ZingTruyen.Com

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 27: Thành thật

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

 

Chỉnh sửa: 2/10/2021

Một lần nữa trở lại thế giới con người tràn ngập những mùi hương quen thuộc, Catherine chẳng qua chỉ ngây người ở trong Volturi hơn mười ngày thôi, nhưng lại dài dằng dặc như đã qua mười thế kỷ.

Cửa lớn Cung điện Pretorio trước mặt cô từ từ mở ra, ánh sáng như dòng nước lập tức mãnh liệt chảy vào. Catherine nhìn những ánh sáng kia từng chút từng chút chiếu sáng nơi u ám này, bắt đầu từ nơi tầm thường hẻo lánh nhất, giống như một nhóm đốm sáng lớn trên sàn nhà, cực kỳ đẹp.

Ánh sáng sắp bò lên trên ống quần cô, Catherine không tự chủ co rụt lại, sau đó mới phát hiện đó không phải là ánh sáng mặt trời làm làn da cô lộ ra điểm khác thường, hôm nay trời đầy mây, thời tiết tuyệt vời đối với ma cà rồng.

Caius cuối cùng cũng cũng cởi bộ đồ Trung cổ hắn vẫn hay mặc ra, đổi lại thành một bộ âu phục màu đen xen xám, màu đen thẳng tắp tô điểm trên viền của bộ quần áo, áo sơ mi bên trong màu đen tuyền, cà vạt màu xám bạc. Toàn thân thuần một màu sắc lành lạnh, thiết kế ôm sát từ bả vai đến hông, đường cong chảy xuôi cường tráng. Tóc vàng nhu thuận rủ xuống trên bờ vai, trên găng tay màu da hiện lên chút ánh sáng.

Da trắng mỹ mạo, môi hồng răng trắng, tóc vàng mắt xanh, do mang lên kính sát tròng và tóc giả, không thể phù hợp với tiêu chuẩn cấm dục hơn được nữa.

Không thể không thừa nhận, nếu bỏ qua tính cách quá bất thường của hắn, người này hoàn toàn rất điển trai, loại mà bạn không thể dời mắt được nếu nhìn thấy.

Caius cầm lấy cái hộp nhỏ Jaina đưa cho hắn nhìn một chút, quay đầu nhìn về Catherine ngoắc tay ra hiệu cô tới đây, mái tóc giả màu vàng ngắn hơn rất nhiều so với tóc thật của Caius, chỉ tới bả vai, theo động tác quay đầu của hắn, có mấy sợi từ phía trên tai trượt xuống rũ bên mặt.

Hắn vừa muốn mở miệng, lại phát hiện cô đang nhìn mình không chớp mắt, tay vươn ra lập tức cứng đờ. Catherine lấy lại tinh thần, gặp hắn đưa tay không nói lời nào, có chút kỳ lạ: "Sao vậy?"

"Kính sát tròng." Caius hít sâu một hơi, quay đầu không nhìn cô nữa. Catherine sờ lên mũi, nhớ tới lúc trước thời điểm học đại học, bạn cùng phòng đeo kính sát tròng tới tận một tiếng còn chưa đeo vào, còn làm mắt nhiễm đầy nước mắt có chút chột dạ.

Caius thấy cô còn không qua, quay đầu hung tợn trừng cô: "Catherine!"

Tức giận đè nén này làm Catherine chấn động, nhưng vừa nãy kém chút nữa cô đã bị tẩy não, hắn lại đứng về phía mình ngoài dự tính, Catherine cảm thấy so với những người khác ở Volturi, Caius vẫn tương đối đáng giá tin hơn .

Vì vậy một giây giây sau, cô nhu thuận ghé vào bên quầy, ngượng ngùng nói: "Sao thế?"

"Đeo lên, ta mang em ra ngoài."

Catherine cầm tới nhìn thử, là màu xanh da trời , nhan sắc giống với màu mắt của cô khi còn là con người.

...

Đây không phải lần đầu tiên Catherine tới Volterra, nhưng lại là lần đầu tiên tới khu vực này, lần chạy trốn trước đó không tính, bởi vì cô căn bản không hề quan sát qua nơi này.

Thời tiết ẩm thấp làm người ta vui vẻ, mây đen quay cuồng buông xuống, tựa như muốn dính liền một chỗ cùng màu xám nơi xa xăm kia, rất nhiều mây đen ngăn mặt trời ở bên ngoài, nhiệt độ hạ xuống, gió thổi phần phật.

Thời tiết như vậy tại Volterra tương đối hiếm thấy, ánh nắng mới là nhân vật chính ở nơi này, giống như những di tích cổ không nhìn ra niên đại kia. Khắp nơi này đều là vết tích lắng đọng của thời gian, đi qua nơi đây tựa như đi vào bên trong đường hầm không thời gian.

Toàn bộ Volterra đều là màu vàng tươi mát, màu như lúc ánh nắng chiếu vào nó, giống những tia sáng đều cùng nhau thấm vào.

Bọn họ đi xuyên qua quảng trường lớn, Catherine len lén nhìn thoáng qua đài phun nước, như trong dự đoán nó đã trở lại hoàn hảo như lúc đầu. Cô vụng trộm thè lưỡi, cấp tốc quay mặt qua chỗ khác.

Đường nét của mặt trời không còn phức tạp nữa, mà trở nên thưa thớt có trật tự, gió nhẹ nhàng bí mật mang theo trên thân trăm loại mùi nhanh chóng lẻn qua trước mặt Catherine. Cô khẽ ngửi, bên trong có thứ mùi làm con người vui vẻ, có các loại mùi hoa, như hoa râm bụt và hoa hồng. Mùi hương yếu ớt như sợi tơ mảnh mềm mại dẫn dắt Catherine về nơi chúng nó phát ra.

Bọn chúng tô điểm khắp nơi trong thị trấn Volterra, chỗ cao chỗ thấp, tùy ý nhưng đầy sức sống.

Nếu như bạn có nhiều thời gian, bạn có thể thả chậm bước chân của mình đi dạo trong thị trấn Volterra. Nó không lớn, nhưng lại rất có mị lực, càng đến gần Cung điện Pretorio thì nhà cửa có niên đại càng lâu. Nếu như vận khí của bạn tốt, bạn sẽ đụng phải một ông cụ hòa ái thích nói chuyện, ông ấy sẽ mời bạn yên lặng ngồi ở cửa ra vào, xem người ở Volterra đến rồi đi, kể cho bạn gia đình họ tại sao tới đây, tại sao lại ở lại.

Mỗi một khối đá ở nơi đây đều gánh chịu hình ảnh của tổ tiên họ, bọn họ sinh ra ở đây, vốn không thể rời khỏi nơi này.

Càng đi ra ngoài thì người càng nhiều, mùi con người trong không khí càng lúc càng nồng nặc, Catherine cố gắng nín thở, đem cái mùi hương làm người ta điên cuồng chặn lại bên ngoài. Caius nhận ra tay cô cứng nhắc buộc chặc lại, cúi đầu nhìn cô: "Rất khó chịu?"

Catherine lắc đầu, trả lời: "Rất tốt." Cô thật vất vả mới có thể đi ra ngoài một lần, không muốn nhanh như vậy đã trở về.

Một người phụ nữ váy đen mặc áo khoác màu vàng còn mang theo ví da màu đỏ tươi đi sát qua vai Catherine, cô theo bản năng rụt vào một cái, không để cho cô ấy chạm vào tay mình, để tránh phát hiện nhiệt độ cơ thể quá thấp và làn da quá cứng.

Du khách ở Volterra vĩnh viễn không ít đi, trên đường cái người đến người đi. Hướng dẫn viên du lịch gọi lữ khách của mình hướng về phía trước, những người lớn rối rít chụp hình lưu niệm, đám trẻ nhỏ giơ ly kem truy đuổi đùa giỡn nhau, hình dạng của ly kem bởi vì nhiệt độ mà dần dần đổ xuống, sau đó uốn lượn thành hình dạng như quả trứng rồi chảy qua ngón tay lũ trẻ.

Bọn nhỏ nhìn ly kem trong tay, duỗi đầu lưỡi cẩn thận từng li từng tí liếm láp chất lỏng thơm ngọt kia, sau đó lại cười lớn ha ha quậy thành một đoàn.

Trên đường đi Catherine hết nhìn đông tới nhìn tây, trở lại xã hội con người làm cô thật cao hứng, nụ cười trên mặt không mất đi. Trong lúc vô tình quay đầu nhìn thấy Caius đang nhìn cô, cô sửng sốt một chút, đưa tay gạt sợi tóc màu nâu dính vào bên môi, tươi cười.

"Ừm... Caius?" Catherine gãi gãi ống tay áo, cắn môi lại buông ra, dừng lại trước mặt hắn ngửa đầu lấy dũng khí, đôi mắt biếc nhìn thẳng đối phương, "Cám ơn anh vừa rồi không có đồng ý để bọn họ... Ý tôi nói là, tôi còn tưởng rằng vừa nãy tôi thật trốn không thoát được . Cám ơn anh, thật sự rất cảm ơn."

Caius không nhúc nhích, trên mặt không có biểu tình gì, ngoại trừ gương mặt có chút giật giật một cái, ánh mắt vẫn như cũ.

Catherine tiếp tục nói, "Còn có nhân tiện... Tôi muốn cảm ơn anh đã mang tôi ra ngoài. Volterra rất xinh đẹp."

Cả hai im lặng đi một đoạn đường, Caius bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Em biết năng của bọn Chelsea là gì sao?"

Catherine lắc đầu, nói, "Tôi đại khái có thể đoán được, Aro đã nói rõ ràng đến vậy. Đại khái làm tôi đem những ký ức trước kia quên mất."

Hắn hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn chăm chú vào Catherine, ngữ khí mang theo sương khí trên người hắn: "Gần như vậy, nhưng hoàn toàn không đúng."

Giọng điệu này, rất giống thầy giáo Italy lúc trước của cô.... Cô giống như Audrey Hepburn trong phim « My fair lady », không ngừng bị chê tới chê lui, cái gì cũng sai.

Bất quá tính cách Caius xưa nay đã như vậy, Catherine hiện tại cũng lười cùng hắn so đo, dứt khoát thuận theo ý hắn nói tiếp: "Vậy năng lực của bọn họ là gì?"

"Em sẽ không quên chuyện quá khứ, nhưng em cũng vĩnh viễn sẽ không muốn trở về." Caius hời hợt nói. Catherine ồ một tiếng tỏ ý hiểu rõ, không nói tiếp.

Lúc này, một vũ khúc Scotland nhẹ nhàng du dương từ cửa một nhà hàng truyền đến. Catherine bị hấp dẫn, vừa định bước đến lại phát hiện mình còn bị người ta kéo, thế là quay đầu nhìn về phía Caius nói : "Đi nhìn một chút nhé !"

Caius nhìn  sang cô gái tóc vàng đang gảy đàn ghita kia, nhíu mày một cái, cứ như cảm thấy âm nhạc kia làm hắn bị hạ thấp, nhưng vẫn đi theo.

Một bài hát kết thúc, bài thứ hai vẫn là dân ca Scotland, Catherine vô cùng quen thuộc với làn điệu này, trước mắt không tự chủ hiện ra cảnh tượng khi cô còn ở Windsor:

Cô chỉ muốn đẩy cửa ra, trước mặt chính là bãi cỏ xanh và thung lũng mênh mông vô tận. Ánh nắng là thứ xa xỉ, nhiều lúc cô sẽ ngồi ở trên bệ cửa sổ nhìn lên vết nứt tại đám mây đen trên trời, ánh nắng mờ mờ từ đó như dòng nước chảy xuống, chiếu sáng khe hở của mây xung quanh.

 

Quân thủ vệ Hoàng gia áo đội chiếc nón màu đỏ đen chỉnh tề ngẩn đầu rảo bước bên dưới lâu đài.

Caius nhìn cô, bên trong đôi mắt mèo màu lam chứa đầy lưu luyến còn có ý cười ôn nhu mà hắn chưa từng thấy qua, lan ra rồi đọng lại trên khóe môi cô, cực kỳ xinh đẹp. Hắn nhìn nụ cười của Catherine, trong một nháy mắt hắn cảm thấy nếu như cô thích bên ngoài như vậy, thì thỉnh thoảng để cô ra ngoài một chút cũng không tệ.

Đáng tiếc ý nghĩ như vậy kéo dài không đến một giây.

Hắn quay đầu nhìn đầu bên kia cửa đường cái, một đường thẳng tắp càng đi về phía trước chính là quốc lộ Florence. Nếu như lúc này Catherine muốn chạy, hắn rất có thể không ngăn được cô.

Mặt Caius lạnh xuống, vừa chuẩn bị mở miệng nói gì đó, lại bị Catherine đoạt trước: "Đây là bài hát từ quê hương tôi."

Vừa nói, họ cùng nhau lui ra, rời khỏi đám người, đi vào bên trong một con hẻm nhỏ.

"Đã từng nghe qua trong vũ hội, rất êm tai. Nhưng cái vũ hội kia hoàn toàn chẳng ra gì cả."

"Em không thích khiêu vũ?" Ngu ngốc, hắn đang nói cái gì? !

"Trên thực tế là bởi vì tôi nhảy rất dở. Hơn nữa tôi nghĩ bạn nhảy kia của tôi ở thời điểm đó trong một khoảng thời gian rất dài sẽ không dám sờ loạn bạn nhảy của cậu ta nữa. Tôi còn nhớ rõ..."

Caius đánh gãy cô, trong thanh âm mang theo bén nhọn rõ ràng: "Sờ loạn chỗ nào?"

Catherine sững sờ, "Đó cũng là chuyện mười mấy năm trước, đã sớm nhớ không rõ. Hơn nữa, khi đó tôi chỉ là đứa trẻ."

Hắn nhìn lướt qua Catherine một chút, hỏi tiếp: "Chuyện khi nào?"

"Sáu tuổi."

"Tại Scotland?"

"Cung điện Buckingham, vũ hội do nữ hoàng tổ chức ."

"Sáu tuổi đã tham gia vũ hội?"

Catherine giật giật khóe miệng, "Lúc đó mẹ tôi bệnh rất nặng, ông ngoại mang tôi đi. Đáng tiếc tôi vốn không thích khiêu vũ, trên vũ hội hoặc là ngồi không làm gì hoặc là làm trò cười."

"Sau đó thì sao?" Phát hiện chủ đề liên quan đến quê hương làm Catherine  đồng ý nói nhiều hơn, Caius tiếp tục hỏi. Hắn vừa phát hiện, đối với quá khứ của Catherine hắn hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí bao gồm suy nghĩ và cảm nhận của cô.

"Mẹ tôi đã qua đời, nhưng tôi có thể thấy được bà. Tôi rất  vui vì cuối cùng bà cũng trở nên khỏe mạnh, nhưng lại rất khó chịu khi cha không còn được thấy bà nữa."

"Tôi thường xuyên nói chuyện cùng bà, bà ấy ngủ với tôi, nói cho tôi rất nhiều thứ. Tất cả mọi người đều cảm thấy tôi là người bệnh tâm thần, chứng vọng tưởng, thậm chí cha tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Có đôi khi chính tôi cũng nghĩ, tôi có thể thật sự không bình thường, không có ai tin tưởng lời tôi nói, chí ít người sống sẽ không."

Mũi chân đá lên một hòn đá, nhìn nó tung lăn tăn đến một bên, Catherine nói tiếp: "Về sau cha tôi cũng mất. Bọn họ nói người bệnh tâm thần không thể ở lại Windsor, cho nên tôi đến Italy. Ở cùng với bạn của cha, chú ấy rất quan tâm tới tôi, một người rất tốt. Tôi rất tôn trọng chú, giống như cha tôi vậy."

Caius dường như ngay lập tức biết cô nói tới ai, cười lạnh thành tiếng: "Chính là người em muốn gọi điện thoại."

Em thật sự cho rằng hắn là vị cứu tinh của em? Có lòng tốt mang em rời đi như vậy ? Catherine, em căn bản cái gì cũng không biết!

Lệ khí trong mắt Caius như ngọn lửa, kính sát tròng có tác dụng che chắn dưới sự ăn mòn của nọc độc càng ngày càng yếu ớt, răng nanh lộ ra trong không khí hơi phát sáng. Nhận ra được tay bị hắn nắm chặt, trong nháy mắt, Catherine bị ép dừng lại, quay đầu nhìn dáng vẻ của hắn: "Tôi lúc ấy thật sự không muốn chạy, tôi chỉ sợ chú lo lắng cho tôi, cho nên mới dùng điện thoại."

Lo lắng cho em? Hắn ta vẫn nên lo lắng cho chính mình đi! Cuộc xét xử tại Venice sẽ bắt đầu vào ngày mai, khi mặt trời lên, Volturi sẽ mang luật pháp tới trừng phạt thật mạnh những tội phạm ngu xuẩn kia. Ai cũng không có đặc xá!

"Caius?" Phát hiện tâm tình của hắn hình như có điểm là lạ, Catherine gọi hắn một tiếng, hối hận vừa rồi cô không nên nói nhiều như vậy.

Cuối cùng, Caius thu liễm cỗ khí tức doạ người kia, kéo cô tiếp tục hướng phía trước. Hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Nếu như vừa rồi ta không ngăn cản bọn họ, em sẽ làm gì?"

Catherine nắm tay lại rồi buông ra, thành thật trả lời: "Tôi nghĩ chuyện tôi sẽ làm, nhất định sẽ làm cho mấy người đem tôi ném vào phòng tối một chục nghìn lần."

Hắn cười lạnh, giọng khàn khàn bao trùm: "Cho dù biết hậu quả?"

"Đúng vậy." Catherine thấp giọng trả lời, "Caius, kỳ thật tôi nghĩ chúng ta không hiểu rõ đối phương chút nào, không phải sao? Tôi luôn cảm thấy anh là người bên trong Volturi không thiên vị tôi nhất, bởi vì khi anh vừa thấy tôi đã định giết tôi hai lần. Nhưng thật ra không phải vậy cho nên tôi nhất định phải cảm ơn anh."

"Giống như anh không hiểu rõ tôi, quá khứ và con người của tôi. Tôi rất sợ hãi Volturi trừng phạt, nhưng tôi càng sợ bị xóa đi ký ức hơn, chúng vô cùng quan trọng đối với tôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Từ từ sẽ đến, Catherine sẽ hiểu rằng thật ra Caius rất thiên vị cô. Một người đối xử đặc biệt tốt với một người khác, cũng không có nghĩa là người kia sẽ có nghĩa vụ đối xử tốt lại với hắn, nhưng thời gian ở chung có thể thay đổi tất cả.

Hết chương 27.

**

Spoil chương 28

Hắn nhếch môi lộ ra hàm răng sắc bén, phối hợp nụ cười như không, tựa như đang dùng dao trêu đùa ai đó : "Trước đây em ở chung với ta rất thống khổ?"

...

"Vậy anh... Bị chuyển biến, là bao nhiêu tuổi?"

...

Caius không cho cô cơ hội đổi ý, nhẹ nhàng tiến lên cầm tay cô, hơi ấm mềm mại rõ ràng truyền đến trên tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com