ZingTruyen.Com

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Phiên ngoại 11

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Góc nhìn của Alec

Giây phút mở ra cánh cửa phòng tắm ta liền hối hận, hỗn hợp mùi của Adele xen với sương mù nóng ẩm kia đơn giản muốn bức điên ta, trong chớp mắt ngoại trừ Adele, ta đều không cảm nhận được thứ gì khác. Ta cứng nhắc ở cửa hồi lâu mới tìm về thanh âm của mình, lại thấy em đang cẩn thận cố gắng lau sạch bồn tắm lớn vô cùng sáng bóng kia, nguyên nhân là em cảm thấy mình tắm rửa làm bẩn nơi này, sợ Jane bực mình.

Nhưng em không biết rằng, nơi này căn bản không phải phòng của Jane, mà là của ta.

Tường gạch bên trong bể nát mấy khối, khắp nơi đều là nước được ngưng kết từ sương mù, hơi thở của Adele bên trong không gian thu hẹp này chậm rãi nguội xuống, suy yếu như pháo hoa chỉ nở rộ trong chốc lát, sau ánh sáng rực rỡ biến mất vô hình.

Quần áo em thay còn đặt dưới bồn rửa tay, nhưng nó vốn đã bẩn và cũ đến mức hoàn toàn không thể mặc lại. Ta nhấc lên chiếc áo khoác kiểu nam bị vò nhăn chướng mắt, vung tay ném vào trong thùng rác, trên mặt đất chỉ còn lại vài món đồ len mặc sát người của Adele.

Tiếng bước chân chậm chạp khó khăn dừng ở sau lưng ta không xa, ta quay đầu, nhìn thấy Adele đứng ở cửa ra vào, hai tay nhét vào trong túi áo khoác màu cà phê, nửa gương mặt bị che khuất bởi khăn quàng cổ màu hạnh, giọng nói lộ ra chút cứng nhắc mất tự nhiên: "Tôi đến lấy quần áo vừa thay, nãy tôi quên mất."

Ta không hiểu đồ đã rách rưới đến như thế em còn muốn cầm về làm gì, thuận ánh mắt em nhìn sang mới hiểu. Bởi vì bên trong có quần áo thực sự quá mức riêng tư. Lớp vải bông mềm màu trắng vô tội nằm lộ ra một góc dưới áo len, rơi ra một đoạn dây đeo mảnh, nước đọng để nó nhiễm ướt một nửa, hoa văn ngắn gọn quấn quanh bên trên, sống động xuân sắc.

Sau một hồi trầm mặc, ta hiểu ý gật đầu, đứng dậy tránh ra.

"Cảm ơn."

Em vừa nói, dùng khóe mắt liếc qua đánh giá ta, di chuyển đến bệ rửa tay sát tường, lúc cúi người nắm mảnh vải kia, tốc độ nhanh tựa như những nhà thám hiểm khoe hạt dẻ từ ngọn lửa, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Cho tới bây giờ ta không biết mình có dọa người như vậy. Sự tình không nên biến thành như vậy.

Một cổ nóng nảy và phiền muộn không giải thích được xâm chiếm óc ta, tùy tiện câu ra cơn khát khô vì thiếu ăn luôn bị ta một mực ép chỗ sâu nhất trong ý thức, nọc độc thiêu đốt bên trong yết hầu đều đang nhắc nhở ta cần giết chết gì đó để trấn an tình huống này. Nhưng bây giờ ta không có tâm trạng, dù ta biết nếu bỏ mặc cơn khát cứ tiếp tục tung hành sẽ làm ta trở nên rất suy yếu.

Cái ý niệm này làm ta có chút rét run, bởi vì ta nhắm mắt làm ngớ với loại cảm giác chết chậm chạp đang tra tấn ta này, không có chút tinh thần và khí lực phản kháng.

Một lần nữa, ta đã hiểu sự chuyên chế và độc ác trong những ngày đầu của Caius, ngài ấy làm tất cả mọi thứ để tự cứu mình, để ngài không bị đánh gục bởi suy sụp trước khi bản thân ngài có được Catherine. Những chiếc gai huyễn hoặc hút sức sống chỉ có thể bị đốt cháy bằng ngọn lửa khốc liệt nhất, cách tự cứu của Caius tổng thể mà nói rất thành công, đáng tiếc không phải bản mẫu ta có thể bắt chước.

Ta căn bản không có cách nào như vậy lên người Adele, ta e ngại quá nhiều, còn chưa đạt tới cuồng loạn và điên cuồng được như Caius. Có lẽ ta nên may mắn, thời gian mình chịu đựng dày vò còn không dài dặc như Caius.


Sau khi đi ra khỏi phòng, ta nhìn thấy Adele đang đứng dựa bên cạnh bệ cửa sổ ở hành lang, trong tay nắm thật chật quần áo bó. Ánh nắng ôn nhu hôn em, để gương mặt của em phát sáng, ngay cả bên trên một đầu tóc đen dày cũng xuất hiện một vầng sáng xinh đẹp. Em nhìn thấy ta lại khẽ gặt đầu, sau đó nói: "Chìa khóa Catherine đưa cho tôi, nhưng cô ấy hình như quên nói cho tôi căn phòng đó ở đâu."

Đó không phải tự nhiên quên, là cố ý có thiện ý.

"Đi theo ta."

Căn phòng cách nơi này không xa lắm, đi một lát là đến. Chẳng qua lúc vừa mở ra, Fiona từ phía sau cửa đột nhiên nhảy ra, cảnh cô cầm trong tay một hộp quà đóng gói tinh xảo là thứ ta hoàn toàn không nghĩ tới. Adele bị giật nảy mình, may mắn thị lực ma cà rồng cực tốt làm em thấy rõ người tới là ai nên kịp thời thu tay lại: "Xin lỗi, tôi không nghĩ là cô."


Demetri sớm vào lúc Adele đưa tay đã từ mép bệ cửa sổ thuấn di tới, đem Fiona gắt gao ôm vào trong ngực, ta thì vô ý thức bước một bước về phía Adele. Phản ứng này theo bản năng, ta và Demetri đều có ý thức đi khống chế nó.

Ta quay đầu không dám buông lỏng, mặc dù biết mùi của Fiona so với con người bình thường có thể gọi là không đáng kể, nhưng ta phải xác định một chút: "Fiona là con người, em sẽ cảm thấy khó chịu không?"

Dường như lúc này Adele mới ý thức tới vấn đề này, em kinh ngạc nhìn cô gái tóc đỏ bên trong áo khoác dày màu xám đậm chôn trong lòng Demetri, xác nhận trong chốc lát rồi lắc đầu: "Không. Mùi của cô ấy rất nhạt, tôi hầu như không phát hiện."


"Vậy là tốt rồi." Ta nhẹ nhàng thở ra.


Fiona tránh ra, lắc đầu, cơ thể bị nhiệt độ thấp trên người Demetri làm cho phát run: "Không sao đâu Demis, Adele sẽ không làm hại em." Nói xong, cô cười đưa hộp quà trong tay cho Adele: "Quà chào mừng, chị Kaissy nói chị ấy đoán có lẽ cô sẽ thích. Tuy nhiên người mua món quà này là Alec."

Cái gì?


Ta sửng sốt một chút, còn chưa kịp nói cái gì, Demetri lướt qua chỗ ta, chọn một góc độ Adele không thấy lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào ta, ra hiệu ta đừng phản đối.

Adele chần chờ một chút, không nhận lấy, mà có chút mờ mịt nhìn ta: "Anh mua? Vì sao?"

Ta châm chước một hồi, không quá trôi chảy giải thích: "Quà chào mừng, ưu đãi mỗi ma cà rồng vào Volturi đều sẽ có. Ừ... Giống một truyền thống, mỗi người đều có. Em không cần lo lắng, cứ nhận lấy là được."

Demetri cắn môi run rẩy một chút, ta đoán anh ta đang nín cười, nhận biết này khảo nghiệm sự nhẫn nại của ta, nhất là dưới tình huống cổ họng ta càng ngày càng khó chịu.


"Vậy sao?" Adele im lặng một hồi, nhận lấy quà trên tay Fiona, ngẩng đầu, "Cám ơn anh."


"Mở ra nhìn một chút đi." Fiona vui vẻ vỗ tay, giống như người nhận được quà là cô ấy mới đúng. Adele xé mở từng tầng giấy đóng gói màu, cuối cùng lộ ra một hộp gỗ tùng, bên trong là một máy ảnh DSL đen nhánh.


...

Khi máu tươi đã mất đi ý nghĩa với ma cà rồng, vậy kẻ đó đã đến cửa chuyển biến giữa Thiên Đường cùng Địa Ngục, không đường có thể đi. Sinh tồn hay hủy diệt chỉ trong một ý nghĩ, quyền quyết định trên tay người khác, hắn chỉ có thể đem đầu lâu và sinh mệnh vĩnh hằng của mình dùng hai tay dâng lên.

Thời gian đã sắp tới, Felix đứng đối diện, cổ tay ta khó nhịn không an phận chuyển động. Ta có thể nghe tiếng nuốt ực trầm thèm khát huyết dịch trong cổ họng anh ta, nhìn thấy bên trong mắt ngoài màu đen dày đặc thì không có bất kỳ ánh sáng gì. Chelsea và Colin thả lỏng đứng chung một chỗ, nói chuyện nhàn nhã về một lời tiên tri lớn hơn tuổi của tôi, con mắt đen nhanh thỉnh thoảng híp mắt lại nhìn ra ngoài cửa.

Ta nghĩ tình trạng của ta không khác bọn họ lắm, tuy nhiên so với những người khác vui vẻ chờ đợi, thì biểu hiện của ta thật sự không quá hào hứng. Máu tươi và da thịt mềm mại của con người không thể thỏa mãn ta, bọn chúng như những viên đá quý được dán nhãn kém chất lượng, vẫn sáng bóng như cũ nhưng đã không còn mị lực.

Hôm nay là thời gian ăn chung, Heidy sẽ ở bên ngoài chọn lựa một nhóm con mồi mới mẻ mang về cho chúng ta chọn lựa. Nghe nói gần đây Volterra tổ trước một cuộc thi đấu đá bóng hữu nghị, Felix rất chờ mong buổi tiệc này, anh ta vĩnh viễn duy trì cuồng nhiệt si mê với máu của vận động viên.

Cơn khát không được ăn trong một tuần sinh ra một sự suy sụp chưa từng có, chất lỏng màu đỏ sền sệt bò đầy trong thị giác ta, trục xuất tất cả màu sắc khác ra khỏi tầm mắt, tràn vào trung tâm mắt màu đen như lũ đỏ vỡ bờ. Cổ họng ta vẫn đang thiêu đốt, thân thể cứng ngắc không có chút sức lực nào vì không được cung cấp đủ máu, nhưng từ đầu đến cuối là tinh thần ta mệt mỏi.

Ta không có hứng thú với việc đi săn, khát vọng với huyết dịch cũng đang chậm rãi rút ra từ trong xương tủy ta. Trạng thái này vẫn luôn tiếp tục từ lúc trở về Volturi, đồng thời từ khi Adele ở lại đây cũng càng ngày càng chuyển biến xấu.

Ta biết rõ chỗ mấu chốt của mình, có lẽ mượn cớ đi theo bên người Adele sẽ giúp ta cảm thấy dễ chịu hơn chút, nhưng phương pháp không trị tận gốc căn bản không thể làm ta chuyển tốt hoàn toàn. Ta có thể cảm nhận được dấu hiệu mình đang dần khô héo, nhưng ta không có biện pháp khác.

Không biết Adele bây giờ đang làm gì? Thời điểm ta rời đi, em uyển chuyển từ chối đề nghị cùng ta tham gia bữa tiệc, ở lại cùng phu nhân Catherine trước sân khấu, chuyên tâm xử lý ảnh chụp đám cưới của Catherine và Caius. Máy ảnh DSL Catherine mua cho em an ủi rất lớn, em giữ nó không rời tay, chụp rất nhiều ảnh trong Cung điện Pretorio...

Ta không biết phu nhân Catherine đã nói gì với Adele, hai cô gái cùng nhau ra ngoài rất nhiều lần. Ta có thể cảm giác được thái độ của Adele có một chút biến hóa với ta, em đang thử thích ứng với nơi này, thả lỏng thái độ và đề phòng của mình, coi ta thành bạn của em.

Nói thật, em có thể trong thời gian ngắn vài ngày như vậy làm những điều này đã rất phi thường, ta không nên yêu cầu xa vời quá nhiều. Nhưng chỗ trống nơi đáy lòng của ta vĩnh viễn không biết đủ, khối dạng bị sống sờ sờ đào ra là em, không có bất cứ thứ gì khác có thể bổ khuyết.

Ta không muốn làm bạn với em, thứ ta muốn không phải quan hệ yếu ớt mỏng manh này. Ta muốn toàn bộ của em, bắt đầu từ lần đầu tiên ta nhìn thấy em đã rõ điểm này.

Jane nghe thấy tiếng than thở nhỏ của ta, duỗi tay nắm chặt tay ta, trong ánh mắt là nôn nóng và lo lắng xen lẫn với nhau. Chị không hề nói chuyện, nhưng ta biết chị đang lo lắng cho ta, lo lắng ta sẽ tiếp tục đi xuống như này, cuối cùng sẽ trở nên giống như Marcus, chỉ còn trách nhiệm với Volturi duy trì chống đỡ ông, kiên trì đối kháng lại với thời gian không chút ý nghĩa này. Thứ làm bạn duy nhất chính là nhớ nhung và oán hận.

Tuy nhiên gần đây trạng thái tinh thần của Marcus sống động hơn trước không ít, bởi vì Steven và Vladimir đã bị bắt, thù của phu nhân Didyme đã có thể chấm dứt.

Ta còn chưa loại bỏ sạch sẽ những suy nghĩ đáng ghét đang quấy rầy trong đầu này đi, Heidy đã mang theo nhóm con mồi hôm nay trở về. Nháy mắt cửa lớn mở ra, hơi thở máu tươi tinh khiết nồng đậm như cuồng nhiệt tràn vào.Ta nghe được Felix và những người khác phát ra tiếng cười vui vẻ, tâm tình Serraus còn tốt đến mức huýt sáo một tiếng.

Nhóm con mồi không hề biết chuyện gì xảy ra, chỉ lo nhìn chúng ta sợ hãi thán phục, trên mặt là rung động cùng kinh diễm làm người ta không nhịn được muốn trào phúng.

Chuyện chỉ trong một giây đồng hồ, kim đồng hồ Thụy Sĩ trên cổ tay Heidy chỉ về hướng chữ số La Mã mười một. Chút thanh âm rất nhỏ ấy rơi vào trong lỗ tai con người, đại khái râu ria chỉ như hạt cát rơi xuống đất, nhưng đối với chúng ta lại vang dội như hòn đá to lăn xuống vách đá.

Chỉ trong chớp mắt, mỗi một nhân loại ở nơi này đều tìm được đao phủ cho mình, bị ép dâng lên mẻ máu tươi tinh khiết mới nhất.

Ta xoay người xông ra nắm lấy một người đàn ông da trắng cao lớn, cánh tay nhấc kẻ đó lên. Ta ngược lại thật ra không có yêu cầu quá nhiều với nghề nghiệp và giới tính của con mồi, nhưng ta càng ưa thích săn những nam nhân trẻ tuổi mặc đồ theo phong cách đơn giản. Bởi vì quần áo bình thường trên thân chúng không có thứ mùi buồn nôn của chế phẩm sinh học, mùi hương càng thuần túy hơn một ít.

Jane thấy ta cuối cùng cũng có hứng thú ăn mới thở dài một hơi, dứt khoát bẻ gãy cổ người phụ nữ trung niên trong tay. Nhưng ta nhìn chằm chằm mặt nam nhân trẻ tuổi này, thật sự không hề thèm ăn, dù cho cơn khát trong cổ họng đang thiêu đốt sắp điên, cơ thể và tinh thần ta vẫn rất mệt mỏi.

Bốn phía đều hương vị của máu tươi và tiếng mạch máu vỡ êm tai, ta thì đang chần chờ đến cùng muốn cắn vào khí quản con mồi đang giãy chết này không. Có cảm giác khát khô này đến phân tán lực chú ý của ta dường như cũng là chuyện tốt, ta không muốn thanh tỉnh sa vào bên trong sự tra tấn vô hạn này.


"Alec?" Jane nhíu mày, máu tươi làm tròng mắt chị trở lại màu đỏ tươi, nhìn sáng chói, "Em đã hơn một tuần không đi săn, tiếp tục em sẽ chịu không nổi, em còn đang chờ cái gì?"

Đúng vậy, ta phải làm chút gì, để bản thân nhìn không khác với bình thường.

"Không hợp khẩu vị sao?" Heidy giẫm lên giày cao gót đi về hướng ta, tiếng đế giày mảnh đánh trên mặt đất, lại sắc bén như lưỡi đao, "Vậy ta lại đi tìm tên khác về nhé, rất dễ. Cậu thích dạng nào? Ta nhớ hình như cậu luôn không có yêu cầu đặc biệt gì hết."


"Là người này." Ta không muốn để sự bối rối của mình được tiết lộ một cách cặn kẽ như vậy, thuận miệng lấp liếm cho qua, "Cậu ta tựa như một người thú vị ta gặp bên ngoài lần trước, không nghĩ tới sẽ gặp lại ở chỗ này."

"Vậy xem ra hai người rất có duyên." Heidy gật đầu, không đem lòng nghi ngờ với ta.


Ta thở ra một hơi, nhíu mày cắn rách mạch máu con mồi trong tay. Khi chất lỏng ấm áp trượt vào trong miệng bị nuốt xuống, tất cả ngọn lửa đều bị dập tắt, theo cơn khát khô mất đi là cảm giác bất lực và nặng nề được khắc sau, bắt đầu tùy ý dâng trào.

Ta hầu như cưỡng bách bản thân đem thứ máu tươi kia lung tung nuốt xuống, thét lên cảnh cáo mình nhất định phải làm vậy. Ta càng thể hiện khác biệt, nỗi lo lắng về Adele của Jane và Aro sẽ càng sâu, ta cần phải làm bản thân thoạt nhìn không hề có một chút sơ hở.

Máu tươi trống rỗng bị đè ép tiến trong dạ dày của ta, một ít thì trượt xuống cằm dọc theo khóe miệng. Đến khi ta rốt cục thả thi thể mềm nhũn trong tay xuống, ta dường như muốn lập tức xoay người nôn ra.

"Alec, em vẫn ổn chứ?" Jane di chuyển đến sát bên người ta, mái tóc vàng rối tung che khuất tầm mắt người khác. Ta nhìn chị lộ ra một nụ cười, đưa tay tùy ý lau đi vết máu bên miệng, loại cảm giác ngạt thở mệt mỏi kia vẫn siết chặt ta.

"Sao rồi?" Aro nhận ra khác thường của chúng ta, đi sáng nhìn ta một hồi lâu, "Mắt của cậu vẫn là màu đen , Alec, cậu không định tiếp tục sao? Bên kia còn có một cô gái nhỏ rất đáng yêu, chẳng qua..." Ngài nói, liếc mắt nhìn cô gái đã bị dọa sợ núp bên cạnh đống thi thể, "Chẳng qua dáng vẻ nhìn sẽ không có quá nhiều máu, đối với cậu có khả năng sẽ không ít."


Nhưng hiện tại ta tuyệt đối không muốn đi săn săn, ta hoàn toàn không có hứng thú.

"Cô ta rất không tệ." Ta đánh giá mơ hồ.

"Cậu thế nào? Nhìn giống như rất mệt mỏi." Aro đưa tay nhẹ nhàng chạm đến gương mặt của ta, ta vô ý thức muốn né tránh, nhưng bản năng và chức trách của thủ vệ làm ta nhịn được.

"Ôi... Đây thật là quá tệ..." Con ngươi của Aro ảm đạm một chút, sau đó lại khôi phục lại vẻ lóe sáng, "Để Chelsea đi thôi, cậu không nên một mình chịu đựng những thứ này."

"Không cần." Ta căn bản không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Chủ nhân, cám ơn đề nghị của ngài, nhưng ta không muốn làm như vậy. Ta sẽ xử lý tốt chuyện này, ta đảm bảo."

"Thế nhưng hiện tại cô ta không làm gì đã đem em tra tấn thành như này!" Jane hạ giọng, nghe giống phẫn nộ tới cực điểm lại không thể không khắc chế gào thét, "Cô ta sẽ hủy hoại em, Alec!"

"Đây không phải lỗi của em ấy, chị à." Jane xé đi tầng ngụy trang đầy vết rạn cuối cùng của ta, cảm xúc của ta bị kích thích bởi một loại đau đớn dữ dội và nhẫn nhịn, lời nói ra cũng không biết là đang thuyết phục Jane hay thôi miên chính ta, "Em ấy chỉ không biết..."


Hai tay Aro nắm lại một chỗ, nghiêng đầu hơi quan sát bữa tiệc đã kết thúc, thân thiết chào hỏi Heidy và những người khác đang dọn dẹp hiện trường, thấp giọng nói: "Ta phải thừa nhận Adele là một đồng bạn đáng yêu mê người, nhưng Alec, ý nghĩa của cậu đối với chúng ta không hề tầm thường. Ta không hi vọng đợi đến ngày ép ta phải đưa ra lựa chọn, nhưng lựa chọn của ta vĩnh viễn là cậu."


"Không có ngày đó." Ta hít sâu một hơi, máu đỏ trước mắt vẫn chưa rút đi, cắn chặt hàm răng trả lời.

"Kết cục viên mãn là thứ chúng ta đều hi vọng được nhìn thấy, nhưng điều đó cần rất nhiều may mắn." Aro thở dài nói, "Nhưng cho dù thế nào, đều không hi vọng cũng sẽ không để cậu trở thành bên chịu đau khổ."

Cuối cùng thành một cái xác thê thảm bị vứt xuống đường cống ngầm, nơi có nồng độ axit cao chờ nuốt chừng những thi thể này.

Ta biết Aro đang nói nghiêm túc, ngài rất sủng ái ta và chị, hầu như sẽ không từ chối yêu cầu của chúng ta, bất kể dùng biện pháp gì. Nhưng đó không có nghĩa ta muốn mượn năng lực của Chelsea, nó chỉ mang tới một loại giả tạo như tô son trát phấn. Đây cũng là lý do ta không thích nhìn thấy Serraus đi theo chị, ta không xác định được tình cảm của anh ta với chị đến cùng có bị Chelsea khống chế, hay xuất phát từ sau trong nội tâm anh ta.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ không để sự tình này xảy trên người Adele. Ta khao khát tình cảm của em, đây là sự thật, nhưng khi loại cảm tình này trộn lẫn với lừa gạt và bố thí, ta tình nguyện không cần.

Dù là ta biết cái giá của việc từ chối là hủy diệt.

...

Buổi tiệc kết thúc mỹ mãn, mọi dọn dẹp xong hiện trường đều tự tản ra. Ta và Jane cùng nhau đi trong lối đi nhỏ âm u, theo phía sau là Serraus im lặng. Anh ta quả thật còn muốn trung thành hơn cả bóng của Jane, cho dù có ánh sáng hay không cũng vĩnh viễn canh giữ sau lưng chị. Nếu là lúc trước, ta có khả năng tâm tình tốt giễu cợt anh ta vài câu, mà anh ta bình thường sẽ không cãi lại.

Nhưng bây giờ ta thực sự không có tâm trạng và tinh thần kia, ta chỉ muốn đến sân khấu tìm Adele, người trên mùi em sẽ giúp ta lần nữa khôi phục khát vọng với huyết dịch.

"Adele đang ở phòng lạnh, còn có phu nhân Catherine." Demetri lướt qua bên cạnh ta, nhanh nhẹn như một cánh chim màu xám, giọng nói mang theo ý cười, "Cậu đến phòng lạnh có thể gặp được cô nàng đấy."

Ta hung ác đè xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, bởi vì sự trêu chọc rõ ràng trong giọng điệu của anh ta đã bù đắp qua cho công lao. Ta cần phải làm là khống chế lại mình, đừng dùng sương mù gây tê cuốn anh ta lại rồi đá đi.

Nhưng chuyện này cũng chỉ nghĩ một chút, ta không có khí lực đó.

Jane thầm chấp nhận hành vi ta sửa lộ trình ghé ngang phòng lạnh, cùng ta tới phương hướng được đổi, trên đường đi chúng ta đều không nói gì. Ta kỳ thật rất muốn nói chút gì để dỗ dành chị, nhưng ta không tìm được gì đủ sức thuyết phục, hơn nữa sự nặng nề uể oải đang làm ta không thể thở nổi.

Cửa phòng hờ khép hờ, lúc chúng ta đi tới, Catherine còn có chút kinh ngạc: "Ừm, buổi tiệc của mọi người đã kết thúc rồi sao?"


Jane gật đầu một cái, ánh mắt đóng băng nhìn chằm chằm vào Adele, ngậm miệng không nói chuyện. Adele thích ứng rất nhanh với biểu hiện không thân thiện của Jane, làm người ta rất đau đầu. Em luôn thể hiện mình đã quen thuộc với sự lạnh lùng và ác ý của người khác, ngược lại việc quan tâm và chăm sóc lại làm em cảnh giác và khẩn trương.

"Vậy mọi người đang tới tham gia buổi tiệc cỡ nhỏ của chúng tôi nhỉ?" Catherine giơ cái ly đế dài trong tay về phía ta, chất lỏng màu đỏ sậm lắc lư trong chén, mùi hương vì nguyên nhân nhiệt độ thấp giảm bớt đi nhiều, nhưng lại ngoài ý muốn cho ta cảm giác thèm ăn.

Nhìn Adele vừa ăn xong, trong mắt đều mà màu sáng tươi sáng lưu động, trạng thái nhìn rất không tệ. Em có chút kinh ngạc nhìn ta vẫn giữ trạng thái đen nhánh khát khô, hỏi: "Anh không đi săn à?"

"À." Ta rủ tầm mắt xuống nhanh chóng bịa ra một lý do mới ngẩn đầu nhìn em, "Tôi đã đến muộn một chút."

Adele hiểu ý gật đầu, đưa tay từ bên cạnh gỡ xuống một bình máu tươi chưa mở đưa cho ta, đầu ngón tay em vì đụng chạm mà lạnh như ở đây. Ta vặn cái nắp ra uống một ngụm, hương vị xác thực chênh lệch so với máu tươi mới săn trong trí nhớ, nhưng vẫn tốt hơn lần đi săn vừa rồi.

Thẳng đến khi ba bình rỗng đi, máu đỏ trước mắt rốt cục cũng hoàn toàn rút lui xuống. Tất cả màu sắc bình thường lại hiện lên.

Catherine phất tay tạm biệt chúng ta, nói Jaina đã đưa tới vé máy bay chuẩn bị ổn, rất nhanh cô ấy sẽ di du lịch đến Hi Lạp cùng Caius. Đó vốn nên thực hiện sau khi hôn lễ kết thúc, đáng tiếc bị mấy tên tội phạm Romania làm chậm trễ.

Nghe Fiona nói, hành lý của Catherine tạm thời đã được sắp xếp xong, chỉ có vài món đồ, một chiếc ba lô thể thao Nike là vừa, một nửa còn lại là nhật ký của mẹ cô. Phương diện này cô ấy rất giống Adele, đều không để ý như vậy, nhưng Caius vẫn vui lòng chiều theo cô.

"Đi huấn luyện chứ?" Adele chủ động đề nghị. Em rất nóng lòng với huấn luyện khống chế sức mạnh, ta luôn lo lắng không biết niềm đam mê của em được xây dựng trên nguyện mong muốn gì. Là muốn nhanh chóng rời khỏi đây, hay đơn thuần chỉ hi vọng có thể tự nhiên khống chế bản năng của mình.

"Rất hiếm khi nào sẽ gặp tân sinh chủ động yêu cầu được huấn luyện." Jane có cùng suy nghĩ với ta, nhưng trong hành động sợ rằng chị không được nhiều như ta.

Adele im lặng một lúc lâu, sau đó ngoài ý muốn thản nhiên thừa nhận: "Tôi muốn huấn luyện nhiều một chút, tôi có thể sớm chút đi ra ngoài."

Jane từ chối cho ý kiến với lời giải thích đó, ta thì vô thức tiếp lời: "Em muốn đi ra ngoài sao?"

"Khi tôi đã được xác nhận sẽ không phá hư quy tắc của nơi này." Adele trả lời, cúi đầu loay hoay nghịch máy ảnh. Em quá yêu thích chiếc máy ảnh kia, sự thật này khiến ta vừa bất đắc dĩ vừa phiền muộn.

Ta quan sát gương mặt rất ít thể hiện tâm trạng của em, thử ném ra chủ đề có thể làm em thấy hứng thú: "Nếu em muốn ra ngoài, ta có thể mang em đi."


Jane kinh ngạc nhìn qua ta, Adele cũng thế. Hiển nhiên quyết định này của ta đến không đúng lúc, nhưng ánh sáng trong mắt Adele làm ta thấy những thứ khác đều không phải vấn đề.


"Anh đang nói đùa đúng không?" Em nhìn ta một cách chăm chú, ý đồ từ trên mặt ta tìm một dấu hiệu lừa gạt, hiển nhiên ta đã làm kế hoạch này thất bại.

"Muốn đi không? Ngay hiện hiện." Ta cố ra vẻ nhẹ nhàng nói, "Có đủ máu tươi có thể giúp em khắc chế nhất định ở bên ngoài. Coi như kiểm nghiệm một vòng trong thành phố nhé."

"Alec." Jane nhíu mày, "Cô ta còn chưa đạt tới tình trạng có thể khống chế tự nhiên, em mang cô ta ra ngoài là rất nguy hiểm."

Ta an ủi chị: "Chúng em sẽ không đi quá xa, cũng sẽ không đi đến nơi có quá nhiều người."

"Nhưng mà..." Chị còn muốn ngăn cản ta, nhưng cuối cùng vẫn đem phần còn lại nuốt lại, "Trước khi chạng vạng tối nhất định phải trở về."


"Nhất định."

Ta nói xong, nhẹ nhàng ôm chị, quay người hướng Adele vẫy vẫy tay: "Đi theo ta, lần đầu tiên thử canh chừng xem em có thể kiên trì được bao lâu."

Adele sững sờ tại nhìn ta rất lâu, như hơi lạnh trong phòng lạnh đã đóng băng khớp xương của em, thật lâu sau mới phản ứng lại đuổi kịp ta: "Được."

Hết phiên ngoại 11.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com