ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 33: Quá khứ

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Thời gian qua tốc độ máu chảy càng nhanh hơn dưới cơn mưa trở, Landen không biết mình đã chịu đựng bao lâu, chờ đến lúc anh tìm về lý trí của mình, thì trong lòng anh đang ôm lấy cơ thể lạnh băng của Isidor.

Sau cơn thỏa mãn cực hạn, chính là cơn buồn nôn và sự tự trách làm Landen muốn nôn mửa, hắn ôm lấy Isidor, thấp giọng run rẩy gọi tên ông, thân thể ông ấy đang dần trở nên lạnh bất thường, đây là biểu hiện của tử vong khi đã mất máu quá nhiều.

Landen cầm tay ông, không ngừng xoa nắn, ý đồ đem ấm áp từ người mình truyền qua người ông. Anh ôm lấy mặt Isdior, như muốn dùng tay cố gắng ngăn cản màu hồng thuận biến mất trên khuôn mặt. Thanh âm của anh không thành điệu, khàn khàn giống cây dương cầm cũ kỹ sắp sụp đổ, khác với thanh âm trong veo thường ngày

Anh ôm lấy thi thể người bạn thân, thống khổ và hối hận kêu thảm như con thú tới tuyệt cảnh, bàn tay run rẩy che vết thương của Isidor, nơi đó đã không còn dấu hiệu của mạch đập.

"Isi! Isi anh tỉnh lại, anh nhìn tôi, anh tỉnh lại! Con gái của anh còn đang chờ anh, con bé chỉ còn anh thôi, anh mau tỉnh lại đi!"

Không có tác dụng, bằng hữu của anh sẽ không còn trả lời anh, bởi vì tội lỗi không thể tha thứ của anh.

"Cha ơi."

Xa xa, có tiếng thiếu nữ non nớt truyền đến: " Cha đang ở đâu vậy ?"

Landen cứng ngắc tại chỗ, nhìn thân ảnh nho nhỏ kia càng ngày càng gần, nước mưa nhảy trên người cô, bao phủ thành một tầng ánh sáng nhạt.

"Cha ơi ?"

"Thật xin lỗi... Thật xin lỗi, thật xin lỗi thật xin lỗi... Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."

Nước mắt Landen rơi xuống, một giọt rồi lại một giọt, nhiệt độ ấm áp mảy may không truyền tới cơ thể lạnh băng của Isidor. Anh nhanh chóng rời đi, núp trong bóng tối.

Anh nhìn thấy Catherine từng bước một đi vào cái địa Ngục, tiếng khóc đau khổ tột cùng đó phảng phát như lưỡi búa sắc bén bổ vào lòng Landen. Catherine định ôm thi thể cha, đáng tiếc lại không có đủ khí lực, cánh tay gầy yếu của cô không ngừng run run rẩy, hô hấp hỗn loạn không có chút quy luật nào.

Theo thời gian ngày càng dài, tiếng khóc Catherine cũng trở nên khàn giọng, xen lẫn tiếng ho khan mãnh liệt. Cô mặc rất ít, hơi lạnh và cơn tuyệt vọng làm cô không có cách nào khống chế cơ thể ngừng run rẩy. Người thân cuối cùng của cô cũng mất rồi, trên thế giới này không còn ai để cô dựa vào nữa.

Cô nghĩ cô sẽ không có hi vọng để sống tiếp.

"Cha ơi! Cứu mạng, có ai không, có người hay không đến giúp tôi một chút, mau cứu cha tôi, cầu xin mọi người, mau cứu ông ấy!"

"Tôi cầu xin mọi người ! Mau cứu cha tôi ! Đừng mang ông ấy đi, con xin cha mà! Cha ơi --!"

"Cha ! Cha đừng chết, con xin cha ở lại đi mà ! Cái gì con cũng sẽ nguyện ý làm, cha ơi ! Con sẽ nghe lời, con sẽ không chọc giận cha làm cha buồn nữa, cha đừng đi mà....Con sẽ không tiếp tục cáu kỉnh nữa, cha đừng đi, cha ơi ! "

Catherine một bên kêu khóc một bên ôm lấy thi thể đã bắt đầu trở nên lạnh, đem áo mưa cởi ra bao lấy người cha cô, chiếc áo mỏng phác hoạ ra cơ thể gầy trơ xương của cô.

"Cha, cha sẽ không bỏ con đi, cha chỉ hơi mệt mỏi thôi đúng không? Cha nhất định là quá mệt mỏi. Con cùng cha đi ngủ nhé, chúng ta ngủ nơi này, chúng ta sẽ luôn ở cùng một chỗ, con sẽ không đi, nơi nào.... nơi nào con đều không đi. Chúng ta ngủ chung có được không?"

"Ngày mai sẽ tốt thôi, ngày mai cha sẽ tỉnh lại ."

****

Đọc chương này full tại wordpress nhà ta.

Link wordpress: h4847.wordpress.com

****

Cách lấy pass:

Vào Menu -> Pass -> Một bước hướng về phía người -> Rồi giải pass.

LƯU Ý: Ko comment share pass ở đây. Nếu có ta sẽ xóa comment đó ngay hoặc ta sẽ đổi sang pass mới. Xin cảm ơn 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info