ZingTruyen.Info

Tuyệt Mĩ Bạch Liên Hoa Online Dạy Học

Chương 3. Tôi chính là cố ý cho anh truy thê hỏa táng tràng!

_Lena2109

Người nằm trên mặt đất chính là mình.

Mạc Chi Dương cúi đầu, phát hiện cậu đã trở về là linh hồn, mà Trưởng Tôn Vô Cực vẫn chưa chịu buông tay.

"Mỗi ngày bổn vương đều mơ thấy em." Trưởng Tôn Vô Cực nói với âm thanh cực kỳ ôn nhu, cũng rất nghiêm túc, "Từ lúc bổn vương bị nhốt ở chỗ này, đã bắt đầu mơ thấy em."

Hai người bọn họ chắc chắn đã từng gặp nhau, không phải chỉ ở kiếp này, mà còn ở nhiều kiếp khác, hắn có dự cảm, lúc nào đó cậu nhất định sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Ưm."

Còn có rất nhiều vấn đề chưa kịp hỏi, Mạc Chi Dương đã bị Trưởng Tôn Vô Cực đè trên mặt đất, nằm bên cạnh thân xác mình, linh hồn hai người hòa quyện với nhau.

Trưởng Tôn Vô Cực rất thích hôn môi, như thể bày tỏ nỗi nhớ nhung, nhưng Mạc Chi Dương không biết vì sao hắn như vậy, chỉ có thể chìm đắm trong sự dịu dàng mà hắn dành cho.

Sau một đêm quấn quýt lấy nhau, khi Mạc Chi Dương thức dậy đã là ban ngày, cũng đã trở lại thân xác ban đầu.

"Hệ thống, rốt cuộc chuyện này là sao?" Mạc Chi Dương chống tay ngồi dậy, bắt đầu chỉnh sửa quần áo.

"Ơ? Tôi chỉ lo xem mấy người làm gì nhau, không chú ý." Hệ thống vò đầu, đây đã vượt quá chuyện hệ thống có thể nghĩ tới.

Mạc Chi Dương suy đoán: Ba linh hồn trấn áp chỗ này, chính là ba hồn phách của Trưởng Tôn Vô Cực, hắn không dám tới có thể là do con rồng trắng bạc đó canh giữ chỗ này, muốn thông qua cậu , dụ hồn phách đi ra ngoài.

Nhưng, này từ đường Thôn Song Sơn , sao lại nhốt hồn phách của Trưởng Tôn Vô Cực?

Sợ xảy ra chuyện, Mạc Chi Dương nhanh chóng bò dậy, nếu hắn là lão sắc phê, vậy cậu sẽ tận tâm tận lực, nhanh chóng dẫn ba linh hồn này ra ngoài.

Bằng không, nếu lão sắc phê xảy ra chuyện người đau lòng vẫn là chính mình.

Quả nhiên, ban ngày rồng trắng bạc không hề xuất hiện, Mạc Chi Dương từ từ đường ra ngoài, sau khi khóa kỹ cửa, bước nhanh chạy về nhà, chốt cửa lại, từ cửa sau đi vào sau núi.

"Em thành công rồi." Mạc Chi Dương vui sướng chạy đến, ngồi quỳ trước mặt hắn, "Em thành công rồi." Lão sắc phê, ta muốn được khen khen.

Trưởng Tôn Vô Cực mở to mắt, nhìn cậu cười đến mi mắt cong cong, tựa như đã xảy ra chuyện rất vui vẻ.

"Em thấy ba linh hồn kia rồi, còn dẫn theo một linh hồn ra ngoài nữa." Một bên nói, một bên cởi bỏ quần áo, vén áo lót lên, ngực Mạc Chi Dương lộ ra, ở chỗ này xuất hiện một nốt chu sa.

Không để ý đến sự vui mừng của cậu, Trưởng Tôn Vô Cực chỉ giơ tay, mặt không cảm xúc lấy nốt chu sa đó ra.

"Á."

Ngực giống như bị người khác xẻo đi một miếng thịt, Mạc Chi Dương đau đến mức nắm chặt cỏ dại trong tầm tay, môi dưới bị cắn đến mức chảy máu, "Á." đau quá, đau đến mức mồ hôi lạnh ứa ra trên trán.

Nốt chu sa đã ở trên tay, biến thành một tia sáng vàng, chui vào giữa trán Trưởng Tôn Vô Cực, chợt lóe lên rồi biến mất.

Mạc Chi Dương ôm ngực, nhìn hắn hấp thụ xong hồn phách, rồi thở ra thoải mái, khuôn mặt nhỏ trắng bệch tràn đầy tự hào, "Em có phải rất lợi hại hay không?" Muốn lão sắc phê khen khen.

Nhưng hấp thụ xong hồn phách, ký ức hắn cũng theo đó mà dung hợp vào thân thể.

"Cậu làm cái gì!" Trưởng Tôn Vô Cực bỗng nhiên mở to mắt, đối với sự tình phát sinh tối hôm qua, cảm thấy ngạc nhiên hơn hết là khiếp sợ.

"Không có làm cái gì mà?" Hắn sao tự nhiên nổi cáu như vậy, Mạc Chi Dương bị dọa co rúm lại một chỗ, "Ngài, ngài tự nhiên nổi cáu với em làm gì." Nắm chặt tay.

"Vậy mà cậu dám cùng ta làm chuyện đó, cậu thật to gan!"

Sau khi ký ức được dung hợp, những chuyện hôm qua đều được phát lại trong đầu, Trưởng Tôn Vô Cực không ngờ, thế mà cậu có lá gan lớn vậy.

"Không phải, không phải ngài động thủ trước sao, rõ ràng là ngài không nói lí lẽ trước!" Mạc Chi Dương thấy hắn tức giận, cũng không thể hiểu được, "Rõ ràng là ngài vừa thấy em đã chạy đến ôm ta, nói cái gì mà ngài mơ thấy ta, nhớ tới ta, liên quan gì đến ta?"

Trưởng Tôn Vô Cực biết cậu nói chính là thật sự, nguyên nhân chính là như vậy, nên hắn mới tức giận, giơ phất trần lên, đuôi ngựa trắng hung hăng đánh lên trên người Mạc Chi Dương.

Thứ đồ chơi này đánh người vô cùng đau đớn, hơn nữa là đau đớn từ trong hồn phách.

"Á!"

Vốn Mạc Chi Dương đã quỳ dưới đất từ trước, vừa kéo đau đến mức toàn thân ngã xuống , "Ngài làm cái gì?" Cổ họng truyền đến vị tanh ngọt.

Hiện tại nhất định phải nhịn xuống, truy thê hỏa táng tràng, còn phải dựa vào lúc này.

"Cậu chẳng qua chỉ là một sợi sinh hồn, dám lớn mật như thế!" Trưởng Tôn Vô Cực thật sự tức giận, giơ tay đánh cây phất trần xuống bốn năm lần trên người cậu.

"Đừng đánh, đau quá, thật sự đau quá!"

Cơn đau này so với cơn đau thấu tim chỉ có hơn chứ không kém, là cơn đau thiêu đốt từ linh hồn, Mạc Chi Dương bị quất nằm sấp xuống mặt đất, "Đừng đánh, em không dám nữa aaa."

"Lão sắc phê, tôi liều mạng với anh!" Hệ thống sát tâm giết người đều có, ký chủ nhà của chúng tôi cất công dẫn hồn phách anh về, thế mà anh còn tấu ký chủ, chó má.

Đáng tiếc, hệ thống không thể làm gì được.

"Phụt." phun một ngụm máu ra, Mạc Chi Dương nằm trên mặt đất thoi thóp, ý thức mơ hồ, sợi tóc dính trên trán cũng bị mồ hôi thấm ướt.

"Cậu đừng quên, cậu vốn là yêu ma lưu lạc tam giới, không thể đầu thai, nhờ bổn tọa nhu phục cậu, cậu mới không bị Thiên Đạo xua đuổi."

Ý thức Mạc Chi Dương mơ hồ, cố gắng trả lời hắn, "Em... em nhớ rồi." Nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Nếu nhớ rồi, cũng đừng có ý nghĩ kỳ lạ, nếu không bổn tọa sẽ đánh đến khi cậu hồn phi phách tán, cậu nên nhớ kĩ." Dứt lời, Trưởng Tôn Vô Cực giơ tay lại muốn đánh cậu.

Mạc Chi Dương sợ tới mức ôm lấy đầu cuộn tròn thành một đoàn, xin tha, "Em sai rồi, không dám, không dám nữa." Ta sai rồi ta còn dám.

Sau đó, cậu dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn, kết quả ánh mắt của hắn đảo qua, làm bộ sợ tới mức run rẩy, không dám ngẩng đầu.

Ta sợ hãi, ta giả vờ, hết thảy đều dựa theo kế hoạch mà tiến hành.

Thấy cậu như thế, Trưởng Tôn Vô Cực lúc này lại cảm thấy không thoải mái, ngực giống như bị thứ gì đè qua, "Cút." Phất tay áo, đuổi người đi.

Có dự cảm, nếu như cậu không đi, nhất định hắn sẽ mềm lòng.

"Ký chủ, không bằng chúng ta ám sát lão sắc phê đi." Hệ thống tức giận đến run rẩy, hắn vậy mà dám đổi xử như vậy với ký chủ.

Chúng ta cực khổ, trăm phương nghìn kế trà trộn vào từ đường, mang hồn phách trở về cho anh, vậy mà anh dám đánh người, thật quá đáng, nguyên chủ vậy mà thích hắn? Thích thích cái der.

Cố gắng lết thân thể về nhà, Mạc Chi Dương nằm đến trên giường nghỉ tạm, phất trần đánh lên người không để lại vết thương, nhưng hồn phách rất đau.

"Ám sát cái gì? Muốn hắn truy thê truy đến thảm, trước tiên phải chuẩn bị tâm lý bị ngược." Mạc Chi Dương không để ở trong lòng, rất rõ ràng, trong hang động Trưởng Tôn Vô Cực với hồn phách trong từ đường đang trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Ba linh hồn trong từ đường cực kỳ ôn hòa, mà Trưởng Tôn Vô Cực trong sơn động lại lãnh khốc vô tình, hiện tại Mạc Chi Dương đã có manh mối, nhưng mà, nhưng chuyện hắn đánh ta nhất định không có ý gì tốt.

Tạm thời dung hợp xong, Trưởng Tôn Vô Cực thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng qua 500 nhiều năm, nhưng may mà còn có thể dung hợp, nhưng sau khi dung hợp, trong lòng càng thêm khó chịu.

"Sao ta có thể làm vậy với Dương Dương?" Trong bóng đêm, Trưởng Tôn Vô Cực vươn tay, nhìn bàn tay, mới vừa rồi chính đôi tay này đã thương tổn cậu, "Sao ta làm vậy?"

Cảm giác thương tiếc vừa mới xuất hiện, đã bị áp chế, "Hắn mơ ước bổn tọa, nên bị trừng phạt!"

Đầu đau quá, Trưởng Tôn Vô Cực chỉ có thể cố nén đau đớn như bị nứt vỡ, trộm lẻn vào phòng cậu, ném xuống một bình thuốc, rồi trở về ngồi thiền áp chế hồn phách mới được dung hợp.

Ngày hôm sau, Mạc Chi Dương mới phát hiện bên người xuất hiện thêm một bình thuốc, "Cái gì đây?"

"Lão sắc phê đêm qua đưa cho cậu." Nói đến cái này, hệ thống vẫn cực kỳ tức giận, "Tôi vẫn muốn đi ám sát hắn."

"Mày tức giận làm gì?" Mạc Chi Dương bò dậy, mở nắp bình muốn uống, nhưng nghĩ đến gì đó, đậy nắp lại.

Hệ thống tức điên 'người', "Hắn đánh cậu, tôi không vui."

"Tức giận cái gì, hiện tại nếu không nhường nhịn hắn, không mềm mỏng, sao để hắn truy thê hỏa táng tràng được? Chẳng phải hắn cho rằng tao ân cần dịu dàng, làm tất cả vì hắn ta sao?"

Truy thê hỏa táng tràng tất yếu điều kiện, còn không phải là ta đối với ngươi hảo sao? Sau đó ngươi không biết điều, cái này, Mạc Chi Dương nhất biết, hì hì hì.

Cố nén trên người đau đớn, Mạc Chi Dương cho hắn hầm mấy cái khoai tây, đi đến sau núi, đặt bát khoai tây nóng hầm hập trước mặt hắn, sau đó yên lặng đỡ tường rời đi.

Sau khi rời hang động, giả vờ bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã, những vẫn chống đỡ rời khỏi đó.

Khi thấy cạu lảo đảo sắp ngã, Trưởng Tôn Vô Cực vẫn mở to mắt, tuy nhiên vẫn ngồi yên một chỗ, sau đó im miệng không nói gì nhìn cậu rời đi.

Chờ khi biến mất trong tầm mắt hắn, Mạc Chi Dương khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, "Tao cảm thấy như mình đang cho chó ăn á, mỗi ngày đặt thức ăn xuống xong rời đi."

"Hừ, hắn chính là cẩu nam nhân." Hệ thống ngạo kiều hừ một cái.

"Ai da, hệ thống mày cũng không nên quá tức giận, cùng lắm thì lúc hắn truy thê hỏa táng tràng, làm hắn khó một chút, được không?"

Nghe được lời này của ký chủ, trong lòng hệ thống trở nên thoải mái hơn, "Cậu hứa, ngược hắn cả thể xác lẫn tinh thần."

"Được được được" Mạc Chi Dương hét với hệ thống.

tranh thủ thời gian đến nhà trưởng thôn, nói mỗi ngày cậu có thể quét tước từ đường, không lấy tiền công, trưởng thôn đương nhiên đồng ý, cảm thấy đứa trẻ này cần mẫn, lại đưa nửa bao khoai tây cho cậu.

Sau khi có chìa khóa, có thể ra vào dễ dàng, chậm rãi đợi ngày mười sáu tiếp theo.

Tháng sáu ngày mười sáu, Mạc Chi Dương đã ngồi canh từ sớm ở trong từ đường, chờ Trưởng Tôn Vô Cực đến đây.

Mới rạng sáng, Mạc Chi Dương đã mơ màng sắp ngủ, ngủ gà ngủ rật, khi thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, vừa hay có một bờ vai cạnh đó, đúng lúc đỡ được người sắp ngã.

"Á?"

Mạc Chi Dương hơi run, mở choàng mắt phát hiện hắn đã xuất hiện, "Ngài đến rồi."

"Mệt thì dựa vào người bổn vương nghỉ ngơi một chút, vất vả cho em rồi." Trưởng Tôn Vô Cực nhẹ nhàng trấn an, tay ôm lấy bờ vai cậu.

Vốn muốn dựa vào vai hắn nghỉ ngơi, nhưng Mạc Chi Dương lại đột nhiên đẩy hắn ra, "Em biết, em không nên mơ ước ngài, là em sai."

Thân hình nhỏ bé, cuộn thành một đoàn, nhìn cực kỳ đáng thương, hắn cũng cảm thấy đau.

"Hắn nói gì với em?" Thấy Dương Dương như vậy, chỉ sợ hắn trách tội cậu, Trưởng Tôn Vô Cực rũ mắt, "Hắn cũng là bất đắc dĩ."

Nếu tên Trưởng Tôn Vô Cực không chịu nói a bí mật, hồn phách này hẳn là có thể.

Mạc Chi Dương chớp mắt, nước mắt rơi lả chả, "Em biết em nông cạn thô bỉ, không xứng với ngài, đạo trưởng nói em không nên mơ ước, hắn nói đúng."

Thấy cậu khóc, tâm Trưởng Tôn Vô Cực cũng đau đớn, vội duỗi tay giúp cậu lau vết nước mắt, "Chuyện không phải như vậy, em cũng biết, 500 năm trước đã xảy ra chuyện gì."

"Chuyện gì?"

Cá đã mắc câu, Mạc Chi Dương thút tha thút thít nức nở, trong lòng nóng nảy: Chẳng lẽ anh bị đè ở dưới núi Ngũ Chỉ? Mau nói, lão tử muốn ăn dưa.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info