ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 19: Nụ hôn

YenHy_3105

Biên dịch: Yên Hy

Chỉnh sửa: 21/10/2021

Ánh đèn hoa mỹ thuộc về thành phố Volterra nhưng lại không thuộc về Cung điện Pretorio.

Mới gần mười giờ mà thôi, Cung điện Pretorio lại yên tĩnh giống đã vào nửa đêm, chỉ có một ít tiếng bước chân nhẹ cùng tiếng vải vóc ma sát dày đặc trên mặt đất, thanh âm rất nhỏ, truyền tới từ đại sảnh chỗ sâu nhất của cung điện.


Một đám ma cà rồng từ trong bóng tối chỉnh tề ưu nhã đi tới, rất giống cảnh tượng trong phim ảnh Gothic cổ điển, chỉ là càng kinh khủng cũng mê người hơn so với phim ảnh.


Bọn thủ vệ nhao nhao tan đi, triệu tập những thủ vệ khác lệ thuộc vào Volturi nhưng thời gian phục dịch không dài. Đây là mệnh lệnh của Aro, trước khi trời sáng muốn gặp được bọn họ. Từng đạo bóng đen chạy ra từ bên trong từng ám đạo Cung điện Pretorio, rất nhanh cùng bóng đêm hòa làm một thể.


"Chúng ta chỉ cần đợi tin tức tốt của bọn họ là được." Aro vừa nói, mặt mang nụ cười nhìn bầu trời đen nhánh bên ngoài, giọng nói nhu hòa giống như ngâm thơ, " Trận xét xử này có thể bảo vệ chủng tộc chúng ta."

Caius cười lạnh, trong mắt toát ra ánh sáng sáng đầy nguy hiểm, đó là hàn quang lộ ra từ răng nanh của con rắn độc: "Cũng sẽ để đám ngu xuẩn kia biết, quyền uy của Volturi không thể lay động, bất kỳ việc tạo phản gì sẽ chỉ làm bọn chúng đi chết sớm hơn mà thôi."


"Xem ra cậu đã nóng nóng muốn thử." Aro cười nói.


Còn chưa đi xuống lầu, Caius đã nghe giọng hát Hy Lạp cổ quen thuộc đó, không hề nghi ngờ được phát ra từ phòng mình. Hắn hơi nhăn mày, tiếng nhạc này có vẻ hơi lớn, hắn nhớ rõ ràng lúc mình đi ra ngoài đã đóng cửa.


"Caius, cậu làm sao vậy?" Aro nhìn Caius bỗng nhiên dừng lại bất động. Mặt Caius không thay đổi biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã đến góc rẽ lầu hai, rất nhanh không thấy tăm hơi.


"Em đoán cậu ấy muốn nhanh chóng nhìn thấy Kaissy." Sulpicia từ trong bóng tối đi tới, kéo tay Aro, có chút suy tư nói, " Nhưng vừa rồi cậu ấy hình như đang khẩn trương."


Aro nhịn không được cười ra tiếng, giống nghe được sự tình thú vị: "Ha ha, khẩn trương? Chúng ta đã bao nhiêu năm không thấy được Caius thân ái có tâm tình như vậy?"


"Cho nên em mới nói, Kaissy là kỳ tích. Đáng tiếc chính cô ấy còn không có nhận ra được."


"Trên thực tế, còn có một người không có ý thức được chính em ấy cũng là kỳ tích."


"Thật sao?"


"Kỳ tích đó chính là em đấy, thân yêu."


...

Cửa lớn màu nâu đậm đang mở rộng, âm nhạc giống như tìm được một lỗ hổng, gần như chói tai vang lên bên tai Caius, tựa như đao thương đang kịch liệt giao phong.

Khi ánh mắt chạm tới cánh cửa kia, trong một giây, ánh sáng trong mắt Caius lập tức hóa thành ngọn lửa phẫn nộ đen nhánh, môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, thanh âm bởi vì lửa giận cực độ mà bị biến đổi vô cùng quỷ dị, âm trầm đến đáng sợ: "Catherine, em dám!"


Cửa gỗ nặng nề dưới động tác thô bạo Caius phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, kính từ trên khung cửa rơi xuống, trầm trọng ngã trên mặt đất, trong màn đêm vô cùng an tĩnh của Cung điện Pretorio khuấy động lên một âm thanh đinh tai nhức óc.


Có thủ vệ canh giữ từ tầng dưới cấp tốc đi lên, trông thấy nửa cửa phòng bị Caius phá hủy và biểu cảm trên mặt muốn giết người của hắn, thân thể kéo căng lại không dám nói lời nào.


"Đem cô ấy tìm ra cho ta!" Caius như rống lên với thủ vệ câu nói này, làm Aro và Sulpicia nghe tiếng mà đến đều có chút kinh ngạc.


"Làm sao vậy? Cậu muốn tìm ai?" Không phải lần đầu tiên Sulpicia gặp dáng vẻ nổi giận của Caius, nhưng lần này tâm trạng của hắn rõ ràng có nhiều nôn nóng hơn.


"Nào, Catherine thân mến." Aro ưu nhã nghiêng đầu, nhìn bóng dáng cứng ngắc vừa xuất hiện dưới lầu kia, bất đắc dĩ nói, "Cô đã đi đâu?"


Ông vừa nói xong, Catherine còn chưa kịp trả lời, trước mắt đột nhiên tối đen, bản thân đã bị nhấn trên vách tường, đĩa than trong tay rơi tán đầy đất, trước mắt chính là mặt đầy vẻ giận dữ của Caius, chóp mũi dán với chóp mũi cô, hơi thở lãnh lẽo như dao cắt trên mặt cô.


Khuôn mặt Caius có một ít tính trung tính, cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà cặp mắt đỏ tươi kia lại làm người ta sợ hãi, nhất là lúc chứa đầy tức giận, Catherine cảm thấy có lẽ trong mắt hắn có một con quái vật cư trú, nếu không sao đôi mắt xinh đẹp như vậy lại có ánh mắt khủng bố đến thế, tựa như hiện tại.


"Em đã đi đâu ? !" Giọng nói Caius như nổ tung bên tai cô, răng nanh sắc bén bên dưới cánh môi đỏ như ẩn như hiện, cả người cực kỳ không thích hợp, giống rắn hổ mang hoàn toàn bị chọc giận, "Ta không phải nói em đợi trong phòng sao? Làm sao, nhanh như vậy đã đem lời ta nói quên sạch rồi, muốn lần nữa chạy trốn sao? Ta nhớ được ta nói cho em kết quả là gì, Catherine!"


Nếu như Catherine không bị hắn nói trúng, cô nhất định sẽ ngạnh cổ nhảy dựng lên cùng hắn cãi nhau, đáng tiếc cô hiện tại vô cùng chột dạ, hơn nữa không nghĩ tới cảm xúc Caius sẽ mất khống chế như thế, há to miệng, một lúc lâu sau mới trả lời: "Tôi... Tôi không có, tôi chỉ đi lấy đồ."


Aro và Sulpicia nhìn nhau trong chốc lát, mang theo nụ cười làm người hộc máu rời đi, một chút cũng không cảm thấy Catherine sẽ xảy ra việc gì. Thủ vệ nhìn cánh cửa lớn trong tay, quyết định rời đi theo bước chân Aro tránh khỏi khó khăn.


"Lấy đồ vật gì?" Caius bóp lấy Catherine không thả, không cho cô chút không gian hoạt động nào, hung tợn hỏi.


"Đĩa nhạc đó." Catherine trừng to mắt nhìn hắn, "Tôi vốn chẳng nghe hiểu đĩa anh mở, cho nên đi tới căn phòng buổi sáng cầm mấy đĩa tới."


Cô muốn tận lực làm thanh âm mình nghe làm cho người ta tin, nhưng chột dạ và kinh hãi tác dụng lẫn nhau, làm giọng có chút run rẩy nghe càng giống như bị hù dọa đến ủy khuất.


Caius ngẩn người, lúc này mới phát hiện đống đĩa nhựa than rơi lộn xộn trên đất, dòng sát khí quanh thân kia thu liễm không ít, nhưng vẫn như cũ không buông cô ra, "Để người khác đi lấy không được sao, nhất định phải chính em đi? !"


Catherine mở to miệng, nửa ngày mới nghẹn đến một câu: "Khoảng cách cũng chỉ có mấy bước." Cũng không phải tất cả mọi người cũng giống đám các người cao cao tại thượng thích sai khiến người khác.


Tha lỗi cho cô, cô thật không phải là một người phù hợp để nói dối, nhất là trước cái nhìn đầy lửa giận của Caius, dù sao ma cà rồng cũng không cần chớp mắt, hắn dữ như thế, mắt còn lớn hơn mắt mình.

Quỷ dị giằng co, cuối cùng Caius cũng buông cô ra. Catherine tranh thủ thời gian cúi đầu nhặt đĩa nhạc, không nhìn tới hắn nữa. Không biết có phải mình nhìn lầm hay không, vừa rồi trong ánh mắt Caius ngoại trừ phẫn nộ, càng nhiều hơn chính là nôn nóng, cứ như một đồ vật quan trọng của hắn đột nhiên không thấy.


Chính Catherine cũng từng có loại cảm giác này, tìm không thấy món đồ mình trân quý, vừa tức vừa gấp. Không đầy một lúc quay đầu nhìn thấy nó nằm ở một góc nào đó, dáng vẻ lúc ấy đại khái giống Caius vừa nãy.


Cô bỗng nhiên không khỏi vì đó mà nhớ tới Marcus, tha thứ ông ta thiên vị Caius, bởi vì ông ta thật sự rất hi vọng Caius có thể đạt được đến thứ hắn muốn, vật đó đối với Caius mà nói vô cùng quan trọng.

Nhưng mà kết luận này cũng quá kinh dị rồi. Catherine định tìm một cái lý do có thể thuyết phục chính mình, cuối cùng cô phát hiện, có lẽ bởi vì vấn đề tuổi tác chăng. Thường nói mười tuổi đã là một khoảng cách thế hệ, vậy thì khoảng cách giữa cách cô và Caius đơn giản chính là khe nứt lớn ở Đông Phi đó, cho nên không hiểu hắn đang suy nghĩ gì rất bình thường, tựa như cô thật sự nghe không hiểu Caius mở loại nhạc gì.


Sau khi an ủi tốt bản thân, Catherine ngẩng đầu nhận ra Caius đang cau mày không nói một lời nhìn mình chằm chằm. Cô lập tức luống cuống, chẳng lẽ hắn biết việc mình vừa làm ?

Cô tròn mắt nhìn thấy cơn giận ban đầu Caius còn sót lại, bởi vì chính mình vô thức lui lại mà bắt đầu cháy lại, nhưng một giây sau, bị hắn gắng gượng ép xuống, chỉ còn hai đầu lông mày vẫn còn nôn nóng rõ ràng như cũ.

Hắn đây là... Đang khống chế tính tình của mình?


Không đợi Catherine nghĩ xong, bờ vai của cô đã bị mạnh mẽ lôi kéo hướng về phía trước, thanh âm Caius cứng đờ bên tai cô vang lên: "Cầm chắc, lập tức trở về."


Ca kịch kinh điển Hi Lạp cổ vẫn đang tiếp tục, nói về kết cục chiến tranh vô cùng bi thương cho vùng đất đã từng vô cùng huy hoàng nay bị kẻ địch chà đạp, lên án các vị thần đã vứt bỏ bọn họ. Giọng ca trầm thấp vang lên trong cung điện quá phận an tĩnh, ca ngợi tình cảm trào dâng về lịch sử đã đi qua.

Cửa lớn màu nâu đậm thê lương nằm trên mặt đất tuyên cáo chức nghiệp của bản thân đã kết thúc, Catherine không cần đoán liền biết là do ai làm. Ngoài Caius, còn ai dám hủy cửa phòng hắn?


Cô bỗng nhiên có chút cảm ơn Marcus, nếu như không phải ông ta kịp thời ngăn hành vi ngu xuẩn của mình lại, hiện tại nằm ở chỗ này cũng không phải là cánh cửa này.


Nhạc cổ điển im bặt mà dừng lại, Caius đưa tay từ trong ngực Catherine rút ra một tấm đĩa nhạc, 'Yesterday once more', âm nhạc giá rẻ dung tục được lưu hành như tro bụi.


Hắn khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đặt lên đĩa nhạc, tiếng nhạc nhu hòa êm dịu lập tức chảy ra ngoài, ôn nhu tốt đẹp.


Catherine ôm đĩa nhạc còn lại, thận trọng hỏi: "Vậy những cái này để ở đâu?"


Caius lạnh băng trả lời: "Em muốn để chỗ nào thì để chỗ đó."


Catherine cuối cùng lựa chọn đặt ở bên cạnh máy hát đĩa, trong lòng càng không ngừng tự an ủi mình, nhìn từ phản ứng Caius hẳn hắn không biết việc mình vừa mới đi làm, nếu không hiện tại cô đã đi xuống Địa ngục .


"Em định đứng ở nơi đó cho đến khi tấm nhạc kia báo hỏng sao?" Caius quay đầu, nhìn thấy Catherine đứng bất động trước máy hát, không vui nói.


Catherine lúc này mới lấy lại tinh thần, chưa đi được mấy bước đã bị Caius kéo lại ngồi tại bên cạnh hắn, cơ thể cứng ngắc. Ngón tay thon dài lạnh băng của Caius câu lấy mái tóc dài của cô, bởi vì hài lòng mà có chút hững hờ nói: "Chúng ta qua mấy ngày sẽ đi Venice, em trước kia đã đi qua chưa?"


Đối với chuyện Caius một giây trước còn hận không thể bóp chết cô, một giây sau lại có thể thấp giọng nỉ non giống như người yêu bên tai cô, Catherine đã đem nó quy tội thành vấn đề tuổi tác, cho nên cũng không lạiđi xoắn xuýt thái độ của hắn. Coi như hắn lúc này đem bó hoa hồng lấy ra đến trước mặt, Catherine cũng sẽ không quá kinh ngạc.


Cô thành thật trả lời: "Không có, nghe nói rất xinh đẹp."


So với thái độ của hắn, loại thỉnh thoảng đụng chạm này mới là điều khiến người sợ hãi nhất. Catherine không dám tránh, cô sợ mình co rúm lại sẽ làm cho Caius ngay lập tức trở mặt, cảm xúc trên mặt tựa như có độc xà đang lè lưỡi không ngừng liếm láp cô.


Caius khinh thường cười lạnh: "Có cái gì xinh đẹp, không phải là thành phố khắp nơi đều là nước." Trong mắt hắn chỉ sợ hoàng cung cũng không sánh nổi Volturi... Tuy rằng sự thật là như vậy.


Nhà tư bản chủ nghĩa ác độc!


Catherine định vì Venice cãi lại: "Nhưng mà ở đó có biển đấy."

Caius nghiêng đầu, đưa tay vịn mặt cô qua, yêu thích không buông tay sờ nắm, nghe mùi hương duy nhất hắn có thể ngửi được, tóc bạc thuận theo đường cong khuôn mặt hoàn mỹ trượt xuống, trong bóng tối tinh xảo như hư ảo: "Em thích biển?"


"Ừ, đúng vậy." Catherine có chút mất tự nhiên trả lời, tận lực ngăn chặn dị dạng trong thanh âm bởi vì tác động vuốt ve quỷ dị này.


Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà cái tên biến thái này xác thực rất mê người, nếu như thay bằng một cô gái khác không biết rõ tình hình bị Caius sờ hai lần như vậy, đoán chừng chân đều mềm nhũn. Catherine hiện tại cũng có chút run chân, nhưng mà không phải bởi vì nguyên nhân này.


Cô cũng không phải không có sờ qua mặt chính mình, có sờ mịn như vậy sao? Catherine hiện tại càng ngày càng khẳng định Caius nhất định có chứng thèm khát da thịt, cô thậm chí đang nghĩ, từ trên xuống dướiVolturi đoán chừng đều bị Caius sờ qua...


Cái này quá hung tàn!


"Mọi người khi nào đi?" Catherine nhịn xuống xúc động cắn hắn một ngụm, hỏi.


Caius nhìn cô, bờ môi diễm liệt như máu dắt ra một nụ cười tuyệt mỹ, thậm chí còn mang theo một tia tà nịnh, con ngươi đỏ tươi tỏa ra ánh sáng lung linh, ngữ khí ôn nhu, "Em hy vọng ta lập tức đi, hửm?"


Không biết tại sao nhìn nụ cười ôn nhu kia của Caius mà rùng mình, dây thần kinh Catherine bởi vì luôn khẩn trường cảnh giác lập tức sống lại. Con rắn độc cười thè lưỡi về phía cô, nói sai một chữ sẽ đổ máu ngay tại chỗ.


Cô dám đánh cược, nếu như cô nói đúng, như vậy ngày thứ hai lúc mặt trời mọc, từng mảnh vỡ thân thể của mình sẽ bị treo bên trên từng đỉnh nhọn của Cung điện Pretorio, đón ánh nắng mặt trời theo gió bay bay.


Ý thức được điểm ấy, Catherine né tránh Caius ánh mắt, gần như lầm bầm lầu bầu nói: "Mọi người có việc mới có thể đi mà."


Rắn độc ừ một tiếng, ngón tay sát qua cằm của cô: "Đi xử lý mấy kẻ ngu xuẩn không biết sống chết."


Thật không biết là mấy kẻ xui xẻo nào chọc phải Volturi, Catherine đột nhiên rất đồng tình bọn họ.


"Em muốn cùng đi sao?" Giọng Caius nghe không ra vui giận.


Catherine kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi như vậy. Nhưng mà nghĩ lại, chính mình không có nửa điểm kinh nghiệm chiến đấu, Caius khẳng định sẽ không nguyện ý mang theo cô cùng đi. Mặc dù ra ngoài mang ý nghĩa tỉ lệ chạy trốn gia tăng, nhưng mà cô còn không thể khống chế tốt bản năng, nếu như gây họa bị bắt được thì xong rồi. Lần này gặp phải Marcus, nếu như lần sau gặp phải Caius...


Catherine khó khăn lắc đầu: "Tôi không muốn đi."


Caius dường như rất hài lòng với đáp án của cô, "Thật sao?"

"Thật ."


Cô biết ngay cái tên cáo già rắn độc đáng chết này đang thử thăm dò cô!


Caius cúi đầu, không có chút nào dự báo hôn lên mi tâm Catherine: "Rất nhanh sẽ tốt, Sulpicia sẽ đi cùng em."


Catherine ngẩn người sững sờ tại chỗ, tại thời điểm cảm xúc dị dạng giữa mi tâm truyền đến lập tức chết máy.


Nụ hôn này lạnh quá.

***

Spoiler chương 20:

"Em muốn ra bên ngoài?"

...

"Làm sao vậy?" Caius vịn mặt Catherine qua, để trong mắt cô chỉ có bộ dáng của mình, đỉnh lông mày chau mày, "Em đang nhìn cái gì?"

...

"Ở lại đây, ta rất nhanh sẽ trở lại."

Hết chương 19.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info