ZingTruyen.Com

TƯ MĨ NHÂN TRUYỆN

CHAP 20.

BngNguyn995

Vương Tiệp Dư nữa nằm nữa ngồi trên giường, tay vuốt ve bụng của mình!  Quả thật không làm nàng thất vọng, nay đã hoài tự!  Chắc chắn sẽ không thua kém gì Tư Bích Như, tâm tình của nàng hiện tại rất tốt, chỉ mong sẽ hạ sinh một hoàng tử, hậu cung là nơi nào, dù là hoàng thân quốc thích, nhưng là nữ nhi không thể tham gia triều chính, sau sẽ tìm một phò mã xứng đôi rồi gã đi, nàng sao cam tâm!  Vậy nên nhất định phải là một vị hoàng tử khoẻ mạnh.

"Hoàng thượng giá lâm".

Vương Tiệp Dư mỉm cười, nàng biết nhất định hay tin hoàng thượng sẽ đến!  Nhất định là vậy.

"Nô tì tham kiến hoàng thượng "

"Miễn lễ, ái phi thấy thân mình như thế nào"

"Đa tạ hoàng thượng quan tâm, tất cả đều ổn"

"Ân, ái phi vì hoàng gia sinh hoàng tự, công lao rất lớn"

Vương Tiệp Dư nghe xong rất vui mừng, nàng nghĩ lẽ nào hoàng thượng sẽ nâng phân vị cho mình?.

"Các ngươi hãy châm sóc Vương Tiệp Dư thật tốt, nếu xảy ra chuyện gì thì chuẩn bị đi"

Và rồi Chấn Y đế rời đi.

Vương Tiệp Dư bất động, tay ngừng vuốt ve bụng, mắt nhìn theo bóng dáng Chấn Y đế, lòng có phần nguội lạnh. Nàng nắm chặt tay lại.

"Tại sao, ả ta vừa mang thai liền làm Sung Dung, còn ta?  Cả một cái phân vị cũng không tăng, tại sao"___Vương Tiệp Dư tức giận ném gối, ngực phập phồng

"Nương nương, người không cần quá kích động, bây giờ người đã mang thai rồi, lo gì không đạp Trang Chiêu Nghi xuống được,  bây giờ người nên bình tĩnh, dưỡng thai thật tốt, không nên, kích động. "

"Là ta nhất thời tức giận"___Vương Tiệp Dư đưa tay lên bụng, nở nụ cười.

"Căn dặn phòng bếp từ nay cẩn thận với thức ăn của ta"

"Dạ"

Trời cũng bắt đầu tối, Chấn Y đế sau khi rời khỏi chỗ Vương Tiệp Dư liền đi lại chỗ của Tư Bích Như, chỉ là.......

Tư Bích cung hiện tại là một màu đen lạnh lẽo.

"Nương nương bảo nay không khoẻ, nên nghĩ ngơi sớm"___Ngọc Linh đang gác đêm, thấy hoàng thượng lại liền nói.

"Chẳng phải lúc nãy bình thường hay sao? "___Chấn Y đế cảm thấy khó hiểu.

Ngọc Linh lại không biết nói gì, nên chỉ cuối đầu im lặng.

Chấn Y đế nhìn Tư Bích cung, sau đó cùng Lý tổng quản rời đi.

*người ta là đang ghen đấy*___Ngọc Linh suy nghĩ, sau đó bật cười, quả thật dù là hoàng thượng nhưng có một số việc cũng không nhìn ra.

~~Sáng hôm sau~~
Do qua nghỉ ngơi sớm nên nay Tư Bích Như thức sớm hơn bình thường, nàng gọi người vào hầu hạ chuẩn bị đến Phượng Ca cung và chỗ Thái hậu.

Bụng của Tư Bích Như nay cũng đã nhìn rõ, đi lại cũng hơi bất tiện, nhưng không đi lại càng rất rối hơn.

Đoàn người của Tư Bích Như chầm chậm đi, không cần gắp vì nàng đi sớm nên có thể thong thả một chút.

Tư Bích Như bước vào Phượng Ca cung, tuy sớm nhưng các phi tần có phân vị thấp đã đến gần hết rồi, thấy nàng thì vội vàng hành lễ, dù sao sắp tới nàng cũng là Thục phi, đứng đầu tứ phi.

Nàng nhận ra trong ánh mắt đó có rất nhiều ý tứ khác nhau, hâm mộ, ghen tị, căm ghét..... Đủ các kiểu, nhưng nàng vẫn ưỡng ngực đi về phía trước, nhàn nhã ngồi xuống chỗ ngồi của mình.

Không lau sau Vương Tiệp Dư cũng đến, kiêu ngạo bước vào.

Từ lúc nàng mang thai, lúc nào cũng kiêu ngạo, không xem ai ra gì, người của Vương Tiệp Dư mặt lúc nào cũng ngẩn lên, giống như nàng ta là nhất rồi!  Không ai làm gì được. [ gớm, mới là tiệp dư thôi đấy]

Vương Tiệp Dư liếc nhìn Tư Bích Như, rồi lại nhìn xuống bụng nàng, lòng có chút khó chịu.

Tư Bích Như vờ như không biết, nở nụ cười, nữ nhân như vậy, không khéo lại giúp nàng lôi kéo sự chú ý, nàng không còn là cái gai cần nhổ bỏ của mọi người nữa.

Vuơng Tiệp Dư thấy Tư Bích Như không chú ý đến mình liền tức giận, vừa lúc định mở miệng nói thì hoàng hậu cũng bước ra, nàng đành im lặng.

"Tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương vạn phúc kim an"

"Ngồi xuống đi".

"Sắc mặt nương nương có vẻ không tốt"___Hiền phi quan tâm hỏi.

"Chỉ là ngủ không ngon, phiền muội muội quan tâm rồi"___Lục hoàng hậu cười trả lời.

Sao có thể tốt, từng người từng người mang thai, mà nàng vẫn không hề có động tĩnh gì?  Liệu hậu vị này của nàng có vững chắc hay không.

"Nương nương thân thể ngàn vàng, sao có thể không chú ý được"____Hiền phi xem ra vẫn chưa chịu từ bỏ, cứ tiếp tục vấn đề, các phi tần khác cuối đầu, không nói gì, nhưng trong lòng là đang muốn xem kịch vui.

"Xem bổn cung này, nhìn các ngươi mà bổn cung thấy mình đã lớn tuổi rồi!  Hoàng thượng lại vắng vẻ ta"__Lục hoàng hậu nữa đùa nữa thật nói.

Nhưng chỉ là một lời nói lại khiến cho mặt của Hiền phi trắng bệch, nàng sao không hiểu ý tứ của hoàng hậu, nàng là lão nhân trong cung, tuổi tuy không quá lớn nhưng so với các phi tần ở đây thì không còn nhỏ nữa, hoàng thượng bấy lâu nay cũng không đến chỗ nàng, thật khiến cho Hiền phi không khỏi tức giận.

Các phi tần khác cũng cùng suy nghĩ với Hiền phi, tuy các nàng còn trẻ nhưng vẫn là bị vắng vẻ.

Tư Bích Như cảm thấy có rất nhiều ánh mắt nhìn về phía nàng! Hiện tại có thể cho nàng là một sủng phi, lại mang long thai, thật khiến người khác không khỏi ghen ghét.

Hay cho một câu nói liền đánh sự chú ý lên người nàng.

"Nương nương sao có thể nói vậy, so với bọn muội, người vẫn là thập phần xinh đẹp"___Tư Bích Như cũng không mấy lo lắng, bình tĩnh ứng phó.

Đạt được mục đích, Lục hoàng hậu cũng không muốn tiếp tục nữa, liền dẫn mọi người đến chỗ Thái hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com