ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 47: Trấn Fox

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy.

" Xin chào các hành khách, cảm ơn bạn đã chọn dịch vụ của chúng tôi để phục vụ các bạn. Chuyến bay sẽ bắt đầu xuất phát từ Venice, Italy trạm cuối là Seattle, Mỹ toàn bộ chuyến bay dài mười bốn tiếng. Dự tính thời gian hạ cánh là bốn giờ rưỡi sáng, xin quý khách chú ý điều chỉnh sự chênh lệch của múi giờ. Theo dự báo thời tiết Seattle sẽ có mưa nhỏ, nhiệt độ ở mặt đất là 53.6 độ F và 12 độ C. Máy bay sắp hạ cánh, xin các hành khách chuẩn bị sẵn sàng."

Radio và đèn từ máy bay đồng thời được bật lên, Catherine nhìn máy bay chậm rãi hạ xuống, mặt đất và những ánh đèn qua thời gian cũng dần rõ ràng hơn. Có nhân viên hậu cần ở mặt đất mặt áo mưa và áo phản quang màu vàng, nhân viên lái xe buýt đang chạy về nơi này, mặt đất ướt sũng phản chiếu lấy ánh sáng, Seattle quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, vẫn đang đổ mưa.

Từ Italy đến Seattle, Mỹ. Vượt qua khoảng cách nửa Châu Âu và toàn bộ Đại Tây Dương, hành trình mười bốn tiếng. Catherine vẫn ổn, nhưng Fiona thì bởi vì đói bụng và chênh lệch múi giờ mà cả người trở nên mệt mỏi tiều tụy đến cực điểm.

Lúc đến Seattle, đã là bốn giờ rưỡi sáng giờ địa phương, chênh lệch tới chín tiếng so với Italy.

Máy bay chậm rãi trượt vào đường băng, lúc nó rơi xuống đất theo thường lệ có chút xóc nảy, Fiona lập tức bị đánh thức. Trong đôi mắt cô có không ít tia máu đỏ, ánh mắt đầy sợ hãi bất an, giọng nói hết sức yếu ớt: "Sao vậy?Xảy ra chuyện gì sao?"

Catherine ôm sát bờ vai cô, chỉ bầu trời đen nhánh có một ít đèn đường ngoài cửa sổ: "Không có chuyện gì, máy bay đáp đất thôi, em nhìn xem chúng ta đến rồi ."

Đến thành phố phía Tây Bắc tiểu bang Washington này, thành phố mưa của nước Mỹ. Seattle là kiểu khí hậu ôn đới điển hình, một năm bốn mùa mưa nhẹ nhàng, cùng nước Anh cố hương của Catherine giống nhau như đúc.

Trước kia cô cực kỳ không thích trời mưa, nhưng từ sau khi cô bị chuyển biến thành ma cà rồng, độ yêu thích trời mưa của cô lại càng ngày càng tăng.

Cô dường như từ khi trên bản đồ nhìn thấy hình ảnh của thành phố, chỉ trong một cái chớp mắt đã có cảm tình tốt với nơi này. Mây đen màu xám đậm che phủ kín kẽ bầu trời, những tòa cao ốc chọc trời đỉnh đã bị mây mù nuốt mất, nhìn như những cảnh tượng chỉ có trong những phim ma huyền huyễn.

Mưa dầm liên miên cùng nhiệt độ ôn hòa, đơn giản chính là một phiên bản khác của Anh quốc.

Có lẽ ảnh hưởng của dãy núi Olympic đã cản bớt gió nơi sườn núi, mà phần lớn mưa ở Settle đều là mưa nhỏ và mưa phùn, nhẹ nhàng như tình nhân.

Tuy nhiên cây cối nơi này lại rất to lớn, các loại cây thông, cây sồi, cây bồ đề và bạch dương được dệt thành một tấm thảm màu xanh đậm đem Seattle bọc lại. Loài cây dương xỉ thì bám vào gốc những cây cao lớn, phát triển cực kỳ tốt.

Sau khi Fiona bước xuống máy bay gần như đứng không vững, Catherine một bên đem dù che toàn bộ cô lại, một bên đưa tay dính đầy nước mưa sờ vài tờ Euro nhăn nhúm còn sót lại trong túi, thở dài, "Em cần thức ăn và nghỉ ngơi, nhưng chúng ta không còn nhiều tiền cho lắm. Vấn đề chỗ ở tại Seattle, chỉ sợ không chống đỡ tới ba ngày."

Nhưng bất kể như thế nào, đêm nay nhất định cần tìm một chỗ ở lại. Fiona là con người, lại là một cô bé, không giống Catherine có thể tùy tiện tìm một căn nhà bỏ hoang cũng có thể ở được.

Khá may mắn bây giờ không phải thời gian cao điểm của du lịch, phí khách sạn tại Seattle còn chưa đắt đến tình trạng làm người ta hít hà. Catherine chọn một khách sạn mặc dù không thuận lợi về giao thông nhưng được cái rất tiện nghi, ứng trước tiền thuê phòng trong một đêm, Catherine đem hành lý đặt trong phòng thu xếp tốt, xoáy người ra ngoài đi tìm ngân hàng đổi những tờ Euro còn sót lại thành Dolla, sau đó đi tới cửa hàng tiện lợi đối diện đường mua một ít đồ ăn.

Ánh đèn neon từ biển hiệu của những cửa tiệm lóe lên như những ngôi sao xuống con đường. Cơn mưa nhỏ từ lúc máy bay hạ cánh tới giờ làm áo khoác ngoài màu đen dài của Catherine ướt đẫm, cũng may nó vốn là màu đen, nếu không chú ý sẽ không nhận ra.

Sau khi cầm lấy số tiền dolla đã đổi, thời gian đã sắp tới năm giờ, ngân hàng mở hai mươi bốn giờ kia đã đầy ắp người, mà Seattle cũng dần dần từ giấc ngủ tỉnh lại.

Trên đường phố xe lúc này còn không được tính là nhiều, Catherine nhẹ nhàng băng qua đường, giẫm lên một đường nước chạy tới cửa hàng tiện lợi. Trong tiệm âm nhạc thư giãn, giọng hát nhẹ nhàng thâm tình của Sarah McLachlan đang hát bài hát «Angle » quen thuộc, câu hát Far away mê người được kéo dài.

> Link nhạc: =

Catherine nhanh chóng xuyên thẳng qua tại từng kệ ở hàng giữa, cầm mấy thứ giá cả coi như ổn lại có thể giữ được lâu đi tính tiền. Cho dù việc đổi từ Euro sang Dolla được lợi khá lớn, nhưng thực sự số lượng thực sự không vào mắt được vào lúc này, nên ưu thế này có thể hoàn toàn không tính.

Cũng khó trách khi nhân viên ngân hàng đã buồn ngủ đến mắt cơ hồ mở không ra lúc nhìn thấy Catherine đưa mấy tờ tiền, lập tức trợn mắt nhìn cô, như số tiền này là trò cười trong buổi công tác tối nay của cô ta.

"Tổng cộng là 20 dolla." Nhân viên thu ngân thuần thục kéo xuống hóa đơn nhỏ nhét vào túi đưa cho Catherine. Catherine trả tiền, nước mưa trên ngón tay lưu lại trên đó những vết ướt không có quy tắc.

Cô đem số tiền còn lại cẩn thận nhét vào trong túi xách, trong lòng cực kỳ chua xót oán thầm, nếu như không sớm tìm một công việc, như vậy cô và Fiona buộc phải gia nhập nhận lấy tiền cứu trợ. Vấn đề ở đây là các cô là người di cư, sẽ rất khó tìm được việc mong muốn bên trong thành phố phồn hoa này.

Xem ra Seattle cũng không thể ở lại lâu, phải tìm một nơi khác, nơi tốt nhất không nhiều người và trời thường xuyên mưa, có lẽ là một thị trấn nhỏ ở núi cũng tốt...

Xách theo túi đồ vội vã trở về, dòng người đã bắt đầu trờ nên đông hơn làm Catherine từ bỏ suy nghĩ sử dụng tốc độ ma cà rồng. Sau khi đi vào cửa khách sạn, cô cởi áo khoác xuống cầm trong tay, nhẹ nhàng lên lầu. Tiện tay giật xuống tờ quảng cáo ở cửa, Catherine đẩy cửa đi vào.

Fiona bọc lấy chăn co lại thành một hình tròn, nhìn thấy Catherine trở về cuối cùng mới thở dài một hơi: "Chị đi đâu vậy ?"

"Đi mua ít đồ, chị mua cho em một ít sữa và ngũ cốc, uống nó đi rồi hẵng ngủ." Catherine nói, đặt tờ quảng cáo lên bàn, một bên xé miếng giấy bạc đóng gói ở bịch ngũ cốc ra, đem cả hai đổ vào trong chén, một bên quay đầu nhìn dáng vẻ cau mày ủ dột của Fiona, " Lần đầu tiên em đi máy bay lâu như vậy, nhất định là khó chịu, uống cái này rồi ngủ một chút, em sẽ thấy khá hơn."

"Kaissy..." Fiona đem mặt mình vùi vào cái gối đầu trắng nõn, giọng buồn rầu, nhuộm một chút nghẹn ngào, " Em rất sợ hãi, chúng ta cần phải chạy trốn cho tới khi nào, bao giờ Volturi mới bỏ qua cho chúng ta ?."

Động tác khuấy ngũ cốc và sữa của Catherine dừng một chút, toàn thân cứng ngắc lại, há miệng nói không ra lời. Thật lâu, cô đem sữa và ngũ cốc đưa cho Fiona, nhìn cô bé ngồi xuống, uống từng ngụm nhỏ chất lỏng trong cốc, thỉnh thoảng lau một chút nước mắt.

Hốc mắt của cô gái nhỏ hồng hồng, trong mắt cũng hồng, chỉ là sắc mặt tái nhợt, bờ môi cũng không có chút huyết sắc. Một đầu tóc đỏ xinh đẹp vì đi máy bay mà trở nên rối loạn, cũng mất đi vẻ lộng lẫy ban đầu. Bất quá chỉ mới qua mười mấy tiếng mà thôi, Catherine nhìn cô ấy lấy một tốc độ không thể tin tưởng được suy yếu xuống, tựa như hoa hạ cuối thu, yếu ớt đến bất lực. Như chỉ cần đến thêm bất kỳ đả kích nào, đều có thể cuốn đi toàn bộ sinh khí của cô ấy.

"Seattle không thể ở lâu, chúng ta phải đến nơi. Chị rất xin lỗi, chị không biết cuộc sống như vậy phải thêm bao lâu." Giọng Catherine nghe thấm đầy bi thương, hai vai thon gầy có chút hướng lên trên, sau đó nhanh chóng đổ sụp xuống,, giống như đang chịu đựng một áp lực vô hình cực lớn.

Fiona trầm mặc một hồi, đem ngũ cốc sữa trong tay uống hết, rúc vào trong chăn. Catherine cái ly không lên bàn, cửa sổ thủy tinh trước mặt bị màn mưa đắp lên một tầng sương mù và giọt nước. Thật nhiều giọt nước nhỏ tụ lại một chỗ sau đó dưới tác dụng của trong lực nhanh chóng trôi xuống, qua cửa sổ bầu trời xuất hiện một kẽ hở rõ ràng.

Catherine có thể không tốn sức chút nào cũng có thể nhìn đến hướng tới của người bên ngoài , cây dù nhiều màu sắc đến thành vật trang trí trong ngày mưa tựa như những bông hoa nở rộ trong mưa. Một nửa sắc thái của Seattle đếm từ những cây dù này. Không nhớ rõ từ nơi nào nghe nói qua một câu nói đùa, nếu như bạn muốn hiểu rõ xem các sở thích khác nhau của người Mỹ về ô, như vậy nhất định phải tới Seattle, bạn nhất định sẽ tìm hiểu được rất nhiều.

Bị ý nghĩ trong đầu chính mình đùa một chút, Catherine giương khóe miệng lên dời mắt khỏi bên ngoài, tờ quảng cáo trên bàn lúc này mới hấp dẫn sự chú ý của cô. Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì, ký hiệu của Starbucks với hình hai đuôi của người cá màu lục sắc quá dễ nhận ra.

Giống như hình dáng người cá nguyên bản, luôn có thể dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Catherine đem tờ quảng cáo mở ra nhìn một chút, phát hiện là quảng cáo Starbucks tuyển dụng. Cái này khiến cô rất có hứng thú, dù sao hoàn cảnh hiện tại của các cô đã nghèo rớt mồng tơi rồi, tiếp tục như vậy nữa, căn bản vô lực chống đỡ bọn họ trốn tới chỗ xa hơn, sẽ chỉ kẹt lại Seattle.

Trụ sở chính Starbucks nằm ở thành phố Seattle, thông báo tuyển dụng bao gồm các chức vị ở chi nhanh trên toàn bộ tiểu bang Washington.Catherine một đường nhìn xuống, có một cái tên đứa tới sự chú ý của cô.

Trấn Fox.

Cô dường như chỉ cần chớp mắt đã có thể nhớ tới quyển sổ cô đã từng thấy trong thư viện của Volturi, gia tộc ăn chay kỳ lạ kia, ba năm trước từng bị Volturi xét xử nhưng lại không có bất kỳ tổn thất nào. Vị trí bọn họ ở trấn Fox

Cũng không biết nơi đó cách Seattle bao xa, cô nhớ rằng khí hậu của Fox cũng không tệ, đối với ma cà rồng tới nói. Một thị trấn được thần mưa sủng ái với rừng rậm xanh tốt và sương mù dày đặc, số người rất ít.

Nhìn nó tương đối phù hợp với yêu cầu của mình, dù sao đối với Catherine mà nói, muốn ở bên trong một thành phố như Seattle kiên trì với thực đơn ăn chay thực sự là khá khó. Cô cần một nơi vắng người nhưng nhiều động vật, dù sao hiện tại cảm giác thiêu đốt ở cổ họng cô đang dần rõ ràng hơn, đó là biểu hiện theo bản năng khi cơ thể cần máu tươi.

Catherine quay đầu nhìn một chút Fiona đang ngủ không yên ổn, rón rén đi xuống lầu, xem coi có thể tìm máy tính hoặc hỏi một chút ai đó về lộ trình. Vận khí của cô rất không tệ, đúng lúc cô lễ tân Angela lớn lên từ trấn Fox, xong ca sáng hôm nay cô ấy sẽ trở về .Cô đã đặt một chiếc xe.

Catherine hỏi xem cô ấy có thể mang theo mình và Fiona không, tiền xe sẽ được chia đều cho ba người, Angela chỉ cần bỏ ra một phần ba mà thôi. Angela cười đồng ý, cũng nói rằng tuổi Fiona còn nhỏ, coi như phiếu trẻ em nên được miễn.

Angela mang dáng vẻ điển hình của người Châu Á, làn da vàng và đôi mắt nâu, khi cô ấy cười lên nhìn đầy ngại ngùng và dịu dàng, khung xương cơ thể cũng nhỏ hơn so với người Châu Âu da trắng, nhìn cực kỳ gầy yếu. Nhưng làn da cô ấy lại rất mịn hơn nữa lại rất khỏe mạnh, mi mắt nhỏ dài, cả người đầy vẻ đẹp của người phương Đông.

Lúc Catherine liên tục nói cảm ơn mãi, Angela tò mò nhìn cô, một bên nhanh chóng sắp xếp lại văn kiện vừa nói: "Cô sao lại muốn đi Fox như vậy? Seattle không tốt sao?"

"Không, Seattle rất tốt. Chỉ là... Cô biết đó, quang cảnh thành phố không khác nhau lắm, nhưng ở thị trấn nhỏ lại không giống nhau. Nếu đã bỏ tiền ra, cũng đi một đoạn đường xa như vậy, tất nhiên cần nhìn đồ vật đáng nhìn chứ." Catherine suy nghĩ một chút, bất đắt dĩ bổ sung, " Hơn nữa chi phí sinh hoạt ở đó có thể ít hơn Seattle ít nhiều."

Angela lập tức bật cười, một dáng vẻ hiểu rõ: "Được rồi, lúc buổi tối tôi sẽ đến báo hai người."

"Cảm ơn."

"À đúng rồi." Angela giữ chặt ông tay áo ướt sũng của Catherine, cố làm ánh mắt mập mờ, "Tại Fox còn có một điều đặc biệt, đó chính là hấp dẫn những người có nhan sắc xinh đẹp. Tôi cam đoan, nếu cô đi, Fox nhất định sẽ náo nhiệt một trận ."

Catherine sửng sốt một chút, theo bản năng nghĩ đến gia đình Cullen chưa bao giờ gặp. Cô đánh cược, gia đình Cullen nhất định là viên đá quý giá nhất của Fox, mỗi một viên lấp lánh rực rỡ, hoàn mỹ vô khuyết.

"Hơn nữa còn tạo ra rất nhiều người xinh đẹp." Catherine cũng hướng Angela thật lòng trêu chọc. Cô nương tóc đen lập tức đỏ mặt, cười ngượng ngùng.

"Hẹn gặp lại, thiên sứ tiểu thư."

"Ha ha, hẹn gặp lại."

...

An bình bị đánh vỡ vào giữa trưa.

Khi đó Renesmee đang cùng Jacob ngồi trên đồng cỏ, học cách làm sao để bện lưới bắt mộng. Rừng cây xanh tươi của Fox vây quanh cô bé, ánh mặt trời nhạt giống như một tầng lụa vàng phủ trên người cô. Jacob cực kỳ chăm chú nhìn cô bé, thuần khiết xinh đẹp như một thiên sứ.

Cô bé yêu tất cả đồ vật có liên quan tới Jacob, hơn nữa còn ôm nhiệt tình rất lớn. Những sợi dây thừng, lông vũ và mảnh trúc nhỏ ở trong tay Jacob phảng phất như được trao cho linh hồn, từng phần của chiếc lưới bắt mộng vô cùng tinh xảo kia như ma thuật hiện ra.

So sánh với sự yêu thích của Renesmee, Rosalie thì không được thân thiện như vậy, cô ấy rất nhanh coi Jacob là hung thủ đoạt con gái ruột của cô. Ở phương diện này, Rosalie còn cực đoan hơn so với Bella, bởi vì cô thực sự quá thích trẻ con.

Renesmee năm nay ba tuổi, nhưng tâm trí và dáng người cũng đã phát triển thành dáng vẻ con người mười hai mười ba tuổi mới có. Huyết thống nửa con người nửa ma cà rồng làm cô bé phát triển nhanh chóng, cô đã có thể trưởng thành.

Alice giống như tinh linh nhảy xuống từ lầu hai căn nhà được bao quanh bằng cây cối màu xanh, thân ảnh nhanh nhẹn quét qua vô số cửa kính bằng pha lê trong suốt của nhà Cullen, một thân ảnh hoàn mỹ. Cho dù động tác khó khăn đến đâu thì cô cũng có thể làm ưu nhã như vậy, ngay cả đĩa bánh nhân quả trong tay cô không xê dịch một chút nào.

"Bánh vừa mới ra lò. Esme đặc biệt làm cho hai người, nếm thử một chút xem." Tinh linh có mái tóc đen nhẹ nhàng di chuyển đến trước mặt Renesemee, đem bánh đặt trên bàn, nụ cười trên mặt giống tia nắng đầu tiên, làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp khi nhìn vào.

Jasper theo thật sát bên người nữ thần của anh ta, ánh mắt một giây cũng không từ trên người cô nàng dời đi, biểu cảm bình thường luôn lãnh đạm cũng chỉ thay đổi trước mặt Alice, giống như bây giờ.

"Bella và Edward đâu rồi?" Renesmee nâng khuôn mặt xinh đẹp lên hỏi.

"Bọn họ đang ở phòng dương cầm, cháu biết đó, nhiệt tình của Edward đối với âm nhạc đúng là không gì sánh kịp."Alice trả lời, âm sắc tuyệt đẹp kỳ ảo như hạc cầm [1].

hình

Alice vừa dứt lời không bao lâu, Isabella và Edward đã nắm tay đi ra. Bella hướng Jacob chào, sau đó ngồi xuống bên người Renesmee, nhìn cô bé và Jacob cùng bện rất nhiều lưới bắt mộng, mái tóc quăn màu nâu đậm theo động tác nghiêng đầu của cô mà chảy xuôi xuống dọc theo nếp quần áo.

Cho dù có thêm nhiều từ ngữ tinh tế hoa lệ nữa cũng không thể miêu tả ra cảnh tượng tốt đẹp này, không chỉ bởi vì bộ dáng mỗi người ở đây đều có thể coi là vô cùng kinh diễm, hay là bởi vì thời tiết và không khí nơi này, biển hoa đầy ánh mặt trời. Bạn không thể nói được ai là người xinh đẹp nhất ở đây, nhưng giữa hai người bọn họ có thể nhận ra được lưu luyến ôn nhu mà không cần phí công quan sát.

Nếu như nói thiên đường có hình dạng, vậy thì có lẽ là như nơi này.

Lúc này, Alice vẫn còn đang nhảy múa vui vẻ trong khung cảnh đẹp kia bỗng nhiên bị một vật vô hình kiềm chế. Nét mặt của cô bắt đầu biến hóa, vẻ ôn nhu mê người đến không chân thật đang lấy tốc độ nhanh nhất biến mất, bờ môi đỏ tươi cũng mím chặt thành một đường thẳng sắc bén.

Jasper là người đầu tiên chú ý thấy Alice không thích hợp, lập tức nắm chặt tay cô giúp cô thư giãn : " Sao thế em?"

"Có một ma cà rồng lạ, đêm nay sẽ đến Fox." Edward nhíu mày, như nếp uốn trên bề mặt tơ lụa trơn nhẵn

"Có hai con người đi cùng cô ta."Alice nhanh chóng bổ sung, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm phía trước, đôi khi di chuyển, như nhìn một thứ người khác không nhìn thấy.

"Bella, có một người là bạn học của em, Angela." Edward quay đầu nhìn vợ mình, trong đôi mắt có một chút ám sắc lắng đọng, " Cô ấy đi cùng ma cà rồng kia, cô ấy đem ma cà rồng đó dẫn tới Fox."

"Cái gì?" Bella lập tức đứng lên, lông mày tinh xảo vặn cùng một chỗ, "Cậu ấy bị uy hiếp sao? !"

"Không, không phải." Alice lắc đầu, "Các cô ấy xem ra chung đụng được rất hòa hợp, chỉ có... Chỉ có cái cô gái nhỏ tóc đỏ kia, tình trạng hình như không quá tốt, giống như đang sinh bệnh."

Nghe được câu này, cơ thể căng cứng của Bella cũng buông lỏng một chút, ít nhất nói rõ Angela khả năng không có nguy hiểm tính mạng: " Cô ấy là ma cà rồng ăn chay sao?"

"Đúng vậy, có vẻ như cô ấy vừa mới gia nhập người ăn chay không lâu." Alice chớp chớp con mắt đã khôi phục tập trung, linh khí lại về tới đáy mắt của cô, "Con mắt của cô ấy còn lưu lại huyết dịch màu đỏ nhạt."

"Nhưng cô ta lại có thể cùng hai con người ngồi cùng nơi nhỏ như xe hơi, còn bình yên vô sự?" Rosalie cười lạnh thành tiếng, mái tóc quăn màu vàng rực rỡ vô cùng lóa mắt đầy tính xâm lược, "Nói đùa gì vậy."

"Chúng ta phải đi tìm Carlisle, ông ấy còn ở trong bệnh viện." Alice nói nhanh, mỗi lúc cô khẩn trương thì tốc độ của cô đều như vậy.

"Vậy chúng ta bây giờ lập tức đi." Edward nắm chặt tay Bella, mười ngón quấn quít, chặt chẽ không thể tách rời, tựa như cầm lấy toàn bộ thế giới.

"Đàn sói trước khi các cô ấy tiến vào Fox sẽ luôn chú ý." Jacob ôm Renesmee, "Cần chúng tôi đem các cô ấy cản lại không? Cô ta chỉ có một người, chuyện này rất dễ dàng."

Nghe tin mà đến Esme bác ý nghĩ của Jacob: "Còn không biết cô ấy có năng lực đặc thù hay không, mà lại trên xe còn có hai con người, đàn sói không thể hiện thân, sẽ dẫn tới phiền toái lớn ."

"Chúng ta đi tìm Carlisle, trở về lại thương lượng nên làm gì."

"Được, nhờ mọi người."

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiệt liệt hoan nghênh đại đội sản xuất cẩu lương xuất hiện !!!

**

Spoil chương 48:

Đàn sói vẫn đuổi theo ô tô, thân thể Catherine căng cứng. Người sói ở Châu Âu trên cơ bản đều đã bị Caius giết sạch, thật không nghĩ tới Bắc Mỹ vẫn còn nhiều như vậy.

...

Chẳng lẽ gả cho nhà Cullen còn tự mang công năng chỉnh dung sao? !

...

"Cô ta muốn biết chúng ta là ai." Edward nhẹ nhàng hướng Esme nói. Một giây sau, anh ta đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô, ánh sáng trong mắt có chút sắc bén: "Cô ta biết chúng ta là ai? !"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info