ZingTruyen.Info

Tu Mi Nhan Truyen

"Nương nương, Đích nữ của Uy viễn tướng quân, Phúc Tần cùng các chủ tử khác đến vấn an"

"Vấn an ta? "____Tư Bích Như ngạc nhiên, đảo mắt suy nghĩ. Sau đó cũng gật đầu ý bảo cho người vào.

"Nô tì tham kiến Thục phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an"

"Đều đứng lên đi, chuẩn bị trà "___Tư Bích Như lưng dựa vào ghế, lười biếng nói dù sao thai cũng đủ khiến nàng mệt mỏi.

Phúc Tần đánh giá Thục phi, quả nhiên như lời đồn, nàng so với người còn kém hơn mấy phần.

"Chẳng hay các vị muội muội đến đây tìm ta là có chuyện gì"

"Chúng nô tì chỉ là tò mò nên liền tới đây, không làm phiền Thục phi chứ"

"Không phiền"____Tư Bích Như mỉm cười, sau đó cũng thưởng thức tí trà.

Họ cùng nhau nói chuyện, rất lâu.

"Nô tì không làm phiền nương nương nghỉ ngơi nữa"___Thấy Tư Bích Như có vẻ mệt mỏi, Phúc Tần cũng không cố ý muốn ở lại, liền cùng các phi tần khác lui ra.

Phúc Tần miên man suy nghĩ, không hổ danh là sủng phi, nhưng lại không kiêu ngạo hay ỷ vào thánh sủng, lại còn hạ bệ cả Thục phi và Đức phi, xem ra muốn được hoàng thượng sủng ái, phải bước qua được cái cây sừng sững này.

Tại một nơi khác.

"Cô mẫu~"

"Lại đây, ai gia nhìn kỉ xem"

"Nhạc Vi tham kiến thái hậu, thái hậu vạn phúc kim an"____Mỹ Sung Nghi nữa quỳ nữa ngồi vấn an Thái hậu, lộ ra ý cười.

"Ngươi lớn thật rồi, lại xinh đẹp thập phần nương của ngươi "

"Cô mẫu quá khen!!!"___Mỹ Sung Nghi thẹn thùng nói.

"Đã gặp qua hoàng thượng chưa? "_____Thái hậu ân cần hỏi.

"Cô mẫu người xem, từ lúc nhập cung cho đến nay, bóng dáng người như thế nào con còn không biết, nói chi là gặp"____Mỹ Sung Nghi thấp giọng than thở, lại gần chỗ Thái hậu, xoa nhẹ nguyệt thái dương cho người.

"Ngươi đấy, dù là cháu của ai gia cũng cần phải chú ý, ai gia không thể mãi ở sau dọn dẹp giùm ngươi được "

"Cô mẫu, con biết người sẽ không bỏ mặt con mà, đúng không"____Mỹ Sung Nghi làm nũng, xoa xoa vai Thái hậu.

Thái hậu lắc đầu, nhẹ nhàng thở ra cũng không biết nói gì.

"Hoàng thượng giá lâm"

Chợt bên ngoài cửa vang lên tiếng thông báo, làm Thái hậu lẫn Mỹ Sung Nghi ngẩn ra trong thoáng chốc, chỉ là trên mặt Mỹ Sung Nghi hiện lên tia đắt ý. Xem ra nàng đến đây quả là ý kiến không tồi.

Thái hậu lạnh tâm nhìn chất nữ của mình, sau đó cũng nhìn ra chính điện.

Chấn Y đế nghiêm mặt bước vào, nhìn Thái hậu rồi lại nhìn sang Mỹ Sung Nghi, không lâu đôi mắt cũng không nhìn cũng như không để ý tới Mỹ Sung Nghi nữa 

"Mẫu hậu vẫn khoẻ chứ".

"Ai gia vẫn thế, phiền ngươi nhọc lòng rồi. "

Phía bên cánh tay của Thái hậu, Mỹ Sung Nghi thầm kéo kéo nhẹ cánh tay, Thái hậu nhận ra, nhàn nhạt quay sang, Chấn Y đế cũng nhìn theo làm cho nàng ta một phen thẹn thùng .

"Nhạc Vi tham kiến hoàng thượng "____chẳng thèm để ý đến sắc mặt của Thái hậu, Nhạc Vi bước ra vấn an hoàng thượng.

Chấn Y đế thoáng mất hứng, nhàn nhạt uống trà không quan tâm đến mĩ nhân trước mặt, khiến cho Nhạc Vi một phen lúng túng.

Thái hậu lắc đầu, hay cho một cái chất nữ kia, mượn cớ lại đây để gặp mặt hoàng thượng, để rồi gặp tình huống dỡ khóc dỡ cười kia.

Tại sao lại biết hoàng thượng sẽ đến đây?  Xem ra năng lực cũng chỉ có thế, tìm cách gặp được nhưng lại không biết xử sự thế nào, thật là mất mặt.

"Đây là chất nữ ai gia!  Nhạc Vi"____dù sao nàng vẫn là cháu gái của mình, Thái hậu không vô tâm vô phế mà bỏ mặc nàng được.

"Ồ"____Chấn Y đế gật đầu, sau cũng không nói gì, không cho Nhạc Vi đứng lên, cũng như ban toạ cho nàng.

Nhạc Vi liếc nhìn Thái hậu, chỉ thấy người lắc đầu, trong lòng hiện lên một cỗ uất ức.

Hoàng hậu và Thái hậu nói chuyện mặc cho Nhạc Vi vẫn quỳ ở đó, chân càng lúc càng tê lại, khiến cho Nhạc Vi nhăn mày khó chịu nhưng vẫn không dám nói ra, dù sao trước mặt nàng là hoàng thượng dục cao vọng trọng không nên đắt tội, lỡ đâu lại khiến người sinh ra chán ghét.

Thái hậu dù sao cũng có ý nhắc tới Nhạc Vi, chỉ là hoàng thượng vẫn nhàn nhạt không nói gì, nên Thái hậu cũng không thể nói giúp được nàng.

"Không phiền mẫu hậu nghĩ ngơi, nhi thần cáo lui".

Chấn Y đế rời đi, trước sau như một không để ý đến Nhạc Vi.

Tâm Nhạc Vi trùng xuống, ủy khuất nhìn Thái hậu không cam lòng

"Đứng lên đi"___Thái hậu lạnh nhạt nhìn nàng.

"Cô mẫu, người vì sao không nói tốt cho chất nữ trước mặt hoàng thượng? "___Nhạc Vi nũng nịu, lời nói mang theo ý tứ không vui.

Nàng có tư cách?.

"Hừ, ngươi trở về đi, ai gia mệt rồi"___Thái hậu không nhìn nàng, sau đó rời đi, xem ra chất nữ này không đáng để mình bận tâm, không biết nắm bắt tâm tư người khác xem ra là vô dụng, nếu nàng an phận ít nhất người làm cô mẫu này cũng không cần lo lắng.

Nhạc Vi nhìn Thái hậu bước đi, chẳng lẽ nàng nói gì sai?? 

"Sau khi ra khỏi chỗ Thái hậu, hoàng thượng đi đâu? "

"Khởi bẩm Mỹ Sung Nghi, hoàng thượng bãi giá Tư Bích cung ạ"__thái giám run run giọng trả lời.

"Tư Bích cung?? "

"Chủ tử ,nô tì nghe nói là chỗ của Thục phi......"

"Thục phi?  Hừ!  Yêu phi, nàng ta là yêu phi mê hoặc hoàng thượng "

"Chủ tử, người nên cẩn thận "..

"Hừ, ta hà cớ gì sợ nàng, ta là chất nữ của Thái hậu, nàng ta cũng phải e dè ta"

[Tự tin đến thế là cùng, sau này có mà hối hận, hắc hắc ><]

Nhạc Vi tức giận đi về Nhạc Hoa cung, trên đường đi vẫn không quên hỏi thăm về vị Thục phi kia.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info