ZingTruyen.Com

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 73: Mùi hương

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy


Cung điện đã nhìn qua vô số lần vẫn như cũ, vừa đi vào Caius căn bản không nhìn ra chỗ nào thay đổi, cho đến khi Aro đem gậy lửa trong tay lắc vài lần, Ánh sáng màu xanh lam làm toàn bộ cung đen nhánh nhanh chóng đảo ngược theo chuyển động của ông, thành công kéo tầm mắt Caius về đúng phương hướng.

"Ở chỗ này." Ngọn lửa màu u lam chiếu xuống bày ra một màu sắc u ám quái dị trong đôi mắt đỏ tươi của Aro, "Xem ra việc che đậy của chúng ta đang làm rất tốt, thậm chí ngay cả em cũng không phát hiện được nhanh."

Từ trong cổ họng Caius bật ra một tiếng cười lạnh, âm u thấm ra từ trong xương cốt. Ánh sáng mờ mờ hơi lúc lắc, tay Aro không tự chủ hơi run một chút, biên độ rất nhỏ.


Giơ tay ra hiệu Demetri đẩy cửa đá đóng chặt ra, Aro ưu nhã tiến vào bên trong vùng trời đen, giọng nói mang theo một chút bất đắc dĩ: "Được rồi, ta biết không có Kaissy ở bên cạnh làm em thấy bực bội, nhưng em nhất định phải nhìn thử vật này."

"Tốt nhất là vật có đủ giá trị." Caius theo Aro đi vào, thanh âm trầm thấp đầy cay nghiệt.

Lối đi không dài, lúc đi được nửa đường ngọn đèn trong Aro bỗng ảm đạm. Ông quơ quơ ngọn đèn kia, để bột phấn bên trong đủ đốt sáng, ánh sáng lập tức trở nên rực rỡ. Có thể trạng thái ma cà rồng đọng lại quyết định họ không quá nguyện ý thay đổi thói quen cách sống, cho nên dù khoa học kỹ thuật của nhân loại phát triển nhanh chóng có thể cung cấp nghìn vạn loại thiết bị chiếu sáng tiện lợi hơn, nhưng có thể chân chính thâm nhập vào trong sinh hoạt ma cà rồng chỉ lác đác vài món.

Sự khác biệt lớn về cấu tạo sinh lý và ưu thế tuyệt đối, làm những món đồ được gọi là công nghệ cao ở một mức độ khá lớn nào đó chỉ là những đồ vật vô dụng đối với nhóm ma cà rồng. Có đủ các mối đe dọa hiện hữu để phát minh và sáng tạo, nhân loại không ngừng thay đổi, văn minh của bọn họ cũng vậy.

"Mấy ngày nay các ngươi đi Anh quốc, chúng ta cơ bản luôn nghiên cứu di tích này. Những việc râu ria khác đều là việc nhỏ, chỉ có nơi này, lúc ấy bị cháy đến lợi hại nhất." Aro nói, đem đèn chiếu về phía trước, dưới đáy là một khoảng không gian đã dọn dẹp sạch sẽ, "Chúng ta đem nơi này dọn đi, sau đó phát hiện một thứ rất thú vị."


"Anh muốn trực tiếp nói cho ta, hay phải ta hỏi anh đáp?" Caius nhìn lướt qua sau hỏi.


Nơi này không quá lớn, tác dụng biến mất mạnh mẽ của thời gian tích lũy hơn ngàn năm, đem những dết vất đốt cháy thảm thiết kia toàn bộ tiêu trừ đi. Chỉ còn một ít chi tiết rất nhỏ khó bị chú ý tới, còn đang thấp giọng khóc rống tố cáo lịch sử đã từng xảy ra. Caius không quá để tâm suy nghĩ một hồi, mới nhận ra đây là lúc trước khi xảy ra cuộc chiến đoạt quyền, nơi toàn bộ cung điện bốc cháy.

Ánh lửa đốt xuyên qua nửa bầu trời, hơi lửa nóng hổi dường như đem tất cả sinh vật có ý đồ đến gần đều phá hủy thành bụi mù, thời điểm chuyện này xảy ra, nhóm người Volturi đã không còn kế sách nào khả thi, chỉ có thể thuận theo chôn kĩ nơi này.


"Thật sự là không có kiên nhẫn nha." Aro thở dài một câu, sau đó đi về phía trước đem những hòn đá gần như không gọn gàng ở giữa, có một nhúm màu đen xám như tro hoàn toàn khác với tro cốt của con người.


Những hòn đá kia rối rít lăn xuống trong không gian tương đối khép kín yên tĩnh, khuấy động ra từng đợt âm thanh, nghe có chút lộn xộn chói tai. Caius cúi đầu, nhìn thấy những viên đá đầy vết nứt và chữ đã bị bào mòn đến nỗi không thể nhìn rõ bộ dáng ban đầu. Chúng chen chúc chung một chỗ, căn bản không thể phân biệt được đâu là vết tích tạo thành chữ cái, đâu chỉ đơn thuần là một vết nứt.

Đây nếu nói là một ngôn ngữ, chẳng bằng nói là dấu vết không có ý nghĩa do mãnh thú tạo ra.


"Đây là một ngôn ngữ cực kỳ cổ xưa, so với sự tồn tại của chúng ta còn muốn cỗ hơn nhiều." Aro xoay người nhặt lên một khối đá trong đó, thổi đi tro tàn mờ mịt phía trên, thanh âm lạnh buốt như sờ qua tơ lụa, "Có lẽ được sử dụng trong thời đại của Steven và Vladimir, nhưng chúng ta lại không biết những ký hiệu này đến cùng mang ý nghĩa gì."


"May mắn là ngôn ngữ trước đây đại đa số dùng hình ảnh để biểu đạt suy nghĩ, chúng ta vẫn có thể đoán được một chút." Aro nói, thanh âm nhanh chóng nhẹ nhàng, cổ tay nhoáng một cái vứt bỏ cục đá kia, hướng đám vệ sĩ chuyển một ánh mắt, ra hiệu bọn họ tái hiện thứ họ phát hiện trước đó.

Nhận được chỉ thị, nhóm Alec rất nhanh dọn dẹp những viên đá kia ra, lộ ra đồ vật tương tự tế đàn được che giấu phía dưới. Bàn thờ cổ bằng đá này có niên đại quá cổ xưa, những đường vân lít nhít bên trên cực kỳ mơ hồ, lại thêm ngọn lửa đốt cháy trước đó, càng bị tàn phá đến tàn tạ.

Đây là một hình mười hai góc rất bất thường, có nơi đã bị vỡ nát, sỡ dĩ Casiu có thể nhìn ra hình dạng nguyên bản của nó bởi vì trước khi nhóm Aro tới đây, nó đã được tiến hành sắp xếp lại như cũ. Trãi qua trùng tu chắp vá miễn cưỡng, những bộ phận xung quanh tế đàn cũng có thể gọi là hoàn chỉnh, nhưng vẫn như cũ rất khó để phân tích được nội dung.

Mất đi sự cản trở của những hòn đá, tro cốt dạng bột phấn màu xám tro chất đầy trên bàn chậm rãi mất đi hình dạng ban đầu, bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài sụp đổ, phát ra tiếng sỏi cát hoạt động nhỏ xíu, thời gian dần trôi qua tróc ra những họa tiết càng phức tạp hơn phía dưới.


Aro từ trong túi lấy ra một chế phẩm bằng vàng đã mất đi hình dạng vốn có, dưới ánh sáng của ngọn đèn, "Kết hợp một chút với lịch sử nơi này, dấu hiệu này hẳn chúng ta đều rất quen thuộc."

Chữ cái kia, một nửa phần bên trên đã bị nhiệt độ cao và tác dụng ngưng kết ngàn năm tái tạo không nhìn ra nguyên dạng, chỉ có phần dưới của cử chỉ vẫn mang yếu tố cường điệu khoa trương.

R. Caius cơ hồ có thể xác định, nhất định là mẫu chữ này, không sai được.

Không đợi Caius mở miệng, Serraus bỗng nhiên chủ động nói: "Đây là ký hiệu của đám Steven, gia huy của họ." Jane liếc hắn một cái, "Ngươi đã thấy qua?"

"Phải." Serraus có chút sửng sốt, không nghĩ tới Jane sẽ chủ động trò chuyện cùng với anh, gãi gãi sau đầu trộm nhìn cô, nhấp môi dưới, ngôn ngữ lưu loát hơn vừa rồi rất nhiều, "Bọn họ từ trước đến giờ đều tiến hành khống chế tân sinh rất nghiêm khắc, cũng không nói cho chúng tôi nên lựa chọn đối tượng săn mồi nào để tránh phiền phức về sau. Bọn họ cũng không để bụng luật pháp, đối với hành vi săn mồi của tân sinh hết sức dung túng thậm chí còn giật dây, nhưng lại rất lợi dụng sự thiếu hiểu biết và dễ mất kiểm soát của trẻ sơ sinh để kiểm tra và cân bằng lẫn nhau. Về tâm lý nhóm tân sinh cực kỳ ỷ lại vào họ, dù cho có được lực lượng cường đại nhưng vẫn như cũ cực kỳ phục tùng họ."


Caius cười lạnh một tiếng, cười như không cười, trong âm thanh chứa u ám rõ ràng, như lưỡi dao sắc lạnh dán vào trên cổ họng bạn, sắc bén đến mức làm người ta run sợ: "Nhìn ngươi dường như rất bội phục tư tưởng của chúng, hoặc là, phương thức làm việc?"


"Không, thẳng thắn mà nói, tôi đối với hành vi của họ tương đối hoang mang." Serraus lắc đầu, tựa hồ đang nhớ lại một chi tiết quái dị. Alec sít sao tựa người vào Jane, một nửa mặt bị chôn sau khăn quàng cổ màu xanh lam cực dày, con ngươi chuyển động quét mắt nhìn anh một cái, tận lực phát ra một tiếng hừ lạnh bất mãn cũng khó giấu được bén nhọn còn mang theo một phần tính trẻ con.


Jane thân mật chủ động nắm chặt tay cậu, giống như đang dỗ dành một cậu bé không cao hứng. Có khăn quảng cổ che lại cổ họng, khuôn mặt xinh đẹp quá đỗi nữ tính của Alec lại càng khiến giới tính càng thêm khó đoán. Mỗi lần nhìn thấy đều làm Serraus cảm thấy nổi da gà, cầu nguyện trong lòng mùa đông nhanh rời đi một chút, để tên kia có thể đổi trang phục không che lại yết hầu.


"Bọn chúng nguyên bản bởi vì vấn đề luật pháp mới bộc phát chiến tranh với chúng ta, dựa vào sự cổ quái và gian xảo của họ để chống lại cũng là điều hợp lý." Giọng Aro nghe như không có một ý trách cứ nào, ngược lại chứa đầy đồng tình và thương hại, phảng phất như một quan tòa chính nghĩa và nhân từ nhìn xuống tên tội phạm đáng thương.

Caius nhíu mày, ngữ khí tàn khốc không biết là đang chất vấn ai: "Vậy tại sao chúng ta không nhận được bất kỳ tin tức gì?"

"Thủ pháp che giấu của chúng rất xảo huyệt, đủ để lừa gạt nhân loại vẫn có thể gây chú ý với ma cà rồng." Aro lộ ra nụ cười không rõ ý nghĩa, "Để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn là có đôi khi Steven và Vladimir vậy mà lại tự đi dọn dẹp vết tích do bọn tân sinh kia tạo ra."


"Đương nhiên đại đa số thời điểm, bọn họ sẽ chọn tân sinh cẩn thận khác thường hoặc vô cùng nghe lời đi cùng họ che giấu những thứ kia, hoặc làm thay họ." Serraus nói bổ sung, "Đây là chỗ kỳ lạ của họ, biết rõ hậu quả còn để nhóm tân sinh tùy ý phá hư, sau đó bọn họ lại đi che đậy hậu quả."


"Điều này có cái gì kỳ quái!" Giọng Caius nghe như cắn vào xương cốt thứ gì đó, hận không thể hung ác nhai nát nó, "Một nhóm những kẻ ngu ngốc tự cho mình là lợi ích của luật pháp! Dùng sử dụng những thủ đoạn che đậy bịp bợm đó để giúp chúng thoát khỏi những rắc rối có thể gặp phải ở thế giới loài người, nhưng lại khoe khoang cho chúng ta thấy rõ sự thiếu hiểu biết của chúng."

"Khiêu khích ngu ngốc!" Caius nhanh chóng kết luận. Aro gật đầu biểu thị đồng ý, "Bọn chúng rất am hiểu đùa bỡn với pháp luật ở khu vực màu xám tro."


Nghe được lời Aro, Caius cười lạnh gần như sắp được gọi là nham hiểm, khí lạnh cực kỳ dày đặc. Sau đó hắn nhìn vào bốn món đồ kia hỏi, "Ngươi lấy được vật này từ nơi nào?"


"Chính là chỗ này." Aro lắc lắc gia huy của Hoàng tộc Romania trong tay, Ống phốt pho chiếu sáng đống chất xám đen, "Nơi này là nơi mười người đứng đầu Romania mất mạng trước đây, cũng là nòng cốt bí mật chúng muốn che đậy. Những vật này là tro cốt còn sót lại."


"Tế đàn này?" Caius nghi ngờ nhìn một chút, không phát hiện có cái gì đáng giá để chú ý, đương nhiên nguyên nhân bởi vì bản thân tế đàn này đã cũ nát đến mức không còn bất kỳ giá trị tham khảo.

"Những văn tự cổ đại đại ghi lại một nghi thức thần kỳ, dường như là một loại sáng tạo đầy mê hoặc, có thể tạo ra ma cà rồng có năng lực mạnh mẽ. Nhưng hình như còn dựa vào người hiến tế trả cái giá lớn nhỏ."

Aro nói, nhẹ nhàng tới lui tuần tra một vị trí trên tế đàn, ánh sáng màu u lam từ tay ông soi sáng một khối bia đá tương đối hoàn hảo trước mặt: "Nơi này chỉ có tất cả hai khối đá còn hoàn chỉnh, chúng ta từ nơi này nguyên cứu được kết luận như vậy. Sau này chúng ta lại đem chúng chắp vá lại với nhau."


Aro vừa nói vừa đem ánh đèn soi chung quanh một vòng, đám vệ sĩ đem những hòn đá kia phân biệt ra chất thành mười đống nhỏ quây bên cạnh: "Em nhìn xem, tổng cộng mười hai khối đá, vỡ mười, còn lại hai."

"Ý anh là, chết mười tên chạy thoát hai tên?" Caius hơi điều chỉnh tư thế cơ thể hạ xuống, như hiện tại mới cảm giác được chút thú vị.


"Không sai." Aro vui vẻ cười, "Bọn chúng để lại cho chúng ta manh mối, đáng tiếc chính là quá khó đọc. Thật hiếu kỳ trước đây đến cùng đã làm cái gì."

Nghe xong, Caius ngay lập tức nghĩ đến Catherine, nhớ tới đám Steven luôn một mực canh chừng huyết mạch thuộc về người bảo vệ lâu đài cổ Windsor, muốn có được năng lực của Catherine.


Aro nhận ra được biểu cảm Caius thay đổi kỳ lạ, biết phải đưa ra trọng tâm câu truyện, "Tuy vậy ta nghĩ mặc kệ chúng làm cái gì, cũng có liên quan đến Kaissy.Đúng không, Serraus?"


Serraus thành thật gật đầu, "Bọn họ muốn năng lực dự báo tử vong của phu nhân Catherine, bắt đầu từ rất lâu về trước. Bọn họ đã cố chấp bám lấy gia tộc Windsor, nhưng cũng không thể thừa nhận rằng họ đã đúng."

"Có được năng lực dự báo tử vong có thể tuỳ tiện nắm giữ bí quyết giết chúng ta, thật sự Steven quá nhọc công chuẩn bị rồi."Aro nheo mắt lại lạnh như băng tán thưởng.


"Nghĩ cũng đừng nghĩ!" Những chữ này từ trong cổ họng Caius khó khăn ép ra, mang theo cảm giác cơn tức giận đang được kiềm chế, như những từ đó ở trong miệng hắn biến thành những mảnh thủy tinh bể nhuốm đầy máu.

Loại áp lực vô hình trên người hắn cùng âm tàn mắt làm mọi người bất an, đám vệ sĩ ở đây đều không hẹn mà cùng điều chỉnh tư thế lại, biến thành trạng thái cứng ngắc như những bức tượng. Đây là bản năng phản ứng của ma cà rồng khi đối mặt với áp lực, trở thành một hòn đá bất động.


Aro là người duy nhất còn ung dung, nụ cười trên mặt vẫn hòa ái như cũ: "Tất nhiên rồi, em trai thân mến của ta, không ai có thể mang Kaissy từ bên cạnh em đi, ta thề." Sau đó, lời nói ông lại thay đổi, "Nhưng nếu chúng ta có thể biết ban đầu chúng đã làm gì ở nơi này, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Trước mắt chúng ta chỉ biết đây là một nghi thức đã thất lạc, có thể tạo ra ma cà rồng có năng lực cường đại .Chỉ là cái này có quan hệ gì với gia tộc Windsor..."

"Đem bọn chúng bắt lại không phải được rồi sao?" Màu đỏ nhạt dần dần xuất hiện trong con ngươi Caius, "Không ai có thể nói dối trước mặt anh, không phải sao? Đến lúc đó muốn hỏi thế nào thì hỏi, chúng đều phải ngoan ngoãn phun ra!."


"Cũng chỉ có thể như vậy." Aro tiếc nuối thở dài, sau đó lại ngẩng mặt lên, "Không biết năng lực ánh mắt tử vong của Kaissy có tác dụng với sinh vật đã chết hay không? Có lẽ chỉ cần cô tới đây nhìn một chút, chúng ta có thể biết lúc ấy xảy ra chuyện gì. Dù sao chuyện này cũng không nguy hiểm, em thấy thế nào?"


Caius cổ quái nhìn chằm chằm Aro, không nói được hay không.

"Tốt lắm, nên nhìn đều đã thấy rồi, cũng biết một những chuyện khác. Chúng ta trở về thôi!" Aro từ trên tế đàn đi xuống, nhóm Felix lập tức bắt tay đem những hòn đá kia đặt về chỗ cũ, khôi phục thành bộ dáng pháo đài quái dị như trước.

"Đây mới là anh dẫn tôi tới đây." Caius lạnh như băng mở miệng, thanh âm rất nhẹ, trong giới hạn chỉ Aro đứng gần đó mới nghe được, "Anh muốn để Catherine tới giúp nhìn lại những chuyện cũ đã từng xảy ra."

"Tha thứ cho ta, người anh em." Aro bất đắc dĩ trả lời, "Ta chẳng qua cảm thấy chuyện này cũng không nguy hiểm, mà có thể làm cho bí ẩn trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, cho nên mới nghĩ muốn Kaissy giúp một chút. Dù sao chúng ta bây giờ vẫn quá bị động, không phải sao?"


"Đừng nghĩ giấu diếm ta để Catherine làm những việc mà anh muốn, Aro." Caius quay người đi ra ngoài, "Lần sau ta sẽ dẫn cô ấy tới ."

"Vậy thì quá tốt rồi." Aro thở phào một hơi, như cuối cùng cũng đã đạt được như nguyện.


"Nói tiếp, lần đi Anh quốc này thế nào? Ta thấy Kaissy và em gần gũi hơn rất nhiều, thật là khiến người ta vui vẻ."


"Chẳng lẽ càng vui vẻ hơn là viên đá quý trắng kia của anh không phải sao?"


...


Phong thư bị mở ra, một mùi hương đặc thù của mực nước đen liền tản ra trong không khí.

" Kaissy thân yêu, gặp chữ như thấy mặt.

Tới bây giờ chúng ta không nghĩ tới cháu sẽ viết thư cho chúng ta, nói đến lúc bác nâng bút viết hồi âm cho cháu vẫn còn chút khó tin. Alice và Renesmee luôn ở bên cạnh nói muốn gặp cháu, Bella và Esme cũng có không ít chuyện muốn kể cho cháu, nhưng mà họ hiển nhiên nhường cho hai thiên thần nhỏ đằng trước.


Cuối cùng Edward đề nghị, dứt khoát để mỗi người viết cho cháu một lá thư, viết xuống suy nghĩ của bản thân, kèm theo cách liên lạc bằng điện thoại hiện đại, như vậy mọi người cũng không cần cực khổ với liên lạc mỏng manh giữa Mỹ và Italy nữa.

Thời gian đối với chúng ta mà nói đều không có chút ý nghĩa nào, nhưng khi nó gặp được ràng buộc và chờ đợi, liền trở nên cực kỳ nặng nề còn gian nan .


Esme và bác vẫn luôn rất lo lắng, cháu ở trước mặt Aro có còn không để ý hậu quả bảo vệ chúng ta mà tạo thành ảnh hưởng xấu cho chính chúa hay không. Nhưng nhìn đến cháu nói tất cả đều rất tốt, chúng ta cũng yên lòng.


Không cần lo lắng cho Francklin và mọi người, cửa tiệm Starbucks vẫn rất tốt. Có lẽ cháu nên lo lắng về Michael, sau khi cậu nhóc biết được cháu rời đi, đã không đi học chừng một tuần lễ. Đương nhiên hiện tại cậu nhóc đã trở lại trường, cho nên thật ra mọi người vẫn tốt lắm.

Chúng ta đều rất hạnh phúc khi cháu tìm được người thích, dù không noi gạt cháu, nhưng nhìn thấy cháu tự kể trong thư, tuy rằng đã sơm đoán được nhưng vẫn rất kinh ngạc. Có lẽ Volturi ở thế giới của chúng ta đã oai phong quá lâu, ngay cả chuyện bình thường nhất cũng làm người khác cảm thấy không thể tin nổi.


Alice để cho bác chuyển lời cho cháu, qua năng lực tiên đoán của con bé, nó thề cháu và Caius sẽ rất hạnh phúc. Con bé còn chúc cháu lễ giáng sinh vui vẻ sớm, sau đó cười thật lớn chạy đi viết thư. Bác thực sự không biết con bé đã nhìn thấy điều gì làm nó vui vẻ đến vậy, có lẽ một lát con bé sẽ viết đáp án vào lá thư gửi cho cháu, mong rằng đáp án kia sẽ làm cháu vui vả như con bé.

Bác có thấy trên TV gần đây có đưa về sóng gió của lễ lên ngôi lần này, liếp tiếp những chuyện bị lộ ra. Mọi người còn chưa rời khỏi Anh, công chúa Angelina đã bị nữ vương tiền nhiệm thu hồi quyền thừa kế, chuyện trước đây của cả nhà cháu cũng đã được sửa lại án sai. Biết được những chuyện cháu đã gặp trước kia, bác cảm thấy rất đau lòng cũng rất khó chịu. Điều này với nơi bác luôn hoài niệm đã khác nhau rất nhiều, nhưng ký ức kia giống như giấc mộng hoàn mỹ quá xa xôi.

Cháu là một đứa trẻ rất tốt, không nên bị đối xử như thế. Cũng may những khói mù kia đã vĩnh viễn cách xa cháu, sau này trong cuộc sống của cháu chỉ còn lại hạnh phúc tồn tại mãi mãi.


Tin tức nói sau khi vũ hội kết thúc, cháu lần nữa biến mất, chỉ để lại một lâu đài Windsor rỗng tuếch.


Hiện tại tiếng quần chúng hô cao nhất là thân vương Christine, mà nữ vương vẫn còn đang giữ lại vị trí người bảo vệ Windsor cho cháu, nhưng mà bác nghĩ có lẽ bà phải hao tâm tốn sức chọn một người thừa kế mới rồi. Có lẽ cháu đã nói đúng, bác đã nhìn thấy một Windsor ưu tú nhất, hẳn nên buông xuống khúc mắc kia. Bác đã lên kế hoạch lễ giáng sinh này sẽ cũng Esme đến Anh quốc du lịch, nhìn xem nơi bác đã từng ở. Bác đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi.

Chúng tôi yêu cầu bạn bè từ hãng hàng không chuyển những bức thư này đến trong cùng ngày, chậm nhất ngày thứ hai nhất định phải giao cho trên tay cháu, hi vọng cháu có thể kịp thời nhìn thấy chúng.


...


Tất cả thành viên gia đình đều chờ mong lần nữa gặp mặt cháu, bác tin tưởng nhất định sẽ có ngày đó .


(P/S: Renesmee vừa bắt đầu học tiếng ý, cho nên còn chưa thuần thục. Con bé sợ rằng Fiona chỉ có thể hiểu được hai dòng đầu tiên trong lá thư của bé gửi cho Fiona, làm phiền cháu hỗ trợ dịch nhé.)

Trân trọng, Carlisle Cullen, và toàn thể gia đình Cullen."


Catherine ngồi trên sopha ở phòng khách của cung điện Pretorio, đem phong thư này nhìn nhiều lần, cảm giác cảm động mãnh liệt làm cô không thể không khống chế lại khí lực, sợ làm hỏng nó. Cô không hề nghĩ chỉ một lá thư mà thôi, lại để gia đình Cullen trân trọng đối đãi như vậy, thậm chí mỗi người bọn họ đều viết thư hồi âm cho Catherine, tất cả cộng lại làm phong thư này phồng lên một mảng.

Bọn họ đã dọn dẹp cục diện rối rắm mà Catherine để lại không lọt vết tích, đồng thời vẫn luôn giữ gìn lo lăng cho cô. Sự quan tâm kiểu này Catherine chỉ từng cảm nhận lúc cha mẹ còn sống, sau đó chưa từng gặp qua điều này lại.

Ngón tay cô cứng ngắc khắc chế khí lực của mình, cẩn thận từng li từng tí sau đó lật trang cuối cùng của lá thư tìm được phương thức liên lạcđược Carlisle viết xuống kỹ càng, từ số điện thoại đến địa chỉ hòm thư, thậm chí một số phần mềm xã hội do Alice tạo ra để xử lý các mối quan hệ khác nhau của nhà Culen cũng được ghi vào đây.

Sơ lược nhìn lại những phong thư còn chưa mở ra, lá thư của Esme là cái dày nhất, sau đó là Alice và Isabella.

Fiona kiên trì muốn tự mình tra từ điển trên điện thoại di động, từng chút từng chút phiên dịch những câu từ của Renesmee, hiện tại đang ghé người vào trên bàn công tác của Jaina đau khổ đọc, đánh xuống từng từ đơn lạ lẫm, Jaina ở bên cạnh thỉnh thoảng giải đáp một vài nghi vấn về ngữ pháp của cô bé.

Catherine hít sâu một hơi, không thể chờ được để mở những lá thư khác, những chữ cái ấm áp mềm mại tựa như lập tức bay đến từ bờ bên kia Đại Tây Dương, như xuyên qua những cánh rừng lục sắc nồng đậm sương mù dẫn cả gia đình Cullen tới trước mặt cô.

Ngữ khí của Esme vô cùng giống mẹ, dù tuổi tác bà ấy chuyển biến không lớn hơn mình mấy tuổi. Isabella trong cuộc nói chuyện trực tiếp luôn rất ít nói, những trang giấy chứa đầy những đầy những nét chữ xinh đẹp lại không hề ít hơn so với Esme. Sau khi đọc xong, từ tận đáy lòng Catherine cảm khái thì ra cũng có người có cảm giác tương tự bản thân.

Lá thư từ Alice vẫn hoạt bát như trước, Catherine khó để tưởng tượng ra được lúc viết thư cô ấy đã vui vẻ như thế nào. Mở đầu cô ấy cũng chúc mình giáng sinh vui vẻ, kết thúc cũng chúc mình giáng sinh vui vẻ, chính giữa thỉnh thoảng còn nhắc tới "Cô nhất định sẽ thích Lễ giáng sinh này" ở rất nhiều chỗ, kỳ lạ từ cách đặt câu làm Catherine có chút bất an.

Đây là sự kính sợ đối với một nhà tiên tri, tuyệt đối kính sợ.

Cô đem thư Alice lặp đi lặp lại nghiên cứu nhiều lần, thậm chí còn đem nó kết hợp đọc với thư của tên cuồng đọc tâm Edward kia, đáng tiếc vẫn như cũ không có kết quả gì. Ngược lại câu "Rất nhớ đoạn thời gian kia, phương pháp cô ép buộc đe dọa rất có tác dụng với một người bệnh đọc tâm như tôi", đã làm Catherine cười rất lâu.


Emmett cũng không cần nói, Catherine đánh cược những vết tích sửa chữa xóa đi bởi vì hậu quả của việc quá mức hưng phấn, mặc dù cô vốn không biết tình huống "Tên Caius kia cũng có ngày hôm nay" có gì đáng giá làm anh ta vui vẻ như vậy.


Xem ra có khả năng Caius và anh ta đã từng có xung đột...

Nhờ vào tốc độ đọc siêu nhanh của ma cà rồng, Catherine nhìn đi nhìn lại những bức thư kia nhiều lần, sau đó cẩn thận đem chúng nó lần nữa gấp gọn cất vào phong thư. Cô cũng không định tìm hiểu sự không bình thường của Alice khi nhắc về lễ giáng sinh nữa, dù sao nếu như có nguy hiểm, cô ấy sẽ nói cho mình biết. Huống chi nhìn thư từ Alice một chút lo lắng cũng không có, ngược lại có một cảm giác phấn kích làm Catherine rợn cả tóc gáy.


Hơn nữa mình ở trong Volturi có thể có nguy hiểm gì? Không nghĩ ra được thì lười suy nghĩ nữa.


Nghĩ như vậy, Catherine vừa đem phong thư thả lại trong túi áo lớn, từ hướng cửa lớn truyền đến một hồi bước chân quen thuộc. Fiona theo bản năng nhét thư vào trong túi rồi bịt kín lại, tò mò nhìn về phía cổng.

"Mọi người về rồi?"


Vừa dứt lời, Catherine đã bị Caius đưa tay ôm chầm sau đó kéo vào trong lồng ngực. Hoàn toàn không giống với Catherine ung dung rảnh rỗi, Catherine tựa như vừa giãy dụa ra khỏi một trạng thái không thể chịu đựng được, ôm lấy trong ngực thuốc giải duy nhất, giải thoát thở ra một hơi.


Catherine cũng đưa tay ôm lấy phần lưng hắn, nắm lấy tóc dài hắn yêu thích không buông tay mà thưởng thức, đem mặt vùi vào bên trong khăn quàng cổ màu đỏ rượu của hắn.


Aro nhẹ nhàng cười, mang theo một loại trêu chọc đầy thiện ý, thức thời rời đi trước, nói là Sulpicia còn đang chờ ông. Ngón tay Catherine có chút cứng lại, sau đó quyết định giả vờ như không nghe thấy.


Lúc này, Alec từ trước đến nay luôn lôi kéo dựa thật chặt vào Jane như bị một thứ gì hấp dẫn. Trên mặt cậu hiện lên một tia kinh dị, kế đó là một nghi hoặc đậm đặc lan ra từ trong con ngươi đỏ của cậu, rồi chiếm lấy cả khuôn mặt.

Biểu cảm mềm mại thậm chí còn mang theo chút trẻ con, làm cả khuôn mặt cậu nhìn sinh động lên không ít, nó cho thấy một loại sức sống rất ấm áp đẹp đẽ, chí ít làm nét đẹp bức người kia không còn tính uy hiếp nữa.


"Alec? Em sao thế?" Jane lắc lắc tay họ nắm chung một chỗ, có chút kỳ quái nhìn cậu.


"Ừm..." Alec tựa hồ đang tự hỏi làm sao để biểu đạt, con mắt vòng tới vòng lui tìm kiếm thứ gì, cuối cùng cố định trên gói được bọc trong giấy gói bảy sắc cầu vồng, sau đó nét hoang mang càng thêm rõ ràng, "Mùi hương ?"

"Mùi hương ?" Jane nghi hoặc lặp lại một lần, còn cố ý ngửi một cái, không phát hiện có mùi gì lạ. Trên thực tế nguyên nhân bởi vì Fiona, mùi vị nơi này đã không còn, làm cô không rõ đến cùng Alec đã ngửi thấy cái gì.


"Vật kia." Alec dùng một tay khác trống không chỉ vào cái túi cầu vồng kia, dường như rất muốn đem nó mở ra nhìn xem, nhưng lại do dự vì nó thoạt nhìn giống như đồ của Catherine.

"Em chắc chứ?" Jane nhìn một chút vật kia, "Em có ổn không ?"


"Thế nào?" Caius quay đầu nhìn Alec hỏi. Alec vẫn như cũ mê hoặc không chớp mắt nhìn chằm chằm túi đồ kia, môi đỏ tươi mỏng mím chặt không nói chuyện.


Catherine nhìn dáng vẻ của cậu, không rõ ràng cho lắm đi qua đem mấy tấm hình kia cầm lên, "Là vật này sao?"


Jane nắm thật chặt tay Alec, nhìn chằm chằm túi đồ kia, tận lực chậm lại giọng nói: "Trong này là cái gì?"


"Ảnh chụp." Mặc dù biết bọn họ là chị em sinh đôi, nhưng cách Jane bảo vệ Alec vẫn để Catherine có chút kinh ngạc, "Chúng tôi vừa mới đến một buổi triển lãm ảnh chụp, có vài bức hình rất đẹp nên tôi đã mua."


Nói xong, cô mở ra tầng giấy đóng gói kia, Jane không tự giác kéo căng thân thể, Serraus đứng ở phía sau cô, như dự định nếu bên trong nhảy ra quái vật gì sẽ lập tức đén bóp chết đối phương.


Alec nhìn những bức hình kia dần dần lộ ra, mùi hương vừa rồi còn rất yếu ớt lặp tức trở nên rõ ràng, nhưng lại rất nhanh bị ảnh hưởng bởi Fiona yếu ớt trở lại. Động tác Catherine hủy đi những giấy đóng gói kia, làm cậu có cảm giác cực kỳ khó chịu, tựa như tiếng xé rách kia không phải của giấy đóng gòi, mà là của da cùng yết hầu cậu.


"Cũng chỉ là một vài bức ảnh chụp." Cô đem ảnh chụp đưa cho Caius.


Caius lật qua lật lại nhìn nhiều lần, không phát hiện nơi nào có vấn đề, cũng không có ngửi được mùi thơm mà Alec nói. Chỉ là nội dung của bức ảnh xác thực không tồi, hiệu quả thị giác rất tốt.

"Alec?" Jane nhìn cậu, nhíu mày, trong giọng nói rõ ràng đầy nôn nóng.


"Có lẽ là người nhiếp ảnh kia." Catherine nhớ lại một chút, sờ lên yết hầu, "Mùi của cô ấy thật sự rất tốt, lúc ấy tôi cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ là mùi hương cô ấy để lại trên ảnh?"


Alec nhìn chằm chằm những bức hình kia trong chốc lát, nghĩ có nên cầm ở trong tay cẩn thận phân biệt một chút không, sau đó lại lắc đầu: "Không có."


Mùi hương trí mạng kỳ dị làm người ta muốn ngừng mà không được kia vào lúc mở giấy gói hàng nồng nặc nhất, sau đó cũng nhanh chóng suy yếu, hiện tại Alec cố gắng thế nào cũng không thể bắt được mùi hương kia.


"Có nhân loại xác thực trời sinh đã mang theo thể chất có khả năng hấp dẫn ma cà rồng." Caius đem ảnh chụp đưa trả cho Catherine, cũng không định chú ý quá nhiều về chuyện này, "Nhà Cullen trước kia cũng như vậy, ngoại trừ ma cà rồng nữ, những ma cà rồng cũng sẽ cảm thấy thứ mùi đó khó kháng cự."


Vừa nói xong, hắn phát ra một tiếng cười lạnh ngắn ngủi, Catherine không khỏi sờ lên thư trong túi, có loại cảm giác mình giống như một nhân bách quy.

(Hy: Bị kẹt giữa Caius và gd Cullen)


Alec hơi nhăn mày vẫy vẫy đầu, đem cảm giác khác thường triệt để vung ra khỏi não, nhưng sau nói ra: "Là lỗi của tôi, tôi sẽ tăng cường luyện tập."

Jane an ủi nhéo nhéo tay cậu, nhìn thấy cậu khôi phục lại vẻ bình thường cũng yên lòng. Nhưng đối với Alec luôn có lực khắc chế với huyết dịch phi thường ưu tú, cho dù máu tươi có ngọt ngào mê người như nào cậu đều có thể trưng ra biểu cảm thờ ơ, làn này lại có chút không giống.


"Muốn đi săn sao?" Jane chủ động đề nghị. Alec nuốt xuống một ngụm nọc độc, yết hầu có chút khó khăn nhúc nhích, sau đó nhẹ gật đầu, "Đi thôi, chị."


Sau khi nhìn thấy ba người bọn họ biến mất tại chỗ, Catherine mới hỏi, "Loại người như vậy có rất nhiều sao?"


"Rất ít, thỉnh thoảng sẽ có mấy người như vậy, hơn nữa cũng không nghĩa chúng sẽ có năng lực đặc thù. Dưới đại đa số tình huống bọn chúng chỉ đơn thuần có hương vị tốt, thích hợp làm một bữa chính không tệ.


"Là vậy sao."


Vở kịch nhỏ --


Adele (hoài nghi cuộc sống): Nhưng cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ mà...


Catherine (tôi không nghe tôi không nghe): Hả?? Cô nói đứa trẻ ra đời từ tám trăm năm trước công nguyên hả??


Adele (dang vẻ vỡ vụn): Đó cũng là đứa trẻ a a a! !


Demetri ( mỉm cười gây sự): Cậu ta vẫn là con nít, tuyệt đối không nên buông tha cậu ta.

Hết chương 73.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com