ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Phiên ngoại 10

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Góc nhìn của Adele 】

Tôi còn nhớ rõ lần trước đã tới tòa cung điện xinh đẹp được thời gian ưu đãi này, ngoài sợ hãi thán phục bởi thiết kế cổ kính tinh xảo ở đây, còn có chỗ này để lại ấn tượng sâu sắc cho tôi. Lần này lại tới nơi này, tôi đã trở thành ma cà rồng giống với chủ nhân tòa cung điện này, nhưng nơi này vẫn để lại cảm giác lạnh lẽo cho tôi như lần đầu tiên.

Không phải trên thân thể, mà là một loại áp bách đè lên tinh thần làm bạn cảm thấy từng hơi lạnh kia chui vào khe xương, giống một con con trùng nhỏ, ở trên xương cốt đã đông lại cứng ngắc của bạn từng ngụm cắn nát, chỉ còn lại cái xác trống rỗng bên ngoài.

Hiệu quả cách âm trong thang máy không quá tốt, ca kịch ở khu tiếp tân của Jaina còn quanh quẩn bên tai, càng ngày càng thưa thớt mờ mịt. Tôi dựa trán vào trên vách tường thang máy cứng rắn lạnh lẽo, cảm nhận được chấn động của toa thang máy. Đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt lan can bên cạnh, bởi vì khẩn trương mà giác qua càng trở nên nhạy cảm, tôi có thể sờ mó cảm thấy mỗi đường vân nhỏ bé cùng nơi gồ ghề phía trên.

Demetri đứng bên cạnh thì đang cùng Heidy trò chuyện vài tin tức thú vị mấy ngày nay, cách nói chuyện của anh ta khôi hài vui tính khá dễ lấy được yêu thích của phái nữ, chọc cho Heidy cười ha ha. Tiếng cười của cô thuần mỹ như rượu đỏ nồng đậm, mê ly dụ hoặc, là loại có thể câu đi giác quan của người khác. Âm thanh bọn họ nói chuyện giúp tôi thấy được an ủi, chí ít có thể thấy lực chú ý của họ hoàn toàn không ở trên người tôi, tôi có thể tiếp tục giữ im lặng để tất cả đều xem nhẹ tôi.

Mắt tôi nhìn chăm chăm vào mặt tường kim loại trơn bóng phản chiếu hình ảnh của mình, tiếng máy móc vận chuyển ồn ào trào vào trong lỗ tai tôi. Trên tấm ảnh kia có một cô gái xinh đẹp lạnh lùng với đôi mắt đỏ ngầu, hoàn toàn khác xa trong ấn tượng của tôi. Ánh mắt chếch về chính giữa, tôi nhìn thấy Jane và Alec đang rúc vào với nhau thật chặt, không hẹn mà cùng nhìn về hướng tôi đang nhìn, ánh mắt của Serraus thì ôn nhu nhẹ nhàng bao phủ lên người Jane.

Còn ánh mắt của Alec trên vách tường thì lại trùng hợp đụng phải tôi, hắn có chút mất tự nhiên nháy nháy mấy cái, tóm lại vẫn giữ vẻ lạnh đạm cao nhạo nhìn tôi, đưa tay nắm chặt tay mình.

Tôi một lần nữa thu lực chú ý lại, nhìn chăm chú vào mũi chân mình. Đôi giày thể thao màu vàng bẩn cũ nát này không phải là của tôi, là Vera - người làm ở quán bar 'Dionysus' đưa cho tôi. Số mệnh của nó hẳn bị tôi cố gắng hết sức giảm mài mòn thêm mấy năm sau, được định sẵn làm bạn với bùn đất và tro bụi của khu dân nghèo Rome, kết quả hiện tịa nó đã bị thời gian bôn ba và nước biển giày vò đến không còn hình dáng, tuổi thọ đã bị giảm xuống khá nhiều.

Ta giật giật ngón chân, có thể thấy lờ mờ dưới mũi giày đã sờn chỉ còn một lớp băng gạc màu vàng đen. Bùn ẩm và rêu tươi ở ngoại ô Milan đóng cứng trên mép giày, giống như mây đen đang dần dần xâm chiếm tầng mây. Có lẽ tôi nên cân nhắc trở lại phong cách sinh hoạt của thời cổ đại, giày dù có chắc chắn cũng không thể bì được với làn da tôi.


"Leng keng -- "


Cảm giác thang máy chìm xuống và trọng lượng mất đi đồng thời biến mất, cửa lần nữa được mở ra. Alec và Jane dẫn đầu ra ngoài trước, tôi đi sau lưng bọn họ, bị bọn họ bao vây xung quanh.

Trước khi đến Volturi, tôi cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng sự thực khi tôi đối mặt với một căn phòng với đồng lại có năng lực tuổi tác và năng lực không có giới hạn, báo động trong lòng tôi căn bản không khống chế nổi, một cảm xúc tên là hối hận ấp ủ bốc lên trong lòng tôi, làm dạ dày tôi co rút.

Tôi rốt cuộc đã hiểu vì sao Steven luôn tự đắc nói khoác bọn chúng là ma cà rồng đầu tiên trong thế giới này tập hợp được số lượng lớn đồng loại cùng chung sống. Ý thức bảo vệ lãnh địa của ma cà rồng quá mạnh mẽ, khi số lượng đồng loại xung quanh tăng lên một giá trị giới hạn, cảm giác khẩn trương điên cuồng mãnh liệt kia dường như muốn hoàn toàn chi phối ý thức của mình.

Trước kia lúc tôi còn ở trong đội của Steven, tôi coi như là một kẻ chiếm ưu thế, không cảm giác được uy hiếp mãnh liệt như vậy. Bây giờ đến Volturi, loại ưu thế kia biến mất hoàn toàn, sự sợ hãi và áp bức đã được che giấu hình thành một cách ngang ngược.

Tôi không biết tôi đi sau lưng cặp chị em sinh đôi này được bao lâu, những hành lang và mái vòm cổ kính vô tận và những cánh cửa gỗ nặng nề, ánh sáng mờ hòa với không khí lạnh, tòa thành càng thêm tối tăm mù mịt. Nơi này cứ như « Vùng đất linh hồn » đen trắng bản Châu Âu, trước mắt không biết bao nhiêu lối đi và cửa.

Cuối cùng thời điểm cánh của lớn tinh xảo được mở ra, bên trong là nơi có màu xương trắng đến chói mắt xông tới, mùi đồng loại nồng đến mức làm người ta tê dại vì nguy hiểm tập hợp thành dây thừng vừa được vớt lên từ sông băng siết trên cổ tôi, làm tôi ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.

"Vào đi." Alec nói với tôi, giọng nói rất nhẹ. Tôi không thể không làm theo lời hắn nói. Giẫm lên sàn nhà trơn bóng đến mức tỏa sáng đi tới, dạ dày tôi nhịn không được dấy lên một trận co rút mạnh, như sắp nôn ra.

Rất nhanh, Heidy và những người khác tự động đứng hai bên bậc thang, bên trên bày ba cái ghế, tôi đứng trong đại sảnh, áng nắng từ mái vòm trút xuống trên người tôi, lạnh thấu xương. Tôi có gắng kiềm chế cảm giác run rẩy, hi vọng mình không làm ra việc gì làm thành trò cười cho thiên hạ.

"Adele, hoan nghênh cô đã tới." Catherine ngồi trên lan can ghế của ma cà rồng tuyệt mỹ tóc bạc kia, mười ngón tay đan xen với hắn, nhìn rất thân mật. Khí chất hai người hoàn toàn khác nhau, một loại cực kỳ lạnh lùng kiêu ngạo cân bằng với ôn hòa tại một chỗ, giống như ánh nắng hiền hòa được vẩy trên ngọn núi Alps rét đậm.

Tôi nhìn cô hơi gật đầu, cảm thấy hiện tại bản thân vẫn chưa khống chế tốt âm điệu vẫn nên đừng nói chuyện thì tốt hơn, kỹ năng im lặng vẫn luôn là thứ tôi hiểu nhất.

"Xem ra chúng ta cho bạn mới của mấy người vấn đề rất lớn rồi." Ma cà rồng tóc đen ở trung tâm mỉm cười đi xuống từ bậc thang, khăn vuông màu rượu đỏ kéo dài ra một góc trong túi áo trên ngực, chênh lệch rõ ràng, màu sắc tựa như nhiễm từ con ngươi ông, một đóa hồng nở rộ trong đêm tối, "Thời gian rời nhà lần này thật quá dài, không phải sao?"

Mọi cử động của ông tỉ mỉ ưu nhã như xuất phát từ nhà thiết kế, giọng nói rất nhu hòa, lộ ra một cỗ hơi lạnh mềm mại. Tôi không tự chủ được lui về sau một bước, còn không hiểu ông đi xuống muốn làm gì, Alec liền chủ động tiến lên, đưa tay cho ông: "Xảy ra một chút nhầm lẫm, chủ nhân. Nhưng chúng ta đều trở về."

Ma cà rồng tóc đen thân mật cầm tay hắn, nụ cười ấm áp thân thiết như một người cha hiền: "Đương nhiên, chúng ta đều đang chờ các ngươi. Ta biết cậu sẽ không làm ta thất vọng, Alec."

Hắn rất xem trọng Alec, tôi chắc chắn.

Chẳng được bao lâu, ông bỗng nhiên kinh ngạc nháy mắt mấy cái, sau đó quay đầu nhìn về phía tôi, trong đôi mắt mang theo rõ kinh hỉ cùng một tầng cảm xúc không rõ di chuyển tận sâu trong đáy mắt. Tôi có cảm giác ánh mắt ông nhìn tôi cứ như đang nhìn một món tiền đặt cược, ánh mắt lạnh như mật và bông gòn vẫn khiến tôi cảm thấy rất ngột ngạt.

Nhưng sự tình chỉ xảy ra trong chốc lát, cảm giác đó đã biến mất. Xem kỹ thì lo lắng trong mắt ông vẫn không hề thay đổi, chỉ cần chớp mắt như vậy, sương lạnh đen biến mất không còn chút tăm hơi, ánh nắng màu xám không có nhiệt độ rải đầy trong mắt ông: "Người bạn đến từ Trung Quốc xa xôi, thật thú vị. Cô đồng ý làm chứng cho chúng ta, xác nhận tội lỗi của Steven sao? Chỉ cần cô nói, những chuyện cô không rõ chúng ta sẽ không ép hỏi cô."

Catherine nghe vậy bỗng khẽ nhúc nhích, so sánh với căn phòng toàn mắt đỏ tươi thì con ngươi màu vàng óng nhu hòa hơn nhiều, cúi đầu lại tới gần bạn đời cô, dùng tiếng Anh nói gì đó. Mái tóc nâu quăn quấ quít với tóc bạc của đối phương, bị đối phương nắm trong tay tỉ mỉ chơi đùa. Sau đó, hắn nghiêng đầu bố thí cho tôi một ánh mắt, lộ ra mũi nhọn sắc bén. Tôi thấy trong mắt hắn như lưỡi dao, hững hờ mở ra khe hở xương cốt và vân da của tôi, thẳng tắp đâm vào vị trí yếu ớt nhất trong đáy lòng tôi, bắn ra những đóa hoa máu.

Bạn vốn không thể tưởng tượng được hai ma cà rồng này sẽ là bạn đời, nếu như không được thấy tận mắt.


"Phải." Thanh âm của tôi có chút phát run, con mắt nhìn thẳng ma cà rồng mắt đen trước mặt. Không phải bởi vì dũng khí, mà bởi thì tôi cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ được, vận dụng năng lực làm tôi lấy được thời gian ngắn ngủi để thở dốc. Nhưng đây rõ ràng không phải một ý kiến hay, nếu như tôi làm như vậy, nhất định sẽ bị xé nát, nơi này có quá nhiều ma cà rồng, đến mức làm người ta sợ hãi.

"Như vậy tốt quá, trước hết cô có thể ở lại, cho đến khi tuyên bố kết quả." Ông ta nhìn tôi cười hiền lanh, duỗi bàn tay dài tái nhợt ra.

Tôi không rõ ý của ông, cương lại tại chỗ không nhúc nhích. Alec quay mặt về phía tôi nói: "Không có việc gì, chỉ là thông qua trí nhớ em xác nhận một chút."

Thông qua đụng chạm để đọc tất cả ký ức và suy nghĩ, năng lực kinh khủng này tôi nhớ Vladimir đã nói với tôi.


Aro.


Tôi cắn chặt răng răng đưa tay thăm dò đưa tới, bị hai tay ông nắm lại, tư duy trong đầu lập tức rã rời, tiến vào trạng thái hoảng hốt. Ông rất nhanh buông tôi ra, duỗi thẳng bàn tay hư không trơn mớn cằm tôi, cũng không thật sự chạm vào tôi: "Cô vô tội, đứa trẻ ngoan, không cần sợ hãi."

"Giống như cô đã biết, thời gian đám Vladimir tồn tại còn dài hơn so với chúng ta, thủ pháp che giấu một ít chuyện còn điêu luyện hơn cả chúng ta. Cho nên chuyện thẩm vấn để tuyên án tội của chúng không phải chuyện dễ dàng, nó cần thời gian." Âm điệu của Aro phong phú cứ như đang đọc diễn văn, tôi nghe cũng thấy tốn sức, "Cô trước tiên có thể ở lại, thuận tiện Kaissy và Caius cũng đã đợi hình kết hôn rất lâu, đúng không nào, thân ái?"

"Tôi ở bên ngoài là được rồi." Tôi vô thức nói, "Tùy tiện tìm một chỗ, hoặc mấy người có thể chỉ định một nơi cho tôi."

Cung điện cổ này rất đẹp, nhưng sự yêu thích với nó của tôi, còn không mãnh liệt đến mức có thể khắc chế bản năng cầu sinh ở đây.

Caius liếc nhìn Aro, đôi mắt đỏ tươi bình tĩnh không lay động, sau đó nhìn tôi nói: "Đưa hình lên đây."

Catherine sửng sốt một chút: "Hở? Ảnh chụp vẫn còn sao? Em còn tưởng rằng đã mất rồi."

"Là Alec tìm về." Tôi rụt tay vào trong túi áo khoác, đầu ngón tay kẹp lấy chiếc túi nhỏ đựng hình vào trong lòng bàn tay, "Ảnh chụp rất nhanh sẽ ổn hơn, chỉ cần chọn được nguyên liệu trang trí tốt."

"Cám ơn cô, rất mong đợi thấy hiệu quả của nó." Caius vui sướng mỉm cười với tôi, sau đó như chợt nhớ nói, "Hay là cô ở lại căn phòng cũ ban đầu của tôi nhé? Tôi có thể giúp cô sắp xếp một tí là được, căn phòng kia rất đẹp."

"Để người khác thu dọn là được." Caius lạnh nhạt nói.


"Không cần, tôi..."

Lời của tôi còn chưa nói hết, Aro rất đúng lúc đánh gãy tôi, giọng điệu đầy nghiêm khắc: "Trước khi cô có thể khống chế tốt cơn khát của mình, tốt nhất đừng tuỳ tiện đi ra ngoài. Volterra là khu vực được chúng ta bảo hộ, chúng ta không có phép ở nơi này phát sinh bất kỳ hành vi đi săn nào."


Nói xong, thanh âm của ông nhu hòa lại: "Đương nhiên, gia tộc của chúng ta ngoại trừ thời gian dùng bữa, đến lúc đó cô có thể cùng gia nhập với chúng ta."


Tôi hoảng hốt nghe lời nói này, cùng ăn với một đám ma cà rồng, tôi có khả năng tưởng tượng được cảnh tượng kinh dị như cụt chân cụt tay và nội tạng rách rưới. Đây không phải bịa đặt, tôi đã được khắc họa chân thực trong đội ngũ trước. Nhóm tân sinh luôn ăn uống điên cuồng tùy ý như thế, dù máu tươi đã đầy trong dạ dày và tứ chi lạnh cứng của chúng, bọn chúng vẫn như cũ sẽ không dừng tay.

Quan trọng nhất chính là, tôi cảm thấy ở đây đoạt con mồi với bọn họ là muốn chết, thời điểm ma cà rồng ăn uống, là lúc hung tính tàn nhẫn nhất. Vladimir từng nói chỉ có một loại quan hệ đặc biệt có thể để ma cà rồng dưới tình huống đang ăn, còn có thể duy trì khắc chế không làm hại đối phương.

Đáng tiếc ông ta không có nói với tôi là gì, bởi vì ông ta nói cái này không quan trọng. Mà hiển nhiên quan hệ không thể tưởng tượng nổi đó, thấy thế nào cũng không thể phát sinh với tôi và gia tộc cổ kính này.

"Tôi có thể, tự mình đi săn." Tôi nói xong, sau đó nhớ tới Aro vừa mới nói Volterra cấm đi săn, lại bổ sung, "Tôi sẽ đi xa một chút, Florence hoặc Siena đều được."

Sau đó, tôi lại nói tiếp: "Tôi không có chạy trốn."

"Không cần thiết, Adele." Alec mấp máy môi mỏng đỏ tươi, khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời có chút phát sáng, màu trắng sáng chói như kim cương, "Noi này chúng ta có cung cấp thức ăn tạm thời, em không cần tự đi ra ngoài."

Nhận ra tôi chần chờ, Aro ném ra một giải thích càng mê hoặc hơn: "Vì đảm bảo an ninh truyền thống của Volterra sẽ không bị phá vỡ, cô cần phải nhận huấn luyện khống chế năng lực, Adele. Học được cách khống chế khát vọng với máu tươi, sau đó bình tĩnh trò chuyện thậm chí ở chung với con người, mới có thể hoàn mỹ che giấu thân phận của cô. Đám Steven cố ý thả lỏng bản năng của mấy người, nhưng cô là đứa trẻ rất biết khắc chế, cô cảm thấy thế nào?"

Tôi tin ông đã hoàn toàn nắm rõ suy nghĩ của tôi, hay thâm chí cả những mong muốn nhỏ bé nhất, cho nên mới nói những lời không cho người khác từ chối như thế.

Nếu như tôi có thể tự nhiên khống chế bản năng của cơ thể và cả cơn khát khô chết người nhất, thì tôi không cần thống khổ như vậy, phiên dịch của Aro một chút là muốn cho tôi ở lại, nhưng thật sự không có sở hở để bắt bẻ.


Lúc này, Catherine bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Vậy người nào chịu trách nhiệm huấn luyện cô ấy?"

Câu hỏi của cô quá kịp thời, tôi đang phiền nhiễu vấn đề này.


"Alec?" Aro quay đầu nhìn thiếu niên thon dài kia, "Cậu đến huấn luyện Adele được không? Giống như huấn luyện những tân sinh khác, bao gồm cả luật pháp của chúng ta, đặc tính và vài kỹ xảo chiến đấu cơ bản."

"Vâng." Alec khẽ khom người đồng ý. Tôi im lặng đứng một bên không lên tiếng, quyết định vẫn không tính là quá tệ.

"Tuy nhiên trước đó..." Aro lại nhìn về phía tôi, trên dưới đánh giá tôi một chút, "Ừm, Adele vẫn đi đổi trang phục khác thôi."

Tôi thuận theo ông cúi đầu nhìn mình, có chút do dự: "Thế nhưng tôi..."


"Heidy, cô mang Adele đi nhé."


"..."


...


Thẳng đến lúc tôi bị Heidy dẫn đứng trong căn phòng, tôi vẫn không thể thả lỏng cảm giác. Sàn nhà bằng gỗ dưới chân như một khối chocolate hòa tan, kéo hai chân tôi làm tôi ngay cả nửa bước cũng khó khăn. Mỗi một bước đi, cảm giác mờ mịt đến kỳ lạ, mà khi Heidy móc ra chìa khóa mở cánh cửa trước mặt, tôi như muốn kêu lên.


"Volturi luôn đối xử với tân sinh tốt như vậy sao?" Tôi nhìn thấy cửa mở ra một góc nhỏ, đồ dùng trang nhã bên trong có thể như một góc tảng băng.

Đây là căn phòng trước đó của Catherine mà cô ấy nói?


Ngoài ý muốn , Heidy nhẹ nhàng cười ra tiếng, làm cho tôi rất gấp gáp.

Cô hoàn toàn đóng cửa lại, sau đó đem chìa khóa ném lên trên bàn sách. Chìa khóa bằng đồng vang lên tiếng đinh đang trên bàn gỗ dày, rồi nhanh chóng rơi xuống.

Heidy ưu nhã gợi cảm dựa vào một bên khung cửa, nghiêng đầu nói chuyện với tôi: "À, không có gì, vì vấn đề cô mới hỏi này, vào mấy tháng trước phu nhân Catherine cũng hỏi một câu y hệt, cho nên ta mới nhịn không được bật cười."

"Mấy tháng trước?" Tôi lặp lại, khái niệm thời gian này phối hợp với địa vị của Catherine bên trong Volturi bên giờ, thì khá kỳ lạ.

"Đúng vậy." Cô không dấu vết đổi chủ đề, "Cô đi tắm trước đi, tôi tìm quần áo cho cô. Đúng rồi, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai mươi." Tôi không hiểu lắm, nhưng vẫn thành thật trả lời. Chỉ cần bọn họ không yêu cầu tôi tuân theo quy tắc, còn lại tôi đều không định từ chối, có thể điều này có thể làm họ thấy hài lòng với tôi, sau đó lúc có được kết quả để tôi rời đi.

"Ừm..." Cô ấy đảo tròn mắt, hình như rất ngạc nhiên với câu trả lời của tôi, sau đó lại nói một mình, "Xem ra đặc điểm của người Đông Á hoàn toàn kém người Âu Mỹ rất xa, tôi còn tưởng rằng cô chỉ mới mười bốn tuổi."

"Ài, vốn cho rằng tuổi chuyển đổi của cô còn muốn nhỏ hơn cả Alec và Jane, hiện tại xem ra, chúng ta đều đoán sai ." Heidy nhấp môi xóa nụ cười đi, trong mắt lóe lên ánh sáng mềm mại đáng yêu mà tôi không hiểu được, "Thật làm cho người ta tếc nuối."

Một chút tôi cũng không từ trên mặt cô ấy thấy được tâm tình này, tương phản, tôi còn cảm thấy bộ dáng của cô ấy đang rất không tệ.

Cuối cùng, cô ấy bỗng nhiên cúi người hơi xích lại gần tôi, mái tóc xoăn dài mềm mại trượt qua vai xuống má tôi, dẫn tới tôi cũng không tự chủ căng cứng: "Vậy thì, Alec biết cô bao nhiêu tuổi sao? Phản ứng của cậu ta thế nào?"

"Cái gì?" Tôi nghe không hiểu ý tôi nói.

"Không có gì."Cô ấy cười đứg thẳn người, đặt tay lên nắm tay cửa phòng, "Nhưng chỉ có quần áo Fiona mới vừa với cô, ta đi trước mượn giúp cô. Cô muốn dùng nước nóng không?"

"Đều được."

Tôi liếc nhìn cấu tạo trong phòng, lông mày nhăn lại: "Đây là phòng của cô sao?"

Nhìn không giống với khí chất trên người Heidy.

Cả phòng mang đậm phong cách nước Anh thời Trung Cổ, không có chút cảm giác trào lưu hiện đại trên người Heidy. Ma cà rồng không cần ngủ, cho nên nơi này không có giường, chỉ có một bộ sofa màu trắng rộng lớn làm điểm nhất, hoàn hảo thay thế vị trí giường. Bề ngoài không tạo theo sở thích người hiện đại, mà là mặt vả gấm giống với trang phục cổ, còn có mấy gối dựa nhìn rất xốp.


Dưới ghế sofa là một tấm thảm hoa, khác với sàn nhà bằng gỗ trơn bóng màu trà, là một màu sắc ôn thuận một đường an tĩnh leo lên bên trên màn cửa. Giá treo quần áo thuần trắng được điêu khắc thành hình con thiên nga ngửa đầu, phía trên tùy ý treo một chiếc áo choàng đen.

Mặt tường phủ kín bằng giấy da màu sáng, các hoa văn mang phong cách trung cổ chằng chịt lan ra từ chân tường.


"Không phải..."


Heidy vừa dứt lời, một giọng quen thuộc khác truyền tới: "Của ta."


Tôi quay đầu, nhìn thấy Jane đang đứng ngay khúc cua cầu thang, nhẹ nhàng vịn lan can mặt không cảm xúc nhìn tôi. Serraus như hình với bóng canh giữ không rời sau lưng cô, như kỵ sĩ trắng.

"Cảm ơn." Tôi thoáng gật đầu nói.

Jane không tiếp tục để ý đến chúng tôi nữa, im lặng đi xuống lầu, Serraus theo sát phía sau.


Heidy hiển nhiên vẫn yên tâm với thao tác bồn tắm ở đây của tôi, thay tôi chỉ một lần rồi mới rời đi. Tôi nghe được tiếng cô đóng cửa, ôm giày thể thao trong ngực, giẫm chân trần trên đất. Tiếng nước chảy róc rách bên tai tôi, hơi nóng lượn lờ bốc lên, đem cửa kính của phòng tắm mờ dần.

Tôi quan sát phòng tắm được bày trí đơn giản này, cẩn thận cởi quần áo mình bọc lấy giày, đặt dưới gầm bồn rửa tay, dùng sức ép chúng vào, cố gắng không làm bẩn quá nhiều ở đây. Nhưng sau khi quần áo bị ướt, có một dòng nước màu xám nhỏ bé chảy ra từ dưới đáy.

Chờ đến khi xong tất cả, tôi đóng vòi nước, nâng người chìm vào trong nước, giọt nước óng anh nhấp nhô vỡ tan dọc theo da thịt tôi. Tôi vùi cả người mình vào trong nước nóng, mép tóc ngắn vì bị hơi nước làm ẩm dính vào nhau, tôi dứt khoát vùi cả người lẫn đầu vào trong bồn tắm.

Tôi nín thở nằm dưới đáy bồn, trợn to mắt nhìn trần nhà tắm bị sóng nước làm vặn vẹo, ánh sáng của nước dồn dập tiến vào tầm mắt, nín thở không sinh ra bất kỳ khó chịu nào với tôi.

Tôi đưa tay phá vỡ mặt nước, chợt nhận ra một chỗ kỳ lạ.

Dung tích bồn tắm này hình như quá lớn, tôi nói là đối với cơ thể Jane. Chiều cao của tôi và cô ta không khác nhau nhiều, nhưng tôi có thể ở dưới đáy bồn tắm này hoàn toàn duỗi thẳng người, mũi chân còn cách thành bồn một khoảng nhất định, cứ như hồ bơi mini.

Tôi đột nhiên ngồi xuống, âm thanh sóng nước kịch liệt quấy lên rơi ra bên ngoài. Màng nước trong suốt bung ra từ trên đỉnh đầu rồi rơi xuống ngực tôi.

Hình như, không chỉ dài hơi, còn rộng hơn một chút. Ngồi ở đây, muốn lấy đồ bên ngoài thì phải ráng nghiêng người mới được. Tôi không nhớ cánh tay Jane dài hơn tôi nhiều như vậy, thiết kế làm làm tôi thấy hơi lạ.

Sửa sang lại bản thân xong, bên ngoài lại vang lên tiếng mở của, Heidy đi tới gõ cửa phòng tắm: "Quần áo đặt trên ghế sofa, cô ra ngoài thay đi."

"Cảm ơn, tôi biết rồi."

Cho đến khi nghe được tiếng đóng cửa, tôi mới dùng khăn mặt lau khô cơ thể mình, nhảy ra khỏi bồn tắm lớn, bước chân mang theo dấu nước đi ra ngoài, nhanh chóng mặc quần áo có xúc cảm cực tốt kia lên người. Heidy suy nghĩ rất chu đáo, còn cầm giúp tôi một đôi giày Martin.

Tôi tận tực không để mình nhớ mãi đến chuyện quần áo, rõ ràng cái này đã vượt quá năng lực kinh tế trước mắt của tôi, cho nên tôi quyết định dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm trước.

Nơi này không có bất kỳ dụng cụ làm vệ sinh nào, khó có thể tưởng tượng nó có thể bảo trì vẻ không nhiễm bụi như trước. Tôi đã chọn một chiếc áo len tương đối sạch từ bộ quần áo tôi đã thay, đem vết bẩn bùn cát trên mặt đất lau sạch sẽ, lại dùng khăn mặt ở bên trong bồn tắm chà sát một lần. Nước trong bồn tắm còn chưa hết, tôi liền nghe thấy từ cửa truyền tới một trận bước chân nhỏ.


Tôi quay đầu, bên trong hơi nước nóng ẩm dây dưa thêm một cỗ mùi hương lạnh ngọt đặc biệt. Alec đứng cứng ngắc như tượng trước cửa phòng tắm nhìn tôi, biểu cảm lộ liễu quá mức trên mặt bù cho khuyết điểm cho chị gái hắn. Hại chị em bọn họ thật sự bổ sung cho nhau.

Yên tĩnh khó hiểu kéo dài khoảng mười giây, cơ bắp trên mặt hắn mới một lần nữa hoạt động, đem biểu tình khiếp sợ nhanh chóng thu lại, nhưng vẫn như cũ mang theo kinh ngạc nhìn tôi: "A... Adele? Em đang làm gì?"

Mặt tôi không thay đổi nhìn lại hắn, "Tôi mượn phòng chị anh tắm rửa, nên dọn dẹp cho cô ta một chút."


"Chị ta..." Alec nháy mắt mấy cái, dường như có chướng ngại lý giải với câu nói của tôi, làm tôi hoài nghi vừa rồi phải chăng mình lại dùng sai phân từ hay thì rồi.

Sau đó, hắn cấp tốc khôi phục thành dáng vẻ bình thường, ngón tay nhẹ nhàng cọ vào khung cửa: "Em không cần làm điều này, Adele, chị ta sẽ không ngại."

Câu nói này có độ tin cậy không cao. Dù sao quan hệ của Jane với Alec không giống tôi, tôi không thể không thèm để ý như hắn.

"Tôi sẽ xong nhanh thôi." Tôi tiếp tục vắt khô khăn mặt trong tay, lo lắng có cần lau thêm một lần nữa hay không, hoặc là trực tiếp bỏ đi. Không biết Jane có mắc chứng thích sạch sẽ không?

Alec nhẹ nhàng chậc một tiếng, bước vào nắm lấy khăn mặt trong tay tôi rồi tiện tay khoác nó lên vị trí cũ: "Adele, thật sự không cần. Em không cần phải như vậy."

Hắn đột nhiên tới gần làm tôi giật nảy mình, bản năng lui lại đụng phải bồn tằm, lòng bàn chân bị trơn muốn ngã xuống dưới. Alec vội vàng vươn tay kéo tôi trở về, khoảng cách trong nháy mắt bị rút ngắn đến mức làm người ta bất an.


Quá gần. Ánh đèn làm tôi hoàn toàn chôn dưới bóng của hắn, gần đến mức cho dù tôi không điều chỉnh tầm mắt đã có thể thấy từng hoa văn từng nếp nhăn trên âu phục hắn. Từ sau mười tuổi, ngoài dì Amy, tôi không còn cùng người nào khác có khoảng cách gần như thế, đừng nói di là ma cà rồng.

Kinh hoảng và kháng cự trong vô thức làm tôi chưa kịp cân nhắc phải khống chế khí lực của mình, tôi trở tay loạn xạ đẩy Alec ra, hắn bị tôi đẩy mạnh đụng phải vách tường, phát ra tiếng vang nặng nề.

"Xin lỗi!" Tôi nói nhanh, hoàn toàn không nghĩ hắn sẽ không tránh né bị tôi đẩy ra ngoài, không tự giác nhìn ra hướng cửa muốn chạy khỏi nơi này, "Tôi không cố ý."

Cứ như vậy chạy đi rất không lễ phép, nhưng tôi không kịp suy nghĩ nhiều được vậy, thần kinh tôi từ khi bước vào Cung điện Pretorio bắt đầu phải chịu đựng căng thẳng, đã không khác với báo hỏng mấy.

"Không sao cả." Alec nhìn không thèm để ý cử động vừa rồi của tôi, hoạt động cánh tay một chút, vài khối gạch tường bể rơi xuống phía sau hắn, "Để ta thu dọn chỗ này, em đợi ta một chút, ta dẫn em đi tới chỗ Jaina xem túi đựng hình còn dùng được hay không."

Hắn thật sự là...


Tôi cắn môi lại buông ra, lần nữa nói xin lỗi rồi nhanh chóng ra khỏi phòng chạy ra hành lang bên ngoài, hai tay hơi run đụng vào lan can, cảm nhận được tảng đá thô ráp dưới lòng bàn tay. Không khí lạnh lẽo tràn vào phổi tôi, xua tan cảm giác nóng ẩm trong phòng tắm kia khỏi đầu. Tôi chợt nhớ ra, quần áo và giày tôi vừa đổi vẫn còn đặt trong phòng Jane.


Phát hiện này để tôi khá phiền não, vừa rồi tôi đi gấp quá.

Tiếng gót giày rất nhỏ vang lên từ cửa cầu thang, mùi hương cà phê nhàn nhạt bay tới. Catherine nhẹ nhàng đi về phía tôi, vung vẩy chìa khóa trong tay: "Xem ra quần áo của Fiona rất vừa người cô. Chìa khóa phòng của cô đây nhé."

"Cảm ơn." Tôi nhận lấy, để ý thất mùi cà phê trên người cô ấy xuất phát từ trên chiếc vòng tay. Mùi hương gần gũi với con người này làm tôi cảm thấy được thả lỏng.

Cô nhìn tôi một lúc, tiến lên một bước, duy trì một khoảng cách vừa đủ sẽ không làm tôi cảnh giác, nhẹ nhàng hạ giọng: "Rất sợ hãi đúng không?"

Tôi hơi sửng sốt một chút, không rõ câu nói này có ý gì. Catherine nhún nhún vai, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tôi lúc đầu cũng giống vậy, sợ muốn chết, liều mạng muốn chạy trốn. Tôi có phải chưa nói với cô tôi chỉ vừa đến đây không đến ba tháng không?"

"Vậy..." Tôi vừa mở miệng, Catherine hướng tôi làm một động tác giữ im lặng, ngón trỏ tái nhợt đặt trên môi đỏ. Sau đó cô chỉ về hướng căn phòng, ý là Alec sẽ nghe được.

Tôi đi theo cô chậm rãi đi qua hành lang hình vòng này, nhẹ giọng hỏi: "Cô cũng giống tôi sao?"

"Không, chuyện của tôi nói có chút phức tạp, nếu cô muốn nghe, hôm nào chúng ta có thể vừa đi sau núi vừa trò chuyện." Trên người Catherine còn giữ lại nhiều thói quen nhỏ của con người, lúc đi đường sẽ nhàn nhã đá chân, không có loại ưu nhã khác thường kia, "Tuy nhiên nếu cô tin tưởng lời của tôi, vậy tôi có một câu muốn nói với cô."

"Cái gì?" Tôi hỏi.

"Cậu ấy sẽ không tổn thương cô, chúng tôi cũng sẽ không." Catherine dùng đôi mắt màu vàng kim ấm áp kia nhìn tôi chăm chú, "Tôi biết điều này quá khó tin và khó hiểu với cô, giống như tôi ngày đầu, nhưng cô chỉ cần nhớ kỹ câu nói này là được. Còn về nguyên nhân, thời điểm thích hợp cô sẽ biết."


"Thời điểm thích hợp." Tôi nghiền ngẫm câu này, không hiểu được nó đại diện cho thời gian ngắn hay dài.

"Ừm..." Cô ấy dường như có chút buồn buồn không biết làm sao diễn đạt được hiểu quả như mong muốn, cuối cùng nói, "Đó là một quá trình, ma cà rồng khác với con người, dù nói ở góc độ nào. Chúng ta không thể dùng suy nghĩ và hình vi của con người để suy xét về họ."

Cô nói câu này cho tôi ảo giác mình còn là con người.

"Bất kể nói thế nào, cô chỉ cần quan sát là được. Thật ra đáp án đã rất rõ ràng, chỉ là chúng ta thường bỏ sót những vật được bày sẵn trước mắt." Catherine nói xong, vẫy tay tạm biệt tôi, "Tôi đi trước nhé, lần sau lại nói chuyện tiếp."

Ánh mắt của tôi theo theo cầu thang đến điểm cuối, nhìn thấy Caius đang đứng ở nơi đó chờ Catherine. Cô giống như con bướm nhào xuống bên cạnh hắn, được Caius thuận thế kéo vào trong ngực.

Tôi biết điều lui ra, đi tới bên trên cửa sổ hành lang, phía dưới là đường Volterra vắng vẻ. Lý giải lời Catherine cũng tốn nhiều sức, nhưng vẫn làm tôi không hiểu được. Cô muốn tôi quan sát, đừng dùng suy nghĩ của con người để nhìn nhận hành đồng của ma cà rồng.


Có ý gì? Tôi còn có thể dùng phương thức gì?


Tôi nhắm mắt lại hơi lắc đầu, tự nhủ mình không cần suy nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ cần chờ bọn họ tuyên án, sau đó đứng ra làm chứng xác nhận thôi, không cần thiết phải quá hiểu rõ bọn họ.

Hết phiên ngoại mười.

**

Hy: Mn có thấy Jane sao lại tốt bụng đến mức cho Adele mượn phòng để tắm không! Cười gian haha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info