ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 53: Lễ Halloween

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Halloween ngày 31 tháng 10 năm 2017,

Trên xe chở hàng chuyên dụng có in logo người cá màu lục của Starbucks dừng trước cửa tiệm, trưởng cửa hàng Franklin theo thường lệ làm xong việc động viên tư tưởng cho nhân viên.

Fiona mang theo mũ phù thủy chuyên dụng cho ngày lễ, nắm trong tay một cái loa nhỏ buộc một dải lụa, có vẻ cô bé đầy hưng phấn với ngày lễ này. Chờ khi mặt trời vừa xuống núi, hoạt động cỡ lớn trong toàn thị trấn sẽ được mở màn.

Nhiệm vụ chính của cô là đóng vai thành phù thủy, sau đó cùng những nhân viên khác làm việc cùng nhau, làm nhân viên thu ngân trong quảng trường sân vận động Fox. Starbucks có vị trí rất tốt để bán hàng, nội dung hoạt động và các sản phẩm giảm giá liên tục được đẩy ra.

Nhảy xuống xe hàng, dùng chìa khóa gõ lên cửa kính dày: " Mọi người, hàng mới của mọi người đã đến, Halloween vui vẻ!"

"Halloween vui vẻ." Franklin mở cửa, hướng vào bên trong giơ tay ra hiệu nhóm nhân viên trong cửa hàng ra ngoài dỡ hàng, sau đó quay đầu nhìn về lái xe nói, " Muốn uống một ly không? Nghe nói sản phẩm mới lần này đã được thực hiện bởi một bậc thầy cà phê mới tại trụ sở."

"Được, làm phiền anh."

"Chờ một lát."

Catherine đứng trong xe, đem hàng hóa có ký hiệu Fox từng thùng từng thùng đưa cho nhân viên phía dưới. Tình trạng của cô tựa hồ không tốt lắm, trong khi tất cả mọi người đều đang vui vẻ, cô lại có vẻ hơi thất thần, mái tóc màu nâu bình thường luôn được chải tỉ mỉ cũng trở nên tán loạn, giống cả người cô.

Jennifer nhận lấy hàng hóa Catherine đưa tới rồi dừng một chút, kêu cô một tiếng: "Ha ha, cô Clark!"

Catherine mờ mịt quay đầu: "Sao thế?"

"Cô hôm nay rất lạ?" Jennifer nhìn cô nói, trên mặt mang theo một tia trêu nhạo, "Chẳng lẽ còn bị phiền lòng bởi lời mời của Michael à?"

Lời mời của Michael ? Catherine nhíu mày, duỗi ngón tay đẩy mái tóc dài màu nâu bị rủ xuống trước mặt ra: "Chuyện khi nào vậy ?"

Jennifer kinh ngạc nhìn cô: "Trời ạ, cô không nhớ sao? Tối hôm qua cậu ta đến trong tiệm tìm cô kết quả không tìm được, sau đó lưu lại một tờ giấy cho cô, cô đã nhìn qua vào hai mươi phút trước." Nói xong cô lại lắc đầu đi ra, "Xem ra Michael đáng thương của chúng phải thất vọng rồi ."

Hai mười phút trước? Catherine vẫn không có ấn tượng như cũ, cô không có suy nghĩ nhiều đi quản những việc này. Ngay cả bài diễn thuyết của Franklin đối với cô cũng vào tai trái rồi ra tai phải, đừng nói tới là ghi chú.

Hiện tại cô chỉ cần nghỉ một chút sẽ không thể khống chế đi suy nghĩ câu chuyện nhà Carlisle đã nói, còn có tình yêu tựa như bị định mệnh nguyền rủa của ma cà rồng. Bạn đã thấy loại mạo hiểm có liên quan đến người không thuộc về những người không thuộc về con người, bạn nên bày ra biểu tình gì cho tốt ?"

Nhất là khi Emmett hưng phấn đến kỳ lạ, Catherine rất hiếu kì đến cùng Volturi và nhà Cullen có quan hệ gì, vì sao anh ta sau khi biết chuyện lại cười xấu xa như vậy! Còn có hành động của Carlisle làm cô có cảm giác có lẽ đây là chuyện tốt, càng làm Catherine cảm thấy hoảng sợ hơn, làm sao cũng thấy giống như một bác sĩ an ủi bệnh nhân đã không thể cứu được nữa.

Nhưng cái này đều không phải là việc làm Catherine phiền não nhất, làm cô phiền lòng nhất chính là khi đã bị nhà Cullen phát hiện việc cũ, cô giống như vẫn không khống chế nổi suy nghĩ về Caius. Từ lần gặp gỡ ngắn ngủi đến lúc bị rơi xuống biển, toàn bộ đều là Caius.

Loại trí nhớ đứng đầu này của ma cà rồng làm cô vừa yêu vừa hận, thực sự quá tra tấn người, chờ đến khi mặt cô đã bình thường lại, trời đã sáng.

Loại cảm giác không thể vứt đi được này quá đáng sợ, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

Đạp xe cùng Fiona đi đến cửa hàng, cuối cùng Catherine tìm được một lý do an ủi mình -- nhất định là kết luận của nhà Cullen quá kinh dị, năng lực của mình không kiên cường như vậy, cho nên bây giờ mình mới...

"Kaissy! Chúng ta cách Starbucks càng ngày càng xa, chị đang chạy xe đi đây vậy?" Fiona ngạc nhiên đung đưa đầu nhỏ nhìn xung quanh, túm lấy vạt áo khoác màu lam của Catherine,"Chúng ta phải đi đâu hả?"

"..."'

Ôm lấy thùng nguyên liệu cuối cùng, Catherine như không chịu ảnh hưởng bởi trọng lượng trong tay, nhảy xuống xe tải động tác nhẹ nhàng giống một con bướm. Dây cột tóc vốn lỏng lẻo theo động tác nhảy của cô, lập tức rơi xuống đất, những sợi tóc tạo thành một đường vòng cung. Catherine quay đầu, một tay ôm lấy thùng hàng, xoay người đem nó nhặt lên đep ở cổ tay.

Vị trí bán hàng gần sân khấu đêm nay, hôm nay lúc đang chuẩn bị hàng hóa đã chọn nơi đó. Sau khi Catherine đi vào cửa hàng, hướng Franklin gật đầu ra hiệu: "Tất cả đều đúng với danh sách, không có sai sót."

"Được, cô vất vả rồi." Franklin vừa nói, một bên cắt băng dán trên hàng áo mở ra kiểm tra, "Nhớ kỹ, phần A chuẩn bị 100 phần, phần B chuẩn bị 70 phần, phần C chuẩn bị 50 phần. Đối với các kiểu cổ điển khác thì chỉ cần mang một phần là được. Nếu không đủ thì trở lại lấy."

"Đã hiểu."

Catherine vừa đẩy thùng hàng trước mặt ra, một tiếng ô tô chậm rãi giảm tốc độ tới gần cửa tiệm truyền vào tai cô. Mặc áo khoác đỏ và bao tay cùng màu, Alice ngồi ở vị trí kế bên tài xế, nhìn Catherine vừa quay đầu qua vẫy tay: "Kaissy thân mến, có rảnh không?"

Người nhà Cullen bất cứ lúc nào xuất hiện trên trấn đều trở thành tiêu điểm của mọi người, Catherine thở dài, lên tiếng chào Franklin, một bên đem tóc tùy ý buộc lại một bên dùng đầu gối đẩy cửa thủy tinh đi ra ngoài.

Alice khôi phục rất tốt, cùng loại dáng vẻ như muốn sụp đổ tối hôm qua như hai người khác nhau, Catherine đánh cược Jasper nhất định vận dụng năng lực điều khiển cảm xúc kia của anh ta mới nhanh được như vậy.

Nhưng nhìn thấy cô gái này cũng hồi phục nụ cười ngọt ngào như cũ, Catherine khá cao hứng, cô rất thích Alice như vậy, đơn thuần hoạt bát giống như một đứa bé.

Ưu nhã nhảy ra khỏi xe, những sợi tóc nâu ngắn vểnh lên làm cô càng thêm đáng yêu, mà hiển nhiên đôi ủng cao gót ngắn một chút cũng không ảnh hưởng đến động tác nguy hiểm của cô.

Cô nhiệt tình ôm Catherine, sau đó như chú cún con xích lại gần cái cổ trắng nõn của Catherine, hướng cô nghịch ngợm nháy mắt: "Em thích mùi cà phê trên người chị, lúc em còn ở cô nhi viện, chỉ có lễ giáng sinh mới có đồ uống cao cấp như vậy. Edward nói rất thích các loại cà phê, nên..."

Jasper cầm lấy một cái hộp nhung màu nâu có buộc dây ruy băng trơn màu chocolate, nắm chặt Alice tay, mỉm cười đem hộp đưa cho Catherine: "Esme và Carlisle đưa cho cô, chúng tôi nhìn xuống không cảm thấy không có cái gì tốt hơn, cho nên coi như có cả chúng tôi nữa ."

Catherine khó tin cầm lấy cái hộp, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc: " Cảm ơn mọi người, thay tôi cảm ơn Carlisle. Đêm nay mọi người sẽ lên thị trấn chứ?"

"Nhóm Edward sẽ đến, chúng em phải đi Seattle có một số việc, cho nên không thể giúp chị." Alice nói xong, lập tức mừng rỡ vỗ tay, đôi mắt màu vàng xinh đẹp vô cùng chờ mong nhìn Catherine, " Mau mở ra xem, em muốn nhìn thấy một chút biểu cảm của chị khi nhìn thấy."

"Chị đoán em nhất định đã thấy rồi." Catherine nhịn không được cười chọc thủng, nhưng là vẫn rất cẩn thận đem cái hộp quà tinh xảo này mở ra.

Đó là một chiếc vòng tay đã qua gia công đặc thù, cùng màu tóc Catherine giống nhau như đúc, sờ tới sờ lui bóng loáng lạnh buốt như ngọc thạch, còn tản ra một mùi cà phê nhàn nhạt.

"Trời ơi!" Catherine sửng sốt một chút, tiếp theo là không khống chế nổi mừng rỡ, hiển nhiên đối với một kẻ yêu thích cà phê mà nói, lễ vật này quả thực là quá tuyệt vời!

"Cuối cùng hôm nay là lễ Halloween hay là lễ giáng sinh đây! Trời ơi, đây là... đây là món quà tốt nhất chị được nhận!"Catherine che miệng lại, yêu thích không buông tay thưởng thức chiếc vòng tay trong tay, sợ khí lực bản thân quá lơn sẽ làm hư nó. Trong đôi mắt màu đỏ nhạt lóe ra ánh sáng như sao rơi, hiển hiên đang rất vui vẻ.

"Em biết chị sẽ thích!" Alice giữ chặt tay Jasper lung lay thân thể, nhìn bộ dáng Catherine vui vẻ cũng rất cao hứng, cảm xúc lo lắng trong lòng cũng rơi xuống, " Mau đeo lên đi, đêm nay cứ việc chơi nhé."

"Cảm ơn, thật sự cám ơn mọi người." Catherine chủ động ôm lấy Alice, nhẹ nhàng hôn lên trên gò má cô. Vòng tay màu nâu đậm với da thịt trắng nõn của Catherine hành thành đối lập rõ ràng, mùi thơm nhàn nhạt dán da thịt cô phát tán ra, làm Catherine yêu thích không ngừng vuốt ve.

Lúc này, cô chợt nhớ tới nguyên nhân nhóm Alice tìm đến mình, không khỏi tò mò hỏi: "Đúng rồi, hai người hôm nay muốn đi Seattle? Tại sao vậy?"

"Bởi vì một số việc vặt, giấy chứng nhận gì đó xảy ra chút vấn đề." Lông mày Alice hơi nhíu lại , nhưng là lập tức lại dãn ra, "Trước kia cũng từng có, tụi em rất nhanh sẽ trở về, không cần lo lắng. Ngược lại là Carlisle, nhìn thấy tâm trạng của chị thay đổi tốt hơn, ông ấy nhất định sẽ rất vui, cũng không uổng phí ông ấy lôi kéo Esme và Edward chọn quà suốt một đêm."

Catherine có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt sụp đổ của Edward, nhịn không được cười lên, nhưng lại cảm thấy vợ chồng Carlisle để ý tấm trạng mình nhiều như vậy làm cô rất áy náy: "Carlisle và Esme đêm nay cũng sẽ tới chứ ?"

"Sẽ, nhưng Carlisle có khả năng tới trễ, đêm nay ông ấy có ca trực ở bệnh viện." Alice trả lời.

"Vậy chị sẽ ở trong lễ hội chờ họ."

"Đi trước, Halloween vui vẻ!"

"Trên đường cẩn thận, Halloween vui vẻ."

...

Bí đỏ, vong linh, mặt nạ và phù thủy.

Kẹo, bánh ngọt, băng lụa nhiều màu và tiếng hát.

Đây là bữa tiệc trước đêm Halloween ở phương tây, một ngày lễ phát triển từ ngày lễ năm mới của người Celtic cổ đại. Đêm nay, toàn bộ trẻ em đều ra ngoài. Bọn chúng đem mình hóa trang thành những thứ trong truyền thuyết như phù thủy và ma quỷ, cầm chiếc chổi nhỏ, đeo lên người ga giường trắng, những con quạ không biết từ nơi nào tràn vào trong quảng trường thị trấn.

Làn da trắng bệch, son môi kéo đến khóe miệng, mái tóc giả rối tung, áo choàng màu bạc dưới ánh đèn sáng, niềm vui của lũ trẻ được thỏa mãn dưới thứ cổ quái này. Trên tay chúng đều cầm theo một chiếc giỏ tre, lấy đứa trẻ cầm giỏ bí ngô cầm đầu, gõ cửa từng nhà người dân, lấy được một cái kẹo bảy màu.

Bánh "Sophie's Baking House" đã được giao tới vị trí bán hàng của Starbucks, bởi vì là lễ Halloween, nội dung bánh và đồ trang trí đều có bí đỏ. Quả nam việt quất thành con mắt của ác ma, mứt dâu tây là cái miệng cười của nó.

Catherine chuyển tay đem phần của mình đưa cho Fiona, cô gái nhỏ nói muốn chia cho Renesmee. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Catherine bưng hai mâm đầy cà phê vào phòng sấy, một nhân viên cửa hàng trạc tuổi kéo tay cô lại, lặng lẽ hỏi một lát cô ấy có thể dùng miếng bánh chiffon matcha để đổi một ly Cappuccino được hay không.

Tám giờ tối, sắc trời đã đen nhánh, bữa tiệc tối thuộc về Fox chính thức bắt đầu.

Có lẽ hôm nay tất cả mọi người đã có chuẩn bị vui chơi thâu đêm, chiếc lầu dựng tạm thời màu xanh sẫm của Starbucks đã lấp kín người. Fiona giúp Jennifer viết đơn hàng, nét bút không ngừng ghi trên tờ giấy trắng tên khách hàng, tên thức uống và độ nóng lạnh ngọt đắng. Sau đó đi vào chỗ Catherine ở trong lều, như ảo thuật mang sang bàn một mâm cà phê mới ra lò.

Mùi trà và mùi thơm của sữa đem Starbucks biến thành một địa phương náo nhiệt. Franklin đang cầm một con dao nhỏ cẩn thận từng li từng tí điêu khắc ra con mắt và nụ cười lởm chởm trên một quả bí ngô nhỏ màu cam. Sau đó anh ta nhét vào đó một vào quả bóng phát sáng, dán lên giấy có biểu tưởng Starbucks rồi đặt nó trong tủ trưng bày.

Trong sân rộng là sân khấu đã dựng từ vào ngày trước, những ánh đèn đủ màu sắc, một ban nhạc rock đến từ trường trung học Fox mặc các loại trang phục kỳ lạ đang biểu diễn hết sức, đèn pha trên giá đỡ ở màn sân khấu đem toàn bộ sân khấu chiếu sáng như ban ngày, ánh đèn chói mắt chiếu lên tầng mây nặng nề trên bầu trời Fox tạo một điểm mờ ảo.

Lúc Renesmee xốc lên cửa lều, trong tay Catherine đang khuấy cà phê và nước đường . Toàn bộ trong lều vải đều ngập trong mùi hương cà phê nồng đậm, bời vì trong quá trình pha chế sử dụng quá nhiều nước nóng và lều có tác dụng các nhiệt giữ ấm nên nhiệt độ trong lều vải cao hơn một chút so với bên ngoài.

"Kaissy, ngày lễ vui vẻ!" Renesmee đi lên trước ôm cô, sau khi chạm vào tay Catherine, cô có thể cảm nhận rõ ràng được cô bé đối với ngày lễ này vui vẻ như thế nào.

"Cảm ơn! Chỉ một mình con sao?" Catherine một bên đem ly Frappuccino [1] đã sớm làm xong đưa cho cô bé, một bên đem cà phê Laura vừa làm xong mang đi, "Những người khác đâu?"

[1]Frappuccinolà một dòng đồ uống cà phê pha trộn có nguồn gốc từ Boston - Mỹ, được tạo thành từ sự pha trộn cà phê hoặc kem, đá bào, một số nguyên liệu khác cùng một lớp sốt và Whipping cream cực dày ở phía trên.

Jacob cùng đi theo đưa tay vuốt vuốt lỗ tai, dường như cảm thấy hoàn cảnh nơi này quá mức huyên náo, có chút khó chịu: "Bọn họ ở bên ngoài, Fiona sắp kiệt sức ở quầy bán, sống chết không cho Edward và Bella đi." Renesmee ngửi ly Frappuccino trong tay, mặt hớn hở dùng thìa múc bơ và hạt phỉ đưa đên bên miệng Jacob.

"Hôm nay quả thực nhiều người hơn so với tưởng tượng của chúng tôi, nhưng Edward và Bella đứng ở cửa ra vào, chắc họ sẽ không làm chúng tôi mệt hơn chứ!" Catherine mang theo trêu chọc nói, nụ cười trên khóe mắt hiện rõ. Nhìn hai người đút nhau ăn xong, cô nhướng mày nhìn Jacob nghiêm túc hỏi: " Thế nào, tay nghề của tôi được chứ."

Jacob bị hạt phỉ [2] trong miệng và biểu tình chế nhạo của cô làm cho nghẹn họng, vội vàng quay mặt đi, Renesmee móc khăn tay của mình ra đưa cho anh, nụ cười ngây thơ trong sáng trên mặt.

[2]Hazelnut có tên thực vật là Corylus avellana và trong tiếng Việt nó được gọi là hạt phỉ.

Lúc này, Emmett vén màn cửa lên, trên mặt mang theo nụ cười xấu xa, " Ông chủ cửa hàng hỏi nguyên liệu Mocha [3] còn hay không ?"

[3] còn được gọi là mocaccino là một biến thể mang hương vị sô cô la của cà phê latte.

Catherine mở nắp bình sứ trắng trong tay nhìn một chút, "Không tính là quá nhiều. Sao vậy, vẫn còn nhiều người đặt mua mocha nữa sao?"

"Không, ông ấy chỉ sợ mocha ở nơi này bị mọi người sử dụng hết mà thôi." Anh ta nói xong, giảo hoạt nháy mắt mấy cái, một lần nữa buông xuống màn cửa.

Catherine có chút sững sờ, vì sao lại sợ Mocha sẽ bị bọn họ sử dụng hết? Dù sao cũng không thể ăn như cơm... Chờ một chút, mocha là cà phê đặc biệt nổi danh béo do phối cùng đường và sữa, Emmett đang nói mình ăn đường của mấy cặp dôi này nhỉ... Tôi nên đốt chết mấy cặp đôi ngược cẩu này!

"Catherine, tôi đến đổi ca với cô." Laura từ bên ngoài đi tới, trên mặt và tóc còn dính một chút bơ và sốt chocolate. Cô dùng khăn giấy lau tóc bất đắc dĩ nói: "Vừa rồi bị Taylor trát đầy bánh lên mặt, tôi không muốn ra ngoài nữa, tình nguyện bị mệt chết ở đây còn hơn."

Catherine vô cùng vui lòng nhường vị trí cho cô nàng, thuận tiện đem ly cà phê vừa pha xong bưng ra ngoài.

"Số 257 là Matcha latte [4], số 258 là Espresso coffee kiểu mỹ [5], số 259 là frappuccino xoài,..." Catherine đưa một tách cà phê lên đĩa, lấy hóa đơn đã đổi sản phẩm ném vào trong sọt rác.

[5]Espresso coffee kiểu ở đây khi ta trans thì là aroma coffee. Là một dạng espresso mà hạt cà phê tươi được rang lên có mùi rất thơm khi pha nóng.

"Kaissy."

"Carlisle, Esme!"

Sau cái ôm, Esme cầm lấy cổ tay Catherine mang chiếc vòng hỏi, " Có thích không?"

"Rất thích." Catherine cười trả lời, "Alice nói cho cháu chú Carlisle có ca trực ở bệnh viện, cháu còn tưởng rằng hai người sẽ đến muộn hơn chút nữa."

"Thích là được rồi, có thể nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của cháu, bác rất vui." Bờ môi lạnh của Esme nhẹ nhàng lướt qua gương mặt có đồng nhiệt độ của Catherine, trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu lấy ánh ánh xinh đẹp.

"Bác vừa xong ca trực, vừa khéo kịp giờ."Catherine nói xong, bỗng nhiên nhớ tới hỏi, "Nhóm Alice vẫn chưa về sao? Cô ấy nói với cháu sẽ không quá lâu."

Esme lắc đầu, nhưng lại an ủi nói: "Vẫn chưa, hình như chuyện lần này có chút phức tạp, nhưng trước khi tới Alice có cùng chúng ta nói chuyện qua điện thoại, bọn chúng sẽ chạy về sau khi làm xong."

"Nơi này náo nhiệt như vậy, thật tiếc bọn họ không ở đây." Catherine nhìn xung quanh một chút, hơi tiếc nuối. Mặc dù cô biết Seattle còn náo nhiệt và xa hoa huyên náo hơn ở đây, nhưng nếu không ở bên cạnh người thân, thì dạng hào nhoáng xa hoa như vậy cũng không có ý nghĩa.

Lúc này một đám trẻ hóa trang thành ác ma và vong linh kết thành một nhóm đi vào cửa hàng, đồng loạt xin bánh kẹo.Franklin vội vàng chào Catherine đem bánh kẹo đã chuẩn bị trước đó lấy ra, một rổ đầy kẹo rất nhanh đã thấy đáy.

Catherine sờ lên mũi Fiona đứng bên cạnh mình đang giương mắt nhìn, khuyên bảo: " Em không phải còn giữ chiếc bánh kem muốn cùng ăn với Renesmee sao? Bánh kẹo lát trở về chị mua cho em được không? Hiện tại bận quá, mọi người cũng không đi được."

Fiona dùng sức gật đầu, vui vẻ lấy hộp bánh kem tinh xảo dưới gầm bàn ra, coi như bảo bối cầm lấy đi vào trong lều vải.

Nhìn Fiona và Renesmee cực kỳ vui vẻ ngồi chung với nhau, lúc này Catherine mới quay đầu giúp Bella ở khu thu ngân: "Vốn để mọi người tới chơi, không nghĩ ngược lại để mọi người làm nhân viên miễn phí."

"Fox rất ít khi náo nhiệt như vậy ." Bella đưa tay đem tóc dài vẩy sau bả vai, không muốn để Catherine nhìn ra bản thân vì lời cảm ơn mà không được tự nhiên. Cô ấy càng thích việc yên lặng bận rộn hơn, như vậy sẽ không nhận được sự chú ý quá mức.

Lúc này, một ánh đèn từ sân khấu chính bỗng nhiên hướng vào cửa tiệm Starbucks, ca sĩ chính của ban nhạc rock Michael cởi áo ném xuống đám người đang hét chói tai: "Ca khúc tiếp theo là «closer », bài hát này tôi muốn tặng cho cô gái tên Catherine Clark, hi vọng cô ấy sẽ thích."

... Tôi một chút cũng không thích!

Cơ thể Catherine cứng ngắc đứng tại chỗ, nghe xung quanh lại hét chói tai, trong nháy mắt dường như toàn bộ người ở Fox đều đang nhìn cô, cái này khiến cô hận không thể lập tức chạy khỏi nơi này. Emmett còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hướng Catherine huýt sáo, Rosalie thì cầm bánh kẹo tự mang đến phát cho lũ trẻ. Bella thì như muốn cách xa cái đèn chiếu đáng sợ kia xa một chút, nhưng lại cảm thấy bỏ lại một mình Catherine không tốt lắm, nắm tay Edward có chút không biết làm sao.

"Carlisle..." Catherine một bên chậm rãi lui lại, cà phê trong tay như bưng không dừng lại, vô ý thức gọi tên vị bác sĩ, trong lòng cuồn cuộn hy vọng Carlisle phun ra sương mù che đi những ánh mắt mãnh liệt của mọi người xung quanh.

Âm nhạc đáng chết kia đã vang lên, ca từ thẳng thừng không mờ mịt hay kiêng kỵ mà đánh thẳng tới:

"Này, trước khi gặp được em tôi vẫn ổn. Tôi uống rất nhiều và đó là vấn đề nhưng tôi ổn."

"Này, em nói với bạn bè của em rất vui được gặp họ, nhưng tôi hy vọng tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ lần nữa."

"Tôi biết nó sẽ làm trái tim của em bị tan nát, lái một chiếc xe hỏng tới một thành phố. Bốn năm không có một cuộc gọi nào."

"Bây giờ em trong thật xinh đẹp trong một quán bar trong khách sạn. Và tôi không thể dừng lại chống lại sức hút của em, tôi không thể chống lại, trí tưởng tượng của tôi..."

"Đừng tiếp tục ... Trời ạ, chẳng lẽ không có người có thể đạp anh ta xuống à..." Catherine quả thật không thể lui, nắm chặt tay Esme, cô đã nghe qua bài hát này, còn rất thích. Cho nên cô biết ca từ bài hát tiếp theo là -- để lưỡi của tôi lướt qua hình xăm trên vai em, không kịp đẩy vách ngăn trong xe, đặt lên một tấm nệm thoải mái để tôi và em cùng triền miên.

Mẹ kiếp ! Phim kinh dị của lễ Halloween hả? !

Catherine đem cà phê ném lên bàn, xem nó quay rồi rơi xuống bàn, nhìn chất lỏng màu nâu nhạt và bọt sữa vươn vãi ra bàn, đầu lưỡi cà lăm hướng Franklin nói nguyên liệu mocha đã sử dụng hết, cô lập tức đi về tiệm để lấy thêm. Edward im lặng không lên tiếng nghe xong hồi ức Catherine đối với bài hát này, sau đó nhìn thân ảnh cô dù chạy mất dạng vẫn bị ánh đèn pha đuổi theo không nhịn được mà cười lên.

"Này, Catherine!" Franklin nghiêm túc kiểm tra một lần nguyên liệu còn thừa, "Nhớ cầm nhiều một chút."

"... À, Hả... Tôi biết rồi."

Hiển nhiên hành vi đột nhiên xuất hiện ca sĩ tặng bài hát làm lực chú ý phần lớn người ở quảng trường đều dời về Starbucks, trong nháy mắt nhiều người đến đủ để bức điên bất cứ ai bị chứng sợ đám đông.

Catherine đi không bao lâu, điện thoại Edward đột ngột vang lên. Anh cầm ly cà phê đưa tới trước mặt Laura -- người đóng vai "Harley Quinn" , một bên nhận điện thoại: "Alice?"

"Edward! !" Giọng nói Alice đầy hoảng sợ như sinh mệnh sắp bị tước đoạt, sắc nhọn như muốn đem màng nhĩ Edward chấn vỡ, "Edward! Đừng để Kaissy một mình rời khỏi mọi người, chúng ta bị lừa rồi! Volturi đến rồi! Bọn chúng tới rồi!"

Cho đến khi rời khỏi quảng trường Fox náo nhiệt, Catherine mới ý thức được mình đang rời đi một mình, không đi cùng Fiona. Cô quay đầu nhìn quảng trường vô cùng náo nhiệt kia, từng câu hát khàn giọng "We ain't ever getting older" làm cô bỏ suy nghĩ trở lại tìm Fiona.

Dù sao cũng chỉ mất tầm hai mươi phút đi đường mà thôi, có lẽ một người cũng không sao! Đi máy bay từ Italy đến Seattle còn có mười bốn tiếng, đừng nói thêm là đến Seattle cho dù với tốc độ của ma cà rồng cũng cần hai tiếng. Trừ khi Volturi dùng phương tiện giao thông là tên lửa xuyên lục địa, nếu không cũng không có khả năng có thể nhanh như vậy từ Italy đi đến Fox.

Quyết định xong, Catherine nhẹ nhàng đi về cửa hàng Starbucks. Trên đường đi cô gặp được vài đứa trẻ không xin được kẹo từ những nơi khác, cô lấy vài phiếu mua hàng từ cửa hàng đưa cho chúng. Sau khi bọn trẻ cảm ơn Catherine, lập tức đẩy nhau đi mua bánh bằng nó.

Lấy ra chìa khoá mở cửa, Catherine đưa tay mở đèn trong tiệm lên, đi thẳng tới phòng nguyên liệu lấy nguyên liệu mocha còn lại cùng với một vài nguyên liệu cà phê đặc biệt khác cùng lấy ra. Suy nghĩ một lát, cô quay lại lấy một cái ly giấy chuyên dụng bỏ trong túi, phía trước cột bằng một sợi dây thừng. Làm xong tất cả, cô đem mọi thứ xách thử lên thử độ rắn chắc, lại tăng thêm một cái túi bảo vệ.

"Hẳn là ổn rồi nhỉ." Catherine nhìn đồ vật trong tay, nhưng trong lòng lại nghĩ tới ca khúc đáng sợ kia đến cùng đã hát xong chưa. Trước mặt toàn bộ trấn Fox, Catherine bi thảm thấy mình có lẽ phải trở thành thức ăn (đề tài đàm luận) của dân cư ở trấn, chủ đề nóng như sốt cà chua.

Loại tình huống kinh hỉ như trong phim truyền hình đều là giả, đối phương thích mới có tác dụng, nếu không chuyện tặng bài hát công khai như vậy chỉ làm người ta sợ chết kiếp. Kinh hỉ mà không được nắm bắt tốt thì sẽ trở thành kinh hãi, hiện tại Catherine cảm thấy câu nói này quả thật rất chính xác.

Nhấc lên cái túi đầy nguyên liệu, Catherine ngâm nga một bài hát thả lỏng tâm tình, đem cửa một lần nữa khóa lại, sau đó lấy một loại tốc độ xoắn quýt đi tới quảng trường.

Cô thề, nếu như một lát cái đèn pha đáng chết kia còn dám chiếu vào mình, cô sẽ nhảy tới bóp nát nó!

"Không cho kẹo sẽ gây sự, cho tôi đồ ăn ngon, linh hồn, phù thủy và những con ma đang chờ bạn trong bóng đêm." Catherine khẩn trương nhỏ giọng hát bài đồng dao của Halloween, đây là khi còn nhỏ bảo mẫu ở Windsor đã dạy cho cô, "Phù thủy cưỡi trên chổi, bà ta cầm theo cái vạc màu đen, bà ta đang nấu con cóc và nhện, bà ta đang cho tất cả vong linh và hồn ma ăn. Không cho kẹo sẽ gây sự, không cho kẹo sẽ..."

Không biết có phải nguyên nhân do đang quá khẩn trương, Catherine luôn cảm thấy phía sau có cảm giác khác thường, giống như đang có một người nào đó dùng ánh mắt chuyên chú đến gần như kinh khủng nhìn chằm chằm mình, cô quay đầu mấy lần, nín thở tập trung quan sát một hồi lâu, đều không phát hiện có người nào ở gần.

"Không cho... Không cho kẹo sẽ gây sự..." Catherine vô ý thức hát câu này, con mắt màu đỏ nhạt một lần lại một lần đảo qua xung quanh, thân thể theo bản năng căng cứng lại làm cô có chút rét lại. Dần dần, chính cô cũng cảm thấy bài đồng dao mình hát ra như câu chuyện kinh dị: "Không cho kẹo... Sẽ..."

Một âm thanh cực kỳ nhỏ vang lên sau lưng, Catherine ngay lập tức quay người, thế nhưng trước mặt vẫn như cũ không có cái gì.

Tầm mắt của cô hướng xuống, một đồ vật óng ánh lóe lên ánh sáng dưới ánh đèn từ nơi xa truyền tới lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Đó là một viên kẹo, đóng gói cực kỳ tinh xảo, tỏa ra ánh sáng lấp lánh chính là giấy bọc màu xanh của Tiffany [4]. Catherine nhận ra nhãn hiệu của viên kẹo này, Sugarfina [5], là thương hiệu kẹo nổi danh trên thế giới từ nước Mỹ, khách hàng mục tiêu là nhóm tình nhân trên toàn cầu, giá cả cũng không phải là người bình thường có thể mua được.

[4] Mã màu: #81D8D0

Là màu xanh được biết đến bởi đồ trang sức của công ty Tiffany. 1845, lần đầu tiên Tiffany sử dụng trên trang bìa sách, sau đó đc sử dụng rộng rãi trên túi xách và hộp quà.

hình

[5] Sugarfina: một thương hiệu kẹo cao cấp. (Ta có tham khảo giá thì giá rẻ nhất một phần kẹo tầm 8 dolla ~ 184 000 vnd)

Mặt hàng cao cấp này sao lại bị bỏ ở đây một cách khó hiểu như vậy?

Catherine lần nữa nhìn bốn phía xung quanh, rõ ràng không có gì khác biệt với vừa rồi, nhưng loại hắc ám kia lại làm cô có chút run rẩy trong lòng. Viên kẹo Sugarfina xinh đẹp ngọt ngào kia đang nằm trên đất yên lặng nhìn cô, như đang giám thị cô.

Cô cắn môi, một cỗ sợ hãi không biết từ nơi nào bức cô vội vã chạy trên đường. Nơi này tương đối ít người nhưng Catherine vẫn không dám thả chậm tốc độ, chỉ có thể ôm cái túi lấy tốc độ của con người chạy tới quảng trường.

Có lẽ do không có Fiona bên người, Catherine luôn cảm giác mình giống như bị bại lộ dưới một hoàn cảnh kinh khủng. Một đường cô cẩn thận tránh khỏi những đám người, cúi đầu nhanh chóng lướt qua bên người họ.

Cô ngửi được hương vị ngọt ngào từ trên người đôi tình nhân ở đối diện dưới ánh đèn, mùi hương trên tóc cô gái kia là mùi hương kinh điển của Schwarzkopf [6], trước kia cô cũng thích dùng. Trên tay nam thanh niên còn cầm một thanh chocolate nhân rượu đã bị cắn một nửa, mùi rượu và hoa hồng quấn quýt lấy nhau, như rượu đỏ ẩn núp trong chocolate diễm lệ như máu.

[6] Schwarzkopf: được thành lập vào năm 1898. Là một trong ba thương hiệu mỹ phẩm làm tóc hàng đầu thế giới hiện nay, được bán tại hơn 80 quốc gia trên thế giới và được nhiều thợ làm tóc chuyên nghiệp quốc tế công nhận và kính trọng.

Catherine không biết mình đang sợ gì, nhưng loại cảm giác bị nhìn chăm chú kia cực kỳ rõ ràng cảm thấy xung quanh có người nhưng lại không thể tìm thấy, còn có viên kẹo kỳ lạ kia, làm cô cảm thấy có chút sợ hãi.

Càng đến gần quảng trường thì càng nhiều người, Catherine vẫn rất sợ hãi, ánh mắt ấy dường như còn đang đi theo cô, giống như xiềng xích muốn đem cô vây chết. Cô thô lỗ đụng phải không ít người, không thể không liên tục xin lỗi, nhưng ánh mắt ấy lại không chịu buông tha cô, vẫn như cũ như hình như bóng.

Có ai, có ai đi theo cô!

Catherine xác định cảm giác thấy như vậy, cô không phải người bị thần kinh, nhất định có người đang đi theo cô, còn ném ra cái kẹo kia.

Kẹo? Tại sao lại là kẹo ? Mình cũng không là con nít...

Không biết vì sao, Catherine cảm thấy viên kẹo kia sở dĩ xuất hiện, có lẽ... Là bởi vì mình vừa rồi luôn hát "Không cho kẹo sẽ gây sự"

Suy nghĩ này có chút buồn cười, làm Catherine muốn cười, nhưng loại ánh mắt chuyên chú làm cho người ta rùng mình không biết từ đâu ra làm cô thật sự không thể cười nổi.

Carlisle đang ở đâu? Esme, Alice, Edward, Jasper, Bella, Emmett và Rosalie, còn có Fiona... Trời ơi, bọn họ đang ở đâu? Tại con đường này lại nhiều người như vậy, dài như vậy? ! Dài đến mức làm người ta tức giận, nhiều đến làm cho người ta phiền chán!

Màu đỏ nhạt trong đáy mắt Catherine bắt đầu quay cuồng, đây không phải là hiện tượng tốt lành gì. Catherine cắn lên bờ môi lạnh băng, tận lực tránh không hút vào quá nhiều mùi hương con người không ngừng trêu chọc thần kinh cô. Trong lòng không ngừng nghĩ đến chuyện khác, có lẽ một lát nữa cô nên đi săn để hóa giải sự nôn nóng một chút. Có lẽ do chưa ăn uống nên mới nôn nóng như vậy?

Ôi, chỉ mong Jacob có thể không so đo mình đi săn trên địa bàn của người sói, bản thân mình chỉ là đang đói bụng mà thôi, không hề có ý khác, hy vọng anh ta hiểu. Hoặc nếu nể mặt Fiona và Renesmee, anh ta chắc chắn sẽ không để ý đâu!

Một bàn tay đột ngột nắm lấy cánh tay Catherine, Catherine như hét chói tai hết người kia ra, lại nhìn thấy Angela đang hoảng hồn nhìn mình. Dường như Angla bị phản ứng của Catherine dọa tới, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết cô sẽ phản ứng lớn như vậy...Cô ổn chứ?"

Catherine mờ mịt nhìn cô, "Tôi rất ổn." Ánh mắt, cái ánh mắt kia còn đang nhìn mình...

"Được rồi, tôi rất tốt..."

"Cô chắc chứ? Tôi nhìn dáng vẻ của cô thật sự không ổn lắm." Angela lo lắng nhìn cô. Catherine cứng đờ lắc đầu, nhìn ánh mắt của cô có chút trống rỗng, thị lực cực nhạy cảm giúp cô nhìn thấy vô cùng rõ ràng trang sức trên đầu cô ấy, ngay cả có giọt nước nằm trong ranh giới rất nhỏ của nhựa cao su dư thừa chỉ cần liếc qua là thấy ngay: "Cài tóc của cô rất đẹp."

Màu đỏ, màu của sinh mạng, thật đẹp mắt...

"Cảm ơn."

Catherine quay đầu, ý đồ tìm nơi mình định tới trước đó, lều vải có nhãn hiệu màu lục.

Nhưng mà tại lúc cô quay đầu, cô nhìn thấy một người quen thuộc như được khắc trong xương thịt, người mà cô mỗi ngày luôn cầu nguyện không nhìn thấy.

Caius.

Catherine sẽ tuyệt đối không nhận lầm, chính là hắn.

Hắn đứng ở đó, nơi cách Catherine rất xa. Hắn mặc một bộ pháp bào từ thời Trung cổ, cổ quái nhưng lại không thể bình thường hơn vào trong đêm nay, tầng bên ngoài đen như mực, áo bên trong đỏ tươi như máu tựa như máu tươi từ trong bóng đêm bọc trên người hắn.

Hắn mang mặt nạ, che khuất mặt hắn, chỉ chừa lại chiếc cằm duyên dáng và bờ môi hung bạo có huyết sắc diễm lệ bên ngoài không khí. Đó là một chiếc mặt nạ có chủ đề không thuộc về Halloween, Catherine lại cảm thấy khá quen, như cô đã nhìn thấy đã từng gặp qua ở đâu rồi.

Có gió, buổi đêm của Fox chưa từng thiếu gió. Một đầu tóc bạc dài đến thắt lưng của Caius bị rối tung bắt đầu bay lên, một sợi rồi một sợi, hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng nổi, những thứ sáng bóng kia, là màu sắc hoàn mỹ nhất so với bất luận màu nào trên thế giới.

Ánh trăng, ánh trăng đang chảy xuôi về phía sau hắn.

Catherine đột nhiên nhớ về sáu năm trước, mình cũng ở một ngày lễ, một nơi cực kỳ náo nhiệt như vậy gặp được hắn, cách nhiều người như vậy, tưởng tượng đang cảm thụ được ánh trăng.

Cô bỗng nhiên biết loại cảm giác bị người nhìn chăm chú kia là từ đâu tới, cực kỳ rõ ràng.

"Catherine?" Angela tò mò nhìn Caius, "Cô quen anh ta à?"

"Không... Không có khả năng..." Catherine trừng to mắt, toàn thân run rẩy lui lại, chiếc túi trong tay lập tức rớt xuống. Bộ dáng của cô giống như sợ hãi tới cực điểm, phảng phất một giây sau sẽ bị tước đi sinh mạng, vĩnh viễn không thể thay đổi được.

"Không phải anh ta, không có khả năng, không có khả năng..."

Caius bỗng nhúc nhích, khóe môi dắt ra một nụ cười mê người như trúng độc, cánh mối nhẹ nhàng mở ra rồi khép lại, im lặng nói gì đó.

Hắn đang nói, Kaissy.

Tên của cô.

Ngay sau đó, Caius bắt đầu nhẹ nhàng bước về hướng Catherine, mái tóc bạc bay lên theo gió như lá cờ xung trận. Người chung quanh đều đang nhìn hắn, thảo luận một người còn đẹp hơn nhà Cullen, còn hắn tựa như căn bản không nhìn thấy những người xung quanh, một đường đi về phía cô, phảng phất toàn bộ thế giới thì hắn chỉ nhìn thấy một mình Catherine.

Catherine đẩy Angela ra, như phát điên hướng về phía ngược lại, không ngừng nói: "Không có khả năng, anh ta không có khả năng ở đây! Nơi này là Fox, không có khả năng! Không có khả năng!"

Cô gần như thô bạo xô đẩy đám người ra, thất hồn lạc phách chạy về phía trước, con ngươi bởi vì cơn sợ hãi tột đỉnh mà bắt đầu có chút tan rã. Những lời quát phàn nàn cô cũng không thể nghe được, cô chỉ có thể nghe được trong đầu mình đang hét lên -- Volturi! ! Volturi đã tới nơi này! Volturi!

Hắn đến, hắn đến rồi!

Nhưng cô còn chưa chạy ra khỏi quảng trường, lại nhìn thấy một người quen cũ lấy tư thái ưu nhã đi về phía cô.

Jane.

Cô ấy có được dung mạo đủ để đánh bại thiên sứ đẹp nhất, mang theo ý cười khó hiểu rất nhạt, lạnh đến trong xương. Bước chân của cô ấy nhẹ nhàng, dáng người nhỏ nhắn, giày cao gót của cô tựa như lưỡi dao đang giẫm lên đáy lòng Catherine, bình thản ung dung vững vàng đi tới, trước ngực mang theo gia huy của Volturi đầy sắc bén.

"Chào buổi tối, Catherine. Tôi hi vọng cô thấy món quà nhỏ tôi tặng cô." Jane chào cô, đi tới chỗ cô, con ngươi đỏ tươi không hề chớp mắt nhìn cô.

Catherine lập tức cứng người lại, loại cảm giác sụp đổ sắp đem cô phá hủy, không hề nghĩ ngợi hướng về phía bên cạnh chạy ra ngoài, mà ở phía trước cách đó không xa người nghênh đón cô là em trai Jane, Alec.

Chàng trai có dáng dấp cực kỳ xinh đẹp tương tự Jane.

"Không thích kẹo sao?" Alec hướng cô nhún nhún vai, từng bước từng bước tới gần, khăn lụa màu đỏ thẫm trên cổ hắn theo động tác có chút di chuyển.

Đừng... Đừng qua đây...

Catherine quay đầu lập tức chạy, Demetri đang cười đứng sau lưng cô cách đó không xa, đem kẹo trong tay ném cho cô bé bên cạnh, cười đùa hướng cô nói: "Đừng nhúc nhích Catherine, an tĩnh một chút, Caius không thích cô như vậy, ngài ấy sẽ rất tức giận. Nếu không thích Sugarfina có thể đổi loại khác, Ferrero [7] thì sao? Hay là Godiva?"

[7] Ferrero : là một nhà sản xuất sô cô la và bánh kẹo có thương hiệu của Ý và là công ty sản xuất sô cô la và bánh kẹo lớn thứ hai trên thế giới.

[8] Godiva : là một trong những cái tên được biết đến là hãng kẹp sô cô la nổi tiếng của Bỉ. Là một trong những thương hiệu đi đầu trong ngành sản xuất sô cô la nổi tiếng trên toàn thế giới.

Tôi vốn cũng không phải vì để cho hắn...

Catherine sợ hãi bất động tại chỗ, tuyệt vọng nhìn bọn họ từng bước một dựa sát vào mình. Đám người xung quanh lại tựa như rất hiếu kì, tự phát lui qua một bên nhìn xem vòng vây của bốn người chậm rãi thu nhỏ, cuối cùng đem Catherine vây khốn lại.

Cứu ... Cứu mạng...

Bên tai âm nhạc Rock n' Roll ồn ào vẫn còn tiếp tục, mạnh mẽ đến chói tai, từng chút tưng chút đập vào màng nhĩ Catherine, xé rách thần kinh là suy nghĩ của cô.

"I just wanna run, hide it away

Tôi chỉ muốn chạy đi, trốn khỏi tất cả

Run because they 're chasing me down

Chỉ vì bọn họ đã đem ta ép lên tuyệt lộ

I just wanna run, throw it away

Tôi chỉ muốn chạy đi, vứt bỏ hết tất cả suy nghĩ

Run before they' re finding me out

Chạy đi trước khi họ tìm ra tôi

I just wanna run

Tôi chỉ muốn chạy trốn

I just wanna run

Tôi chỉ muốn chạy trốn..."

Catherine không biết có phải cử chỉ điên rồ hay không, thời điểm nhìn Caius lấy một loại tư thế người thắng đầy khống chế, trong lòng chỉ còn lại một câu kia "I just wanna run" .

"Ca..." Cô phát ra một âm tiết mơ hồ, căn bản nghe không ra là muốn gọi tên ai. Có lẽ là Carlisle, có lẽ là Caius, cũng có thể là tên của mình - Catherine.

Carlisle, mọi người ở đâu? ! Mọi người đến cùng đang ở đâu? !

Không Carlisle, mọi người đừng tới, nếu không bọn họ sẽ phiền phức cho mọi người, mọi người đừng tới, đừng !

Caius dường như bay tới trước mặt Catherine, con mắt ửng đỏ kia chăm chú nhìn cô, phía sau mặt nạ mặt lóe ra ánh sáng làm người ta sợ hãi. Đó là một loại cuồng nhiệt đã kiềm chế đến cực điểm, sau đó còn có oán hận rất rõ, như Catherine đã làm một việc cực kỳ có lỗi với hắn.

Thật khó cho hắn, nhiều cảm xúc phức tạp như vậy có thể tồn tại trong mắt.

Caius đưa tay nắm cằm cô, cúi đầu tới gần cô, chóp mũi hai người như muốn đụng vào nhau. Catherine mở to mắt, nhìn ánh trăng lộng lẫy kia thuận theo bờ vai hắn trượt xuống, lạnh như băng vuốt ve qua trán mình, gò má rồi đến bờ môi, mang theo hương khí rét lạnh, cùng sáu năm trước giống nhau như đúc.

Hắn nói, ta đã tìm thấy em, Catherine.

Halloween vui vẻ.

**

Spoil chương 54:

Catherine quay đầu, giống như mình đoán, mặt nạ Caius mang đồng dạng như chiếc sáu năm trước.

...

Cô quay đầu, nhìn thấy Caius đang đằng đằng sát khí đứng sau lưng mình, cánh tay vừa rồi nắm Demetri ném đi còn chưa để xuống.

...

Một nụ hôn. Hắn phảng phất như người chết khát cuối cùng cũng bắt được một dòng nước mát.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info