ZingTruyen.Com

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 71: Serraus

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Máy bay giống như một con chim khổng lồ với đôi cánh bạc và lông đuôi màu đỏ thẫm, từ trong tầng mây xám tro lao xuống, vẽ một đám mây đường thẳng, sau đó vững vàng đáp xuống trên đường chạy một đường tiến về phía trước, tốc độ dần dần chậm lại.

Từ sân bay Gatwick(1), London đến sân bay Peretola(2), Florence, chuyến bay thẳng nhanh nhất chỉ mất hai giờ mười phút. Thời điểm trời vừa tờ mờ sáng, nhóm Catherine đã về tới Italy, nơi cô không thể quen thuộc hơn được nữa.

Sân bay quốc tế Gatwick London là một sân bay tại thủ đô Luân Đôn, Anh. Đây là sân bay lớn thứ nhì của Thủ đô của nước Anh xinh đẹp, chỉ sau Sân bay Heathrow ở cùng thành phố London cổ kính.

Sân bay Peretola, Sân bay Florence hay Sân bay Amerigo Vespucci là một sân bay ở gần Firenze, Ý, nhưng được quản lý của Sesto Fiorentino. Đây là một trong hai sân bay chính ở vùng Toscana, sân bay kia là Sân bay quốc tế Galileo Galilei gần Pisa.

Hành lý đều được gửi vận chuyển, chỉ có hộp đựng áo cưới của mẹ Evelyn và vài cuốn sổ tay được Catherine ôm về. Từ khi bước lên máy bay về Volturi, Catherine đã không kịp chờ để gỡ đôi găng tay tra tấn đối với cô ra. Cô thật sự không thích loại đồ vật như găng tay này, dù thói quen xấu này luôn làm da tay Catherine bị nứt ra và mùa đông.

Khá tốt là ma cà rồng không cần lo lắng vấn đề này.

Cô nhẹ nhàng lục lại di vật của mẹ trong tay, một bức ảnh chụp Catherine với mẹ khi còn nhỏ được kẹp giữa tờ giấy khô ố vàng. Đó vào lúc cô hai tuổi, mặc trên người một chiếc váy bồng bềnh màu trắng ngồi trên đồng cỏ, ngây ngốc học theo động tác mẹ, vụn bánh gato trên khóe miệng còn chưa được lau sạch, đôi mắt mèo màu lam ngập nước, trên miệng nhỏ hồng hồng mũm mĩm còn mang theo nước bọt trong suốt.

Adolf dùng một phương thức trái với sức hút trái đất, dán trên đỉnh chóp cabin không tính là rộng, nhìn Catherine rồi nhanh chóng lướt qua ảnh trong tay cô, bắt được dáng vẻ ngốc hết chỗ chê của cô bé nhỏ, cười đến thân thể đều đang phát run, tròng mắt phải nhanh như chớp lăn đến tay Catherine, ung dung lắc qua lắc lại trên trang giấy.

"Này, con mắt của ông." Catherine hạ giọng hướng Adolf nhắc nhở. Cánh tay vong linh nhỏ gầy kéo dài như lò xo xuất hiện, ôm lấy con mắt không an phận kia, nhét nó về nơi nó thuộc về.

Vài ngón tay với khớp xương rõ ràng nhưng tái nhợt từ bên cạnh Catherine duỗi tới, tao nhã cầm lấy trang giấy vừa bị cô lật qua lật lại kia, đầu ngón tay nhẹ nhàng di chuyển bên góc tấm hình cũ, vững vàng nắm nó trong lòng bàn tay.

Catherine sửng sốt một chút, vội vàng đoạt lại quá khứ đen tối đang được Caius cẩn thận nhìn ngắm, "Cái này có gì đáng nhìn đâu! Trả lại cho em!"

Đối phương dễ như trở bàn tay chế trụ cổ tay tinh tế của cô, một tay thu hẹp khoảng cách lại, đầu ngón tay mập mờ vuốt nhẹ bên trong cổ tay cô, tâm tình rất tốt như đang trấn an một chú mèo con đang xù lông. Sau đó mặt Caius không đổi sắc đem ảnh chụp bỏ vào miệng túi của mình.

"Anh làm gì vậy?" Catherine có loại dự cảm, phỏng chừng tấm hình kia đã bị thay đổi quyền sở hữu.

Quả nhiên, tên cường đạo tuấn mỹ tóc bạc một giây sau đã xác nhận suy nghĩ của cô, "Ta muốn ."

"Hình như vậy anh muốn lấy làm gì?" Catherine trừng to mắt nhìn hắn, quả thiệt không thể nào hiểu được mạch não của người này. Đẩy lan can đang ngăn cách hai người về lại giữa hàng ghế, cô nghiêng cơ thể dùng tay phải kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm trên áo khoác Caius, ý đồ tiến vào trong túi áo lớn đem tấm hình kia cướp về. Còn mang theo nước miếng đó, nên bị hỏa thiêu, chỉ để lại một nửa cho mẹ thôi.

Caius đưa tay khoác lên trên vai Catherine, nhẹ nhàng nắm vuốt đầu vai nhỏ đối phương, làm nửa người cô đều bị đặt trên chân hắn, khóe miệng mang theo nụ cười nhạt đầy vui vẻ, tâm tình tốt chưa từng có.

Cả khuôn mặt Catherine đều chôn bên trong lớp vải áo mềm mại của hắn, hô hấp đều là loại hơi thở nồng đậm quen thuộc kia. Hương vị thanh lãnh thoải mái chỉ có ở rừng rậm mùa đông, như một tấm lưới mềm mại, đầu tiên làm cô quên đi việc nên giãy dụa, còn loáng thoáng cảm thấy nằm như vậy cũng không tệ, dù sao mình cũng sẽ không bị mệt.

Cho đến khi cảm giác được tay Caius bắt đầu thuận theo bả vai trượt xuống, đầu ngón tay miêu tả khối xương hồ điệp tao nhã, dần dần lưu luyến đi đến cạnh eo, khẽ vuốt đi lên. Catherine cứng đờ, bản năng muốn đứng dậy, kéo khoảng cách từ ngực dãn ra, lại bị Caius không nói lời gì ấn trở về, tiếp tục ghé vào trên đùi hắn không thể động đậy.

Cái tên này... Mặc dù toàn bộ máy bay không đến mười người, bọn họ lại ngồi ở nơi hẻo lánh, căn bản sẽ không có người chú ý tới họ. Nhưng... Anh ta lại sờ vào chỗ nào vậy chứ...

Adolf trêu chọc ho một cách thích hợp, luồng không khí nhanh chóng lướt qua vùng da cổ bị tổn thương nhẹ và có vết xước ông ta, cùng với tiếng gió lọt qua cửa sổ trong đêm đông.

Catherine xấu hổ giận dữ nghiêng đầu, ánh mắt giơ lên nhìn hắn chằm chằm, sợi tóc màu nâu đậm theo động tác của cô hoàn toàn trải tán tại đầu gối Caius, dọc theo chân hắn chảy xuôi xuống dưới, treo thành một tấm màn xinh đẹp, "Anh..."

Sau đó, tầm mắt của cô liền bị một mảnh ánh trăng che lại, chỉ có thể từ khe hở nhìn thấy bộ dáng đối phương cúi đầu mỉm cười nhìn cô, sợi tóc bạc dài lạnh buốt che trước mặt như một tấm tơ lụa. Caius đưa tay đẩy mái tóc bạc ra, lại bị Catherine trẻ con hung hăng nắm vào tay, trả thù dùng sức xoa bóp, bên trong con ngươi đỏ phản chiếu rõ dáng vẻ Caius.

Caius không giống như trước kia theo bản năng ngừng thở, sợ làm vỡ hình ảnh hư ảo trong mắt cô, sự u ám độc tài bám rễ trong mắt hắn hơn ba nghìn năm đã biến mất hoàn toàn trong một niềm vui ngắn ngủi như vậy.

Như một cây cầu vồng phá vỡ mây đen. Catherine thấy rất hoảng hốt. Thật ra nếu cô kiên trì muốn giãy giụa, lực lượng mạnh mẽ từ tân sinh có thể giúp cô tránh thoát, nhưng cô lại không muốn làm vậy. Dường như từ trước đến nay đều là Caius nhân nhượng cô, Catherine cũng muốn vì hắn thay đổi một chút.

Từ trước đến giờ cô không phải là người giỏi biểu đạt tình cảm, dù hiện tại cô đã ý thức vô cùng rõ ràng bản thân rất thích người trước mắt này, cô vẫn không thể biểu đạt tốt. Những cảm xúc nội tâm chân thật và nội tâm vốn đã đóng băng tự nhiên lại đóng vai trò che đậy lẫn nhau, tựa như Isabella đã nói, dù che dấu cũng không giết được sự thật bạn yêu hắn.

Thực sự là một thử thách đối với Catherine khi phải vô cùng tự nhiên và uyển chuyển trong mọi tình huống, không chút nao núng như gia đình Cullen thể hiện tình yêu với người bạn đời của mình quả thật rất thách thức.

Nhưng cô vẫn rất muốn thử nghiệm, cho dù có chút khó khăn.

Nhận ra được cơ thể Catherine ngoài ý muốn thuận theo thả lỏng, tay Caius dừng lại một chút, tay lướt qua cằm dưới cô, ý cười nhiễm lên ánh mắt hắn, âm sắc quấn quanh theo một nhịp điệu duyên dáng, "Nghe lời như vậy?"

Catherine mím môi, không có trả lời, Caius đoán cô không biết trả lời thế nào. Nhưng biến hóa của cô cũng bị hắn nhìn ở trong mắt. Ma cà rồng chỉ cần yêu vĩnh viễn sẽ không thay đổi, chỉ cần có một tia lửa duy nhất, rất nhanh có thể lan ra thành một đại dương ánh sáng.

Cũng may trước khi Caius sắp bị hủy diệt trong biển lửa này, lối thoát của hắn đã tới.

Cảm giác ấm áp cùng mềm mại cực hạn dần dần hồi phục từ những nơi đầu ngón tay Catherine chạm đến, rất nhanh lan đến toàn thân. Caius đã sớm cho rằng bản thân đã không còn nhịp tim được hồi phục trong phút chốc.

Máy bay hoàn toàn dừng hẳn, radio và cửa khoang được mở cùng một lúc, các hành khách cũng lục túc xuống máy bay.

Amber và Charles đi theo sau lưng Caius cùng Catherine, đằng sau là Jane và Serraus. Có vài lần Amber muốn mượn cớ đi vệ sinh để chạy trốn đều bị Jane dọa quay về. Cuối cùng Caius dùng một ánh mắt cơ hồ có thể thực thể hóa ra lưỡi dao ngâm độc nhìn chằm chằm Amber, cằm kéo ra một đường cong cao ngạo đầy phiền chán, ngữ khí lạnh đến có thể rơi ra vụn băng, "Đút thuốc ngủ."

Amber lập tức mềm nhũn chân, ngậm lấy nước mắt liều mạng lắc đầu bày tỏ mình không muốn uống thuốc ngủ. Sau đó một đường liền rất thông thuận, từ đáy lòng Catherine cảm thấy quả nhiên có lý do để bạo lực còn tồn tại.

Florence đến Volterra, nhóm ma cà rồng chỉ dùng mười phút, không có núi hay đất trũng, toàn bộ hành trình đi thẳng tắp.

Nhìn thấy mỏm đá màu vàng quen thuộc xuất hiện trước mắt, Catherine có chút buồn cười phát hiện, mình sẽ có một ngày mừng rỡ vì trở lại Volturi.

Điều này trước kia chỉ sợ ngay cả nằm mơ cũng sẽ không tin tưởng.

Đạp chân lên con đường Volturi lắng đọng lịch sử phong phú, Catherine có cảm giác nhẹ nhõm đến kỳ lạ, một thanh âm rất nhỏ nổi lơ lửng trong lòng -- cuối cùng đã trở về.

Thời tiết đối với ma cà mà tới nói nửa tốt nửa không, ánh nắng lười biếng bao phủ tòa thành nhỏ cổ xưa này, kéo bóng tối của những ngôi nhà đó lại với nhau một cách phức tạp, tạo thành một lối đi che đậy hoàn hảo. Xuyên qua cửa thành hình vòm trước mặt lại quẹo vài lần, con đường trước mặt đã không còn người vì đã tiến vào phạm vi của cung điện Pretorio.

Caius xốc lên mũ trùm đầu của áo choàng đã đổi trước đó, ánh sáng lập tức lưu lại vết tích lại trên mặt cùng cổ hắn, chói mắt như mũi tên nhọn. Giữa tháng 12, Volterra lạnh giá thỉnh thoảng cũng có mặt trời ló dạng, ánh nắng yếu ớt và mờ nhạt của mùa đông không sưởi ấm được hơi thở lạnh giá và cơ thể Caius, những cơn lạnh cóng ấy vẫn còn đọng lại nơi lông mày hắn.

Đây là một thay đổi rất lạ, dường như chỉ cần trở lại Volterra, trở lại trung tâm quyền lực của thế giới ma cà rồng này, Caius sẽ vô cùng tự nhiên trở lại trạng thái khó gần quen thuộc, bất kỳ cái gì tới gần đều sẽ gặp cảm giác áp bách cực lớn.

Không có năng lực ẩn giấu của Fiona, Demetri rất dễ dàng đã định vị được vị trí của nhóm Catherine. Đợi đến khi bọn họ có thể nhìn thấy những kiến trúc rộng lớn quen thuộc, Aro cũng mọi người đã đứng chờ ở cửa.

Cao hứng nhất phải kể tới Fiona cùng Alec, ngay khi nhóm Catherine dừng chân, Fiona đã nhào vào trong ngực Catherine. Demetri để ý một chút biểu cảm của Caius, xác định hắn không có biểu hiện cảm xúc phiền chán, cũng bỏ qua suy nghĩ muốn đem Fiona vớt trở về.


Alec giống một bóng ma đầy duyên dáng trượt đến trước mặt Jane ôm lấy cô, cả hai thân mật hôn gò má đối phương, thanh âm nhẹ nhàng ấm áp, khuôn mặt tuyệt mỹ cực kì tương tự mang theo nhiệt tình ý cười, môi mỏng diễm lệ như vừa hôn qua hoa hồng, "Chị rốt cuộc cũng cũng trở lại, chị gái."

Jane hướng hắn nở một nụ cười, khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng bỗng tan rã không còn bóng dáng, xem nhẹ chiều cao khác biệt của cả hai, tựa như đang tự soi gương. Serraus có chút hoảng hốt, khuôn mặt không thể bắt bẻ nếu đặt trên người cô gái còn có thể tưởng tượng được, nhưng hiện tại có khuôn mặt như đúc xuất hiện lại có cảm giác rất kỳ lạ.

Anh ta đánh cược Alec nhất định rất dễ dàng bị hiểu lầm là con gái cho nên mới phải mặc tây phục. Nam tính đặc thù của thiếu niên còn chưa quá rõ ràng, khuôn mặt xinh đẹp khó phân biệt nam nữ này khiến anh ta trông đẹp đến mức có chút quá đáng sợ.

Lúc này, Alec bỗng nhiên chú ý tới Serraus đứng bên cạnh Jane đang treo lên biểu cảm kinh ngạc, lông mày lá phong nheo lại, ẩn ẩn hắc vũ khinh khủng vờn quang giữa những ngón tay, giọng nói mang chút sức nặng, "Hắn là ai?"

Jane mang tính trấn an sờ tay Alec, chuyển động mắt quét qua Serraus, nhỏ giọng nói, "Chiến lợi phẩm."

Serraus biết điều kéo ra khoảng cách với Jane, anh ta tuyệt đối không muốn tự mình thể nghiệm hậu quả từ làn sương đen trên tay Alec, bởi vì Steven đã từng nói qua với anh, một trong những nguyên nhân quan trọng Volturi có sức mạnh vô địch, viên ngọc quý trong tay Aro, mà so với Jane thì Alec càng có tiềm lực và tính uy hiếp hơn.

Làn sương đen có thể tùy ý khuếch tán hơn mấy trăm mét, chạm vào bất cả sinh vật sống nào cũng sẽ bị mất 5 giác quan, nghe một chút là được rồi chứ anh ta không hề muốn nếm thử nó. Dù sao tò mò và mong muốn cầu sinh vẫn là cái sau trọng yếu hơn.

Xem ra Alec nhỏ tuổi hơn Jane một chút, nhưng vóc dáng của cậu ta lại cao hơn Jane không ít, dường như bằng với Serraus, một thân tây trang màu đen làm cậu càng thêm mảnh mai.

Catherine vuốt vuốt mái tóc màu đỏ của Fiona, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Demetri mang theo ánh mắt đầy khẩn trương, không thể nhịn cười để cô bé về lại bên cạnh Demetri.

Biểu cảm Marcus ngưng kết lại như cơ thể ông, nhìn thấy Catherine đã có thể cùng thân cận tự nhiên đứng chung với Caius, ánh mắt ông mới có chút lóe sáng, làn da tới nhợt đến trong suốt dấy lên một tia gợn sóng, nhẹ nhàng dùng tiếng Hi Lạp nói một câu gì đó. Rồi đưa tay chạm vào tay Aro, ánh mắt rơi trên người Jane và Serraus.

Aro kinh ngạc nhìn xem Marcus, trở tay nắm chặt tay của ông, như muốn xác định gì đó, nụ cười trên mặt đầy thân thiết, giọng nói nhu hòa âm u đầy hòa ái, "Kaissy, từ giây phút đầu tiên em xuất hiện đã luôn luôn có thể mang lại kinh hỉ cho chúng ta."

Catherine quay đầu nhìn một chút Serraus cùng Jane đang bị Alec ôm chầm, không hiểu rõ Aro có ý gì, có lẽ Caius đã sớm nói cho Aro liên quan đến năng lực của Serraus.

Nghĩ tới đây, cô nhún nhún vai, lộ ra một cái mỉm cười: "Đúng vậy, có lẽ tôi nên ra ngoài đi dạo vài lần, cũng có thể mang lại vài người ông thích trở về."


Caius nhìn chằm chằm cô, tựa hồ đang tự hỏi lời nói này cô có mấy tầng ý nghĩa. Catherine hướng hắn thè lưỡi, nháy mắt mấy cái chỉ cười không nói chuyện. Aro nhẹ nhàng thích ý cười, "Vậy cũng không cần, em ở nhà càng làm chúng ta yên tâm."

"Luôn ở một chỗ rất nhàm chán, ra ngoài đi một chút sẽ tốt bao nhiêu."

Được rồi, nói xong câu đó, sắc mặt Caius thật sự không gọi là vui vẻ. Vài tia lo lắng lo lắng đầy rõ ràng xoay vòng trong con ngươi đỏ tươi của hắn. Xem ra những lần trước đó mình đi vẫn còn canh cánh trong lòng hắn, Catherine không chút phí sức có thể đạt được kết luận này.

"Đi vào thôi." Caius nhíu mày nói.

Vừa bước vào trong bóng tối của cung điện Pretorio, Amber đã bị hơi lạnh bên trong làm lạnh cóng, cảm nhận xương cốt toàn thân đều run lên chung, một nơi lạnh lẽo như hoàn toàn không có người sống.

Chị ta tận lực rút vào ngực Charles, hoảng sợ nhìn Demetri cánh tay Fiona, run rẩy phun từng từ một, "Người... Con người? Vì sao..."

Demetri nhanh chóng khoét cô một chút, con ngươi đỏ tươi trong suốt sôi trào đầy máu tươi, như muốn đào xuống một miếng thịt trên người Amber. Chị ta giật nảy người, lập tức ngậm miệng.

Đi qua phòng tiếp tân, Demetri đem Fiona giao cho Jaina, cũng hứa hẹn rất nhanh sẽ trở lại. Amber đối với hành vi bảo vệ cô gái con người này rất mê hoặc, thậm chí cô ta còn rất thân cận với Catherine.

Jaina kéo tay Fiona qua, nghĩ một hồi vẫn không đem lá thư hồi âm của Carlisle nói ra, chỉ nói rằng Catherine có mang một vài thứ đến.

Đi vào chỗ sâu nhất trong đại sảnh cung điện xương trắng, Amber dường như đã hôn mê do sự rét lạnh quá mức. Chị ta vẫn mặc bộ váy lễ phục vàng đó, hiện tại đã bì dày vò không còn hình dạng, vải vóc đơn bạc không thể chống cự khỏi cơn lạnh này. Huống chi thứ làm chị ta cảm giác lạnh lẽo hơn, là nơi này tất cả đều là ma cà rồng, ma cà rồng hoàng tộc.

Nhóm vệ sĩ theo thói quen xếp thành một hàng, Amber và Charles cùng quỳ trên mặt đất, không có ai yêu cầu họ làm vậy, đây là phản ứng bản năng của sinh vật bị thiên nhiên đàn áp. Serraus đứng sau Amber, cao ráo thẳng tắp như một cây sồi trắng trầm mặc.

So sánh với đám vệ sĩ thuần thục, Catherine lạnh nhạt hơn nhiều. Lần trước cô tới đây đã đứng ở vị trí của Amber, hoặc nói đúng hơn là nơi quỳ, lần này cô thật sự không biết nên đứng đâu. Cô liếc mắt một cái, tự nhủ có lẽ Haidy sẽ không để ý bản thân đứng cạnh cô ấy.

Cô chưa kịp nghĩ xong, Caius đã đem cô lôi kéo đi lên, sau đó một cách tự nhiên nhấn Catherine ngồi lên chiếc ghế kia, còn hắn thì đứng cạnh cô. Catherine kinh ngạc nhìn hắn, nghiêng đầu nhìn một chút Aro và Marcus ngồi hàng ngang không xa, miễn cưỡng cười đáp lại họ, "Sao anh không ngồi đây? Em không quen ngồi ở đây."

"Trên ghế có đinh sao?" Caius rủ mí mắt xuống nhìn cô. Catherine ngẩn người, lắc đầu: "Không có, nhưng ..."

"Vậy ngồi đi." Caius đơn phương kết thúc đoạn đối thọa này, tay phải khoác lên trên chỗ để tay, tay trái nắm lấy tay Catherine. Dựa vào cảm giác hồi phục Catherine mang lại, lần đầu tiên hắn có thể cảm nhận được từng tia đường vân, độ cứng của mỗi một bảo thạch trên ghế.

Adolf lắc lư ung dung bay vào, đem thân thể của mình kéo dài, sau đó quấn quanh cây lập trụ bên trong đại sảnh, như muốn xem kịch nhìn xuống bên dưới.

Aro phất tay, tư thái mười phần ưu nhã. Felix và Demetri lập tức tiến lên, một trái một phải đem Serraus áp tới. Serraus thử vùng vẫy một chút, sau đó nhận ra sức mạnh Felix lớn hơn nhiều so với Demetri, nhưng điều này cũng mang ý nghĩa Demetri nhất định có năng lực đặc biệt khác.

Anh ta nhanh chóng nhớ lại lời Steven, không xác định được Demetri đến cùng là ngoài Jane và Alec.

"Thật sự rất buồn khi lại dùng cách này để gặp cậu, nhưng ta cũng không có cách nào." Aro thở dài, sự tiếc hận trong giọng nói khó phân biệt được thật giả, "Dù sao ngay từ đầu cậu đã chọn sai đội rồi."

Serraus chịu đựng cảm giác run rẩy do khí tức Aro mang lại, muốn che giấu nhún nhún vai, sau đó phát hiện mình bây giờ không có cách nào làm được động tác này, chỉ có thể mím chặt môi không ra tiếng. Aro đi xuống bậc thang, dừng, dừng lại bậc cuối cùng, đưa tay đụng vào trên mặt Serraus, thần sắc vẫn ôn hòa như cũ lại làm cho người khác càng thêm phòng bị.

Sau đó, tay của ông ta rung động rất nhỏ, ngay sau đó nhanh chóng rút về, hai tay nắm cùng một chỗ, trong mắt mang theo kinh hỉ và tán thưởng, nhưng có đồ vật càng âm u chuyển động dưới đáy mắt, màu đen thủy triều vẫn bất an mãnh liệt, "Năng lực làm cho người khác phân tâm, thật sự thú vị, người bạn già cũ Steven của chúng ta thật biết chọn người, rất có sự chuẩn bị đấy."

Alec nghe xong, lập tức hiểu được năng lực này nhắm vào chị mình, cặp mắt xinh đẹp nhiễm lên một tầng tức giận. Cùng kinh ngạc còn có Catherine, cô vốn cho rằng kinh hỉ Aro nói trước đó là năng lực Serraus, nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như vậy.

Vậy kinh hỉ ông ấy vừa nói là gì?

"Biết mục đích của đám tội phạm kia không?" Caius lạnh giọng hỏi. Aro suy tư trong chốc lát, trả lời, "Còn không quá rõ ràng, chỉ biết bọn chúng muốn năng lực của Catherine. Tuy nhiên những ngày em đi, chúng ta đã tìm được một vài vật khá thú vị trong cung điện chúng, một lát chúng ta cùng đi xem nhé !"

Caius cắn chặt răng, cầm tay Catherine trong nháy mắt nắm chặt, nhưng Catherine nhận thấy sức nắm cũng không lớn, không biết Caius di dời lực trên tay đi chỗ nào. Cô bỗng nhìn thấy bên trong cổ tay Caius xuất hiện mạch máu, chứng minh hắn quả thật rất dùng sức. Sau đó Catherine nhận ra Caius chỉ đơn thuần khóa những sức mạnh đó bên trong đốt ngón tay, nhìn có vẻ rất dùng sức nắm tay cô, nhưng cô lại không cảm thấy được.

Đây là một tư thế tuyệt đối không tính là thoải mái, chỉ làm Caius rất mệt mỏi -- nếu như ma cà rồng có mệt mỏi.

Cô trấn an nắm chặt tay Caius, cảm nhận được hắn đang dần trầm tĩnh lại.

"Tài năng này không nên bị lãng phí." Aro tiếp tục dùng tham âm đầy dụ hoặc hướng Serraus nói, "Cậu nguyện ý một lần nữa xem xét lại lựa chọn của bản thân không? Cân nhắc gia nhập chúng ta."

Serraus sửng sốt một chút, không nghĩ tới Volturi vậy mà lại sảng khoái đưa ra lời mời mà bất luận ma cà rồng nào cũng khó kháng cự được. Anh biết năng lực Aro, cũng biết toàn bộ ký ức của bản thân đã bị đọc, nhưng điều ngoài ý muốn này anh chưa từng nghĩ tới, nhất thời không nói được gì.

Ngược lại với Serraus, cha con nhà Amber nhiệt tình hơn nhiều. Charles kéo Amber quỳ về phía trước vài bước, nói năng lộn xộn biểu đạt mình đã ăn năn, chỉ xin có thể buông tha cho họ, dù để bọn họ làm gì cũng có thể.

Catherine bỗng nhiên nắm chặt tay, phẫn hận giận dữ nói, "Tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý!"

Aro chống lại ánh mắt Caius, mỉm cười nhìn Catherine nói, "A, tất nhiên rồi, thân mến, em căn bản không cần vì vậy mà tức giận, trong chuyện này em là người có quyền định đoạt."

Sau đó, ông phảng phất như không nghe thấy tiếng kêu khóc cầu xin tha thứ của Charles và Amber, nghiêng đầu nhìn Alec, "Alec, giúp chúng ta một chuyện được không, nơi này có chút quá ồn đúng không?"

Alec khom người một cái, tùy ý giơ tay, sương đen vô tận tựa như những con rắn độc thoát ra từ trong tay anh. Jane mỉm cười nhìn em trai mình, rất cao hứng dù qua bao lâu anh cũng có thể đối phó kẻ địch bằng năng lực của bản thân.

Amber nhìn làn sương đen kia, thét chói tai muốn lui lại, cuối cùng ngay khi sương mù quấn lên chân chị ta thì đã không còn sinh khí, mềm nhũn ngã trên mặt đất, giống như đã chết. Catherine biết đó là cảm giác gì, nhưng kinh ngạc rằng Amber và Charles sẽ chỉ một trước một sau ngất đi như vậy.

Caius hơi cúi người, nhẹ giọng hướng cô giải thích, "Alec có thể khống chế nồng độ sương mù, theo mệnh lệnh hoặc tâm tình của hắn quyết định người bị vây bên trong còn ý thức hay không."

Catherine gật đầu, ngoài Caius thì sự tồn tại của hai chị em nhà này quả thật quá khủng bố. Adolf hiển nhiên rất thích năng lực của Alec, bay tới bên người anh nguyên cứu sương mù đen một lúc lâu, sau đó hướng Catherine nháy mắt, "Thật không tầm thường đúng chứ? Người có dáng dấp đẹp mắt như vậy."

Catherine liếc mắt, ma cà rồng không có không dễ nhìn, bất quá chỉ có ma cà rồng phá lệ vượt trội, ví dụ như hai chị em này, còn có Caius.

Phát hiện Serraus đang do dự, Aro không chuẩn bị tiếp tục dùng trò chơi dẫn dụ ôn nhu nữa, ông không có khả năng buông tha ma cà rồng có thể uy hiếp Jane, có một Isabella đã đủ rồi.

Hắn hướng Chelsea đưa tới một ánh mắt, thân ảnh Chelsea lập tức như một bóng ma bay tới trước mặt Serraus, từ trên cao nhìn anh ta, trên khuôn mặt mỹ lệ mang theo nụ cười làm người ta e ngại, "Không sao, chẳng mấy chốc cậu sẽ nguyện ý."

Một giây sau, Chelsea duỗi ngón tay ra, vạch một đường thẳng vào không khí trước mặt Serraus một cái, "Cắt."

Ánh mắt Serraus lập tức trở nên cực kỳ trống rỗng, mắt đen co rụt mãnh liệt, sau đó bắt đầu dần dần mở rộng, tiếp theo lại khôi phục sáng lại.

Demetri nhíu mày nở nụ cười gian, bộ dáng có chút gian ác. Sau đó anh và Felix không hẹn mà cùng buông Serraus ra, nhìn anh ta từ dưới đất đứng lên, không một ai muốn áp chế anh ta lại. Catherine dụng tâm nhìn một chút dáng vẻ của Serraus, nhận ra anh chả thay đổi điều gì cả, lại như cả bên trong điều bị thay thế, từ nơi nhỏ bé nhất.

Chặt đứt liên hệ giữa người và người, đây là năng lực của Chelsea, nền móng của Volturi.

"Hoan nghênh gia nhập chúng ta, Serraus thân mến." Aro đối với hắn mở rộng vòng tay, giống như đang nghênh đón một tín đồ lạc đường trở về, vô cùng thân thiện.

Dáng vẻ Serraus có chút mờ mịt, giống một đứa trẻ mới sinh, "Mọi người đồng ý thu lưu tôi sao?"

"Đương nhiên." Aro đưa tay nhẹ nhàng trượt qua gương mặt của anh, "Cậu là một thành viên của chúng ta, cậu sẽ vì điều này cảm thấy vô cùng thỏa mãn cùng kiêu ngạo . Chúng ta đều là của cậu."

"Người nhà." Serraus lặp lại từ này, dường như không hiểu rõ hàm nghĩa của nó, nhưng so với việc có nên hoài nghi hay không, thái độ của anh ta nhìn càng giống đang cố gắng tiếp nhận giải thích này hơn. Catherine nghiêng đầu nhìn Colin, cậu ta vừa thu tay lại, hướng Catherine tươi cười, một cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc đầy kỳ lạ lập tức lấp đầy cơ thể Catherine.

Dường như trong nháy mắt, trong đầu Catherine đã hiện lên một suy nghĩ không thể giải thích rằng bản thân sẽ vĩnh viễn ở lại cung điện Pretorio, điều này làm cô giật mình. Sau đó cô nhớ ra lời Caius đã nói, năng lực Colin là khiến người ta thỏa mãn, vĩnh viễn cũng không muốn rời khỏi Volturi.

Cũng may vừa rồi cậu chỉ đùa Catherine một chút, không thật sự dùng năng lực kia trên cô.

"Đúng thế." Aro tay hơi xoay tay, chỉ vào hướng hai chị em Alec, "Là bọn họ được cậu trở về, tốt nhất cậu nên đi theo họ. Ta cam đoan mọi người sẽ sống chung vui vẻ."

Đây quả thực là một lí do thoái thác vụng về đến mức có thể trở thành trò cười, nhưng Serraus rõ ràng đã tin tưởng. Sau đó anh ta thuận theo đến bên canh Jane, lực chú ý như đã bị cô gái xinh đẹp này hoàn toàn hấp dẫn, đó là một biểu cảm Catherine không lạ gì. Lúc đó cô đã hiểu "kinh hỉ" mà Aro nói tới là gì.

Cô nên sớm chú ý về điều khác lạ của Serraus, chỉ vì trước đó lập trường của anh và Jane khác nhau, nên anh ta che dấu nó khá tài tình. Hiện tại lớp màn ngăn cách đó bị tiêu trừ, tình cảm đó cũng theo đó nổi lên mặt nước.

Jane vẫn như cũ nhìn không chớp mắt, tựa hồ căn bản không chú ý tới ánh mắt Serraus. Alec nửa cụp mắt xuống đánh giá tùy tùng mới này, hơi có chút địch ý nhìn anh ta, nâng tay phải lên, màn sương đen còn đang vặn vẹo quấn quanh nhà Amber, sương mù như ẩn như hiện trong ngón tay tái nhợt như xương. Catherine có chút lo lắng Alec có thể đột nhiên nổi hứng trực tiếp dùng sương đen kia đánh ngã Serraus.

Nghĩ như vậy, hình như Serraus có chút đáng thương.

Nhìn thấy Serraus kính cẩn làm theo ý mình, Aro thưởng thức mà nhìn món bảo vật mới mình vừa thu thập tới, sau đó hướng thiếu niên nói, "Được rồi Alec, thả chúng ra. Tiếp theo là đến phiên hai món đồ chơi này."

"Vâng." Cổ tay Alec chuyển một cái, đem toàn bộ sương mù thu hồi lại. Serraus nhìn Amber cùng Charles, toàn không có ý thương hại, ngược lại bắt đầu cảm thấy hứng thú với năng lực của Alec, "Sương mù kia được dùng làm gì vậy? Thật không thể tưởng tượng nổi."

Alec từ nhếch môi mỏng đỏ tươi lên, bên trong gạt ra mộttiếng cười ngắn ngủi quái dị, đưa tới Serraus một ánh mắt không rõ ý nghĩa, "Cậu muốn thử không?"

Jane kéo lấy ống tay áo Alec, "Đừng để ý đến cậu ta, Alec."

Thiếu niên nhún nhún vai, thuận theo thả tay xuống.

Catherine thì nghe rõ ràng tiếng Caius cười khẽ trên nỗi đâu người khác, từ những biến hóa nhỏ bé trên mặt của những vệ sĩ khác có thể đọc được một tin tức. Một thời gian sắp tới trong tương lai sẽ có chuyện mới đem ra giải buồn à giết thời gian.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến bản thân, không biết lúc trước cô mới đến, bọn họ có phải cũng có biểu cảm này hay không.

Lúc này, Amber và Charles chậm rãi từ trong chết lặng tỉnh lại.

Hết chương 71.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com