ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 70: Khiêu vũ

YenHy_3105

Biên dịch : Yên Hy

Tôi không biết từ khi nào chỗ nào, nhìn thấy phong thái của em, nghe được cách nói chuyện của em. Sau đó đã yêu em, đó là chuyện từ rất lâu cho tới khi ý thức được rằng tôi đã yêu em, tôi đã yêu em thật lâu-- Fitzwilliam Darcy « Kiêu hãnh và định kiến »

Serraus đã từng có hai lần cảm thấy bản thân phải chết, một lần khi chuyển hóa, một lần khi gặp được Jane.

Anh tin rằng nhờ có bố là một võ sĩ quyền anh conf thích uống rượu, không dám nói rằng khả năng chịu đau của anh là tốt nhất, nhưng ít nhất thì nó cũng vượt xa người bình thường.

Nhưng khoảnh khắc anh bị Steven biến đổi, nỗi đau thống khổ đó đã phá hủy tưởng tượng mong manh của anh mà không để lại dấu vết. Sau khi trở thành ma cà rồng, nỗi đau đã trở nên rất xa xôi. Dù có là tảng đá cứng rắn hay thanh thép sắc bén, vào trong tay anh chở thành một vật mềm nhũn mà thôi.

Cho đến khi cô gái có tên Jane xuất hiện trước mặt anh.

Serraus cảm thấy bản thân gọi cô ấy là cô bé cũng không chính xác, cô nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng trời mới biết được cô đã tồn tại bao lâu. Trên mặt cô gái vẫn là biểu cảm lạnh lùng đó, giọng nói mang theo cao ngạo và uy nghiêm chỉ những người có thân phận thượng đẳng mới có, thân hình nhỏ nhắn mềm mại nhìn rất nhỏ nhắn, nhưng lại mang theo khí thế làm người khác sợ hãi.

Anh đoán khi Jane còn là con người không phải công chúa cũng nhất định là một tiểu thư quý tộc.

Và lẽ ra một cô gái lớn lên trong một gia đình rất nghiêm túc và cổ hủ Serraus có thể hiểu, dù sao thì gia đình càng cổ xưa càng có nhiều quy tắc, không giống như bản thân anh.

Chỉ cần võ sĩ mà cha anh ta yêu thích không thua, trận đấu của riêng anh ấy vẫn ổn, có rất nhiều bia trong tủ lạnh ở nhà, trên bàn có thức ăn có độc, như thường lệ, có cà chua và thịt bò đóng hộp còn sót lại trên xe của người khuân vác bến tàu ở cửa đối diện. Anh có thể đi chiếc xe đạp cũ đó với gần một nửa nan hoa phía sau qua một số con hẻm tới bãi biển, sau đó lao xuống mà không cần phanh, và rơi thẳng vào vòng tay lạnh giá của Biển Adriatic.

Buổi tối lần đầu tiên Jane xuất hiện rồi rời đi, Serraus ngồi dưới cửa sổ tầng cao nhất ở nơi cao nhất lâu đài Windsor, nhìn chằm chằm pho tượng thiên sứ ở đài phun nước suốt một đêm, ngón tay duỗi ra, đá rời được đào ra khỏi tường lại được nhồi vào, lặp lại hành động này một cách máy móc và thống nhất.

Đối với thính lực nhạy cảm của anh thì thanh âm sắc nhọn chói tai của Amber như một cơn tra tấn, rất giống một bà già ngang ngược đang cao cổ gào thét và cáu gắt. Serraus muốn dùng vật gì đó bịt tai lại, sau đó nhận ra điều này là vô dụng. Đại tiểu thư kiêu căng dốt nát cãi nhau cùng bố nhiều giờ, lấy cái chết bức ông đảm bảo tiếp tục tiến hành lễ lên ngôi.

Serraus nghe được vừa muốn cười nghĩ lại rồi im lặng, ấn tượng với Amber trong lòng càng ngày càng tệ. Không rõ một cô gái như thế có cái gì đáng giá để Steven bảo vệ, người có đầu óc hơn cô ta có rất nhiều trên đường. Anh rất nhanh rút lực chú ý từ hai cha con lại, tiếp tục suy nghĩ tới chuyện vừa vừa rồi.

Thẳng đến khi phương đông nổi lên ánh sáng bạc, Serraus mới giật mình thấy cả người đều bị sương lạnh làm ướt. Từ những sợi tóc vàng bết dính do hơi ẩm đến mép đường khâu quần, có một lớp ẩm nông. Anh lắc lắc đầu, để giọt nước từ trên đầu mình bay ra ngoài, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ đến cùng nơi nào mới dưỡng thành một cô gái kỳ lạ như vậy.

Chính bản thân cũng không ý thức được vấn đề này đã chiếm lấy suy nghĩ anh lâu đến như vậy, từ lâu đài Windsor nhảy xuống, tựa như một con bồ câu trắng, nhẹ nhàng xinh đẹp.

Thông báo cho phi công tư nhân của Charles xong, Serraus men theo một con đường ít người trở về. Bởi vì dường như toàn bộ người hoàng gia đều tập trung lại vì buổi khiêu vũ kia, nhân số đội tuần tra áo đỏ bên trong lâu đài Windsor so với dĩ vãng tăng gấp đôi.

Một đội tuần tra trước mặt rời đi, Serraus không tiếp tục đi về phía trước mà dừng lại tại chỗ.

Cuối con đường dường như bị những cánh hoa trạng nguyên nhiễm đỏ, một vong ling màu đen đang đứng đấy, Jane.

Màu đỏ nồng nhiệt chen giữa hai ma cà rồng, on đường lát đá rửa sạch trải thảm mềm mại giống như một sự cân bằng, một bên màu đen là Jane, một bên màu trắng là Serraus.

Trong mắt cao ngạo của Jane đựng lấy lửa giận, cứ như thấy được tử địch, Serraus không rõ bản thân có nơi nào để cô căm hận đến vậy. Ý nghĩ này rất không thích hợp, Serraus lúc này mới nhận ra, bản thân không nên phân tán lực chú ý trước mặt kẻ địch như vậy. Rõ ràng làm đối phương không thể tập trung là năng lực của anh, lúc nào lại biến thành anh ta là người bị thất thần.

Cho đến lúc tay Jane bóp lấy gáy anh, Serraus mới thật sự cảm thấy thất thần sẽ hại chết người. Cô gái nhỏ này vẫn giống như lúc trước, hung tàn đến không ngờ, nhưng vẫn không làm Serraus cảm thấy sợ hãi. Suy nghĩ kỳ lạ không có chút đề phòng này làm anh cảm thấy mê mang, không biết dây thần kinh bản thân xảy ra chuyện gì.

Thiêu thân thuật của Jane giáng xuống như trong dự liệu, Serraus quỳ xuống, như kỵ sĩ trắng thần phục trước yêu nữ đen.

Anh giãy dụa trong ngọn lửa trí mạng, màu đỏ nồng đậm xung quanh bắt đầu sôi trào khuấy động, ăn mòn chiếm cứ toàn bộ tầm mắt Serraus, sau đó không chút nương tay ném anh ta vào ban đêm kinh khủng khi bị chuyển biến kia.

Cánh hoa màu đỏ tươi bay đầy trời, khi rơi xuống người anh ta như mang theo trọng lượng cùng nhiệt độ, Serraus suýt nữa bị thiêu hủy trong địa ngục hỏa này, trước mắt chỉ còn tồn tại con ngươi đỏ cùng nụ cười sắc bén của Jane.

Steven đã từng nói, năng lực của mỗi một ma cà rồng đều có liên quan đến những chuyện xảy ra lúc còn là con người. Năng lực của anh được sinh ra bởi mỗi lần bị bố đánh đập đều liều mạng suy nghĩ những chuyện khác để giảm bớt đau đớn.

Như vậy, Jane năng lực đã hình thành thế nào? Serraus nhịn không được suy nghĩ quanh vấn đề này.

Cô đưa tay nắm chặt sau cổ áo Serraus, đem anh kéo lên, lưng đối với cô đẩy lên phía trước, thanh âm tựa như đóa hoa mọc lên giữa thảo nguyên băng, lạnh lẽo nhưng ngọt ngào trêu chọc giác quan Serraus "Đi về phòng người đàn bà kia, nếu dám quay đầu lại, ngươi có thể thử một chút."

À, cô ấy sợ năng lực của mình không thể làm cô tập trung được, sẽ khắc chế thiêu thân thuật của cô ấy.

Jane nói xong, nỗi thống khổ mãnh liệt đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn từ trên người Serraus biến mất. Cánh hoa vẫn như cũ là cánh hoa, rơi trên thảm bị bùn đất chà đạp thành thứ chất lòng màu đen đỏ.

Anh kịch liệt thở ra một hơi, vì loại thống khổ đó ăn mòn đến tận xương bàn chân. Hai cái ma cà rồng cứ như vậy từ cửa đi vào trong lâu đài Windsor, đội tuần tra cũng không ngay cản lấy họ, dù sao Serraus đã trở nên quá quen thuộc với bọn họ.

Lúc đi qua đài phun nước, con mắt Serraus di chuyển nhìn những giọt nước long lanh bị ném lên không trung rồi rơi xuống, bề mặt sáng bóng phản chiếu hình ảnh một trắng một đen của họ. Serraus nhận ra Jane thật sự rất nhỏ, chỉ mới đến bả vai anh, như một con búp bê tinh xảo, dường như có thể giữ trong lòng bàn tay.

Một tiếng cười ngắn ngủi nhẹ nhàng bay ra từ bên trong khóe miệng Serraus, rơi vào Jane lỗ tai.

Chỉ trong chớp mắt, cảm giác thống khổ đó lại một lần nữa kéo tới, đem Serraus bao phủ ở bên trong.

"Ngươi cười cái gì?" Jane nghiêm nghị chất vấn, sự lạnh lùng vốn dĩ không nên có với tuổi tác bên ngoài của cô.

"A..." Serraus thống khổ kêu rên một tiếng, sau đó run rẩy đưa lưng về phía Jane, trên mặt nặn ra một nụ cười suy yếu gần như đã bị biến dạng, "Cô thật ra đã rất sợ hãi nhỉ..."

Dưới tình huống quỳ một chân trên đất, chất lỏng từ hoa trạng nguyên dính lên trên ống quần trắng của anh, như máu thịt dính lên xương trắng, đẹp một cách rùng mình.

"Cho nên, cô đã không... Không dám nhìn tôi... Tôi rất hiếu kì... Ối --!"

"Đến cùng cô đã trải qua... Trải qua cái gì?"

"Dạng ... Dạng lực lượng kinh khủng này, cô đang ... Đang từ chối bất kỳ ai tới gần nhỉ?"

"Tôi đoán đúng không?"

Tội nhân áo trắng phủ phục dưới chân người phán xét áo đen, dễ dàng vạch trần bí mật thầm kín nhất của cô. Ai cũng không có tư cách nói bản thân đã chiến thắng trận đấu này, bọn họ đều bị đối phương đánh bại.

...

Amber không nghĩ tới có một ngày sẽ gặp lại Catherine, hơn nữa còn là lấy tư thái như thế này.

Bả vai truyền đến đau đớn kịch liệt làm chị ta ngay cả hơi sức để lên tiếng cũng không có, nước mắt sinh lý rơi xuống, tầm mắt từ mơ hồ lại trở nên rõ ràng. Amber nhìn thấy nam nhân tuyệt mỹ tóc bạc đứng sau Catherine, trên mặt mang theo ý cười đầy vui vẻ, toàn bộ ánh mắt đều rơi trên người Catherine, mang theo ôn nhu chướng mắt.

Lửa giận thúc giục nọc độc tràn lan, Catherine cắn chặt răng hung ác nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt, kính sát tròng màu lam biển bắt đầu nhanh chóp biến mất, lộ ra màu hồng sáng chói dữ tợn bên dưới, giống như loài động vật kinh khủng nào đó. Màu hồng là điểm báo cho việc chuyển biến thành ma cà rồng ăn chay, toàn bộ máu khi còn là con người sắp biến mất, đem màu lam dối trá kia hủy diệt sạch sẽ.

Vật chất màu lam nửa ngưng kết nhấp nhô trượt xuống dọc theo hốc mắt của cô, mỗi một dây thần kinh đều đang thét chói tai vang lên để cô cắn, xé nát cô ta, cắn...

Ý nghĩ này làm cô rất bất an, nhưng lại không cách nào khống chế. Catherine chưa từng có nghĩ giết một người đến như vậy, nghĩ lột bỏ da thịt mềm mại của chị ta ra, để lộ những bộ phận đẫm máu bên trong, nhìn cô ra lăn lộn trên mặt đất, máu chảy thành dòng. Đề nghị của Adolf không tồi chút nào, hẳn nên đem đôi mắt Amber móc ra rồi nghiền nát chúng đi.

Hung tính ma cà rồng đang đấu tranh với chút lý trí con người còn lưu lại trong đầu, cuối cùng cô vẫn không làm như thế.

Tôn trọng và ngưỡng mộ đối với mạng sống con người còn đọng lại lúc chuyển biến, tinh thần trọng nghĩa trường cảnh sát đã bồi dưỡng đều là ranh giới cuối cùng của Catherine. Cô kiên trì không uống máu người cũng vì cái lý niệm có vẻ rất buồn cười với ma cà rồng, những không ma cà rồng nào trong Volturi can thiệp vào quyết định này, vậy nên Catherine cũng không muốn xen vào chuyện của họ. Cô chỉ cần quản lý tốt bản thân là được.

Thế nhưng cô rất không cam lòng, không cam lòng cứ buông tha Amber như vậy.

Catherine sẽ không giết Amber, nhưng cô có thể làm điều gì khác .

Nghĩ tới đây, bàn tay lạnh như xiềng xích chế tạo bằng băng của Catherine trượt đến chỗ cổ tay Amber, dễ dàng đem nó vặn trật, thanh tuyến âm lãnh hoa lệ "Chị trước kia rất biết ăn nói cơ mà? Tôi đang hỏi chị, sao chị lại không trả lời hả?"

"Tao không biết!" Amber kêu khóc, toàn thân đều đang phát run, như sắp lên cơn sốc thuốc, "Tao chỉ.. Chỉ đi cùng với bố ta gặp chúng thôi! Tao thật sự không biết!"

Vừa dứt lời, Caius đã ném Charles vào phòng, sau đó cả người nhàn nhã dựa vào tường nhìn Catherine, dường như rất thích dáng vẻ cô mất lý trí vì mình. Catherine đem Amber như một con búp bê vải ném tới bên cạnh Charles. Nhìn hai cha con cô căm ghét, nhìn họ chăm chú, ánh mắt lóe lên hàn quang thoạt như một đầu rắn đen chuẩn bị tấn công.

Charles ôm sát Amber, máu tươi thuận theo cằm ông chảy xuống, mang theo hơi thở thơm ngọt lại làm Catherine muốn buồn nôn "Là đám đó tìm tới chúng tôi, chúng tôi không biết gì cả..."

"Tiếp tục."

"Bọn chúng chỉ để chúng ta để ý xem có chi nào trong gia tộc có năng lực như mày không, nếu có nhất định phải báo cho bọn chúng biết..." Giọng Charles rất yếu ớt, thỉnh thoảng còn có chút bọt máu đen được ho ra từ trong khí quản đau đớn, ngũ quan vì cơn đau cực hạn này là nhăn lại, "Ông ta hứa hẹn sẽ đưa vị trí người bảo vệ Windsor cho chúng tôi."

"Vậy tại sao mấy người lại không báo cáo tôi cho bọn chúng?" Catherine nhíu mày. Cô tất nhiên sẽ không tin Charles tốt bụng để bao che cho mình, nhất còn nguyên nhân gì khác.

Lúc này, một chuỗi tiếng bước chân rất nhỏ dần dần truyền đến, hương vị đồng loại trong không khí càng lúc càng nồng nặc. Caius ưu nhã nghiêng đầu, nhìn cô gái mỹ lệ hất cằm lên, mỉm cười "Jane, đến rất đúng lúc."

Ánh mắt Amber chạm đến Jane, cả người như muốn hỏng mất, ôm Charles run rẩy cuộn người một cục, tựa hồ nhìn thấy vật đáng sợ nhất, "Không được qua đây... Không được qua đây... Cái gì tôi cũng không biết..."

Địa ngục, ma quỷ, tra tấn đáng sợ như cái chết, đều do cô gái này mang tới. Amber cảm giác hô hấp của mình cũng bắt đầu khó khăn, những ánh sáng nhạt từ ngoài cửa sổ chảy vào kia đã mất đi tác dụng chiếu sáng, chị ta chỉ thấy khuôn mặt Jane càng ngày càng mơ hồ, , con ngươi mắt hắc bởi vì cực độ sợ hãi bắt đầu mở rộng.

"Serraus?" Charles kinh ngạc nhìn thiếu niên áo trắng có chút chật vật, giây phút đó ông đã thấy hy vọng cuối cùng đã tan vỡ. Caius vô ý thức đem vòng bắn ngược khuếch tán lên người Catherine, di chuyển đến sau ôm lấy bờ vai cô, híp mắt lại, tia sáng rời rạc dưới đáy mắt sắc bén như dao "Ta cho ngươi cơ hội sống sót, ngươi có thể lựa chọn tiếp tục bảo vệ bọn chúng cho đến khi ta vặn đầu ngươi xuống. Hoặc ngươi có thể yên tĩnh đứng nhìn ở một bên."

Serraus cau mày nhìn một chút Amber từ sau lưng Jane, tựa hồ tại cân nhắc.

Caius nhìn cơ thể thiếu niên từ lúc bắt đầu đã căng cứng sau đó dần thả lỏng, cúi đầu đi tới một bên, xem ra đã đưa ra quyết định. Đây là bình thường, không có ai có thể tiếp tục chống lại áp lực từ Volturi.

"Serraus, cậu..." Charles trừng to mắt nhìn bóng dáng trầm mặc trắng kia, trong lồng ngực lửa giận và sợ hãi đan xen nhau, bả vai cứng nhắc cũng sụp xuống.

"Tôi đang hỏi ông vì sao không đem chuyện của tôi nói cho đám Steven?" Catherine cắn răng nghiến lợi nhìn Charles và Amber mặt mũi xám xịt trên mặt đất, "Ông muốn tự nói hay phải nhờ Jane tới giúp ông nói ra!"

Jane đứng sau lưng Catherine, bóng ma đen nhánh dưới chân cô ấy lan ra, kéo lên đỉnh đầu gia đình Charles.

Ý thức được đã không có chút khả năng nào phản kháng. Charles nỉ non trả lời, thanh âm lơ lửng như lúc nào cũng có thể gãy mất "Chúng tôi sợ mày sau khi trở thành ma cà rồng sẽ trở lại đoạt Windsor, nên muốn đuổi cô đi khi cô còn là con người... Như vậy đám Steven cũng sẽ không biến cô thành ma cà rồng, chúng tôi sẽ an toàn."

Catherine hướng ông ta gầm lên đầy dữ tợn, lúc này cô trở nên giống một ma cà rồng chân chính hơn bao giờ hết "Nhưng khi đó các người khiến cả hoàng gia tin rằng tôi bị mắc chứng vọng tưởng sao? Làm sao bọn chúng lại không biết cho được? !"

"Bởi vì lúc đó bọn chúng không có ở Anh quốc, chúng rất khi ở Anh, luôn di chuyển khắp thế giới, chỉ khi nào đời sau được sinh ra mới trở về, tôi không biết bọn chúng đang làm gì."

"Chúng tôi bởi vì có Steven hỗ trợ, rất nhanh đã có thể liên lạc với Angelina, bà ta giúp che giấu quá khứ. Đợi đến khi đám Steven trở về sẽ không phát hiện có vấn đề. Bọn chúng không quan tâm những người trong gia tộc mà chỉ quan tâm người có năng lượng đặc thù hay không mà thôi."

"Bọn chúng cho rằng người đó sẽ xuất hiện trong gia tộc chúng ta, chỉ là không biết ở thời đại nào..."

Charles dính sát trên vách tường lạnh lẽo cứng rắn, nhưng vẫn không tìm được tư thế thích hợp. Một cú đá từ Caius không biết đã làm nội tạng vào xuất hiện xuất huyết, chỉ cần ông ngồi thẳng sẽ đau đớn không thôi. Nhưng ông ta lại e ngại quá gần Catherine, bởi vậy không thể không cố hết sức để lưng dán sát vách tường. Cử động như vậy làm ông cực kỳ thống khổ, rất nhanh đã ra một thân mồ hôi lạnh trong đêm đông, sắc mặt bắt đầu mất đi huyết sắc, trở nên trắng bệch. Trán và môi mím chặt lại, nếp nhăn càng trở nên sâu hơn.

Bởi vì muốn vĩnh viễn trừ hậu hoạn chiếm cứ vinh quang của người bảo vệ Windsor, cho nên dứt khoát uy hiếp đuổi đi mối lo ngại ra ngoài. Hắc ám trong mắt Caius dần dần lắng đọng lại, ánh sáng tan hết, chỉ còn lại đỏ tươi âm u, " Con chó không trung thành đôi khi còn đáng sợ hơn địch nhân." Cuối cùng hắn lại hỏi, "Steven không nói vì sao hắn lại nhất quyết nhận định các ngươi sao?"

"Không có..." Hơi thở Charles mong manh trả lời, "Bọn chúng cái gì cũng không có nói cho tôi, chỉ nói nếu chúng tôi gặp được người như vậy lập tức báo cho chúng. Bọn chúng từng đợi ở Windsor, nhưng vì sẽ không già đi nên chỉ có thể đợi được trong thời gian ngắn."

"Ngươi có biết hay không không phải do ngươi định đoạt." Caius hướng Jane giơ tay lên, ra hiệu Jane trói tất cả chúng lại, "Sau khi trở về Volturi, lời nói của các người mới có giá trị để tin tưởng."

Adolf nằm lỳ ở trên giường, nhìn Jane đem những tấm mền gấm xé ra làm thành vải trói tay chân Charles lại, còn chặn miệng họ lại, nhếch mép, con mắt chuyển vài vòng, thanh âm khàn khàn bất mãn nói, "Cứ như vậy buông tha bọn chúng sao cô nhóc?"

"Ông nói nên làm gì bây giờ?" Catherine nghiêng đầu.

Nụ cười mang theo hương vị bỉ ổi bò lên khóe miệng ông ta, "Cô có thể giết chết chúng, báo thù cho khuất nhục của mẹ cô. Còn linh hồn của chúng... Tôi sẽ thay cô chiêu đãi bọn chúng thật tốt."

Nhận ra Catherine đang do dự, Caius nghiêng đầu xích lại gần bên tai cô, ngón tay quấn quanh tóc quăn của cô, ngữ khí nhẹ nhàng êm tai, dùng một loại phương thức ôn nhu phun ra từng chữ đầy rùng mình, "Chờ Aro móc hết tất cả những vật trong đầu chúng ra, suy nghĩ chơi thế nào cũng không muộn. Em biết mà, chúng ta có rất nhiều cách, em có thể chọn vài cách mà em thích."

Caius và Catherine trò chuyện bằng tiếng ý, Amber hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng chị ta có thể khẳng định đó tuyệt đối không phải chuyện gì tốt. Nghĩ đến đây, chị ta khống chế không nổi nước mắt tuôn ra, liều mạng hướng vị em họ ngày xưa bị mình nhục mạ đủ cách lắc đầu, im lặng khẩn cầu cô có thể buông tha bản thân.

Catherine nhìn chằm chằm bọn họ, năng lực 'ánh mắt tử vong' chậm rãi hiện lên, kéo theo một loại hình ảnh.

Đầu tiên là màu xương trắng quen thuộc, sau đó là những đường viền nổi chia cắt những mảng màu lạnh ra. Tiếp theo là cột hình trụ, mái vòm trong, bậc thang và những chiếc ghế đen sang trọng.

Catherine nhận ra, đây là phòng khách kia.

Amber đang khóc đến mức không nhìn ra hình người không ngừng run rẩy vào người bố chị ta, bộ váy quý giá nhăn nhúm, mái tóc cũng rối tung, nhìn như một chiếc lá rụng khô héo. Trên mặt mỗi ma cà rồng đều mang theo biểu tình cười như không cười, đáy mắt không hề chứa một chút tôn trọng nào, chỉ có ánh mắt nhìn một món đồ ăn còn có tự nghiền ngẫm nên làm gì cho vui. Serraus thì có chút mờ mịt đứng sau lưng Jane, tựa như không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Nét mặt anh ta quá mức mềm mại, giống một đứa trẻ vừa tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Cánh môi đỏ tươi của Caius nhấc lên một độ cong mê người, giọng nói thoải mái hiếm thấy "Chúng là của các người, tuy nhiên đừng để chúng được giải thoát quá nhanh."

Một giây sau, nhóm Chelsea lập tức vây lại.

Catherine đem những hình ảnh này vung khỏi đầu, phiền chán quay đầu nói, "Vậy đem bọn họ mang về cho Aro thôi."

Sau đó, cô đột nhiên nhớ lại cái gì nói, " Vậy những người hoàng gia bên ngoài giải quyết như thế nào bây giờ?"

"Yên tâm, sẽ không có vấn đề." Caius nói xong, sự khinh thường và trào phúng quen thuộc lại trở về giọng nói hắn, phảng phất chút ôn nhu vừa rồi chỉ là ảo giác, "Mọi hành động của chúng ta đều có Chelsea ở bên kia tìm người phối hợp. Đám người ngu xuẩn này muốn biết đến cùng xảy ra chuyện gì, còn không bằng quan tâm một chút đến cùng ai ngồi lên cái kia vương vị sẽ có lợi cho bọn chúng còn hơn."

"Thế nhưng .." Catherine còn muốn nói gì đó, nhưng khi chống lại con người đỏ tươi của Caius, lại đột nhiên cảm thấy không còn quan trọng nữa. Nếu Steven có thể im lặng khống chế Windsor lâu như vậy, thì không thể nghi ngờ việc Volturi có năng lực che đậy chút chuyện này.

Có đôi khi thật cô cảm thấy đạo luật tối cao "Không có thể để nhân loại biết ma cà rồng tồn tại" của Volturi rất có tính bảo vệ, bất kể là con người hay ma cà rồng. Cũng không biết là ai tạo ra, Catherine đánh cược không phải Caius, điều này không phù hợp với tính cách hung tàn vốn có của hắn.

"Vậy hắn thì sao?" Jane đột nhiên hỏi, khóe mắt liếc qua Serraus một chút, ngữ khí không dao động, bình tĩnh như được tạo thành bởi mạch điện. Serraus có chút kinh ngạc nhìn Jane, dường như không nghĩ tới Jane sẽ chủ động hỏi việc liên quan đến bản thân.

Sau đó, Serraus rất nhanh làm rõ quan hệ của ba ma cà rồng Volturi và gia đình Amber. Jane là vệ sĩ, người đàn ông tóc bạc là kẻ thống trị, ma cà rồng tân sinh có con mắt màu đỏ đặc biệt kia là bạn đời anh ta, hơn nữa vốn là người bảo vệ Windsor cũ, có thù hận rất sâu với nhà Amber.

Caius bố thí nửa ánh mắt cho Serraus, hạ quyết định: "Năng lực của hắn coi như có ý tứ, cùng mang về. Thẩm phán cũng là cần người làm chứng, Aro cảm thấy rất hứng thú với hắn ta."

Nói xong, hắn lấy đồ chơi nhỏ trong túi ra đưa cho Catherine: "Ta đoán có thể em sẽ muốn vật này."

Catherine nhìn lướt qua, có chút kinh ngạc: "Con dấu tư nhân Windsor?" Có con dấu này, có thể thuận lợi tại Windsor, đây là đồ của mẹ Catherine.

"Thích thì cầm về, không thì cứ ném đi. Ta thấy có vẻ chúng rất để ý thứ này." Caius nhanh chóng đọc hết tin nhắn Chelsea vừa gửi tới trong điện thoại, như đang phiền chán. Catherine nghi ngờ hỏi, "Sao thế ?"

"Đám nhân loại kia muốn người phụ trách Windsor ký tên mới bằng lòng nhả ra, phiền phức." Caius nói, không biết đang nổi lên tâm tư gì, gò má hơi chuyển động, như đang nghiến răng.

Catherine rủ mắt xuống nhìn con dấu trong tay, sau nói "Đây chính là vật dùng để ký tên. Bọn họ ở đâu?"

"Nó sao?" Lúc này Caius mới miễn cưỡng liếc mắt nhìn kỹ con dấu vàng nhỏ tinh xảo này, "Cổng phòng khiêu vũ, tất cả mọi người chắn ở nơi đó."

"Vậy chúng ta đi qua thôi."

"Được."

Lúc ra ngoài, Catherine còn đang suy nghĩ giải thích việc con dấu nằm trong tay mình như thế nào, nhưng đợi đến lúc cô đến phòng khiêu vũ mới thấy bản thân đã lo lắng quá mức. Căn bản không có ai nghi ngờ sự xuất hiện của cô, thậm chí ngay cả một câu hỏi thăm đơn giản cũng không có.

Đến đây nhân viên công tác hình như biết Caius, Catherine chỉ cần đóng dấu lên một phần văn kiện là được.

Nhìn những người trước mặt đang dần dần tản đi, Catherine rốt cục nhịn không được hỏi ra: "Con người kia, là người của Volturi đúng chứ? Ông ta muốn trở thành ma cà rồng sao?"

Caius cho câu trả lời khẳng định "Hắn là người trong sở cánh sát London. Ba năm trước Aro từng gặp mặt hắn, coi như là một trong những tùy tùng của chúng ta ở thế giới con người."

"Một trong." Catherine lặp lại từ này, như ngậm một hạt ô liu tạ đầu lưỡi, lãnh hội những ý nghĩa to lớn đằng sau nó.

Buông tha việc tiếp tục tưởng tượng thế lực Volturi đến cùng đã thẩm thấu cỡ nào trong nhân loại, Catherine hỏi lại một câu tương đối thực tế, "Vậy khi nào chúng ta trở về ?"

"Bất cứ lúc nào cũng có thể, đám Chelsea đang sắp xếp." Caius trả lời, "Em muốn lấy chút đồ kỷ niệm gì về không?"

Catherine kinh ngạc nhìn =hắn, không nghĩ tới Caius sẽ chủ động đưa ra đề nghị này. Cô còn nhớ rõ mình vừa quen biết hắn, Caius chưa từng che giấu chán ghét khi Catherine liên hệ với cuộc sống sinh hoạt con người cũ. Đại khái sống ở đỉnh cao quá lâu, đã tạo thói quen coi nhân loại là đồ ăn, tự nhiên cũng sẽ coi thường tất cả bọn họ.

Vấn đề về chủng tộc thôi, chính con người cũng coi thường đồ ăn họ như vậy.

Nhưng hiện tại hắn lại không khinh bỉ thế giới nữa, chí ít ở vấn đề của bản thân là vậy.

Cô nghiêm túc nghĩ một lúc, sau đó nói, "Em muốn mang một chút đồ của mẹ em về, vật đó ở ngay trong phòng bà."

Căn phòng của bà Evelyn là căn phòng ngắm mọc trời mọc đẹp nhất lâu đài Windsor, chỉ không không gian không được lớn lắm, đồ vật có thể đặt không được nhiều, cho nên không bị gia định Charles thay đổi, tất cả đều giống như lúc Catherine rời đi. Sau cửa gỗ màu xanh nhạt, tất cả vật dụng trong phòng đều được che lại tránh khỏi bụi, không khí bởi vì lâu ngày không thông gió mà chứa đầy mùi gỗ và dầu.

Từ giá sách bằng gỗ mun trên tường, Catherine cầm tất cả sổ ghi chép của mẹ xuống, cẩn thận từng li từng tí thổi đi lớp tro bụi phía trên, lộ ra trang bìa nguyên bản là hoa hồng viền vàng quấn quanh gáy sách.

Cô đưa cuốn sổ cho Caius, sau đó đi nhanh tới trước tủ quần áo, hai tay nắm lấy mép tủ quần áo, đem tấm chống bụi kéo ra, lấy xuống chiếc hộp màu đen ở nơi cao nhất tủ quần "Chính là nó, chúng ta đi thôi. Không . . . chờ một chút! Còn có một số địa nhạc quý mẹ em cất nữa!"

Nói xong, cô đặt chiếc hộp lên giường, lôi ra một số đĩa nhạc than được cất kỹ sâu dưới đáy tủ quần áo. Cô đếm từng đĩa một, vẻ lo lắng vừa rồi biến mất sạch sẽ, thay vào đó là một sức sống đầy rạng rỡ, hưng phấn như cô bé nhỏ lần đầu tiên lén mang thử giày cao gót của mẹ.

Nhìn thấy dáng vẻ Catherine vui vẻ trở lại, Caius có loại cảm giác, đây là quyết định đúng đắn nhất từ khi họ gặp nhau. Ánh mắt rơi vào trên chiếc hộp đen, Caius duỗi ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng vuốt ve bên trên một chút "Đây là cái gì?"

"Áo cưới của mẹ em, do chính ta bà ngoại em may, hẳn là em đã nói qua với anh rồi nhỉ?" Catherine nháy mắt với hắn vài cái, sau đó rút ra chiếc đĩa bên trên có một cậu bé mặt áo sơ mi trắng, bên trên còn đề chữ «Selfish » cực kỳ khoa trương, "Khi còn bé mẹ em thường mở bài này lắm, cũng không biết còn có dùng được hay không nữa."

*Selfish: ích kỷ

Vừa nói, cô quay đầu nhìn một chút, giống như đang tìm kiếm thứ gì. Caius hiểu ý đi đến trước bàn đọc sách, đưa tay mở ra tấm chống bụi làm lộ ra máy quay nhạc kiểu cũ có loa giống hoa loa kèn, Catherine mừng rỡ lập tức đặt đĩa nhạc vào, điều chỉnh lại kim.

Âm nhạc có chút lười biếng trôi chảy phát ra, giọng nam nhu hòa êm tai đầy quyến rũ hát lên lời ca nhẹ nhàng nhưng thâm tình.

Nhận thấy đĩa nhạc còn sử dụng được, Catherine thở dài một hơi, sau đó lại vội vàng mở hộp đựng áo cưới ra, đưa tay vén tấm lụa che đầu đã hơi ố vàng vì bị niêm phong nhiều năm, những họa tiết ren kiểu Pháp phức tạp như những làn sóng khuếch tán trên tay Catherine.

Bị biến vàng là chuyện trong dự liệu, dù sao lúc ấy gia cảnh của cha xác thực không đủ để chèo chống cho họ may một bộ áo cưới với chất lượng tốt, miễn là còn hoàn chỉnh đã là rất tốt rồi. Đây là một trang phục bảo bối quý giá nhất của mẹ, lúc Catherine còn bé có cực ít cơ hội có thể chạm vào. Chỉ có hay lần vào lúc mẹ lấy nó ra bảo dưỡng.

Khi đó cô sẽ quỳ gối trên chiếc nệm êm, hai tay nâng áo cưới thật dài váy, nhìn nó như ánh trăng chảy xuôi qua cánh tay của mình, khờ dại nằm trên đầu gối mẹ nói rằng lúc bản thân cưới cũng muốn mặc bộ váy trắng xinh đẹp này.

Có đôi khi Catherine nghĩ, có vẻ vì đầu tóc bạc của Caius quá giống với màu sắc chiếc váy cưới trong trí nhớ, nên cô mới yêu thích tóc dài Caius đến như vậy.

Cô vuốt ve vải vóc lạnh yếu ớt, bỗng có xúc động rất muốn đội nó lên đầu nhưng lại sợ sẽ làm hỏng nó. Caius nhìn một chút kiểu dáng của mạng che mặt và chiếc váy, cũng không phải kiểu dáng quá tinh xảo, vật liệu cũng không quá quý giá, tuy vậy vẫn có thể cảm nhận được Catherine rất quý nó.

Hắn nhấc lên một góc khăn che, đầu ngón tay tinh tế sát qua những hoa văn kia, con ngươi đỏ tươi phản chiếu dáng vẻ Catherine "Đeo lên thử một chút nhé."

Catherine sững sờ, nhìn hắn một hồi, quỷ thần xui khiến liền thuận theo ý Caius, đem tấm khăn che mặt kia trùm lên đầu, tầm mắt bịt kín một tầng lụa mỏng cũng không thể ảnh hưởng đến thị lực, "Trông đẹp chứ?"

Sau khi hỏi xong, Catherine mới ý thức tới vấn đề mình vừa hỏi rất vi diệu. Đoạn đối thoại này, sao lại giống bên trong bên thần tượng lúc nam nữ chính kết hôn.

Caius hạ tròng mắt xuống, ánh mắt rơi vào bên trên đôi môi đỏ tươi của đối phương do phủ một lớp lụa càng trở nên bắt mắt, hô hấp đi theo âm nhạc mà chậm lại.

Cô có chút xấu hổ, cúi đầu muốn đem tấm khăn lấy xuống, lại bị Caius cầm tay.

"Thời gian khiêu vũ còn chưa kết thúc, không phải sao?" Giọng Caius rất nhẹ, như cánh bướm lướt qua bông hoa.

"Còn có âm nhạc." Catherine cảm thấy mình nhất định đã điên rồi mới có thể thuận theo hắn. Rõ ràng đề tài không nên phát triển theo hướng này.

Sau đó, cô có chút khắc chế bổ sung: "Nhưng nơi này... Quá nhỏ rồi..." Thôi rồi, không có tác dụng gì cả, ngược lại như càng che càng lộ.

"Vậy đã đủ."

Nói xong, cả người Catherine đã bị Caius kéo đi về phía trước, sau đó một chuyển khu vực sang ban công trống trải, chiếc váy đen nhánh xoáy tròn nhìn tựa như một đóa hoa hồng đen.

"Is it only in my dreams? It only in my head? Are you lonely? When you are lying in my bed? Is it only for tonight? Gonna leave me disappointed, only, to take it all away."

(Nó chỉ xảy ra trong mơ sao? Hay có lẽ chỉ trong đầu tôi? Khi em nằm trên giường của tôi, em có còn cảm thấy cô đơn không? Đây chỉ là cảm giác có thể tan biến trong một sớm một chiều? Ngày hôm sau em lại bỏ rơi tôi, bỏ mặc tôi lẻ loi, đem đi tất cả.)

"Close my eyes, and I. . . I keep my distance... I. . . can' t let go"

(Tôi nhắm chặt hai mắt, muốn cùng duy trì khoảng cách cùng em, nhưng tôi vốn dĩ không làm được. )

"I know you are not mine, but I know that I am being Selfish,and I know that you want me too, can' t help, but to touch your body..."

(Tôi biết em không thuộc về tôi, nhưng tôi không thể khống chế trở nên ích kỷ, tôi biết em cũng cần tôi, không kìm lòng được, muốn chạm vào da thịt em...)

Lời bài hát này... Sao lại...

Catherine bắt đầu vô cùng hối hận vì sao lại chọn bài hát này, thật sự quá quỷ dị.

Cứng đờ nhảy trong chốc lát, Catherine mới phát hiện bản thân không biết nhảy cặp. Cô chỉ có thể nhảy ballet, loại nhảy múa hữu nghị này không thuộc phạm vi của cô.

Lảo đảo đuổi theo bước chân Caius, Catherine mở miệng muốn cắt đứt trận khiêu vũ này, "Nhóm Jane còn đang chờ chúng ta."

Đột nhiên một nụ hôn cách tấm lụa rơi xuống trán Catherine.

Âm nhạc kết thúc.

Hết chương 70.

Soft quá huhuhuhu

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info