắt, nhưng khi nó thật sự xảy ra, nhưng nó lại không làm cho ta cảm thấy đột ngột.

Thật giống như, trong tiềm thức của ta đã ảo tưởng khoảng khắc này từ lâu, lâu đến mức ta không ý thức được.

"Adele?" Ta nhẹ nhàng gọi tên em. Một giây sau, ánh mắt của em run rẩy kịch liệt, bối rối miễn cưỡng ném ra câu "Rất xin lỗi", di chuyển biến mất tại chỗ.

"Chờ một chút!" Ta kịp phản ứng, vội vàng muốn đuổi nhưng lại dừng lại, vội vàng đem áo sơmi ẩm ướt vừa ném trên mặt đất nhặt lên mặc vào, vừa nhanh chóng cài nút vừa chạy ra ngoài.

Thân ảnh cô gái tóc đen chỉ thoáng nhìn ở góc tầng trệt rồi biến mất, dáng vẻ em từ bên người ta chạy trốn, vội vàng cứ như chạy khỏi một cơn ác mộng.


...


Sương mù xuất hiện rồi.

Đây đối với Volterra mà nói là chuyện rất đáng kinh ngạc, bởi vì nơi này là thành phố mặt trời của Italy, một năm một trăm sáu mươi lăm ngày chỉ sợ có ba trăm ngày trời nắng nóng bỏng.

Thời điểm ta đi đến giữa sườn mù, sương mù bởi vì hơi nước của thác nước bổ sung thêm mà tác dụng càng đậm, nhiễm màu của ánh nắng, toàn bộ sương mù đều là màu vàng nhạt mềm mại. Màu sắc hư ảo này sẽ không kích thích điểm mấu chốt của thị giác con người và thu hút sự chú ý của chúng, chỉ bị tầm mắt của chúng ta bắt được.

Chỉ tiếc, rõ ràng đi nữa ánh mắt cũng chỉ có thể dừng lại ở mặt ngoài, ta vĩnh viễn không có cách nào nhìn thấu những đồ vật phức tạp hơn ẩn giấu bên trong.

Ta đi bên trong sương mù, hơi nước ướt nặng ngưng tụ thành đá lạnh ép lên người ta. Chuyện không vui vừa rồi với Adele còn đang quấy rầy ta, làm ta không thể suy nghĩ ổn. Có lẽ ta nên tìm một cơ hội giải thích một chút với em, rồi cho em thêm một lời xin lỗi. Nhưng vấn đề là dáng vẻ chạy trốn của em, cho ta dấu hiệu có thể trong thời gian ngắn em sẽ không muốn gặp lại ta.

Ý nghĩ này rất tệ, ta cố gắng mím môi lại nhíu mày, muốn đem nó áp chế xuống. Biện pháp tốt nhất chính là tìm đồ vật khác đến cố gắng chuyển di lực chú ý của ta.

Cho nên tới sân huấn luyện là quyết định không tồi, ở chỗ này ta sẽ bị bức tập trung lực chú ý vào trước đối thủ, đạt được buông lỏng ngắn ngủi.

Lúc ta đến nơi, Felix đang bị Demetri đùa bỡn xoay quanh, kẻ có sức mạnh khổng lồ ngay cả tân sinh cũng e ngại ba phần, dưới tốc độ cực nhanh của Demetri lại không thể hiện được ưu thế gì.

Demetri trượt đến bên cạnh ta, mùi trên người lạnh buốt, là hơi thở chết chóc vì điều động lên ý chiến đấu vừa rồi còn chưa cởi sạch : "Ta còn tưởng rằng hôm nay cậu không tới chứ. Không đi chăm nom Adele à?"


Ta nghiêng đầu quét mắt nhìn ánh ta một cái, lập tức quyết định xong đối tượng cùng luyện tập hôm nay.

Anh ta nhún nhún vai, thu lại biểu tình mang theo chút cố ý vô tội kia.

Huấn luyện sau đó ta không có một chút lưu tình, Demetri lần thứ ba tránh thoát từ trong tay ta chạy đi, ngồi xổm trên một gốc cây sam đằng xa, đem xương bả vai bị trật vặn lại, khóe miệng nâng lên dường như nặn từ chỗ từ hàm răng ra: "Có thể nhắc nhở ta một chút không? Ta không nhớ rõ mình đã đắc tội cậu chỗ nào rồi?"

Ta lắc cổ tay, họ vẻ vô tội thiếu đánh vừa rồi của anh ta: "Không có nha."

Anh ta hít sâu vài hơi, dây chuyền trên ngực và khăn quàng cổ theo động tác đó chập trùng mấy lần, sau đó nặng ra nụ cười rùng mình, một vụn cây nhỏ rơi xuống từ giữa ngón tay anh ta thể hiện ra.


Nói thực ra, nét mặt Demetri bây giờ, rất mặt tối bên trong truyện cổ tích, mụ phù thủy ác độc chuyên dùng kẹo dụ dỗ trẻ con, cười quỷ quái âm trầm: "Trong huấn luyện sử dụng năng lực là phạm quy, quy định của Caius."

"Ta không dùng năng lực mà." Hướng anh ta mở bàn tay ra, không có một tia sương mù lượn lờ, "Ngược lại thì anh, nếu như không cần truy tung thuật, thật sự có thể từ trên tay ta chạy ba lần sao?"

"Cậu..." Anh ta cắn chặt răng, dùng sức như xé một động vật nào đó trong khí quản, "Cậu hôm nay chẳng qua là tâm trạng khó chịu cho nên mới tìm người trút giận đúng không?"

"Trả lời đúng rồi." Ta hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, "Tiếp tục thôi."

"Ta rút lui." Anh ta sử dụng cách diễn đạt cho từ chạy trốn rất tài tình, "Cậu đổi đối tượng đi, Serraus được không?"

Nói xong, anh ta huýt sáo nhìn về cái bóng màu trắng sau lưng Jane, hoàn toàn không định dấu đi ý xấu, "Thế nào, Serraus? Dù sao quan hệ của anh và Alec hẳn là..." Demetri chuyển động đôi mắt đỏ nhanh chóng quét qua ta, sau đó bổ sung: "... Ta chỉ nói trên lý luận, càng thân cận hơn chút. Hiện tại tâm trạng cậu ấy không tốt, anh có muốn giúp cậu ấy vui vẻ không?"

Serraus hiển nhiên không nghĩ đến trò chơi này còn có phần của anh, có chút mờ mịt nhìn Demetri. Sau đó, anh rủ xuống mí mắt tái nhợt có chút sắc tím, bắt đầu suy nghĩ làm sao bịa ra cái cớ hay.

Jane tỉnh bơ liếc mắt nhìn Serraus một chút, giọng nói non nớt giống như đã đoán trước tần số chấn động, bằng phẳng không có một nếp uốn: "Bỏ dở nửa chừng không phải phẩm chất nên có của thủ vệ Volturi."

Hờ, Jane bắt đầu thỉnh thoảng sẽ bảo vệ tên này.

Ta quay đầu đánh giá Serraus, có chút nhíu mày không nói chuyện. Chelsea bước chân nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ bay ra khỏi vai, ta hầu như không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khi cô đến gần, đáng tiếc cô không có cách nào che dấu mùi của mình: "Các vị, chúng ta phải trở về. Aro và những người khác có nhiệm vụ muốn giao cho chúng ta."

...


Tin tức được truyền tới từ thủ vệ tạm thời của chúng ta ở Na Uy. Có một gia tộc ma cà rồng đang chế tạo một nhóm lớn nửa người nửa ma cà rồng, dường như chuẩn bị dùng đám phế phẩm này đến gần con người để củng cố địa vị của chúng ở bán đảo Scandinavia.

Chuyện này cũng không khó xử lý, nhưng đại diện có ý nghĩa tương đối sâu. Ta hầu như có thể đoán được trong tương lại không lâu, hoặc nói rất nhanh, có thể nhìn thấy luật trong thế giới ma cà rồng đổi mới hoàn toàn, để chấm dứt khu vực hổng trong điều luật này.

Đúng như cho tới nay, chế tạo đứa trẻ bất tử hoàn toàn bị cấm. Nhưng đối với những thứ kia bởi vì có nửa huyết thống con người mà ngụy trang tốt hơn. "Tàn thứ phẩm", đây là cách chúng ta gọi chủng tộc máu lai này, mà nói ràng buộc về pháp luật ít hơn nhiều.

Bọn chúng ta sinh sôi tron biên giới của luật pháp, nên bị thay đổi.

"Ảnh hưởng kéo ra từ chuyện này rấy lớn. Bọn chúng càng chế tạo nhiều tàn thứ phẩm này, thì càng nguy hiểm. Tưởng tượng một chút sẽ có bao nhiêu phụ nữ nhân loại vì đó mà chết hoặc bị chuyển biến, còn có những nửa ma cà rồng có thể hoàn mỹ trốn trong xã hội con người." Ánh mắt Aro lành lạnh, nụ cười thân thiết luôn treo trên khóe miệng đã biến mất không thấy, "Mật độ người ở Na Uy rất ít, bất kỳ sự kiện tử vong nào cũng sẽ kiến chú ý, huống chi là sự kiện nhiều người như vậy."

Caius cười lạnh hướng Aro nghiêng đầu, trong con ngươi đỏ tươi lóe lên ánh sáng sắc bén như một thanh đao nhọn: "Còn có những nửa ma cà rồng bị chúng tạo ra, đây mặc dù lực chiến không quá ưu tú, nhưng là quân đội có tỉnh dẻo dai và năng lực thích ứng rất mạnh. Trong thế giới ma cà rồng và con người đều có thể thoải mái lui tới. Cho nên, bọn chúng định quỷ không biết thần không hay thẩm thấu vào trong xã hội con người sao? Nghĩ rằng vậy là chúng ta sẽ không có cách bắt chúng?"

"Không có thuốc nào cứu được ngớ ngẩn." Hắn khinh miệt định nghĩa chính xác.

"Mặc kệ bọn muốn khuếch trương người của gia tộc, hay muốn thông qua những thứ tàn phẩm kia thẩm thấu và khống chế xã hội con người Na Uy, chúng ta đều không cho phép ." Aro gật đầu một cái, đồng ý ý kiến của Caius. Sau đó, ông đứng dậy nói với chúng ta: "Mọi người lập tức lên đường hướng về Na Uyphải nhanh một chút."


"Vâng."


"À đúng rồi." Ông ấy như nhớ tới điều gì đó, nhẹ nhàng vỗ tay, ngữ khí thoải mái, "Gọi cả Adele thân ái của chúng ta đi cùng nhé. Năng lực của cô sẽ trợ giúp rất lớn đối với chúng ta."

"Nhưng mà, chủ nhân..." Ta ngẩn người, vô thức muốn phản bác, lại bị Aro ôn nhu đánh gãy.

"Không sao đâu Alec, cô ấy sớm muộn có một ngày biết nguyên nhân thực sự mình ở đây. Coi như là chuẩn bị trước thời hạn thôi, ta nghĩ nếu như cậu nói cho cô ấy, cô sẽ không từ chối." Aro nói, " Mà bây giờ là tháng một nha, cực quang ở Na Uy cực kỳ đẹp, ta tin Adele nhất định sẽ thích, cậu cảm thấy thế nào?"


Hết phiên ngoại 13.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info