ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 35: Venice

YenHy_3105

Biên dịch : Yên Hy


Chỉ lúc bạn rơi vào hoàn cảnh tồi tệ hơn, bạn mới hiểu trước đây bạn đã tốt nhiều như thế nào.


Mưa rất lớn, nhưng không đủ để Catherine thanh tỉnh lại. Sulpicia xé toang sự trốn tránh của cô, những nước mưa đều như hơi đông lạnh dính trên người, đem cả người cô đóng băng lại.


Cô đứng trong mưa thật lâu, sau đó xoay người nhìn Sulpicia, bờ môi mím chặt lại buông ra, sau đó bị hàm răng trắng noãn cắn, vết nhăn thật sâu xuất hiện giữa lông mày.


"Tôi không tin. Trừ khi nào chính miệng chú ấy nói với tôi."


Sulpicia hơi sững sờ, muốn nói điều gì đó, lại nghe thấy Catherine nói: "Tôi có thể lại hỏi cô một chuyện được không? Mục đích bọn họ đi Venice là thợ săn ma cà rồng, vậy bên trong những người đó, có người ấy sao?"


Thấy đối phương không nói lời nào, Catherine nhún vai, giống như rất không quan trọng lại giống như nói một mình, " Cô không nói cũng không sao, tôi sẽ tự mình đi xem. Nếu ở Venice không có, nơi khác chắc chắn sẽ có, tôi sẽ đem mỗi nơi ở Italy tìm một lần, dù sao tôi có rất nhiều thời gian."


"Kaissy! Em không thể rời khỏi đây!" Sulpicia nhíu mày, bàn tay khoác lên trên lan can nắm chặt, tiếng vỡ vụn rõ ràng từ giữa ngón tay cô truyền đến, hoa văn hình mạng nhện lan ra.


"Tôi có thể." Catherine mỉm cười, nước mưa thuận đường cong của khóe môi mà trượt xuống đến ngọn cằm, trong suốt, cực kỳ kinh diễm.


Sulpicia phát phát hiện cô quả thật không hiểu rõ tính cách Catherine, đến mức bây giờ mới biết một khi cô ấy cố chấp chính là nói sẽ liền, không có khả năng cứu vãn. Nhưng tình huống hiểu biết này, Sulpicia rất không thích.


Nhận thấy Catherine thật sự quyết tâm muốn đi tìm Landen , Sulpicia nhanh chóng đưa quyết định, lời nói mang theo tư lợi riêng: "Đúng vậy, cậu ta đang ở Venice, ở cùng đám thợ săn ma cà rồng kia."
Cô không ngăn được Catherine, nhưng có thể đưa cô đến nơi của Caius, như vậy, cô mới có thể cam đoan Catherine không có cơ hội bỏ trốn. Hiện tại đây là biện pháp cuối cùng.


Catherine đối với đáp án này giống như không có quá nhiều kinh ngạc, cô nghiêng đầu nhìn ngọn núi bị cơn mưa bao phủ, như suy nghĩ điều gì, ánh mắt trôi rất xa, trong đôi mắt vẫn là hình ảnh nước mưa và sương mù như cũ. Phong cảnh như vậy, rất giống London quê hương cô.


"Cảm ơn."


Catherine nhẹ nhàng nói, khoanh tay đối mặt với Sulpicia từng bước một lui lại, khoảng cách của hai người bị kéo càng ngày càng xa.


"Kaissy, nghe ta nói, em đừng..."


Lời cô còn chưa nói hết, Catherine đã biến mất tại trước mặt cô. Thị lực nhạy bén của ma cà rồng giúp Sulpicia vẫn như cũ nhìn thấy được bóng lưng Catherine càng ngày càng nhỏ, nhưng rất nhanh sẽ biến mất không thấy.


Cô vội vàng trở lại bên trong Cung điện Puoli, theo thuộc tới bàn làm việc của Jaina, ngữ khí lãnh băng hạ mệnh lệnh: "Nói cho Heidy, để cô ta lập tức cùng ta đi Venice, trở lại ngay!"


Jaina bị dáng vẻ Sulpicia làm giật mình, vội vàng gật đầu đáp ứng, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Heidy .


Sự thật chứng minh, Catherine cũng không đi được quá xa đã dừng lại. Sau khi cô ra khỏi thành Florence, lại đứng bên ven đường vì không biết đi đâu.


Cho nên không thích đi ra ngoài thật sự là một thói quen xấu, nhất là khi bạn nhất định phải đi xa nhà, ảnh hưởng tồi tệ của thói xấu này càng rõ ràng hơn.

Trên đường nhựa màu xanh đen có những vạch màu vàng nổi bật, nước mưa càng làm chúng thêm tươi sáng, vô cùng chỉnh tề chạy dọc theo đường cái kéo dài rất xa mới quẹo cua, sau đó đã không thể thấy được nữa.


Catherine đứng trong mưa, lau đi những giọt nước trượt xuống trên mắt, để ánh mắt rõ ràng hơn. Sương mù dày đặc từ sâu trong rừng rậm tràn tới mặt đường, xâm nhập đến chân cô, bắt đầu dần dần phong tỏa toàn bộ đường. Loại thời tiết như vậy, chẳng mấy chốc sẽ có thông báo hạn chế giao thông, lúc đó trên con đường này sẽ không còn một chiếc xe nào.


Trường hợp này có thể gọi là đường chỉ có đèn đường, nhưng cô lại không biết đường!


Ảo não nắm chặt mái tóc dài ướt đẫm kéo kéo, Catherine nhanh chóng suy tính phương án tự cứu. Rất nhanh, cô quyết định, trở về trong thành Florence.

Nơi cô muốn đi là chợ đen trước đây cô đã cùng đội trưởng cảnh sát hình sự Bruno đi qua. Vì chỗ này có quan hệ mật thiết với Mafia, nên luôn không có cơ hôi triệt phá nó.


Hiện tại cô bắt đầu tự mình rời bỏ đạo đức nghề nghiệp, may mắn là nơi giao dịch còn chưa bị đóng cửa, chỉ cần có phương tiện giao thông, hệ thống bản đồ trên xe có thể đưa cô đến Venice. Điều quan trọng là cô nhất định phải mua một chiếc xe, cho dù là đồ đã sử dụng rồi, nhưng giá cả đối với cô đã được coi là không rẻ.


Vội vàng đi qua con phố lớn Thornfield, tình trạng người đến người đi làm Catherine không thể không thu lại bước chân của mình. Cô cắn răng chiu đựng cơn thèm ăn kích thích đến nọc độc phát tán, cơn đốt nóng trong cổ họng đã trở nên vô cùng quên thuộc với cô, trước mắt còn không quá khó để chịu đựng.


Xuyên qua con đường ở Thornfield, cô hóp lưng lại như một con mèo tiến vào một đầu đường nhỏ. Cuối con đường nhỏ lại xuyên qua một mảnh rừng rậm, chính là chợ đen. Nơi này vốn là trung tâm trung chuyển hàng hóa xe lửa, theo sự chuyển hình và hoàn cảnh của Florence, vận chuyển hàng hóa xe lửa đã mất đi giá trị để tồn tại.


Hiện tại ở chỗ này là nhà kho thép bỏ hoang và đường ray đã cũ kỹ, vỏ nước suối và bịch ni lông kẹt giữa khe hở đường ray. Bánh xe và thanh sắt tích lũy lại vứt bên cạnh đường sắt, trở thành nhà của nhiều loài bò sát và động vật nhỏ.

Con rết và chuột đồng cùng nhau bò ra, con quạ đen dừng trên tảng đá chải chuốt bộ lông, tìm kiếm thức ăn cho bản thân, cho đến khi nghe được tiếng động cơ ô tô ầm ầm mới vỗ cánh bay trở về trên nhánh cây cao.


Catherine giống như vong linh xuyên qua nơi nửa tự nhiên nửa nhà động này, đi tới lối đi chợ đen, gõ vào song sắt ở trước mặt.


Bên trong nhô đầu ra, là một người da đen tầm ba mươi lăm tuổi, râu ria không được cạo sạch sẽ, bên trong tròng mắt là màu trắng và màu đỏ của tơ máu giao thoa nhau, con ngươi đục ngầu.

Catherine nhìn thấy ông ta lần đầu tiên đã có thể nhìn ra cuộc sống bình thường của ông ta, cô đánh cược người này nhất định thường xuyên thức đêm phóng túng, càng không cần nhắc tới mùi ma túy rõ ràng trên người ông ta.


"Tôi biết quy tắc của nơi này, máy rút tiền ở đâu?" Catherine tận lực giả bộ như lão đạo nói, ngón tay trắng nõn kẹp lấy thẻ ngân hàng mỏng ở trước mặt ông ta quơ quơ. Đáng tiếc đối phương rõ ràng đối với Catherine càng cảm thấy hứng thú hơn, chứ không phải thẻ ngân hàng trong tay cô.


Giao dịch bằng tiền mặt, không cần đăng kí. Quy tắc không bao giờ thay đổi ở nơi này.


"Ah, đúng vậy cô gái, bên trong căn phòng phía bên trái." Tên da đen cười cười, lộ ra hàm răng màu vàng, chăn răng có điểm đen. Đó là triệu chứng của người hút ma túy lâu năm mới có.


"Cần tôi dẫn đường cho cô sao? Cô gái, tôi đánh cược là cô mới tới đây lần đầu."


Khóe miệng Catherine nhẹ cười: "Đoán sai rồi, tôi đã tới nơi này vài lần."

Đối phương dường như rất kinh ngạc với câu trả lời của cô, rõ ràng không tin tưởng: "Nếu thật là như vậy, sao tôi lại không có ấn tượng với cô chứ?"


"Hiện tại có cũng không muộn." Catherine mỉm cười, quay người hướng căn phòng đi tới. Ông ta đuổi theo, còn giúp Catherine mở một cây dù, ánh mắt trêu chọc mà nhìn cô, thấp giọng nói: "Này! Tôi là John."


"Dorothy." Con mắt cũng không thay đổi, đáp lại.


"Đây là tên thật của cô ?" John sửng sốt một chút, giọng mang theo hoài nghi hỏi.


"Dĩ nhiên không phải."


Catherine lách qua ông ta, nhấc chân tiến vào căn gian phòng, cầm cái thẻ trong tay vẩy nước đi, sau đó cắm thẻ vào bên trong, nhìn thanh tiến độ từng chút từng chút bị màu xanh lá cây lấp đầy. Lúc đã đến bảy lăm phần trăm, thanh tiến độ kẹt lại , nhưng là rất nhanh lại khôi phục tiến lên.


Một thanh âm lên đạn quen thuộc truyền vào lỗ tại Catherine, họng súng lạnh băng mềm mại chống đỡ ở lưng Catherine, cỗ khí tức vẫn đục làm người ta buồn nôn từ gò má trái Catherine truyền đến: "Dorothy đáng yêu ơi, cô là người của cảnh sát à? Có thể đụng đến hệ thống cảnh báo của chung tôi, trừ cảnh sát ra thì không còn kẻ nào khác."


Ánh mắt Catherine liếc về túi quần bên người John, nơi đó có một chiếc điện thoại đang phát sáng. Xem ra là vừa rồi lúc thanh tiến độ dừng lại đã kích hoạt hệ thống cảnh báo.


" Ông có sở thích phế bỏ năng lực của người khác rồi tra tấn trước khi giết người sao?" Giọng nói Catherine vẫn như cũ không hề hoảng loạn, thậm chí còn cùng ông ta hàn huyên " Nếu không tại sao ông lại muốn hướng về phần eo"


"Ồ, không. Tôi không có thói quen như vậy, nhưng ông chủ của tôi thì có, đó là sở thích của ngài ấy. Tôi chỉ cảm thấy cô hữu dụng, cho nên mới định sử dụng một chút mà thôi." John đắc ý cười lên, chóp mũi cọ qua mái tóc dài của Catherine.


"Ví dụ?"


"Tiểu thư Dorothy, chưa từng có bạn trai sao?"


"Con của tôi đã ba tuổi ."


"Lừa gạt người."


"Ông không được tính là con người."


Một giây sau, cô như nhanh như cắt chế trụ cổ tay John rồi bẻ gãy nó, tay còn lại chộp lấy cây súng đang rơi xuống, trên tay dùng chút sức, tiếng xương cốt vỡ vụn làm cô hưng phấn đến dị thường.


Cô nhanh chóng đem cánh tay ông ta bẻ về phía sau lưng, mũi chân dùng sức đá vào chỗ khớp xương, làm cho ông ta không chút trì hoãn quỳ xuống.

Người đàn ông phát ra tiếng kêu thống khổ, cong người run rẩy như một con tôm, Catherine dán cây súng lên đầu ông ta, nhấc đầu gối đè lên lưng ông ta, kéo cánh tay đã vỡ nát của ông ta nhằm gia tăng cảm giác đau đớn.


"Tôi muốn một chiếc xe, tốc độ nhanh, bình xăng phải đổ đầy, có thể vượt địa hình, tôi có thể trả tiền, ngay lập tức."

Ngữ khí lạnh băng cùng họng súng cứng rắn lạnh lẽo làm người đàn ông không có đường nào để phản kháng, ông ta đau đến mức mồ hôi lạnh khắp nơi, trên cổ trên những nếp nhăn, giọng run run đồng ý với yêu cầu của Catherine : "Có ... Chúng tôi có loại xe tốt nhất này."


"Lấy ra!" Catherine ra lệnh.


"Trong... Trong nhà kho."


"Như vậy chuyện xảy ra vừa rồi, sẽ được coi như do ông không cẩn thận tạo phải, ông nói phải không?" Catherine mỉm cười, đem súng dời đi.


Không đợi John thở phào, đã nhìn thấy cây súng trĩu nặng màu đen kia ở trong bàn tay trắng nõn xinh xắn kia của Catherine, như viên giấy bị nhào nặn tùy ý, trở thành một đống sắt vụn, viên đạn bên trong cũng được thay đổi thành vụn sắt rơi ra ngoài. Tay cô nhìn như không dùng quá nhiều sức, trên cổ tay thậm chí không thấy được gợn sóng so dùng lực.


"Được không, ông John ?"


"Được... Được..."


Không quá năm phút, một cỗ chiếc xe Hummer màu đỏ vẫn còn như mới xuất hiện trước mặt Catherine, cô không biết qua nhiều về hiệu xe, ngoại trừ chiếc này, bởi vì Landen thích.


"Có chức năng bản đồ không ?"


"Có."


"Vận tốc có thể đạt được bao nhiêu?"


"Đây là chiếc Hummer kiểu dáng mới nhất, vận tốc tối đa là 180 cây số một giờ."


Catherine nháy mắt mấy cái, rất nhanh đưa ra quyết định: "Vậy tôi muốn nó, bao nhiêu tiền?"


"Cái này, nếu không tùy cô trả giá nhé ?" Người trong nhà kho trầm ngâm một chút trả lời.


"Đồng ý."


Hummer không hổ là kiểu xe phục vụ cho quân đội Mỹ, từ tính năng bên trong đến sắp xếp đều vô cùng thoải mái. Cái Catherine nhìn trúng chính là tốc độ của nó, so với những dòng xe khác đã gọi là rất nhanh, cũng không biết khi cô dùng hết sức, so với chiếc xe này ai nhanh hơn.


Ấn mở hệ thống bản đồ, tiếng máy móc điện tử từ bên trong truyền ra: " Đích đến là Venice, toàn bộ hành trình 265 cây số, cần khoảng một tiếng bốn mươi tám phút."


Catherine đem chìa khóa xe xoay tròn, một chân dẫm chân ga, chiếc xe màu đỏ như ngọn lửa phá vỡ cơn mưa và sương mù, hướng về Venice.

**

Spoil chương 36:

Có lẽ lần sau, Caius sẽ đem xích đến trói cô lại bên người.

...

Sự phẫn nộ và uy áp trong con ngươi côi đỏ Caius càng lúc càng rõ ràng, sự lãnh lẽo làm người ta sợ hãi, "Ta đang hỏi ngươi, cô ấy đang ở đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info