ZingTruyen.Com

TƯ MĨ NHÂN TRUYỆN

CHAP 5

BngNguyn995

Đã 3 ngày rồi kể từ ngày Bích Như hồi cung, ấy thế mà không thấy bóng dáng của hoàng thượng đâu cả, ngược lại các tài tử kia lại được người bồi thị tẩm, duy chỉ có 3 người Liễu Quý Nhân , Lăng Sung Dung và Tư Mĩ Nhân nàng là chưa bao giờ được người lật thẻ bài.

*Ôi, người thật là cao minh nha! Trước ban phân vị cao, để người người ngưỡng mộ, để chúng ta kiêu ngạo rồi lại bỏ phế, khiến chúng ta như rơi xuống vực thẩm, nga ~~ thật không ngờ! Ôi hoàng đế bệ hạ! Người thật cao minh nga ~~*______Bích Như ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, than vản vài câu, vào đây đối, với nàng giống như cực hình, nàng thích tự do vào đây thì y như rằng chim rơi vào lòng son vậy, chỉ là nơi ở có nguy nga tráng lệ đến thế nào cũng không bằng thế giới bao la rộng lớn ngoài kia.

"Ngọc Tâm"

"Chủ tử có việc căn dặn? "

"Ngươi có ngâm y phục của ta cùng với hương sen chứ? "

"Nô tỳ đã làm thoã đáng, chủ tử yên tâm"

"Hảo, hảo! "___Bích Như hài lòng cười ra mặt, nụ cười càng làm cho nử tử thập phần xinh đẹp, cái má lún đồng tiền lộ ra, khiến cho cây cỏ xung quanh cũng e ngại mà chốn sau bóng râm.

"Chỉ là chủ tử, người không khó chịu sao, các Tài Tử ngoài kia đều lên mặt.... "

"Ta ắt có chủ kiến, ngươi căn dặn mọi người làm việc cẩn trọng, không hành xử lỗ mảng, kẻo lại có người thừa dịp "

"Nô tỳ đi làm ngay "

"Ân"_____Bích Như khoát tay ý bảo Ngọc Tâm lui ra, nàng dạo này lười biếng nga~~nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, người bên ngoài làm gì cũng mặc kệ, haha! Vừa nãy nàng còn bốc phét với Ngọc Tâm là mình có chủ kiến chứ! Hùm, thật ra là lười thôi mà. ><!!!

Dù sao nàng cũng không hiểu rõ việc trong hậu cung nên cũng không dám đả thảo kinh xà, cứ để đấy rồi từ từ tìm hiểu, chỉ mong sao họ không động thủ với mình trước thôi.

"Mà cũng cám ơn người nha! Tạm thời ta cũng chưa muốn nhận sủng hạnh. "___nàng ôn nhu cười.

Nàng đâu hay rằng vừa có 1 bóng đen vút qua, đi thẳng đến Chấn Y Đế ,nơi hoàng thượng nghĩ ngơi và phê duyệt tấu chương. Hắc y nhân nhanh chóng ở trước mặt hoàng thượng.

"Thế nào "

"Hoàng thượng, thần chưa bao giờ gặp 1 phi tần kì lạ như vậy"

"Nói xem, sự việc như thế nào, cớ sao trẫm bỏ phế nàng mà trong nàng như không quan tâm? "

"Hồi hoàng thượng, không quan tâm thật ra là nàng...... lười... "

"Lười...? Nàng không dò hỏi, không động tĩnh là do lười... "

"Ngoài ra, người còn nói "cũng cám ơn người nha, ta tạm thời chưa muốn sủng hạnh... "___Nói xong câu này, tên hắc y nhân vẫn hết sức kinh ngạc lại cẩn trọng nhìn hoàng thượng.

"Ngươi cứ tiếp tục, bây giờ lui ra đi"

"Nô tài cáo lui. "

Hoàng thượng cao cao tại thượng ngồi đó, ánh mắt ánh lên tia cười kì lạ...

"Tư Mĩ Nhân, nga~~ngươi thật có phải là 1 phi tần? Thật kì lạ"____Chấn Y đế lắc đầu, môi khẽ công nhẹ.

"Thật thú vị "___(OMG, xem ra Bích Như nàng làm gì hoàng thượng cũng biết, nga~~~mong nàng giữ mồm cẩn thận 😂😂)

~~Liễu Vân cung~~

Nử tử xinh đẹp đứng đó, y phục hồng phấn cùng với mái tóc tung bay theo cơn gió, dáng người uyển chuyển, thật là một bức tranh tuyệt đẹp, tiếc thay tranh đẹp nhưng không có người thưởng thức.

"Người vì sao không đến gặp ta? Ta có chỗ nào không tốt? "____Đôi mắt nử tử u buồn, phóng tầm mắt lên bầu trời xa, ánh trăng dịu dàng sôi sáng, là đang an ủi nàng?...

"Chủ tử, người nên hảo hảo nghỉ ngơi, biết đâu lúc hoàng thượng gọi người thị tẩm, người lại thân mình không khoẻ?..! "

"Ân"____nàng cùng cung nữ bước vào Liễu Vân cung.

"Ngươi tìm hiểu tới đâu rồi "

"Nga~~Hoàng thượng hiện đang rất sủng hoàng hậu nha, Hiền phi, Đức phi, Thục phi, người đều an bài thoả đáng. "

"Thoả đáng ...người bỏ ta ở đâu"

"Chuyện này.... "

"Ta mệt rồi, ngươi lui ra đi, nhớ nhìn chầm chầm các cung còn lại, đặc biệt là Phượng Ca cung"

"Chủ tử yên tâm, nô tỳ không chậm trễ liền đi ngay "

"Ân"____Liễu Quý Nhân đoan trang uống tách trà.

*Xem ra hoàng hậu là cái cây đại cổ thụ, ta nên cẩn trọng với nàng*.

~~~~Lăng Nhược Cung~~~

"Chủ tử, chủ tử "

"Ngươi cớ sao lại hối hả, có tin tức chăng "

"Chủ tử nói phải, thật ra không phải ta thất sủng, mà ngay cả Tư Bích cung cùng Liễu Vân cung đều như vậy.... "

"Còn gì nữa.. "

"Hoàng thượng còn không chịu nhìn đến thẻ bài của người.... "

Ánh mắt Lăng Sung Dung tối xầm, người là vì sao để nàng tâm can rét lạnh, vốn trời sinh lòng kiêu ngạo, hôm tuyển tú nàng lại được phân vị cao cứ tưởng về sau sẽ được nhận sủng, nay 1 đêm bồi hoàng thượng thị tẩm, thậm chí gặp mặt hoàng thượng còn chưa có cơ hội.... Sau nàng còn có thể ngẩn mặt... *Xoảng*____nàng tức giận vung tay làm đỗ tách trà, cơn tức vẫn chưa nguôi ngoai tí nào.

"Chủ tử bớt giận kẻo hại thân thể "

"Ngươi xem, họ bây giờ đạp trên đầu ta, thử hỏi không tức giận"

"Chủ tử, người bình tĩnh, rồi sẽ có cách... "

"Cách... haha.. Ngươi xem ta là kẻ ngốc, làm thế nào hoàng thượng bồi ta thị tẩm, làm thế nào ta nhận được ân sủng"____Lăng Sung Dung điên cuồng quăng hết tách trà này tới tách trà khác, từng tiếng xoảng xoảng vang vọng cả Lăng Nhược Cung, phá tan cả không gian im lặng của buổi tối....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com