ZingTruyen.Asia

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 64: Lá thư

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Sự ra đời của ngành truyền thông đối với cuộc đời Catherine suốt hai mươi ba năm trước vốn không phải là điều vui vẻ gì. Không kể tới việc “người bảo vệ Windsor bị tước bỏ thân phận do mắc chứng vọng tưởng nghiêm trọng.” Tới lúc mỗi lần xảy ra những vụ án mạng kỳ lạ ở Florence, truyền thông làm rầm rộ khiến cô không thể yêu thích nổi ngành nghề này.
 
Cô có một thói quen tạo nên định kiến đầu tiên đầy khác biệt với ngành này. Bọn họ chỉ là một đám người cầm micro hận không thể nhét chúng vào miệng bạn, ép bạn nói ra những tin tức có thể nổi khắp nam bắc. Dù tin kia rất có thể là giả.
 
Nhưng hôm nay đã xảy ra một chuyện, chứng minh đôi khi thứ bạn chán ghét cũng sẽ giúp đỡ bạn dưới một số tình huống nhất định.
 
Vào sáng sớm, Jaina cầm theo báo buổi sáng của Florence, quần áo nặng nề trên người không làm ảnh hưởng tới những bước chân như người mẫu của cô, tìm được Catherine vừa giải quyết bữa sáng trong phòng lạnh.
 
"Heidy nói cô sẽ rất hứng thú với cái này.”
 
So với sự lúng túng của Catherine, Jaina dường như không sợ hãi với tình huống khóe miệng người đối diện còn vương máu, nói xong đưa cho Catherine một chiếc khăn tay màu trắng tinh còn mang theo mùi hoa cam. Sau khi Catherine cảm ơn cô, dùng khăn tay lau miệng, cố gắng ổn định cỗ xoa động vì vừa ăn xong.
 
Đầu đề trên tờ báo là -- Lễ lên ngôi của người bảo vệ Windsor và nghi thức nữ hoàng tân nhiệm Anh quốc sẽ được cử hành cùng một lúc vào ngày mười ba tháng mười hai. Sau lễ lên ngôi, lâu đài Windsor tổ chức vũ hội mặt nạ hoàng gia, mở cửa chào đón toàn bộ quý tộc.
 
Catherine xem một lần, nháy mắt mấy cái, ngữ khí nhẹ nhàng: "Lễ lên ngôi còn muốn tổ chức vũ hội à? Tôi lại tìm được một lý do khác khi may mắn thoát khỏi thân phận này.”
 
Jaina ngạc nhiên nhìn cô, nhịn không được hỏi: “Cô không thích vũ hội sao?”
 
“Hoàn toàn không.” Catherine dứt khoát trả lời, tiếp tục xem xét cực kỳ cẩn thận trang giấy yêu ớt kia xem coi còn tin tức gì khác không, “ Nói theo phương diện khó đến dễ thì so với khiêu vũ tôi càng muốn nhảy lầu hơn.”
 
Làm như không thấy vẻ mặt đầy hoang mang của Jaina, Catherine hững hờ nghĩ, lần này ngành truyền thông luôn bị cô nguyền rủa cuối cùng cũng giúp cô một đại ân, chí ít đã có thể xác định được thời gian đến Anh.
 
"Cám ơn cô, Jaina." Cô đem tờ báo xếp lại, sau đó như nhớ tới đến gì đó nói, "Thật ra cô có thể giúp tôi tìm vài tờ giấy và một phong thư được không?”
 
"Đương nhiên, cô muốn viết thư cho ai sao?"

"Phải, cho một người bạn."

"Được rồi, một lát tôi sẽ đem đến phòng cô sau nhé."

Catherine lắc đầu: "Không cần, tôi đi chung với cô, bọn họ còn chưa có trở lại, mà lại tôi lại định đến bưu điện."

Jaina nghĩ thoáng qua lập tức hiểu “Bọn họ” mà Catherine nói là Aro và Caius. Thời gian vài ngày nay phần lớn họ đều ở bên ngoài, trước đây chưa từng xuất hiện tình huống như vậy. Nhưng Jaina rất hiểu bản thân nên hỏi gì và không nên hỏi cái gì, chỉ hơi gật đầu ra hiệu Catherine đi cùng cô.
 
Còn chưa tới phòng tiếp tân đã cảm nhận được nhiệt độ mà hơi ấm con người mang tới, Jaina vừa đi vừa đem áo khoác trên người cởi ra, lộ ra áo len bó sát màu mơ bên trong. Tóc dài gợn sóng theo bước tiến cô ấy nhẹ nhàng đung đưa, đuôi tóc cô ấy quét qua lại bên trên vòng eo mảnh khảnh, lơ đảng truyền tới một loại mập mờ.
 
Catherine không thể không thừa nhận, có đôi khi ưu thế chủng tộc thật sự không có cách nào thay đổi. Dung mạo và dáng vẻ Jaina nếu như đặt trong tiêu chuẩn nhân loại đã có thể gọi là mỹ nhân khó gặp. Đáng tiếc ở nơi tất cả đều là ma cà rồng, mỹ mạo nhân loại dù có đạt tới đỉnh cao cũng chỉ có bị nghiền ép.
 
"Fiona buổi sáng tốt lành." Cô ấy hướng vật nhỏ đang co lại một cục trên ghế sa lông chào hỏi, sau đó tùy ý đặt áo khoác trên bàn, bắt đầu giúp Catherine tìm giấy viết thư. Catherine nghiêng đầu nhìn lướt qua, Jaina còn chưa ăn xong bữa sáng, hộp sữa chua vừa mới mở và hoa quả với một miếng bánh yến mạch bị cắn một góc, hai chữ “không béo” in trên bao bì rất lớn.
 
Rất rõ ràng đây là thực đơn giảm cân, dù Catherine hoàn toàn không nhìn ra nơi nào Jaina cần loại thực phẩm này.
 
“Chào buổi sáng. Kaissy ơi, chị sắp phải đi Anh hả?” Fiona nhảy dựng lên rồi ngồi xuống bên cạnh Catherine, hai mắt mở to nhìn cô, “Không phải chị bảo không thích chỗ kia sao?”
 
"Demetri nói cho em hả?" Catherine thay cô ấy đội mũ lại, “Chị trở về do muốn tìm hiểu một số chuyện, nhưng chị sẽ không ở lại nơi đó.”
 
“Có liên quan đến những ma cà rồng Romania kia sao?” Cô tiểu thư hiếu kỳ lại hỏi.
 
“Ngay cả cái này cậu ta cũng nói cho em biết?” Catherine lẩm bẩm, như cảm thấy dựa theo cá tính Demetri thì không nên nói nhiều với Fiona vậy mới đúng, nhưng vẫn trả lời, “Đúng vậy, bọn chúng lần này cũng sẽ đến nước Anh. Em đã ăn sáng chưa?”
 
“Đã ăn rồi. Nếu vậy một mình chị chẳng phải là rất nguy hiểm sao?"
 
“Chị không đi một mình.” Catherine nói tới đây đột nhiên dừng lại một chút, sau đó lưng đang thả lỏng mất tự nhiên dựng thẳng lên, hai tay nắm cùng một chỗ trên đầu gối, dường như định dùng giọng điệu không để ý nói, “Caius sẽ cùng đi với chị.”
 
Nhìn biểu cảm của Fiona, Catherine cảm thấy kỹ năng diễn vụng về này không làm vị người xem này hài lòng.
 
“Hai người...” Cô ấy gãi gãi mũi, đẩy tóc mái ngang trán loạn ra, “Hai người cuối cùng cũng chính thức ở cùng nhau rồi hả?”
 
Catherine sửng sốt một chút, lời nói của cô bé có gì đó rất lạ, cái gì gọi là “cuối cùng cũng chính thức ở cùng nhau”? Làm như... Đợi chút, chẳng lẽ cái này cũng do Demetri nói với con bé? !
 
Nghĩ tới đây cô có chút phát điên "Đến cùng tên Demetri không nghiêm chỉnh kia đã nói những gì với em đấy?”
 
"Em thấy đa phần anh ấy vẫn rất nghiêm chỉnh mà.”Fiona vô ý thức phản bác, sau đó rụt thân thể lại buồn buồn nói "Anh ấy chẳng nói gì đặc biệt với em cả.”
 
Catherine nửa cụp mắt xuống nhìn chằm chằm cô ấy, nụ cười xinh đẹp trên mặt trầm xuống: "Em còn học được bảo vệ cho cậu ta, còn nói dối chị để bảo vệ cho cậu ta ?”
 
Đến cùng nên nói do Fiona rất dễ bị đánh hạ hãy nên nói thủ đoạn của Demetri thật cao tay?
 
Nhưng mà nói đi thì phải nói lại, một cô gái mới mười sáu tuổi, nhìn thế nào cũng không thể là đối thủ của một kẻ già đời hơn hai ngàn tuổi được, nhất là khi đối phương đang toàn tâm toàn ý. Cô bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, muốn đem lịch sử phong lưu của tên đó nghe được từ Caius kể ra không, dù sao tốc độ làm phản của Fiona còn nhanh hơn cô nghĩ.
 
"Em không có mà!" Fiona cực lực phủ nhận, trừng đôi mắt màu lục trong suốt lên, nâng mắt kính nói, “Em tự đoán đấy, bây giờ cách nói chuyện cùng biểu cảm của chị càng lúc càng giống Caius! ”
 
“... Em gặp được Caius bao nhiều lần, làm sao biết cách nói chuyện với biểu cảm của anh ấy như thế nào hử?” Catherine tức giận vò rối tóc cô ấy, lấy xuống chiếc mũ trắng rồi ném xuống trên bàn.
 
Không đợi Fiona chỉnh tóc xong, giọng nói Jaina mang theo ý cười truyền tới từ bên người Catherine: “Giấy viết thư của cô đây Catherine.”
 
"Giấy viết thư?" Cô gái nhỏ nhích lại gần, "Chị muốn viết thư cho ai hả?"

"Cho Carlisle." Catherine nhận lấy giấy cùng bút Jaina đưa tới, trải phẳng giấy ra, “Đã rất lâu chúng ta không liên lạc với họ, chị cũng không biết số điện thoại họ nên đành phải viết thư tay thôi.”
 
“Chị không sợ anh Caius nếu biết sẽ tức giận à?” Fiona ngây thơ nhìn Catherine hỏi.
 
“Vậy em không sợ chị tức giận sao?” Catherine xót xa âm trầm trừng mắt nhìn cô bé, cô gái nhỏ lập tức ủy khuất im lặng.
 
Kỳ thật viết thư cho Carlisle cũng không phải ý tưởng nhất thời, cô đã có suy nghĩa này từ sau khi các cô tạm biệt vợ chồng Carlisle, chỉ là không có cơ hội thích hợp. Cô vẫn lo lắng cục diện phức tạp khi cô còn ở Fox sẽ tạo thành phiền phức cho gia đình Cullen, một người sống sờ sờ đột nhiên biến mất, nếu không tìm được lý do hợp lý thì chẳng mấy chốc sẽ tạo thành cuộc nghị luận cho những người dân ở Fox mất.
 
Hơn nữa Catherine rất cảm kích bọn họ đã chiếu cố cô trong suốt nửa tháng kia, đáng tiếc chưa kịp nói ra đã bị mang về Volturi còn suýt liên lụy tới họ. Nên dù có nhìn như thế nào, nếu cứ như vậy mà cắt đứt liên lạc quả thật là cách xử sự không có trách nhiệm.
 
Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là do Catherine rất thích gia đình Cullen, lưu luyến yêu thích lại cảm giác ấm áp mà ngay cả gia đình nhân loại bình thường cũng khó có được. Cô từ trên người gia đình Cullen nhìn thấy được cuộc sống bản thân hằng mơ ước.
 
“Giúp em chào Renesmee nhé, còn có bà Esme, em rất nhớ bánh quy bà ấy làm. Còn có lưới bắt giấc mơ của Jacob, còn có Alice...”
 
Fiona không ngừng líu lo thống kê những gì mình muốn nói, Catherine chọn lấy những trọng điểm rồi ghi lại, sau đó ở phần cuối ghi vào dự định tới nước Anh của cô.
 
“Cháu tin chú đã thấy trên TV hoặc trên các mặt báo về chuyện sắp xảy ra ở Anh. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chúng cháu sẽ tới Anh vào tháng sau trước khi lễ lên ngôi diễn ra, vì một số chuyện cá nhân. Ừm... Caius sẽ đi cùng với cháu. Cháu xin lỗi nếu lòng tôn trọng với Windsor của cháu kém xa chú, hy vọng chú sẽ không thấy đây là chuyện không phù hợp.
 
Chú đã nhìn thấy một Windsor hoàn hảo nhất đấy chú Carlisle ạ, chú hẳn rất vui, cháu thật sự rất hâm mộ chú. Vậy nên hãy để vinh quanh của gia tộc này vĩnh viễn tồn tại trong ký ức chú nhé.
 
Cuối cùng...”
 
Catherine dừng bút lại, nhìn hai hàng mực nước cuối đang từ từ khô lại, sau đó đọng lại trên trang giấy. Cô như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó trước mắt chẳng biết sao lại hiện lên tấm ảnh chụp trên cây cầu Trinity. Một cỗ tâm tình kỳ lạ bỗng nhiên không thể khống chế mở ra, làm Catherine nhẹ giọng bất cười, tranh thủ thời gian nâng bút tiếp tục viết:
 
“Cuối cùng, cháu nghĩ mọi người đã đúng dù hiện tại chính cháu vẫn có chút khó tin. Nhưng giống như lời Edward đã nói, mỗi ma cà rồng đều không thể chạy thoát khỏi lời nguyền không có nguyên nhân không có logic kia. Ai mà biết được nạn nhân may mắn tiếp theo là ai, chúng ta đều không có đủ sức mạnh để phản kháng lại.”
 
Viết xong câu này, Catherine bị một loại cảm giác khẩn trương xen lẫn hưng phấn khống chế lấy, tựa như trở về sáng sớm trong lễ giáng sinh hồi còn bé, dù vẫn còn rất buồn ngủ nhưng vẫn không chờ được mở hộp quà tinh xảo trên đầu giường, lột từng lớp từng lớp giấy màu ra.
 
Loại cảm giác này rất xa xôi nhưng ngoài ý muốn lại rất quen thuộc, Catherine vốn nghĩ nó sẽ rất lạ lẫm với cô, dù sao loại chuyện này chỉ có khi cô mới mười tuổi. Nhưng hiện tại nó đang hồi phục lại, đồng thời lấy một tư thái càng thêm sống động không cách nào kháng cự tiến tới trên người cô.
 
Cô mím môi lại, ý đồ đem ý cười không biết lý do kia tiếp tục che giấu, cố ý lắc đầu đem sợi tóc rủ xuống che khuất gương mặt, sau đó nhanh chóng gấp gọn tờ giấy còn chưa tính là hoàn toàn khô ráo kia nhét nó vào phong thư có huy hiệu Volturi, kí tên mình lên trên.
 
Catherine tận lực để động tác của mình không quá nhanh hay quá chậm, nhìn như rất bình thường, đáng tiếc tay cô lại không quá nghe lời không cẩn thận làm rách một trang giấy, còn lại rơi một cây bút không rõ tên.
 
Có lẽ do cảm xúc của tân sinh luôn rất khó khống chế, Catherine an ủi bản thân, lấy trăm ngàn cái cớ che đi việc bản thân dễ dàng bị Caius ảnh hưởng như thế, mà loại an ủi kia lại xen lấy cảm giác hưng phấn sợ hãi.
 
Loại cảm giác này cũng không phải là hiện tại mới có, nhưng cho tới nay không có lần nào mất khống chế rõ ràng như lần này, khiến cô hơi có chút bất lực.
 
Cô nghĩ, ở giữa cô và Caius đã có điều gì hoàn toàn khác đi. Còn nó đã xuất hiện từ bao giờ, Catherine sợ tìm không ra đáp án, cô không phải người giỏi giải quyết những vẫn đề như thế này. Nhưng đáng mừng chính là có một người đủ kiên nhẫn với một tân sinh cực kỳ tệ như cô.
 
Viết xong địa chỉ, Catherine hỏi Jaina về vị trí của bưu điện, sau đó vô cùng cẩn không phá hỏng từng ly từng tí dán tem lên.
 
“Muốn đi bưu điện cùng chị không?” Catherine nghiêng nghiêng đầu hỏi Fiona, “Nếu may mắn có lẽ lúc chúng ta trở về sẽ gặp được nhóm Demetri.”
 
"Được ạ!"

...
 
Nhấn vào nút mở trên cán dù, cây dù màu nâu đậm trên tay lập tức mở ra, Catherine miễn cưỡng đi vào cơn mưa, nghe tiếng những giọt mưa nhảy múa vui tai trên mặt dù, "Đi thôi."
 
Fiona đem ống quần nhét vào bên trong ủng đi mưa Jaina đã chuẩn bị cho cô, đứng thẳng người lên, đội mũ trùm đầu lại đàng hoàng, nhanh chóng đuổi theo bước chân Catherine, thấp giọng phàn nàn, “Gần đây Volterra mưa nhiều quá.”
 
"Em không thích trời mưa sao?"

"Cũng không phải không thích, chỉ là trời mưa quá nhiều sẽ quá chán!”
 
“Chị thì ngược lại rất thích trời mưa, nó sẽ tiết kiệm cho bọn chị không ít chuyện.” Catherine nói, có chút ác ý xoay tròn cán dù, làm những giọt mưa ngưng kết bên trên đều bay ra xung quanh. Fiona đứng bên cạnh vừa cười vừa  tránh xa cô ra.
 
Trời mưa to làm trên mặt đất không ngừng tụ ra những dòng nước nhỏ tranh nhau hướng về nơi có địa hình trũng, cuối cùng rơi vào cống thoát nước âm u. Thời tiết tệ đuổi đi rất nhiều tiểu thương không cố định, cả đường cái lập tức nhìn rộng hơn rất nhiều.
 
Catherine nhìn trước sau một chút, trừ cô và Fiona, chỉ có những người tuần tra làm nhiệm vụ đang núp dưới ô và thỉnh thoảng dậm chân để giữ ấm.
 
Volterra vốn chẳng quá lớn, dù bưu điện không ở đâu xa vẫn không thể tránh khỏi việc giày và ống quần bị dính ướt. Mặc dù như thế Catherine cũng không hối hận khi từ chối việc Sulpicia hỏi muốn dùng chiếc xe thể thao kia của Caius không.
 
"Em biết chìa khóa xe ở đâu mà, cứ lái xe đi thôi.” Loại trêu chọc vô cùng tự nhiên của đối phương làm Catherine muốn chạy trốn.
 
Giữa ban ngày lái một chiếc Lamborghini Veneno rêu rao khắp nơi trong thành nhỏ này?
 
(Phiên bản mui trần Lamborghini Veneno Roadster mới ra mắt gần đây là những siêu xe độc và hiếm nhất thế giới, với chỉ 9 chiếc được sản xuất và bán ra trên toàn thế giới với mức giá 4,5 triệu USD (Tương đương khoảng 105 tỷ đồng), chiếc siêu xe này chính thức trở thành mẫu xe đắt nhất của nhà Lamborghinhi.)
 
Hình
 
Quá riêu rao rồi! Catherine không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt dù cô biết chính xác vị trí chìa khóa nằm ở đâu.  
 
Đẩy cửa bưu điện ra, Catherine nhận ra mưa to trừ việc đuổi những tiểu thương ra còn có thể đuổi những người gửi thư. Nơi này ngoài nhân viên công tác và người đến cọ máy điều hòa làm ấm người ra thì không còn khách hàng nào khác.
 
"Gửi tới trấn Fox, Seattle, nước Mỹ... Ừm người nhận là bác sĩ Carlisle Cullen, bệnh viện Fox.” Catherine vừa nói vừa lấy lá thư trong túi ra đưa cho nữ giao dịch viên còn đang buồn ngủ. Đối phương chỉ xem xét đơn giản một chút đã nói xế chiều hôm nay sẽ gửi nó đi.
 
"Xin hỏi khoảng mấy ngày lá thư này có thể tới tay người nhận được?” Catherine hỏi.
 
"Đại khái trong khoảng một tuần nhé.” Đối phương có chút kỳ lạ nhìn Catherine, như không hiểu tại sao ở trong một thế giới có nhiều cách truyền thông tin nhanh lại không cần, đi dùng cách gửi thư.
 
"Được rồi, cám ơn cô." Catherine nhìn lướt qua giá trên tờ báo giá ngay bên cạnh, đưa tiền giấy trong tay qua rồi cầm lại tiền thừa, “Đi thôi Fiona.”
 
“Kaissy, em vừa nhìn thấy đối diện có một cửa hàng không tệ.” Fiona thu lại ánh mắt luôn nhìn bên ngoài lại, "Chúng ta đi xem một chút nhé?"
 
"Em muốn mua thứ gì sao?" Catherine nhìn một chút đồng hồ trên vách tường, kỳ quái hỏi.

"Ừm... Tháng sau chính là lễ Giáng Sinh, em muốn..." Fiona hai tay chống tại trên ghế, nhún nhún vai, đung đưa hai chân nhỏ, "Em muốn xem coi có gì để làm quà tặng cho Demis hay không.”
 
Nhận ra thần sắc cô ấy không được tự nhiên, Catherine nhịn không được trêu ghẹo “ Em biết cậu ta muốn gì không ?"
 
“Cái gì ạ?” Fiona nhanh chóng quay đầu, mặt đầy kỳ vọng nhìn cô.
 
"..." Catherine bắt đầu quyết định giả ngốc, “Em cũng không biết thì làm sao chị biết được.”Nhưng trong lòng cô lại nghĩ, tất nhiên là biết, chỉ sợ cô gái nhỏ này không dám đưa thôi. Sau đó cô chợt nhớ tới ghi chép cấp hạn chế về ma cà rồng và nhân loại, nhớ lại cô bé Renesmee nhà Cullen, nghĩ thế nào cũng rất đáng lo...
 
“Em thấy cái gì anh ấy cũng không thiếu, nên chẳng biết nên tặng gì cả!”  Fiona ủ rũ cúi đầu nói.
 
“Có lẽ em nên hỏi xem cậu ta muốn điều gì.” Catherine nói xong cũng hít sâu một hơi, cô cảm giác mình đang phạm tội.
 
“Nhưng như vậy thì chẳng có ý nghĩa nữa, đây là ngạc nhiên sao có thể để đối phương biết được chứ.” Fiona kiên quyết lắc đầu, sau đó lại nhìn Catherine, “Chị thì sao, chị định tặng quà giáng sinh gì cho anh Caius?”
 
Catherine cứng họng, cô căn bản không hề nghĩ tới vấn đề này, "Cái này... Kỳ thật em phải biết không phải tất cả mọi người trên thế giới cũng tổ chức lễ giáng sinh.” Nhất là khi tuổi đối phương còn lớn hơn lễ giáng sinh.
 
“Nhưng em vẫn muốn chuẩn bị một món quà cho anh ấy.” Fiona mệt mỏi nói, dường như rất không hài lòng với trạng thái không biết xuống tay chỗ nào này, kéo dài bước chân đi đến bên cạnh Catherine, "Chúng ta đi thôi."
 
Sau khi ra khỏi bưu điện, Catherine nhìn thấy dáng vẻ ủ dột chau mày của cô, trong lòng đem cái tên cao thủ tình trường Demetri nguyền rủa trăm lần nhưng vẫn không nhịn được thay Fiona đưa ra ý kiến: “Có lẽ em có thể hỏi Jaina xem sao, cô ấy rất có sở trường đối với việc này. Hoặc em thử hỏi nhóm Heidy, bọn họ đã ở cùng nhau lâu như vậy kiểu gì cũng sẽ hiểu rõ cậu ta, đúng không?”
 
“Có lý quá! Em về sẽ đi tìm nhóm Heidy ngay.” Cô gái nhỏ nghe xong lập tức vui vẻ ra mặt rồi nhảy vào trong mưa, vui vẻ giẫm chân lên nước tiến về phía trước, dưới chân cô nở ra từng đóa từng đóa hoa thủy tinh trong suốt.
 
Thời gian hai người trở về vừa trùng với nhóm Caius tới, điểm khác biệt là nhóm hắn không bung dù, trực tiếp xuyên qua làn mưa trở về.
 
“Em đã đi đâu?”
 
“Sao anh lại không bung dù ra?”
 
Đồng thời nói ra lời bản thân muốn, Catherine cùng Caius đều sững sờ, tiếng cười vui vẻ nhưng lại vô cùng đáng đánh đòn của Aro vang lên. Catherine cúi thấp đầu, sau đó đến bên cạnh Caius đem dù che lên đầu hắn. Bởi vì mắc mưa, khí lạnh trên người Caius tương đối rõ ràng, Catherine có cảm giác mình đang đứng bên cạnh một thanh sắc vừa vớt từ trong sông băng sâu vạn trượng lên.
 
Cô nhìn những giọt mưa thấm ướt tóc dài Caius sau đó từ từ nhỏ xuống lên trên quần áo dày, không tự giác nhíu mày nói: “Jaina cho em xem báo, lễ lên ngôi sẽ được cử hành vào ngày mười ba tháng sau.”
 
Gặp mưa không có bất kỳ ảnh hưởng gì với ma cà rồng, dựa theo tính cách cực kỳ ghét phiền phức như Caius, không dùng dù là chuyện quá bình thường. Dù sao dù cũng không chịu được tốc độ tàn phá của ma cà rồng.
 
“Em muốn đi lúc nào?” Caius cúi đầu nhìn cô, nhận lấy dù trong tay cô.
 
Catherine suy nghĩ: “Đến trước buổi lễ hai ngày nhé, em muốn đến gặp thân vương Christine người mẹ em đã từng ủng hộ khi còn sống, có lẽ ông ấy biết được nhiều thứ hơn em. Anh thấy thế nào?”
 
“Vậy thì lúc đó.” Caius hiếm thấy không phản đối, ngửa đầu nhìn Aro cười vô cùng quái lạ trước cổng, “Anh đã nghe được ta sẽ không lặp lại.”
 
Aro cởi áo choàng ướt đẫm đưa cho Sulpicia, ôn hòa mở miệng: “Ta đã biết hai người sẽ đi cùng nhau, vậy còn đám vệ sĩ thì sao? Jane hay là Alec?”
 
"Jane." Caius không hề nghĩ ngợi lập tức trả lời, đúng với dự đoán Catherine, dường như hắn rất thích năng lực của Jane.
 
Không thể không nói có đôi khi hành động và tính cách Jane có chút lơ đãng cực kỳ giống Caius. Sulpicia nói bởi vì Caius phá lệ thích dùng năng lực Jane để trừng phạt tội phạm, suốt mấy trăm năm, Jane dưới quá trình này cũng dần dần bị ảnh hưởng bởi tính cách tàn bạo của Caius, càng lúc càng giống hắn.
 
Lần này cũng giống vậy, Caius vẫn như cũ lựa chọn Jane.

 
Được rồi, Catherine thừa nhận với thiêu thân thuật của Jane lại thêm bắn ngược của Caius, dù mình có vào địa ngục cũng sẽ vô cùng an toàn. Hoặc là nói ba người họ đi cùng thì người Windsor gặp địa ngục mới đúng. Catherine cũng có chút mong chờ năng lực ánh mắt tử vong của bản thân sử dụng trên người cả nhà Charles xem kết quả của họ sẽ như thế nào.
 
Aro hiểu rõ gật đầu, ra hiệu bọn họ tiến đến: "Jane thật là một thiên sứ không phải sao, khó trách em coi trọng cô ấy như thế. Còn những chuyện vụn vặt khác, vé máy bay hay hộ chiếu, Heidy và Chelsea sẽ giải quyết ổn."

"Thay tôi cảm ơn hai người họ.” Catherine theo thói quen nói.
 
Hình như Aro bị sự lễ phép của cô chọc cười, “Không cần phải vậy, thân ái.”
 
Đi qua khu tiếp tân, Caius tiện tay đem dù ném trên bàn, mở cúc áo choàng màu vàng ra. Nhìn thấy tên này đối với một đầu tóc bạc cực kỳ xinh đẹp kia hoàn toàn không có một chút trân quý, không kiên nhẫn mà thô bạo túm chúng từ trong mũ trùm đầu kéo ra, mái tóc rối bời ướt sũng tản ra sau lưng, trên mặt còn có biểu tình phiền chán. Catherine phiên muộn không hiểu tại sao mái tóc này lại có thể xuất hiện trên người chẳng biết thưởng thức này.
 
Mảnh ánh trăng này nhờ thể chất không thể thay đổi của ma cà rồng vẫn như cũ cực kỳ mê người, đổi là con người đã sớm hỏng không còn hình dạng gì, quả nhiên phung phí của trời mà!
 
"Chờ một chút." Cô có chút oán trách mở miệng gọi Caius lại, "Anh không định làm gì tóc anh sao?”
 
“Một lát nữa sẽ làm.” Caius lơ đễnh nói, sau đó chú ý tới cặp mắt mang theo chút u oán của Catherine, chợt nhớ đến việc cô rất thích tóc hắn, giọng nói như tợ lụa chậm lại, hương vị dụ hoặc tự nhiên được sinh ra, “Sao, em muốn giúp ta?"
 
Catherine còn chưa lên tiếng, tất cả con mắt của những người xung quanh đều đồng loạt nhìn cô, trong nháy mắt cô hận không thể thu nhỏ lại rồi chui vào trong khe đất.
 
"Em..."

"Trong phòng em có máy sấy!" Fiona và Demetri liếc nhau, đột nhiên nhảy dựng lên định chạy tới phòng ngủ, “Em sẽ trở lại nhanh thôi.”
 
Nhưng cô chưa kịp ra ngoài mấy bước đã bị Demetri ôn nhu mạnh mẽ kéo lại, môi dán vào thái dương cô trêu chọc thở ra, dẫn tới Fiona run rẩy: “Em nhanh hay anh nhanh hả?”
 
Nói xong, chưa tới vài giây, Demetri cười nhẹ nhàng cầm máy sấy và một cây lược gỗ đưa tới trên tay Catherine, “Từ từ mà dùng.”

Catherine vô cùng xấu hổ tiếp nhận hai đồ vật kia, cánh tay có chút cứng ngắc, giống như không phải nhận máy sấy mà là lửa thánh từ Olympic. Cô thề nếu là là lửa từ Olymic cô tuyệt đối sẽ trở tay nhóm lửa qua tên Demetri đáng ghét này, dùng lửa thanh lọc linh hồn cậu ta... Cô đã quên là ma cà rồng không có linh hồn.
 
"Anh..." Catherine cưỡng chế xúc động đem người và ma cà rồng đạp ra ngoài, nhận mệnh hướng sô pha nhấc cằm lên, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn biểu cảm của Caius: “Anh ngồi lên đi.”
 
Caius không nghĩ Catherine sẽ thật sự làm, nhẹ nhàng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã bị giấu đi, đổi thành một nụ cười yếu ớt ngồi lên trên ghế sô pha màu xám trắng kia, đem toàn bộ tóc dài vẩy ra sau thành ghế, duỗi ngón tay ngoắc ngoắc Catherine còn đang bất động tại chỗ.
 
"Lại đây."
 
Trong giây phút đó Catherine hối hận đến mức muốn ném tất cả đi tìm một nơi an tĩnh để tịnh tâm.
 
Không biết vì sao, càng dưới loại tình huống như thế này, Caius càng làm cô muốn chạy trốn hơn.
 
Cũng may không cần đứng trước mặt hắn, Catherine tự an ủi bản thân, treo lên một bộ dạng chết không sờn đi ra sau lưng hắn, cẩn thận chải mái tóc bạc ướt đẫm nước kia ra sau đó dùng máy sấy từng chút sấy khô. Cô có chút muốn trả thù hung hăng giật lấy dải lụa bạc kia sau đó lại yêu thích không buông tay xoa nắn trong lòng bàn tay.
 
Tóc Caius sờ như lụa tằm ti, cực kỳ mềm mại, không hề tốn sức để chải chuốc, bởi vì chiều dài tóc nên thổi kho cũng tốn chút thời gian. Catherine vuốt đuôi tóc tinh tế thổi, thấy cảm giác không còn ướt nữa thì buông tay, nhìn chúng chảy xuống từng sợi từng sợi. Đây tuyệt đối là đầu tóc vô số người phụ nữ nguyện ý vung tiền như rác, Catherine thấy có chút không công bằng, cũng là ma cà rồng vì sao tóc cô lại không đẹp như Caius.
 
“Được rồi.” Cô thu máy sấy lại đặt lên bàn, cầm lược đứng trước mặt Caius thay hắn chải tóc mái thành dáng vẻ bình thường.
 
Cúi đầu xuống mắt Catherine vừa vặn đối diện cặp mắt đỏ tươi tỏa sáng lung linh của đối phương. Hiện tại cô thật lòng cảm thấy tính cách thất thường của Caius là có lý do, bởi vì khi hắn có cảm xúc vui vẻ đôi mắt kia sáng chói đến mức làm người khác lùi bước, theo khóe mắt hòa tan vào trong không khí.
 
Rất giống rượu đỏ, cũng giống hoa hồng.
 
Tóm lại, không phải là điềm báo tốt.

"Em, em nói có... Có thể..." Catherine cảm thấy bản thân không thể khắc chế được bản năng muốn chạy trối chết kia, nhưng lý trí cảnh cáo cô tốt nhất đừng nên làm như vậy, trừ khi cô không muốn ở Volturi nữa... Không đúng, là không muốn lăn lộn trong thế giới ma cà rồng nữa.
 
Một giây sau, một bàn tay đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy eo Catherine, sau một trận trời mắt quay cuồng, vị trí của cô và Caius đã thay đổi. Hắn quỳ một gối lên sa lon, hai tay chống trên lan can ghế, còn cô nằm trên ghế sa lon hoàn toàn nằm dưới bóng hắn.
 
Đôi mắt kia sáng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

"Anh muốn làm ..."
 
Một nụ hôn kịch liệt, phảng phất như muốn liều chết dây dưa. Cùng với nụ hôn mang tính trả thù trước đây khác nhau, nụ hôn này mang theo tình cảm mãnh liệt làm Catherine không có cách nào phản kháng, liều mạng cô cùng sa đọa rơi xuống, vĩnh viễn cũng không tránh thoát được.

Cô nhìn thấy ánh trăng đang trút xuống, đưa tay muốn bắt lấy, lại chỉ có thể đưa cánh tay quấn lên cổ Caius.

**
Spoil chương 65:
 
Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là câu nói cuối cùng -- “Đưa cho em một bất ngờ, thân ái. Ta cam đoan Caius sẽ rất thích."
 
...
Caius hơi mở to hai mắt, ngay sau đó, cánh môi đỏ tươi hiện lên một đường cong càng lúc càng rõ ràng, cuối cùng chậm rãi bật cười.
 
...
 
"Vậy xem ra ông phải gọi cháu là phu nhân Volturi nhỉ?"
 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia