ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 48: Nhà Cullen

YenHy_3105


Biên dịch: Yên Hy

Màu xanh thuần túy mang theo chút say mê.

Đây là cảm giác đầu tiên của Catherine khi ngồi ghế sau xe Angela nhìn phong cảnh trôi qua cửa sổ ô tô. Những thảm cỏ xanh mọc từ gốc cây dâng lên, hơi nước đủ và tầng sức mưa không quá nhiều biến nơi này biến thành thiên đường cho thực vật xanh.

Màu xanh đậm như nhuộm vào bên trong không khí, đem sương mù bao phủ Fox quanh năm cũng ngâm thành màu lục. Nếu không nhìn kỹ, căn bản không phân biệt được đâu là lá cây đâu là sương mù màu xanh dày đặc.

Nơi này thật sự rất giống nước Anh.

Catherine ôm Fiona vỗ nhè nhẹ lên lưng cô bé, ấn tượng về lâu đài cổ tọa lạc bên bờ sông Thames trong đầu càng ngày càng rõ ràng.

Rừng rậm ở nơi đó cũng như thế này, xinh đẹp tĩnh lặng phảng phất như tiên cảnh. Catherine vừa tháo những sợi dây ruy băng bằng lụa trên đầu, đem nhóm vú nuôi bỏ lại đằng xa, một đường bổ nhào vào bên trong màu xanh xinh đẹp đó.

Tốc độ xe của Angela sau khi tiến vào Fox thì thả chậm rất nhiều, Catherine đem cửa sổ xe mở ra, để loại không khí mang theo màu xanh biếc rót vào trong xe. Cô thay Fiona kéo mũ lên, nhẹ nhàng nói chuyện an ủi cô bé: "Fiona, chúng ta rất nhanh sẽ tới nơi, đừng lo lắng. Nơi này rất xinh đẹp, rất giống quê hương của chị."

Hai mắt cô gái nhỏ nhắm nghiền, sắc mặt bởi vì không khí lưu thông mà có ửng hồng bất thường, bờ môi tái nhợt mang theo rạn nứt. Cô tựa trên bờ vai Catherine như không có bất kỳ khí lực, chỉ có lúc xe quẹo mới có thể theo quán tính di chuyển một cái.

"Cô bé vẫn ổn chứ?" Angela lo âu nhìn Fiona, "Có lẽ một lát chúng ta nên dừng xe lại bệnh viện Fox, xem ra cô bé cần tiếp nhận chữa trị ngay lập tức."

Catherine chần chờ một chút, tiền trên người các cô sau khi trả tiền xe thì đã không có khả năng chi chả cho chỗ ở tối nay, đừng nói chi là đến bệnh viện.

Nhưng tình trạng của Fiona như vậy làm cô thực sự rất lo lắng, im lặng trong một lúc, cô tiếp nhận đề nghị của Angela, trực tiếp tới bệnh viện Fox.

Càng đi về trước, rừng rậm càng phát triển tươi tốt. Mây đen và mưa bụi từ bầu trời Seattle lén lút tới, bầu trời âm trầm bởi vì chạng vạng tối mà biến thành màu xám tro, chỉ để lại một con đường quanh co trong rừng.

Càng ngày không khí càng mang theo nhiều loại mùi tiến vào trong xe, Catherine bị một loại hương vị vừa quen thuộc vừa xa lạ kích thích một chút, đột nhiên ngồi thẳng thân thể, trừng to mắt nhìn kỹ bên ngoài. Lấy tốc độ của ma cà rồng, Catherine còn có thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh vô cùng rõ, càng không cần nói tới tốc độ xe chậm rãi như vậy.

Cô nhìn chỗ sâu trong cánh rừng rậm xanh thẳm, có một ít thân ảnh khổng lồ di chuyển nhanh chóng, từ đầu tới cuối duy trì trạng thái sóng vai với xe cô. Thân ảnh to lớn màu nâu, màu đen, màu xám bạc như một mũi tên lợi hại tự nhiên xuyên thẳng qua rừng rậm...

Sói? !

Sắc mặt Catherine lập tức càng thêm trắng bạch, vết sẹo dữ tợn đã khép lại do trước đó bị Woodland xé rách bắt đầu ẩn ẩn đau, tay ôm Fiona cũng không tự chủ bắt đầu nắm chặt.

Fox có người sói? ! Nhiều...Nhiều người sói như vậy? !

"Kaissy?" Fiona không thoải mái bỗng nhúc nhích, phí sức ngửa đầu nhìn cằm đang căng cứng của Catherine, thanh âm suy yếu như lập tức muốn gãy mất, "Chị sao thế?"

"Angela." Catherine hết sức làm cho giọng mình không có gì khác biệt, "Trấn Fox có sói không ?"

Hơn nữa còn nhiều như vậy...

"Sói? Sao vậy, cô nhìn thấy chúng sao?" Angela chỉnh xong hướng dẫn tự động của ô tô, đem điểm đến sửa thành bệnh viện Fox, ngạc nhiên quay đầu.

Ánh mắt Catherine trống rỗng lắc đầu, "Không. Tôi nhìn thấy vài con nai, nơi này có động vật ăn cỏ lớn như vậy, hẳn sẽ có động vật ăn thịt độ lớn tương đương nhỉ."

"Trong rừng rậm Fox tôi nghĩ là cái gì cũng có, gấu hay sư tử gì đó." Angela hiểu rõ cười cười, " Hệ sinh thái nơi này được bảo hộ tương đối tốt, như vậy rất có thể sẽ có. Nhưng đừng lo, chỉ cần đừng tuỳ tiện đi vào sâu trong rừng rậm, cô sẽ không gặp được bọn chúng. Tôi lớn lên tại Fox, ba năm trước lúc đó tôi còn học cấp ba, quận Mason và trấn Fox đã từng phát sinh sự kiện dã thú tập kích người, nhưng bình thường rất ít."

Đàn sói vẫn đuổi theo ô tô, thân thể Catherine căng cứng. Người sói ở Châu Âu trên cơ bản đều đã bị Caius giết sạch, thật không nghĩ tới Bắc Mỹ vẫn còn nhiều như vậy. Vận khí như vậy đen đủi như vậy sao? Đơn giản tựa như thị trường chứng khoán Phố Wall năm 1929[1], trong một đêm tan rã không còn chút nào.

[1] năm 1929, "ngày thứ Ba đen tối" đã ập xuống phố Wall khi các nhà đầu tư bán tháo đến 16.410.030 cổ phiếu trên sàn giao dịch chứng khoán New York chỉ trong một ngày. Hàng tỷ đô la bốc hơi, khiến hàng ngàn nhà đầu tư kiệt quệ.

Trải qua mười phút đồng hồ khẩn trương gian nan, rừng rậm dần dần nhường cho đường phố hiện đại. Đàn sói theo rừng rậm cũng dừng lại, không đi theo các cô nữa.

Tình huống của Fiona càng ngày càng tệ, chứng say tàu xe hành hạ cô bé sau mười bốn tiếng máy bay và sáu tiếng đi xe ô tô, rốt cuộc bộc phát hoàn toàn. Cô bất chấp xe còn đang chạy trên đường, ghé trên cửa sổ nôn tối mặt tối mũi, nước mắt sinh lý bị kích thích chảy ra, nhìn giống như cô ấy vừa khóc lóc một trận.

"Fiona!" Catherine lo lắng đỡ lấy cô gái đang không khống chế được co giật, vội vàng hướng Angela hô " Dừng xe! Mau dừng xe!"

Angela một chân đạp phanh lại, luống cuống tay chân xuống xe xem xét tình trạng Fiona. Catherine đỡ cô xuống xe, Fiona chưa đi được mấy bước đã ngồi xổm ở ven đường nôn ra. Trên thực tế từ đêm qua đến bây giờ, Fiona căn bản không có ăn thứ gì, hiện tại trong dạ dày rỗng tuếch, cái gì cũng không nôn ra. Chất dịch chua từ dạ dày như thiêu đốt cổ họng cô, làm cô thống khổ đến nói không nên lời, dạ dày còn đang không ngừng co rút.

Cô dùng sức nắm lấy tay Catherine, cảm giác như nắm lấy một viện đá cứng rắn bóng loáng, ngón tay bởi vì thống khổ mà không tự chủ dùng sức, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn. Cả người lảo đảo, nhanh muốn ngất đi, căn bản đứng không vững. Catherine nhận ra nhiệt độ trên người cô bé đang dần dần tăng lên, đây là biểu hiện của việc phát sốt.

"Bệnh viện Fox còn xa lắm không ?" Catherine lo lắng ngẩng đầu nhìn Angela hỏi.

"Qua đầu này đường cái, rẽ một cái là đến." Angela trả lời.

Catherine đem áo khoác ẩm ướt trên người cởi ra thắt ở bên hông, không nói hai lời cõng Fiona lên, Fiona lúc bắt đầu thỉnh thoảng lại run rẩy, đầu lâu vô lực rũ xuống trên vai của cô. Angela hỗ trợ xách túi, chạy chậm ở phía trước dẫn đường cho các cô.

Đem thời tiết của Fox so sánh với Seattle thì càng thấy lạnh, cũng ẩm ướt hơn. Tuy rằng chỉ mới đầu tháng mười mà thôi, nhưng nơi này đã lạnh tựa như đầu mùa đông ở Florence. Catherine liều mạng khống chế bản năng khát máu do cơn khát mãnh liệt đem tới, toàn thân cứng ngắc lấy tốc độ di chuyển của con người cõng Fiona một đường đi vào cửa bệnh viện Fox.

"Đã đến rồi, em kiên trì một chút, rất nhanh sẽ đến ." Thanh âm Catherine bởi vì yết hầu thiêu đốt mà có cảm giác trở nên tối tăm, lời nói này không biết là nói cho Fiona nghe vẫn là nói cho mình nghe.

Trong bệnh viện Fox đèn đuốc sáng trưng, đường cong của ánh sáng lộn xộn chen vào mắt Catherine, bên trong đáy mắt có một tầng nhàn nhạt màu đỏ đang muốn giãy dụa tràn lên. Dưới cơn khát, các giác quan của ma cà rồng đều được phóng đại lên vô số lần.

Catherine cắn môi, giống như sợ trong cổ họng sẽ bắn ra lửa. Cô nhìn thấy y tá cầm lấy thuốc bơm vào ống tiêm, dùng cách tuân theo quy tắc vô khuẩn -- mở cái nắp hình nón gõ bằng nhíp kim loại, trong nháy mắt những giọt nước văng ra, dưới ánh đèn khúc xạ thành những màu sắc như cầu vồng.

Gạch sứ màu xanh nhạt dưới đất bắt đầu sai lệch, những đường cong thẳng của viên gạch cong dần dần vặn vẹo, mái tóc màu đen của Angela tản ra mùi thơm mê người. Mùi thơm mùi thơm! Mỗi người ở nơi này, đều tản ra mùi vị mê người!

Những ánh sáng kia chiếu xuống trên cổ Angela, sáng bóng mê người. Catherine nghe được tiếng tim đập hốt hoảng của cô ấy, bởi vì đang mang nặng chạy nhanh mà huyết dịch càng chảy siết hơn. Cơ thể cô cứng nhắc lại, thân thể cứng rắc bên ngoài không thể khống chế nổi khao khát đang điên cuồng kêu gào ầm ỉ trong cơ thể.

"Catherine? Cô sao thế?" Angela phát hiện Catherine bỗng nhiên rất kỳ lạ, giật nảy mình, vội vàng muốn đỡ lấy Fiona trên người cô. Catherine khó khăn tránh thoát, giọng nói càng thêm căng thẳng yết ớt: "Đừng tới đây, tôi không sao!"

"Nhưng mà..."

"Angela, để tụi mình." Một giọng êm tai cho dù ca sĩ ưu tú nhất nhà hát cũng muốn thua kém. Angela quay đầu, Isabella mang theo bao tay da dày nhẹ nhàng khoác lên bả vai cô.

Cô... Cô ấy trở nên xinh đẹp hơn so với trước đây! Loại vẻ đẹp không thể tưởng tượng nổi kia, ngược lại càng giống nhà Cullen.

Chẳng lẽ gả cho nhà Cullen còn tự mang công năng chỉnh dung sao? !

Angela ngây ngốc nhìn cô, gật đầu: "Được rồi."

Vị bác sĩ anh tuấn tóc vàng trẻ tuổi ưu nhã đi tới, duỗi tay đè chặt bả vai Catherine, ngữ khí ôn nhu đến mức muốn làm người ta rơi lệ, con ngươi màu vàng nhanh chóng quan sát cô một chút, "Tôi là bác sĩ ở nơi này, Carlisle Cullen. Tình trạng của cô và bạn cô thật sự không tốt lắm, đi theo tôi, hai người sẽ có được sự chăm sóc tốt nhất."

Carlisle Cullen?

Catherine tốn sức ngẩng đầu, bởi vì cắn chặt răng mà cơ mặt căng cứng, bên trong đôi mắt màu đỏ nhạt là hung quang không cách nào che dấu được làm cô nhìn giống như tìm đến đòi nợ Carlisle. Nếu Carlisle nói một chữ không, dường như cô sẽ nhào tới cắn chết vị bác sĩ nhìn tao nhã lịch sự này.

Carlisle an ủi cảm xúc Catherine, đem Fiona ôm vào trong ngực. Fiona cảm giác mình bị một người khác bế lên, bản năng muốn giãy dụa, kinh hoảng nhìn ông, sau đó vốn không tỉnh táo lắm cô đã bị một nụ cười ôn nhu của Carlisle đánh bại hoàn toàn.

"Edward, mang cô ấy đến phòng làm việc của bố đi, cô ấy nhìn rất thống khổ." Carlisle nhìn Catherine, hai đầu lông mày có sự ưu buồn và lo âu rõ ràng. Người không biết còn tường rằng Carlisle và Catherine là bạn bè đã quen biết.

Nhưng Angela cảm thấy rất có thể, mặc dù Carlisle đối mỗi người đều rất ôn hòa, nhưng dù sao Catherine rất giống bọn họ, tinh xảo xinh đẹp giống như không nên xuất hiện tại nhân gian.

"Cô ấy khẳng định rất thống khổ, con có thể thấy được." Edward nói xong, lông mày kỳ lạ nhăn lại, anh sắp bị khao khát đối với huyết dịch giằng co với sự nhẫn nại ưu tú trong đầu Catherine làm cho đầu muốn nứt ra.

Giống như một bệnh nhân tâm thần phân liệt, thiên sứ và ma quỷ đang chém giết nhau đầm đìa máu trong đầu Catherine.

Đối với một ma cà rồng vừa gia nhập chủ nghĩa ăn chay mà nói, dạng nhẫn nại này không chút nghi ngờ nào đáng được tôn trọng. Edward nắm chặt ống tay áo dài ẩm ướt của Catherine, cơ bắp cánh tay có chút căng cứng, anh ta biết một ma cà rồng gần như sụp đổ sắp mất khống chế sẽ phát ra lực lượng mạnh mẽ như thế nào.

Mà sự cuồng loạn trong lòng Catherine làm Edward cảnh giác với cô đề cao hơn một điểm, anh có lý do hoài nghi bất cứ lúc nào Catherine cũng sẽ hóa thân thành một tên giết người điên cuồng, mặc dù sức nhẫn não của cô làm Edward rất thưởng thức.

Esme vội vàng từ bên ngoài đi tới, bên trên mái tóc quăn màu nâu chocolate còn dính không ít hạt mưa nhỏ, nhìn như đem kim cương vỡ vẩy lên tóc bà, lóe lên như sao trời.

Bà cùng Edward đem Catherine dẫn tới văn phòng của Carlisle, Edward nghe được ý nghĩ trong đầu bà "Emmett và Rosalie đều ở bên ngoài trông coi, Jacob và đàn sói cũng đang ở trong rừng rậm."

Đẩy cửa văn phòng ra, một cỗ hương vị huyết dịch tinh tế nồng đậm xâm chiếm toàn thân Catherine. Cô dễ dàng tránh thoát khỏi xiềng xích của Esme cùng Edward, trước mắt một mảnh đỏ tươi lúc chạm tới chất lỏng kia lập tức muốn nổ tung, quét sạch suy nghĩ cô.

Edward mày nhíu lại sâu hơn, anh không cần ăn, bất quá không thể không thừa nhận loại suy nghĩ này dễ dàng làm mỗi một ma cà rồng cảm thấy đồng cảm.

Bella đẩy cửa tiến vào, Edward vô ý thức ngăn ở trước người cô, đem cô ngăn cách khỏi Catherine, hướng Alice đã sớm chờ ở chỗ này hỏi:

"Em cầm tới sao ?"

"Đúng vậy, dù sao cũng ở ngay trong tủ lạnh nhà chúng ta." Alice nghịch ngợm thè lưỡi, ngồi trên tủ nhàn nhã quơ hai chân, một tay kéo cánh tay Jasper, nụ cười thuần túy rực rỡ.

Không giống Alice nhàn nhã tự đắc, Jasper nhìn chằm chằm người ngoại lai này, ánh mắt như có thể bóng băng một tinh cầu. Thân thể anh ta đứng thẳng, đây là ảnh hưởng từ thời kỳ quân nhân khi còn là con người vẫn còn giữ lại khi bị chuyển biến, chỉ là lúc đó đối tượng bảo vệ của anh ta là tổ quốc, còn hiện tại chỉ còn là một mình Alice.

Edward nghe thấy suy nghĩ cảnh cáo trong lòng Jasper, nếu như Catherine muốn thử làm tổn thương Alice, anh ta sẽ là người đầu tiên vặn gãy cổ cô.

Thở dài. Nặng nề đến gần như tuyệt vọng.

Edward nhìn về phía cái âm thanh thở dài này phát ra, nghe được trong lòng Catherine nguyền rủa cái bản năng không thể khống chế này của ma cà rồng. Anh hơi đưa lông mày lên, thì ra cô bị ép biến thành ma cà rồng, có lẽ Rosalie và cô sẽ có rất nhiều tiếng nói chung.

"Cô đã cảm thấy khá hơn chút nào không?" Alice thân thiện mở miệng, nghe như một đứa trẻ ngây thơ.

Catherine lúc này mới chú ý tới nơi này còn có người khác, hốt hoàng quay người, khóa kéo áo khoác bị xoáy lại thành một đường cong, vỗ vào chỗ ống tiêm và một lọ thuốc gluco rơi xuống đất.

Cô còn đang khẩn trương đánh giá năm ma cà rồng trước mắt, không hề nghĩ ngợi liền nhấc chân tiếp nhận bình đường gluco nhỏ kia. Bình thủy tinh nhỏ vững vàng đứng trên mặt giày ẩm ướt kia của Catherine, như đang biểu diễn xiếc vậy.

Mặc dù nói như vậy có chút không lễ phép, nhưng bộ dáng này của Catherine nhìn như tên tội phạm mới từ trong vũng bùn chạy hết tốc lực dưới mưa.

"Cô ta muốn biết chúng ta là ai." Edward nhẹ nhàng hướng Esme nói. Một giây sau, anh ta đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, ánh sáng trong mắt có chút sắc bén: "Cô ta biết chúng ta là ai? !"

Khác với biểu cảm mờ mịt trên mặt cô, những hình ảnh hiện lên trong đầu Catherine làm Edward cảm thấy không rét mà run: "Cô ta là người của Volturi ? !"


Vừa nói đến đây, không khí trong phòng lập tức thay đổi. Tiếng gầm nhẹ phẫn nộ trong cổ họng Jasper rốt cuộc cũng không thể áp chế nổi, Bella cũng níu thật chặt ống tay áo Edward, vòng bảo hộ theo bản năng khuếch tán ra, bao quanh mấy người bọn họ.

"Tôi không phải!" Catherine lập tức phủ nhận, "Tôi biết chuyện của các người từ nhìn thấy bên trong một quyển sách mà thôi. Fiona ở đâu? !"

"Nhìn thấy ?" Edward lẩm bẩm lặp lại cái từ này, giống như đối với lời giải thích này rất không tín nhiệm, nhưng cũng nói gì thêm.

"Cô bé rất ổn, cô đừng lo lắng, Carlisle sẽ chiếu cố tốt cô bé." Esme và chống của bà ấy thực sự rất giống nhau, cho dù dưới tình huống có khả năng đối mặt với người của Volturi, vẫn như cũ duy trì được sự ôn nhu.

Esme nhéo nhéo tay Bella, ra hiệu cô không cần khẩn trương, sau đó đi ra khỏi vòng bảo hộ, đi đến trước mặt Catherine: "Chúng tôi tin tưởng cháu, người của Volturi sẽ không bảo vệ cho con người, cháu không giống bọn họ. Mà Edward cũng không phát hiện cháu nói dối, đúng không Edward?"

Đối mặt với câu hỏi ôn nhu của Esme, Edward đành phải trả lời: "Trước mắt còn không có."

Alice lôi kéo cánh tay Jasper bởi vì đề phòng mà căng cứng, hướng anh lộ ra một nụ cười: "Không sao Jasper, cô ấy không có uy hiếp, em không nhìn thấy những thứ đó."

"Tôi hi vọng cháu cảm giác khá hơn chút, dù sao nhìn dáng vẻ cháu rất tệ." Esme quan sát toàn thân Catherine một chút, cân nhắc nói.

"Cảm ơn. Hiện tại tôi đã cảm giác không thể tốt hơn." Lời này vừa ra khỏi miệng, Catherine ý thức được nơi này còn có một con người có máy phát hiện nói dối, lập tức đổi giọng, " Đương nhiên có một chút hơi khoa trương, nhưng thực sự tôi cảm thấy không tệ lắm."

Edward bị suy nghĩ và động tác nhỏ cô nhìn anh ta hơi chà xát tay, nắm chặt tay Bella, thấp giọng nói: "Không sao, cô ấy không có ý muốn đối địch với chúng ta."

Bella thu lại vòng bảo hộ, chỉ chỉ đống ba lô ở cửa ra vào, "Túi của mọi người ở chỗ này, tôi đã giúp các người mang lên ."

"Vô cùng cám ơn cô."

Bella há to miệng, cúi đầu xuống giật giật khóe miệng lắc đầu, bày tỏ không cần cám ơn. Cô luôn luôn không biết cách ứng phó với những ưu đãi và cảm ơn quá mức trực tiếp.

"Cô là người mới gia nhập chủ nghĩa ăn chay thật sao?" Esme định dời đề tài di chuyển lực chú ý của Catherine. Nhìn ra được Catherine luôn ở trạng thái khẩn trương, tay dưới ống tay áo bằng vải bông thô ráp và đường cong trên cơ thể đều rất cứng ngắc.

Bà tán thán nói: "Có thể dưới cơn khát như vậy còn không công kích con người, ý trí của cháu rất ưu tú."

"Cảm ơn, trên thực tế, tôi là tân sinh." Catherine vụng về nhún nhún vai, cái động tác mà người Âu Mỹ thích dùng để diễn tả sự ung dung, giờ phút này vẫn chưa thể hoàn toàn buông lỏng cơ thể để làm được, tạo ra một chút hiệu quá buồn cười.

Esme kinh ngạc nhìn cô, "Tân sinh là người ăn chay? Thật không thể tưởng tượng nổi."

Catherine không biết nên nói gì tiếp, đối với hành vi chiếu cố tâm tình mình rõ ràng của Esme cô không quá thích ứng. Bởi vì đây là lần đầu tiên bản thân gặp gỡ bọn họ, còn rất lạ lẫm, không đáng được ưu đãi như vậy. Huống chi từ trên người Landen có một quy tắc quý báu, thỉnh thoảng luôn nhắc nhở Catherine phải cẩn thân với bất cứ người nào tự nhiên đối xử tốt với cô.

Không chừng ngày nào bạn sẽ phát hiện bọn họ trở thành kẻ thù giết cha !

Edward chỉ nghe được suy nghĩ của Catherine, cũng không rõ ràng nguyên nhân cô nghĩ như vậy. Bởi vậy anh đối với cái ví dụ này của Catherine, chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Catherine nhìn thấy nụ cười của anh ta, mới ý thức được mỗi suy nghĩ trong đầu mình đều sẽ bị Edward nghe được, cái này khiến cô hết sức khó xử, "Xin lỗi... đọc tâm thuật của anh chẳng lẽ không có chốt mở đóng gì sao?"

Nói đến điều này, tất cả người trong phòng đều cảm thấy vui vẻ. Alice khoái trá trả lời: " Đọc tâm thuật của anh ấy không có chốt mở, người duy nhất có thể cản anh ấy chỉ có Bella."

Cái giải thích này nghe tràn ngập mùi hương của cẩu lương.

Edward lần nữa cười khẽ một tiếng, Catherine nhịn không được mài răng, hối hận mình ở trường cảnh sát tại sao không có chọn môn học tâm lý học, lúc nào cũng có thể làm trống suy nghĩ của mình, nhưng có lẽ nên thử một chút với thân thể và cơ năng không bao giờ mệt mỏi của ma cà rồng để nhồi nhét mấy thứ lộn xộn này vào đầu cô suốt ngày.

A... Cái máy phát hiện nói dối cộng cộng với máy nghe trộm kia lại cười! ! !

Esme vỗ nhè nhẹ lên bờ vai cô, ôn hòa đến không tưởng nổi: "Không có việc gì, chẳng mấy chốc sẽ quen thôi." Catherine mím môi, cô nhưng không cảm thấy mình có thể có năng lực thích ứng mạnh mẽ như vậy.

Lúc này, cửa lại mở ra một lần nữa, Carlisle đi vào. Giống với lúc Catherine nhìn thấy trong quyển sách kia, toàn thân ông từ trên xuống dưới đều tản ra ánh sáng hiền hòa ôn nhu như một cha xứ. Nếu như muốn nói gì đó, thì bộ dáng của Carlisle ngoài đời đẹp trai hơn bức hình nhiều.

Edward bắt đầu tận lực đáng chết ho khan, Catherine chế trụ xúc động trợn trắng mắt, hỏi: "Fiona vẫn ổn chứ?"

Carlisle gật đầu, vô cùng tự nhiên mà thân mật ôm đi đến bên cạnh Esme: "Cô bé ngủ thiếp đi, bắt đầu từ ngày mai sẽ cho ăn gì đó, nghỉ ngơi một ngày thì ổn."

"Cảm ơn ngài, bác sĩ." Catherine thở dài một hơi, thân thể luôn căn cứng rốt cục cũng thả lỏng xuống hoàn toàn, "Tôi có thể đi xem cô bé một chút cô chứ?"

"Đương nhiên, nhưng tốt nhất đừng quấy rầy cô bé, con bé còn chưa hết sốt." Carlisle cực kỳ có phong độ thân sĩ mở cánh cửa sau lưng cho Catherine.

"Tôi sẽ không quấy rầy cô bé."

**

Spoil chương 49:

Edmond đã không có cơ hội nói dứt lời, bởi vì bàn tay Caius để trên đỉnh đầu hắn theo động tác Caius cúi người, bỗng nhiên trượt xuống bóp cổ hắn.

...

Hai tay Carlisle nắm lại cùng một chỗ đặt lên bàn, suy tư một hồi nói, " Tôi cảm thấy có lẽ vấn đề ở trên người Fiona."

...

Edward cứng đờ, mặt bỗng nhúc nhích một cái, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi: "Trước kia đến cùng là cô làm nghề gì vậy? ! Có thể dừng lại không?"

**

Lời biên dịch

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info