ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 45: Gặp nguy

YenHy_3105

Biên dịch : Yên Hy

Thị trấn trong đêm chưa từng lạnh như vậy, Fiona đem mái tóc dài của mình xõa xuống, coi nó thành tấm thảm đem cô bao lại. Đèn pin trong tay không ngừng run rẩy vì người cầm nó đang chịu sự tra tấn từ những cơn gió lạnh, cứng ngắc không còn chút sức lực nào.

Con đường nhựa dưới chân ướt sũng, ánh đèn chiếu xuống lóe lên những ánh sáng lạnh. Hơi lạnh từ mặt đất tranh nhau bao vây lấy cô gái nhỏ, làm bước chân cô càng khó nhọc hơn. Fiona thỉnh thoảng hà hơi ấm vào lòng bàn tay, hơi thở trắng yếu ớt bay vào giữa những ngón tay cô, rất nhanh đã biến mất không còn chút gì.

Cô sờ lên bắp chân của mình, lạnh băng cứng ngắc, đôi giày dưới chân cũng bởi vì khí ẩm và nước đọng trên mặt đường mà càng trở nên lạnh lẽo hơn. Giày đã ướt một khối, đang không có quy tắc lan lên trên, làm bước chân cô càng thêm chậm chạp nặng nề.

Trên cây cối xung quanh thỉnh thoảng có giọt nước rơi xuống, rơi vào trên người lạnh đến thấu xương.

Fiona xách làn váy phí sức tiến về phía trước, lâu lâu sẽ có một chiếc xe hơi lái ngang qua, tốc độ quá nhanh tạo thành một trận gió lạnh, thổi tới làm cô không ngừng nhảy mũi, đầu cũng có chút đau nhức.

Trong màn đêm lạnh, ngay cả tiếng chim cú mèo và tiếng dế bình thường hay nghe thấy cũng sẽ bị át đi mất, trận giằng co với đêm tối trước mắt như không có điểm cuối cùng. Fiona nhìn một chút con đường phía trước, lại quay người nhìn phương hướng cô muốn đi, đen nhánh đầy âm u.

Nói không sợ là giả, Fiona chưa từng đi vào núi muộn như vậy, từ sau khi thầy cô qua đời, buổi tối cô đều mở đèn để ngủ, cho đến khi Catherine xuất hiện, cô mới nhận ra ban đêm không khó chịu đến như vậy. Cho dù lúc nào cô bất chợt tỉnh dậy, Catherine luôn ngồi ở trên bệ cửa sổ, sẽ trò chuyện với cô.

Loại cảm giác có một ai đó bầu bạn, có người bảo vệ. Từ trên người Catherine, Fiona thấy được dáng vẻ một gia đình nên có.

Bởi vì thời gian cô phù thủy nhỏ sinh sống ở trấn nhỏ này quá an nhàn dẫn đến thiếu kinh nghiệm và rèn luyện, nên thật ra tính cách so với cô gái bình thường không khác biệt mấy, thời gian mười sáu năm đời người ngắn ngủi, không đủ để cô xử lý tình huống lạ lẫm này.

Chiếc váy bị những bọt nước lúc đi đường dính lên, những vết bẩn màu đen màu xám bắt đầu leo lên dọc theo vải vóc màu xanh, hình thù kỳ quái lấm tấm xuất hiện đầy phần mép váy.

Cô hít mũi một cái, suy nghĩ linh tinh, ý đồ dựa vào nói chuyện để xua tan sự sợ hãi cô độc mà đêm tối mang tới: " Kaissy là đồ đáng ghét, nói đi là đi còn để lại một đống lời không chịu giải thích. Chị sợ Volturi như vậy còn dám đi một mình, chị có còn sợ chết hay không hả!"

"Volturi thật sự có khủng bố như vậy sao, chị sao lại muốn đi một mình, chúng ta có thể cùng nhau tìm cách mà, đồ đáng ghét! Lạnh quá đi mất..."

Lại có một chiếc xe hơi từ bên cạnh nhanh như tên bắn vụt qua, đèn pha xe đáng chết làm trước mặt Fiona thành một mảnh trắng xóa, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Sau đó cô không chút đề phòng nào giẫm vào một hố nước, một nửa bộ váy bị ướt đẫm, cơn rét lạnh đột nhiên xuất hiện làm hô hấp cũng có chút khó khăn.

Tiếng động cơ xe nổ làm giật mình những con chim đang ngủ say trong rừng cây, trong lúc nhất thời, những tiếng chim vỗ cánh bay náo nhiệt từ trên đỉnh đầu truyền đến nhưng rất nhanh lại quay trở lại yên tĩnh.

"Ha ha ha..."

Lúc này, một tiếng cười khẽ xuất hiện xung quanh bóng tối làm người ta bỡ ngỡ, như con rắn độc đang bò ra, trầm thấp quanh quẩn trong không khí. Fiona cảnh giác mà đưa đèn pin trong tay lướt qua bốn phía, không thèm để ý hai chân vẫn còn đang ngâm trong hồ nước lạnh băng đục ngầu, vểnh tai cẩn thận lắng nghe động tĩnh chung quanh.

Thính lực của phù thủy mạnh hơn so với con người gấp mấy lần, khi Fiona đang hết sức chăm chú nghe chung quanh, những tiếng lá cây xào xạc, còn có tiếng động vật gì đó đang nhanh chóng chuyển động, cùng với tiếng cười làm người rùng mình, cùng nhau xông vào lỗ tai Fiona.

Tốc độ như vậy, cực kỳ giống...

"Kaissy? Là chị sao?" Fiona thăm dò gọi tên Catherine, không có bất kỳ hồi âm nào.

Thanh âm càng ngày càng gần, Fiona ý thức được nếu như chính mình còn đứng tại chỗ là rất ngu xuẩn. Bản năng muốn chạy về trấn nhỏ bị cô gắt gao áp chế xuống, khi không rõ đối phương là gì, cô không dám tùy tiện dẫn nó về trấn nhỏ.

Cô bắt đầu chạy về hướng núi, đột nhiên vận động dữ dội làm tuần hoàn máu không được thoải mái, chân cô cảm nhận được từng cơn đau. Fiona chạy lảo đảo, đèn pin cầm tay lộn xộn quét qua rừng cây, làm càng nhiều chim chóc sợ hãi bay lên trời.

Trong lúc nhất thời, tiếng hơi thở mất trật tự, tiếng bước chân giẫm đạp lên những cành lá khô, tiếng chim chóc đập cánh và tiếng cười nhẹ quỷ quyệt kia quấn quýt lấy nhau, giống một tấm lưới đem rừng cây vây kín lại không còn một kẽ hở, bắt lấy cô gái đang chạy trốn đầy sợ hãi, đem cô siết chặt lại.

Fiona không biết đến cuối cùng đã chạy bao lâu, cô chỉ cảm thấy chân mềm nhũn không còn chút sức lực, giẫm trên đất có một loại cảm giác giống như đang giẫm trên bông. Ngực như muốn nổ tung, máu nóng trong cơ thể vì vận động kịch liệt mà sôi trào, đánh vào trong lỗ tai làm cô chỉ nghe được như tiếng ong ong và tiếng thở nặng nhọc của mình.

Không khí mềm mại vô hình bỗng nhiên bị rút ra lại nhanh chóng đè ép vào phổi, biến thành từng lưỡi dao sắc bén, cô cảm giác được bên trong cổ họng của mình có một cỗ hương vị ngòn ngọt tràn ra, trong lồng ngực như có một ngọn lửa nóng bỏng quấy phá bên trong.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một người đàn ông làm Fiona giật nảy mình, cô hét lên một tiếng, đèn pin rơi xuống đất, lăn đến chân một cây đại thụ. Ánh đèn trắng bệch chiếu trước mặt người đàn ông, mái tóc ngắn màu vàng dính nước, một vài sợi dán trên cái trán trằn, đôi mắt màu đỏ tỏa ra ánh sáng, bên trong hàm chứa dục vọng săn giết.

Ma cà rồng.

Fiona như có thể chắc chắn, da thịt trắng bệch quá phận và con mắt đỏ đều truyền tín hiệu như vậy cho cô, càng không cần phải nói khi đối phương nhếch miệng cười, trên răng nanh bén nhọn có hàn quang lạnh lẽo như trên lưỡi hái của thần chết.

"Đừng sợ, vật nhỏ, tôi chỉ là có chút hiếu kỳ với câu nói của cô thôi." Người đàn ông cúi người, vẻ mặt nhàn nhã, như đang trêu chọc một con thú cưng nhỏ mà thôi.

"Cái...cái gì?" Giọng nói của Fiona bắt đầu phát run, không biết là bởi vì sợ hãi hay là do rét lạnh.

Màu mắt của người đàn ông này rất đỏ, đỏ như có máu đang chảy bên trong, không giống với màu mắt đỏ nhạt mềm mại của Catherine, ánh mắt ông ta đầy tính xâm lược. Fiona nhớ tới lời Catherine nói, chỉ cần là ma cà rồng hút máu người sẽ có đôi mắt đỏ như vậy, phảng phất như nhuộm đầy lửa địa ngục.

"Câu vừa rồi của cô có từ Volturi, cô biết bọn họ sao?" Người đàn ông có chút hăng hái nhìn vật nhỏ trước mắt, như con cáo thấy được con mồi.

Con người không thể biết thân phận ma cà rồng, nếu không nhất định sẽ chết.

Fiona lập tức theo bản năng phủ nhận, "Tôi không biết bọn họ." Vừa nói, cô dè dặt quan sát một chút người đàn ông trước mặt, chẳng lẽ ông ta là người của Volturi sao? Volturi nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao?

"Nói dối là không tốt, tiểu thư nhỏ ạ." Trong nháy mắt người đàn ông đã tiến đến trước mặt cô, xích lại gần Fiona ngửi ngửi, nhếch lông mày lên, "Mùi trên người cô em hơi nhạt nhỉ, so với người chết còn nhạt hơn, thật là kỳ lạ. Nếu không phải cô em đây lầm bầm lầu bầu nói chuyện, tôi thực sự không nhận thấy được cô em."

Fiona theo bản năng lui về phía sau, trong đôi mắt xanh biếc chứa đầy sợ hãi, tốc độ người đàn ông quá nhanh, như Catherine. Ánh đèn từ phía sau lưng gã chiếu tới, đem cả khuôn mặt gã ngâm vào trong bóng đêm, chỉ còn lại cặp con ngươi đỏ đến kinh hãi, giống như con mắt thần trên cây trượng của Pharaong.

"Ông muốn làm gì?" Cô kinh hoảng hỏi.

"Không làm gì, tôi chỉ đói bụng." Gã đàn ông ti tiện cười lên.

"Ông cút đi!"

Fiona đẩy gã ra, lại như đẩy một pho tượng bằng đá cẩm thạch, mặc dù rõ ràng cô đã dùng đủ mười phần khí lực nhưng đối phương vẫn đứng im bất động.

Cô như phát điên chạy về phía sau, không cần mấy bước đã nhìn thấy người đàn ông như ma quỷ đứng trước mặt mình, tựa như cơn ác mộng không thể xua đuổi. Fiona tuyệt vọng ý thức được, mình căn bản không có khả năng trốn thoát khỏi một ma cà rồng đang bị bản năng đi săn chi phối.

"Volturi sẽ cảm ơn tôi, vì tôi đã giúp bọn họ giải quyết một kẻ phá hủy luật pháp." Gã đàn ông nói, từng bước một đi đến trước mặt Fiona, đưa tay nắm cô lên, không tốn một chút sức, như Fiona chỉ là một con búp bê vải, "Nói cho cô em một bí mật, theo bình thường mà nói, con người càng đặc thù, thì mùi của máu càng ngon."

Gã cười, lộ ra răng nanh cắn về phía cổ Fiona.

"Cứu mạng --!"

"Cút đi --!"

Một giọng nữ giận dữ quen thuộc truyền tới, Fiona chỉ cảm thấy có người vụt qua nhanh chóng, ngay sau đó bàn tay nắm lấy bờ vai mình đã biến mất, sau đó bị nặng nề ném xuống đất, mồ hôi ướt lạnh, ngay cả hô hấp cũng không tìm được tiết tấu. Cô ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn một cô gái cao gầy thon thả đứng cản trước mặt mình, thân thể căng thẳng, khí tức trên người như đang rất thất thường, nhìn ra được đang rất tức giận.

"Kaissy?" Fiona ngay ngốc nhìn bóng dáng quen thuộc này.

Catherine nhanh chóng nhìn cô một cái, tiếp tục đưa cô ngăn ở phía sau, đôi mắt màu đỏ nhạt nổi giận đùng đùng nhìn chăm chú người đàn ông bị cô đụng bay ra ngoài một khoảng cách. Lúc cô rời đi trên đường phát hiện bên trong cánh rừng ngoài rìa thị trấn có vài thi thể bị vứt lung tung, mới ý thức tới có lẽ còn có ma cà rồng khác đã đi vào thị trấn nhỏ này.

Không có chút do dự, Catherine lập tức quyết định trở về nơi này, quả nhiên từ những cổ thi thể kia phát hiện ra ma cà rồng lang thang nhờ năng lực ánh mắt tử vong.

Hắn đang định giết chết Fiona!

"Cách xa cô ấy ra! Cũng cách thị trấn này xa một chút!" Catherine hướng về người đàn ông đã đứng dậy tức giận rít gào lên. Đối phương nhìn Catherine một chút, kinh ngạc nhìn đôi mắt đặc thù của cô, nhưng vẫn không thể nghi ngờ người phụ này nhất định là ma cà rồng.

"Làm một ma cà rồng, lại đang bảo vệ một con người ?" Người đàn ông cười ha ha, trong ánh mắt cất giấu đầy âm độc, "Cô biết cô đang làm cái gì không ?"

Catherine trầm mặc cắn răng, cô biết trong vô tình mình đã đem tất cả quy định Volturi đều phá vỡ một lần, chỉ sợ đem cô nghiền xương thành tro, hoặc chém đầu răn đe, treo ở nơi cao nhất Volterra cũng không đủ để làm lắng xuống cơn tức của Volturi.

Nhưng cô không thể nhìn Fiona chết, cô làm không được.

"Ông câm miệng đi!" Catherine hung tợn cảnh cáo đối phương, bàn tay đột nhiên nắm thành quyền, bắp thịt trên cánh tay trắng nõn căng lên, mạch máu màu tím lúc ẩn lúc hiện. Nọc độc tàn phá trên miệng, thần kinh Catherine đều căng thẳng cô biết sớm muộn sẽ có một ngày như vậy, nhưng dường như đến có chút quá nhanh.

Người đàn ông hoạt động cổ một chút, hai cánh tay rung lên làm bộ dáng tùy thời nghênh chiến, "Cô đã phá hư luật pháp, cô là tội nhân! Thử nghĩ một chút nếu Volturi biết sẽ như thế nào nhỉ, cô cùng vật nhỏ kia, sẽ chịu trừng phạt là gì?"

Còn có thể có dạng gì khác nữa ? Chịu đủ tra tấn trong cái địa ngục kia, đó là tất cả kết cục cuối cùng của những kẻ có tội, không có ngoại lệ.

Catherine mang theo phẫn nộ trầm mặc làm cho người đàn ông cảm giác gã đang nắm trong tay thế cục, gã hướng Catherine mở ngực ra, coi Catherine như con chó tháy chủ nên vẫy đuôi mừng rỡ, "Nơi này cách Volterra không quá xa , cô biết mà. Tuy nhiên tôi rất thưởng thức dũng khí của cô, dám ở trong địa bàn Italy trắng trợn đối nghịch với Volturi."

Nói rồi, gã bỗng nhiên hạ giọng, phảng phất đang dẫn dụ cái gì đó, " Cô hẳn nên cảm ơn tôi, tôi đang giúp cô, chỉ cần giết vật nhỏ kia là không sao cả. Còn cô em đây, có lẽ cô nên thử hối lộ tôi."

Catherine nhìn gã duỗi lưỡi ra mập mờ liếm môi một cái, lông mày cau lại càng sâu, chán ghét làm cho dạ dày cô cuộn lại.

"Kaissy..." Fiona nhịn không được kêu Catherine một tiếng, co lại trên mặt đất lạnh đến phát run.

"Thế nào, suy nghĩ một chút đi?"

"Ông sai rồi ." Catherine lạnh băng mở miệng, nhìn chằm chằm cổ họng của đối phương hận không thể lập tức nhào tới đem cổ gã cắn đứt,"Muốn gạt Volturi căn bản không cần phiền toái như vậy."

"Phải không?"

"Chỉ cần ông chết, bọn họ sẽ không biết." Catherine nói, đột nhiên giống như mũi tên xông ra ngoài, nhanh như chớp bấu vào tay gã, thuần thục đem vai gã ta hung hăng đè xuống đất.

Người đàn ông sững sờ, không nghĩ tới khí lực của Catherine mạnh hơn mình nhiều như vậy, lập tức ý thức được có lẽ Catherine còn là tân sinh. Gã nhấc đầu gối hướng tới phần lưng Catherine đánh tới, Catherine thuận thế hướng về phía trước lăn một vòng, tránh khỏi công kích của gã.

Lúc này, tiếng thét chói tai của Fiona làm Catherine vội vàng quay đầu lại. Cô di chuyển nhanh tới tóm lấy bả vai người đàn ông, một cước đá vào phần bụng gã. Người đàn ông đâm vào một thân cây, tiếng thân cây gãy rụng vang lên, ầm ầm ngã xuống. Trong rừng cây càng ngày càng huyên náo, tiếng các loại động vật thay nhau vang lên.

Lực lượng của tân sinh là thứ ma cà rồng bình thường không có cách nào so sánh, nhưng lại thường thua ở trên phương diện kinh nghiệm chiến đấu. Catherine đã học bổ túc ở trường cảnh sát, huấn luyện chiến đấu căn bản vẫn phải có, chỉ là không biết có thể ứng phó ma cà rồng trước mặt này hay không.

Đây là một trận đánh giằng co của kỹ xảo và lực lượng.

Cuối cùng, Catherine bóp lấy cổ người đàn ông dùng sức vặn, tiếng xương cốt vỡ vụn rõ ràng truyền vào lỗ tai cô, giống như đang ra sức xé một cái xiềng xích cũ rỉ sét, cái thanh âm đó làm da đầu người tê dại.

Cô đang giết đồng loại cô.

Catherine nhìn chằm chằm gã, lực đạo trên tay cứng ngắc, giống như đang do dự có nên tiếp tục hay nên buông tay. Giết một ma cà rồng và giết người có khác nhau hay không? Catherine có chút mê muội, cô bây giờ so sánh với trước kia thay đổi quá nhiều, từ lúc bắt đầu vì che dấu thân phận mà đánh một người da đen trọng thương, cho tới bây giờ lại muốn giết chết đồng loại.

Tuy rằng tên da đen kia vốn là một kẻ bán ma túy, giết ông ta cũng không quá đáng. Tựa như ma cà rồng này, đã giết không biết bao nhiêu người, cô coi như đang vì dân trừ hại đi.

Nhưng, nói đến ma cà rồng giết người. Chỉ sợ trên thế giới này, cũng không tìm được sinh vật giết người nhiều hơn đám ma cà rồng mấy ngàn tuổi ở Volturi kia.

Catherine thất vọng phát phát hiện mình vẫn không thể thoát khỏi ảnh hưởng của cuộc sống sinh hoạt con người, ảnh hưởng đến nhiều mặt. Cô không biết bao lâu nữa mới có thể thu hồi những suy nghĩ ngu xuẩn buồn cười này lại, nhưng lại hoài nghi nếu quả thật có một ngày nào đó cô không còn nhân tính nữa, có thể sẽ biến thành bộ dáng kẻ cô từng ghét nhất hay không.

Khi cô còn đang do dự, có tiếng chó sủa và nhiều ánh sáng từ đèn pin từ xa truyền tới. Fiona sắc mặt trắng bệch nói : "Là kiểm lâm, bọn họ phụ trách bảo vệ phiến rừng chống gió này."

Catherine sững sốt một chút, còn chưa kịp nói cái gì, đã thấy người đàn ông trong tay tránh thoát. Bụng có một cơn đau nhức, cô đã bị đụng ra ngoài, lăn xuống dưới đất.

"Kaissy!" Fiona vội vàng dùng cả tay chân bò tới đỡ cô dậy.

" Các người cứ đợi Volturi đến xử lý đi, tôi sẽ rất vui làm chứng nhân cho tội của các người." Người đàn ông nói xong, lấy tốc độ cực nhanh biến mất ngay tại chỗ.

Catherine đứng lên muốn đuổi theo, nhưng ánh đèn và tiếng chó sủa xung quanh càng ngày càng gần, cô không thể không buông tha ý tưởng truy đuổi, xoay người ôm lấy Fiona, nhẹ nhàng biến mất trong đống hỗn độn này, giống như cái bóng im lặng không tiếng động.

**

Spoil chương 46:

"Không --!" Fiona hét lên, con mắt màu xanh lục bỗng nhiên thắt chặt, "Nơi này là nhà của em, em nhất định phải ở lại đây!"

...

"Nhưng chúng ta có hai người, chị nghĩ số tiền còn xót lại của chị chỉ đủ để chúng ta đến Seattle, Mỹ. Chỗ kia không tệ, có mưa dầm hàng năm, có thể tiết kiệm không ít chuyện, ít nhất không sợ hãi né tránh ánh nắng mặt trời."

...

"Ta mang đến một người em sẽ cảm thấy hứng thú." Aro mở miệng, trong thanh âm nhuộm lấy ý cười quái dị, "Trong trí nhớ của hắn, có Kaissy."

**

Lời biên dịch :

Gia đình Cullen sắp lên sàn rồi. *tung bông*

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info