ZingTruyen.Asia

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 65:Tin đồn

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy
 
AD 2017. Ngày mười tháng mười hai. Sân bay Heathrow, London, nước Anh.
 
Anh quốc vào tháng mười hai vừa ẩm ướt vừa âm u như thể mắc kẹt trong một đám bọt băng vừa được đánh lên từ Bắc Thái Bình Dương. Gió và sương lạnh lúc có lúc không nhắc nhở bạn đã nói tạm biệt với ánh mặt trời sáng lạn ở Italy, đi tới quốc gia được sủng ái bởi dòng nước ấm thuộc Bắc Đại Tây Dương.
 
Nếu như không gần với nơi phát ra nhiệt lượng của mặt trời này, mùa đông của Anh sẽ càng tệ hơn. Vậy nên chủ đề nóng ở nơi này luôn liên quan đến thời tiết, một khi mặt trời ló đầu ra những mặt cỏ vùng ngoại thành lập tức bị lấp kín bởi từng đoàn người.
 
Catherine không thích mùa đông càng chán ghét mùa đông ở Anh quốc. Dù cái lạnh đã không còn chút uy hiếp gì với ma cà rồng nhưng ký ức tệ hại về nơi này làm cô cực kỳ khó chịu, càng gợi dậy loại tình cảm mang tên chán ghét.
 
Kính râm giúp độ đèn sáng của đèn huỳnh quang trong sân bay suy yếu không ít nhưng vẫn không ảnh hưởng tới thị lực cô. Catherine ép bản thân phải làm quen với cảm giác dùng găng tay, trong suốt quá trình chờ hành lý từ trong băng chuyền nắm chặt tay lại rồi lại buông ra, như đang giãy dụa có nên cởi nó ra không, cuối cùng vẫn thở dài chấp nhận.
 
Cô ngẩng đầu muốn xác định vị trí Caius và Jane, điều này phi thường dễ dàng, thậm chí đều không cần phân biệt mùi trong không khí, chỉ cần dựa theo phần lớn ánh mắt trong sân bay là được, đương nhiên trừ những người nhìn về cô ra. Catherine cảm thấy may mắn bản thân chọn kính râm chứ không phải kính sát tròng, nó có thể mang đến chút tác dụng che chắn.
 
Rất nhanh, cô nhìn thấy họ đi về phía mình còn mang theo rất nhiều ánh nhìn chăm chú.
 
Hôm nay Caius vẫn như cũ mặc một bộ đồ đen nhánh, từ áo khoác đến quần dài cuối cùng là ủng ngắn, chỉ có khăn quàng cổ cùng áo lông cừu có màu rượu đỏ, cách phối kinh điển. Con mắt nhờ công dụng từ kính sát tròng bày ra màu xanh lam băng chỉ nhân loại mới có được, tóc bạc được buộc đơn giản sau đầu. Đi bên cạnh là Jane như búp bê tinh xảo mỹ lệ, cô nang đem đầu tóc vàng rực rỡ thả xuống, cảm giác cao ngạo đầy sắc bén bị suy yếu đi vài phần nhìn càng giống một cô công chúa tao nhã cao quý hơn.
 
Hai người một trước một sau đi cùng nhau như một cảnh đẹp di động.
 
Catherine mấp máy môi, đi qua mấy bước muốn nhận lấy hành lý trong tay Jane lại bị Caius đưa tay nắm lấy cực kỳ tự nhiên kéo vào ngực, “Sao vậy?”
 
Cô nháy mắt mấy cái, có chút buồn cười nói: "Anh có bao giờ thấy anh trai nào để em gái kéo valy còn bản thân đi tay không bao giờ chưa?”
 
Lần này tới Windsor thân phận Jane là em gái Caius. Trước khi xuất phát Sulpicia còn điên cuồng trêu ghẹo bọn họ nhìn giống một gia đình ba người ra ngoài đi du lịch, nhưng rất rõ ràng hai người kia nhìn thế nào cũng không giống hai cha con.
 
Nói xong Catherine nhận hành lý trong tay Jane lại bị Caius xách trở về. Catherine không xác định được Jane có đồng ý bị đụng chạm hay không, nên lại dùng cách ra hiệu cho Jane không cần tuân theo quy tắc bình thường của vệ sĩ mà đi sau lưng Caius, nên đi cùng với họ nhìn mới bình thường.
 
Nhận thấy bản thân không thể rút tay ra khỏi tay Caius, Catherine đành phải hướng Jane ra dấu: “Em thích đi bên nào?”
 
Jane ngẩng đầu nhìn Caius và Catherine, lựa chọn đứng bên cạnh Catherine, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhìn từ vóc người cô ấy có lẽ tuổi chỉ có mười bốn mà thôi nhưng bộ dáng nghiêm túc đầy cao ngạo kia vốn không nên xuất hiện với một cô gái nhỏ mười bốn tuổi. Tuy vậy nói cô ấy và Caius là anh em khó ai mà không tin, dù sao khí chất cùng tính cách họ tương tự như vậy mà.
 
Chelsea đã đặt khách sạn bọn họ ở nơi tiếp giáp với sông Thames, phòng ở tầng cao chỉ cần vừa mở cửa sổ đã có thể nhìn thấy tháp cầu mang tính biểu tượng kia của London. Con sông Thames ôn nhu đa tình lững lờ chảy qua cầu, ánh đèn trang trí lên nó những viên thủy tinh không ngừng chuyển động, Con sông bắt nguồn từ vùng đồi Cotswold ở tây nam nước Anh này đã nuôi dưỡng toàn bộ nền văn minh Anh.
 
“"Xin chào, chào mừng ngài đến với khách sạn. Đặt phòng của ngài là hai phòng trên tầng bốn có tầm nhìn đẹp nhất. Đây là chìa khóa phòng." Người phục vụ trên cổ có buộc khăn lụa nhiều màu, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ nhàng đưa tới hai tấm thẻ từ màu trắng, “Nếu có bất kỳ yêu cầu nào khác, xin hãy dùng điện thoại phòng liên hệ với chúng tôi, rất vui được phục vụ quý khách.”
 
Catherine còn chưa đưa tay lên, thẻ từ đã bị Caius và Jane mỗi người lấy một tấm. Sau đó khi lên tới lầu bốn, Catherine bị Caius không đợi được kéo vào trong phòng, Jane thì vào phòng kế bên bọn họ.
 
Sớm biết vậy thì không để Jane đi cùng, Catherine có chút lúng túng nghĩ, cô cảm thấy có lỗi khi để cô ấy một mình ở bên cạnh đó, một mình lẻ loi ngay cả người trò chuyện cùng cũng không có, dù nhìn Jane có vẻ không phải là người thích nói chuyện cho lắm.
 
Căn phòng này chỉ có một giường lớn, nhưng cũng không quan trọng, dù sao ma cà rồng cũng không cần ngủ, có hay không cũng như vậy. So với giường, Catherine càng quan tâm tới hành lý của cô hơn, cô đang suy nghĩ có nên mang vài quyển sách mình mang theo sang cho Jane giết thời gian hay không, tránh cho cô ấy bị nhàm chán. Nhưng mở hành lý cũng cần có dũng khí, cô có chút do dự.
 
Trước khi đi, Sulpicia thần bí dán vào bên tai Catherine nói nhỏ, cô ấy có chuẩn bị cho Catherine một điều ngạc nhiên để trong hành lý, dặn cô nhất định phải mở ra trước khi diễn ra vũ hội hoàng gia.
 
Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là câu nói cuối cùng -- “Đưa cho em một bất ngờ, thân ái. Ta cam đoan Caius sẽ rất thích."
 
Đến cùng là dây thần kinh ngôn ngữ ai xảy ra vấn đề, vì sao lý giải câu nói này lại khó khăn đến như vậy! Bất ngờ cho cô nhưng Caius sẽ rất thích?
 
Những lời này truyền đến một ám chỉ gì đó không rõ ràng để Catherine nổi da gà mỗi lần nghĩ tới - nếu ma cà rồng sẽ có phản ứng như vậy của con người - cuối cùng biến thành một cảm giác ớn lạnh.
 
Cô thật sự sợ hãi cảnh tượng thê thảm oanh liệt cô không thể tiếp nhận sau khi mở hành lý ra. Vậy nên Catherine nhanh chóng kéo valy tới căn phòng khi cô vừa tới Volturi để chọn sách thay vì nhờ Fiona nhìn một chút.
 
Nhân viên phục vụ mang họ lên lầu theo thói quen mở điều hòa lên, sau đó kéo màn cửa dày được thêu bằng thủ công tinh xảo ra, để cảnh sắc xinh đẹp bày ra trước mắt họ rồi rời khỏi. Tiếng du dương từ những con thuyền đi ngang qua truyền vào, du khách nối liền không đứt và thuyền buôn thường xuyên qua lại vùng nước này. Bầu trời cùng màu sáng nước cùng âm u giống nhau, chỉ có một đường sáng tại xa nơi chân trời có màu vàng sáng rực.
 
Catherine đem hành lý mở ra một đường nhỏ, lấy dũng khí nheo mắt nhìn lướt qua bên trong, cẩn thận như bên trong sẽ nhảy ra yêu ma quỷ quái gì đó.
 
Không có gì đặc biệt, tất cả đều như cũ, ngoại trừ một chiếc hộp bằng nhung màu đỏ dễ thấy im lặng nằm ở bên trong. Dây lụa bóng loáng quáng quanh hộp rồi kết lại thành một bông hoa hồng ở trên mặt hộp, hoa hồng đỏ diễm lệ như mới nở ra từ trong mạch máu.
 
Catherine hít sâu một hơi, nhanh nhẹn đem nó nhét xuống khoảng trống vừa rồi, sau đó dùng chiếc áo lông cừu có xúc cảm cực tốt và khăn quàng cổ gì đó đem nó triệt để che lại.
 
Cô hy vọng sẽ không cần mở món quà đó ra, bởi vì tham gia vũ hội hay gì đó tương tự vậy không nằm trong kế hoặc của cô, thật đáng tiếc sự chuẩn bị tỉ mỉ của Sulpicia.
 
Catherine cược cái từ đảm bảo vui vẻ của Sulpicia chỉ đúng nửa đầu tiên.
 
Cô nhanh chóng lựa ra mấy quyển sách đại khái có thể làm Jane cảm thấy hứng thú, vừa chuẩn bị đem đến cho cô ấy Catherine đã nghe thấy tiếng đập cửa. Jane mặt không thay đổi đứng ở cửa ra vào, màn hình điện thoại trong tay còn đang phát sáng, dù cửa đã mở rộng nhưng cô ấy không hề có ý muốn bước vào.
 
Căn phòng này mặt đối diện với sông Thames được dùng kính dày đặc biệt thay cho vách tường, Caius tùy ý ngồi trên ghế sopha trước cửa kính, hướng Jane ngẩn đầu lên, ra hiệu cho cô ấy có thể tiến vào, "Có chuyện gì?"
 
Giọng nói Jane không hề có chút phập phồng nào, “Tin tức Chelsea và Heidy truyền tới, nhân vật mục tiêu Christine Robert Windsor hôm nay dự định đi lễ tại giáo đường Westminster, xuất phát lúc chín giờ sáng, nếu không có sai biệt thì hẳn đã đến rồi.”
 
Quả nhiên bí mật của hoàng thất nhân loại đứng trước mặt ma cà rồng vốn không tồn tại... So sánh ưu thế rõ ràng giữa các chủng tộc một lần nữa làm Catherine có chút sợ hãi.
 
“Muốn đi ngay bây giờ không?” Caius quay đầu nhìn Catherine hỏi.
 
"Ừm... Nhà thờ gì đó... Chúng ta đi đến đó sẽ không bị thiêu chết chứ?" Catherine sửng sốt một chút trả lời. Nhà thờ ở Volterra không có vấn đề là do Volturi tìm người xây dựng nên, nhưng giáo đường Westminster thì không giống vậy. Cô nhớ trong tất cả các truyền thuyết, ma cà rồng một khi chạm vào những vật thiêng liêng như cây thập giá sẽ bị thiêu chết đó.
 
Caius hơi mở to hai mắt, ngay sau đó, cánh môi đỏ tươi hiện lên một đường cong càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng chậm rãi bật cười. Catherine không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, quay đầu nhìn Jane, nhận ra ngay cả trên mặt Jane luôn đầy băng giá cũng gợi lên một đường cong nho nhỏ.
 
Nhưng so với nụ cười của Caius, biểu cảm Jane càng thiên về một chút kiêu ngạo hơn.
 
"Có lẽ em nên nói, có thể chọc hai người cười làm em có cảm giác rất vinh hạnh nhỉ.”Catherine cắn môi một cái, có chút bất đắc dĩ nói. Nhưng vẫn có cảm giác thành tựu, phải biết có thể để hai ma cà rồng này cười tuyệt đối không đơn giản hơn trèo lên đỉnh Everest.
 
Caius đổi một tư thế khác, quay đầu nhìn về phía Catherine, đem đùi phái gác lên trên trái, “Giáo đường không hề có uy hiếp gì đối với chúng ta, bất kỳ cái nào. Nên em muốn đi không?”
 
"Hở?" Catherine trừng to mắt nhìn hắn, nét mặt đầy kinh ngạc, "Thế nhưng tất cả truyền thuyết em nghe qua đều là ma cà rồng rất sợ nhà thờ mà.”
 
Không phải bảo giội nước thánh sẽ chết, nhìn thấy cây thập giá sẽ hoa mắt choáng mặt, bị gỗ đâm vào tim sẽ tan thành cho bụi hả?
 
“Em chỉ cần nói cho ta biết em muốn đi hay không, trên đường ta sẽ nói chuyện gì xảy ra cho em sau.” Nụ cười của Caius càng ngày càng diễm lệ, ngữ khí đầy mê người. Hiển nhiên ngay cả việc dụ dỗ bạn nuốt chất độc cũng sẽ khiến bạn cảm thấy như thể bạn có thể thưởng thức giọng hát đỉnh cao miễn là bạn nghe hắn nói.
 
"Nếu như không bị ảnh hưởng, em nghĩ vẫn nên đi thôi.”Catherine chần chờ một chút nói, “Dù sao em cũng không xác định được ông ấy còn nhớ em hay không, trên người em cũng không có thứ gì có thể chứng minh là người của Windsor. Chỉ mong ông ấy còn nhớ dáng vẻ mẹ em, dáng dấp em rất giống bà ấy.”
 
Nói đến đây, Catherine thấy rất hối hận vì sao không giữ lại một chút đồ vặt của mẹ, sau đó lại nhớ ra vì toàn bộ đã bị Amber chiếm làm của riêng, còn lại một chút cũng làm vật chôn theo được đặt trong quan tài cha.
 
Chỉ lại còn một mình cô, một thân một mình.

"Vậy thì đi thôi." Caius nhẹ nhàng đứng dậy, hướng Catherine vươn tay ra, "Về phần những truyền thuyết kia..." Sau khi nói đến đây, môi của hắn lần nữa dắt ra một cái độ cong nhạt, thậm chí có một chút vui vẻ nhiễm vào trong ánh mắt của hắn, "Em sẽ biết là xảy chuyện gì ra ."

...

Bầu trời màu xanh xám trên đầu bị khuấy động càng ngày càng kịch liệt, độ dày của mây giống như biểu diễn của ánh sáng, gió ở London vẫn mạnh như thường, lúc đầu Catherine rất hối hận vì quên mang theo ô, nhưng sau đó nhớ ra rằng những thứ đó hoàn toàn không được sử dụng.
 
Jane vẫn như cũ đứng bên cạnh Catherine, khoảng cách đúng như lúc đầu, mắt nhìn thẳng đi về phía trước. Catherine dẫn đường thỉnh thoảng chỉ hướng về nhà thờ, sau đó ngẩng đầu nhìn Caius, “Bây giờ anh có thể nói cho em biết được chưa, những truyền thuyết kia đều là giả sao?”
 
“Ừ.” Caius dứt khoát trả lời, ngữ khí cứng rắn như đang tuyên án, “Đó là lời đồn chúng ta tung ra, vì để giữ gìn pháp luật, cũng coi như cho nhân loại một chút điểm an ủi.”
 
Catherine kinh ngạc định nói gì đó, vội vàng che miệng, hạ giọng: "Do mọi người tung ra ngoài ? ! Tất cả luôn sao?"

"Em biết những điều gì?" Caius cúi đầu nhìn cô, bên trong giọng nói được cấu thành bời ngạo mạn và đắc ý tự nhiên, “Mặt trời sẽ đốt chết chúng ta, chỉ cần ban ngày xuất hiện thì tinh thần sẽ không rõ, không có ảnh phản chiếu trong gương. Có uy hiếp cực lớn bởi thập giá và nước thánh? Ta tin đó là thứ được lưu truyền rộng rãi nhất là một khi bị cọc gỗ nhọn đâm vào tim ma cà rồng sẽ tan thành bụi? Hả?”
 
Tốc độ nói của hắn rất nhanh, mang theo ý cười khinh miệt, như đang cười nhạo thứ gì đó thấp kém ti tiện, lộ ra một cỗ hung hăng vênh váo không khống chế.
 
Catherine nghe ngữ khí của hắn đã hiểu, tất cả đều do gia tộc Volturi phát tán ra ngoài để an ủi nhân loại mà thôi. Qua việc thúc đẩy của dòng thời gian, những truyền thuyết này đã chia làm rất nhiều nhánh khác nhau, nhưng điểm chung về bản chất vẫn không thay đổi.
 
Làm cho người ta rùng mình chính là đại đa số nhân loại trên thế giới đều tin tưởng điều này không một chút nghi ngờ.
 
Cô suy nghĩ trong chốc lát: "Dùng những truyền thuyết đó để che dấu thân phận khi nhân loại hoài nghi chúng ta sao?”
 
Caius cao ngạo gật đầu, thanh âm mang tính trêu tức: "Thứ này sẽ cho đám nhân loại kia có cảm giác khống chế sự vật siêu tự nhiên và an toàn một cách ngu xuẩn không phải sao, bọn chúng tự cho rằng những truyền trẻ con kia có thể cho chúng lý do dũng cảm hơn. Kết quả của đồ ăn thu được dũng khí chính là chúng sẽ càng không sợ hãi nhanh chóng đến trước mặt chúng ta."
 
Tưởng tượng một chút nếu có một ngày một con thỏ đột nhiên tin tưởng, bản thân chỉ cần nhổ nước miếng thì nhân loại sẽ lùi bước, vậy đoán chừng nếu lần sau gặp được con người nó sẽ không chạy trốn, mà chỉ hướng con người nhổ nước miếng rồi mặt đầy mông lung bị bẻ gãy cổ.
 
Ai cho bạn dũng khí đó, new empire (đế chế mới) hả?
 
Nghĩ như vậy, Catherine đột nhiên cảm thấy toàn bộ những người di chuyển trên đường đều là thức ăn.
 
Đây quả nhiên rất Volturi.

"Thủ đoạn điều khiển tâm lý rất thông minh.” Catherine thè lưỡi, cô suy đoán đây là chủ ý của Aro, cái này rất phù hợp với tính cách như rắn độc của ông ta. So sánh với việc Caius phá lệ thích tra tấn thân thể người khác để thu hoạch cảm giác thỏa mãn cho bản thân, thì Aro càng thích nhìn phòng tuyến tâm lý đối phương sụp đổ sau đó bày ra biểu cảm tuyệt vọng hơn.
 
Rất khó để nó trong hai người đến cùng ai đáng sợ hơn, dù sao Catherine cũng không muốn đi trải nghiệm.
 
"Nhưng cũng không phải là không có sơ hở.” Caius hơi lạnh nói, “Có một ít sự thật chúng ta vẫn không có biện pháp che đậy, giống như dung mạo và làn da trắng, cũng như chúng ta quá dễ bị đốt cháy. Nhưng sự thật này bị trộn lẫn trong những truyền thuyết suốt thời gian dài đằng đẵng, chúng ta không che dấu được.”
 
"Vậy làm sao bây giờ?" Catherine không cảm thấy Volturi sẽ bỏ mặc để  những sự thật này như thế tiếp tục được lưu truyền.

"Sẽ có một chút phiền phức, bất quá cũng sẽ mang đến không ít chỗ tốt." Caius hững hờ trả lời, khoác tay lên trên bờ vai Catherine, tay quấn quanh mái tóc dài của cô cực kỳ hưởng thụ mà tinh tế thưởng thức.

"Chỗ gì tốt sao?" Đây đối với nhân loại tuyệt đối là tai họa.
 
"Jaina." Jane đột nhiên nói chen vào.

Caius gật đầu, bên môi mang theo nụ cười âm trầm dụ hoặc, như con dao bọc đường: “Không sai, sẽ có không ít nhân loại vì sự bất tử, sự xinh đẹp và cơ thể không thể phá vỡ tìm đến chúng ta, chúng ta có lúc cần nhân loại đến làm ngụy trang bên ngoài, bọn chúng là những kẻ tình nguyện không tệ.”
 
Bọn chúng? Từ số nhiều trong chủ đề như thế này lộ có vẻ hết sức kinh dị.
 
“Tất cả đã từng có bao nhiêu người ?" Catherine vô ý thức hỏi.

Caius nhìn chằm chằm cô, tựa hồ đang suy nghĩ nên trả lời vấn đề này hay không. Đối diện với con ngươi trong suốt của Catherine, hắn không dấu vết thở dài một hơi, hời hợt nói: "Nhớ không rõ, đại khái chừng mấy trăm." 
 
Về phần kết quả, Catherine cảm thấy không quá khó đoán, hoặc đã được như ý nguyện rồi trở thành nhóm vệ sĩ nhàm chán hoặc trở thành món điểm tâm ngọt. Tưởng tương như vậy cô bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo.
 
"Chúng ta đã đến ." Jane đúng lúc nhắc nhở.

Catherine giương mắt, tòa công trình kiến trúc quen thuộc đập vào trước mắt. Đây là một nhà thờ dung hợp nhiều loại kiến trúc mà phong cách khác nhau, nhìn có vẻ chẳng ra gì lại vô cùng hài hòa, nhưng nổi bật nhất vẫn là phong cách Gothic. Điều này do ông George Scott, vị lãnh tụ của kiến thức về kiến trúc phục hưng Gothic đã làm lúc tu sửa nhà thờ vào năm 1875. vị kiến trúc sư này thương xuyên tùy ý không thương tiếc hủy đi rất nhiều tác phẩm không thuộc về Gothic, dẫn đến sự chỉ trích từ mọi người. Bây giờ nhìn từ chính diện giáo đường Westminster chính là kiến trúc Gothic điển hình.
 
Catherine nháy mắt mấy cái, thị lực nhạy cảm đem chỗ cao nhất của Westminster dễ như trở bàn tay kéo đến trước mắt, cô thậm chí có thể đếm rõ ràng trên đỉnh giáo đường có mấy con chim bồ câu, bọn chúng tư thái khác nhau.

Ánh mắt hướng xuống lướt qua những bức phù điêu và điêu khắc tinh xảo phức tạp, Catherine có chút không thể khống chế nhìn vào phía sau giáo đường. Cô nhớ kỹ nơi đó có một rừng cây, cha cô đã chết ở nơi đó. Đương nhiên vì nhà thờ đã che đi, Catherine không có cách nào nhìn thấy nhưng lại để tâm tình của cô bắt đầu có chút bất an và nóng nảy.
 
Cô thật sự rất không thích rất không thích nơi này!

Một cỗ xe màu đen có rèm kéo từ xa chạy tới, chậm rãi dừng lại cửa chính nhà thờ, đội thị vệ đi theo bắt đầu đuổi nhóm người xung quanh ra: "Xin nhường đường một chút, hoàng thân tới, mời lui ra bên ngoài vạch vàng..."

Hoàng thân?
 
Catherine quay đầu, trong lúc một hộ vệ sắp đẩy cô ra, Caius quả quyết giơ tay đem tay của đối phương lấy ra, ánh mắt sắc bén đầy ngạo mạn, con ngưoi màu xanh lam sắc bén như dao, phảng phất như đang nhìn một con kiến.
 
Hộ vệ giật nảy mình, bản năng chuẩn bị hướng về sau lui bước lại nghĩ tới đến đối phương cũng chỉ là một người bình thường, lập tức không khách khí nhìn hắn nói: "Xin lui lại! Đây là mệnh lệnh!"

Jane phát ra tiếng hít nhẹ, như một con rắn khủng long tức giận, con mắt màu nâu nhìn anh ta chăm chú, kềm chế không sự dụng thiêu thân thuật.
 
Caius cười lạnh, nguy hiểm lặp lại: "Ngươi dám ra lệnh ta?"

Catherine kéo lại hắn, chặn trước mặt Jane, nhanh chóng giật xuống khăn quàng cổ có sợi dây rủ hình chuông, “Catherine Selina Windsor, con gái của người bảo vệ cũ của lâu đài cổ Windsor - Evelyn Amanda Windsor .”
 
Đây là lễ tiết phổ biến thông dụng của quý tộc Châu Âu, tên riêng của họ và tên của những người thân trong gia đình, nguồn gốc danh tính, cũng như địa vị của họ. Nhất định phải nói đủ tên, chỉ là bình thường sẽ không sử dụng tên lót.
 
Hộ vệ như chạm phải điện rút tay lại, nghi ngờ đánh giá Catherine một lúc lâu, "Cô là con gái của người thủ hộ cũ sao? Tôi chỉ nghe nói tới tiểu thư Amber Louise Windsor.”
 
Catherine hơi nhăn mày lại, sau đó lại trả lời: " Có lẽ anh có thể đi hỏi hoàng thân của anh, xem ngài ấy có nhớ đến Evelyn Windsor hay không ? Hoặc là tôi nên đánh cược xem hoàng thân của anh đã không có ấn tượng với vị tiểu thư Windsor bị tước đoạt quyền thừa kế, bảy năm còn chưa đủ để chuyện này trở nên bình thường, nhất là trong khoảng thời gian đầy rẫy những lời đồn đãi như bây giờ!”
 
“Ví dụ như, tình cảnh thê thảm hậu nhân Windsor bị tước đoạt quyền thừa kế bảy năm trước làm người ta thổn thức? Những tin tức này rất hợp với khẩu vị của truyền thông, không lúc nào không châm ngòi thổi gió. Có thể tờ báo anh dùng lau bàn cũng đang tin này.” Cô nói xong, còn bất đắc dĩ nhún nhún vai.
 
Những tin này đã sớm bay đầy trời ở Anh, Catherine cảm thấy không quá khó hiểu, chủ đề nóng nhất phủ khắp London đại khái đều là vị thừa kế không biêt tung tích. Trước đó Heidy có nói qua có không ít phóng viên tìm tới nhà chú Landen ở Florence, kết quả tất nhiên là không thu hoạch được gì.
 
"Xin chờ một chút." Anh chàng do dự một chút, nhưng sau đó xoay người đi về phía hoàng thân vừa bước xuống.
 
Catherine liếc mắt liền nhìn thấy Christine, ông ấy suy yếu rất nhiều so với trong ấn tượng của cô, bảy năm ở trên người ông lại lưu lại vết tích như mười bảy năm, chỉ có khí chất ôn hòa quen thuộc.
 
"Selina?" Caius nhẹ nhàng lặp lại, "Tên lót của em là Selina?”
 
“Vâng, cái tên Catherine là do một vị giám mục trong giáo đường đặt, Selina mới là tên mẹ đặt cho em. Tuy nhiên tên lót không cần thiết lắm cho nên bình thường em rất ít khi sử dụng." Catherine trả lời.

Lúc này, Christine sau khi nói chuyện cùng vị hộ vệ, bỗng nhiên nhìn về phía này, sự kinh ngạc hiện rõ trong con mắt màu xanh xám. Ông gạt bỏ đám tùy tùng xung quanh một mình đi tới, khó tin nhìn Catherine: “Catherine? Là cháu sao? Cháu thực sự đã trở lại? !”
 
"Là cháu, hoàng thân điện hạ." Catherine hướng ông mỉm cười, "Cháu cứ ngỡ ngài có khả năng không còn nhớ cháu.”
 
“Ông còn nhớ mẹ cháu, mấy ngày trước còn tới nghĩa trang chung thăm bà ấy.” Christine nhẹ nhàng nắm chặt tay cô lại, "Dung mạo cháu rất giống bà ấy, chỗ ông còn giữ vài tấm ảnh chụp cháu lúc nhỏ. Có lẽ cháu còn muốn đi dọc theo sông Thames đến tận phương Nam? "   
 
Đây là một trong những tai nạn xấu hổ khi còn bé của Catherine, đã từng vì muốn trốn đi chơi mà có suy nghĩ hão huyền dùng một con thuyền đi dọc theo con sông rồi đi về phía nam.
 
Catherine nhịn không được cười trả lời: "Nếu vậy cháu nghĩ bà Joyce sẽ rất sẵn sàng đem cháu nhốt vào tòa thành cho đến khi cháu khẩn cầu đầu hàng bà ấy mới đem cháu thả ra."
 
“Đứa nhỏ ạ, cháu có thích mùa đông ở nước Anh không? Thời điểm tuyết rơi xinh đẹp như vậy.”
 
Catherine thực sự vĩnh viễn sẽ không.
 
"Vĩnh viễn sẽ không, thưa ngài." Catherine mày nhăn lại rồi nhanh chóng vuốt lên. Catherine chỉ đang xác nhận thân phận Catherine, điều này không có gì đáng trách cả.Trên thực tế may mắn mà có Charles quan tâm, trên thế giới chỉ sợ không có mấy người biết người bảo vệ chân chính đã chết đi thê thảm trong một đêm đông như thế nào.
 
“Cháu là một đứa trẻ chân thành.” Christine hướng cô nháy mắt mấy cái, một câu nói mang hay tầng nghĩa. “Ông rất xin lỗi. Nhưng cháu cuối cùng cũng đã về nhà.”
 
Phát giác tay Caius đang bất giác nắm chặt cùng tiếng hừ lạnh cực nhỏ trong cổ họng, Catherine theo bản năng nắm lại tay hắn, “Thưa ngài, nơi này đã không còn là nhà của tôi, nhà của tôi ở một nơi khác."  
 
Christine kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông tuấn mỹ bên cạnh Catherine, dù bản thân cũng là nam, nhưng ông ấy vẫn không thể không thừa nhận, người trước mắt tuyệt đối là người đẹp nhất ông ấy từng gặp, cũng bởi vì ánh mắt lạnh lùng mà loại xinh đẹp cực hạn có vẻ tương đối dọa người: "Thật làm cho người khác kinh ngạc, hai người đã gặp nhau ở Italy sao? Xin chào, tôi hy vọng anh có thể nghe hiểu được tiếng anh, rất hân hạnh gặp anh.”
 
Đối mặt Christine sự hiền hòa, thái độ Caius ngược lại, biểu cảm đầy cao ngạo cùng lãnh đạm, tuy nhiên vẫn miễn cưỡng bắt tay với ông. Catherine vội vàng giải thích: “Tiếng anh của anh ấy không quá tốt, hơn nữa thời tiết ở đây quá khá với trời đầy nắng của Italy, nên vẫn không quen. Đúng rồi, đây là em gái Caius, Jane."
 
Jane hướng Christine gật gật đầu, thái độ xét trong nhân loại tuyệt đối không được gọi là lễ phép, hiển nhiên quá ngạo mạn.
 
Hu hu hu, tại sao lại muốn mang hai tên cao ngạo khó nói chuyện trong Volturi nhất đến đây chứ, Catherine ở trong lòng khóc không ra nước mắt, bản thân cô cũng không coi như am hiểu loại trò chơi mang tên xã giao này, còn mang theo hai người càng không giỏi tới... Cô nên đề nghị Aro đi cùng, tuyệt đối không cần mình ra tay, Aro có thể dễ dàng đem toàn bộ Windsor chộp tới chà tới chà lui.
 
Mặc dù nói dưới phạm vi kỹ thuật, Catherine cũng có thể, nhưng mà... Dùng một loại phương thức hoàn toàn khác biệt!
 
Lần đầu tiên, Catherine vậy mà lại nhớ tới khuôn mặt tươi cười vô hại kia của Aro. Tự nhiên cảm giác hành trình đến Windsor như giẫm lên băng mỏng làm sao bây giờ... Thôi quên đi, dù sao thanh danh của bản thân cũng đủ nát, nát thêm chút nữa cũng không sao cả.
 
Christine gật đầu, cũng không ngại thái độCaius, vẫn ôn hòa như cũ mà hỏi: "Caius sao, họ là gì?"
 
"Volturi." Catherine vì để tránh cơn xấu hổ lập tức thốt ra, sau đó lại cứng đờ nhận ra bản thân chưa hỏi qua Caius có thể lộ ra họ thật hay không.
 
Caius phát giác Catherine mất tự nhiên, càng đem ôm chặt hơn: “Phải.”
 
Chỉ mong... Có thể nói thẳng họ ra...
 
"Ah" Trên mặt Christine không biết vì sao đột nhiên xuất hiện một biểu cảm mê mang, tựa như đang nhớ xem đã nghe thấy họ này ở đâu, sau đó lại gật đầu, "Vậy xem ra ông phải gọi cháu là phu nhân Volturi nhỉ?"  

Câu đùa này không dễ cười, Catherine cười không nổi.
 
Cô quyết định kết thúc đoạn đối thoại đáng sợ này: "Cái đó, thật ra lần này cháu trở về là muốn hỏi ngày một chút chuyện có liên quan đến mẹ.”
 
“Chuyện về Evelyn? Vì sao đột nhiên nghĩ như vậy?” Trong ánh mắt Christine lóe lên một tia dị sắc, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với quyết định của Catherine .
 
Catherine hiểu ý ném ra vẫn đề đối phương nhất định sẽ cảm thấy hứng thú: "Ngài không cảm thấy Angelina thu hoạch được vương vị quá dễ dàng sao? Rõ ràng người được tước vị hoàng thân sớm nhất vẫn là ngài.”
 
“Còn hai ngày nữa sẽ tới lễ lên ngôi, lời ngôn luận này của cô có thể bị bắt vào ngục giam, tiểu thư Catherine."
 
Caius cười lạnh một tiếng, nghe như một cơn gió.

"Ngài biết đấy, tôi chỉ muốn biết chi tiết chuyện lúc trước, không có liên quan trực tiếp đến lễ lên ngôi.”
 
Christine trầm mặc thật lâu, nhìn Catherine một hồi lâu, cuối cùng cười :"Được thôi, coi như là ôn chuyện cùng một người bạn cũ."

Catherine mỉm cười, cô và Caius đoán không sai, tâm tư của người này với vương vị vẫn chưa biến mất, cô xuất hiện cho ông ta một chút hy vọng.
 
Chỉ cần vương miện còn chưa rơi vào trên đầu Angelina, quyền trượng của lâu đài Windsor còn chưa bị Amber nắm trong tay, tất cả hết thảy đều có cơ hội thay đổi.

Huống chi...

Coi như đã xảy ra cũng không sao cả.

Chẳng lẽ không đúng sao?
 
**
Spoil chương 66:
 
"Caius, ngài cần đổi một bộ kính sát tròng khác."
 
...
 
Caius cười lạnh: "Đêm nay, đem cô ta mang về cho ta."
 
...
 
Từ trong cổ họng Caius phát ra một tiếng gầm phẫn nộ, vòng bắn ngược được tràn ra bao trọn cơ thể Catherine, chống lại uy hiểm hắn không nhìn thấy.
 
Hết chương 65.
 
 
 
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia