ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 36: Lạc đường

YenHy_3105


Biên dịch: Yên Hy

Lộ trình 265 km, lúc đi một nửa, trời đã tạnh mưa. Ánh mặt trời màu vàng cùng tầng nước mưa u tối đang khuấy ở tận nơi chân trời, nửa mây nửa nắng.

Tiếng nhắc nhở của trí tuệ nhân tạo vẫn còn tiếp tục, Catherine lái xe tiến vào hầm, đèn xe sáng rực như thanh kiếm lợi hại xé rách bóng tối trước mặt.


Nơi này đường xá so với phía trước đã tốt hơn, mặt đường không còn ướt nữa, mùi nước mưa nồng đầm trong không khí cũng đã biến mất. Nhìn thấy thành thị trước mặt là một ngàu nắng đẹp.


Catherine bất giác phát hiện trang phục của mình như vậy bên dưới trời nắng như vậy không có cách nào che đậy bản thân, sự phát hiện này làm cô có chút thở hổn hển.


Cô đem dự báo thời tiết điều chỉnh đến Venice, tiếng nói nhẹ nhàng thuần khiết của MC nữ như dòng nước tuôn ra, thông báo liên quan đến thời tiết tốt kia làm cho cô thả chậm tốc độ xe lại để suy nghĩ nên làm gì để người khác không nhận ra sự khác lạ của mình.


Thời tiết, Landen, Venice, âm mưu.


Những này từ giống như con dã thú phiền phức quanh quẩn quấy rầy trong đầu cô, Catherine cố gắng khống chế khí lực của mình, vỗ nhẹ chính giữa tay lái, tiếng còi xe bén nhọn đến chói tai vọng trong đường hầm, xen lẫn vài tiếng từ xe trước, mặc dù cách mấy tầng cửa kính cùng tiếng gió đã có chút suy yếu, những vẫn nghe rõ ràng tiếng chửi rủa.


Lái xe ra khỏi đường hầm, cô dừng xe ở ven đường, phiền não đưa tay đem sợi tóc chảy trên trán toàn bộ vén ra sau đầu. Catherine quay đầu, trông thấy một đống quần áo quân đội màu xanh lá cây bị thô bạo nhét vào khe hở chỗ ghế ngồi.

Cô đem đống quần áo kia kia kéo tung ra trên tay. Ông trời phù hộ, đây là một bộ đồ lao động, rõ ràng là kích cỡ dành cho nam, trên nếp tay áo có một vết xăng lớn, có một vài chiếc nút áo bằng kim loại, nhìn thoáng qua chiều dài có thể tới mắt cá chân Catherine.


Quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, Catherine còn nghĩ rằng bên trong thẻ ngân hàng chỉ còn chút tiền của cô sắp bị ép khô, trước mắt xem ra cô còn có thể đi lang thang tại Starbucks thêm vài vòng, mặc dù cô chẳng định mua gì.


Catherine nhanh chóng cầm quần áo mặc trên người, cảm giác vải khô ráo dễ chịu mang theo mùi xăng nồng đậm đem cô vây lại, kèm theo mưa và cơn rét. Tóc cô xốc xếch rối tung chồng lên nhau bên trong chiếc mũ, sau đó bởi vì chủ nhân của nó mang mũ trùm lên đầu mà rối rít tuột xuống dọc theo hai bên mặt, rủ xuống trước ngực.

Bên trong ống tay áo quá rộng, lộ ra cổ tay trắng nõn tinh tế đến không bình thường. Cúc trên ống tay áo bởi vì dùng lực không phù hợp mà rơi mất, Catherine không có ý định đi quản, dù sao bộ trang phục này vốn không quá khác biệt với một chiếc giẻ lau, vừa vặn cô hiện tại là một kẻ mang theo phẫn nộ đi liều mạng, còn có thể bắt bẻ cái gì chứ ? Đúng là tuyệt phối.


Cô một lần nữa khởi động xe, cố gắng khống chế lại bản thân sau khi đến Venice, giả tưởng khi còn chưa tìm đc Landen lại đụng phải Volturi trước, cái suy nghĩ không đúng lúc xuất hiện này làm cô xúc động muốn dẫm lên chân ga chứ không có tác dụng nào khác.

Cô không có phương thức liên lạc với Landen, không biết chú ấy bây giờ đang ở đâu, sau khi đi tới Vecine thì làm gì. Nhưng cô cũng không hối hận khi xúc động lỗ mãng như vậy rời đi, có lẽ đây là cơ hội cuối cùng cô có thể rời khỏi Volturi.


Có lẽ lần sau, Caius sẽ đem xích đến trói cô lại bên người.


Ừ... Vẫn nên đừng có lần sau thì tương đối tốt hơn.


Catherine cắn răng, vừa rồi cô suýt nữa vượt quá kiếm soát, tốc độ xe được cô khống chế hoàn mỹ ở bên trong phạm vi làm cảnh sát giao thông xù lông nhưng lại không thể làm gì.


"Sắp tới Venice, còn 30 km nữa sẽ tiến vào thành phố Venice, xin bạn chọn nơi đến cụ thể, hoặc đổi sang ngồi du thuyền."


Du thuyền?


Catherine sững sờ, sau đó chợt nhớ tới Venice là nơi khắp nơi đều là nước, không có đường, chỉ có sông.


Lại một phát hiện làm người ta phát điên, Catherine đem nửa gương mặt chôn ở trong cổ áo cao, lộ ra con mắt màu đỏ nhạt ánh sáng bên trong sáng đến bức người.

Ánh mặt trời rực rỡ bị những chiếc lá cây cắt thành từng khối nhỏ, mỗi khối như những viên đá hổ phách, tán ra khắp đường, cô nhìn sang ánh sáng chớp tắt trên mu bàn tay mình, vẫy tay áo để nó trượt xuống từ khuỷu tay, đem tay cô bao trùm toàn bộ.


Những hạt bụi bé bọc bên trong sợi bông trên quần áo quân đội này và vết xăng đậm quẫy nhiễu sự chú ý của Catherine. Cô vô số lần nguyền rủa việc thích ứng chậm với thể chất mới này, không cách nào giống như Caius tự do thu phóng lực khống chế.


Dường như số lần cô lấy Caius tới làm vật bắt chước có chút nhiều....


Thu hồi suy nghĩ, Catherine đem tất cả lực chú ý tập trung ở vấn đề nên đi đâu. Cô không cảm thấy Volturi sẽ thích ở trên thuyền cùng đám thợ săn ma cà rồng kia chiến đấu, con thuyền không thể nào thỏa mãn được bọn họ.


Huống chi lúc cô nhìn thấy tử vong, còn có một con sói trắng cực kỳ lớn, trọng lượng chắc chắn vượt qua sức chở của bất kỳ con thuyền nào.


Cho nên Catherine đánh cược bọn họ sẽ ở trên một ngọn núi, trong một rừng cây, giống như hình ảnh mà cô thấy từ năng lực "ánh mắt tử vong".

Vùng núi ở Venice ít đến thảm thương, nước mới là nhân vật chính ở nơi này. Mà nơi có thể làm con người lựa chọn không đi đến quấy rầy thì càng ít, Catherine điều tra trên bản đồ địa hình Venice, việc lái xe không cản trở cô đọc những hình ảnh vệ tinh đỏ đỏ xanh xanh này.


Vùng núi đều tập trung ở nơi gần miền đất liền, ngay ở nơi Catherine đang lái xe. Cô thả chậm tốc độ xe, đem tầm mắt của mình ra chỗ xa, lướt qua những lớp lá màu xanh biếc, là phần lưng màu xám của chú chim sẻ, màng cánh bóng loáng của dơi, cẩn thận tự hỏi cô có nên ở chỗ này chờ hay không .


Nhưng rất nhanh cô đã thay đổi chủ ý. Khóa học bổ túc về hành vi phạm tội của đội trường đội cảnh sát hình sự Bruno ở thời điểm này phát huy tác dụng, Catherine định từ lập trường song phương suy đoán địa điểm tác chiến bọn họ chọn.


Không hề nghi ngờ quyết định đi tìm Landen này rất ngu xuẩn, nếu như Catherine không có đoán sai, Sulpicia và Heidy đã gặp được Aro. Tốc độ của chiếc xe này còn chưa đủ nhanh, không bằng tốc độ của ma cà rồng.


Cho nên kết quả xấu nhất chính là, tin tức cô chạy trốn đồng thời sắp đến Venice đã bị Caius biết.


Mà nếu như chính mình lại đần độn đi tìm Landen, như vậy rất có thể lúc cô đang tự cho là đúng đi gõ từng nhà người dân trong thành phố Venice này, hỏi xem bọn họ có gặp qua người tên Landen hay không, sẽ nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo lại tức giận đến gần như vặn vẹo kia của Caius.


Có lẽ còn có một người đàn ông hoặc phụ nữ trợn to mắt, nằm trên đất không còn sức sống nhìn cô.

Tựa như trước đó, một màn cô cạy mở nắp cống thoát nước trong thư viện Florene, thật sự làm người ta sợ hãi.


Catherine lắc đầu, trực tiếp từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm Landen.


Mặc dù không rõ phương thức tác chiến và thối quen của thợ săn ma cà rồng, nhưng từ lời nói trước đó của Sulpicia, dường như bọn họ cũng không thể có năng lực cùng Volturi quyết chiến, đương nhiên Volturi cũng không có nắm chắc có thể đem bọn họ toàn diệt


Loại tình huống này, bọn họ cũng sẽ không tiến hành công kích, huống chi Aro tìm đến một lượng lớn thủ vệ và người làm chứng, phỏng chừng bọn họ còn sẽ có một cuộc đàm phán hào nhoáng bên ngoài.


Volturi sẽ không dễ dàng tiến công, Catherine gần như có thể xác định, không phải như vậy thì bọn họ cũng không cần phí sức chuẩn bị lâu đến vậy.

Tình cảnh của thợ săn ma cà rồng dường như tương đối bị động, nhưng đã có thể chống lại Volturi đồng thời sống sót, không có khả năng không có đường rút lui.


Tiếp xúc qua tất cả vụ án nói cho Catherine một đạo lý, không có nhiều tội phạm có trí thông minh cao như bên trong phim truyền hình ngoài đời thật, phạm nhân sở dĩ khó giải như vậy, bời vì dù bọn họ vào thế bị động, nhưng sẽ vẫn như cũ có cách của bản thân để chạy thoát.


Đường lui mới là pháp bảo của bọn họ.


Tuy không biết định luật này có tác dụng với nhóm người phi nhân loại này hay không, nhưng trước mắt đây là điều duy nhất Catherine có thể nghĩ tới. Bọn họ sẽ ở một vùng núi hoặc là trong rừng cây, mà nơi này sẽ có đường lui cho thợ săn ma cà rồng .


Ánh mắt của cô xuyên qua cánh rừng rậm xanh um tươi tốt, gợn sóng của biển Adriatic léo lên ánh sáng màu bạc khắc sâu vào mi mắt cô.


Đường thủy, có lẽ chính là đường lui của bọn họ. Trong nước, không có trang bị ưu thế của ma cà rồng trên phạm vi lớn sẽ bị hạn chế.


Catherine nhập vào một loạt từ mấu chốt, cuối cùng vệ tinh cho ra khả năng duy nhất, cụm núi sát sườn biển Sobola gần một trấn nhỏ dân cư chỉ có tầm một ngàn người ở biên giới Venice.

Khu rừng cận nhiệt đới xanh bao trùm đến biên giới sườn đồi, phía dưới chính là biển Adriatic đang mãnh liệt tung trào, du thuyền và tàu hàng cũng phải đi ngang qua đây, dọc theo dòng nước Địa Trung Hải đến Algeria dọc theo bờ biển Bắc Phi, và cuối cùng qua Eo biển Gibraltar đi vào vùng biển rộng lớn của Đại Tây Dương.

Catherine nhìn kết quả trên thanh tìm kiếm, bực bội cắn lên da môi cứng rắn, đầu lưỡi nếm được nọc độc đang chảy ra, nội tâm giãy dụa không biết nên tin tưởng phán đoán của bản thân hay không. Cô không biết mình có nên đánh cược một lần hay không, nhất là dưới tình huống tùy lúc có thể bị Demetri và Caius bắt được, cô chỉ được phép thành công không cho phép thất bại.


Một khi cô tìm nhầm nơi, như vậy chờ cô chính là Volturi mà không phải... Cho nên rốt cuộc là đụng phải thợ săn ma cà rồng tệ hay đụng phải Volturi mới tệ chứ ?


Loại vấn đề đơn giản gây mất mạng này quá con mẹ nó đau bụng.


Thời gian do dự trôi qua từng giây từng phút, Catherine cuối cùng quyết định vẫn là đi một chuyến tới đó, dù sao hiện tại cô cũng không có lựa chọn khác, mà chờ ở chỗ này chẳng khác nào chờ Demetri tìm tới cô, nếu vậy sao không thử đến Sobola, chí ít nếu đi, cô còn 50% cơ hội.


Chỉ mong vận khí của mình đừng quá xấu. Từ khi cô bị chuyển biến luôn không gặp may, lần này dù sao cũng nên đổi vận chứ?


Catherine nghĩ như vậy, thuận tiện cầu nguyện, điều chỉnh đích đến trên bản đồ, lái xe về phía sườn núi gần biển Sobola.


...


Người đầu tiên phát hiện Sulpicia và Heidy tới gần là Demetri, trực giác của cậu cho rằng đã xảy ra chuyện, mà sự thật chứng minh suy đoán của cậu một chút cũng không sai.

Dáng vẻ Sulpicia cùng Heidy xuyên qua mưa to đã không được tính là đoan trang ưu nhã, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. Nhưng sự vội vàng của Sulpicia làm lòng cậu nổi lên nghi hoặc, bởi vì cô ấy không kịp chào hỏi Jane và Alec mà vội vã đi tìm Caius.


Thật quỷ dị làm sao, không phải tìm Aro !


Ah, khẳng định liên quan đến vị tiểu thư Windsor kia. Demetri híp mắt, cặp mặt màu đỏ nhạt của Catherine hiện lên trong đầu, đây là một suy đoán không tồi.


Cậu nhanh chóng nhìn theo phương hướng hai cô gái biến mất, đứng vững trên một gốc cây cao lớn, dưới chân là cây nhỏ lộn xộn mềm mại.


Không cần Sulpicia mở miệng, khi Caius nhìn thấy cô trong một nháy mắt đã nhíu mày nghiêm nghị chất vấn: "Có chuyện gì với cô ấy ?"


"Kaissy cũng nơi đây." Cơ thể Sulpicia cứng lại trả lời, khí chất của thiên sứ dịu dàng đã biến mất, thay vào đó là khẩn trương và phòng bị, giống như bất cứ lúc nào Caius cũng có thể đem cô phá nát.


Ánh mắt Caius nhanh chóng sắc bén đảo qua xung quanh, đường cong của cằm lúc ngửa đầu và động tác cắn răng càng trở nên cứng rắn: " Vậy thì cô ấy đâu?"

Một hồi trầm mặc lâu làm sự phẫn nộ và uy áp trong con ngươi côi đỏ Caius càng lúc càng rõ ràng, trong nháy mắt hắn đến trước mặt Sulpicia, khí tức lạnh lẽo như dao như cắt trên mặt cô, sự lãnh lẽo làm người ta sợ hãi, "Ta đang hỏi ngươi, cô ấy đang ở đâu?"


Sulpicia không thể động đậy, trên vai truyền đến nhiệt độ quen thuộc, ngay sau đó khoảng cách giữa cô và Caius lập tức bị kéo ra. Aro ôm cô, nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng: " Không cần dễ tức giận như vậy em trai yêu quý của ta, cố gắng dịu dàng một chút, ta cam đoan với em, như vậy em sẽ trở nên vô cùng hoàn mỹ."


Caius căn bản không để ý tới hắn, con mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Sulpicia, mà bàn tay để trên vai cô có chút nắm chặt lại, tỏ rõ ra sự thật tâm tình của Aro không ung dung, ít nhất không giống với hắn đang biểu hiện.


"Cô ấy đã biết chuyện của Landen và cha cô ấy, cũng biết thân phận của Landen, nhưng cô ấy cũng không muốn tin tưởng, cô ấy nhất định phải tự mình đi hỏi." Sulpicia nhanh chóng cứng đờ nói.


"Cho nên?"


"Cô ấy đang ở Venice, đang tìm kiếm Landen."


Trong một nháy mắt, ánh Caius mắt làm Sulpicia cảm thấy hắn thật sự có thể sẽ xông lại bóp chết chính mình.


"Demetri." Aro có chút đưa tay giương lên, "Xác định một chút vị trí của Catherine"


Demetri nhảy xuống nhánh cây, đem ánh mắt nhanh chóng lướt qua xung quanh một vòng, cuối cùng hơi kinh ngạc mở miệng nói ra: " Cô... Cô ấy đang ở trên địa bàn của đám hề kia? Ý của tôi, là cô ấy đang ở nơi đã xuất hiện 'đứa con mặt trăng'."

**

Spoil chương 37

Sau đó, tầm mắt của cô bắt được một thứ màu trắng, đó là màu sắc đặ trưng của da thịt con người. Đáng tiếc trên người của người này không có chút nào loại mùi ngọt ngào mà Catherine muốn ngừng lại không được, chỉ khó khí tức dã thú làm cô không nhịn được khẩn trương.

...

Loại cảm giác phảng phất như sắp tới gần tử vong.

...

"Cậu là thợ săn ma cà rồng." 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info