ZingTruyen.Com

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 76: Ảnh cưới

YenHy_3105


Biên dịch: Yên Hy


Adele cho tới bây giờ đều không thích chụp người, trừ khi tình trạng kinh tế của cô đã túng quấn đến mức không có cách nào duy trì hoạt động sinh hoạt cơ bản, cô mới thử bán ra một ít hình để giảm đi tình trạng quẫn bách, lần này đồng ý lời mời của Jaina cũng như thế. Tất cả nhân loại thực sự rất dễ dàng thay đổi, không thể nắm bắt được vẻ đẹp tuyệt đỉnh của ánh hào quang đó, vì vậybên trong và máy ảnh DSLR và album ảnh của cô, vĩnh viễn bị những kiến trúc cổ xưa và tĩnh vật chiếm đầy.

Có thể đó là cửa sổ của một chiếc xe lửa kiểu cũ với ánh sáng mặt trời, có thể đó là một chiếc chuông đồng rơi ngang với mặt trời lặn, có thể đó là dải ruy băng đỏ rực bay trên đỉnh cột cờ cao, hoặc có thể đó là cảnh hoàng hôn lộng lẫy đốt cháy bầu trời.

Cô không nói được mình kỳ quái như vậy rốt cuộc xuất phát từ tâm lý, cũng không có ý định suy nghĩ tiếp. Dù sao cả cuộc đời cô đã là một mớ hỗn độn, tiết kiệm chút khí lực dùng vào những nơi hữu dụng mới là chuyện người tầng lớp như cô nên làm. Còn những vấn đề triết học cao thâm khó lường, đời này không có quan hệ với Adele cô, có thể kiếp sau cô có thể thử cố gắng đầu thai thành một người tốt, có đủ điều kiện kinh tế rồi hẵng suy nghĩ thêm giải quyết nghiên cứu về phương diện này.

Sau đó cô lại cảm thấy thôi được rồi, vận khí của mình luôn rất kém cỏi, làm người lại quá mệt mỏi, một lần là đủ rồi, có kiếp sau hay không đã.

Adele một bên nhìn chăm chú những bức bích hoạ hoa lệ, một bên hững hờ nghĩ. Những bức họa không gặp phải bất kỳ hư hại nào, trái lại nó còn tươi nguyên như mới vẽ lên cách đây không lâu. Ngực của cô gái trắng nõn như thoa phấn, một nửa đôi chân ẩn dưới lớp áo choàng xanh mềm mại mịn màng. Những bức chân dung theo phong cách Phục hưng dành riêng cho việc thể hiện những đặc điểm duyên dáng của cơ thể con người tựa như dừng lại như thể chúng đã bị bóng băng.

Thật nghĩ không biết dạng tài lực và nhân lực gì, mới có thể đem những thứ xinh đẹp này từ lúc sinh ra bảo tồn đến ngày nay, Adele hoài nghi cung điện Pretorio có lẽ do chính phủ Italy trực tiếp quản lý, nếu không chỉ bằng tài chính của Volterrra, căn bản không đủ để chống đỡ tất cả nơi này.

"Chị Adele." Fiona từ trên lầu lầu 'bộp bộp bộp' chạy xuống, dừng lại trên sân thượng giữa cầu thang, ánh sáng nông cạn yếu ớt từ sau cô chảy xuôi xuống, em bóng dáng của cô khắc sâu và kéo dài đến đoạn cuối cùng của cầu thang, "Chị có thể đi qua, chúng ta hãy bắt đầu từ thác nước và rừng rậm trước nhé."

"Được."

Đi theo Fiona xuyên qua hành lang trông giống như đường hầm thời gian, Adele hơi rụt người lại, không phải bởi vì sợ hãi, mà cảm giác lạnh lẽo sâu sắc, càng đi vào cung điện Pretorio, cảm giác đó càng rõ ràng. Thời gian quả nhiên là vật vô tình lạnh lẽo, càng lắng đọng càng phong phú, tất cả nhiệt độ của vật gánh chịu nó đều biến mất triệt để. Cũng giống như các vị thần bất tử trong những câu chuyện thần thoại, xưa nay sẽ không thương hại với con người nhỏ bé đau khổ, bởi vì tình cảm và nhiệt độ của họ đều đã biến mất trong thời gian.

Xuyên qua cánh cửa gỗ lim trước mặt, Adele thấy được nhân vật chính của hôm nay. Trong chớp mắt, cô cảm thấy mình dường như bước vào khu vườn thiên đường được miêu tả dưới ngồi bút của Andersen(*), người xuất hiện trước mặt không phải con người, mà là thiên sứ.

(*)Hans Christian Andersen (2/4/1805 – 4/8/1875) là nhà văn người Đan Mạch chuyên viết truyện cổ tích cho thiếu nhi. Trong tiếng Đan Mạch, tên ông thường được viết là H.CAndersen.


Xích đu này hẳn vừa mới được dựng lên được không lâu, từ giá đỡ đến chỗ ngồi, thanh sắt đen hẹp được uốn cong khéo léo thành hình dáng hoa tử đằng(**), vững vàng bao quanh bóng người trắng tinh kia.

(**)Hoa Tử Đằng có tên tiếng Anh là Chinese Wisteria. Ý nghĩa là biểu tượng của một tình yêu bất diệt, vĩnh cửu. Hoa muốn phát triển được thì cần thời gian, công sức vun đắp, cũng như tình yêu, nếu muốn có một mối tình đẹp và sâu đậm thì phải dành nhiều thời gian để bồi đắp.

Hoa văn được thêu thành hình chiếc lá tinh xảo từ xương quai xanh Catherine trải rộng xuống da thịt phía dưới, vòng qua cánh tay được quấn bằng lụa mỏng, quấn quanh bên hông, rối biến mất phía dưới đầu gối. Thiết kế ôm sát nửa thân trên cùng thiết kế đuôi rộng bên dưới eo thoải mái bày ra vóc người ưu nhã của cô, chất sợi vạt váy bằng lụa thuần sắc bởi vì xích đu đung đưa không tiếng động nở rộ, sau đó theo quán tính dán lên hai chân Catherine, thật mềm mại tựa như mấy.

Đứng sau lưng Catherine vì cô đẩy xích đu là một người đàn ông tóc bạc vóc dáng rất cao, tây trang màu đen từ cổ áo đến ống tay áo đều có chi tiết thêu phục cổ không thường gặp trong lễ phục kết hôn, cà vạt bằng tơ lụa thắt hai tầng nút Windsor. Adele chú ý tới hoa văn thêu trên quần áo người đàn ông tóc bạc kia cùng hoa văn trên váy Catherine giống hệt nhau.

Bọn họ... Rất đẹp, đẹp đến mức hoàn toàn không giống như sẽ có thật trong thời gian này. Giống như cung điện này, trừ phi nhìn thấy, nếu không bạn không có cách nào tưởng tượng đó sẽ là loại kinh diễm đến cực hạn nào.

Rừng rậm, thác nước, xích đu, áo cưới trắng tinh và âu phục đen.

Nếu như nói thiên đàng có dáng vẻ gì, vậy Adele đoán có lẽ là như trước mắt.

Lúc này, Catherine cùng Caius bỗng nhiên không hẹn mà cùng nhìn về hướng Adele, bởi vì mùi ngọt ngào nồng đậm trên người cô, rơi vào bên trong khứu giác của ma cà rồng, hương thơm này hơn hẳn những bông hoa hồng vừa được trồng ở nơi này. Adele ngây ngốc trong chốc lát, hai người trước mặt tuyệt đối là người đẹp nhất đời này cô đã gặp qua. Lần trước lúc gặp mặt Catherine, bởi vì cô ấy đeo kính đen và đội mũ rũ xuống bên mặt,  Adele không nhìn thấy rõ ràng lắm dáng vẻ của cô ấy, lần này coi như hoàn toàn thấy rõ.

Vẫn là những hình ảnh quen thuộc trong 'ánh mắt tử vong'. Catherine mới phát hiện những hình ảnh kia càng ngày càng rõ ràng, tin tức tỏa ra rằng sinh mệnh Adele trôi đi càng thêm rõ ràng, vận mệnh của cô ấy căng cứng thành một sợi dây, vô lực treo trên lưỡi dao sắc bén, bất cứ lúc nào cũng sẽ gãy lìa.

"Mùi hương lần trước Alec ngửi được kia, chính là do cô ấy để lại." Catherine bám vào bên tai Caius nhẹ nhàng nói. Caius hơi nhướng chân mày, đại khái đã hiểu vì sao Alec bỗng nhiên khác thường như vậy, bởi vì mùi của cô gái Đông Á Adele này quả thật mê người khác bình thường.

Catherine đứng dậy, mỉm cười hướng về phía cô gái trầm mặc ở cửa nói, "Hoan nghênh cô, Adele. Cám ơn cô đã đồng ý tới."


Cô gái lắc đầu một cái, "Là tôi phải cảm ơn ngài đã yêu thích, chúng ta bắt đầu thôi."

Sự thật chứng minh, chỉ cần vóc người đẹp mắt, cho dù chụp như thế nào cũng đều đẹp mắt. Adele cảm thấy đây là lần chụp ảnh nhân vật thoải mái nhất, không cần giống như trước phải trăm phương ngàn kế vắt óc đi tìm một góc độ hoàn mỹ làm đối phương hài lòng. Cô thậm chí đã nghĩ có lẽ ngay cả khâu chỉnh sửa cũng có thể giản lược, bởi vì cô thực sự không nghĩ ra được hai người trước mắt sẽ còn cần sửa chữa cái gì.

Không cần đề nghị cùng chỉ điểm, hai người dưới ống kính dắt tay, ôm cùng nhua đối mặt với phong cảnh. Từ phía thác nước được bao quanh bởi sương mù nông đến vườn hoa ở góc đông nam của Cung điện Pretorio, chiếc váy cưới màu trắng của Catherine được nâng lên hoàn toàn nhờ hiệu ứng tổng hợp của gió và chạy, lướt qua những đóa hoa trân quý hiếm thấy, mang theo một làn sóng màu tím, hương hoa cùng những cánh hoa rơi xuống nhuộm lấy mép váy của cô, con đường hai người dắt tay đi qua, tất cả đều là hoa hồng.

Mạng che mặt của cô cùng mái tóc dài của Caius quấn quít lấy nhau, ngón tay cũng vậy, cuối cùng là ánh mắt.

Adele không nhớ rõ mình ấn chụp bao nhiêu lần, bao nhiêu khoảnh khắc bị cô nhấn dừng lại. Cô muốn để lại chút kỉ niệm không thể phai mờ cho đôi vợ chồng mới cưới này, dẫu cho một ngày, vẻ đẹp của họ không tránh khỏi sẽ bị theo thời gian ăn mòn mang đi, nhưng chí ít ở thời điểm này, sự vĩnh hằng nằm trong tay họ.

Khi chiếc nhẫn ảm đạm không còn ánh sáng, dung nhan từng trẻ trung cũng đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời, cảm ơn thượng đế đã để cho em may mắn được gặp anh. Chỉ vì anh, em mới có dũng khí nói, "Vĩnh viễn, vĩnh viễn".

Hy: Chỗ này trong raw chỉ để ta(我) và ngươi(你). Tôi khá phân vân nên để ngôi xưng như thế nào, nhưng xin thiên vị Caius một chút vì sắp hết truyện mới ăn được quả ngọt. Xin phép đc để dưới góc nhìn của Catherine nhé!!!


...


Vẫn chưa thỏa mãn liếm xong giọt máu cuối cùng trên miệng vết thương của đứa trẻ trong tay, Vladimir mới chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi đỏ tươi bởi vì máu trong thân thể dồi dào mà trở nên sống động sáng ngời, thật giống như những huyết dịch kia đều tập trung ở lớp trên của mống mắt.

Ông ta bỏ qua thi thể trong tay, tùy ý phủi tay, trên đầu ngón tay nhuốm máu, tái nhợt cùng đỏ tươi tạo thành tương phản thị giác cực lớn. Ông ta nhớ lại mùi vị ngọt ngào khiến người ta lưu luyến kia, cảm khái lượng máu của đứa trẻ thực sự quá mức ít ỏi, một bên đem ngón tay bỏ vào trong miệng, để đầu lưỡi cuốn đi tia mỹ vị cuối cùng.

Đây là một ngôi nhà tiêu biểu của một gia đình trung lưu ở Milan, giá sách cao từ trần đến sàn trong ngăn lát gỗ chứa đầy đủ các loại sách và một số đồ thủ công dành cho trẻ em, tất cả đều do bà chủ, là người phụ nữ tóc vàng nằm trên ghế sofa đã không còn tức giận trong tay Justin, tự mình chế tạo.

Nguồn của máy làm sữa đậu nành vẫn chưa được tắt, đem hạt đậu nành cứng rắn nghiền nát lại nhanh chóng trộn lẫn với nước tạo ra tiếng có chút khó chịu. Nồi canh đã sớm sôi đến liên tục sủi bọt, nhỏ giọt xung quanh lò vi sóng phát ra tiếng tí tách, đoạn cần tây, cà chua và ức gà thái hạt lựu trên thớt chưa kịp cho vào.

Cửa tùy ý mở ra, gió lạnh mãnh liệt không ngừng rót vào trong, đem mùi máu tươi nồng đậm mới mẻ từng tầng từng tầng suy yếu.

Justine đá văng khẩu súng lục bị bóp thành hình dạng vặn vẹo bên chân, dùng ống tay áo lung tung xoa máu tươi bên mép, "Steven đâu?"

"Ông ta mang tới thành viên mới để chúng ta nghênh đón về." Vladimir một tay nhấc thi thể nam chủ nhân lên khỏi mặt đất, nghiêng đầu quan sát một chút thân hình đối phương, lẩm bẩm, "Nhìn còn khá được."

Nói xong, ông ta nhanh chóng đem áo khoác mùa đông của đối phương cởi ra sau đó mặc lên người nhà mình, mơ hồ a một tiếng, giống như rất hài lòng với món đồ mới này.

"Lần này chúng ta vẫn không cần che giấu vết tích sao?" Justine nhìn một chút thi thể ba người cùng mảnh kiếng nát đầy dất bởi vì đạn bắn trúng, "Người của Volturi sẽ tìm tới chứ?"

"Cậu sợ?" Vladimir nhanh chóng nheo mắt lại, hơi nhếch môi lộ ra hàm răng trắng lạnh chỉnh tề bên dưới, rõ ràng vừa mới xé rách động mạch cổ của đứa trẻ chín tuổi, giờ phút này lại tìm không thấy một chút vết tích máu, sáng đến đáng sợ, "Đám cường đạo kia để cậu mất đi dũng khí, bắt đầu bó tay bó chân rồi sao?"

Justine lắc đầu, cậu đối với gia tộc Volturi thực sự không tính là hiểu biết, đương nhiên cũng chưa nói tới sợ hãi: "Tôi chẳng qua thấu bọn họ không có khả năng thay chúng ta thu dọn cục diện rối rắm giống như lần ở Cologne kia, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp trả thù chúng ta. Chúng ta bây giờ đều là tân sinh, không được huấn luyện nghiêm chỉnh như bọn chúng, cũng không được năng lực đặc thù như chúng, cho nên có chút lo lắng."


"Cậu thật là một đứa trẻ có đầu óc, bên trong tân sinh có thể có suy nghĩ này cũng không nhiều." Vladimir mang theo tán thưởng nhìn cậu, sau đó đem nụ cười đó lau xuống, lộ ra biểu tình đầy âm hiểm bất hảo, ánh mắt hung ác nhue một con mãnh thú, "Nhưng các ngươi đừng quên, lực lượng của các người là chỗ mà bọn họ không thể chống đối. Vấn đề phiền phức khó giải quyết là cặp thủ vệ song sinh và Serraus. Còn có... Hậu nhân Windsor vốn nên thuộc về chúng ta kia.


"Bọn chúng rất đáng sợ sao?" Justine hỏi.


"Đáng sợ?" Biểu cảm Vladimir lại thay đổi, biến thành một vòng xoáy của hận thù và cuồng nhiệt, "Không! Không không không, bọn chúng cực kỳ mê người! Năng lực của bọn chúng là trân phẩm có một không hai trong thế giới ma cà rồng, không có bọn chúng, Volturi vốn không chịu nổi một kích! Ta muốn chính là để lũ khốn Volturi kia tan thành mây khói!"


"Vậy chúng ta muốn làm thế nào?"


"Phân tán bọn chúng. Năng lực của Jane mặc dù khiến người sợ hãi, nhưng một lần chỉ có thể sử dụng với một đối tượng, số lượng là tử huyệt của cô ta. Serraus rất ưu tú, nhưng cậu ta là một tân sinh, đối năng lực của bản thân còn không thuần thục, cần phải có người phối hợp trước sau đánh gọng kìm mới có thể chế ngự cậu ta." Vladimir dựa vào vách tường vỡ tan đầy vết cào, mỗi chữ mỗi câu phân tích nhược điểm và đặc điểm của đối phương, tựa như một người xét xử cao ngạo, "Về phần Alec..."

Sắc mặt của ông ta trong chớp mắt cực kỳ khó coi, sau đó lại vui vẻ dậy, "Năng lực của cậu ta xác thực có thể nói là hoàn mỹ, nhưng chúng ta rồi sẽ tìm được một ma cà rồng có thể khắc chế hoặc là kiềm chế cậu ta, rất nhanh thôi."

"Cho nên chúng ta cần thật nhiều tân sinh tân sinh, đúng không?" Justine thử tổng kết, "Nghe nói Jane và Seraus đều không phải giỏi ứng phó nhiều ma cà rồng."

"Cậu rất thông minh, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là chúng ta phải khống chế được Alec trước, nếu không nhiều ma cà rồng hơn nữa cũng vô dụng." Vladimir gật gật đầu, nụ cười sáng lạn làm người ta sợ hãi, "Cho nên, để chúng ta đi tìm người bạn cuối cùng thôi, cô ta cũng có thể là kinh hỉ đến trễ thì sao."

"Nhiếp ảnh gia Đóng Á ở Rome kia? Cô ta thật sự có thể kiềm chế được Alec?" Justine có chút hoài nghi hỏi, đi sau lưng Vladimir rời khỏi khung cảnh chết chóc kia."Cô ta rất đặc biệt, tin tưởng ta, cô ta sẽ là một kỳ tích." Giọng nói Vladimir nghe tràn ngập tự tin, "Ta đã đợi không nổi, cùng đi gặp cô ta thôi."

"Được. Vậy còn hậu nhân của Windsor kia thì sao? Năng lực của cô ta là cái gì?"

Vladimir trầm mặc một chút, tất cả biểu cảm trên mặt cùng co rút lại biến mất, bày ra một loại thần thái vô cùng trống rỗng: "Cô ta là con mắt tử thần, đáng tiếc còn chưa hoàn toàn mở ra đã bị đính vào sai vương miện."

"Con mắt... Tử thần?"


Milan vào tháng mười hai, tuyết rơi lác đác.


...

Hiệu suất của Volturi luôn nhanh đến mức dọa người, Adele vốn cho là mình phải rửa ảnh trang hoàn xong mới có thể nhận được tiền lương, lại không nghĩ Catherine chủ động đề nghị để Jaina giao một nửa tiền trước làm tiền đặt cọc cho mình. Jaina làm theo, hỏi Adele muốn nhận chi phiếu hay tiền, hoặc trực tiếp chuyển vào tài khoản ngân hàng của cô. Adele chần chờ một chút, lựa chọn tiền mặt, bởi vì cô căn bản không có thẻ ngân hàng.

Trước khi cùng Jaina rời đi, Catherine thuận tay tùy ý bẻ gãy một bông hoa hồng trong bụi cho cô, màu tím đen, ngào ngạt mùi thơm: "Tặng cho cô, thật mong chờ ảnh chụp của cô."


"Cám ơn cô." Adele cẩn thận nhận lấy bông hồng có gai kia, hướng Catherine khẽ gật đầu, "Tôi sẽ nhanh chóng gửi tới."

Rời khỏi khu vườn như tiên cảnh kia, Adele theo Jaina đến khu đại sảnh nghỉ ngơi chờ cô ấy một chút, cô ấy sẽ đem tiền cọc gói kỹ đưa tới, "Nơi này thuộc vào phạm vi mở tham quan của cung điện Pretorio, nếu cô thích, có thể tùy ý tham quan một chút."

"Được rồi, cám ơn cô."

Sau khi Jaina rời đi, một mình Adele núp ở một nơi hẻm lánh không đáng chú ý, ôm máy ảnh quan sát hình ảnh bên trong. Cô lật hết tấm này đến tấm kia, trong lòng cảm khái, lượng công việc lần này của mình nhất định sẽ nhẹ nhàng chưa từng có. Ý nghĩ này để tâm tình của cô hơi vui vẻ, quay lại thả mắt vào cấu tạo bày biện của cung điện Pretorio.

Không thể không thừa nhận, Cung điện Pretorio là một nơi tuyệt đẹp lạnh lẽo không thích hợp cho bất kỳ con người nào sinh sống, nó chỉ hẳn trong hình, giống như ánh sáng và bóng tối tuyệt đẹp của khoảnh khắc bị chính mình chụp lại.

Nhưng nó lại chân thực như thế, chân thực đến mức có thể bị đụng vào, như vĩnh hằng bị đóng băng lại.

Adele đưa tay, đầu ngón tay mê luyến đụng vào bên trên những cây cột trang nhã thẳng tắp này, cảm nhận thời gian ngàn năm lắng đọng trên đường vân cứng như đá, dó là vẻ đẹp cố định. Đây là điều mà cô đã cố gắng chụp lại trong ảnh chụp của mình, nhưng cô chưa bao giờ có được nó.

Nếu như nhất định phải bắt bẻ nơi này có cái gì không tốt, thì ánh sáng ở đây thực sự hơi kém, Adele đã thử chụp ảnh bức tranh tường bên trong nhiều lần nhưng không thành công. Độ rõ nét của bức ảnh bị giảm đi đáng kể dưới ống kính. Chắc chắn rồi, trên thế giới này có thứ không thể ghi nhớ lại ngoài trí nhớ, nhưng trí nhớ của con người lại không được tốt như vậy, đó thật sự là một điều đáng tiếc lại không có phương pháp thay đổi.

Cô dọc theo cầu thang hướng lên trên, Nhưng những người biết cách đo lường chỉ đến với nền tảng ở phần giữa, không tiếp tục đi lên tham quan lầu hai. Bàn tay nhỏ vừa đi vừa nhẹ nhàng vuôt ve lan can bằng gỗ bóng loáng bằng phẳng, tựa như đụng vào một món đồ trân bảo có giá trị liên thành. Adele cũng đã từng đến Nhà thờ Santa Maria del Fiore và cung điện mở của gia tộc Medici trước đây. Chúng cũng rất đẹp và tinh tế, chúng sáng hơn và rực rỡ hơn nhiều so với Cung điện Puoli về màu sắc và phù hợp hơn với thẩm mỹ của con người hiện đại.

Nhưng không biết vì cái gì, cô lại phá lệ yêu thích tòa cung điện cổ xưa ngàn năm này. Nó âm trầm kiềm chế, nhưng lại có linh hồn, bản chất của nó không có trải qua hậu nhân không bảo vệ và sửa đổi bừa bãi, vẫn duy trì dáng vẻ vốn có của nó, đây có lẽ là nguyên nhân Adele thích nơi này.

Hy vọng tiền vé vào cửa ở nơi này đừng quá đắt, mình cố gắng tích kiệm, có thể rất nhanh lấy thân phận du khách một lần nữa tiến vào tham quan nơi đây. Không được sự cho phép của chủ nhân đã đi lung tung là rất không lễ phép, phạm vi hoạt động của Adele cũng chỉ giới hạn tại nửa tầng cầu thang này thôi.

Nhưng thời điểm mình đến đây nhất định phải là mùa hè hoặc là cuối xuân, bởi vì nơi này thật sự quá lạnh.

Adele nghĩ như vậy, xoay người sờ lên bắp chân bị đông cứng, như đang chạm vào một khối đá.

Cô đổi tay cầm hoa hồng, cố gắng dành bàn tay còn lại một chút hơi ấm còn lại để sưởi ấm cho cái chân không thể cất bước. Hoa hồng trước mặt cô lắc lư nửa vòng rồi rơi vào tay phải,những chiếc gai màu xanh lá cây đậm dễ dàng làm nứt làn da vốn yếu ớt vốn đang bị lạnh cóng, giọt máu trong suốt nhỏ xuống, thẩm thấu xuống tảng đá màu xám đậm trên mặt đất, hoa hồng cũng theo phản ứng của bản năng buông tay rơi xuống, nằm bên cạnh vết máu, trên thân cây màu xanh sẫm dính một vệt đỏ sậm.

Adele nhẹ nhàng nhíu chân mày lại, không có phát ra bất kỳ thanh âm nào, chỉ lắc lắc tay, sau đó đem vết thương bỏ vào miệng, cảm nhận được mùi tanh và vị rỉ sắt kia lan ra trong miệng.

Giọng nói của Jaina nương theo một trận gót giầy càng ngày càng gần, "Adele, đã xong, tôi đưa cô ra khỏi thành Volterra nhé?"

Cân nhắc đến phố lớn hẻm nhỏ của Volterra như mê cung đối với sinh tồn của mình là sự uy hiếp, "Được, cám ơn cô."

Cô nhanh chóng nhặt hoa hồng lên đi xuống lầu, sau lưng Jaina hướng về phía khu trước đài tiến về lối ra. Heidy cùng Fiona trùng hợp cũng đang cười nói từ đối diện đi tới, vui vẻ chào Jaina và Adele.

"Vui vẻ như vậy, nhóm Demetri trở về rồi sao?" Jaina nhìn dáng vẻ của Fiona, nhịn không được trêu ghẹo. Đối thì vui sướng trả lời cô, khóe mắt đuôi lông mày đều là niềm vui của sự hồn nhiên, thẳng thắn không che giấu chút nào: "Đúng vậy! Bọn họ đang nói chuyện với Aro và những người khác trên gác chuông cao chót vót, rất nhanh sẽ xuống tới."

"Rốt cục cũng được gặp mặt, không dễ dàng nha." Jaina cười nói, "Chị đưa Adele ngoài, một hồi gặp lại."

"Một hồi gặp."

Sau khi cửa mở ra, Adele lại lần nữa cảm nhận được nhiệt độ của thế giới so với cung điện Pretorio. Phía ngoài rất ít người đi lại, chỉ còn lại một ít người bán đồ chơi giáng sinh nhỏ và người bán trang sức còn đang mạo hiểm với cơn lạnh, đung đưa qua lại giữa các cửa hàng khác nhau và nhà của người khác.

Jaina từ trong túi xách mò ra chìa khóa xe, đem khăn quàng cổ bọc càng chặt hơn, thở ra khí trắng lượn lờ bay lên cao rồi biến mất: "Phải rồi, tôi đi trước lái xe ra, cô đứng ở cửa ra vào chờ tôi một chút được không?"

"Ừm."


Thuận tay đóng cửa lại, Adele từ trên bậc thang từng bậc từng bậc nhảy xuống, muốn dùng việc này kích thích tuần hoàn máu ở chân, làm nó càng nhanh khôi phục tri giác. Đáng tiếc đôi chân đã chết lặng không thể nào tiếp nhận tốt mệnh lệnh từ đại não, thiếu chút nữa cô đã ngã từ cầu thang xuống.

Cô lảo đảo gần như mất khống chế vọt vào phía trước vài bước mới ổn định được thân thể, một chút hơi ấm thật vất vả dựa vào hoạt động tích góp được liền bị một cơn gió hững hờ triệt để cuốn đi, thuận tiện còn đem mái tóc ngắn của cô thổi lộn xộn.

Nhiệt độ của cơn gió lạnh làm Adele gần như không thể tiếp tục thở trong khi vẫn giữ khuôn mặt của mình đối diện với nó. Cô kiên trì trong một hoặc hai giây, sau đó điều chỉnh mình nằm nửa lưng đối mặt với hướng gió, cố gắng tranh đoạt một chút không khí không đáng kể.

Nghĩ đến lập tức phải rời khỏi tòa cung điện cổ xưa lại hoàn hảo lạ thường này, Adele bỗng sinh ra một cảm giác tiếc hận, cầm lấy máy ảnh đối với cung điện chuẩn bị chụp một tấm hình.

Điều kiện ánh sáng hôm nay không tính là tốt, nhưng Adele tin tưởng cung điện này cho dù chụp thế nào đều nhìn rất đẹp, chỉ cần điều chỉnh tốt tiêu cự cùng vòng sáng, tìm tới một góc độ thích hợp là được.

Cô giơ máy ảnh chậm rãi lui về sau, hết sức cố gắng bỏ toàn bộ cung điện Pretorio vào trong màn ảnh.

Đầu tiên là cửa chính, sau đó là toàn bộ cung điện chính diện, sau đó là...

Lại là một cơn gió lạnh thổi qua, Adele theo bản năng ngừng thở quay qua chỗ khác hướng gió, ngón tay run run đem viễn cảnh kéo đến trước mặt thật gần, vô thức đè nút chụp xuống.

Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt, đó cũng là cách vị thiếu niên đầy kinh ngạc đó xuất hiện trước mắt cô.

...

Sự kiện tân sinh rối loạn bộc phát lần này tại Cologne Đức lần này cũng không khó xử lý, bọn chúng hoàn toàn không có bất kỳ kỹ xảo chiến đấu, chỉ là một đám những kẻ đáng thương chỉ dựa vào bản năng dùng lực mạnh, thứ phiền phức thực sự là phải tiếp tục đem chuyện này che giấu. Cho nên chỉ từ lần bạo động này tới nói, điểm sáng duy nhất chính là số người có điểm quái dị nhiều hơn. Nhưng nhiều hay không đối với Alec mà nói đều giống nhau, cho nên cậu cũng không để trong lòng.

Giống như ngày thường, Demetri phụ trách truy tìm, đem những tên tội phạm trốn trong từng ngõ ngách trong khe hở từng bước từng bước chính xác không sai bắt tới. Alec thì đứng bất động, ngón tay ngoắc ngoắc khống chế phạm vi và hướng đi của sương đen, đem chúng từng cái từng cái đánh ngã, sau đó sẽ do Jane cùng Serraus đi đem chúng xé thành mảnh nhỏ, cuối cùng một mồi lửa thiêu đến tro cũng không còn.

Thành thực mà nói, Alec cảm thấy hành động xét xử lần này không quá mới, mỗi lần đều như thế. Bất quá cậu rất tình nguyện phối hợp Jane, để chị có thể tùy ý tra tấn những tội phạm kia, lúc đó chị cười xinh đẹp như một thiên sứ, sau đó Alec cũng sẽ vui vẻ trở lại.

Nhìn thấy Serraus dự định hướng tên tội phạm cuối cùng xuống tay, lông mày cậu nhăn lại, sương đen phân ra một sợi uy hiếp về phía Serraus, tựa như một đầu rắn độc thè lưỡi: "Hắn là chứng nhân, cần mang về ."

Jane rút ra nhàn rỗi nhìn sang Serraus, cũng may cậu ta thu tay lại nhanh, nếu không cậu ta sẽ giống những tội phạm kia không cảm giác hoàn toàn biến mất mà té xuống đất. Demetri hướng Serraus nháy nháy mắt, lấy cùi chỏ nhẹ nhàng đụng vào cậu ta một chút: "Alec dọa cậu thôi, sẽ không thật sự xuống tay với cậu."

Giọng nói thiếu niên mang tính cảnh cáo hướng về phía anh, lộ ra hàm răng bén nhọn: "Có lẽ cậu ta có thể thử một chút?"

"Mang theo hắn." Jane hướng Serraus cao ngạo giương cằm lên, ngữ khí bình thản nghe không ra vui giận, "Chúng ta có thể trở về nhà."

Serraus gật đầu, thuận theo xách cô gái người Rome lên, dùng năng lực làm tinh thần cô ta rơi vào trạng thái tan rã đờ đẫn cực độ, sau đó đi lại một nơi không gần không xa Jane.

Sau khi trở lại Volterra, bọn họ theo thường lệ đi tới cung điện tầng cao nhất gác chuông, Aro Marcus ở nơi đó chờ bọn họ. Cô gái đó chỉ là quân cờ, tin tức hữu dụng có thể bị Aro chọn không nhiều. Rất hiển nhiên chúng bị vứt bỏ ở đó, Steven cùng Vladimir có ý định khác, trận tân sinh bạo động chỉ là ngụy trang.

Aro và Marcus vẫn còn tiếp tục thảo luận, Alec chợt bị một vị ngọt kỳ lạ tràn ngập trong không khí hấp dẫn, mùi này làm cả người cậu lập tức căng thẳng, bởi vì cậu đối với mùi này rất quen thuộc.

Lần trước trong chồng ảnh chụp Catherine mua về, chính là mùi vị này.

Điều khác biệt chính là, hương vị lần này càng nộng nặc cũng càng mê người hơn, được gió đưa đi. Alec thậm chí có thể không tốn chút sức nào trong đầu phác hoạ ra dáng vẻ huyết dịch đang sôi trào trong mạch máu tản ra mùi hương này, màu đỏ tươi đáng yêu đến mức làm cậu muốn giết chết gì đó để bình phục loại hung tính từ hơn ngàn năm trước, sau khi trải qua giai đoạn tân sinh đã rất ít xao động lại.

Cậu muốn ngừng thở, ngăn cách mùi hương đang trêu chọc cậu này, nhưng điều này rất khó khăn.

Giọng nói của Aro duyên dáng như tơ lụa dần dần như bị tìm được mở đầu dây nhỏ, liên tục không ngừng bị rút ra khỏi ý thức của Alec, một cảm giác xa lạ vô cùng mẽ chen vào.

Hầu như trong chốc lát, Alec cảm giác mình giống như đứng trung tâm một cơn gió lốc, tất cả xung quanh đều bị xé nát, chỉ còn mình hoàn hảo đứng tại chỗ. Cậu vốn bất lực để ngăn cản cơn gió lốc này, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó lấy tư thế ngạo mạn không cách nào kháng cự hủy đi tất cả thế giới của mình, bức bách mình thần phục.

Alec dường như thống khổ kêu rên lên tiếng, ngón tay khắc chế không được run rẩy.


"Alec!" Jane lập tức kịp phản ứng, nắm chắc cánh tay của cậu, kinh hoảng quan sát cậu, "Em sao thế? !"

Cậu mờ mịt mở to hai mắt, lần đầu tiên không quan tâm đẩy Jane ra, theo hướng của cơn gió đến rìa tháp chuông nhìn xuống dưới.

Cô gái Đông Á với mái tóc ngắn đen nhấn nút chụp theo hướng của mình, tiếng tách tách cực nhỏ như tiếng sấm rơi vào trong thính giác Alec, tựa như một cây kéo sắc bén, đối với thần kinh căng thẳng của cậu không chút lưu tình đem nó cắt nát, cười nhạo khoảng cách giữa họ.

Một chiếc xe Bentley màu đen mở ra, Jaina hạ cửa kiếng xe xuống gọi cô gái: "Adele, chúng ta có thể đi."

"A, được." Cô gái không chút thương xót quay người, đưa tay nắm cửa ô tô màu bạc sáng bóng.

Một số người khác lần lượt đi qua bên dưới, quần áo nặng nề quấn chặt để chống lại gió lạnh.

Adele?


Alec giống như không hề nghĩ ngợi đã hướng dưới lầu xông ra ngoài, đem tiếng gọi của Jane hoàn toàn bỏ lại đằng sau. Cậu như vong linh đen mất khống chế, hốt hoảng luống cuống đuổi theo khe hở cuối cùng của cánh cửa trùng sinh, như con thiêu thân đoạn tuyệt lao đầu vào lửa.

Nhưng mà sau khi tới đại sảnh, Alec suýt nữa sụp đổ phát hiện toàn bộ cung điện đều bị quấn quanh bởi mùi hương trí mạng kia. Bọn chúng là thợ săn không bao giờ rời đi, nhạy bén bắt lấy nhược điểm của cậu, mặc lên gông xiềng lên cổ cậu. Hương vị vô tình vặn vẹo thành từng xích xắc buộc chặt tuswchi cậu, xé từ nhiều hướng khác nhau.

Alec cắn răng, bên trong đôi mắt xinh đep cuồn cuộn điên cuồng tàn bạo, huyết sắc hoàn toàn xâm chiếm ánh mắt từ toàn bộ cung điện liếc nhìn qua, lập trụ, cầu thang, lan can, sân thương,... máu, bên trên!

Cậu khó nhịn thở dốc, liều mạng ngăn chặn ngọn lửa hư vô trong cổ họng để không hét lên, tay run rẩy vuốt ve bên trên lan can cầu thang bóng loáng kia, như muốn đem tất cả mùi kia bắt vào trong lòng bàn tay, vết rạn nhỏ vụn một đường lan ra từ lòng bàn tay cậu trên lan can, cuối cùng dừng lại trên khúc quanh sân thượng.

Adele không tiếp tục đi lên, cô ấy dừng lại nơi này, bị thứ gì đâm rách làn da, chảy máu.

Alec cúi đầu nhìn chằm chằm điểm này, vệt đỏ sậm vô cùng dễ thấy dưới thị lực của ma cà rồng, chuyên chú đến hạt đất nhỏ cũng có thể thấy rõ, đôi mắt máu tươi sôi trào. Có vật gì đó bên trong lồng ngực trái đã xơ cứng phát ra một tiếng "Bùm Bụp", tựa như có người ném một tảng đá vào trong chiếc giếng cổ ngàn năm, mặt nước tầng tầng lớp lớp gợn sóng.

Sau khi đập vỡ lan can bằng gỗ bằng một tay, Alec một đường đi thẳng tắp xông ra bên người, đáng tiếc bên ngoài cửa lớn không còn thân ảnh Adele và Jaina, thậm chí mùi thơm đã bị gió lạnh triệt để bẻ gãy, như chưa từng xuất hiện qua.

"Alec! Em rốt cuộc bị sao thế?" Thanh âm của Jane từ phía sau truyền đến, mang theo lo lắng và sợ hãi không cách nào che giấu. Cô giống một cái bóng trượt đến trước mặt Alec, nắm lấy tay cậu, chăm chú nhìn cậu: "Em đừng không nói lời nào, trả lời chị!"

Thẳng đến tia mùi hương cuố cùng cũng từ chóp mũi cũng rời đi, thứ cô gái đó để lại cũng chỉ còn là hư ảo như là ảo giác.

Cơ thể căng cứng của Alec bỗng nhiên đổ xuống, mặc cho Jane đem mình như búp bê vải lắc qua lắc lại, nhẹ nhàng nói: "Chị ơi."

Giọng nói cậu đã mất đi sức sống và sức mạnh mà một thiếu niên cần phải có, nghe tương đối giống ngữ điệu lãnh đạm bình thường của Jane.

Jane nhìn vào đôi mắt xinh đẹp gần như không có chênh lệch với mình, mới dần dần ổn định lại cảm xúc điên cuồng không cách nào ức chế, để lại cảm giác vỡ mộng thoáng qua.

Hết chương 76.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com