ZingTruyen.Info

[Twilight] Một bước hướng về phía người - HOÀN

Chương 13: Ánh mắt tử vong

YenHy_3105

Đáng nay không chương mới nhưng ta muốn ăn mừng truyện đã 1000 views *tung bông*

Cảm ơn tất cả các bạn đọc wattpad đã ủng hộ ta trong suốt thời gian qua. Enjoy <3

***
 


Biên dịch: Yên Hy
 
Chỉnh sửa lần 1: 24/08/2021

Bị Caius mạnh mẽ không thể phản kéo đến chỗ sâu nhất trong mê cung phức tạp âm trầm của Volturi, trong đầu Catherine mô phỏng vô số loại cảnh tượng chính mình bị xé nát.
 
Trên đường đi Catherine trở thành tiêu điểm, tất cả ma cà rồng đều kinh ngạc hoặc an tĩnh nhìn bọn họ, còn cực kỳ tự giác nhường đường.
 
Catherine phát hiện trong của những người kia có một loại ánh mắt kính sợ đương nhiên, phảng phất không có một ma cà rồng nào cảm thấy bản thân cô là vị khách không mời mà đến đột nhiên xuất hiện, đáng bị cách ly hay hoài nghi.
 
Cô cũng không rõ ràng Volturi đã tồn tại bao lâu, cũng không biết chế độ và quy tắc ở nơi này, càng không hiểu phân chia đẳng cấp giữa bọn họ. Nhưng từ tất cả dấu hiệu trên đoạn đường này đều cho thấy, kẻ tóm chặt tay cô bị cô xem là kẻ thù giết cha này có địa vị rất cao trong Volturi.
 
Nếu như Heidy không lừa cô, Volturi không giữ người vô dụng, như vậy không phải cho thấy rằng năng lực của Caius nhất định rất đáng sợ?
 
Catherine vặn vẹo một chút cổ tay đã bị nắm đến gần như chết lặng, nghĩ thầm có khi năng lực của hắn có thể tùy lúc tùy chỗ nổi điên kiêu căng, xác thực đủ để hù chết ma cà rồng khác.
 
Nhận thấy Catherine giãy dụa, Caius quay đầu lại nhìn cô, lực đạo trong tay cũng tăng thêm. Catherine nhịn không được đẩy hắn, phát hiện lông mày đối phương nhíu lại ánh mắt cũng càng thêm u ám, vội vàng nói: "Anh nắm đau tay tôi!"

Thừa dịp Caius có chút thả lỏng, trong nháy mắt, Catherine tranh thủ rút tay trở về. Hắn đứng trong chốc lát, nhưng sau đó xoay người tiếp tục dẫn đường, cuối cùng dừng trước một căn phòng cũng không tính là quá thu hút, mở cửa chờ Catherine đi tới.

Có hương vị của máu!
 
Catherine đầu tiên là sững sờ, khát vọng của bản năng làm cô không biết mình khống chế thế nào đi đến bên cầu thang.
 
Căn phòng này là một phòng lạnh, thoạt nhìn dùng để lưu trữ huyết dịch. Màu trắng sáng trong sáng và màu đỏ tươi u ám chính là toàn bộ màu sắc của căn phòng này, trên từng chiếc kệ như bị bao quanh bởi ngọn lửa màu máu, làm người ta rùng mình.

Catherine ngửi thử, phát hiện máu ở nơi này chia thành hai hương vị, một loại càng thêm thơm ngọt, loại kia lại tương đối ít mê hoặc hơn.

Caius mở ra một túi máu chưa bị đông lại, đổ vào trong một ly thủy tinh được chạm khắc hoa văn, một ly chứa đầy chất lỏng có thể trong nháy mắt giải trừ thống khổ, đưa cho Catherine.
 
Chút lý chí cuối cùng của Catherine có được một kết luận, loại máu này rất giống với hương vị máu động vật lần đầu tiên cô đi săn, không làm người ta điên cuồng. Cô vội vàng bưng tới từng ngụm từng ngụm uống hết, điên cuồng bị máu tươi thiêu đốt chạy tán loạn khắp toàn thân, nhờ vào chất lỏng màu đỏ lạnh lẽo kia đạt được an ủi cực độ.
 
Cảm giác tựa như được trùng sinh, như ruồi bâu sâu đến tận xương tủy, căn bản không có khả năng kháng cự.
 
Sau khi tỉnh táo lại, cơn khát khô được làm dịu, áp lực vô tận từ tâm lý bắt đầu xuất hiện. Catherine nhìn ly thủy tinh trên tay, một chút máu tươi còn sót lại chậm rãi chuyển động trong ly, trong mắt Catherine lại giống như thước phim chậm tra tấn người, dung dịch đỏ tươi đó dường như trở thành màu sắc duy nhất trong mắt cô.
 
Cô cảm giác cái tên kia giống như máu loài rắn độc đang thận trọng từng bước chiếm lĩnh suy nghĩ của cô, chiếm cứ ở nơi đó, vĩnh sinh bất tử.
 
"Đây là... máu gì?" Hai tay Catherine nắm lấy chiếc ly, nó trong tay cô thống khổ kêu rên, vết nứt hình mạng nhện từ ngón tay của cô khuếch tán tới phần còn lại thân ly. Có trời mới biết thần kinh của cô rất nhanh sẽ giống cái ly này.
 
"Máu động vật." Caius nhìn cô, giọng nói bình tĩnh, như tơ lụa phất qua vành tai, “Dđể khống chế tân sinh. Bọn chúng nếu ngay từ đầu tiếp xúc với máu người sẽ càng thêm mất khống chế."

Catherine nhẹ nhàng thở ra, sức thừa nhận của cái ly đã tới cực hạn, ở trong tay cô vỡ vụn thành từng khối, ngay cả khi nứt vụn thì hoa văn cũng rất rõ ràng.
 
Cô nhìn một chút vết máu còn lưu lại trong tay, chất lỏng đỏ sậm trên tay mình vì nhiệt độ thấp mà bắt đầu đông lại, nhìn càng giống như một viên ngọc đỏ. Mượn thị lực cực tốt của ma cà rồng, cô  có thể thấy rõ từng điểm ánh sáng nhỏ bé trên đó.
 
Phát hiện Catherine thất thần, Caius nhẹ nhàng “chậc” một tiếng, kéo tay của cô qua, dùng một ánh mắt mang theo uy hiếp đem Catherine co rúm lại: "Đi theo ta, những người khác muốn gặp em một lần."

"... Những người khác?" Catherine đầu lưỡi không nghe theo sai khiến run rẩy. Những người khác là ai? Anh xác định bọn họ là người hả? Vì sao lại muốn gặp tôi?

Đứng yên một chỗ không giải quyết được vấn đề, Catherine tựa như một con búp bê vải bị Caius kéo đến túm đi, một đường đi sau lưng hắn xuống lầu, đi vào bên trong đại sảnh. Cô còn chưa kịp kinh ngạc từ việc dạy học kinh hãi này dần dần khống chế được tốc độ di chuyển, đã nghe thấy một tiếng cảm thán du dương nhu hòa từ phía trước nhẹ nhàng bay tới.
 
Đó là một người mặc trường bào dài, một người đàn ông có mái tóc đen dài tuấn mỹ, giọng nói của ông ta mềm mại, làm Catherine muốn khóc, nếu như không phải trông thấy ông có cùng đôi mắt đỏ của ma cà rồng giống như Caius.
 
"Catherine thân mến, cô rốt cuộc đã đến." Ông nói chuyện, ưu mỹ như đang hát. Bên cạnh ông là một người phụ nữ tóc vàng cũng mặc áo choàng dài đen, mắt và chân màu tinh xảo, ôn nhu dịu dàng đến động lòng người làm người ta muốn dùng viên đá quý đắt tiền nhất để đổi lấy nó.

Catherine lần này đã có kinh nghiệm, nhìn con mắt trước, là màu đỏ.

"Aro, Sulpicia." Caius hời hợt nói.
 
Catherine lúc đầu còn tưởng rằng đang chào hỏi họ, về sau mới phát hiện hắn đang giới thiệu với mình những người trước mặt là ai. Cô mở to miệng, không biết nên nói gì, sau đó cảm thấy suy nghĩ của mình rất nguy hiểm.
 
Cô vậy mà muốn chào hỏi với đám ma cà rồng này? Chào những kẻ dung túng cho tội phạm giết người liên hoàn còn đem mình biến đổi thành một thành viên trong số chúng?

Đại khái thật sự bị tính cách Caius dọa sắp thành bệnh tinh thần, gặp được ma cà rồng dịu dàng một chút, Catherine có cảm giác xúc động muốn xông tới ôm đối phương khóc ròng. Đây quả thực là tai nạn!
 
Cái này chẳng lẽ cũng là biện pháp Volturi huấn luyện tân sinh sao? Quả nhiên lão yêu quái chính là lão yêu quái.
 
"Buổi sáng tốt lành, chỉ mong cô sẽ thích căn phòng vội vàng trang trí́ tối hôm qua." Aro đi tới, từng bước một ưu nhã đến không gì sánh kịp, con mắt Catherine luôn muốn nhìn thẳng, đơn giản không thể tin được một người tùy ý đi bộ cũng có thể trở thành cảnh đẹp ý vui như vậy.
 
Sau đó cô bị hai chữ "Căn phòng" trong câu nói của Aro kích thích, nhớ tới những hành động vào buổi sáng của mình khiến cho căn phòng bị phá hoại cực kỳ khủng khiếp, những hóa đơn lại thêm chiếc ly thủy tinh có giá trị không nhỏ kia, dạ dày lại bắt đầu co rút.
 
Một bàn tay bóng loáng lạnh băng nhẹ nhàng kéo mình, Catherine nhìn thấy Aro cúi đầu, bờ môi cũng lạnh như vậy tựa lông vũ nhanh chóng lướt qua mu bàn tay cô. Sau đó Aro ngẩng đầu, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: "A đừng lo lắng, thân mến, việc này sẽ nhanh chóng lập tức xử lý tốt. Hơn nữa ở chỗ này, cô không cần sợ hãi."
 
Giọng nói hải yêu êm tai giống Caius lại trong lúc lơ đãng toát ra hơi thở nguy hiểm, giọng nói của Aro tựa như một đám lông nhung thiên nga dính đầy ánh nắng vuốt ve qua thính giác của bạn, nhu hòa dễ chịu đến mức làm cho bạn không thể xuất hiện tâm phòng bị.
 
Tuy nhiên rất nhanh Catherine sửng sốt, nghe khẩu khí của Aro có vẻ giống như biết mình đang suy nghĩ gì ?
 
"Aro có thể thông qua một cái đụng nhỏ biết được tất cả ý nghĩ của em." Caius nói. Da đầu Catherine tê rần, lập tức tranh thủ rút tay về, cả người cực kỳ cứng ngắc. Cô cảm thấy nhất định mình sẽ bị bóp méo trong sự sợ hãi cực đoan đến chết lặng này, nếu không sẽ không buồn cười cho rằng trong Volturi có một người lương thiện, dù cho đối phương nhìn có vẻ ôn thuần vô hại.
 
Trong một buổi sáng phạm đến hai lần ngu xuẩn, Catherine Windsor, mày quả nhiên ngu ngốc hết sức!
 
Sulpicia nhìn dáng vẻ cứng ngắc của Catherine, cực kỳ thận trọng giống như một con chim nhỏ bị hoảng sợ, nhịn không được cười kéo tay Aro: "Anh hù đến cô ấy rồi, thân yêu."
 
Aro nhanh chóng nháy mắt mấy cái, bắp thịt trên khuôn mặt vô cùng tự nhiên điều chỉnh ra một nụ cười xin lỗi: "Thật xin lỗi, Catherine. Bất quá điều khiến ta kinh ngạc chính là cô, năng lực của cô rất thú vị."

"Tôi?" Catherine thấp giọng lặp lại một lần.

"Đúng vậy, cô có khả năng nhìn thấy tử vong của tất cả sinh vật, năng lực 'Ánh mắt tử vong', thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi!" Aro nói, giọng nói nhu hòa trở nên hưng phấn.

Catherine bị lời nói của ông làm sửng sốt, lúc này mới nhớ tới những hình ảnh mình thấy trước đó, quá khứ cũng được tương lai cũng được, đều là hình ảnh những người đó kết thúc tính mạng.

Ông ta gọi đó là cái gì? Ánh mắt tử vong? Quả nhiên rất phù hợp với không khí của Volturi.
 
"Tôi không cảm thấy loại năng lực này có khả năng sử dụng gì cả." Catherine nhỏ giọng nói.

"Dĩ nhiên không phải, Kaissy, đây là một loại năng lực rất quý giá." Sulpicia xích lại gần cô, mái tóc vàng óng dài giống như ánh nắng đang chảy xuống mỹ lệ loá mắt, "Có em chẳng khác nào có thể có năng lực lẩn tránh tử vong, em là kỳ tích, thân mến."

Catherine cảm thấy hai người này có lẽ có quan hệ rất thân mật, bởi vì cách nói chuyện của bọn họ rất giống nhau, ôn hòa mà rùng mình.
 
Tuy rằng bây giờ một trong hai vấn đề Catherine muốn làm rõ nhất đã biết một cái. Volturi sẽ không xử tử cô, tương phản, bọn họ cần năng lực nhìn thấy tử vong này của Catherine. Lẩn tránh cũng tốt, thế nào cũng tốt, tóm lại, cô hữu dụng.
 
Biết được năng lực bản thân Catherine tương đối thất vọng, bởi vì năng lực này không có tác dụng với việc cô chạy trốn. Tác dụng duy nhất có lẽ chỉ vào lúc cô sắp bị bắt lại, sớm để cô thưởng thức dáng vẻ chết thảm của bản thân:

Tứ chi bị đập vỡ vụn, đầu bị kéo xuống, chỉ còn cột sống vỡ vụn và những vết nứt trên cơ bắp, nọc độc màu xanh đen mãnh liệt chảy ra. Có lẽ bọn chúng sẽ cố gắng khôi phục thành bộ dáng lúc trước, cuối cùng lại bị một mồi lửa thiêu đến không còn sót lại một chút gì.
 
Đây quả nhiên là kỳ tích, cũng không phải mọi người đều có thể rõ ràng minh bạch nhìn thấy mình chết như thế nào...
 
Cả người Catherine dường như muốn nổi da gà, khá tốt là hiện tại đã không còn phản ứng sinh lý bình thường của con người, cho nên mỗi lần muốn ói cũng chỉ đang suy nghĩ mà thôi.
 
Đây coi như là thăng hoa đối với cuộc sống pháp y của cô? Cho tới nay, cô đều tận sức khôi phục những thi thể đã chết ở hiện trường lại như cũ. Hiện tại cô không cần những dụng cụ tinh vi phức tạp, chỉ cần tập trung nhìn một chút, tất cả đều vô cùng rõ ràng. Cô bắt đầu hối hận lúc trước không có nghe Landen kiên trì làm pháp y.

Landen...
 
Cô rất nhớ Landen, cực kỳ nhớ.
 
Cũng chính giờ khắc này, Catherine bỗng nhiên ý thức được, từ đầu đến cuối dường như Volturi cũng không nhắc qua Landen trước mặt mình. Thế nhưng mà cô nhớ rõ ràng trước khi cô bị chuyển biến thành ma cà rồng, người cuối cùng cô nhìn thấy chính là chú ấy ?
 
Chú đang ở đâu? Vẫn khỏe chứ?

Dù hiện tại không thể lập tức rời đi, nghe được giọng chú, biết chú ấy bình an đã tốt lắm rồi. Cũng không biết Volturi có điện thoại hay không ...
 
Lúc này, Jane và Heidy đột nhiên đi vào từ bên ngoài. Thần sắc bọn họ nghiêm túc, bước chân rất nhanh, những tiếng giày cao gót tinh tế xen vào nhau giống như những hạt mưa đang nhảy múa, nhìn tựa như đã có chuyện gì xảy ra.
 
"Chủ nhân." Thời điểm Jane nhìn thấy Catherine có chút sửng sốt, nhưng vẫn hướng cô gật đầu ra hiệu chào hỏi

Catherine càng thêm bất an. Cô không cảm thấy một năng lực "Ánh mắt tử vong" có thể giúp cô được đối xử như vậy.

"Jane, thân mến, chuyện gì vậy?" Aro ôn nhu nhìn cô ấy. Jane đem hai tay đưa cho Aro, ông lập tức cầm tay của cô, sắc mặt không có nửa phần thay đổi.

"Chúng ta có khách đến." Aro quay đầu nhìn Caius, "Caius, chúng ta phải cùng đi."

Caius nhíu nhíu mày, vẻ không vui trên mặt hết sức rõ ràng. Sulpicia nhẹ nhàng linh hoạt bước đến, kéo Catherine tay, nói: "Không sao, ta sẽ thay cậu chiếu cố tốt cô ấy, ta thề."
 
"Tôi không cần chiếu cố, tôi..."
 
Catherine còn chưa nói xong, Sulpicia cong khóe môi đỏ xinh đẹp lên một chút ra hiệu cô im lặng, một bên đem ngón trỏ trắng nõn lãnh để lên môi cô.

"Đừng sợ Kaissy, em quá khẩn trương, thả lỏng một chút cô bé đáng thương." Sulpicia nói, đem Catherine từ bên người Caius kéo qua, nở nụ cười ngọt ngào, "Chúng ta một lát gặp lại, các quý ông."

Mất đi Catherine, hai tay Caius lập tức không có tri giác, cảm giác chết lặng muốn mạng lần nữa xâm chiếm dây thần kinh của hắn. Hắn có chút bực bội nhìn về phía Heidy: "Đến cùng là chuyện gì?"
 
"Là Landen, anh ta tới." Heidy nói , "Anh ta muốn gặp Catherine."
 
Heidy vừa dứt lời, Aro thỏa mãn nhìn Caius mang theo sát ý lạnh lẽo biến mất ngay tại chỗ, "Đi thôi, chúng ta cũng đi."

Rất nhanh, đại sảnh trống trải trở lại.

Tác giả có lời muốn nói:
 
Cái gọi là ánh mắt tử vong, ý chính là có thể nhìn thấy người khác chết như thế nào, nếu như là ma cà rồng, chính là nhìn thấy quá trình chuyển hóa, ai chuyển hóa, hoặc khi là ma cà rồng sẽ bị ai giết chết. Nếu như là người, đó chính là chuyện phát sinh trong tương lai.

Đây coi như là... Di chứng của nghề pháp y? ?
 
Hết chương 13.

****
[Nhấn Theo dõi ta để nhận được thông báo khi có chương mới nhé 💖]
Cầu voteeeee

 


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info