ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 42: Tuyệt vọng

YenHy_3105

Lại up trễ, thành thật xin lỗi mọi người.  Mọi người đã được nghỉ tết chưa ?

-------

Biên dịch : Yên Hy

Sau cơn bão, Venice vẫn còn mưa rất lớn, như một tấm vải bằng thủy tinh từ bầu trời lăn qua những tấm mây đen rơi xuống mắt. Phảng phất như tất cả những thời tiết xấu đều bị nhét vào trong bầu trời Venice, hơi nước nồng đậm còn chưa lấy đi hết mùi máu tươi ở nơi này.


Nơi này là vách đá biển Sobola, dưới bầu trời mưa xám xịt, đang vô cùng kiềm chế như sắp sụp xuống. Trận chiến của Volturi và nhóm máu săn đã kết thúc trước hừng đông, mà trận chiến kết thúc biểu thị cho màn xét xử cuối cùng đã đến.


Đêm trăng tròn vừa qua, uy hiếp và tổn thương từ người sói đã biến mất, chỉ để lại người thắng cuối cùng và hài cốt khắp nơi trên mặt đất.

Hỗn hợp nước mưa và huyết dịch phơi bày trên mảng đất trống tại vách đá, dọc theo các vết nứt lộn xộn do bị gió và nước mài mòn, bề ngoài tảng đá màu vàng đã bị thay thế bằng màu đỏ quỷ quyệt.

Nhóm máu săn đã thất bại trong trận chiến này, cái giá phải trả là tất cả bọn họ phải nhận lấy cái chết từ Volturi. Máu săn là nhân loại chính là nạn nhân đầu tiên, hình phạt của bọn họ cũng giống như ma cà rồng - tứ chi bị đập vỡ, đầu thì bị kéo xuống. Bởi vì không có khả năng hồi phục, cho nên không cần lửa để đốt chúng.

Tất cả xác chết và tàn thi thể như rác rưởi bị vứt bỏ chồng chất ở một bên, mạch máu vỡ vụn bị nước mưa tách ra khỏi tứ chi chảy thành sông.

Mùi máu tươi nồng đậm và mùa của nước mưa ngập trong không khí, dày đặc đến hoảng hốt, giống như mùi bị nhưng thi thể mềm đầy máu bao quanh, làm người ta buồn nôn.

Nhóm máu săn thất vọng xếp hàng quỳ bên bờ vực, bị nhóm ma cà rồng Volturi dù đã trải qua trận chiến kịch liệt những số lượng vẫn rất đông vây quanh. Đồng phục là áo choàng dài thuần đen lê trên đất, sóng vai đứng cùng nhau, nhìn bọn họ như một hàng rào không thể phá hủy, bất động, cứng rắn như sắt thép.


Nước mưa cọ rửa trên người bọn họ, phảng phất xối qua những tác phẩm điêu khắc tinh mỹ.


Trận chiến này thẩm phán là Volturi, kẻ chấp hành chỉ có một mình Caius, những thủ vệ khác trừ Demetri đã bị phái ra bên ngoài tìm Catherine, tất cả đều đứng sau hắn, sắc mặt không thay đổi nhìn những con kiến này sắp biến mất.


Nếu như Caius cho phép, bọn họ rất tình nguyện hỗ trợ, Aro và Marcus đem tất cả quyền quyết định giao cho hắn.


Caius mặc áo choàng rộng lớn màu đen có mũ trùm đầu, cái bóng từ đỉnh đầu đến đôi mắt đang kêu gào, mái tóc bạc ướt đẫm nước mưa buông thõng hai bên mặt. Ném khỏi cái đầu của con người cuối cùng vừa hét lên, máu tươi từ trên tay hắn còn chưa bị nước mưa rửa sạch, nhưng nó không quan trọng, dù sao cũng không phải là máu của hắn.

Biểu cảm tàn nhẫn lạnh đến thấu xương trên khuôn mặt hắn từ lúc Catherine rơi xuống biển vẫn không hề biến mất, sát khí trên người hắn dày đặc đến mức làm cho người ta chỉ mới tới gần cũng đã không nhịn được mà run rẩy. Chưa bao giờ như hiện tại, Caius càng giống một tên đao phủ, một tên ma quỷ chỉ thu hoạch đầu người.

Sự ngụy trang tuyệt đẹp ảo mộng của ma cà rồng kia triệt để bị kéo xuống, diện mạo nguyên thủy kinh khủng hiện ra.

Cảm xúc Catherine lưu lại trong tay dường như rất mỏng manh, có thể bất cứ lúc nào bị xóa bỏ. Nhiệt độ của máu tươi như có thể đem loại cảm giác nào miễn cưỡng giữ lại, Caius nhìn chính mình tay, sự nóng nảy trong lòng một chút cũng không được làm dịu.


Đây không phải cô ấy, thứ tác dụng được chế tạo này cũng chỉ là sự tê liệt tạm thời. Cảm giác xơ cứng trong tay theo thời gian từng giây từng phút dưới cơn mưa tẩy rửa càng trở nên kịch liệt, điên cuồng muốn mang Caius kéo về vực sâu chết lặng kia, hoàn toàn khóa kín lại.

Dáng vẻ cô ấy thoát khỏi tay hắn rồi rơi vào biển sâu, như trở thành cơn ác mộng kinh hoàng không ngừng hiện lên trước mắt Caius, dễ dàng đánh gãy thần kinh hắn, làm sự phẫn nộ, oán hận và mong muốn trả thù vĩnh viễn không thể nào dập tắt chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí hắn.


Bọn chúng làm Catherine rơi xuống biển và mất tích, như vậy tất cả bọn chúng đều cút xuống rồi chết theo đi!


Felix và Alec nhận được Caius ra hiệu, bắt đầu đem những cái thi thể rời rạc kia từng cái ném vào biển, chỉ trong chốc lát mùi mái tươi nồng đậm đưa bầy cá mập và những con chim ăn xác tới. Chúng tranh lấn nhau nhào vào những thi thể này, há mồm đem những thi thể kia cắn xé thành những mảnh nhỏ, tranh nhau cướp lấy rồi nuốt chửng, nước biển màu xanh xám bị phủ một màu đỏ nhạt.


"Nhìn có vẻ như bọn chúng không muốn lắm." Caius hướng mặt xuống nhìn thoáng qua, nụ cười ở khóe miệng còn quỷ dị kinh khủng hơn thanh kiếm đang gác trên cổ, "Còn có ai muốn bị ném xuống? Hả?"

Ánh mắt âm lãnh đảo qua đám tù binh còn lại, mỗi người đều cảm giác được như có rắn độc đang quấn lên cổ bản thân, rắn độc đang dán trên động mạch cổ.


"Em trai thân mến, cá mập không ăn thứ không có máu tươi."

Aro mỉm cười nhắc nhở. Trong ánh mắt Marcus ánh lên sự thương cảm khó gặp khiến Caius muốn đem mắt ông móc xuống, ông ta đối với trận giết chóc này trừ lúc đầu hơi nhăn mày thì sau đó không còn động tác dư thừa nào, thậm chí còn không ngăn cản.


Ông so với bất kỳ người nào khác có thể hiểu được cảm giác của Caius, càng thêm không có lý do đi khuyên nhủ.


"Nói cũng đúng." Caius đi đến trước mặt một người, đưa tay nắm chặt tóc đối phương đem hắn hắn ném xuống mặt đất, " Nhìn ngươi như sẽ rất hợp khẩu vị bọn chúng, không phải sao?"

Trên người và cơ thể Woodland đều là vết thương, nhưng cặp mắt mà hổ phách kia lại sáng đến kinh người, trái ngược hoàn toàn với sự hung ác trong mắt Caius.


Cậu ngã trên mặt đất, không chút sợ hãi nào nhìn ma cà rồng tàn nhẫn này, giống như căn bản thấy sự sống chết của mình không phải là chuyện to tát.

Từ lúc Caius nhảy lên từ dưới vách núi, cậu ta đã biết nam nhân tóc bạc này sẽ trở thành người kết thúc trận chiến, kỹ thuật và kỹ xảo chiến đấu của hắn vượt xa mình, nhất là khi dưới tác dụng của cơn phẫn nộ mất kiểm soát.


"Tao biết mày đang báo thù cho người phụ nữ kia." Woodland nhìn hắn, "Bởi vì tao giết cô ta. Thật sự không thể tưởng tượng nổi, tao còn tưởng rằng Volturi tụi mày đều không có tình cảm chứ, tình cảm của mày với cô ta thật sự làm tao ngạc nhiên ."


Câu nói này như thanh sắt nóng bén nhọn đâm thẳng vào trái tim Caius, trái tim vốn không còn nhịp đậm trong lồng ngực truyền đến cho hắn nỗi đau đớn kịch liệt càng làm cho lửa giận càng thêm điên cuồng.


Ngay lập tức, Caius bỗng nhiên đổi chủ ý. Cơn tức giận của hắn bị che dấu, thay vào đó là một loại dịu dàng đáng sợ: "Ta còn có thứ để ngươi kinh ngạc hơn."


"Ta có chưa nói với ngươi, người nhà của ngươi là ta giết chết nhỉ?" Caius từ trên cao nhìn xuống hắn, nhấc chân đạp lên đầu Woodland, giống như đối đãi một tên nô lệ ti tiện nhất, " Máu của người sói ấm áp hơn con người nhiều, nhưng mùi thì thật kinh tởm."


Sắc mặt Woodland lập tức trở nên rất khó coi, con ngươi giống như bởi vì câu kích thích làm nhục này mà sắp thiêu đốt.


"Bọn chúng, bao gồm máu của ngươi đối với ta đều không có chỗ dùng. Cho nên, ta sẽ đổi một loại phương thức." Nói, Caius đem giày dọc theo cổ Woodland trượt xuống, tới bả vai bỗng nhiên dùng sức. Tiếng vỡ vụn sắc nét truyền đến, đây là tiếng của xương vỡ.


"Jane." Caius nghiêng đầu, cô gái như thiên sứ đi lên trước, cao ngạo bễ nghễ lấy đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm thiếu niên không thể động đậy trên mặt đất.

Cơn đau như sóng thần đem Woodland nuốt chửng, tiếng kêu thảm thiết đè nén bị bóp nghẹn như dã thú trong tuyệt vọng, gân xanh trên trán nhô lên, toàn thân run rẩy đến co giật.


"Ngươi cũng không tệ, đáng tiếc người nhà của ngươi thì không bình tĩnh như vậy." Giọng của Caius vẫn còn tiếp tục, phảng phất như lông vũ đen quét qua đáy lòng, dịu dàng đến quỷ dị, " Không bao lâu bọn chúng đã đầu hàng. Ta đã cho bọn chúng cơ hội để không bị tra tấn."


"Giống như, đem bọn chúng vào một mảnh đất trống để bọn chúng tự giết lẫn nhau, kẻ nào thắng thì không cần thống khổ như vậy. Cuối cùng, là cha ngươi giết những người thân khác của ngươi, thật sự rất thú vị."


"Mày..."


"Ta hiện tại đem cơ hội như vậy cho ngươi, ngươi từ trong đám người của ngươi chọn một người đi, ngươi thích bắt đầu từ ai trước?" Caius chỉ về mấy ma cà rồng trên vách núi, "Ngươi chọn một kẻ."


Billy cách Woodland gần nhất, tức giận hướng Caius gầm lên: "Mày là tên điên, đồ ác quỷ! Mày nghĩ rằng đá người tụi mày tự xưng là phẩm phán của thể giới này, thì sẽ không có ai dám đối kháng với tụi mày sao? Cuối cùng rồi mày cũng sẽ xuống địa ngục thôi! Tất cả tụi mày sẽ chết không được tử tế!"

"Nếu không thì sao ? Ngươi sẽ làm gì?" Caius cười lạnh, Địa Ngục? Hắn đã sớm ở trong địa ngục, từ lúc Catherine rời khỏi hắn. Dạng uy hiếp này thật quá ngây thơ và buồn cười.

Jane đem sức mạnh của thiêu thân thuật tăng lên đến mức tối đa, huyết thống người sói của Woodland đã bắt đầu có phản ứng, bị ép trở về bộ dạng sói. Alec đứng gần Jane, sẵn sàng để khống chế con thú có thể sẽ mất kiểm soát này.

Lý trí của con sói đã gần như không còn tồn tại, nó đứng không vững, đôi mắt thì đỏ ngầu, chỉ có thể phát ra từng tiếng nghẹn ngào thảm thiết.


"Đi đi, cắn nát hắn." Caius nhìn chằm chằm Billy, hời hợt ra lệnh.


"Woodland , đừng..."


Một giây sau, răng nanh của con sói đâm xuyên qua yết hầu Billy, đầu và cơ thể anh ta ngã xuống. Heidy che dù đi đến bên cạnh thi thể, ngoắc tay ra hiệu Chelsea đem xăng tạt vào bên trên cổ thi thể kia, Caius nhóm lên ngọn lửa, nhanh chóng đem thi thể của ma cà rồng vừa rồi còn lớn tiếng nguyền rủa bọn họ đốt sạch sẽ.

Ngọn lửa bốc lên hết ngọn này đến ngọn khác, trong thời gian chớp mắt, chỉ còn lại Woodland và Landen còn sống.


Caius cúi đầu nhìn con sói trắng đang run rẩy không ngừng trên đất, sờ lên mặt nó như khen thưởng: " Thật là đứa trẻ ngoan, như cha ngươi vậy."


Jane thu hồi năng lực, con sói một lần nữa trở lại thành hình cậu thiếu niên. Tay ẩm ướt cứng rắn lạnh lẽo nắm lấy cằm Woodland, Caius thuần thục đẩy miệng cậu ta ra, lực lượng khổng lồ đem đầu cậu ta xé thành hai mảnh, máu tươi chảy giàn giụa.


"Caius..." Sulpicia nhịn không được nhẹ nhàng kêu hắn một tiếng. Máu từ Đứa con mặt trăng đối với ma cà rồng mà nói là kịch độc, Caius làm như vậy nhất định sẽ...


Caius mặt không thay đổi xem tay bản thân, nơi dính phải máu người sói bị ăn mòn đến mức có thể nhìn thấy xương trắng, như bị khoét đi máu thịt, khôi phục cực kỳ chậm. Đáng tiếc hắn không cảm giác được đau đớn. Máu người sói cũng chỉ như vậy, thật vô dụng!


"Caius, vậy còn hắn thì sao?" Jane nhìn về Landen giương cằm lên.


"Suýt nữa quên mất." Caius quay đầu, nước mưa chảy qua gương mặt, "Còn hắn."


...

Căn phòng mà Fiona nói tới có thể để Catherine ngủ lại cách rừng gần bờ biển không xa lắm, hai mươi phút đi bộ là đến. Catherine cố ý đem mái tóc dài đều gom lại để sang một bên, che khuất vết thương trên vai vì quần áo bị hư mà không thể che dấu được.


Trên đường đi các cô hấp dẫn vô số ánh dừng lại dóm ngó, Catherine đem đầu cúi xuống thấp nhất có thể, con mắt không ngừng nhìn chằm chằm những nút áo kim loại rỉ sét.


Fiona ở bên tai cô một phút cũng không ngừng nói chuyện, tựa như rất khó khăn mới gặp được một người có thể nói chuyện, nhất định phải đem toàn bộ nói hết. Catherine chọn một ít trọng điểm để nghe, bàn tay chà xát ống tay áo đã bị vò nát.

Dù cho cái áo khoác này có xấu, nhưng nó cũng có công lao to lớn, xứng đáng cho dù nghỉ việc cũng phải được an táng thật tốt.


Rốt cục, Fiona cầm bím tóc đỏ chỉ vào căn phòng màu nâu nhỏ trước mặt nói: "Chính là chỗ này."

Catherine nhìn thoáng qua, vẫn là màu sắc mình thích, thật sự là không tệ. Xem ra vận khí cô cũng không quá kém!

Tuy nhiên, căn phòng này rõ ràng thật lâu không có ai ở qua, bởi vì động tác mở của mà bụi bay khắp nơi trong không trung, hai người còn chưa tiến vào mặt đã lấm lem bụi.


"Hắt xì!" Fiona xoa xoa cái mũi, dùng ống tay áo lau kính mắt, giống như có chút xấu hổ, "Kỳ quái, năm mới em đến đây nơi này vẫn còn rất sạch sẽ mà."

"Có lẽ lúc đó em quên đeo kính rồi, hoặc là do em quên hiện tại đã là tháng mười, cô phù nhỏ mau quên ạ." Catherine giật giật khóe miệng, nhấc chân đi vào.

Cũng may là bản thân không có chứng sợ hãi bụi, nếu không số lượng tro bụi này đủ để đem ma cà rồng bức đến điên.

Trái ngược với bụi bặm, đồ dùng nơi này không đáng kể, chỉ có một cái bàn một cái ghế còn có bậc thang kim loại bị gỉ sét, nghiêng ngã nằm ở một góc bị mạng nhện kết thành một tấm lụa mỏng.


"Chà... Nơi này quả thực không quá thích hợp cho người ở..." Fiona ảo não mân mê miệng, "Không có gì cả."


"Dù sao chị cũng không phải con người, cũng không cần ngủ, như vậy đã rất tốt." Catherine duỗi đầu ngón tay chọc chọc cửa sổ trước mặt, nửa khối kính rơi xuống vỡ nát.


"Vừa vặn, chị cũng không có thói quen đóng cửa sổ." Cô lại bổ sung.


" Đầu tiên chúng ta quét dọn qua nơi này một chút nhé, sẽ rất nhanh thôi."Fiona nói, tìm kiếm khắp nơi xem có dụng cụ sạch sẽ có thể sử dụng hay không.

Cuối cùng, món áo khoác rộng của Catherine bị xé thành bốn mảnh, làm khăn lau. Đây tuyệt đối là bộ trang phục có giá trị vì có nhiều chức năng nhất, Catherine cảm thấy về sau cô có thể thu thập quần áo cũ để mặc, không cần để ý và rất thuận tiện, tùy lúc có thể sử dụng được, hoàn hảo!


"Ma cà rồng đều không cần ngủ sao?" Fiona đơn giản giống như một đứa trẻ đầy hiếu kỳ, một phút cũng không dừng.


"Đúng vậy, ngoại trừ nửa con người nửa ma cà rồng, bọn họ giống hệt với con người về tất cả các mặt, trừ việc họ bất tử." Catherine nhanh chóng trả lời, giọng nói cứng ngắc mạnh mẽ, "Kẻ ngụy trang hoàn hảo."


"Còn có loại sinh vật như vậy? !" Fiona đẩy kính mắt, ngạc nhiên nói, "Bọn họ là hình thành như thế nào?"


"..."


Catherine nghẹn lời, cô cũng không muốn làm giáo viên giải phẫu ma cà rồng cho vật nhỏ này. Hơn nữa còn là một quá trình khá điên rồ.

"Chị không biết." Cô cứng rắn trả lời, tay chà mạnh lên bàn một chút, cái bàn đáng thương phát lên âm thanh thống khổ.


"Vậy mọi người cũng không cần nghỉ ngơi?"


"Bọn chị sẽ không mỏi mệt, sẽ không bao giờ."


"Vì sao thân phận ma cà rồng không thể bị con người biết được?" Cô bé hiếu kỳ còn chưa hài lòng.


Catherine dừng một chút, vẫn tận lực giải thích : "Đây là quy định của thế giới bọn chị, tất cả ma cà rồng đều phải tuân thủ, giống như thế giới con người cũng có luật pháp. Bọn chị cũng có pháp luật."


"Ai là người định ra pháp luật?" Sau cô bé này còn chưa kết thúc...


"Đương nhiên là người thống trị thế giới của chúng tôi." Catherine nhắm mặt lại, có chút nghiến răng nghiến lợi.


"Ma cà rồng cũng có người thống trị hả? Nghe thật không tầm thường." Fiona lặp lại một lần, đột nhiên xích lại gần Catherine, thần bí hỏi, "Vậy chị gặp qua bọn họ chưa?"


"Em sẽ không muốn nhìn thấy bọn họ." Catherine liếc mắt, vô ý thức cắn môi một cái, tựa hồ có chút mất tự nhiên, "Bởi vì tất cả con người biết đều sẽ bị xử lý!"


"Ầm!"

Chiếc thùng trong tay cô bé bị rơi xuống đất, biểu cảm trên mặt được gọi là hoảng sợ, "Em sẽ chết sao?"

" Em bây giờ sợ hãi có phải là quá muộn hay không?" Catherine nghiêng mắt nhìn cô, mắt nhìn bộ dạng đối phương tay chân luống cuống, lại không nhịn được an ủi: "Đừng lo lắng, chỉ cần không có ma cà rồng khác báo cho bọn họ, chũng ta sẽ không có chuyện gì."

"Thật sao ?"

"... Thật ." Catherine trong lòng nghĩ, hẳn là vậy?

Câu chuyện nhỏ:

Chúc mừng Caius hoàn thành nhiệm vụ " Khôi phục thân phận độc thân".

Chúc mừng Catherine hoàn thành nhiệm vụ " Mở khóa nhiều chức năng của quần áo cũ."

Chúc mừng gia tộc Cullen sắp lên sàn.

**

Spoil chương 43:

"Cô ấy ở đâu?" Caius mở miệng, thanh âm của hắn làm Demetri có loại cảm giác co rúm người lại, như khối băng nhọn sắc bén đang lăn dọc theo yết hầu.

...

Trong đầu Caius nhanh chóng xẹt qua từ tử vong

...

năng lực Volturi chưa từng thấy qua.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info