ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 34: Hung thủ

YenHy_3105


Biên dịch : Yên Hy

Bơ dưới tác dụng của nhiệt độ cao dần dần mất đi hình dạng hòa tan vào trong nồi, sau đó có chút bọt khí nổi lên cho thấy nó đã nóng lên. Bà Cobb đưa miếng bánh mì trong tay vào trong chảo, nhìn nó bị chiên vàng. Giống như vậy đem những nguyên liệu cuối cùng vào chảo, phòng khách truyền đến tiếng chuông cửa.

Bà Cobb hiếu kỳ nhìn thoáng qua bên ngoài, đem đồ ăn trong tay đặt lên bàn, lại tiện tay lau tay lên tạp dề sau đó đem nó cởi nó xuống theo thói quen vắt lên trên lưng ghế: "Đến ngay, chờ một chút."

Trên đường đi tới phòng khách, theo thường lệ phàn nàn bọn nhỏ không có đem đồ chơi cất kỹ, bà nhặt những khối gỗ trên sàn nhà đặt lên bàn, đi tới cạnh cửa mở ra


"Xin chào... Ôi trời ơi!" Lúc bà Cobb nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt lập tức trắng bệch, vô cùng hoảng sợ mà nhìn cô.


Catherine cứng ngắc đứng ở trong mưa, toàn thân đều có nước đang chảy xuống, ngay cả bên trên lông mi cũng đều là những giọt nước nhỏ. Môi của cô đỏ tươi đến đáng sợ, màu da lại tái nhợt đến dọa người, giống như bức tượng đá điêu khắc, đẹp thì đẹp nhưng lại không có sức sống.


Cô như đang đeo kính sát tròng, con ngươi có màu đỏ nhạt. Trong tình trạng bị mưa ướt như vậy, cô ngay cả run rẩy cũng không có, như thể vốn dĩ không hề cảm thấy vậy.


Nhưng điều này đều không phải là nguyên nhân làm bà Cobb kinh hoảng như vậy, bà giật mình bởi vị Catherine đứng ở đây, trước cửa nhà bà. Mà hơn mười ngày trước, trên báo đài của Florence liên quan đến lần tập kích sở cảnh sát. Vị pháp y nổi danh nhất, hàng xóm của bà, người nhà của Leonardo Landen, Catherine Windsor đã chết.


"Cháu muốn hỏi." Catherine làm thanh âm của mình nhẹ đi, tận lực không hù đến người phụ nữ mặt đã trắng bệch này, " Bà biết chú Landen sau khi bán căn nhà đã đi đâu không?"


"Cậu... Cậu ấy..." Bà Cobb ý đồ đem đầu lưỡi như bị thắt nút vuốt thuận, nhưng bà nhận ra điều này không quá dễ dàng, lưỡi bà đã không nghe theo điều khiển của bà.


"Bà không cần phải sợ, cháu chỉ đến hỏi một chút mà thôi, cháu muốn tìm chú ấy, nhưng sao cũng không tìm được." Catherine tiếp tục nói, nước mưa chen lấn nhau xối trên người cô. Cô nắm thật chặt cánh cửa, cơ bắp căng cứng như muốn đem cửa đập nát. Bà muốn đem cánh cửa này đóng lại, sau đó gọi cho ông Cobb nhanh chóng trở lại.

Con người khi gặp điều gì đó họ không biết, học sỡ hãi, sẽ vô thức nói hoặc làm những hành động cố gắng bảo toàn sinh mạng của bản thân.


Bà Cobb lắp bắp trả lời: "Tôi... Tôi không rõ lắm, cậu ấy giống như, giống như muốn đi tới chỗ một người bạn."


"Bà có biết bạn chú ấy là người địa phương nào không?"


"Không không... Không biết, nhưng nghe giọng nói... Giống như là..."


"Là ở chỗ nào?" Catherine vội vàng hỏi, giống như người rơi xuống nước bắt được một ngọn cỏ cứu mạng, sự ảm đạm không chút ánh sáng trong mắt như được thắp lên một ngọn lửa nhỏ.


"Giống như giọng của chồng tôi, cháu biết mà, ông ấy là một nhà ngôn ngữ học." Bà Cobb không tự giác vừa đi vừa nắm tay cầm cửa, âm thanh răng rắc răng rắc rơi vào trong tai Catherine, cực kỳ khó chịu, "Giọng nói của người kia giống người ở Venice."


"Venice?" Catherine nghiềm ngẫm lấy cái tên này, bỗng nhiên giống như ý thức được điều gì, nhanh chóng nói cảm ơn với bà Cobb, rồi như ngay lập tức biến mất tại chỗ.


Bà Cobb sững sờ tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng giống như hư thoát [1] đem cửa đóng lại thật mạnh, dựa lưng vào cánh cửa thở hổn hển.

[1] hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước.


Catherine chọn một con đường ít người qua lại, cô không có tâm tình để đi khống chế tốc độ, thả người như chiếc ô tô mất khống chế lao vụt trên đường.


Venice? Landen đang ở Venice? Hành động xét xử của Volturi cũng tại Venice, đây là trùng hợp sao? Còn có ma cà rồng tóc đọ khi trông thấy cô thì rất ngạc nhiên kia.....


Một loạt manh mối này nối liền cùng nhau, Catherine có thể cho rằng nội dung lần xét xử này của Volturi nhằm vào Landen và bạn của chú ấy không? Cô nhớ trước đó, Caius đã hỏi cô có muốn cùng đi Venice không, nhưng nét mặc của anh ta rất rõ ràng không hi vọng thấy Catherine nói "muốn".


Landen vội vàng dọn đi như vậy, bởi vì lọt vào truy sát tầm truy sát của Volturi?


Chết tiệt !


Lửa giận xông lên đỉnh đầu Catherine, làm cô nói liên tiếp một chuỗi ngôn ngữ nếu để thầy cô biết, nhất định sẽ cho cô đầu giữ sách phạt đứng dựa vách tường một tiếng đồng hồ.

Trong nội tâm cô làm một phép tính, Heidy vẫn còn đang ở Cục du lịch chưa trở về, Cung điện Puoli chỉ còn một mình Sulpicia, cô sẽ có cơ hội.

Cơ hội để Sulpicia nói sự thật.

Khoảng cách giữa Florence và Volterra cũng không qua xa, dưới tốc độ đáng sợ của ma cà rồng thì càng không đáng nhắc tới. Catherine tránh khỏi nơi Heidy có thể xuất hiện, trong lúc lượn quanh vòng lại vô tình tới cửa bên hông Cung điện Puoli. Trước đây cô cũng không biết nơi này còn có cửa hông, mặc dù xem ra cánh cửa này ít được mở ra.


Cô linh hoạt leo lên, giống như chiếc bóng im lặng không tiếng động về bên trong Cung điện Puoli, sau lưng một đường dấu vết do nước mưa, lúc đặt chân vào chỗ sảnh lễ tân không xa. Từ bên trong tràn ngập tiếng nói chuyện vui vẻ, xem ra cuộc gặp mặt còn chưa kết thúc.


Catherine đứng bên ở cổng phòng khách trong chốc lát, cuối cùng ý thức được bộ dáng như quỷ nước này của mình thực sự không thể gặp người khác, vừa rồi đã đem bà Cobb dọa, hiện tại điều tốt nhất là nên tìm chỗ để đợi.


Nghĩ như vậy, cô quay người đi ra bên ngoài hành lang bên, đem ban thân hướng tảng đá trên vách tường ném một cái, phát ra một tiếng tiếng vang nặng nề. Ngón tay nôn nóng cào lấy chỗ nếp uốn khuỷu tay của quần áo, chất liệu denim mỏng manh rất nhanh không chịu được bắt đầu vỡ nát,


Catherine bắt đầu bực bội bóp tay bản thân, vết cắt nhạt nhẽo lít nha lít nhít xuất hiện trên tay sau đó lại phục hồi như cũ, cô không thể át chế đi tưởng tượng nếu như mục tiêu của Volturi thật sự là Landen, thì sẽ như thế nào?


Chú ấy sẽ chết sao? Volturi sẽ giết chú sao? Tại sao lại là lúc này?


Tỉnh táo một chút Catherine, Landen không nhất định sẽ đi Venice, mày phải học cách tỉnh táo để suy nghĩ vấn đề, nhất là khi vấn đề này liên quan đến người mày quan tâm.


Cô chợt nhớ tới Caius đã nói, năng lực của Demetri là truy tìm, không có người mà anh ta không thể tìm được. Như vậy nếu như cô hỏi về Landen, vậy có phải vốn dĩ Volturi không định nhắm vào Landen, nhưng vì cô mà...


Quên đi, bản thân mới không có bản lĩnh lớn như vậy, thật sự là tự đại! Volturi sẽ không nhàm chán đến mức bởi vì một câu nói của bản thân mà đi bắt một người, bọn họ cũng không phải nhàn đến mức không có việc gì để làm.


Thế nhưng, vì sao Caius xưa nay không ở trước mặt cô nhắc qua Landen?

Bọn họ rõ ràng có nhận biết !


Catherine càng nghĩ càng phiền, tự an ủi bản thân xen lẫn khó chịu khẩn trương, làm cô căn bản không có cách nào ngồi yên để suy nghĩ. Cô lại bắt đầu nhớ lại chuyện trước kia, cuộc sống của cô ở Cục cảnh sát trao dồi kinh nghiệm, sau đó giống như Landen đi học bổ túc, rồi chuyển lên đơn vị chính thức, cuối cùng ở trên bàn giải phẫu giao phó cả đời.


Chứ không phải như bây giờ, biến thành một con quái vật, cô đơn bất lực, không già không chết.

Mặc dù hiệu suất làm việc từ trước đến nay của Volturi rất cao, nhưng khi cửa một lần nữa mở ra, Catherine đã ở bên ngoài đi đến đế giày cũng sắp mòn.


Cô đứng trong hành lang đầy mưa, tiếng kinh ngạc của Sulpicia từ phía sau truyền đến: "Kaissy? Có chuyện gì xảy ra với em sao? Sao lại đứng bên ngoài?"


Ah, cái sự dịu dàng thân thiết đáng chết này.


"Em mau vào đi." Tuy Sulpici phát hiện sắc mặt cô không đúng, nhưng vẫn là mỉm cười bảo cô nhanh chóng đi vào, giống như là người của một gia đình.


"Tôi đứng đấy là được." Catherine lên giọng, đối kháng với tiếng mưa càng lúc càng lớn. Cơn mưa này thực sự quá lớn, Catherine cũng hoài nghi có phải hay không muốn đem nửa năm mưa của Volterra toàn bộ rơi xuống, cô cũng cảm giác cô giống như đứng phía dưới vòi hoa sen vậy.


"Xảy ra chuyện gì rồi?" Nụ cười trên mặt Sulpicia bắt đầu đọng lại rồi từ từ biến mất, con ngươi màu đỏ dần dần tối lại. Catherine nhìn cô, rất lâu không nói gì.


Trong một nháy mắt, giống như toàn bộ Cung điện Puoli chỉ có tiếng mưa rơi rầm rầm những âm thanh khác đã biến mất. Catherine nhìn thấy bời vì đứng ở rìa hành lang, mái tóc vàng của cô ấy cũng nhiễm phải nước. Cánh tay phải vừa rồi định kéo lấy Catherine cũng đã rũ xuống, mép tay áo nhiễm phải một vệt nước bất quy tắc.


Trước ngực cô ấy có sợi dây chuyền cùng Caius giống nhau như đúc, xem ra là dấu hiệu của những người đứng đầu mới có. Jane và Alec cũng có, nhưng Catherine lại không nhớ quá rõ.


Ánh mắt lướt qua từng chi tiết trên người Sulpicia, Catherine nghe được chính mình nói: "Tôi muốn biết, nhóm Caius lần này đi Venice là vì cái gì? Hành động xét xử, bọn họ muốn đi xét xử điều gì?"

Tiếng nói ra khỏi miệng yếu ớt tái nhợt, giống như vong linh đang nói nhỏ, nhưng cô khẳng định Sulpicia có thể nghe được.


"Một đám thợ săn ma cà rồng." Sulpicia trả lời, thanh âm vẫn bình ổn như cũ, không có một tia tì vết.


Catherine gật đầu, còn nói: " Tôi vào lễ thánh Marcus vào sáu năm trước, có tới nơi này. Lúc đó đi cùng tôi, là người giám hộ của tôi, Leonardo Landen."


Cô chú ý tới khi cô nói ra cái tên này, con ngươi Sulpicia có chút co rút lại một chút, nhưng sắc mặt của cô ấy vẫn cực kỳ bình thường, hoàn mỹ như cũ.


"Tôi nhớ ra rồi, chú ấy và nhóm cùng Aro quen biết mà ." Catherine đến gần Sulpicia, nhìn thẳng con mắt của cô ấy, "Cô biết chú ấy không ?"

Màu đỏ nhạt mềm mại trong mắt Catherine trở nên sắc bén, có vẻ dọa người. Sulpicia ý thức được mình cũng không phải là đối thủ của Catherine, cô còn là tân sinh , quá cường đại. Tệ nhất chính là Heidy không có ở đây, cô càng thêm không có phần thắng rồi.


"Kaissy, em thả lỏng một chút, em có phải hay không nghe nói cái gì?" Sulpicia ôn nhu nói, trong lòng tính toán thời gian Heidy trở về, "Em đừng bên ngoài, trước tiên đi vào nhé, được không?"


"Không." Catherine lắc đầu, "Tôi muốn đứng ở đây. Tôi chỉ muốn cô trả lời tôi, cô biết ông ấy không ?"


Sulpicia thấy được cô nắm chặt nắm đấm, còn có cơ bắp căng cứng dưới ống tay áo vỡ nát, ánh sáng trong đôi mắt màu đỏ nhạt sáng đến dọa người. Không thể không thừa nhận, dưới tình huống như vậy, Catherine trở nên rất giống Caius, lúc hết sức chăm chú nhìn, đều cho đối phương một loại cảm giác áp bách.


Hiện tại, toàn thân Catherine đều đang hướng Sulpicia truyền đạt một loại tin tức -- nếu như cô không nói thật, vậy tôi có biện pháp đi tìm chân tướng. Hiện tại Volturi không ai có thể ngăn cô lại.


"Phải. Đúng vậy, ta biết cậu ta." Sulpicia cân nhắc một chút, cuối cùng nói thật. Cô không thể để cho Catherine một người đi ra ngoài, Demetri và Caius không ở đây, dù Catherine chay đến một đầu khác của Địa Trung Hải cũng không có ai có thể ngăn cản cô.


Nhưng Sulpicia biết rõ ràng, dù cho Catherine chạy đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị bắt lại, nhưng cô không muốn nhìn thấy dáng vẻ Caius phát hiện Catherine không còn. Có vết xe đổ của Marcus một lần là đủ rồi, không cần có lần thứ hai nữa.


"Chú ấy là nửa..." Catherine há mồm, lại chỉ nói đến một nửa. Từ ma cà rồng này, cô không có cách nào liên hệ được với người nam nhân ôn nhu nho nhã kia.


Cô tiếp xúc qua ma cà rồng dạng âm tình bất định như kẻ giết người hàng loạt xông vào trong Cục cảnh sát kia và Caius, dù Aro và Sulpicia có ôn nhu đến đâu cũng mang theo một cảm giác làm người ta rùng mình. Lại không cần phải nói đến những người khác, tính cách có khác nhau nhưng vẫn luôn không thoát được khỏi từ âm trầm.


Nhưng Landen, cô thật sự không tưởng tượng ra được.


"Nửa con người nửa ma cà rồng." Sulpicia thay cô nói tiếp, "Không sai, cậu ta là kẻ chúng ta phát hiện có được dạng huyết thống đặc thù này."


"Kaissy, em nếu biết điều này, vậy hẳn em cũng phải biết, cậu ta không phải ngẫu nhiên thu dưỡng em, mà là có nguyên nhân ."


Nguyên nhân? Bên trong quyển sách kia ghi lại, liên quan tới nguyên nhân Landen thu nuôi chính mình, có liên quan đến cha ...


"Cô đừng nói nữa." Catherine đột nhiên cảm giác được một cơn lạnh lẽo, hai tay ôm lấy bản thân quay người đi ra ngoài. Cảm giác tóc ẩm ướt dính trên cô không thoải mái, nhưng cô hết sức co người lại vùi đầu vào trong cổ áo, giống như vậy có thể không lạnh nữa.


Sau lưng, thanh âm của Sulpicia quét qua, phá vỡ việc cô trốn tránh: "Em hẳn phải biết, là cậu ta giết chết cha em."

**

Spoil chương 35:

"Kaissy! Em không thể rời khỏi đây!" Sulpicia nhíu mày, bàn tay khoác lên trên lan can nắm chặt, tiếng vỡ vụn rõ ràng từ giữa ngón tay cô truyền đến, hoa văn hình mạng nhện lan ra.

...

"Cần tôi dẫn đường cho cô sao? Cô gái, tôi đánh cược là cô mới tới đây thôi."

...

"Ông không được tính là con người."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info